Quả nhiên ngày hôm sau Khâm Thiên Giám tới Bình Dương Hầu phủ lấy bát tự của Kỷ Thanh Y, năm ngày sau liền có kết quả, nói Kỷ Thanh Y và Từ Lệnh Sâm, Mạnh Tĩnh Ngọc và Từ Lệnh Kiểm hợp bát tự đều là đại cát.
Hôn kỳ của Kỷ Thanh Y và Từ Lệnh Sâm định vào tháng hai năm sau, sớm hơn hôn kỳ của Từ Lệnh Kiểm và Mạnh Tĩnh Ngọc một tháng.
Kỷ Thanh Y nghe xong liền cười, đây chính là hoàng đế tự mình ban cho hôn, làm sao có thể không phải đại cát.
Trước mắt đã là giữa tháng mười, còn chưa đến bốn tháng nàng sẽ phải xuất giá, Thanh Thái nhất định rất khổ sở, tưởng tượng đến phải tách ra với Thanh Thái, vui sướng khi được gả cho Từ Lệnh Sâm tức khắc vơi bớt rất nhiều.
Buổi sáng vừa rời giường, nàng liền đi tìm Thanh Thái.
Chờ Thanh Thái mặc xong quần áo, nàng tự mình chải cho Thanh Thái, còn lấy khăn rửa mặt cho hắn.
Tới lúc ăn cơm, Kỷ Thanh Y ngồi bên cạnh Thanh Thái, gắp đồ ăn cho hắn, hận không thể đút cơm cho hắn giống khi hắn còn nhỏ, đến nỗi Thanh Thái liên tục nhìn nàng.
“Tỷ tỷ.” Thanh Thái buông đũa, vẻ mặt nghiêm túc: “Nữ lớn không thể lưu, lưu tới lưu đi lưu thành sầu, chung quy tỷ phải gả người, quan trọng là gả cho người nào, người đó có đáng giá phó thác chung thân hay không. Thế tử ca ca ưu tú như vậy, tỷ gả qua chỉ lo hưởng phúc, sẽ không chịu khổ, đệ thực yên tâm. Còn về đệ, đệ đã trưởng thành, tỷ cũng nên yên tâm về đệ mới phải.”
Lúc hắn nói chuyện, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng.
Lúc này Kỷ Thanh Y mới phát hiện, dáng điệu hài đồng ngây thơ của Thanh Thái rút đi không ít, thay thế chính là ổn trọng nho nhỏ của thiếu niên lang.
Người làm tỷ tỷ như nàng thật sự không đủ tiêu chuẩn, cứ luôn hộ Thanh Thái sau lưng, từ sau khi Thanh Thái tiếp xúc với Từ Lệnh Sâm, thật sự trưởng thành không ít.
Không đơn giản cao lên, rõ ràng nhất chính là tư tưởng thành thục.
Vốn tưởng rằng Thanh Thái sẽ phi thường luyến tiếc chính mình, thậm chí sẽ khóc nhè, không nghĩ tới hắn không khổ sở chút nào, điều này làm cho trong lòng Kỷ Thanh Y chua lòm.
Bắt đầu từ khi nào, Thanh Thái đã không còn ỷ lại chính mình giống như trước nữa.
Giống như chim nhỏ rốt cuộc không còn lưu luyến tổ chim, muốn chính mình bay lượn, thật là chuyện vừa cao hứng vừa chua xót.
Ăn cơm xong, thái phu nhân kêu Kỷ Thanh Y qua nói chuyện: “Đây là của hồi môn chuẩn bị cho con, con nhìn xem trước, trong lòng có định lượng.”
Kỷ Thanh Y thực giật mình, không nghĩ tới thái phu nhân thế nhưng sẽ chuẩn bị của hồi môn cho nàng.
Nàng gọi thái phu nhân một tiếng ngoại tổ mẫu, nhưng nói đến cùng nàng và Bình Dương Hầu phủ không có bất luận quan hệ huyết thống gì đáng nói, những năm gần đây nàng sống nhờ ở Bình Dương Hầu phủ, ăn mặc chi phí tất cả đều là Bình Dương Hầu phủ chi, trước mắt thái phu nhân thế nhưng còn chuẩn bị của hồi môn cho chính mình, trong lòng Kỷ Thanh Y cảm động, kêu một tiếng: “Ngoại tổ mẫu……”
Thái phu nhân nhìn, trong mắt lộ ra vừa lòng.
Kỷ Thanh Y gả chính là Ninh Vương thế tử, trước mắt Bình Dương Hầu phủ và Ninh Vương thế tử đã cột vào cùng nhau, tôn trọng Kỷ Thanh Y, đó là tôn trọng Ninh Vương thế tử.
Kỷ Thanh Y tiếp nhận danh sách, nhìn một lần từ đầu tới đuôi.
