Lúc Trần Văn Việt vừa mới nhặt A Đậu về, nàng vừa gầy vừa nhỏ như đậu giá, trên người còn có thương tích, dưỡng một đoạn thời gian, trên người nàng thêm không ít thịt, có vài phần thiếu nữ kiều tiếu.
Nàng không muốn mặc nữ trang, Trần Văn Việt liền nói nàng lớn lên xấu, nhất định là biết chính mình mặc nữ trang khó coi, cho nên không dám mặc.
A Đậu tuổi còn nhỏ tính tình lại lớn, ngày hôm sau liền mặc nữ trang.
Trần Văn Việt thấy nàng người như thế, sai ma ma trong viện dạy nàng quy củ lễ nghi, nàng ngại học quy củ bó tay bó chân, cho dù như thế nào cũng không chịu học.
Trần Văn Việt liền chê cười nàng ngốc, rõ ràng biết chính mình quá ngốc học không tốt, cho nên không dám học.
A Đậu giận cực, hạ quyết tâm theo ma ma học, chỉ mới thời gian ngắn ngủn một tháng quy củ lễ nghi cũng giống mô giống dạng.
Trần Văn Việt cũng không nghĩ tới nàng lại thông minh như vậy, liền nổi lên ý tưởng dạy nàng đọc sách biết chữ.
Lúc này đây hắn không hỏi A Đậu, một trương miệng liền nói viết chữ quá khó khăn, A Đậu quá lười, nhất định không muốn học.
A Đậu không muốn bị hắn xem nhẹ, mão đủ tinh thần học chữ, thế nhưng cũng ra dáng ra hình, cái này làm cho Trần Văn Việt lần đầu tiên làm lão sư cho người ta rất có cảm giác thành tựu.
Trong nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, người khác đứng ngồi không yên, nàng còn có thể yên tâm viết chữ, thật sự không dễ dàng.
Người như vậy không nên bị Trần gia liên lụy.
Nàng còn trẻ, mới mười hai tuổi, tuổi tác như nụ hoa, tương lai còn thời gian rất dài.
“Viết thực tốt, là ta coi thường muội.” Trần Văn Việt cười cười, nhẹ giọng nói: “Muội là người ở nơi nào? Còn nhớ rõ trong nhà chính mình còn người nào sao?”
A Đậu lắc lắc đầu: “Từ lúc ta biết chuyện chính là tiểu khất cái, là gia gia râu bạc nhận nuôi ta, ta và ông ấy ở tại miếu thổ địa, sau đó gia gia râu bạc bệnh nặng đi, liền dư lại ta một người. Ta chỉ biết chính mình tên A Đậu, chỉ có một người thân là gia gia râu bạc. A, ta còn có cái này……”
A Đậu đưa một ngọc hồ lô bên người cho Trần Văn Việt xem: “Gia gia râu bạc nói, lúc ta tới trên người chỉ mang theo cái này, bên trong có tờ giấy ghi sinh thần bát tự của ta, sau đó tờ giấy bị đánh mất.”
Ngọc hồ lô tạo hình đáng yêu, tính chất ôn nhuận, vừa thấy liền biết là đồ vật nhà phú quý mới có thể có.
Trách không được nàng thông minh như vậy, còn biết chính mình bao nhiêu tuổi, nàng có lẽ là tiểu thư nhà gia đình giàu có, không biết xảy ra chuyện gì mới trở thành khất cái.
“Muội có muốn có nhà thuộc về chính mình không?”
Ánh mắt A Đậu sáng lên, liên tục gật đầu: “Muốn, nằm mơ đều muốn!”
Trần Văn Việt nói: “Vậy muội thu thập đồ vật, ta làm người đưa muội đi ra ngoài, cho muội tìm một nhà, như vậy về sau muội sẽ giống hài tử bình thường.”
A Đậu kinh ngạc nhìn Trần Văn Việt, sáng rọi trong mắt lập tức trở nên ảm đạm: “Thế tử, ngài…… Ngài muốn đuổi ta đi?”
Khuôn mặt nàng trắng bệch, trong mắt đều là kinh hoảng.
“Không phải đuổi muội đi.” Trần Văn Việt sờ sờ đầu nàng: “Là tìm cho nàng một ngôi nhà.”
“Ta không cần!” A Đậu đột nhiên thực kích động, vành mắt nàng đỏ lên: “Ta không đi đâu hết.”
“A Đậu ngoan.”
Tuy nàng mười hai tuổi, nhưng vì thiếu dinh dưỡng, có vẻ lớn hơn Thanh Thái không bao nhiêu.
Trần Văn Việt dùng giọng điệu dỗ dành Thanh Thái nói: “Ta cũng vì muốn tốt cho muội, sau khi ra ngoài, muội sẽ có cha có nương có người nhà.”
“Ngài không cần ta sao? Ngài muốn đuổi ta đi sao?” A Đậu đột nhiên khóc lớn ôm eo Trần Văn Việt: “Thế tử, ta là do ngài nhặt về.”
“Ngài cho ta quần áo xinh đẹp để mặc, cho ta thức ăn ngon và điểm tâm, lại cho ta nhà ở sạch sẽ.”
“Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ học quy củ thật tốt, sẽ theo ngài học chữ. Ngài kêu ta làm gì, ta đều làm nấy, sẽ không cò kè mặc cả, tuyệt đối sẽ không mang phiền toái đến cho ngài. Ngài không thích ta ăn đậu phụ thối, ta sẽ không ăn nữa.”
