Từ Lệnh Sâm lập tức căng thẳng.
Đương nhiên, Từ Lệnh Sâm tra xét Trần Văn Cẩm và Từ Lệnh Kiểm, phát hiện lần trước ẩu đả ngự sử là bút tích của Trần Văn Cẩm, hắn làm tất cả mục đích chính là muốn nắm chặt Bình Dương Hầu phủ trong tay chính mình.
Càng làm cho hắn giật mình chính là, Từ Lệnh Kiểm một hai phải có được Kỷ Thanh Y, không phải vì gì khác, mà vì nàng lớn lên giống một người đã chết.
Tuy rằng hắn có an bài người, nhưng vẫn như cũ sợ chính mình sơ sẩy dẫn tới Kỷ Thanh Y chịu thương tổn, cho nên, hắn làm người nghiên cứu chế tạo thuốc không màu không vị này, thấm trên khăn, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Chẳng qua, nàng càng thông minh hơn so với tưởng tượng của hắn, hắn vừa mới lấy khăn ra, nàng liền ý thức được vấn đề.
“Ta có gì cần gạt nàng đâu?” Từ Lệnh Sâm đứng lên, dắt tay nàng nói: “Chẳng qua là phòng chuyện chưa xảy ra thôi, hơn nữa, đây không phải chủ ý của nàng sao? Lần trước cho nàng huân hương, nàng lợi dụng huân hương giải quyết Quan Khả Nhi, nàng còn hỏi ta có thứ tốt khác hay không, hiện giờ ta tìm được rồi, nàng ngược lại không tin ta, thật đúng là khó hầu hạ.”
Không phải hắn không muốn nói, mà là hắn còn chưa nghĩ kỹ.
Hắn căn bản không muốn nhắc tới ba chữ Từ Lệnh Kiểm trước mặt Kỷ Thanh Y.
Hơn nữa hiện tại thời cơ còn chưa đến, nói cho nàng, chẳng qua là làm nàng lo lắng thôi.
Từ Lệnh Sâm nhéo nhéo mũi nàng: “Nàng hoài nghi ta như vậy, ta sẽ thương tâm.”
Kỷ Thanh Y có thể khẳng định, Từ Lệnh Sâm nhất định chưa nói thật.
Nhưng nàng cũng tin tưởng, Từ Lệnh Sâm không nói chắc chắn có nguyên nhân.
Mặc kệ thế nào, hắn nhất định sẽ không thương tổn nàng.
Lần này, Kỷ Thanh Y quyết định giả bộ hồ đồ, nàng tiếp nhận khăn thả vào túi trong tay áo, kéo tay Từ Lệnh Sâm xin lỗi: “Được rồi, lần này là ta sai, ta không nên tùy tùy tiện tiện hoài nghi chàng, điện hạ đại nhân có đại lượng, đừng so đo với tiểu nữ có được không?”
“Cũng không phải không thể tha thứ nàng ……”
Từ Lệnh Sâm làm sao bỏ được cơ hội này, tự nhiên bắt nàng, hung hăng chiếm tiện nghi một hồi.
Kỷ Thanh Y phát hiện lúc ở bên Từ Lệnh Sâm, thời gian trôi qua đặc biệt mau, nàng cũng trở nên đặc biệt thả lỏng.
Tới giữa trưa, hai người ăn cơm, vẫn như cũ nhịn không được mắt đi mày lại.
Thanh Thái vẫn luôn nhìn không nói lời nào, chờ lúc trở về ngồi trên xe ngựa hắn liền khóc: “Tỷ tỷ, tỷ thích thế tử ca ca, tỷ phải gả cho thế tử ca ca, không cần Thanh Thái nữa.”
Tuy hắn biết trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, nhưng nhìn tỷ tỷ và thế tử ca ca đồng thời xem nhẹ hắn, trong lòng vẫn rất khó chịu.
Trên mặt Kỷ Thanh Y cương lại, trong lòng chua xót lợi hại.
Nàng thật đáng chết, thế nhưng đắc ý vênh váo, bỏ qua Thanh Thái, làm hắn thương tâm.
“Là tỷ tỷ sai, là tỷ tỷ không đúng. Nếu đệ không thích, sau này tỷ không gặp mặt hắn, sau này tỷ luôn ở bên cạnh đệ, được không?”
Kỷ Thanh Y là trưởng tỷ, tuy Thanh Thái là đệ đệ, nhưng trên thực tế không khác gì nàng dưỡng con trai.
Nàng đã thói quen nơi chốn lấy Thanh Thái làm chủ, thời thời khắc khắc chiếu cố cảm xúc của Thanh Thái, đặt ý nguyện cá nhân ở mặt sau ý nguyện của Thanh Thái.
Nàng buột miệng thốt ra, nhưng nói ra lời, nàng cảm thấy chính mình càng khó chịu.
Nàng thật sự có thể nói được làm được sao?
Nếu sau này thật sự không thấy Từ Lệnh Sâm……
Chỉ nghĩ tới thôi mà trong lòng nàng vô cùng đau đớn.
“Tỷ tỷ.” Thanh Thái từ trong lòng Kỷ Thanh Y ra tới, thút tha thút thít nức nở nói: “Đệ đã là người lớn, không cần tỷ tỷ ở cạnh, sớm hay muộn tỷ tỷ cũng phải gả người, thay vì gả cho người khác, đệ càng hy vọng tỷ tỷ có thể gả cho thế tử ca ca. Hai người đều là người đệ thích nhất,
Đương nhiên, Từ Lệnh Sâm tra xét Trần Văn Cẩm và Từ Lệnh Kiểm, phát hiện lần trước ẩu đả ngự sử là bút tích của Trần Văn Cẩm, hắn làm tất cả mục đích chính là muốn nắm chặt Bình Dương Hầu phủ trong tay chính mình.
