Hai ngày sau.
Tố An nằm trên giường chán nản, bỗng nhiên tờ báo ngứa mắt xuất hiện nơi góc cửa quần áo, lời thúc dục nào khiến cô bước tới cầm lên xem. Mục chính của tờ báo này làm An đứng hình, cái tên Dương Hạ Vũ đập thẳng vô mắt cô, hắn đang bị thương ư? Lòng nôn nao, đứng ngồi không yên, cô nhìn qua một dãy địa chỉ nơi bệnh viện. Tuy nhiên cái làm cô bớt lo là hắn đã bình an rồi, chỉ là vết thương nhỏ không đáng e ngại, đưa ngón trỏ lên môi, Tố An suy ngẫm, cô khá quen thuộc với thành phố A, nhưng cái chính lúc này. Ai sẽ đưa cô đi?.
Định nhờ Mặc Nghiêm đưa đi đến đó, chợt cô rùng mình nhớ lại ánh mắt muốn giết người của anh, sự đe dọa hăm he làm cả người cô lạnh toát. Tố An thở dài, thôi đành đi taxi vậy, nếu nhờ tài xế riêng thì không nên, chắc chắn ông ấy cũng báo cáo lại với Mặc Nghiêm thôi, cô mặc vội áo khoác, chụp cái ví nhỏ xinh chạy nhanh ra ngoài công.
Nơi cửa sổ phòng Mặc Nghiêm, bóng dáng ai đó tựa bức tượng đứng trong bóng tối, thâm trầm theo dõi khuôn người nhỏ nhắn lướt qua hàng cây, đi đến đầu con đường, nơi đó, những chiếc xe taxi sẽ mang cô đến với người trong lòng. Anh đứng yên vị một chỗ cho tới khi không còn nhìn thấy bước chân Tố An nữa, quay lưng, đôi mắt anh như đèn pha trong đêm tối, quỷ dị và vô cảm, cầm lấy áo khoác cùng chìa khóa xe. Mặc Nghiêm nhếch môi cười, anh thật muốn xem màn kịch hay.
Dương Hạ Vũ đang nằm ngủ say sưa, bỗng ấm lòng, dịu dàng nở nụ cười, bờ môi mềm mại lướt nhẹ trên môi hắn, ngòn ngọt lại thanh mát, hắn khẽ mở mi mắt. Và trong một chốc, Vũ như tròn mắt kinh ngạc nhìn người con gái hôn mình, hắn chồm người dậy, xô cô ra, giọng khó hiểu hỏi:
- Tại sao lại là em?.
- Sao không phải là em? Em định về đây học tiếp năm cuối cấp ba ở trường None, với lại muốn được ở gần anh mà. Anh đã khỏe chưa? Em lo lắm!.
- Không sao cả, Tố An, em đi đi, đừng gặp anh, khi nào khỏe anh sẽ gọi cho em.
- Tại sao? Không phải anh nói rất muốn được bên em sao? Ở Úc, thời gian không nhiều, giờ thì chúng ta tha hồ mà ở bên nhau.
Thở dài, hắn lắc đầu nguầy nguậy, Vũ không ngờ Tố An lại xuất hiện ở đây vào chính ngay lúc này. Hiện tại, Thiên Tuyết và hắn rất tốt, cả Thiên Hải nữa, gia đình ba người hạnh phúc bên nhau, cô dửng dưng xuất hiện chẳng khác nào khuấy động mặt hồ yên tĩnh chứ. An bĩu môi, hờn dỗi, lòng buồn rũ rượi, tại sao hắn lại muốn xua đuổi cô đi chứ? Không phải hắn đã tôn vinh cô như loài hoa anh túc sao?.
Cạch
Vừa lúc đó, cánh cửa phòng mở ra, bóng hình Hoa Thiên Tuyết dịu dàng trao Hải cho vú hai mang đi tắm, bé mới hứng xong đợt nắng sớm đầy tinh khiết, giờ cần tắm và uống sữa, sau đó lại đi ngủ:
- Đây là?.
