Bởi vì chuyện bình định Nam Cương, hiện giờ hai người bọn họ có tiếp xúc công vụ cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi.
Bình Dương hầu tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Thật không nghĩ tới Vương thượng thư cáo già xảo quyệt như vậy, vì không đắc tội hai bên lại dùng chiêu giả vờ bệnh.”
“Hắn không phải giả vờ bệnh.” Từ Lệnh Sâm bình tĩnh, dường như đã sớm liệu đến: “Nếu là giả vờ bệnh, không thể gạt được thái y, hắn là thật sự bị bệnh, chẳng qua bệnh không nghiêm trọng như vậy thôi.”
Nếu muốn sinh bệnh còn không phải đơn giản, nửa đêm ngâm trong nước giếng, gió lạnh vừa thổi, lập tức chính là bệnh thương hàn.
Tuổi của Hộ Bộ thượng thư cũng không nhỏ, một chiêu này thật là bí quá hoá liều.
Bình Dương hầu nhớ tới Từ Lệnh Sâm trước đó dặn dò, càng thêm bội phục hắn: “Điện hạ, Vương thượng thư làm phủi tay chưởng quầy, mặc kệ mọi chuyện, vậy chuyện lương thảo ……”
“Ta đã đi tìm Vưu Ngôn Nhiên.”
“Vậy hắn nói như thế nào?”
Chuyện liên quan đến chiến sự thành bại, tính mạng tiền đồ của Trần Văn Việt, Bình Dương hầu khẩn trương hơn hẳn bất luận kẻ nào.
“Hắn nói Giang Nam bị lũ lụt, lương thảo đều đưa đến Giang Nam cứu tế, hiện giờ Hộ Bộ còn thừa lương thực không nhiều, lần này hắn chỉ có thể chuẩn bị một nửa quân lương đại quân cần.”
“Một nửa!” Bình Dương hầu lạnh lòng: “Như vậy, chẳng lẽ binh sĩ phải đói bụng đánh giặc?”
Từ Lệnh Sâm sóng mắt chợt lóe, không nhanh không chậm nói: “Cho nên, cần thiết phải diệt trừ Vưu Ngôn Nhiên.”
Sắc mặt Bình Dương hầu căng thẳng, nghiêm nghị nói: “Điện hạ, Thái Tử một lòng muốn Vưu Ngôn Nhiên tiếp chức vụ của Vương thượng thư, tất nhiên sẽ không cho chúng ta cơ hội.”
“Không, hắn sẽ cho chúng ta cơ hội.” Từ Lệnh Sâm chắc chắn nói: “Trù bị không đủ lương thảo, Vưu Ngôn Nhiên tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp thoái thác, hắn nhất định sẽ cố tình lộ sơ hở cho chúng ta, làm ta rơi vào bẫy, trúng mưu kế của bọn họ, chờ ta bị Hoàng Thượng khiển trách, Thái Tử vừa lúc có thể tiếp nhận Hộ Bộ, Binh Bộ.”
“Có Thái Tử từ giữa làm khó dễ, lần này bình định nhất định sẽ không thuận lợi, Việt biểu ca có nguy hiểm, cữu cữu là Binh Bộ thượng thư đồng dạng sẽ chịu liên lụy. Việc này nhìn thì nhỏ, nhưng là Thái Tử hạ một ván cờ lớn.”
Bình Dương hầu nắm tay chặt gắt gao, hàm răng cắn kẽo kẹt rung động: “Điện hạ, ngài nói nên làm gì bây giờ, cữu cữu đều nghe.”
Hắn là võ tướng, chán ghét nhất là âm mưu quỷ kế, nếu có thể, hận không thể đi một quyền đánh chết những tên tiểu nhân lén lút đó.
Từ Lệnh Sâm cười: “Cữu cữu đừng nóng vội, một khi đã như vậy, trước hết chúng ta tương kế tựu kế, lại đánh chó rơi xuống nước, bảo đảm làm Thái Tử lần này không chiếm được chỗ tốt.”
Một bên khác, Thái Tử và phụ tá cũng đang thương lượng.
“Tử Thần tiên sinh nói không sai, Vương thượng thư quả nhiên giả vờ bệnh không hỏi thế sự, từ bên ngoài cho thấy không giúp đỡ cả hai bên, trên thực tế vẫn là giúp chúng ta.” Thái Tử tán thưởng nói: “Tử Thần tiên sinh tài cao, cô bội phục, có Tử Thần tiên sinh tương trợ, cô cần gì sầu không thể vinh đăng đại bảo.”
Tử Thần tiên sinh là quân sư của Thái Tử, từ khi đầu nhập vào Thái Tử, nghĩ ra mấy mưu lược đều rất được Thái Tử thích, một khi kế này thành, Thái Tử sẽ càng thêm tôn sùng hắn, điều này khiến phụ tá đi theo bên người Thái Tử đã lâu phi thường khó chịu, lại chỉ có thể nhìn lo lắng suông.
