“Trưởng giả ban, không dám từ chối.” lúc này Kỷ Thanh Y mới thấp giọng nói: “Ai kêu Thái Hậu là trưởng bối chứ.”
Trong lời nói lộ ra vài phần ủy khuất.
“Không có trưởng bối như vậy.” Thọ Xuân đại trưởng công chúa vỗ vỗ tay Kỷ Thanh Y, thương tiếc nói: “Con ngoan, con chịu ủy khuất, đừng sợ, hôm nay đại cô mẫu làm chủ cho con, tuyệt đối không để Thái Hậu khi dễ con.”
Thọ Xuân đại trưởng công chúa thấy Kỷ Thanh Y giỏi cắm hoa, vốn đã có ấn tượng tốt với nàng, sau đó Cố Hướng Minh cưới Trần Bảo Linh, Kỷ Thanh Y lại gả cho Từ Lệnh Sâm, đi lại nhiều hơn, yêu ai yêu cả đường đi, tự nhiên càng thích nàng.
Mà Thái Hậu lại không phải mẹ đẻ của Thọ Xuân đại trưởng công chúa, Thái Hậu vẫn luôn không thích cắm hoa, cho nên quan hệ của hai người luôn nhàn nhạt.
Xảy ra loại chuyện này, Thọ Xuân đại trưởng công chúa không chút do dự đứng về phía Kỷ Thanh Y.
Thọ Xuân đại trưởng công chúa chính là muội muội song sinh một mẹ đẻ ra của hoàng đế, trước mặt hoàng đế nói chuyện rất có phân lượng, nàng nói một câu bằng người khác nói mười câu.
Kỷ Thanh Y liền đỏ vành mắt: “Đa tạ đại cô mẫu, nếu không phải gặp ngài, con cũng không biết nên làm gì bây giờ.”
“Con đứa nhỏ này, chính là quá thành thật. Nếu con đanh đá được một phần của Bảo Linh, cũng không đến mức này.” Thọ Xuân đại trưởng công chúa nói: “Con đi Ngự Hoa Viên trước, ta đi gặp Hoàng Thượng một lát.”
Phù Bích điện trong Ngự Hoa Viên đã tới không ít người, công chúa đã xuất giá, Vương gia Vương phi nhàn tản không có đất phong, chỉ có thể thừa kế võng thế sớm đã đến.
Kỷ Thanh Y là cô dâu mới vào cửa chưa đến nửa năm, lại là vợ cả của Ninh Vương thế tử được hoàng đế phá lệ sủng ái, lúc bái kiến ngày hôm sau khi thành thân hoàng đế còn thưởng ngọc như ý, cho nên nàng vừa vào cửa liền có rất nhiều người tới hàn huyên với nàng.
Nữ quyến tông thất sau khi chào hỏi nàng, đều không ngoại lệ nhìn về phía San Hô và Trân Châu, vẻ mặt tò mò.
Mục đích Kỷ Thanh Y cố ý cho hai người các nàng trang điểm long trọng chính là chỗ này, thấy mục đích đạt tới, tự nhiên phi thường vui vẻ, trên mặt lại mang theo vài phần chua xót và ẩn nhẫn, một lần lại một lần giới thiệu: “…… Là Thái Hậu thưởng, dặn dò con phải đối đãi thật tốt……”
Có người lôi kéo tay nàng nói làm con dâu hoàng gia không dễ dàng, cũng có người lá gan lớn nói sao Thái Hậu có thể như vậy, cũng có người nhìn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, thay nàng tuyên truyền.
Chuyển động một vòng, nàng giành được không ít đồng tình.
Chờ nàng trở lại vị trí của chính mình, Từ Lệnh Kiểm và Mạnh Tĩnh Ngọc tới, Mạnh Tĩnh Ngọc yên lặng nhìn Kỷ Thanh Y, tròng mắt có thể nhỏ máu.
Đáng giận là miệng nàng không thể nói!
So với Kỷ Thanh Y, Mạnh Tĩnh Ngọc càng là cô dâu mới, cũng có không ít người tới chào hỏi nàng, nhưng lúc nói chuyện, trong giọng nói luôn toát ra vài phần tiếc hận, làm Mạnh Tĩnh Ngọc mấy lần muốn phát điên.
Nàng là đại tiểu thư Trường Ninh Hầu phủ, là tài nữ của Phương Hoa nữ học, Chu Vương thế tử chính phi, những người này cũng dám thương hại nàng!
Mà tất cả, đều do Kỷ Thanh Y ban tặng.
Tiện nhân Kỷ Thanh Y, sao nàng ta không chết đi?
Ánh mắt nàng dừng trên người hai mỹ nhân phía sau Kỷ Thanh Y, liền có người thở dài nói: “…… Là người Thái Hậu thưởng, như đậu hủ rớt vào bụi bặm, vứt không được, đánh không được, Ninh Vương thế tử phi cũng là mệnh khổ, giống ngài.”
Đồng tử Mạnh Tĩnh Ngọc đột nhiên căng thẳng, toát ra vài phần căm hận, người nói chuyện ý thức được, lập tức im miệng, đầy mặt xấu hổ: “Xem ta, nói sai rồi.”
Nói xong liền xám xịt rời đi.
Tuy Mạnh Tĩnh Ngọc phẫn nộ, nhưng nhìn Kỷ Thanh Y vẻ mặt mỉm cười, trong lòng cũng cảm thấy vui sướng.