Ánh mắt Tố An lộ rõ vẻ khó hiểu, nghi ngờ lẫn không vui, cô không nghĩ Dương Hạ Vũ giàu có lại nằm chung một phòng với bệnh nhân khác. Vì lúc này Thiên Tuyết đang mặc đồ của bệnh viện, mà đúng, từ lúc Hạ Vũ tỉnh thì hai người đã nằm chung một phòng bệnh luôn rồi.
Nghiêng đầu, Thiên Tuyết nhìn Tố An, cô hiểu ngay đây là ai? Là gì của Hạ Vũ? Thay vì buồn khổ, lao tới mà tát vô mặt hắn đã khiến cô thất vọng tràn trề, nhưng không, Tuyết thản nhiên nở nụ cười giảo hoạt, xã giao, gật đầu chào An và bước ra ngoài. Cô không muốn ở lại đây để xem những gì có thể khiến máu sản hậu dâng lên cao, dẫn đến tử vong.
Hạ Vũ hốt hoảng nhảy khỏi giường, tháo mấy thứ vướng víu, đuổi theo Hoa Thiên Tuyết, hắn nắm lấy cổ tay cô:
- Nghe anh giải thích được không?.
- Giải thích? Vì điều gì? Vì kẻ thứ ba, thứ tư hay thứ mười của anh à? Mà tôi đã là gì của anh đâu mà phải cần nghe, không cần đâu Hạ Vũ, tôi đã quen với việc này từ ba năm qua rồi.
Dáng vẻ đau khổ của cô lại khiến hắn trở nên tức giận, giọng nói tuy mang theo sự ấm ức nhưng khí chất lại lãnh đạm, vô cảm, cả mâu quang của cô đang nhìn hắn nữa, chẳng có bất cứ cảm xúc nào. Nhìn cô vừa đáng thương lại vừa kiêu hãnh, trái tim cô như bị ngăn cách không thể nào chạm đến được. Vũ bạnh quai hàm, đôi môi mọng đỏ mấp máy nói:
- Đó là mấy tháng trước, còn hiện tại, anh chỉ có mình em.
- Mấy tháng trước? Trong lúc tôi đang mang thai con của anh? Hiện tại chỉ có mình tôi? Anh yêu tôi đến như vậy sao? Hay anh đang cảm thấy mang ơn tôi đã sinh ra cho anh đứa con? À không, anh từng nhẫn tâm giết con của tôi mà, hay là vì hiện tại tôi còn giá trị. Ờ ha, tôi là món đồ chơi, là con búp bê vô tri vô giác của anh, đúng không?.
Bặm môi, hắn nhìn sâu vào ánh mắt cô, không có cáu bẩn, không có hờn dỗi, chỉ tồn tại ánh sáng nhàn nhạt của sự chán ghét. Cô đang khinh thường hắn hay sao? Hay đang khi dễ lời nói của Vũ?.
Hắn thấy như chạm vào lòng tự ái, trái tim của hắn đang đập loạn vì cô, nhưng Tuyết lại cư nhiên không nhìn thấy, không những thế cô còn bác bỏ đi tình yêu mà hắn thổ lộ ra, chuyện ngày trước, Hạ Vũ dường như đã quên mất, quên đi trong hạnh phúc, trong nhịp trống ái tình dành cho cô. Nhưng hắn lại chẳng hề hiểu, chẳng hề hay biết, quan tâm gì đến cảm xúc của cô cả, Hạ Vũ quên, có thể không nghĩ tới cô từng trên thân thể bạn của hắn, mà sao lại trách được, đó là hắn ép buộc cô. Hoa Thiên Tuyết thì không thể quên, cô yêu hắn, chấp nhận sống bên hắn không cần bất cứ thứ gì khác, mọi thứ Hạ Vũ từng đối xử với Tuyết, cô đều ghi nhận đến từng chi tiết, từng việc làm, chỉ là quá yêu nên cô đành chọn việc im lặng, dành cả sự bao dung ôm chặt lấy trái tim Vũ.
