Quan Khả Nhi nhanh tay, bắt được một góc quần áo, nhanh chóng ôm vào lòng.
Kỷ Thanh Y cũng không đoạt với nàng, chỉ thế hắt rượu.
Quan Khả Nhi cướp được quần áo, đáng tiếc đã muộn, rượu rốt cuộc hắt lên, hương vị khó nghe kia cũng phát tán ra ngoài.
Nàng đi vào phòng Kỷ Thanh Y, mở tủ quần áo của Kỷ Thanh Y, cho nên trên quần áo có hương vị, muốn giảo biện cũng không được.
Tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Quan Khả Nhi.
“Thế nhưng là nàng!”
“Liền biết nàng không phải gì thứ tốt!”
“Trách không được vừa rồi nàng vội vã làm Kỷ tiểu thư thừa nhận!”
Kỷ Thanh Y đi đến bên người nàng, quát: “Quan tiểu thư, “Bình Hoa Kỷ Văn” chính là ngươi giấu vào tủ quần áo của ta, ngươi còn có gì để nói?”
“Ta…… Ta…… Ta……” môi Quan Khả Nhi run rẩy, ánh mắt dao động, nôn nóng nhìn Mạnh Tĩnh Ngọc.
Mạnh Tĩnh Ngọc cúi đầu, nhẹ nhàng chuyển động vòng phỉ thúy trên cổ tay, trong lòng lại thầm mắng Quan Khả Nhi ngu xuẩn.
Điền tiên sinh mặt trầm như nước, lạnh giọng chất vấn: “Khả nhi, đang êm đẹp, vì sao con lại lục tủ quần áo của Kỷ tiểu thư?”
Quan Khả Nhi giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: “Dì, con chỉ là tùy ý lục lọi mà thôi, không phải con giấu sách.”
Quan Khả Nhi nói một câu này, đột nhiên trầm tĩnh lại: “Con chỉ là muốn nhìn một chút ngày thường Kỷ tiểu thư mặc quần áo gì mà thôi, cho nên mới mở tủ quần áo của Kỷ tiểu thư. Lục tủ quần áo là có, nhưng con không giấu sách.”
Trên mặt Quan Khả Nhi lộ ra biểu tình “dù sao ngươi không bắt tại trận, ta không thừa nhận ngươi cũng không thể làm khó dễ được ta”.
Kỷ Thanh Y liếc mắt Điền tiên sinh, cười lạnh nói: “Thật đúng là dì cháu tình thâm, đúng là như người xưa nói thượng bất chính hạ tắc loạn.”
Mặt Điền tiên sinh lập tức đỏ lên, nàng cũng không muốn quản, nhưng Quan Khả Nhi là cháu gái của nàng, nếu Quan Khả Nhi bị chứng thực là trộm, nàng làm dì cũng chịu liên lụy, cho nên cho dù như thế nào nàng cũng phải bảo vệ Quan Khả Nhi.
“Kỷ tiểu thư, tìm chỗ khoan dung độ lượng đi.” Điền tiên sinh nén giận nói.
Kỷ Thanh Y giận dữ!
Rõ ràng là Quan Khả Nhi thiết kế hãm hại nàng, Điền tiên sinh thế nhưng vô sỉ nói nàng không buông tha người, dì cháu hai người không có một ai tốt!
Kỷ Thanh Y lười phản ứng Điền tiên sinh, mệt nàng còn làm thầy kẻ khác đâu, phi! Ngay cả Cố Nương tử cũng không bằng, tuy Cố Nương tử có thành kiến với chính mình, cũng không sẽ đổi trắng thay đen, Điền tiên sinh thật là vô sỉ đến cảnh giới cao nhất.
Kỷ Thanh Y chỉ nhìn Mạc tiên sinh: “Mạc tiên sinh, ngài nói như thế nào?”
“A Dung!” Điền tiên sinh gọi tên Mạc tiên sinh, trong mắt toát ra cầu xin: “Ta chỉ có một cháu gái là Khả Nhi, ta cũng chỉ cầu tỷ lần này.”