Tử Thần tiên sinh vuốt chòm râu, đạm bạc cười: “Điện hạ là thiên mệnh sở quy, Tử Thần chẳng qua là chim khôn lựa cành
Bình Dương hầu tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Thật không nghĩ tới Vương thượng thư cáo già xảo quyệt như vậy, vì không đắc tội hai bên lại dùng chiêu giả vờ bệnh.”
“Hắn không phải giả vờ bệnh.” Từ Lệnh Sâm bình tĩnh, dường như đã sớm liệu đến: “Nếu là giả vờ bệnh, không thể gạt được thái y, hắn là thật sự bị bệnh, chẳng qua bệnh không nghiêm trọng như vậy thôi.”
Nếu muốn sinh bệnh còn không phải đơn giản, nửa đêm ngâm trong nước giếng, gió lạnh vừa thổi, lập tức chính là bệnh thương hàn.
Tuổi của Hộ Bộ thượng thư cũng không nhỏ, một chiêu này thật là bí quá hoá liều.
Bình Dương hầu nhớ tới Từ Lệnh Sâm trước đó dặn dò, càng thêm bội phục hắn: “Điện hạ, Vương thượng thư làm phủi tay chưởng quầy, mặc kệ mọi chuyện, vậy chuyện lương thảo ……”
“Ta đã đi tìm Vưu Ngôn Nhiên.”
“Vậy hắn nói như thế nào?”
Chuyện liên quan đến chiến sự thành bại, tính mạng tiền đồ của Trần Văn Việt, Bình Dương hầu khẩn trương hơn hẳn bất luận kẻ nào.
“Hắn nói Giang Nam bị lũ lụt, lương thảo đều đưa đến Giang Nam cứu tế, hiện giờ Hộ Bộ còn thừa lương thực không nhiều, lần này hắn chỉ có thể chuẩn bị một nửa quân lương đại quân cần.”
“Một nửa!” Bình Dương hầu lạnh lòng: “Như vậy, chẳng lẽ binh sĩ phải đói bụng đánh giặc?”
Từ Lệnh Sâm sóng mắt chợt lóe, không nhanh không chậm nói: “Cho nên, cần thiết phải diệt trừ Vưu Ngôn Nhiên.”
Sắc mặt Bình Dương hầu căng thẳng, nghiêm nghị nói: “Điện hạ, Thái Tử một lòng muốn Vưu Ngôn Nhiên tiếp chức vụ của Vương thượng thư, tất nhiên sẽ không cho chúng ta cơ hội.”
“Không, hắn sẽ cho chúng ta cơ hội.” Từ Lệnh Sâm chắc chắn nói: “Trù bị không đủ lương thảo, Vưu Ngôn Nhiên tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp thoái thác, hắn nhất định sẽ cố tình lộ sơ hở cho chúng ta, làm ta rơi vào bẫy, trúng mưu kế của bọn họ, chờ ta bị Hoàng Thượng khiển trách, Thái Tử vừa lúc có thể tiếp nhận Hộ Bộ, Binh Bộ.”
“Có Thái Tử từ giữa làm khó dễ, lần này bình định nhất định sẽ không thuận lợi, Việt biểu ca có nguy hiểm, cữu cữu là Binh Bộ thượng thư đồng dạng sẽ chịu liên lụy. Việc này nhìn thì nhỏ, nhưng là Thái Tử hạ một ván cờ lớn.”
Bình Dương hầu nắm tay chặt gắt gao, hàm răng cắn kẽo kẹt rung động: “Điện hạ, ngài nói nên làm gì bây giờ, cữu cữu đều nghe.”
Hắn là võ tướng, chán ghét nhất là âm mưu quỷ kế, nếu có thể, hận không thể đi một quyền đánh chết những tên tiểu nhân lén lút đó.
Từ Lệnh Sâm cười: “Cữu cữu đừng nóng vội, một khi đã như vậy, trước hết chúng ta tương kế tựu kế, lại đánh chó rơi xuống nước, bảo đảm làm Thái Tử lần này không chiếm được chỗ tốt.”
Một bên khác, Thái Tử và phụ tá cũng đang thương lượng.
“Tử Thần tiên sinh nói không sai, Vương thượng thư quả nhiên giả vờ bệnh không hỏi thế sự, từ bên ngoài cho thấy không giúp đỡ cả hai bên, trên thực tế vẫn là giúp chúng ta.” Thái Tử tán thưởng nói: “Tử Thần tiên sinh tài cao, cô bội phục, có Tử Thần tiên sinh tương trợ, cô cần gì sầu không thể vinh đăng đại bảo.”
Tử Thần tiên sinh là quân sư của Thái Tử, từ khi đầu nhập vào Thái Tử, nghĩ ra mấy mưu lược đều rất được Thái Tử thích, một khi kế này thành, Thái Tử sẽ càng thêm tôn sùng hắn, điều này khiến phụ tá đi theo bên người Thái Tử đã lâu phi thường khó chịu, lại chỉ có thể nhìn lo lắng suông.
Tử Thần tiên sinh vuốt chòm râu, đạm bạc cười: “Điện hạ là thiên mệnh sở quy, Tử Thần chẳng qua là chim khôn lựa cành
/155
|