Năm ngàn lượng bạc, đồ cổ đồ trang sức giá trị một vạn lượng, năm cái điền trang, năm cái cửa hàng, hai mươi người hầu.
Thế nhưng bằng với của hồi môn của Bảo Linh.
“Ngoại tổ mẫu!” Kỷ Thanh Y trả danh sách của hồi môn trở về: “Này quá nhiều, con không thể nhận.”
“Đừng nói như vậy.” Thái phu nhân không tán đồng: “Nếu con kêu ta một tiếng ngoại tổ mẫu thì chính là ngoại tôn nữ ruột của ta, khách khí với ta như vậy, chẳng lẽ con không xem ta như ngoại tổ mẫu sao? Này đó đều là nên có, con gả chính là Ninh Vương thế tử, ta còn ngại của hồi môn ít đấy. Mau đừng chối từ, lại chối từ ta sẽ tức giận.”
Kỷ Thanh Y biết thái phu nhân đã làm quyết định, chính mình chỉ có thể gật đầu, nàng liền không hề rối rắm, nhận lấy của hồi môn này.
Chỉ là trên mặt cảm động như thế nào cũng không che giấu được.
Chờ nàng đi rồi, Đỗ ma ma mới nói: “Thái phu nhân thương biểu tiểu thư như vậy, sau khi nàng xuất giá, tất nhiên sẽ hiệu lực vì Trần gia.”
Lúc đại tiểu thư xuất giá, tuy trên danh sách của hồi môn viết chính là nhiều như vậy, nhưng chẳng qua là bên ngoài mà thôi, của hồi môn thực tế là hai phần, một phần khác người khác không biết thôi.
Thái phu nhân vân vê Phật châu, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ ngóng trông nàng sống tốt, có thể sớm ngày sinh đích trưởng tử cho Ninh Vương thế tử, như vậy cũng không uổng công ta dung số tiền lớn như vậy.”
Trong lòng Đỗ ma ma rùng mình, vội nói: “Ngài yên tâm đi, nếu biểu tiểu thư có thể thu phục Ninh Vương thế tử, tâm cơ thủ đoạn tất nhiên không đơn giản, nàng cũng nhất định biết vì chính mình tranh thủ cục diện có lợi nhất.”
Thái phu nhân hơi hơi nhắm mắt, không nói chuyện nữa.
Bên kia Lê Nguyệt Trừng biết được của hồi môn của Kỷ Thanh Y ngang bằng với Trần Bảo Linh, tức giận đến mức ngồi trên ghế run run.
Lúc trước nàng vào cửa, hai bàn tay trắng, vẫn là sau khi có thai, thái phu nhân mới sai Đỗ ma ma
Hôn kỳ của Kỷ Thanh Y và Từ Lệnh Sâm định vào tháng hai năm sau, sớm hơn hôn kỳ của Từ Lệnh Kiểm và Mạnh Tĩnh Ngọc một tháng.
Kỷ Thanh Y nghe xong liền cười, đây chính là hoàng đế tự mình ban cho hôn, làm sao có thể không phải đại cát.
Trước mắt đã là giữa tháng mười, còn chưa đến bốn tháng nàng sẽ phải xuất giá, Thanh Thái nhất định rất khổ sở, tưởng tượng đến phải tách ra với Thanh Thái, vui sướng khi được gả cho Từ Lệnh Sâm tức khắc vơi bớt rất nhiều.
Buổi sáng vừa rời giường, nàng liền đi tìm Thanh Thái.
Chờ Thanh Thái mặc xong quần áo, nàng tự mình chải cho Thanh Thái, còn lấy khăn rửa mặt cho hắn.
Tới lúc ăn cơm, Kỷ Thanh Y ngồi bên cạnh Thanh Thái, gắp đồ ăn cho hắn, hận không thể đút cơm cho hắn giống khi hắn còn nhỏ, đến nỗi Thanh Thái liên tục nhìn nàng.
“Tỷ tỷ.” Thanh Thái buông đũa, vẻ mặt nghiêm túc: “Nữ lớn không thể lưu, lưu tới lưu đi lưu thành sầu, chung quy tỷ phải gả người, quan trọng là gả cho người nào, người đó có đáng giá phó thác chung thân hay không. Thế tử ca ca ưu tú như vậy, tỷ gả qua chỉ lo hưởng phúc, sẽ không chịu khổ, đệ thực yên tâm. Còn về đệ, đệ đã trưởng thành, tỷ cũng nên yên tâm về đệ mới phải.”
Lúc hắn nói chuyện, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng.
Lúc này Kỷ Thanh Y mới phát hiện, dáng điệu hài đồng ngây thơ của Thanh Thái rút đi không ít, thay thế chính là ổn trọng nho nhỏ của thiếu niên lang.
Người làm tỷ tỷ như nàng thật sự không đủ tiêu chuẩn, cứ luôn hộ Thanh Thái sau lưng, từ sau khi Thanh Thái tiếp xúc với Từ Lệnh Sâm, thật sự trưởng thành không ít.
