Câu nói của anh như ném một hòn đá vào mặt hồ yên tĩnh, mặc dù hòn đá không lớn nhưng cũng đủ làm cho mặt hồ gợn sóng, tựa như trái tim cô lúc này, cảm giác như đang bị đánh một cái thật mạnh, rung động thật lớn đồng thời cũng có một chút đau lòng khó chịu. Lúc này ánh mắt hai người chạm vào nhau, Mạc Tử Yên tất nhiên không thể duy trì bình tĩnh, đôi mắt to mở to lộ vẻ kinh ngạc, mà anh... đôi mắt anh trong suốt như ngọc nhìn sâu vào đôi mắt cô, không hề có ý trốn tránh tựa hồ như muốn khẳng định lời anh nói.
Trước em không có ai, sau em lại càng không có ai.
Chỉ một câu nói đơn giản cũng đủ cướp đủ trái tim người phụ nữ, phụ nữ vốn dĩ mong manh, lại là sinh vật dễ cảm động, trên đời này chỉ có phụ nữ theo đuổi đàn ông là khó chứ đàn ông theo đuổi phụ nữ chưa bao giờ là khó.
Cho dù lời nói của anh là thật hay giả, Lãnh An Nhiên có quan hệ thế nào với anh, anh lấy cô là vì yêu cô hay vì nguyên nhân khác, tất cả những thứ đó... đã không còn quan trọng nữa rồi. Ngay tại thời khắc anh mở miệng nói ra câu nói này, cho dù đó là lời nói dối chỉ để làm cô vui thì cô cũng cam tâm tình nguyện để mặc anh lừa dối, nói cô ngu ngốc cũng được, khờ dại cũng không sao, dù sao hiện tại đối với cô, người đàn ông trước mặt này mới thật sự quan trọng.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô khiến Mạc Tử Yên bừng tỉnh, cô lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại quen thuộc cùng với cái tên được hiển thị trên màn hình, đột nhiên thở phào một hơi, tại sao lại thở phào chính cô cũng không rõ.
“Mẹ?”
“Yên Nhi, hôm nay con có trở về không?” Cô đứng sát bên anh cho nên đối với giọng nói ở đầu dây bên kia, Ám Dạ Duật nghe vô cùng rõ ràng.
Mạc Tử Yên khó hiểu, không rõ nguyên nhân bà gọi cô trở về: “Có việc gì ạ?”
“Hôm nay là ngày lại mặt.” Vân gia là gia tộc truyền thống, Mạc gia bên này cũng vậy, chưa kể đến việc từ nhỏ bà đã chịu sự giáo dục quy cũ, mặc dù biết rõ hiện tại đã là thời đại của khoa học, những thứ quy cũ này người ta sớm đã quên lãng, người phụ nữ hiện đại có thể không cần quan tâm những thứ này thế nhưng đối với con gái của bản thân, Vân Hinh Như tất nhiên sẽ dạy dỗ nghiêm khắc.
Ngày lại mặt?
Mạc Tử Yên nhướng mày, lịch sử gia tộc cô có thể viết thành một quyển sách dài mấy trăm chương, mỗi đời mỗi thế hệ đều có một tư tưởng khác nhau nhưng cô cũng không quên mất truyền thống ngày xưa của gia tộc. Chính là ai có thể nói cho cô biết, trong tất cả lễ nghi mà cô phải học, còn có cái ngày lại mặt này? Bất quá Vân Hinh Như đã nói phải thì chính là phải, bà bảo cô ngày hôm nay phải trở về thì cô phải trở về, đối với lời nói của bà, tựa hồ như rất ít trường hợp cô không chịu nghe theo, đặc biệt là sau khi trùng sinh, cô lại càng không muốn làm trái ý bà.
“Không nhớ?” Không nghe thấy tiếng trả lời, Vân Hinh Như bên kia thở dài, quả nhiên đúng như suy nghĩ của bà, cô quả thật là đem chuyện bà dặn dò quăng ra sau đầu.
Lục tìm trong kí ức, một lát sau cô mới đưa ra kết luận, hình như thật sự là có chuyện này, bất quá cũng bởi vì trước khi cô gả ra ngoài Vân Hinh Như dặn dò rất nhiều chuyện, không thể trách cô quên một hai thứ này.
“Con gái gả ra ngoài đúng là không thể giữ.” Vân Hinh Như bên kia tựa hồ đối với thái độ hờ hững của cô không mấy hài lòng, bà hừ lạnh một tiếng nhằm bộc lộ sự tức giận của mình.
“Mẹ... thật sự xin lỗi, con quên mất.” Đối với tính tình của Vân Hinh Như, Mạc Tử Yên thân là áo bông nhỏ sao có thể không hiểu? Mặc dù biết rõ bà chỉ là giả vờ tức giận với cô nhưng Mạc Tử Yên vẫn ngoan ngoãn nhận sai.
“Hừ!” Vân Hinh Như bên này bĩu môi, bà mới không trẻ con mà giận cô, chỉ là suy nghĩ và thái độ lại hoàn toàn trái ngược nhau.
“Hiện tại con đang ở khu mua sắm, một lát nữa con cùng Duật về nhà thăm mẹ, có được không?” Mạc Tử Yên nũng nịu lấy lòng, líc nhỏ mỗi lần Vân Hinh Như cùng cô giận dỗi, cô liền triển khai tuyệt chiêu này, đối với cô con gái như hoa như ngọc làm nũng, Vân Hinh Như chỉ có thể mềm lòng buông vũ khí đầu hàng, hiện tại tuy cô đã lớn nhưng trong mắt bà cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Quả nhiên, Vân Hinh Như rất nhanh liền mềm lòng.
“Vậy được rồi, mẹ sẽ làm vài món ngon cho hai đứa.”
“Dạ được, bye bye mẹ.”
Tắt máy, Mạc Tử Yên nhìn đến người đàn ông bên cạnh, cô biết rõ anh đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và mẹ, ánh mắt thăm dò nhìn anh, lúc nãy cô tự tiện quyết định, cũng không chắc anh có đồng ý về Mạc gia với cô hay không.
“Chúng ta đến cửa hàng phía trước mua một chút quà cho cha mẹ, sau đó anh cùng em đến Mạc gia.” Ám Dạ Duật nhìn thấy phía trước có một cửa hàng bán đồ cổ, anh mở miệng đề nghị. Trước kia hai người kết hôn, anh cũng có tìm hiểu qua sở thích của cha mẹ vợ, Mạc Vũ Hiên thích đồ cổ, Vân Hinh Như thì không có hứng thú thứ gì, bất quá thân là nữ nhân, Vân Hinh Như cũng thích làm đẹp, món quà dành cho mẹ vợ, hắn sớm đã chuẩn bị.
“Được.” Mạc Tử Yên thấy anh đồng liền lập tức vui vẻ, kéo tay đi về phía trước.
Mạc Tử Yên buồn bực trong lòng không nói nguyên nhân lớn nhất là bởi vì cuộc gọi của Lãnh An Nhiên, bởi vì nguyên nhân kiếp trước cô cũng không thể đem chuyện nói với anh, bởi vì cô sợ hãi mất đi anh, vì lo sợ nên cô đem chuyện này giấu trong lòng, rốt cuộc lại khiến bản thân mình chịu khổ. Có lẽ biểu hiện của cô quá mức rõ ràng cho nên mới bị anh phát hiện ra, cô âm thầm cảm thấy may mắn vì anh chỉ đưa cô đi mua sắm để làm cô chứ không phải hỏi vì sao cô lại buồn bực, nếu không cô cũng không biết bản thân phải trả lời thế nào.
Anh nhìn bàn tay bị cô nắm lấy, ánh mắt hơi tối, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
Ám Dạ Duật bảo cô chọn quà cho Mạc Vũ Hiên, bởi vì cô không rành về đồ cổ nên tùy tiện chọn một cái chén sứ lam hoa, cô thấy nó không tệ, màu sắc rất đẹp, nghe người bán hàng nói đây là đồ cổ từ thời Minh, cô cũng chẳng lộ vẻ mặt gì, khi tính tiền người bán hàng đưa ra một cái giá, bởi vì là đồ cổ nên giá cả tất nhiên không thấp, Mạc Tử Yên có cảm giác như bản thân bị lừa nhưng anh không nói hai lời trả tiền nên cô cũng không tiện nói thêm gì.
