“Quan tỷ tỷ không cần phải nói, ta biết tỷ nói chính là ai, Kỷ tiểu thư trời quang trăng sáng, làm người lỗi lạc thẳng thắn thành khẩn, nàng tuyệt đối sẽ không hãm hại ta.”
Trần Tĩnh Nhiên ngày thường nội hướng ít lời đột nhiên nói nhiều: “Tuy người biết ta dị ứng chó mèo không nhiều lắm, nhưng muốn hỏi thăm cũng không phải là việc khó. Quan tỷ tỷ, trên người ta cái dạng này không thể tham gia thi đấu, tỷ mau chuẩn bị đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ ta.”
Quan Khả Nhi không nghĩ tới Trần Tĩnh Nhiên sẽ hạ lệnh trục khách, lập tức không cao hứng đứng lên: “Một khi đã như vậy, tỷ không quấy rầy muội muội nghỉ ngơi.”
Không nóng không lạnh ném một câu ra cửa, đụng phải Kỷ Thanh Y, lại không biết vừa rồi nàng nghe được nhiều ít lời mình nói, đỏ mặt vội nói: “Kỷ tiểu thư mau đi xem một chút, trên người Trần muội muội nổi rất nhiều mẫn đỏ, nhìn rất dọa người, tâm tình Trần muội muội không tốt, tiểu thư đi khuyên nhủ, nói không chừng có thể trấn an nàng.”
Kỷ Thanh Y vào cửa, thấy Trần Tĩnh Nhiên ngồi trong phòng tu bổ hoa, trên mặt trên cổ đều là mẫn đỏ, trong một đêm tiểu cô nương nũng nịu thế nhưng biến thành bộ dáng đáng sợ như vậy.
“Kỷ tiểu thư.” Thấy Kỷ Thanh Y tới, Trần Tĩnh Nhiên buông kéo, còn chưa mở miệng, vành mắt liền đỏ: “Ta biết kỳ thật chính mình cắm hoa không bằng tiểu thư, hôm nay cũng nhất định sẽ không thắng được, nhưng ta chỉ muốn thử xem, không nghĩ tới nàng tâm tư bại hoại đến nước này, ngay cả cơ hội thử một lần cũng không cho ta.”
Nàng hít hít mũi nói: “Nàng có thể xuống tay đối phó ta, tất nhiên cũng sẽ đối phó Kỷ tiểu thư, tiểu thư nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn đừng trúng kế của nàng.”
Không nghĩ tới Trần Tĩnh Nhiên nhìn như không nói một lời, tâm tư lại rất lả lướt, Kỷ Thanh Y lôi kéo tay nàng: “Tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ không thua, tuyệt đối sẽ không làm nàng thực hiện được.”
Cảnh xuân tươi đẹp, địa điểm thi đấu định ở bên hồ.
Bàn đầu tiên ngồi bốn vị tiên sinh cắm hoa nổi tiếng nhất Phương Hoa nữ học: Mạc tiên sinh, Điền tiên sinh, Thi tiên sinh và Tân tiên sinh.
Không chỉ ở Phương Hoa nữ học, cho dù là toàn bộ kinh thành, bốn vị tiên sinh này đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, các nàng là trọng tài hôm nay.
Ba trong bốn vị tiên sinh này đã thu đệ tử, chỉ có đệ tử của Mạc tiên sinh năm nay kết nghiệp, rời Phương Hoa nữ học, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người giành giải nhất hôm nay sẽ bái sư dưới danh nghĩa của Mạc tiên sinh.
Phía sau bốn vị tiên sinh là các tiên sinh dạy từ cấp một đến cấp mười, khoảng không ở giữa bày biện bàn ghế, đứng bên cạnh tất cả đều là học sinh vây xem.
Lúc Kỷ Thanh Y vào bàn, thấy chỉ bày bốn bộ bàn ghế, không nhịn được âm thầm buồn bực.
Cho dù Trần Tĩnh Nhiên không tới, cũng nên là năm người chứ, sao lại ít đi một người.
