Chương 3. Kiều Tử Mặc sâu không lường được
“Mẹ, con nói với mẹ này, nhân phẩm của tên Mộc Diệc Phàm có vấn đề, con...”
“Xem mắt với con người nào mà không có vấn đề? Mẹ thấy chính con mới có vấn đề đúng không? Mẹ con đều đã một chân cho vào trong quan tài rồi mà con cả ngày vẫn không khiến người ta bớt lo!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lạc Hâm thay đổi, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh, nhất định là mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Con muốn mẹ sống lâu trăm tuổi, thì nhanh tìm người gả đi, như vậy mới tốt. Con gái của lão Vương hàng xóm mới 18 tuổi, đã gả cho phú nhị đại, cả ngày đều mua đồ về nhà, con...”
“Mẹ!” Lạc Hâm thở dài bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ mẹ cũng muốn con gả cho phú nhị đại?”
“Mẹ không có ý này, chỉ cần tốt là được, mẹ nghe nói Mộc Diệc Phàm không tệ. Dì Lý con nói cậu ta có ấn tượng không tệ với con, nhưng con đột nhiên rời đi như vậy khiến cậu ta rất bối rối. Mẹ thấy hay là như vầy, hai ngày nữa mẹ nói với dì Lý thay con, hẹn cậu ta ra gặp mặt lần nữa, con xin lỗi người ta, việc này cứ định như vậy đi.”
Vốn không muốn đồng ý, nhưng vừa nhìn đồng hồ trên tường, sợ ảnh hưởng tới nghỉ ngơi của cha mẹ, cô đành phải gật đầu: “Được rồi, mọi chuyện đều nghe mẹ sắp xếp được chưa? Bây giờ có thể đi ngủ được rồi đúng không ạ?”
“Như vậy mới được chứ.” Mẹ Lạc hài lòng đứng dậy, cha Lạc xoa đôi mắt nhập nhèm, cười hòa ái với Lạc Hâm, cũng đi theo rồi.
Chỉ còn mình Lạc Hâm đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng cha mẹ biến mất trong tầm mắt của mình, cô đột nhiên thở dài một hơi.
Cuộc sống như vậy tới bao giờ mới kết thúc đây? Mỗi ngày đều bảo cô đi xem mắt, cho dù không thành với người này, thì vẫn có một đống khác đang đợi cô.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc là người ở tất cả tiểu khu sẽ bị cô xem mặt hết.
Nếu thật sự không tệ, cô có thể chấp nhận, đáng tiếc là đều gặp phải cực phẩm. Lễ phép cơ bản cũng không có, bảo cô tiếp nhận thế nào đây?
Nghĩ tới đây, Lạc Hâm thở dài một tiếng, cả người không còn sức ngã xuống sofa.
Ngày hôm sau đi làm.
Mới thay quần áo đồng phục, còn chưa kịp buộc tóc lên, Đường Tiểu Tuyết đã chạy vội tới, ôm cô hỏi: “Nghe nói cậu được phân tới chỗ thiếu úy Lục đúng không?”
Còn tưởng là chuyện gì, vội vội vàng vàng như vậy. Cô vừa gật đầu vừa buộc tóc mình lên.
“Oa! Nghe nói Kiều Tử Mặc cũng ở đấy? Ngày hôm qua cậu nhìn thấy anh ấy chưa? Có phải là bộ dạng rất tuấn tú hay không?”
“Phải phải, đẹp trai vô cùng.” Buộc tóc xong, cô cầm đồ chuẩn bị ra ngoài.
Đường Tiểu Tuyết vội vàng ngăn cô lại: “Chúng ta có phải là bạn tốt hay không?”
Nghe thấy vậy, Lạc Hâm đột nhiên có dự cảm không tốt, cô nheo mắt đánh giá cô ấy: “Cậu muốn làm gì?” Mỗi lần cô ấy hỏi như vậy, cô ấy sẽ bảo cô làm một số chuyện cô không muốn làm.
“Cậu chỉ cần trả lời có phải hay không!”
“Phải! Nhưng chuyện này không có nghĩa tớ có thể làm bất cứ chuyện gì thay cậu.” Nói xong, Lạc Hâm xoay người muốn đi.
“Lạc Hâm! Cậu đừng tức giận, lần này chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi!”
“Vậy cậu nói đi, nói xong tớ sẽ quyết định giúp cậu hay không.”
“Tớ muốn cậu chụp một bức ảnh giúp tớ. Chụp người tên Kiều Tử Mặc kia...”
Còn chưa nghe hết, Lạc Hâm liền quyết định đi về trước. Chuyện này sẽ dễ làm sao, người kia là thượng tá đấy, là một quân nhân, tính cảnh giác rất cao, bảo cô đi chụp trộm chẳng phải bảo cô đi tìm chết sao?
“Không được!”
“Lạc Hâm...”
“Không nói nữa!” Cô nói xong liền đi thẳng ra ngoài, chỉ còn lại mình Đường Tiểu Tuyết ở đằng kia tức giận giậm chân.
Lúc đến phòng bệnh, thiếu úy Lục đã tỉnh dậy, ngồi ở đằng kia nói gì đó với Kiều Tử Mặc ngồi đối diện.
Vừa thấy Kiều Tử Mặc, Lạc Hâm chỉ cảm thấy da đầu run lên, sao thượng tá Kiều này lại rảnh rỗi như vậy? Không có việc gì làm lại tới phòng bệnh.
“Cốc cốc!” Cô gõ cửa, sau khi nghe thấy tiếng đáp mới đi vào, ánh mắt sắc bén của Kiều Tử Mặc nhìn về phía cô, đầu cô run lên từng cơn, gần như là ở trong tình huống bất an đo huyết áp giúp thiếu úy Lục.
“Toàn bộ bình thường, anh Lục, một lát nữa anh Hách sẽ tới làm kiểm tra thay anh.”
“Cảm ơn.” Trái lại thiếu úy Lục là người đàn ông dịu dàng, cô vốn tưởng rằng đàn ông trong bộ đội đều thô kệch, nhưng Kiều Tử Mặc và Lục Dật Phong thì một người lịch sự, một người sâu không lường được.
Lạc Hâm rất có hảo cảm với Lục Dật Phong này, gật đầu với anh ta xong xoay người đi ra ngoài.
/1598
|