- Tôi không biết em tại sao lại như vậy? Tôi đã nói, hiện tại tôi chỉ có mình em. Ngày trước cái chó má gì kệ nó, em đừng có được bước làm tới. Suy nghĩ của em nông cạn, ích kỷ quá!.
Hắn dùng tay chỉ vào thái dương cô, một cái, hai cái, năm cái, như cách mắng cô đây ngu xuẩn, gắt gỏng Hạ Vũ xoay người trở về phòng, dáng vẻ tức tối của hắn làm trái tim cô đau điếng, muốn khóc nhưng không đủ sức, khóe môi Tuyết cong thành một nụ cười bi thương, tận cùng của nỗi đau tàn tâm là nụ cười so với khóc còn khó coi hơn nhiều.
Thiên Tuyết nhìn hắn, lòng chợt không nỡ, cô vẫn như vậy. Quá yếu mềm và dễ tha thứ.
Khi bóng hắn khuất sau cánh cửa phòng bệnh được một chút, Tuyết nhấc chân, những bước đi nhẹ bẫng nhanh nhẹn đến, hiện tại người con gái ấy còn trong đó. Có phải hắn sẽ làm chuyện mà bao năm qua hắn luôn thực hiện, gây tổn thương đến tình yêu của Tuyết.
Đúng như thế, ánh mắt cô chợt dừng lại nơi cửa kính phòng, vệt bóng dài in đậm trên tường, hai con người đang ôm nhau trên chiếc giường bệnh bé nhỏ, họ trao nhau mật ngọt và đam mê. Thứ cảm xúc tuyệt vời ấy lại làm cho Thiên Tuyết gục ngã, bước chân nặng nhọc, vô thức, lầm lũi, cô đơn, cô ôm chặt lấy thân mình, cảm giác lạnh buốt từ trái tim lan tỏa khắp người, da đầu giật tưng lên đau nhức, nước mắt hoen mi, vô tình hay lặng lẽ vì người mà tuôn rơi.
Anh chưa bao giờ hiểu. Chưa bao giờ cảm nhận lấy nỗi đau của em.
Hạ Vũ nhìn thấy Thiên Tuyết rời đi qua khóe mắt nhắm hờ, sao vẻ mặt của cô lại chẳng hề ghen tuông, nếu có yêu, Thiên Tuyết phải khóc, buồn vì những gì hắn làm chứ.
Tố An thất vọng khi nụ hôn, sự nồng cháy của Hạ Vũ bỗng dưng ngưng lại xô cô ra, giọng nói lệch ngang, nghẹn ngào khô khốc:
- Cô ấy là ai?.
- Không liên quan tới em, bây giờ thì đi đi, tôi đang không được vui.
Đôi mắt dữ tợn của Hạ Vũ đánh thẳng vào tim Tố An, cô đã có câu trả lời trong lòng, người ấy là ai cô cũng đã rõ, cảm giác hụt hẫng như những bước đi nghuệch ngoạc không sức sống, đôi chân muốn khuỵu xuống sàn. Không tin vào cảm xúc hiện tại, An đứng hình vài phút, rồi lắc đầu buồn bã rời đi, lúc đi được một đoạn cô có quay đầu nhìn lại, tim lần nữa rơi xuống vách núi. Hắn không hề đuổi theo cô, như đã hốt hoảng chạy theo cô gái ấy.
Hoa Thiên Tuyết ngồi xuống ghế đá trong khuôn viên bệnh viện, cả người cô mệt mỏi, đôi mắt đã lạnh lệ, đôi môi khô khốc hướng mặt về phía mặt trời dịu dàng ngày sớm mai. Lòng cô đau lắm, phải nói là vô cùng khốn khổ, những ký ức lại trở về, từng đoạn nhỏ chiếm giữ hết hy vọng, ánh sáng của Thiên Tuyết. Cô khinh rẻ bản thân, kinh hoàng về những việc ác liệt hắn đã làm với cô, vết nhơ trong ký ức, sự thù hận trong lòng cô nó đang dần che lấp đi tình yêu còn sót lại.