Vừa lúc trong đám học sinh vây xem có người tiếc hận nói: “Ngày hôm qua Tiền tiểu thư còn bình thường, tới buổi tối đột nhiên thượng thổ hạ tả, hôm nay không tới được, thật đáng tiếc.”
“Cho dù tới, tám phần nàng cũng không trúng được, cùng lắm thi một vòng đã bị loại.”
Tuy không tận mắt nhìn thấy, nhưng Kỷ Thanh Y chính là ẩn ẩn cảm thấy chuyện của Tiền tiểu thư tám phần liên quan tới Quan Khả Nhi.
Xem ra, nàng cần phải cẩn thận hơn nữa.
Vốn dĩ hôm nay buổi sáng có hai vòng tỷ thí: chọn bốn người từ sáu người và chọn hai người từ bốn người, buổi chiều lại quyết ra người giải nhất, nhưng do chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên hôm nay chỉ cần buổi sáng đã có thể hoàn thành thi đấu.
Trận đầu chọn hai từ bốn người, Kỷ Thanh Y dùng tổ hợp bình và bàn. Trong bình cắm thanh tùng thúy trúc giống như xuân sơn tươi đẹp, trên bàn đặt một uông nước trong, giữa cỏ cây um tùm cắm nhiều đóa hoa tươi giống như cảnh đẹp bên hồ, một cao một thấp, núi sông giao hòa. Toàn bộ tác phẩm mang hơi thở thiên nhiên lại thanh tĩnh lịch sự tao nhã, được bốn vị tiên sinh bao gồm Mạc tiên sinh khen ngợi, tự nhiên không hề nghi ngờ được chọn.
Một người may mắn khác là Quan Khả Nhi.
Trận thứ hai bắt đầu, Mạc tiên sinh đứng lên tuyên bố đề mục: “Đề mục của trận thi đấu này là ‘Sức sống mới’, hai người căn cứ đề mục tự lựa chọn hoa khí, hoa cỏ.”
Đề mục này phi thường mới mẻ độc đáo, mọi người nghe xong đều sửng sốt, đó là Kỷ Thanh Y cũng ngạc nhiên một chút.
Có người dùng bốn mùa
Trần Tĩnh Nhiên ngày thường nội hướng ít lời đột nhiên nói nhiều: “Tuy người biết ta dị ứng chó mèo không nhiều lắm, nhưng muốn hỏi thăm cũng không phải là việc khó. Quan tỷ tỷ, trên người ta cái dạng này không thể tham gia thi đấu, tỷ mau chuẩn bị đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ ta.”
Quan Khả Nhi không nghĩ tới Trần Tĩnh Nhiên sẽ hạ lệnh trục khách, lập tức không cao hứng đứng lên: “Một khi đã như vậy, tỷ không quấy rầy muội muội nghỉ ngơi.”
Không nóng không lạnh ném một câu ra cửa, đụng phải Kỷ Thanh Y, lại không biết vừa rồi nàng nghe được nhiều ít lời mình nói, đỏ mặt vội nói: “Kỷ tiểu thư mau đi xem một chút, trên người Trần muội muội nổi rất nhiều mẫn đỏ, nhìn rất dọa người, tâm tình Trần muội muội không tốt, tiểu thư đi khuyên nhủ, nói không chừng có thể trấn an nàng.”
Kỷ Thanh Y vào cửa, thấy Trần Tĩnh Nhiên ngồi trong phòng tu bổ hoa, trên mặt trên cổ đều là mẫn đỏ, trong một đêm tiểu cô nương nũng nịu thế nhưng biến thành bộ dáng đáng sợ như vậy.
“Kỷ tiểu thư.” Thấy Kỷ Thanh Y tới, Trần Tĩnh Nhiên buông kéo, còn chưa mở miệng, vành mắt liền đỏ: “Ta biết kỳ thật chính mình cắm hoa không bằng tiểu thư, hôm nay cũng nhất định sẽ không thắng được, nhưng ta chỉ muốn thử xem, không nghĩ tới nàng tâm tư bại hoại đến nước này, ngay cả cơ hội thử một lần cũng không cho ta.”