Ám Dạ Duật đi lấy xe, sau đó hai người cùng nhau đi đến Mạc gia, Mạc Vũ Hiên đang ở công ty, cho nên trong nhà chỉ còn Vân Hinh Như cùng dì Trương, nhìn thấy hai người trở về, dì Trương vội vàng ra đón.
“Tiểu thư, cô về rồi.” Dì Trương nhìn thấy cô tiểu thư bé bỏng mà bản thân chăm sóc từ nhỏ đến lớn hiện tại đã gả cho người khác lại trở về, gương mặt già nua hiện lên một nụ cười.
Mạc Tử Yên bị dì Trương ôm lấy có chút bất đắc dĩ, thế nhưng cô cũng hiểu rõ cảm giác của bà, trước kia bởi vì Trác Lân mà mối quan hệ giữa cô và dì Trương không hề tốt, Trác Lân không phải người đàn ông tốt nhưng Mạc Tử Yên lại như con thiêu thân lao đầu vào lửa, dì Trương khuyên không được, quan hệ hai người ngày càng xa cách. Hiện tại cảm giác của cô đối với dì Trương, không chỉ là hối hận mà còn những cảm xúc phức tạp khác, dù sao ngoại trừ Vân Hinh Như, dì Trương là người phụ thứ nữ đối xử tốt với cô, yêu thương như con ruột.
Vừa vào nhà, Mạc Tử Yên bị thân ảnh ở phòng khách làm cho kinh ngạc, người đàn ông tùy ý ngồi tựa vào ghế, ánh mắt chăm chú vào màn hình điện thoại, bàn tay cứ lướt màn hình, không hề bận tâm đến xung quanh.
“Cậu nhỏ, sao cậu lại ở đây?” Mạc Tử Yên bỏ giày, mang dép đi vào phòng khách, nhìn khắp phòng khách chỉ thấy bóng dáng người đàn ông, trong lòng thầm nghĩ, mẹ cô đâu rồi?
Vân Mặc nâng mắt, nhìn đến dung nhan quen thuộc của cô gái liền giơ tay ngoắc cô, Mạc Tử Yên khó hiểu không rõ cậu nhỏ định làm gì nhưng vẫn đi về phía trước, đến gần sô pha chân cô đụng phải một vật, còn chưa để cô nhìn kĩ vật bên dưới thì thân hình cô đã loạng choạng muốn ngã.
“Cẩn thận.” Vân Mặc nhìn cô sắp ngã liền vội vàng bật dậy, giơ tay muốn đỡ cô thì một bàn tay khác đã nhanh chóng kéo cô vào lòng.
“Không sao chứ?” Mạc Tử Yên lúc này đã nằm trọn trong lòng anh, một tay anh ôm lấy eo cô, tay còn lại giúp cô ổn định lấy thân thể, cô có thể cảm nhận hơi thở của anh bao trùm lấy cô.
Mạc Tử Yên lắc đầu: “Em không sao.”
“Con gái lớn rồi mà đi đứng bất cẩn như vậy, nếu không có Duật thì để xem con còn có thể nói không sao hay không?” Vân Hinh Như từ trong bếp đi ra, hiển nhiên đã thấy một màn Ám Dạ Duật đỡ cô, đối với cách đi đứng của con gái, bà thật sự bất đắc dĩ.
“Mẹ...” Mạc Tử Yên bất mãn gọi một tiếng, cô làm sao biết được trên sàn nhà lại để thứ này, từ trước đến giờ cô cũng không phải là người bất cẩn.
“Con suốt ngày chỉ biết làm nũng, đến đây...” Mạc Tử Yên ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bà, con chưa đợi cô kịp phản ứng bà đã kéo tay cô đi vào bếp, bỏ lại một câu: “Duật đến rồi đấy à? Hai người từ từ nói chuyện, Yên Nhi cùng ta vào bếp.”
Hai người đàn ông hai mặt nhìn nhau, Ám Dạ Duật tự nhiên đi đến bên sô pha đối diện ngồi xuống, Vân Mặc mặt không biểu cảm cũng ngồi xuống. Không gian yên tĩnh, hai người đàn ông chỉ nhìn nhau mà không nói gì khiến không khí có chút căng thẳng, một lúc sau Ám Dạ Duật không biết từ lâu mới ra một hộp quà để bàn, hộp quà được trang trí đẹp mắt, nhìn sơ cũng biết giá trị không nhỏ.
“Quà gặp mặt, không biết cậu nhỏ có thích thứ gì nên cháu đã chọn đại, mong cậu đừng trách.” Vân Mặc cùng anh không chênh lệch bao nhiêu nhưng nếu hắn là cậu nhỏ của cô thì cũng là cậu nhỏ của anh, lễ phép vẫn là nên cần. Ngày hôn lễ, anh cũng thấy Vân Mặc đứng cùng đám người Vân gia, chỉ là anh không có cơ hội qua chào hỏi, mà Vân Mặc tựa hồ cũng không có ý định qua đây uống rượu chúc mừng. Anh biết cô là công chúa nhỏ của Mạc gia, không chỉ Mạc Vũ Hiên mà Vân Mặc cũng sủng cô đến tận trời, nhìn thái độ của Vân Mặc anh liền biết, hắn có vẻ như không vừa lòng với cháu rể là anh, càng không có ý định gả cháu gái bảo bối của hắn cho anh.
“Có lòng là được.” Vân Mặc liếc mắt nhìn hộp quà trên bàn cũng không tỏ vẻ gì, hắn vừa mở miệng thì dễ nói chuyện hơn chút rồi.
Mạc Tử Yên ở trong bếp nhìn hai người đàn ông đang trò chuyện, cũng không biết đang nói gì, chỉ thấy một người hỏi, một người trả lời, bầu không khí có chút nhàm chán nhưng hai người bọn họ lại làm như không thấy, cứ tiếp tục màn đối thoại như vậy. Cũng không biết hôm nay Vân Mặc bị làm sao, tựa hồ có chút buồn bực, mà buồn bực chuyện gì Mạc Tử Yên cũng không biết, chỉ biết khi bước vào nhà Vân Mặc đã có vẻ mặt như vậy, mà khi anh đỡ cô sắp ngã thì vẻ mặt của hắn lại càng trở nên lạnh lùng hơn, mọi người đều nói phụ nữ khó hiểu nhưng cô lại cảm thấy, so với phuu nữ đàn ông cũng khso hiểu không kém. Ánh mắt cô rơi vào hộp quà, đó không phải là chén sứ mà hai người mua ở khu mua sắm, cũng không vì sao anh lại biết Vân Mặc ở đây mà chuẩn bị quà?
Bất quá nhìn hai người không có biểu hiện gì khó chịu với đối phương, ngoại trừ thái độ Vân Mặc có chút lạnh lùng thì mọi chuyện đều rất bình thường, Mạc Tử Yên âm thầm cảm thấy nhẹ nhõm, cô còn sợ hai người không hợp nhau nhưng xem ra là cô lo lắng quá rồi.
“Yên Nhi.” Nhìn hành động lén lút của con gái, Vân Hinh Như không khỏi mở miệng.
Mạc Tử Yên giật mình, quay đầu nhìn lại: “Vâng?”
“Giúp mẹ rửa rau.” Vân Hinh Như chỉ chỉ rau cải trên bàn, trước kia bà luôn xem cô như bảo bối, một chút việc nhỏ trong bếp cũng để cô làm, hiện tại khác rồi, con gái bà đã lớn lại gả cho người, nếu một chút kĩ năng nấu ăn cũng không có thì làm sao có thể nắm giữ được trái tim nam nhân?