- Em ở đây sao?.
Giọng nói khá quen thuộc, Thiên Tuyết quay mặt, ánh mắt tò mò lẫn hiếu kì nhìn người sau lưng:
- Mặc Nghiêm?.
Nụ cười của anh thật đẹp, nó nhẹ nhàng, tưới mùa xuân ấm áp lên trái tim Thiên Tuyết, anh gật đầu, bước đến ngồi cạnh bên cô, giọng nhận lỗi, chân thật:
- Anh xin lỗi vì đã lừa em.
- Em không trách anh đâu.
Vụ việc bắt cóc, kể cả tấm hình cùng Yên Nhi cô đều biết cả rồi, Hạ Vũ có kể lại cho cô nghe vào hai ngày qua, mọi thứ được nói một cách trung thực nhất, cô cũng có buồn nhưng cũng có vui vì cuối cùng hắn cũng chia sẽ cho cô. Đỡ phải đau lòng khi chẳng hiểu cái gì hết.
Nhưng Tuyết vẫn không biết ai gây ra cái chết cho Yên Nhi. Chẳng ai bắt được hung thủ, điều đó là một nút thắt trong sự tò mò của cô. Thế nhưng, Thiên Tuyết không phải kẻ nhiều chuyện mà đi bới móc việc nhà người ta, đã qua rồi thì đừng nhớ lại nữa.
- Tại sao anh lại ở đây?.
- Anh đến thăm em.
Khóe môi vẽ vời cong nhẹ trên khuôn mặt vuông vức hoàn hảo của anh, vầng hào quang sáng lấp lánh phủi đi bụi bẩn của nỗi đau đè nặng trong lòng cô, tâm thức Thiên Tuyết cũng bắt đầu bình thản, buông bỏ những đau thương, chấp niệm, êm đềm hưởng thụ cảm giác thanh tẩy này.
Tố An nằm trên giường chán nản, bỗng nhiên tờ báo ngứa mắt xuất hiện nơi góc cửa quần áo, lời thúc dục nào khiến cô bước tới cầm lên xem. Mục chính của tờ báo này làm An đứng hình, cái tên Dương Hạ Vũ đập thẳng vô mắt cô, hắn đang bị thương ư? Lòng nôn nao, đứng ngồi không yên, cô nhìn qua một dãy địa chỉ nơi bệnh viện. Tuy nhiên cái làm cô bớt lo là hắn đã bình an rồi, chỉ là vết thương nhỏ không đáng e ngại, đưa ngón trỏ lên môi, Tố An suy ngẫm, cô khá quen thuộc với thành phố A, nhưng cái chính lúc này. Ai sẽ đưa cô đi?.
Định nhờ Mặc Nghiêm đưa đi đến đó, chợt cô rùng mình nhớ lại ánh mắt muốn giết người của anh, sự đe dọa hăm he làm cả người cô lạnh toát. Tố An thở dài, thôi đành đi taxi vậy, nếu nhờ tài xế riêng thì không nên, chắc chắn ông ấy cũng báo cáo lại với Mặc Nghiêm thôi, cô mặc vội áo khoác, chụp cái ví nhỏ xinh chạy nhanh ra ngoài công.
Nơi cửa sổ phòng Mặc Nghiêm, bóng dáng ai đó tựa bức tượng đứng trong bóng tối, thâm trầm theo dõi khuôn người nhỏ nhắn lướt qua hàng cây, đi đến đầu con đường, nơi đó, những chiếc xe taxi sẽ mang cô đến với người trong lòng. Anh đứng yên vị một chỗ cho tới khi không còn nhìn thấy bước chân Tố An nữa, quay lưng, đôi mắt anh như đèn pha trong đêm tối, quỷ dị và vô cảm, cầm lấy áo khoác cùng chìa khóa xe. Mặc Nghiêm nhếch môi cười, anh thật muốn xem màn kịch hay.
