Sủng Thú Thành Hoàng Hậu

Chương 30

/42


Trên thiên đình, cặp vợ chồng đẹp như tranh vẽ đang bàn bạc một chuyện vô cùng hệ trọng. Nữ ôn nhu nhẹ nhàng là Bích Lan tiên tử, nam anh tuấn khí chất vô cùng là Nam Đạt tướng quân.

"Đạt, chàng nói xem chúng ta có nên trừng phạt tên kia vì đã bắt cóc mất con gái xinh đẹp của thiếp không?", Bích Lan nói lời dịu dàng nhưng lại vô cùng phúc hắc.

"Lan nhi, nàng muốn tính kế với tinh tú chuyển thế, không sợ đạo trời phạt sao?".

"Thiếp mặc kệ, quản hắn là tinh quân, là thần tiên đi nữa nếu cướp con gái của thiếp thì thiếp cũng không tha. Chàng nói một câu, có giúp thiếp không?".

"Giúp, giúp, đương nhiên phải giúp nàng rồi".

"Nè, Yên nhi cũng là con chàng mà, tại sao chàng lại chẳng mảy may gì hết vậy?".

Nam Đạt hết biết, đúng là con hư tại mẹ mà, Nam Yên như vậy cũng là do thê tử của hắn quá cưng chiều nàng, nhưng hắn là tướng quân, có nề nếp quy củ, làm sao có thể cưng chiều con gái ra mặt được.

"Nàng nói gì vậy, ta đương nhiên thương Yên nhi rồi, nhưng không thể chiều hư con được".

Bích Lan dẩu môi cong lên, "Xì, Yên nhi xinh đẹp ngoan ngoãn giống người ta thế mà chê hư".

Nam Đạt té ngửa.

Hoàng cung Khinh quốc

Khinh Duật Phàm mở mắt dậy, nhìn Nam Yên trong vòng tay của mình thì không khỏi cảm thấy hạnh phúc, nhưng hắn cũng có phiền muộn. Hắn biết nàng là tiên, đương nhiên sẽ sống thọ với trời đất, trẻ mãi không già nhưng hắn chỉ là người trần mắt thịt, sẽ già và chết nên nàng sẽ sống với hắn tới khi nào hắn không biết được. Tóm lại hắn rất phiền, nhưng hắn mỗi ngày đều làm cho nàng hạnh phúc, vui vẻ không lo âu để nàng không phát hiện ra hắn có tâm sự.

Nam Yên lúc này chợt mở mắt, thấy ánh mắt hắn đau buồn kì lạ nhưng thây nàng thì lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường.

Hắn vuốt ve đôi má nàng, cảm giác mềm mại khiến hắn mềm lòng, nàng bắt lấy tay hắn rồi đột nhiên trèo lên người hắn khiến hoàn cảnh lúc này là nữ trên nam dưới.

"Yên nhi, đừng nghịch, ta sắp thượng triều rồi".

"Quản cái thượng triều của chàng là gì, ta có chuyện muốn hỏi chàng".

"Ừ, nhưng nàng trong tư thế này có phải quá khiêu khích hay không?".

Nàng cũng cảm thấy cái thứ nóng rực đã "dựng lều" chọt vào mông nàng khiến nàng đỏ rực cả mặt, nhưng nghĩ đến có chuyện muốn nói nên mặc kệ hắn.

Nam Yên uốn éo trên người hắn, còn nói giọng quyến rũ, "Ta mặc kệ, chàng nếu không trả lời ta thành thật thì ta sẽ không thỏa mãn chàng, ta sẽ để chàng trong tình trạng này mà lên triều đó"

Hắn nhìn nàng một lúc lâu, sau đó mới cười lớn, "Ha ha, Yên nhi hôm nay nàng còn dám trả giá với ta sao, nếu ta nói không thì sao?"

"Chàng thật ngoan cố, được rồi", sau đó Nam Yên lẩm nhẩm trong miệng làm phép hắn, nàng cười tít mắt lên, "Xong, chàng đã bị ta điểm huyệt".

Vỗ vỗ má hắn như tiểu hài tử mà chọc, "Chàng mau trả lời vấn đề của ta nha, nói, vì sao mấy ngày nay ánh mắt của chàng luôn nhìn ta rất kỳ lạ, đặc biệt là nhìn chằm chằm vào bụng của ta?".

Hắn vẫn im lặng nhìn nàng, bỗng nhiên ánh mắt thay đổi biến thành gian xảo, trực tiếp lật người lại biến thành tư thế "chàng trên thiếp dưới" trong sự kinh ngạc của Nam Yên, "Nàng có phải rất ngạc nhiên vì sao ta có thể chuyển động không? Thực ra ta cũng không biết, thời điểm nàng nói nàng điểm huyệt ta nhưng ta lại không cảm thấy gì cả".