Càng làm cho hắn giật mình chính là, Từ Lệnh Kiểm một hai phải có được Kỷ Thanh Y, không phải vì gì khác, mà vì nàng lớn lên giống một người đã chết.
Tuy rằng hắn có an bài người, nhưng vẫn như cũ sợ chính mình sơ sẩy dẫn tới Kỷ Thanh Y chịu thương tổn, cho nên, hắn làm người nghiên cứu chế tạo thuốc không màu không vị này, thấm trên khăn, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Chẳng qua, nàng càng thông minh hơn so với tưởng tượng của hắn, hắn vừa mới lấy khăn ra, nàng liền ý thức được vấn đề.
“Ta có gì cần gạt nàng đâu?” Từ Lệnh Sâm đứng lên, dắt tay nàng nói: “Chẳng qua là phòng chuyện chưa xảy ra thôi, hơn nữa, đây không phải chủ ý của nàng sao? Lần trước cho nàng huân hương, nàng lợi dụng huân hương giải quyết Quan Khả Nhi, nàng còn hỏi ta có thứ tốt khác hay không, hiện giờ ta tìm được rồi, nàng ngược lại không tin ta, thật đúng là khó hầu hạ.”
Không phải hắn không muốn nói, mà là hắn còn chưa nghĩ kỹ.
Hắn căn bản không muốn nhắc tới ba chữ Từ Lệnh Kiểm trước mặt Kỷ Thanh Y.
Hơn nữa hiện tại thời cơ còn chưa đến, nói cho nàng, chẳng qua là làm nàng lo lắng thôi.
Từ Lệnh Sâm nhéo nhéo mũi nàng: “Nàng hoài nghi ta như vậy, ta sẽ thương tâm.”
Kỷ Thanh Y có thể khẳng định, Từ Lệnh Sâm nhất định chưa nói thật.
Nhưng nàng cũng tin tưởng, Từ Lệnh Sâm không nói chắc chắn có nguyên nhân.
Mặc kệ thế nào, hắn nhất định sẽ không thương tổn nàng.
Lần này, Kỷ Thanh Y quyết định giả bộ hồ đồ, nàng tiếp nhận khăn thả vào túi trong tay áo, kéo tay Từ Lệnh Sâm xin lỗi: “Được rồi, lần này là ta sai, ta không nên tùy tùy tiện tiện hoài nghi chàng, điện hạ đại nhân có đại lượng, đừng so đo với tiểu nữ có được không?”
“Cũng không phải không thể tha thứ nàng ……”
Từ Lệnh Sâm làm sao bỏ được cơ hội này, tự nhiên bắt nàng, hung hăng chiếm tiện nghi một hồi.
Kỷ Thanh Y phát hiện lúc ở bên Từ Lệnh Sâm, thời gian trôi qua đặc biệt mau, nàng cũng trở nên đặc biệt thả lỏng.
Tới giữa trưa, hai người ăn cơm, vẫn như cũ nhịn không được mắt đi mày lại.
Thanh Thái vẫn luôn nhìn không nói lời nào, chờ lúc trở về ngồi trên xe ngựa hắn liền khóc: “Tỷ tỷ, tỷ thích thế tử ca ca, tỷ phải gả cho thế tử ca ca, không cần Thanh Thái nữa.”
Tuy hắn biết trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, nhưng nhìn tỷ tỷ và thế tử ca ca đồng thời xem nhẹ hắn, trong lòng vẫn rất khó chịu.
Trên mặt Kỷ Thanh Y cương lại, trong lòng chua xót lợi hại.
Nàng thật đáng chết, thế nhưng đắc ý vênh váo, bỏ qua Thanh Thái, làm hắn thương tâm.
“Là tỷ tỷ sai, là tỷ tỷ không đúng. Nếu đệ không thích, sau này tỷ không gặp mặt hắn, sau này tỷ luôn ở bên cạnh đệ, được không?”
Kỷ Thanh Y là trưởng tỷ, tuy Thanh Thái là đệ đệ, nhưng trên thực tế không khác gì nàng dưỡng con trai.
Nàng đã thói quen nơi chốn lấy Thanh Thái làm chủ, thời thời khắc khắc chiếu cố cảm xúc của Thanh Thái, đặt ý nguyện cá nhân ở mặt sau ý nguyện của Thanh Thái.
Nàng buột miệng thốt ra, nhưng nói ra lời, nàng cảm thấy chính mình càng khó chịu.
Nàng thật sự có thể nói được làm được sao?
Nếu sau này thật sự không thấy Từ Lệnh Sâm……
Chỉ nghĩ tới thôi mà trong lòng nàng vô cùng đau đớn.
“Tỷ tỷ.” Thanh Thái từ trong lòng Kỷ Thanh Y ra tới, thút tha thút thít nức nở nói: “Đệ đã là người lớn, không cần tỷ tỷ ở cạnh, sớm hay muộn tỷ tỷ cũng phải gả người, thay vì gả cho người khác, đệ càng hy vọng tỷ tỷ có thể gả cho thế tử ca ca. Hai người đều là người đệ thích nhất,
/155
|