Dương Hạ Vũ đang nằm ngủ say sưa, bỗng ấm lòng, dịu dàng nở nụ cười, bờ môi mềm mại lướt nhẹ trên môi hắn, ngòn ngọt lại thanh mát, hắn khẽ mở mi mắt. Và trong một chốc, Vũ như tròn mắt kinh ngạc nhìn người con gái hôn mình, hắn chồm người dậy, xô cô ra, giọng khó hiểu hỏi:
- Tại sao lại là em?.
- Sao không phải là em? Em định về đây học tiếp năm cuối cấp ba ở trường None, với lại muốn được ở gần anh mà. Anh đã khỏe chưa? Em lo lắm!.
- Không sao cả, Tố An, em đi đi, đừng gặp anh, khi nào khỏe anh sẽ gọi cho em.
- Tại sao? Không phải anh nói rất muốn được bên em sao? Ở Úc, thời gian không nhiều, giờ thì chúng ta tha hồ mà ở bên nhau.
Thở dài, hắn lắc đầu nguầy nguậy, Vũ không ngờ Tố An lại xuất hiện ở đây vào chính ngay lúc này. Hiện tại, Thiên Tuyết và hắn rất tốt, cả Thiên Hải nữa, gia đình ba người hạnh phúc bên nhau, cô dửng dưng xuất hiện chẳng khác nào khuấy động mặt hồ yên tĩnh chứ. An bĩu môi, hờn dỗi, lòng buồn rũ rượi, tại sao hắn lại muốn xua đuổi cô đi chứ? Không phải hắn đã tôn vinh cô như loài hoa anh túc sao?.
Cạch
Vừa lúc đó, cánh cửa phòng mở ra, bóng hình Hoa Thiên Tuyết dịu dàng trao Hải cho vú hai mang đi tắm, bé mới hứng xong đợt nắng sớm đầy tinh khiết, giờ cần tắm và uống sữa, sau đó lại đi ngủ:
- Đây là?.
Ánh mắt Tố An lộ rõ vẻ khó hiểu, nghi ngờ lẫn không vui, cô không nghĩ Dương Hạ Vũ giàu có lại nằm chung một phòng với bệnh nhân khác. Vì lúc này Thiên Tuyết đang mặc đồ của bệnh viện, mà đúng, từ lúc Hạ Vũ tỉnh thì hai người đã nằm chung một phòng bệnh luôn rồi.
Nghiêng đầu, Thiên Tuyết nhìn Tố An, cô hiểu ngay đây là ai? Là gì của Hạ Vũ? Thay vì buồn khổ, lao tới mà tát vô mặt hắn đã khiến cô thất vọng tràn trề, nhưng không, Tuyết thản nhiên nở nụ cười giảo hoạt, xã giao, gật đầu chào An và bước ra ngoài. Cô không muốn ở lại đây để xem những gì có thể khiến máu sản hậu dâng lên cao, dẫn đến tử vong.
Hạ Vũ hốt hoảng nhảy khỏi giường, tháo mấy thứ vướng víu, đuổi theo Hoa Thiên Tuyết, hắn nắm lấy cổ tay cô:
- Nghe anh giải thích được không?.
- Giải thích? Vì điều gì? Vì kẻ thứ ba, thứ tư hay thứ mười của anh à? Mà tôi đã là gì của anh đâu mà phải cần nghe, không cần đâu Hạ Vũ, tôi đã quen với việc này từ ba năm qua rồi.
Dáng vẻ đau khổ của cô lại khiến hắn trở nên tức giận, giọng nói tuy mang theo sự ấm ức nhưng khí chất lại lãnh đạm, vô cảm, cả mâu quang của cô đang nhìn hắn nữa, chẳng có bất cứ cảm xúc nào. Nhìn cô vừa đáng thương lại vừa kiêu hãnh, trái tim cô như bị ngăn cách không thể nào chạm đến được. Vũ bạnh quai hàm, đôi môi mọng đỏ mấp máy nói:
- Đó là mấy tháng trước, còn hiện tại, anh chỉ có mình em.