Giờ phút này
Trong lời nói lộ ra vài phần ủy khuất.
“Không có trưởng bối như vậy.” Thọ Xuân đại trưởng công chúa vỗ vỗ tay Kỷ Thanh Y, thương tiếc nói: “Con ngoan, con chịu ủy khuất, đừng sợ, hôm nay đại cô mẫu làm chủ cho con, tuyệt đối không để Thái Hậu khi dễ con.”
Thọ Xuân đại trưởng công chúa thấy Kỷ Thanh Y giỏi cắm hoa, vốn đã có ấn tượng tốt với nàng, sau đó Cố Hướng Minh cưới Trần Bảo Linh, Kỷ Thanh Y lại gả cho Từ Lệnh Sâm, đi lại nhiều hơn, yêu ai yêu cả đường đi, tự nhiên càng thích nàng.
Mà Thái Hậu lại không phải mẹ đẻ của Thọ Xuân đại trưởng công chúa, Thái Hậu vẫn luôn không thích cắm hoa, cho nên quan hệ của hai người luôn nhàn nhạt.
Xảy ra loại chuyện này, Thọ Xuân đại trưởng công chúa không chút do dự đứng về phía Kỷ Thanh Y.
Thọ Xuân đại trưởng công chúa chính là muội muội song sinh một mẹ đẻ ra của hoàng đế, trước mặt hoàng đế nói chuyện rất có phân lượng, nàng nói một câu bằng người khác nói mười câu.
Kỷ Thanh Y liền đỏ vành mắt: “Đa tạ đại cô mẫu, nếu không phải gặp ngài, con cũng không biết nên làm gì bây giờ.”
“Con đứa nhỏ này, chính là quá thành thật. Nếu con đanh đá được một phần của Bảo Linh, cũng không đến mức này.” Thọ Xuân đại trưởng công chúa nói: “Con đi Ngự Hoa Viên trước, ta đi gặp Hoàng Thượng một lát.”
Phù Bích điện trong Ngự Hoa Viên đã tới không ít người, công chúa đã xuất giá, Vương gia Vương phi nhàn tản không có đất phong, chỉ có thể thừa kế võng thế sớm đã đến.
Kỷ Thanh Y là cô dâu mới vào cửa chưa đến nửa năm, lại là vợ cả của Ninh Vương thế tử được hoàng đế phá lệ sủng ái, lúc bái kiến ngày hôm sau khi thành thân hoàng đế còn thưởng ngọc như ý, cho nên nàng vừa vào cửa liền có rất nhiều người tới hàn huyên với nàng.
Nữ quyến tông thất sau khi chào hỏi nàng, đều không ngoại lệ nhìn về phía San Hô và Trân Châu, vẻ mặt tò mò.
Mục đích Kỷ Thanh Y cố ý cho hai người các nàng trang điểm long trọng chính là chỗ này, thấy mục đích đạt tới, tự nhiên phi thường vui vẻ, trên mặt lại mang theo vài phần chua xót và ẩn nhẫn, một lần lại một lần giới thiệu: “…… Là Thái Hậu thưởng, dặn dò con phải đối đãi thật tốt……”
Có người lôi kéo tay nàng nói làm con dâu hoàng gia không dễ dàng, cũng có người lá gan lớn nói sao Thái Hậu có thể như vậy, cũng có người nhìn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, thay nàng tuyên truyền.
Chuyển động một vòng, nàng giành được không ít đồng tình.
Chờ nàng trở lại vị trí của chính mình, Từ Lệnh Kiểm và Mạnh Tĩnh Ngọc tới, Mạnh Tĩnh Ngọc yên lặng nhìn Kỷ Thanh Y, tròng mắt có thể nhỏ máu.
Đáng giận là miệng nàng không thể nói!
So với Kỷ Thanh Y, Mạnh Tĩnh Ngọc càng là cô dâu mới, cũng có không ít người tới chào hỏi nàng, nhưng lúc nói chuyện, trong giọng nói luôn toát ra vài phần tiếc hận, làm Mạnh Tĩnh Ngọc mấy lần muốn phát điên.
Nàng là đại tiểu thư Trường Ninh Hầu phủ, là tài nữ của Phương Hoa nữ học, Chu Vương thế tử chính phi, những người này cũng dám thương hại nàng!
Mà tất cả, đều do Kỷ Thanh Y ban tặng.
Tiện nhân Kỷ Thanh Y, sao nàng ta không chết đi?
Ánh mắt nàng dừng trên người hai mỹ nhân phía sau Kỷ Thanh Y, liền có người thở dài nói: “…… Là người Thái Hậu thưởng, như đậu hủ rớt vào bụi bặm, vứt không được, đánh không được, Ninh Vương thế tử phi cũng là mệnh khổ, giống ngài.”
Đồng tử Mạnh Tĩnh Ngọc đột nhiên căng thẳng, toát ra vài phần căm hận, người nói chuyện ý thức được, lập tức im miệng, đầy mặt xấu hổ: “Xem ta, nói sai rồi.”
Nói xong liền xám xịt rời đi.
Tuy Mạnh Tĩnh Ngọc phẫn nộ, nhưng nhìn Kỷ Thanh Y vẻ mặt mỉm cười, trong lòng cũng cảm thấy vui sướng.
Giờ phút này
/155
|