“Ta không cần người khác, chỉ cần ngài, ngài chính là người nhà của ta, ngài chính là cha ta.”
Nàng ô ô khóc, mơ hồ không rõ
Nàng không muốn mặc nữ trang, Trần Văn Việt liền nói nàng lớn lên xấu, nhất định là biết chính mình mặc nữ trang khó coi, cho nên không dám mặc.
A Đậu tuổi còn nhỏ tính tình lại lớn, ngày hôm sau liền mặc nữ trang.
Trần Văn Việt thấy nàng người như thế, sai ma ma trong viện dạy nàng quy củ lễ nghi, nàng ngại học quy củ bó tay bó chân, cho dù như thế nào cũng không chịu học.
Trần Văn Việt liền chê cười nàng ngốc, rõ ràng biết chính mình quá ngốc học không tốt, cho nên không dám học.
A Đậu giận cực, hạ quyết tâm theo ma ma học, chỉ mới thời gian ngắn ngủn một tháng quy củ lễ nghi cũng giống mô giống dạng.
Trần Văn Việt cũng không nghĩ tới nàng lại thông minh như vậy, liền nổi lên ý tưởng dạy nàng đọc sách biết chữ.
Lúc này đây hắn không hỏi A Đậu, một trương miệng liền nói viết chữ quá khó khăn, A Đậu quá lười, nhất định không muốn học.
A Đậu không muốn bị hắn xem nhẹ, mão đủ tinh thần học chữ, thế nhưng cũng ra dáng ra hình, cái này làm cho Trần Văn Việt lần đầu tiên làm lão sư cho người ta rất có cảm giác thành tựu.
Trong nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, người khác đứng ngồi không yên, nàng còn có thể yên tâm viết chữ, thật sự không dễ dàng.
Người như vậy không nên bị Trần gia liên lụy.
Nàng còn trẻ, mới mười hai tuổi, tuổi tác như nụ hoa, tương lai còn thời gian rất dài.
“Viết thực tốt, là ta coi thường muội.” Trần Văn Việt cười cười, nhẹ giọng nói: “Muội là người ở nơi nào? Còn nhớ rõ trong nhà chính mình còn người nào sao?”
A Đậu lắc lắc đầu: “Từ lúc ta biết chuyện chính là tiểu khất cái, là gia gia râu bạc nhận nuôi ta, ta và ông ấy ở tại miếu thổ địa, sau đó gia gia râu bạc bệnh nặng đi, liền dư lại ta một người. Ta chỉ biết chính mình tên A Đậu, chỉ có một người thân là gia gia râu bạc. A, ta còn có cái này……”
A Đậu đưa một ngọc hồ lô bên người cho Trần Văn Việt xem: “Gia gia râu bạc nói, lúc ta tới trên người chỉ mang theo cái này, bên trong có tờ giấy ghi sinh thần bát tự của ta, sau đó tờ giấy bị đánh mất.”
Ngọc hồ lô tạo hình đáng yêu, tính chất ôn nhuận, vừa thấy liền biết là đồ vật nhà phú quý mới có thể có.
Trách không được nàng thông minh như vậy, còn biết chính mình bao nhiêu tuổi, nàng có lẽ là tiểu thư nhà gia đình giàu có, không biết xảy ra chuyện gì mới trở thành khất cái.
“Muội có muốn có nhà thuộc về chính mình không?”
Ánh mắt A Đậu sáng lên, liên tục gật đầu: “Muốn, nằm mơ đều muốn!”
Trần Văn Việt nói: “Vậy muội thu thập đồ vật, ta làm người đưa muội đi ra ngoài, cho muội tìm một nhà, như vậy về sau muội sẽ giống hài tử bình thường.”
A Đậu kinh ngạc nhìn Trần Văn Việt, sáng rọi trong mắt lập tức trở nên ảm đạm: “Thế tử, ngài…… Ngài muốn đuổi ta đi?”
Khuôn mặt nàng trắng bệch, trong mắt đều là kinh hoảng.
“Không phải đuổi muội đi.” Trần Văn Việt sờ sờ đầu nàng: “Là tìm cho nàng một ngôi nhà.”
“Ta không cần!” A Đậu đột nhiên thực kích động, vành mắt nàng đỏ lên: “Ta không đi đâu hết.”
“A Đậu ngoan.”
Tuy nàng mười hai tuổi, nhưng vì thiếu dinh dưỡng, có vẻ lớn hơn Thanh Thái không bao nhiêu.
Trần Văn Việt dùng giọng điệu dỗ dành Thanh Thái nói: “Ta cũng vì muốn tốt cho muội, sau khi ra ngoài, muội sẽ có cha có nương có người nhà.”
“Ngài không cần ta sao? Ngài muốn đuổi ta đi sao?” A Đậu đột nhiên khóc lớn ôm eo Trần Văn Việt: “Thế tử, ta là do ngài nhặt về.”
“Ngài cho ta quần áo xinh đẹp để mặc, cho ta thức ăn ngon và điểm tâm, lại cho ta nhà ở sạch sẽ.”
“Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ học quy củ thật tốt, sẽ theo ngài học chữ. Ngài kêu ta làm gì, ta đều làm nấy, sẽ không cò kè mặc cả, tuyệt đối sẽ không mang phiền toái đến cho ngài. Ngài không thích ta ăn đậu phụ thối, ta sẽ không ăn nữa.”
“Ta không cần người khác, chỉ cần ngài, ngài chính là người nhà của ta, ngài chính là cha ta.”
Nàng ô ô khóc, mơ hồ không rõ
/155
|