Con đường nhanh chóng dẫn đến trái tim người đàn ông đó là thông qua dạ dày. Con gái bà cái gì cũng tốt, bảo cô ca hát hay vẽ tranh, cô nhất định sẽ tạo ra một tuyệt tác nghệ thuật, bất quá nếu bảo cô nấu ăn, chỉ sợ nấu rồi cũng có không mấy người chịu ăn, cho nên hiện tại bà phải đích thân ra tay dạy dỗ cô, không thể để cô ở bên đó chịu ủy khuất được.
“A được rồi...” Mạc Tử Yên rửa rau, động tác không hề giống một đại tiểu thư chưa từng vào bếp khiến Vân Hinh Như sinh lòng nghi ngờ, con gái bà đã từng vào bếp khi nào mà bà không biết?
“Con từng vào bếp?”
“Hôm qua con cùng bảo mẫu của Duật chuẩn bị bữa tối.” Mạc Tử Yên giải thích, ngày hôm qua cũng không phải là lần đầu tiên cô xuống bếp, kiếp trước vì Trác Lân cô cũng đi học nấu ăn, có lẽ cô thật sự không có năng khiếu nấu ăn, cho nên mặc dù món ăn cô làm không tệ nhưng cô cũng không cảm thấy hài lòng, sau khi chia tay với hắn, không có người thưởng thức món ăn cô nấu nữa nên cô cũng không tiếp tục học nấu ăn. Thế nhưng hiện tại cô đã gả cho anh, cô cũng muốn bản thân có năng lực gì đó để có thể xứng đáng với một người đàn ông hoàn mỹ như anh, huống hồ hiện tại đã có người cam tâm tình nguyện thưởng thức món ăn của cô, cô sao lại có thể phụ tấm lòng của anh?
“Đồ ăn là con nấu?” Vân Hinh Như có chút bất ngờ.
“Là con thỉnh giáo mọi người, bữa tối cũng không hoàn toàn là do con chuẩn bị.”
Nghe cô nói vậy, bà thở phào một hơi, con gái bà không có năng khiếu nấu ăn, đồ ăn mà cô nấu... bà cũng không dám tưởng tượng nó có mùi vị ra sao.
“Mẹ này... sao mẹ lại không tin tưởng con gái mình như thế?” Nhìn thái độ của Vân Hinh Như, Mạc Tử Yên có chút buồn bực, cô biết rõ năng lực của mình đến đâu nhưng nhìn bà như vậy, khiến cô cảm thấy không có chút tự tin.
“Mẹ còn không phải lo lắng cho con sao? Tài nghệ nấu ăn của mình chưa tới thì đừng nấu cho chồng con ăn, dù sao nó cũng là một đứa con rể tốt.”
Mạc Tử Yên: “...”
Đây là mẹ cô sao?
Cô có phải bị nhặt về nuôi không nhỉ?
Chắc là có đi?
“Đúng rồi, con đã quen với cuộc sống ở bên đó chưa?” Trêu chọc con gái xong, Vân Hinh Như mở miệng hỏi vấn đề mấy ngày nay của cô ở Ám Dạ gia, Ám Dạ gia xuất thân quân nhân, người Ám Dạ gia đều thẳng thắng và cương trực, con gái bà chỉ ăn mềm không ăn cứng, cũng không biết mấy ngày nay cô có chịu ủy khuất gì hay không, nếu có... đừng trách bà không nể mặt quan hệ hai nhà, tuy nói Ám Dạ - Mạc hai nhà là thế giao nhưng nếu đem ra so sánh, con gái bà vẫn quan trọng hơn.
“A? Rất tốt. Mọi người đều đối xử với con rất tốt...” Ám Dạ gia bên kia đối xử với cô rất tốt, Ám Dạ Tuấn hòa nhã, Minh Tâm lại xem cô là con gái mà đối đãi, so với Ám Dạ Nghiên còn quan tâm cô con dâu là cô nhiều hơn, cô em chồng Ám Dạ Nghiên cũng không phải là loại người khó ở chung, khi không có Ám Dạ Duật bên cạnh, cô cũng không có cảm giác bản thân chịu ủy khuất.
Vân Hinh Như gật đầu, thật ra bà cũng đã gọi điện đến hỏi Minh Tâm tình hình của cô, nghe giọng nói của đối phương thì không có vẻ gì là không hài lòng với con gái của bà, mà ngược lại Minh Tâm còn khen cô không ngớt, biết rõ tính tình của Minh Tâm cho nên bà cũng tin tưởng lời của đối phương, hiện tại lại nghe con gái nói vậy, gánh nặng trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống.
Con gái lớn rồi mà vẫn khiến cha mẹ lo lắng, Vân Hinh Như thở dài, Mạc Vũ Hiên thường xuyên khuyên bà đừng bận tâm đến chuyện tụi nhỏ, Mạc Tử Yên đã lớn, đủ trưởng thành để đưa ra quyết định cho tương lai, mặc dù biết là vậy nhưng trong mắt bà cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, cô là con gái bà, bà không lo lắng cho cô thì lo lắng cho ai?
“Con và Ám Dạ Duật thế nào?” Vân Hinh Như băm thịt, bộ dạng không chút để ý hỏi.
Động tác trên tay cô ngừng lại: “Sao mẹ lại hỏi vậy?” Ánh mắt cô rơi vào người bà, nhìn thấy bà chỉ tập trung nấu ăn không để ý bên này, cảm giác nặng nề trong lòng ngày một rõ ràng.
Mua sắm có thể giảm stress, cũng có thể khiến phụ nữ vui vẻ, bất quá điều này vẫn không thể khiến Mạc Tử Yên quên đi mọi chuyện, trong lòng có tâm ma, tất nhiên là không dễ dàng bình tâm.
“Thái độ của con khiến mẹ lưu ý, con và Ám Dạ Duật kết hôn là vì sao?” Thân là người làm mẹ, tính tình con gái thế nào Vân Hinh Như tất nhiên hiểu rất rõ, dù sao bà cũng là người chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn, đối với thay đổi của cô còn không nhận ra sao? Trước khi tự tự và sau khi tự tử, ngoại trừ việc cô trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều thì cũng không có gì thay đổi, tính tình cô vẫn kiêu ngạo như vậy, vẫn thích làm nũng như vậy, có đôi khi Vân Hinh Như cảm thấy con gái bà vẫn chỉ là con gái bà, nhưng cảm giác cho bà biết không phải như vậy.
Mạc Tử Yên đột nhiên nói không thích Trác Lân nữa, Vân Hinh Như có chút không tin tưởng nhưng người đàn ông đó không phải là người tốt, con gái bà không thích hắn bà tất nhiên vui vẻ, cho dù đó là lời nói dối đi chăng nữa, dù sao có bà cùng Mạc gia ở đây, Trác Lân tuyệt đối sẽ không có cơ hội tiếp cận cô. Sau đó cô lại bảo bản thân đang theo đuổi Ám Dạ Duật, Ám Dạ Duật là vị hôn phu của cô, đối với vị hôn phu này Mạc Tử Yên không hề biểu thị thái độ gì, không chán ghét cũng không quá thích thú, lần đầu gặp mặt là lần xem mắt hai năm trước nhưng vì Ám Dạ Duật đã mở miệng, hôn sự hai nhà liền tạm gác lại, Mạc Tử Yên khi đó cũng không có biểu hiện gì cho thấy là thích vị hôn phu này của mình, không hiểu sao hai năm cô lại đột nhiên theo đuổi anh, còn theo đuổi đến gả vào nhà người ta.
“Con cùng cậu ta không có giao dịch ngầm gì chứ?” Đối với mối quan hệ giữa cô và Ám Dạ Duật, Vân Hinh Như vẫn luôn nghi ngờ nhưng lại không có cơ hội mở miệng hỏi, đợi đến lúc bà muốn mở miệng thì cô đã gả cho người ta.