Kỷ Thanh Y lớn tiếng nói: “Xin Mạc tiên sinh chủ trì công đạo.”
Mạc tiên sinh thực khó xử, trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng nói: ““Bình Hoa Kỷ Văn” không bị mất, nếu Kỷ tiểu thư muốn trộm “Bình Hoa Kỷ Văn” tuyệt đối sẽ không đặt trong tủ quần áo của chính mình, tuy Quan tiểu thư vào phòng Kỷ tiểu thư, nhưng cũng không thể chứng minh chính là nàng giấu sách, việc này chẳng qua là hiểu lầm……”
“Không phải hiểu lầm!” Kỷ Thanh Y không chút khách khí đánh gãy lời Mạc tiên sinh nói: “Ta có chứng cứ chứng minh sách này chính là Quan Khả Nhi giấu.”
Kỷ Thanh Y quá thất vọng rồi.
Nàng vẫn luôn cho rằng Phương Hoa nữ học là nơi công bằng nhất trên đời này, đáng giá người hướng tới nhất. Nàng cũng vẫn luôn cảm thấy chỉ cần vào Phương Hoa nữ học, nàng liền có thể làm việc bằng bản lĩnh của chính mình.
Nhưng sự thật là, tất cả địa phương đều giống nhau.
Cho dù là Phương Hoa nữ học cũng không cao thượng đi nơi nào!
Lúc Phụng Thượng phu nhân làm sơn trưởng vẫn thực công bằng, nhưng năm trước bà bị bệnh nên từ nhiệm, nàng không biết tân nhiệm sơn trưởng là người như thế nào, nhưng xem từ lời nói việc làm của mấy tiên sinh này, Phương Hoa nữ học cũng chẳng qua như thế mà thôi.
Điền tiên sinh bao che cháu gái, Mạc tiên sinh thế nhưng còn ngầm đồng ý.
Trên đời này nào có chuyện như vậy!
Nếu không phải Từ Lệnh Sâm tặng huân hương
Kỷ Thanh Y cũng không đoạt với nàng, chỉ thế hắt rượu.
Quan Khả Nhi cướp được quần áo, đáng tiếc đã muộn, rượu rốt cuộc hắt lên, hương vị khó nghe kia cũng phát tán ra ngoài.
Nàng đi vào phòng Kỷ Thanh Y, mở tủ quần áo của Kỷ Thanh Y, cho nên trên quần áo có hương vị, muốn giảo biện cũng không được.
Tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Quan Khả Nhi.
“Thế nhưng là nàng!”
“Liền biết nàng không phải gì thứ tốt!”
“Trách không được vừa rồi nàng vội vã làm Kỷ tiểu thư thừa nhận!”
Kỷ Thanh Y đi đến bên người nàng, quát: “Quan tiểu thư, “Bình Hoa Kỷ Văn” chính là ngươi giấu vào tủ quần áo của ta, ngươi còn có gì để nói?”
“Ta…… Ta…… Ta……” môi Quan Khả Nhi run rẩy, ánh mắt dao động, nôn nóng nhìn Mạnh Tĩnh Ngọc.
Mạnh Tĩnh Ngọc cúi đầu, nhẹ nhàng chuyển động vòng phỉ thúy trên cổ tay, trong lòng lại thầm mắng Quan Khả Nhi ngu xuẩn.
Điền tiên sinh mặt trầm như nước, lạnh giọng chất vấn: “Khả nhi, đang êm đẹp, vì sao con lại lục tủ quần áo của Kỷ tiểu thư?”
Quan Khả Nhi giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: “Dì, con chỉ là tùy ý lục lọi mà thôi, không phải con giấu sách.”
Quan Khả Nhi nói một câu này, đột nhiên trầm tĩnh lại: “Con chỉ là muốn nhìn một chút ngày thường Kỷ tiểu thư mặc quần áo gì mà thôi, cho nên mới mở tủ quần áo của Kỷ tiểu thư. Lục tủ quần áo là có, nhưng con không giấu sách.”
