Chương 1. Xem mắt gặp cực phẩm
Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, hoa nở vừa lúc, trong mùa trăm hoa tranh nhau đua nở, mẹ Lạc Hâm cũng không muốn con gái mình ở trong một rừng hoa mà không có người hái.
Vì thế liền sắp xếp xem mắt, đến ngày hôm nay, đã là lần xem mắt thứ 18 của cô rồi.
Lạc Hâm tiến vào quán cà phê, thì thấy một người đàn ông mặc tây trang đeo cà vạt đã ngồi ở vị trí hẹn.
Cô đi tới chỗ anh ta, sau đó lễ phép đứng lại nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi là anh Mộc sao?”
Mộc Diệc Phàm chỉ cảm thấy đôi mắt sáng lên: “Là cô Lạc đúng không?”
“Đúng vậy.” Lạc Hâm mỉm cười, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện.
Sau khi ngồi xuống, nhìn thấy trước mặt mình đã có một ly nước chanh, cô nhíu mày hỏi: “Không biết vì sao anh Mộc lại biết tôi thích uống nước chanh?”
Nói đùa, cô ghét nhất là uống nước chanh.
Mộc Diệc Phàm hơi xấu hổ, nhẹ giọng cười nói: “Đây là ưu đãi của quán cà phê, phàm là gọi cà phê đều đưa tới một ly nước chanh.”
Nghe thấy vậy, Lạc Hâm nhìn trước mặt anh ta, quả nhiên là đặt một ly cà phê Blue Mountain.
“Hóa ra là như vậy.” Cô nhếch miệng, hảo cảm trong lòng đối với người đàn ông trước mặt lập tức mất sạch.
“Không biết cô Lạc đang làm công việc gì?”
“Y tá.”
“Nghe nói con gái làm y tá đều rất biết cách chăm sóc người khác, nếu chúng ta kết hôn, như vậy cô Lạc chắc chắn sẽ hiếu kính cha mẹ tôi đúng không? Không biết công việc y tá...”
Lạc Hâm khuấy ly nước chanh, nghe anh ta hỏi vậy liền ngẩng đầu nói: “Còn đang thực tập.”
Tươi cười trên mặt Mộc Diệc Phàm lập tức mất đi: “Y tá thực tập sao?” Nghĩ một lát, anh ta vẫn quyết định nói thẳng ra: “Cô Lạc, tôi nói thật cho cô biết, loại gia đình như nhà tôi muốn tìm một thiên kim tiểu thư thực sự không khó, nhưng vì cơ thể mẹ tôi không được khỏe, cho nên muốn tìm một người hiểu chuyện lại biết chăm sóc người khác. Tôi nghĩ nếu chúng ta kết hôn, cô có thể nghỉ công việc hiện giờ, chuyên tâm ở nhà chăm sóc...”
“Đinh đinh...” Lạc Hâm liếc mắt nhìn túi mình một cái, sau đó cười áy náy: “Ngại quá, tôi nghe điện thoại một lát.” Nói xong cô ấn nút nghe máy: “Alo?”
“Lạc Hâm à! Cậu nhanh về bệnh viện đi, hôm nay có rất nhiều bệnh nhân tới, chủ nhiệm đã thông báo xuống dưới, mấy ngày tới đều phải tăng ca!”
Nghe thấy vậy, cô nhíu mày: “Tình huống gì thế?”
“Bộ đội! Chúng ta không thể trêu vào, chủ nhiệm muốn cậu trở về gấp trong vòng nửa tiếng.”
Nói xong, đối phương tắt điện thoại.
Nghe âm thanh tút tút trong điện thoại, Lạc Hâm cắn môi dưới, có lầm hay không?
“Cô Lạc... Cô Lạc?”
Mãi đến khi Mộc Diệc Phàm gọi cô mới lấy lại tinh thần, sau đó đứng dậy áy náy nói: “Ngại quá anh Mộc, bệnh viện có việc gấp nên tôi đi trước.” Nói xong cô lấy tiền trong ví ra đặt lên bàn: “Hôm nay để tôi mời, coi như bồi tội.”
Nói xong, cô cầm túi sách đi ra ngoài.
Lại là một người đàn ông cực phẩm.
Tới bệnh viện, cô bị Đường Tiểu Tuyết kéo vào phòng thay đồ, thay đồng phục y tá, sau đó Đường Tiểu Tuyết vội vàng kéo cô ra ngoài.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế? Gấp như vậy à?”
“Ai da cậu không biết đâu, bệnh nhân lần này đều là người của bộ đội, nghe nói thượng tá cũng tới.”
“Đáng ngạc nhiên như vậy sao?”
“Chủ nhiệm đã dặn dò xuống, lần này nhất định phải nghiêm túc, tràn đầy tinh thần chăm sóc bệnh nhân, nếu có chút sai sót sẽ hỏi tội chúng ta.”
Nghiêm trọng như vậy à... Lạc Hâm nói thầm.
Đang oán thầm, phía trước truyền tới tiếng xôn xao.
“Mau nhìn, trai đẹp kìa!”
“Là Kiều Tử Mặc, nghe nói còn trẻ tuổi đã là thượng tá, là người đàn ông có mị lực trẻ tuổi nhất trong quân đội đấy.”
Lạc Hâm nghe người bên cạnh bàn tán thì nhìn người ở giữa, lập tức ngây ngốc.
Mặc quân trang màu lục, giữa lông mày là khí khái hào hùng, đôi mắt thâm thúy giống như vòng xoáy, còn mang theo sắc bén. Đôi môi như được họa sĩ vẽ ra mím chặt, trên người tỏa ra hơi thở ưu việt bẩm sinh.
Khí tràng của người đàn ông này thật mạnh! Đây là cảm nhận đầu tiên của Lạc Hâm.
/1598
|