Mạc Tử Yên sửng sốt: “Con và anh ấy đến với nhau hoàn toàn là vì muốn ở bên cạnh nhau, lấy đâu ra giao dịch ngầm chứ?” Cô chỉ nói hai người họ vì muốn ở bên cạnh nhau nên mới lựa chọn kết hôn chứ không phải là vì yêu. Đúng vậy, bởi vì bản thân cô cũng không rõ Ám Dạ Duật có yêu cô hay không, dù sao anh cũng chưa từng nói chữ “yêu” này với cô. Chính là đối với cô mà nói, anh yêu cô hay không không quan trọng, quan trọng là người ở bên anh là cô, huống hồ anh là người cầu hôn cô, cho nên... có vẻ như anh cũng không đến nổi chán ghét người vợ này đâu nhỉ?
Kiếp trước hai người họ kết hôn là bởi vì giao dịch, tờ giấy hôn nhân chỉ có hiệu lực trên danh nghĩa, trong lòng hai người đều rõ ràng là không hề có hình bóng của đối phương, cho dù ấn tượng đầu tiên không tồi nhưng cũng không đến mức yêu đến chết đi sống lại mà dẫn đến hôn nhân. Vốn dĩ kiếp này Mạc Tử Yên chỉ muốn ở bên cạnh lặng lẽ bảo vệ anh, bởi vì cô biết rõ những chuyện mà mình gây ra ở kiếp trước, nếu để anh biết được thì có lẽ nhìn mặt cô anh cũng sẽ không nhìn huống hồ là việc kết hôn. Thế nhưng đối mặt với tình yêu, Mạc Tử Yên đã không còn đủ lí trí để nhận thấy điều đó, đợi lúc cô phát hiện thì cô đã gả cho anh rồi.
Ám Dạ Duật vì sao lại lấy cô? Chính bản thân cô cũng không có câu trả lời.
Cô tự nhận bản thân có mị lực nhưng mị lực của bản thân cũng không lớn đến mức khiến một người đàn ông như anh yêu cô và chịu lấy cô, cô biết rõ năng lực của bản thân đến đâu, cho nên cô cũng không tin tưởng anh lấy cô là vì yêu cô. Sống cạnh anh năm năm thời gian, cô còn không thể chiếm được một vị trí trong trái tim anh thì làm sao có thể trong vòng một hai tháng cô lại có thể khiến anh yêu cô?
Phụ nữ chỉ biết tự lừa mình dối người, ngay từ đầu cô đã biết rõ chuyện này nhưng vẫn cứ giả vờ không biết, anh không nói, cô cũng không dám hỏi, bởi vì cô sợ hãi, đồng thời cũng luyến tiếc hơi ấm còn sót lại của anh đối với cô.
“Phải không?” Vân Hinh Như không trả lời mà hỏi ngược lại, có đôi khi bà cũng phải thừa nhận, con gái bà đã trưởng thành, đã đủ tự lập để đưa ra một quyết định gì đó, bất quá nếu đã dám đưa ra lựa chọn thì bà mong cô cũng phải can đảm để đối mặt với nó.
“Cho dù con có làm gì sai trái, Mạc gia cũng sẽ gánh vác thay con.” Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại đánh vào lòng người nghe.
“Mẹ...” Mạc Tử Yên cắn môi, Mạc gia chưa từng vứt bỏ cô, điều này cô biết rõ, cho dù cô có làm gì, cho dù cả thế giới có đối nghịch với cô, Mạc gia vẫn sẽ đứng về phía cô.
“Được rồi, được rồi, buông mẹ ra, mẹ còn phải nấu ăn nữa.” Vân Hinh Như buồn bực mở miệng, cô ở phía sau ôm bà không buông, tưởng mình là trẻ con sao?
“Mẹ à, con hỏi mẹ một chuyện được không?” Mạc Tử Yên vẫn cứ ôm lấy bà không buông, còn làm nũng dụi dụi lưng bà khiến Vân Hinh Như lấy làm bất đắc dĩ.
“Mẹ và ba ba có bí mật với nhau không?”
Vân Hinh Như ngẩn ra, không rõ vì sao cô đột nhiên lại hỏi vấn đề này.
“Chính là con có một bí mật, con không biết có nên nói với anh ấy hay không?”
“Là bí mật gì? Rất quan trọng sao?” Vân Hinh Như quay người lại, Mạc Tử Yên ngoan ngoãn buông bà ra, lúc này bà có thể thấy rõ được ánh mắt cô có một nỗi buồn không rõ, đây rõ là một bộ dạng ủy khuất!
Bà nhìn lầm rồi sao? Trong mắt cô xuất hiện một nỗi buồn không rõ, hơn nữa nguyên nhân còn là bởi vì con rể của bà?
Từ nhỏ đến lớn Vân Hinh Như chưa từng chứng kiến dáng vẻ Mạc Tử Yên phải chịu ủy khuất, bởi vì có Mạc gia chống lưng cho dù người khác có mười lá gan cũng không dám đụng vào viên ngọc của Mạc gia. Vân Hinh chưa từng chứng kiến qua không có nghĩa là Mạc Tử Yên chưa từng chịu ủy khuất, cô từ nhỏ đã được dạy dỗ thành công chúa cao cao tại thượng, đối mặt với sự ghen tỵ thù hận từ người khác, cô đều dùng dáng vẻ người bề trên nhìn xuống, trong mắt cô tất cả bọn họ chỉ như một con kiến, bị một con kiến mắng chửi thì bản thân cô cũng phải mắng chửi lại sao? Như vậy thì cô chẳng khác nào bọn họ, một con kiến cũng không bằng. Bởi vì tư duy khác người của cô, trong suy nghĩ của mọi người Mạc gia, cô không bắt nạt người khác thì thôi đi, người khác nào dám bắt nạt cô, cho nên việc Mạc Tử Yên chịu ủy khuất là điều không thể nào. Có lẽ lần chịu ủy khuất duy nhất đồng thời cũng là lần đầu tiên nguyên nhân là do Trác Lân.
Cô gật đầu, không nói.
“Cho nên bộ dạng rối lắm của con hôm nay là có liên quan đến bí mật này?” Vân Hinh Như rất tri kỉ hỏi một câu như vậy, cô lại tiếp tục gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với câu hỏi của bà.
“Có chuyện gì mau nói, đừng có mà gật đầu liên tục như vậy!” Vân Hinh Như buồn bực, bà chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn cũng không có phát hiện cô có bí mật gì, vậy mà hiện tại cô lại bảo có bí mật giấu bà, thân là người làm mẹ, lẽ ra cô phải chia sẻ với bà những chuyện đó, hiện tại thế nào, giữ trong lòng một mình không sợ nghẹn chết sao?
“Chính là... con cũng không biết mở miệng thế nào?” Mạc Tử Yên cực kì ủy khuất, chính là nếu cô biết được suy nghĩ của Vân Hinh Như chỉ sợ sẽ càng ủy khuất.
“Rốt cuộc là bí mật gì?”
“Bí mật này nếu nói ra, con nghĩ hôn nhân giữa con và anh có thể sẽ không thể cứu vãn.” Cô rũ mắt, che đi cảm xúc trong mắt, đó là bí mật lớn nhất đời cô, cô vốn dĩ dự định sẽ không nói ra bất quá nếu tiếp tục giữ trong lòng, không chỉ bản thân cô sẽ khó chịu mà khúc mắc giữa cô và anh cũng không thể giải. Bản thân cô không thể tiếp tục lừa mình dối người, mơ mơ hồ hồ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được, ngay từ khi Vân Hinh Như hỏi anh lấy cô là vì sao, trong lòng cô cũng hiện lên một câu hỏi tương tự như vậy, và rốt cuộc bản thân cô cũng chẳng thể có đáp án cho câu hỏi này.
Vì sao cô lại không thể có đáp án? Bởi vì chính cô cũng không chẳng biết anh vì sao lại đồng ý lấy cô, có lẽ chỉ có anh mới có thể trả lời câu hỏi này. Thời gian bên nhau, có được những kí ức đẹp nhất nhưng cũng không thể khiến anh yêu cô được, bởi vì trước đó có một Trác Lân nên càng khiến cô không dám tin tưởng anh sẽ yêu bản thân một cách dễ dàng như vậy nhưng vì muốn ở bên cạnh anh, nghịch thiên cải vận, Mạc Tử Yên tình nguyện tin tưởng điều mà không cách nào tin tưởng đó.
