Sáng sớm hôm sau, nghi giá của Ninh Vương thế tử rời khỏi Từ Châu phủ.
Đồng thời có một chiếc xe ngựa không thu hút chút nào cũng lặng yên rời đi.
Kỷ Thanh Y ngồi trong xe ngựa, chờ ra khỏi thành Từ Châu phủ liền tới ngồi bên cạnh Từ Lệnh Sâm.
Trên đầu Từ Lệnh Sâm đeo mũ, trên môi dính chòm râu, một tay nắm cương, tay kia cầm roi ngựa, ra dáng ra hình một mã phu, liếc mắt nhìn giống như những người đánh xe tới tới lui lui trên đường, không hề có chỗ khác biệt.
Kỷ Thanh Y thấy kỹ thuật lái xe của hắn thành thạo, cười hỏi hắn: “Sao cái gì chàng cũng biết vậy?”
“Tất nhiên.” Từ Lệnh Sâm dương dương tự đắc: “Vi phu có tài kinh thiên vĩ địa, đánh xe ngựa mà thôi, làm sao có thể làm khó ta?”
Hắn quay đầu nhìn Kỷ Thanh Y, thấy nàng dùng khăn mỏng che mặt, mặc áo vải thô, vẫn như cũ không giấu được lệ sắc, khóe mắt đuôi mày đều là nhẹ nhàng sung sướng, liền cảm giác chính mình nhộn nhạo.
“Chúng ta đi xe ngựa đến Túc Dời, tới Túc Dời du hồ Hồng Trạch, sau đó xuôi theo hồ Hồng Trạch đi về phía nam đến Dương Châu, đi huyện Bảo Ứng tế bái nhạc phụ nhạc mẫu trước, sau đó lại đi Dương Châu tìm kiếm đại bá mẫu.”
Kỷ Thanh Y cười tủm tỉm gật đầu: “Được, đều nghe chàng.”
Năm đó huyện Bảo Ứng bị một trận hồng thủy, đại bá phụ và đại ca vì bảo hộ các nàng bị hồng thủy cuốn đi, đại bá mẫu mang theo đại tẩu, Hạnh Nhi và tỷ đệ các nàng đi Lý gia nương nhờ họ hàng.
Lúc Kỷ gia còn khá giả, đại bá mẫu thường xuyên tiếp tế người Lý gia, cho nên Lý gia thực nhiệt tình tiếp đãi các nàng.
Sau đó, nghe nói đại bá phụ và đại ca không còn, ruộng tốt của Kỷ gia đều biến thành vũng nước, phòng ốc bị sụp đổ, đồ vật đáng giá đều mất hết, người Lý gia liền thay đổi sắc mặt, muốn đuổi các nàng đi.
Vẫn là phụ thân của đại bá mẫu nhanh chóng quyết định, nói nguyện ý tiếp nhận đại bá mẫu, đại tẩu, Hạnh Nhi, nhưng lại không thể dưỡng tỷ đệ Kỷ Thanh Y.
Đồng thời có một chiếc xe ngựa không thu hút chút nào cũng lặng yên rời đi.
Kỷ Thanh Y ngồi trong xe ngựa, chờ ra khỏi thành Từ Châu phủ liền tới ngồi bên cạnh Từ Lệnh Sâm.
Trên đầu Từ Lệnh Sâm đeo mũ, trên môi dính chòm râu, một tay nắm cương, tay kia cầm roi ngựa, ra dáng ra hình một mã phu, liếc mắt nhìn giống như những người đánh xe tới tới lui lui trên đường, không hề có chỗ khác biệt.
Kỷ Thanh Y thấy kỹ thuật lái xe của hắn thành thạo, cười hỏi hắn: “Sao cái gì chàng cũng biết vậy?”
“Tất nhiên.” Từ Lệnh Sâm dương dương tự đắc: “Vi phu có tài kinh thiên vĩ địa, đánh xe ngựa mà thôi, làm sao có thể làm khó ta?”
Hắn quay đầu nhìn Kỷ Thanh Y, thấy nàng dùng khăn mỏng che mặt, mặc áo vải thô, vẫn như cũ không giấu được lệ sắc, khóe mắt đuôi mày đều là nhẹ nhàng sung sướng, liền cảm giác chính mình nhộn nhạo.
“Chúng ta đi xe ngựa đến Túc Dời, tới Túc Dời du hồ Hồng Trạch, sau đó xuôi theo hồ Hồng Trạch đi về phía nam đến Dương Châu, đi huyện Bảo Ứng tế bái nhạc phụ nhạc mẫu trước, sau đó lại đi Dương Châu tìm kiếm đại bá mẫu.”
Kỷ Thanh Y cười tủm tỉm gật đầu: “Được, đều nghe chàng.”
Năm đó huyện Bảo Ứng bị một trận hồng thủy, đại bá phụ và đại ca vì bảo hộ các nàng bị hồng thủy cuốn đi, đại bá mẫu mang theo đại tẩu, Hạnh Nhi và tỷ đệ các nàng đi Lý gia nương nhờ họ hàng.
Lúc Kỷ gia còn khá giả, đại bá mẫu thường xuyên tiếp tế người Lý gia, cho nên Lý gia thực nhiệt tình tiếp đãi các nàng.
Sau đó, nghe nói đại bá phụ và đại ca không còn, ruộng tốt của Kỷ gia đều biến thành vũng nước, phòng ốc bị sụp đổ, đồ vật đáng giá đều mất hết, người Lý gia liền thay đổi sắc mặt, muốn đuổi các nàng đi.
Vẫn là phụ thân của đại bá mẫu nhanh chóng quyết định, nói nguyện ý tiếp nhận đại bá mẫu, đại tẩu, Hạnh Nhi, nhưng lại không thể dưỡng tỷ đệ Kỷ Thanh Y.