Trên mặt Quan Khả Nhi lộ ra biểu tình “dù sao ngươi không bắt tại trận, ta không thừa nhận ngươi cũng không thể làm khó dễ được ta”.
Kỷ Thanh Y liếc mắt Điền tiên sinh, cười lạnh nói: “Thật đúng là dì cháu tình thâm, đúng là như người xưa nói thượng bất chính hạ tắc loạn.”
Mặt Điền tiên sinh lập tức đỏ lên, nàng cũng không muốn quản, nhưng Quan Khả Nhi là cháu gái của nàng, nếu Quan Khả Nhi bị chứng thực là trộm, nàng làm dì cũng chịu liên lụy, cho nên cho dù như thế nào nàng cũng phải bảo vệ Quan Khả Nhi.
“Kỷ tiểu thư, tìm chỗ khoan dung độ lượng đi.” Điền tiên sinh nén giận nói.
Kỷ Thanh Y giận dữ!
Rõ ràng là Quan Khả Nhi thiết kế hãm hại nàng, Điền tiên sinh thế nhưng vô sỉ nói nàng không buông tha người, dì cháu hai người không có một ai tốt!
Kỷ Thanh Y lười phản ứng Điền tiên sinh, mệt nàng còn làm thầy kẻ khác đâu, phi! Ngay cả Cố Nương tử cũng không bằng, tuy Cố Nương tử có thành kiến với chính mình, cũng không sẽ đổi trắng thay đen, Điền tiên sinh thật là vô sỉ đến cảnh giới cao nhất.
Kỷ Thanh Y chỉ nhìn Mạc tiên sinh: “Mạc tiên sinh, ngài nói như thế nào?”
“A Dung!” Điền tiên sinh gọi tên Mạc tiên sinh, trong mắt toát ra cầu xin: “Ta chỉ có một cháu gái là Khả Nhi, ta cũng chỉ cầu tỷ lần này.”
Kỷ Thanh Y lớn tiếng nói: “Xin Mạc tiên sinh chủ trì công đạo.”
Mạc tiên sinh thực khó xử, trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng nói: ““Bình Hoa Kỷ Văn” không bị mất, nếu Kỷ tiểu thư muốn trộm “Bình Hoa Kỷ Văn” tuyệt đối sẽ không đặt trong tủ quần áo của chính mình, tuy Quan tiểu thư vào phòng Kỷ tiểu thư, nhưng cũng không thể chứng minh chính là nàng giấu sách, việc này chẳng qua là hiểu lầm……”
“Không phải hiểu lầm!” Kỷ Thanh Y không chút khách khí đánh gãy lời Mạc tiên sinh nói: “Ta có chứng cứ chứng minh sách này chính là Quan Khả Nhi giấu.”
Kỷ Thanh Y quá thất vọng rồi.
Nàng vẫn luôn cho rằng Phương Hoa nữ học là nơi công bằng nhất trên đời này, đáng giá người hướng tới nhất. Nàng cũng vẫn luôn cảm thấy chỉ cần vào Phương Hoa nữ học, nàng liền có thể làm việc bằng bản lĩnh của chính mình.
Nhưng sự thật là, tất cả địa phương đều giống nhau.
Cho dù là Phương Hoa nữ học cũng không cao thượng đi nơi nào!
Lúc Phụng Thượng phu nhân làm sơn trưởng vẫn thực công bằng, nhưng năm trước bà bị bệnh nên từ nhiệm, nàng không biết tân nhiệm sơn trưởng là người như thế nào, nhưng xem từ lời nói việc làm của mấy tiên sinh này, Phương Hoa nữ học cũng chẳng qua như thế mà thôi.
Điền tiên sinh bao che cháu gái, Mạc tiên sinh thế nhưng còn ngầm đồng ý.
Trên đời này nào có chuyện như vậy!
Nếu không phải Từ Lệnh Sâm tặng huân hương
/155
|