- Mấy tháng trước? Trong lúc tôi đang mang thai con của anh? Hiện tại chỉ có mình tôi? Anh yêu tôi đến như vậy sao? Hay anh đang cảm thấy mang ơn tôi đã sinh ra cho anh đứa con? À không, anh từng nhẫn tâm giết con của tôi mà, hay là vì hiện tại tôi còn giá trị. Ờ ha, tôi là món đồ chơi, là con búp bê vô tri vô giác của anh, đúng không?.
Bặm môi, hắn nhìn sâu vào ánh mắt cô, không có cáu bẩn, không có hờn dỗi, chỉ tồn tại ánh sáng nhàn nhạt của sự chán ghét. Cô đang khinh thường hắn hay sao? Hay đang khi dễ lời nói của Vũ?.
Hắn thấy như chạm vào lòng tự ái, trái tim của hắn đang đập loạn vì cô, nhưng Tuyết lại cư nhiên không nhìn thấy, không những thế cô còn bác bỏ đi tình yêu mà hắn thổ lộ ra, chuyện ngày trước, Hạ Vũ dường như đã quên mất, quên đi trong hạnh phúc, trong nhịp trống ái tình dành cho cô. Nhưng hắn lại chẳng hề hiểu, chẳng hề hay biết, quan tâm gì đến cảm xúc của cô cả, Hạ Vũ quên, có thể không nghĩ tới cô từng trên thân thể bạn của hắn, mà sao lại trách được, đó là hắn ép buộc cô. Hoa Thiên Tuyết thì không thể quên, cô yêu hắn, chấp nhận sống bên hắn không cần bất cứ thứ gì khác, mọi thứ Hạ Vũ từng đối xử với Tuyết, cô đều ghi nhận đến từng chi tiết, từng việc làm, chỉ là quá yêu nên cô đành chọn việc im lặng, dành cả sự bao dung ôm chặt lấy trái tim Vũ.
- Tôi không biết em tại sao lại như vậy? Tôi đã nói, hiện tại tôi chỉ có mình em. Ngày trước cái chó má gì kệ nó, em đừng có được bước làm tới. Suy nghĩ của em nông cạn, ích kỷ quá!.
Hắn dùng tay chỉ vào thái dương cô, một cái, hai cái, năm cái, như cách mắng cô đây ngu xuẩn, gắt gỏng Hạ Vũ xoay người trở về phòng, dáng vẻ tức tối của hắn làm trái tim cô đau điếng, muốn khóc nhưng không đủ sức, khóe môi Tuyết cong thành một nụ cười bi thương, tận cùng của nỗi đau tàn tâm là nụ cười so với khóc còn khó coi hơn nhiều.
Thiên Tuyết nhìn hắn, lòng chợt không nỡ, cô vẫn như vậy. Quá yếu mềm và dễ tha thứ.
Khi bóng hắn khuất sau cánh cửa phòng bệnh được một chút, Tuyết nhấc chân, những bước đi nhẹ bẫng nhanh nhẹn đến, hiện tại người con gái ấy còn trong đó. Có phải hắn sẽ làm chuyện mà bao năm qua hắn luôn thực hiện, gây tổn thương đến tình yêu của Tuyết.
Đúng như thế, ánh mắt cô chợt dừng lại nơi cửa kính phòng, vệt bóng dài in đậm trên tường, hai con người đang ôm nhau trên chiếc giường bệnh bé nhỏ, họ trao nhau mật ngọt và đam mê. Thứ cảm xúc tuyệt vời ấy lại làm cho Thiên Tuyết gục ngã, bước chân nặng nhọc, vô thức, lầm lũi, cô đơn, cô ôm chặt lấy thân mình, cảm giác lạnh buốt từ trái tim lan tỏa khắp người, da đầu giật tưng lên đau nhức, nước mắt hoen mi, vô tình hay lặng lẽ vì người mà tuôn rơi.