Nàng hít hít mũi nói: “Nàng có thể xuống tay đối phó ta, tất nhiên cũng sẽ đối phó Kỷ tiểu thư, tiểu thư nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn đừng trúng kế của nàng.”
Không nghĩ tới Trần Tĩnh Nhiên nhìn như không nói một lời, tâm tư lại rất lả lướt, Kỷ Thanh Y lôi kéo tay nàng: “Tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ không thua, tuyệt đối sẽ không làm nàng thực hiện được.”
Cảnh xuân tươi đẹp, địa điểm thi đấu định ở bên hồ.
Bàn đầu tiên ngồi bốn vị tiên sinh cắm hoa nổi tiếng nhất Phương Hoa nữ học: Mạc tiên sinh, Điền tiên sinh, Thi tiên sinh và Tân tiên sinh.
Không chỉ ở Phương Hoa nữ học, cho dù là toàn bộ kinh thành, bốn vị tiên sinh này đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, các nàng là trọng tài hôm nay.
Ba trong bốn vị tiên sinh này đã thu đệ tử, chỉ có đệ tử của Mạc tiên sinh năm nay kết nghiệp, rời Phương Hoa nữ học, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người giành giải nhất hôm nay sẽ bái sư dưới danh nghĩa của Mạc tiên sinh.
Phía sau bốn vị tiên sinh là các tiên sinh dạy từ cấp một đến cấp mười, khoảng không ở giữa bày biện bàn ghế, đứng bên cạnh tất cả đều là học sinh vây xem.
Lúc Kỷ Thanh Y vào bàn, thấy chỉ bày bốn bộ bàn ghế, không nhịn được âm thầm buồn bực.
Cho dù Trần Tĩnh Nhiên không tới, cũng nên là năm người chứ, sao lại ít đi một người.
Vừa lúc trong đám học sinh vây xem có người tiếc hận nói: “Ngày hôm qua Tiền tiểu thư còn bình thường, tới buổi tối đột nhiên thượng thổ hạ tả, hôm nay không tới được, thật đáng tiếc.”
“Cho dù tới, tám phần nàng cũng không trúng được, cùng lắm thi một vòng đã bị loại.”
Tuy không tận mắt nhìn thấy, nhưng Kỷ Thanh Y chính là ẩn ẩn cảm thấy chuyện của Tiền tiểu thư tám phần liên quan tới Quan Khả Nhi.
Xem ra, nàng cần phải cẩn thận hơn nữa.
Vốn dĩ hôm nay buổi sáng có hai vòng tỷ thí: chọn bốn người từ sáu người và chọn hai người từ bốn người, buổi chiều lại quyết ra người giải nhất, nhưng do chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên hôm nay chỉ cần buổi sáng đã có thể hoàn thành thi đấu.
Trận đầu chọn hai từ bốn người, Kỷ Thanh Y dùng tổ hợp bình và bàn. Trong bình cắm thanh tùng thúy trúc giống như xuân sơn tươi đẹp, trên bàn đặt một uông nước trong, giữa cỏ cây um tùm cắm nhiều đóa hoa tươi giống như cảnh đẹp bên hồ, một cao một thấp, núi sông giao hòa. Toàn bộ tác phẩm mang hơi thở thiên nhiên lại thanh tĩnh lịch sự tao nhã, được bốn vị tiên sinh bao gồm Mạc tiên sinh khen ngợi, tự nhiên không hề nghi ngờ được chọn.
Một người may mắn khác là Quan Khả Nhi.
Trận thứ hai bắt đầu, Mạc tiên sinh đứng lên tuyên bố đề mục: “Đề mục của trận thi đấu này là ‘Sức sống mới’, hai người căn cứ đề mục tự lựa chọn hoa khí, hoa cỏ.”
Đề mục này phi thường mới mẻ độc đáo, mọi người nghe xong đều sửng sốt, đó là Kỷ Thanh Y cũng ngạc nhiên một chút.
Có người dùng bốn mùa
/155
|