"Chàng..."Thật không thể tin được, phép thuật của ta không có tác dụng với hắn?! Nhìn khuôn mặt cười yêu nghiệt của hắn thì nàng đã sớm tức giận rồi, "Coi như chàng may, nhưng chàng vẫn không được trốn tránh câu hỏi của ta, bằng không ta sẽ cho chàng ra thư phòng mà ngủ!".

"Nàng đó, cái gì không học lại dám uy hiếp tướng công nàng. Được rồi, ta nói. Yên nhi, không phải nàng không biết ta và nàng căn bản là hai người của hai thế giới, nàng trường sinh bất lão, ta chỉ là người phàm, sớm muộn gì cũng sẽ có người nhận ra điểm khác biệt của nàng, đến lúc đó ta sẽ ra sao nếu không có nàng? Ta thực sự không dám nghĩ tới".

Thấy Khinh Duật Phàm đau buồn khi nói chuyện đó với nàng, Nam Yên cũng đau lòng. Nàng biết chứ, nhưng nàng cũng đã nghĩ ra một cách có thể ở bên cạnh hắn mãi mãi.

"Đừng đau lòng, Phàm ta nói chàng nghe, ta sẽ ở lại với chàng, ta sẽ không bỏ đi với bất kì tình huống nào, ta hứa".

"Yên nhi, nhưng mà hình dáng của nàng?".

"Đừng lo, ta tự có cách, vậy đã xong vấn đề thứ nhất, vậy còn vấn đề thứ hai?"

Nói đến đây, hắn không khỏi xấu hổ nhìn nàng, "Cái đó, Yên nhi nàng có thấy ta rất dũng mãnh?".

Ặc, đúng là tên mặt dày, lại đi hỏi chuyện này, "À, ta thừa nhận, chàng rất được, nhưng chuyện này thì liên quan tới... A, không lẽ là?!".

"Ừ, ta mong nàng có thai".

Sắc mặt của Nam Yên lúc này từ đỏ chuyển sang màu trắng, nhợt nhạt làm hắn hốt hoảng, tưởng nàng có bệnh nhưng nàng phất tay không sao, sau đó ôm chầm lấy người nào đó mà khóc, "Phàm, ta có chuyện giấu chàng, vì không muốn *hức, hức* chàng phải buồn *hức, hức*".

"Nàng làm sao thế, có chuyện gì?", hắn thấy nàng khóc, lần này nàng khóc vì đau buồn chứ không phải làm nũng, hắn rất đau lòng.

Từ ngoài cửa đã truyền vào tiếng kêu hắn, "Hoàng thượng, thỉnh người lên triều".

"Dẹp hết đi, kêu bọn họ ngày mai đến".

Từ Ân rét run, không phải dạo này hoàng thượng rất hạnh phúc sao đột nhiên lại như vậy?? Aiiiz, khỏi cần nghĩ cũng biết là do ai làm rồi.

"Nô tài tuân chỉ", chỉ mong mấy người đó đừng làm khó ông, hỏi ông lí do vì sao bãi triều.

Bên này, Khinh Duật Phàm phải đang dỗ cho thiên hạ trong ngực hắn nín, "Đừng khóc, ta sẽ đau lòng, có chuyện gì nàng nói đi".

"*Hức hức*, Phàm, ta ta không thể mang thai với người phàm trần".

*Oành* trong đầu hắn có một tiếng nổ lớn, Yên nhi không thể có con với ta sao? Vậy thì ngôi vị này sẽ truyền cho ai đây, vì hắn không thể đụng vào người đàn bà khác được.

"Phàm, phải làm sao đây, chàng rất thích trẻ con phải không?".

Thấy Nam Yên quá mức đau thương nhìn hắn, hắn rốt cục cũng thở dài, vòng tay ôm nàng, "Ta không thích, ta cũng không cần, chỉ cần nàng sống với ta là được".

"Chàng nói gì vậy, chàng không có con vậy thì ngôi vị sẽ truyền cho ai? Được rồi, ta quyết định chàng hãy nạp phi đi, sinh cho hoàng thất một đứa con", nàng thật tâm không muốn hắn có phi tần khác nhưng thế sự bây giờ rối rắm, hắn cần phải cho mẫu hậu hắn một người cháu, cho Khinh quốc một vị vua tương lai.

Nghe nàng nói ra điều đó, hắn thật sự tức giận, "Yên nhi, sao nàng có thể nói thế, ta không cần nạp phi, cũng không cần hài tử, nếu ta nạp phi thì hai chúng ta có ân ái như vậy được nữa không? Nàng chấp nhận trượng phu của nàng bị chia sẻ?"