Anh chưa bao giờ hiểu. Chưa bao giờ cảm nhận lấy nỗi đau của em.
Hạ Vũ nhìn thấy Thiên Tuyết rời đi qua khóe mắt nhắm hờ, sao vẻ mặt của cô lại chẳng hề ghen tuông, nếu có yêu, Thiên Tuyết phải khóc, buồn vì những gì hắn làm chứ.
Tố An thất vọng khi nụ hôn, sự nồng cháy của Hạ Vũ bỗng dưng ngưng lại xô cô ra, giọng nói lệch ngang, nghẹn ngào khô khốc:
- Cô ấy là ai?.
- Không liên quan tới em, bây giờ thì đi đi, tôi đang không được vui.
Đôi mắt dữ tợn của Hạ Vũ đánh thẳng vào tim Tố An, cô đã có câu trả lời trong lòng, người ấy là ai cô cũng đã rõ, cảm giác hụt hẫng như những bước đi nghuệch ngoạc không sức sống, đôi chân muốn khuỵu xuống sàn. Không tin vào cảm xúc hiện tại, An đứng hình vài phút, rồi lắc đầu buồn bã rời đi, lúc đi được một đoạn cô có quay đầu nhìn lại, tim lần nữa rơi xuống vách núi. Hắn không hề đuổi theo cô, như đã hốt hoảng chạy theo cô gái ấy.
Hoa Thiên Tuyết ngồi xuống ghế đá trong khuôn viên bệnh viện, cả người cô mệt mỏi, đôi mắt đã lạnh lệ, đôi môi khô khốc hướng mặt về phía mặt trời dịu dàng ngày sớm mai. Lòng cô đau lắm, phải nói là vô cùng khốn khổ, những ký ức lại trở về, từng đoạn nhỏ chiếm giữ hết hy vọng, ánh sáng của Thiên Tuyết. Cô khinh rẻ bản thân, kinh hoàng về những việc ác liệt hắn đã làm với cô, vết nhơ trong ký ức, sự thù hận trong lòng cô nó đang dần che lấp đi tình yêu còn sót lại.
- Em ở đây sao?.
Giọng nói khá quen thuộc, Thiên Tuyết quay mặt, ánh mắt tò mò lẫn hiếu kì nhìn người sau lưng:
- Mặc Nghiêm?.
Nụ cười của anh thật đẹp, nó nhẹ nhàng, tưới mùa xuân ấm áp lên trái tim Thiên Tuyết, anh gật đầu, bước đến ngồi cạnh bên cô, giọng nhận lỗi, chân thật:
- Anh xin lỗi vì đã lừa em.
- Em không trách anh đâu.
Vụ việc bắt cóc, kể cả tấm hình cùng Yên Nhi cô đều biết cả rồi, Hạ Vũ có kể lại cho cô nghe vào hai ngày qua, mọi thứ được nói một cách trung thực nhất, cô cũng có buồn nhưng cũng có vui vì cuối cùng hắn cũng chia sẽ cho cô. Đỡ phải đau lòng khi chẳng hiểu cái gì hết.
Nhưng Tuyết vẫn không biết ai gây ra cái chết cho Yên Nhi. Chẳng ai bắt được hung thủ, điều đó là một nút thắt trong sự tò mò của cô. Thế nhưng, Thiên Tuyết không phải kẻ nhiều chuyện mà đi bới móc việc nhà người ta, đã qua rồi thì đừng nhớ lại nữa.
- Tại sao anh lại ở đây?.
- Anh đến thăm em.
Khóe môi vẽ vời cong nhẹ trên khuôn mặt vuông vức hoàn hảo của anh, vầng hào quang sáng lấp lánh phủi đi bụi bẩn của nỗi đau đè nặng trong lòng cô, tâm thức Thiên Tuyết cũng bắt đầu bình thản, buông bỏ những đau thương, chấp niệm, êm đềm hưởng thụ cảm giác thanh tẩy này.
/49
|