Không đơn giản cao lên, rõ ràng nhất chính là tư tưởng thành thục.
Vốn tưởng rằng Thanh Thái sẽ phi thường luyến tiếc chính mình, thậm chí sẽ khóc nhè, không nghĩ tới hắn không khổ sở chút nào, điều này làm cho trong lòng Kỷ Thanh Y chua lòm.
Bắt đầu từ khi nào, Thanh Thái đã không còn ỷ lại chính mình giống như trước nữa.
Giống như chim nhỏ rốt cuộc không còn lưu luyến tổ chim, muốn chính mình bay lượn, thật là chuyện vừa cao hứng vừa chua xót.
Ăn cơm xong, thái phu nhân kêu Kỷ Thanh Y qua nói chuyện: “Đây là của hồi môn chuẩn bị cho con, con nhìn xem trước, trong lòng có định lượng.”
Kỷ Thanh Y thực giật mình, không nghĩ tới thái phu nhân thế nhưng sẽ chuẩn bị của hồi môn cho nàng.
Nàng gọi thái phu nhân một tiếng ngoại tổ mẫu, nhưng nói đến cùng nàng và Bình Dương Hầu phủ không có bất luận quan hệ huyết thống gì đáng nói, những năm gần đây nàng sống nhờ ở Bình Dương Hầu phủ, ăn mặc chi phí tất cả đều là Bình Dương Hầu phủ chi, trước mắt thái phu nhân thế nhưng còn chuẩn bị của hồi môn cho chính mình, trong lòng Kỷ Thanh Y cảm động, kêu một tiếng: “Ngoại tổ mẫu……”
Thái phu nhân nhìn, trong mắt lộ ra vừa lòng.
Kỷ Thanh Y gả chính là Ninh Vương thế tử, trước mắt Bình Dương Hầu phủ và Ninh Vương thế tử đã cột vào cùng nhau, tôn trọng Kỷ Thanh Y, đó là tôn trọng Ninh Vương thế tử.
Kỷ Thanh Y tiếp nhận danh sách, nhìn một lần từ đầu tới đuôi.
Năm ngàn lượng bạc, đồ cổ đồ trang sức giá trị một vạn lượng, năm cái điền trang, năm cái cửa hàng, hai mươi người hầu.
Thế nhưng bằng với của hồi môn của Bảo Linh.
“Ngoại tổ mẫu!” Kỷ Thanh Y trả danh sách của hồi môn trở về: “Này quá nhiều, con không thể nhận.”
“Đừng nói như vậy.” Thái phu nhân không tán đồng: “Nếu con kêu ta một tiếng ngoại tổ mẫu thì chính là ngoại tôn nữ ruột của ta, khách khí với ta như vậy, chẳng lẽ con không xem ta như ngoại tổ mẫu sao? Này đó đều là nên có, con gả chính là Ninh Vương thế tử, ta còn ngại của hồi môn ít đấy. Mau đừng chối từ, lại chối từ ta sẽ tức giận.”
Kỷ Thanh Y biết thái phu nhân đã làm quyết định, chính mình chỉ có thể gật đầu, nàng liền không hề rối rắm, nhận lấy của hồi môn này.
Chỉ là trên mặt cảm động như thế nào cũng không che giấu được.
Chờ nàng đi rồi, Đỗ ma ma mới nói: “Thái phu nhân thương biểu tiểu thư như vậy, sau khi nàng xuất giá, tất nhiên sẽ hiệu lực vì Trần gia.”
Lúc đại tiểu thư xuất giá, tuy trên danh sách của hồi môn viết chính là nhiều như vậy, nhưng chẳng qua là bên ngoài mà thôi, của hồi môn thực tế là hai phần, một phần khác người khác không biết thôi.
Thái phu nhân vân vê Phật châu, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ ngóng trông nàng sống tốt, có thể sớm ngày sinh đích trưởng tử cho Ninh Vương thế tử, như vậy cũng không uổng công ta dung số tiền lớn như vậy.”
Trong lòng Đỗ ma ma rùng mình, vội nói: “Ngài yên tâm đi, nếu biểu tiểu thư có thể thu phục Ninh Vương thế tử, tâm cơ thủ đoạn tất nhiên không đơn giản, nàng cũng nhất định biết vì chính mình tranh thủ cục diện có lợi nhất.”
Thái phu nhân hơi hơi nhắm mắt, không nói chuyện nữa.
Bên kia Lê Nguyệt Trừng biết được của hồi môn của Kỷ Thanh Y ngang bằng với Trần Bảo Linh, tức giận đến mức ngồi trên ghế run run.
Lúc trước nàng vào cửa, hai bàn tay trắng, vẫn là sau khi có thai, thái phu nhân mới sai Đỗ ma ma
/155
|