“Nghiêm trọng như vậy?” Vân Hinh Như nhíu mày, nhìn vẻ mặt của con gái, tựa hồ không giống như đang nói đùa. Bà trầm mặc một lúc mới mở miệng, bà không tiếp tục hỏi cô đó là bí mật gì, bởi vì cô đã đủ lớn, có những chuyện bản thân tự làm chủ được, bà tuy là mẹ cô nhưng không thể suốt đời chở che cho cô được, một ngày nào đó cô cũng sẽ tự bản thân đối mặt với thử thách bên ngoài, cánh tay Mạc gia dù rộng cũng không thể thay đổi việc bản thân cô phải trưởng thành, cho nên ngoại trừ đưa ra lời khuyên, Vân Hinh Như cũng đành bất lực.
“Dù có chuyện gì thì mẹ cũng khuyên con một câu, mặc kệ lúc đầu hai đứa đến với nhau là vì cái gì nhưng giữa vợ chồng với nhau hãy thành thật với nhau, đôi khi chỉ cần một lời nói dối cũng có thể khiến cho gia đình hạnh phúc tan vỡ. Yên Nhi, mẹ muốn con hạnh phúc, mẹ tôn trọng quyết định của con không có nghĩa là đồng ý với việc làm sai trái của con, vẫn là câu nói đó, cho dù con có làm gì thì Mạc gia cũng sẽ gánh vác thay con.”
Vân Hinh Như chỉ có một cô con gái duy nhất, bà tất nhiên muốn dành những thứ tốt nhất trên thế gian này cho cô, mặc kệ cô kiêu căng ngạo mạn, chỉ cần cô có thể bình an sống tốt, bà cũng nguyện ý dung túng cô. Ám Dạ Duật là một chàng trai tốt, tính tình anh trầm ổn mới có thể chịu đựng được tính khí thất thường của con gái bà, bởi vì quan hệ thế giao, Vân Hinh Như cũng tin tưởng cho dù anh không yêu cô cũng sẽ không bắt nạt cô, không để cô phải chịu tổn thương.
“Con...” Tâm tình của người mẹ, Mạc Tử Yên không hiểu, bởi vì cô chưa từng làm mẹ, cô sẽ không thể nào hiểu được suy nghĩ của người mẹ đối với con cái nhưng trải qua một kiếp, đối với sự yêu thương Vân Hinh Như dành cho cô, cô sâu sắc cảm nhận được, tình cảm này vô cùng thiêng liêng, vô cùng cao quý, không có bất kì thứ gì trên đời có thể so sánh được.
Mẹ nói đúng, cô không thể tiếp tục giấu bí mật này, có lẽ khi biết được điều này anh sẽ không cần cô nữa, thậm chí còn muốn ly hôn với cô nhưng Mạc Tử Yên cảm thấy, giấy không thể gói được lửa, hiện tại anh không biết nhưng một ngày nào đó, cô vô tình đem sự thật nói ra, mọi chuyện khi đó có thể càng khó giải quyết hơn. Đau dài không bằng đau ngắn, nếu anh thật sự lựa chọn như vậy, cô cũng đành chịu, dù sao cũng là bản thân cô sai trước, cô... một chút cũng không oán hận.
“Con gái, nếu ngày mai Ám Dạ Duật đuổi con ra khỏi nhà, con nhất định phải gọi về nhà, mẹ sẽ cho người đến đón con.” Nghe được lời của Vân Hinh Như, Mạc Tử Yên co rút khóe miệng, đây là lời một người mẹ nên nói sao? Con gái rơi vào tình trạng như vậy, lẽ ra lúc này bà phải an ủi cô mới đúng chứ?
Cô là bị nhặt được đúng không?
Chắc chắn là như vậy!
Trước em không có ai, sau em lại càng không có ai.
Chỉ một câu nói đơn giản cũng đủ cướp đủ trái tim người phụ nữ, phụ nữ vốn dĩ mong manh, lại là sinh vật dễ cảm động, trên đời này chỉ có phụ nữ theo đuổi đàn ông là khó chứ đàn ông theo đuổi phụ nữ chưa bao giờ là khó.
Cho dù lời nói của anh là thật hay giả, Lãnh An Nhiên có quan hệ thế nào với anh, anh lấy cô là vì yêu cô hay vì nguyên nhân khác, tất cả những thứ đó... đã không còn quan trọng nữa rồi. Ngay tại thời khắc anh mở miệng nói ra câu nói này, cho dù đó là lời nói dối chỉ để làm cô vui thì cô cũng cam tâm tình nguyện để mặc anh lừa dối, nói cô ngu ngốc cũng được, khờ dại cũng không sao, dù sao hiện tại đối với cô, người đàn ông trước mặt này mới thật sự quan trọng.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô khiến Mạc Tử Yên bừng tỉnh, cô lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại quen thuộc cùng với cái tên được hiển thị trên màn hình, đột nhiên thở phào một hơi, tại sao lại thở phào chính cô cũng không rõ.
“Mẹ?”
“Yên Nhi, hôm nay con có trở về không?” Cô đứng sát bên anh cho nên đối với giọng nói ở đầu dây bên kia, Ám Dạ Duật nghe vô cùng rõ ràng.
Mạc Tử Yên khó hiểu, không rõ nguyên nhân bà gọi cô trở về: “Có việc gì ạ?”
“Hôm nay là ngày lại mặt.” Vân gia là gia tộc truyền thống, Mạc gia bên này cũng vậy, chưa kể đến việc từ nhỏ bà đã chịu sự giáo dục quy cũ, mặc dù biết rõ hiện tại đã là thời đại của khoa học, những thứ quy cũ này người ta sớm đã quên lãng, người phụ nữ hiện đại có thể không cần quan tâm những thứ này thế nhưng đối với con gái của bản thân, Vân Hinh Như tất nhiên sẽ dạy dỗ nghiêm khắc.
Ngày lại mặt?
Mạc Tử Yên nhướng mày, lịch sử gia tộc cô có thể viết thành một quyển sách dài mấy trăm chương, mỗi đời mỗi thế hệ đều có một tư tưởng khác nhau nhưng cô cũng không quên mất truyền thống ngày xưa của gia tộc. Chính là ai có thể nói cho cô biết, trong tất cả lễ nghi mà cô phải học, còn có cái ngày lại mặt này? Bất quá Vân Hinh Như đã nói phải thì chính là phải, bà bảo cô ngày hôm nay phải trở về thì cô phải trở về, đối với lời nói của bà, tựa hồ như rất ít trường hợp cô không chịu nghe theo, đặc biệt là sau khi trùng sinh, cô lại càng không muốn làm trái ý bà.
“Không nhớ?” Không nghe thấy tiếng trả lời, Vân Hinh Như bên kia thở dài, quả nhiên đúng như suy nghĩ của bà, cô quả thật là đem chuyện bà dặn dò quăng ra sau đầu.
Lục tìm trong kí ức, một lát sau cô mới đưa ra kết luận, hình như thật sự là có chuyện này, bất quá cũng bởi vì trước khi cô gả ra ngoài Vân Hinh Như dặn dò rất nhiều chuyện, không thể trách cô quên một hai thứ này.
“Con gái gả ra ngoài đúng là không thể giữ.” Vân Hinh Như bên kia tựa hồ đối với thái độ hờ hững của cô không mấy hài lòng, bà hừ lạnh một tiếng nhằm bộc lộ sự tức giận của mình.
“Mẹ... thật sự xin lỗi, con quên mất.” Đối với tính tình của Vân Hinh Như, Mạc Tử Yên thân là áo bông nhỏ sao có thể không hiểu? Mặc dù biết rõ bà chỉ là giả vờ tức giận với cô nhưng Mạc Tử Yên vẫn ngoan ngoãn nhận sai.