Không! Nàng đương nhiên không cần, nhưng vẫn cắn răng mà nói lời làm cả hai phải đau lòng, "Chàng nạp phi đi, sinh cho mẫu hậu cháu trai, sinh cho chàng con trai kế vị".

"Nàng! Nàng lại nói lời vô tâm vô phế này, thực tức chết ta mà. Được rồi, ta sẽ làm như nàng nói", nói xong phất tay áo mà rời đi, để lại Nam Yên một mình khóc ròng trong chăn.

Trên thiên đình lúc này, Bích Lan đang xem tình hình ở dưới thấy con gái khóc hoa lê đái vũ thì tức giận ngập trời,

*phanh* một cái ly trà rớt xuống bể nát,

"Tiểu tử thúi kia lại dám chọc cho con gái yêu của ta khóc?! Lý nào lại như vậy, ta cưng chiều Yên nhi chưa xong đâu đến lượt tiểu tử kia khi dễ!".

Có một cánh tay vuốt vuốt lưng Bích Lan âu yếm nói, "Lan nhi, đừng giận, sẽ mau già".

"Hừ, chàng nói xem chúng ta nên trừng trị tiểu tử kia như thế nào?"

"Kiểu nào cũng được, miễn là nàng vui", hừ, tên tiểu tử kia dám khi dễ con gái Nam Đạt ta, còn chưa tới lượt của ngươi đâu.

Khinh Duật Phàm nói là làm, lập tức ban chỉ hòa thân với công chúa Tây quốc làm Quý phi, một tháng nữa sẽ cử hành hôn lễ.

Thánh chỉ này ban ra làm toàn dân Khinh quốc căm phẫn không hài lòng. Hoàng hậu chúng ta xinh đẹp như tiên, hiền lành, nhân ái như thế mà việc gì phải đi hòa thân với công chúa ngoại tộc kia chứ, thật không hiểu hoàng thượng nghĩ gì nữa.

Thái hậu vốn thương yêu hài lòng với con dâu là Nam Yên thì làm sao có thể để yên chuyện này được. Bà hiểu con trai của bà hơn ai hết, nó yêu tiểu Yên chưa thành thân đã ban chỉ cưới người khác, bà phải hỏi cho ra lẽ.

"Thái hậu nương nương cát tường"

"Hoàng thượng các ngươi đâu?"

Từ Ân gãi gãi đầu, trả lời, "Cái kia, hoàng thượng đi nghênh đón công chúa Tây quốc ở biên cương rồi ạ".

"Cái gì? Phàm nhi nó làm gì thế không biết, thực làm ai gia mất mặt", con dâu của bà, chắc là nó buồn lắm đây, "Vậy tiểu Yên đâu".

"Hoàng hậu ở bên trong, nhưng từ sáng tới giờ chưa bước ra khỏi cửa lần nào, nô tài cũng không dám đánh thức".

"Ai gia vào thăm nó, dẫn đường".

Bà đi vào phỏng ngủ cùa con trai, thấy Nam Yên trùm kín đầu run liên tục thì không hiểu, liền lại gần khẽ đụng, "Tiểu Yên, ai gia tới thăm con đây".

Trong chăn quả nhiên ngừng run, từ trong chăn lộ ra cái đầu nhỏ xinh của Nam Yên, nàng khóc rất thảm đến nỗi hai mắt sưng đỏ, nhưng vẫn không làm giảm vè xinh đẹp của nàng mà càng làm tăng vè đồng tình thương xót của người khác.

"Mẫu hậu, người tới rồi, thứ lỗi cho Nam Yên không thể hành lễ".

"Con gái, không cần đa lễ, được rồi, con làm sao ngồi đây khóc, Phàm nhi nó thực tồi tệ mà, bỏ con ở đây mà đi đón quý phi của nó".

Bà nói xong câu này hai dòng nước mắt của Nam Yên tự chảy xuống, nàng nức cục mà nói, "Mẫu hậu, con, là con kêu chàng ấy nạp phi, chàng ấy không làm gì có lỗi với con cả".

"Tiểu Yên, đang yên đang lành tại sao lại muốn nạp phi? Con gái à, con muốn chia sẻ trượng phu của mình với người khác ư?", bà rất ngạc nhiên nha, không phải con trai thay lòng mà là do Nam Yên yêu cầu.

"Con bất hiếu, không thể sinh cho chàng những đứa con, cho mẫu hậu những đứa cháu nên con kêu chàng ấy nạp phi".

"Aiz, ai gia hiểu rồi, con cũng đừng quá buồn, Phàm nhi nó yêu con là không sai, nhưng chuyện có con nối dõi là chuyện phải làm, con đã làm đúng", thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện, bà đã yên tâm giao hậu cung cho đứa nhỏ này rồi.

Bỗng nhiên một luồng sáng xuất hiện trong phòng, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp như thần tiên hiện ra làm hai người trong phòng ngạc nhiên há mồm chữ O mắt chữ A.

