Từ Lệnh Sâm lái xe vào Dương Châu thành, thuê phòng chữ Thiên ở khách điếm Vân Thăng.
Cùng lúc đó mấy người Trương thị Lý Hưng cũng đến huyện nha huyện Giang Đô tìm được Tiền sư gia.
Phủ Dương Châu có ba châu bảy huyện, huyện Giang Đô phụ quách phủ Dương Châu.
Phụ quách là huyện nha cùng một thành trì với phủ nha của thượng cấp.
Nói cách khác, phủ nha phủ Dương Châu và huyện nha huyện Giang Đô đều ở trong thành Dương Châu.
Mà thứ dân gặp tranh cãi, trước tiên phải tìm huyện lệnh huyện Giang Đô giải quyết vấn đề, không thể vượt qua huyện Giang Đô trực tiếp tìm tri phủ.
Mẹ con Trương thị Lý Hưng mang theo bà mối hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi tìm Tiền sư gia.
Thật khéo hôm nay Vương huyện lệnh và tri phủ Dương Châu cùng đi đón Ninh Vương thế tử đại giá, Tiền sư gia không có việc gì, đang ở nhà trêu đùa con trai.
Nghe mẹ con Lý Hưng ngươi một miệng, ta một lưỡi nói việc này, Tiền sư gia giận dữ: “Đại tỷ và cháu trai đừng nóng vội, ta đây liền sai người bắt hai kẻ cuồng vọng cả gan làm loạn kia về, thành Dương Châu này ai mà không biết các ngươi là thân thích của ta, thế nhưng làm càn như thế, rõ ràng không xem ta ra gì.”
Cho dù đánh chó còn phải xem mặt chủ, chẳng qua là hai người xứ khác, thế nhưng kiêu ngạo như thế, hôm nay nếu hắn không giáo huấn bọn họ, người khác còn tưởng rằng Tiền sư gia hắn là ăn chay.
Mẹ con Lý Hưng đại hỉ, đi theo bốn sai dịch, như lang tựa hổ xông ra ngoài.
Mới ra cửa lớn huyện nha, đón đầu gặp phải cậu em vợ của huyện lệnh.
Hắn họ Tào, vì khóe miệng có một nốt ruồi đen cỡ ngón út, tâm nhãn cực hư, người ta đặt ngoại hiệu cho hắn là Tào Mụt Tử.
Tào Mụt Tử chính là hạng người cáo mượn oai hùm, chó cậy thế chủ, mỗi khi sai dịch đi ra ngoài bắt người, hắn đều sẽ đi theo, nhân cơ hội xảo trá làm tiền người nhà phạm nhân.
Hắn mới trở về từ Từ Châu, đúng là lúc kẹt tiền, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này?
Cùng lúc đó mấy người Trương thị Lý Hưng cũng đến huyện nha huyện Giang Đô tìm được Tiền sư gia.
Phủ Dương Châu có ba châu bảy huyện, huyện Giang Đô phụ quách phủ Dương Châu.
Phụ quách là huyện nha cùng một thành trì với phủ nha của thượng cấp.
Nói cách khác, phủ nha phủ Dương Châu và huyện nha huyện Giang Đô đều ở trong thành Dương Châu.
Mà thứ dân gặp tranh cãi, trước tiên phải tìm huyện lệnh huyện Giang Đô giải quyết vấn đề, không thể vượt qua huyện Giang Đô trực tiếp tìm tri phủ.
Mẹ con Trương thị Lý Hưng mang theo bà mối hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi tìm Tiền sư gia.
Thật khéo hôm nay Vương huyện lệnh và tri phủ Dương Châu cùng đi đón Ninh Vương thế tử đại giá, Tiền sư gia không có việc gì, đang ở nhà trêu đùa con trai.
Nghe mẹ con Lý Hưng ngươi một miệng, ta một lưỡi nói việc này, Tiền sư gia giận dữ: “Đại tỷ và cháu trai đừng nóng vội, ta đây liền sai người bắt hai kẻ cuồng vọng cả gan làm loạn kia về, thành Dương Châu này ai mà không biết các ngươi là thân thích của ta, thế nhưng làm càn như thế, rõ ràng không xem ta ra gì.”
Cho dù đánh chó còn phải xem mặt chủ, chẳng qua là hai người xứ khác, thế nhưng kiêu ngạo như thế, hôm nay nếu hắn không giáo huấn bọn họ, người khác còn tưởng rằng Tiền sư gia hắn là ăn chay.
Mẹ con Lý Hưng đại hỉ, đi theo bốn sai dịch, như lang tựa hổ xông ra ngoài.
Mới ra cửa lớn huyện nha, đón đầu gặp phải cậu em vợ của huyện lệnh.
Hắn họ Tào, vì khóe miệng có một nốt ruồi đen cỡ ngón út, tâm nhãn cực hư, người ta đặt ngoại hiệu cho hắn là Tào Mụt Tử.
Tào Mụt Tử chính là hạng người cáo mượn oai hùm, chó cậy thế chủ, mỗi khi sai dịch đi ra ngoài bắt người, hắn đều sẽ đi theo, nhân cơ hội xảo trá làm tiền người nhà phạm nhân.
Hắn mới trở về từ Từ Châu, đúng là lúc kẹt tiền, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này?