“Hừ!” Vân Hinh Như bên này bĩu môi, bà mới không trẻ con mà giận cô, chỉ là suy nghĩ và thái độ lại hoàn toàn trái ngược nhau.
“Hiện tại con đang ở khu mua sắm, một lát nữa con cùng Duật về nhà thăm mẹ, có được không?” Mạc Tử Yên nũng nịu lấy lòng, líc nhỏ mỗi lần Vân Hinh Như cùng cô giận dỗi, cô liền triển khai tuyệt chiêu này, đối với cô con gái như hoa như ngọc làm nũng, Vân Hinh Như chỉ có thể mềm lòng buông vũ khí đầu hàng, hiện tại tuy cô đã lớn nhưng trong mắt bà cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Quả nhiên, Vân Hinh Như rất nhanh liền mềm lòng.
“Vậy được rồi, mẹ sẽ làm vài món ngon cho hai đứa.”
“Dạ được, bye bye mẹ.”
Tắt máy, Mạc Tử Yên nhìn đến người đàn ông bên cạnh, cô biết rõ anh đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và mẹ, ánh mắt thăm dò nhìn anh, lúc nãy cô tự tiện quyết định, cũng không chắc anh có đồng ý về Mạc gia với cô hay không.
“Chúng ta đến cửa hàng phía trước mua một chút quà cho cha mẹ, sau đó anh cùng em đến Mạc gia.” Ám Dạ Duật nhìn thấy phía trước có một cửa hàng bán đồ cổ, anh mở miệng đề nghị. Trước kia hai người kết hôn, anh cũng có tìm hiểu qua sở thích của cha mẹ vợ, Mạc Vũ Hiên thích đồ cổ, Vân Hinh Như thì không có hứng thú thứ gì, bất quá thân là nữ nhân, Vân Hinh Như cũng thích làm đẹp, món quà dành cho mẹ vợ, hắn sớm đã chuẩn bị.
“Được.” Mạc Tử Yên thấy anh đồng liền lập tức vui vẻ, kéo tay đi về phía trước.
Mạc Tử Yên buồn bực trong lòng không nói nguyên nhân lớn nhất là bởi vì cuộc gọi của Lãnh An Nhiên, bởi vì nguyên nhân kiếp trước cô cũng không thể đem chuyện nói với anh, bởi vì cô sợ hãi mất đi anh, vì lo sợ nên cô đem chuyện này giấu trong lòng, rốt cuộc lại khiến bản thân mình chịu khổ. Có lẽ biểu hiện của cô quá mức rõ ràng cho nên mới bị anh phát hiện ra, cô âm thầm cảm thấy may mắn vì anh chỉ đưa cô đi mua sắm để làm cô chứ không phải hỏi vì sao cô lại buồn bực, nếu không cô cũng không biết bản thân phải trả lời thế nào.
Anh nhìn bàn tay bị cô nắm lấy, ánh mắt hơi tối, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
Ám Dạ Duật bảo cô chọn quà cho Mạc Vũ Hiên, bởi vì cô không rành về đồ cổ nên tùy tiện chọn một cái chén sứ lam hoa, cô thấy nó không tệ, màu sắc rất đẹp, nghe người bán hàng nói đây là đồ cổ từ thời Minh, cô cũng chẳng lộ vẻ mặt gì, khi tính tiền người bán hàng đưa ra một cái giá, bởi vì là đồ cổ nên giá cả tất nhiên không thấp, Mạc Tử Yên có cảm giác như bản thân bị lừa nhưng anh không nói hai lời trả tiền nên cô cũng không tiện nói thêm gì.
Ám Dạ Duật đi lấy xe, sau đó hai người cùng nhau đi đến Mạc gia, Mạc Vũ Hiên đang ở công ty, cho nên trong nhà chỉ còn Vân Hinh Như cùng dì Trương, nhìn thấy hai người trở về, dì Trương vội vàng ra đón.
“Tiểu thư, cô về rồi.” Dì Trương nhìn thấy cô tiểu thư bé bỏng mà bản thân chăm sóc từ nhỏ đến lớn hiện tại đã gả cho người khác lại trở về, gương mặt già nua hiện lên một nụ cười.
Mạc Tử Yên bị dì Trương ôm lấy có chút bất đắc dĩ, thế nhưng cô cũng hiểu rõ cảm giác của bà, trước kia bởi vì Trác Lân mà mối quan hệ giữa cô và dì Trương không hề tốt, Trác Lân không phải người đàn ông tốt nhưng Mạc Tử Yên lại như con thiêu thân lao đầu vào lửa, dì Trương khuyên không được, quan hệ hai người ngày càng xa cách. Hiện tại cảm giác của cô đối với dì Trương, không chỉ là hối hận mà còn những cảm xúc phức tạp khác, dù sao ngoại trừ Vân Hinh Như, dì Trương là người phụ thứ nữ đối xử tốt với cô, yêu thương như con ruột.
Vừa vào nhà, Mạc Tử Yên bị thân ảnh ở phòng khách làm cho kinh ngạc, người đàn ông tùy ý ngồi tựa vào ghế, ánh mắt chăm chú vào màn hình điện thoại, bàn tay cứ lướt màn hình, không hề bận tâm đến xung quanh.
“Cậu nhỏ, sao cậu lại ở đây?” Mạc Tử Yên bỏ giày, mang dép đi vào phòng khách, nhìn khắp phòng khách chỉ thấy bóng dáng người đàn ông, trong lòng thầm nghĩ, mẹ cô đâu rồi?
Vân Mặc nâng mắt, nhìn đến dung nhan quen thuộc của cô gái liền giơ tay ngoắc cô, Mạc Tử Yên khó hiểu không rõ cậu nhỏ định làm gì nhưng vẫn đi về phía trước, đến gần sô pha chân cô đụng phải một vật, còn chưa để cô nhìn kĩ vật bên dưới thì thân hình cô đã loạng choạng muốn ngã.
“Cẩn thận.” Vân Mặc nhìn cô sắp ngã liền vội vàng bật dậy, giơ tay muốn đỡ cô thì một bàn tay khác đã nhanh chóng kéo cô vào lòng.
“Không sao chứ?” Mạc Tử Yên lúc này đã nằm trọn trong lòng anh, một tay anh ôm lấy eo cô, tay còn lại giúp cô ổn định lấy thân thể, cô có thể cảm nhận hơi thở của anh bao trùm lấy cô.
Mạc Tử Yên lắc đầu: “Em không sao.”
“Con gái lớn rồi mà đi đứng bất cẩn như vậy, nếu không có Duật thì để xem con còn có thể nói không sao hay không?” Vân Hinh Như từ trong bếp đi ra, hiển nhiên đã thấy một màn Ám Dạ Duật đỡ cô, đối với cách đi đứng của con gái, bà thật sự bất đắc dĩ.
“Mẹ...” Mạc Tử Yên bất mãn gọi một tiếng, cô làm sao biết được trên sàn nhà lại để thứ này, từ trước đến giờ cô cũng không phải là người bất cẩn.
“Con suốt ngày chỉ biết làm nũng, đến đây...” Mạc Tử Yên ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bà, con chưa đợi cô kịp phản ứng bà đã kéo tay cô đi vào bếp, bỏ lại một câu: “Duật đến rồi đấy à? Hai người từ từ nói chuyện, Yên Nhi cùng ta vào bếp.”
Hai người đàn ông hai mặt nhìn nhau, Ám Dạ Duật tự nhiên đi đến bên sô pha đối diện ngồi xuống, Vân Mặc mặt không biểu cảm cũng ngồi xuống. Không gian yên tĩnh, hai người đàn ông chỉ nhìn nhau mà không nói gì khiến không khí có chút căng thẳng, một lúc sau Ám Dạ Duật không biết từ lâu mới ra một hộp quà để bàn, hộp quà được trang trí đẹp mắt, nhìn sơ cũng biết giá trị không nhỏ.