Nam Yên là người tỉnh ra đầu tiên, dụi mắt nhìn kĩ một lần nữa rồi hô lên, "Cha, mẹ?".

Câu nói này làm thái hậu đang ngẩn người liền lập tức nhảy dựng lên, "Tiểu Yên, con nói đây là cha mẹ con?"

Á, không xong, thái hậu vẫn còn ở đây, nàng nuốt nước miếng định nói những vẫn không biết nói như thế nào thì Bích Lan đã lên tiếng, "Xin chào, ta là mẫu thân cùa Yên nhi, bà hẳn là mẫu hậu của tên tiểu tử thúi kia?"

Thái hậu kinh ngạc, mẫu thân của tiểu Yên nhìn như chị em của Nam Yên vậy, không hề già mà ngược lại rất trẻ trung xinh đẹp, bà vội nhìn người bên cạnh, hẳn là phụ thân của tiểu Yên, nhưng so với con trai bà đồng dạng anh tuấn, khí chất.

"À, ta là mẫu hậu của Phàm nhi, nhưng hai người vào đây bằng cách nào, còn có hai người trông không giống như là phụ mẫu của tiểu Yên".

Lúc này Nam Yên đành phải giải thích, "Mẫu hậu, là con gạt người. Thực ra con là tiên nữ, và bọn họ cũng vậy, vì làm sai nên thiên đình phạt xuống trần gian tu luyện từ hình thú, bây giờ pháp thuật đã tu xong nên trở về hình người, chuyện này Phàm cũng biết".

Thái hậu tiếp nhận thông tin tưởng như điên rồ kia nhưng ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng bà cũng có một thắc mắc, "Phàm nhi nó biết khi nào?", con trai bà lại quen thần tiên, thật nghĩ không ra nha.

"Dạ, là lúc con trong hình hài hồ lý bên chàng, người cũng gặp con lúc đó mà mẫu hậu".

"Nói vậy con chính là tiểu Nam?".

Nam Yên gật đầu, bỗng chốc lại bị bà ôm, "Thật tốt quá, ta cứ tưởng lạc mất con, tiểu Nam rốt cuộc con cũng về với ai gia".

Nam Yên cũng ôm chặt bà mà cười, "Vâng, là con đây".

Bích Lan thấy một màn này cảm động không thôi, liền lấy ống tay áo của trượng phu mình mà lau nước mắt, sau đó lên tiếng, "Yên nhi, con gái xinh đẹp sao lại khóc? Tiểu tử kia khi dễ con, ta liền đánh cho nó một trận".

"Không, mẹ, là con kêu chàng đi nạp phi để sinh con cho chàng".

"Yên nhi, con điên rồi, chia sẻ trượng phu? Đây vốn không phải tác phong của con".

"Con gái biết, con có chiếm hữu mạnh mẽ như vậy, sao lại để chàng với người khác! Chẳng qua là do con không thể mang thai!".

Lý nào có lẽ đó, Bích Lan không tin nên vạch tay áo của Nam Yên bắt mạch, "Mẹ, vô ích, thái y cũng kêu không có làm sao mẹ coi ra".

"Mấy tên lang băm đó sao có thể coi ra mạch tượng của thần tiên!".

Cũng đúng ha, có phải nàng quá ngốc không.

"Sao rồi, Lan nhi, nàng coi ra không?", Nam Đạt lặng lẽ ở phía sau Bích Lan lên tiếng.

"Được rồi, Yên nhi, con có thai!"

"Có thai!!!", đó là tiếng của thái hậu cùng Nam Yên. Một tiếng nổ *oành* trong đầu nàng, nàng có thai mà lại không biết, vậy mà lại đi kêu hắn nạp phi, thật tức chết ta mà.

"Yên nhi, con yên tâm, mẫu thân sẽ đòi lại công bằng cho con, đi, về thiên đình".

Cái gì? Về thiên đình ư, "Mẹ, con vẫn đang bị phạt mà".

Lúc này Nam Đạt lên tiếng, "Con đã được phục chức, có thể quay về bất cứ lúc nào".

"Được, con về với cha, mẹ", nàng phải đi giải quyết tình nhân bé nhỏ của hắn nha, hắc hắc.

"Nhưng mà tiểu Nam, con định quay về thật sao?".

Nam Yên ôm chầm lấy bà, nói nhỏ, "Mẫu hậu, người yên tâm, con đi giải quyết chuyện này, sẽ trở lại", còn kèm theo cho bà một nụ cười phúc hắc, bà đoán con trai bà sắp phải chịu khổ rồi, ai biểu nói đi nạp phi là tức khắc nạp, hắc hắc, con trai, hãy chờ xem công phu chỉnh người của hoàng hậu con đi.

/42

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status