“Quà gặp mặt, không biết cậu nhỏ có thích thứ gì nên cháu đã chọn đại, mong cậu đừng trách.” Vân Mặc cùng anh không chênh lệch bao nhiêu nhưng nếu hắn là cậu nhỏ của cô thì cũng là cậu nhỏ của anh, lễ phép vẫn là nên cần. Ngày hôn lễ, anh cũng thấy Vân Mặc đứng cùng đám người Vân gia, chỉ là anh không có cơ hội qua chào hỏi, mà Vân Mặc tựa hồ cũng không có ý định qua đây uống rượu chúc mừng. Anh biết cô là công chúa nhỏ của Mạc gia, không chỉ Mạc Vũ Hiên mà Vân Mặc cũng sủng cô đến tận trời, nhìn thái độ của Vân Mặc anh liền biết, hắn có vẻ như không vừa lòng với cháu rể là anh, càng không có ý định gả cháu gái bảo bối của hắn cho anh.
“Có lòng là được.” Vân Mặc liếc mắt nhìn hộp quà trên bàn cũng không tỏ vẻ gì, hắn vừa mở miệng thì dễ nói chuyện hơn chút rồi.
Mạc Tử Yên ở trong bếp nhìn hai người đàn ông đang trò chuyện, cũng không biết đang nói gì, chỉ thấy một người hỏi, một người trả lời, bầu không khí có chút nhàm chán nhưng hai người bọn họ lại làm như không thấy, cứ tiếp tục màn đối thoại như vậy. Cũng không biết hôm nay Vân Mặc bị làm sao, tựa hồ có chút buồn bực, mà buồn bực chuyện gì Mạc Tử Yên cũng không biết, chỉ biết khi bước vào nhà Vân Mặc đã có vẻ mặt như vậy, mà khi anh đỡ cô sắp ngã thì vẻ mặt của hắn lại càng trở nên lạnh lùng hơn, mọi người đều nói phụ nữ khó hiểu nhưng cô lại cảm thấy, so với phuu nữ đàn ông cũng khso hiểu không kém. Ánh mắt cô rơi vào hộp quà, đó không phải là chén sứ mà hai người mua ở khu mua sắm, cũng không vì sao anh lại biết Vân Mặc ở đây mà chuẩn bị quà?
Bất quá nhìn hai người không có biểu hiện gì khó chịu với đối phương, ngoại trừ thái độ Vân Mặc có chút lạnh lùng thì mọi chuyện đều rất bình thường, Mạc Tử Yên âm thầm cảm thấy nhẹ nhõm, cô còn sợ hai người không hợp nhau nhưng xem ra là cô lo lắng quá rồi.
“Yên Nhi.” Nhìn hành động lén lút của con gái, Vân Hinh Như không khỏi mở miệng.
Mạc Tử Yên giật mình, quay đầu nhìn lại: “Vâng?”
“Giúp mẹ rửa rau.” Vân Hinh Như chỉ chỉ rau cải trên bàn, trước kia bà luôn xem cô như bảo bối, một chút việc nhỏ trong bếp cũng để cô làm, hiện tại khác rồi, con gái bà đã lớn lại gả cho người, nếu một chút kĩ năng nấu ăn cũng không có thì làm sao có thể nắm giữ được trái tim nam nhân?
Con đường nhanh chóng dẫn đến trái tim người đàn ông đó là thông qua dạ dày. Con gái bà cái gì cũng tốt, bảo cô ca hát hay vẽ tranh, cô nhất định sẽ tạo ra một tuyệt tác nghệ thuật, bất quá nếu bảo cô nấu ăn, chỉ sợ nấu rồi cũng có không mấy người chịu ăn, cho nên hiện tại bà phải đích thân ra tay dạy dỗ cô, không thể để cô ở bên đó chịu ủy khuất được.
“A được rồi...” Mạc Tử Yên rửa rau, động tác không hề giống một đại tiểu thư chưa từng vào bếp khiến Vân Hinh Như sinh lòng nghi ngờ, con gái bà đã từng vào bếp khi nào mà bà không biết?
“Con từng vào bếp?”
“Hôm qua con cùng bảo mẫu của Duật chuẩn bị bữa tối.” Mạc Tử Yên giải thích, ngày hôm qua cũng không phải là lần đầu tiên cô xuống bếp, kiếp trước vì Trác Lân cô cũng đi học nấu ăn, có lẽ cô thật sự không có năng khiếu nấu ăn, cho nên mặc dù món ăn cô làm không tệ nhưng cô cũng không cảm thấy hài lòng, sau khi chia tay với hắn, không có người thưởng thức món ăn cô nấu nữa nên cô cũng không tiếp tục học nấu ăn. Thế nhưng hiện tại cô đã gả cho anh, cô cũng muốn bản thân có năng lực gì đó để có thể xứng đáng với một người đàn ông hoàn mỹ như anh, huống hồ hiện tại đã có người cam tâm tình nguyện thưởng thức món ăn của cô, cô sao lại có thể phụ tấm lòng của anh?
“Đồ ăn là con nấu?” Vân Hinh Như có chút bất ngờ.
“Là con thỉnh giáo mọi người, bữa tối cũng không hoàn toàn là do con chuẩn bị.”
Nghe cô nói vậy, bà thở phào một hơi, con gái bà không có năng khiếu nấu ăn, đồ ăn mà cô nấu... bà cũng không dám tưởng tượng nó có mùi vị ra sao.
“Mẹ này... sao mẹ lại không tin tưởng con gái mình như thế?” Nhìn thái độ của Vân Hinh Như, Mạc Tử Yên có chút buồn bực, cô biết rõ năng lực của mình đến đâu nhưng nhìn bà như vậy, khiến cô cảm thấy không có chút tự tin.
“Mẹ còn không phải lo lắng cho con sao? Tài nghệ nấu ăn của mình chưa tới thì đừng nấu cho chồng con ăn, dù sao nó cũng là một đứa con rể tốt.”
Mạc Tử Yên: “...”
Đây là mẹ cô sao?
Cô có phải bị nhặt về nuôi không nhỉ?
Chắc là có đi?
“Đúng rồi, con đã quen với cuộc sống ở bên đó chưa?” Trêu chọc con gái xong, Vân Hinh Như mở miệng hỏi vấn đề mấy ngày nay của cô ở Ám Dạ gia, Ám Dạ gia xuất thân quân nhân, người Ám Dạ gia đều thẳng thắng và cương trực, con gái bà chỉ ăn mềm không ăn cứng, cũng không biết mấy ngày nay cô có chịu ủy khuất gì hay không, nếu có... đừng trách bà không nể mặt quan hệ hai nhà, tuy nói Ám Dạ - Mạc hai nhà là thế giao nhưng nếu đem ra so sánh, con gái bà vẫn quan trọng hơn.
“A? Rất tốt. Mọi người đều đối xử với con rất tốt...” Ám Dạ gia bên kia đối xử với cô rất tốt, Ám Dạ Tuấn hòa nhã, Minh Tâm lại xem cô là con gái mà đối đãi, so với Ám Dạ Nghiên còn quan tâm cô con dâu là cô nhiều hơn, cô em chồng Ám Dạ Nghiên cũng không phải là loại người khó ở chung, khi không có Ám Dạ Duật bên cạnh, cô cũng không có cảm giác bản thân chịu ủy khuất.
Vân Hinh Như gật đầu, thật ra bà cũng đã gọi điện đến hỏi Minh Tâm tình hình của cô, nghe giọng nói của đối phương thì không có vẻ gì là không hài lòng với con gái của bà, mà ngược lại Minh Tâm còn khen cô không ngớt, biết rõ tính tình của Minh Tâm cho nên bà cũng tin tưởng lời của đối phương, hiện tại lại nghe con gái nói vậy, gánh nặng trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống.
Con gái lớn rồi mà vẫn khiến cha mẹ lo lắng, Vân Hinh Như thở dài, Mạc Vũ Hiên thường xuyên khuyên bà đừng bận tâm đến chuyện tụi nhỏ, Mạc Tử Yên đã lớn, đủ trưởng thành để đưa ra quyết định cho tương lai, mặc dù biết là vậy nhưng trong mắt bà cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, cô là con gái bà, bà không lo lắng cho cô thì lo lắng cho ai?
“Con và Ám Dạ Duật thế nào?” Vân Hinh Như băm thịt, bộ dạng không chút để ý hỏi.
Động tác trên tay cô ngừng lại: “Sao mẹ lại hỏi vậy?” Ánh mắt cô rơi vào người bà, nhìn thấy bà chỉ tập trung nấu ăn không để ý bên này, cảm giác nặng nề trong lòng ngày một rõ ràng.
Mua sắm có thể giảm stress, cũng có thể khiến phụ nữ vui vẻ, bất quá điều này vẫn không thể khiến Mạc Tử Yên quên đi mọi chuyện, trong lòng có tâm ma, tất nhiên là không dễ dàng bình tâm.
“Thái độ của con khiến mẹ lưu ý, con và Ám Dạ Duật kết hôn là vì sao?” Thân là người làm mẹ, tính tình con gái thế nào Vân Hinh Như tất nhiên hiểu rất rõ, dù sao bà cũng là người chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn, đối với thay đổi của cô còn không nhận ra sao? Trước khi tự tự và sau khi tự tử, ngoại trừ việc cô trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều thì cũng không có gì thay đổi, tính tình cô vẫn kiêu ngạo như vậy, vẫn thích làm nũng như vậy, có đôi khi Vân Hinh Như cảm thấy con gái bà vẫn chỉ là con gái bà, nhưng cảm giác cho bà biết không phải như vậy.
Mạc Tử Yên đột nhiên nói không thích Trác Lân nữa, Vân Hinh Như có chút không tin tưởng nhưng người đàn ông đó không phải là người tốt, con gái bà không thích hắn bà tất nhiên vui vẻ, cho dù đó là lời nói dối đi chăng nữa, dù sao có bà cùng Mạc gia ở đây, Trác Lân tuyệt đối sẽ không có cơ hội tiếp cận cô. Sau đó cô lại bảo bản thân đang theo đuổi Ám Dạ Duật, Ám Dạ Duật là vị hôn phu của cô, đối với vị hôn phu này Mạc Tử Yên không hề biểu thị thái độ gì, không chán ghét cũng không quá thích thú, lần đầu gặp mặt là lần xem mắt hai năm trước nhưng vì Ám Dạ Duật đã mở miệng, hôn sự hai nhà liền tạm gác lại, Mạc Tử Yên khi đó cũng không có biểu hiện gì cho thấy là thích vị hôn phu này của mình, không hiểu sao hai năm cô lại đột nhiên theo đuổi anh, còn theo đuổi đến gả vào nhà người ta.
“Con cùng cậu ta không có giao dịch ngầm gì chứ?” Đối với mối quan hệ giữa cô và Ám Dạ Duật, Vân Hinh Như vẫn luôn nghi ngờ nhưng lại không có cơ hội mở miệng hỏi, đợi đến lúc bà muốn mở miệng thì cô đã gả cho người ta.
Mạc Tử Yên sửng sốt: “Con và anh ấy đến với nhau hoàn toàn là vì muốn ở bên cạnh nhau, lấy đâu ra giao dịch ngầm chứ?” Cô chỉ nói hai người họ vì muốn ở bên cạnh nhau nên mới lựa chọn kết hôn chứ không phải là vì yêu. Đúng vậy, bởi vì bản thân cô cũng không rõ Ám Dạ Duật có yêu cô hay không, dù sao anh cũng chưa từng nói chữ “yêu” này với cô. Chính là đối với cô mà nói, anh yêu cô hay không không quan trọng, quan trọng là người ở bên anh là cô, huống hồ anh là người cầu hôn cô, cho nên... có vẻ như anh cũng không đến nổi chán ghét người vợ này đâu nhỉ?
Kiếp trước hai người họ kết hôn là bởi vì giao dịch, tờ giấy hôn nhân chỉ có hiệu lực trên danh nghĩa, trong lòng hai người đều rõ ràng là không hề có hình bóng của đối phương, cho dù ấn tượng đầu tiên không tồi nhưng cũng không đến mức yêu đến chết đi sống lại mà dẫn đến hôn nhân. Vốn dĩ kiếp này Mạc Tử Yên chỉ muốn ở bên cạnh lặng lẽ bảo vệ anh, bởi vì cô biết rõ những chuyện mà mình gây ra ở kiếp trước, nếu để anh biết được thì có lẽ nhìn mặt cô anh cũng sẽ không nhìn huống hồ là việc kết hôn. Thế nhưng đối mặt với tình yêu, Mạc Tử Yên đã không còn đủ lí trí để nhận thấy điều đó, đợi lúc cô phát hiện thì cô đã gả cho anh rồi.
Ám Dạ Duật vì sao lại lấy cô? Chính bản thân cô cũng không có câu trả lời.
Cô tự nhận bản thân có mị lực nhưng mị lực của bản thân cũng không lớn đến mức khiến một người đàn ông như anh yêu cô và chịu lấy cô, cô biết rõ năng lực của bản thân đến đâu, cho nên cô cũng không tin tưởng anh lấy cô là vì yêu cô. Sống cạnh anh năm năm thời gian, cô còn không thể chiếm được một vị trí trong trái tim anh thì làm sao có thể trong vòng một hai tháng cô lại có thể khiến anh yêu cô?
Phụ nữ chỉ biết tự lừa mình dối người, ngay từ đầu cô đã biết rõ chuyện này nhưng vẫn cứ giả vờ không biết, anh không nói, cô cũng không dám hỏi, bởi vì cô sợ hãi, đồng thời cũng luyến tiếc hơi ấm còn sót lại của anh đối với cô.
“Phải không?” Vân Hinh Như không trả lời mà hỏi ngược lại, có đôi khi bà cũng phải thừa nhận, con gái bà đã trưởng thành, đã đủ tự lập để đưa ra một quyết định gì đó, bất quá nếu đã dám đưa ra lựa chọn thì bà mong cô cũng phải can đảm để đối mặt với nó.
“Cho dù con có làm gì sai trái, Mạc gia cũng sẽ gánh vác thay con.” Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại đánh vào lòng người nghe.
“Mẹ...” Mạc Tử Yên cắn môi, Mạc gia chưa từng vứt bỏ cô, điều này cô biết rõ, cho dù cô có làm gì, cho dù cả thế giới có đối nghịch với cô, Mạc gia vẫn sẽ đứng về phía cô.
“Được rồi, được rồi, buông mẹ ra, mẹ còn phải nấu ăn nữa.” Vân Hinh Như buồn bực mở miệng, cô ở phía sau ôm bà không buông, tưởng mình là trẻ con sao?
“Mẹ à, con hỏi mẹ một chuyện được không?” Mạc Tử Yên vẫn cứ ôm lấy bà không buông, còn làm nũng dụi dụi lưng bà khiến Vân Hinh Như lấy làm bất đắc dĩ.
“Mẹ và ba ba có bí mật với nhau không?”
Vân Hinh Như ngẩn ra, không rõ vì sao cô đột nhiên lại hỏi vấn đề này.
“Chính là con có một bí mật, con không biết có nên nói với anh ấy hay không?”
“Là bí mật gì? Rất quan trọng sao?” Vân Hinh Như quay người lại, Mạc Tử Yên ngoan ngoãn buông bà ra, lúc này bà có thể thấy rõ được ánh mắt cô có một nỗi buồn không rõ, đây rõ là một bộ dạng ủy khuất!
Bà nhìn lầm rồi sao? Trong mắt cô xuất hiện một nỗi buồn không rõ, hơn nữa nguyên nhân còn là bởi vì con rể của bà?
Từ nhỏ đến lớn Vân Hinh Như chưa từng chứng kiến dáng vẻ Mạc Tử Yên phải chịu ủy khuất, bởi vì có Mạc gia chống lưng cho dù người khác có mười lá gan cũng không dám đụng vào viên ngọc của Mạc gia. Vân Hinh chưa từng chứng kiến qua không có nghĩa là Mạc Tử Yên chưa từng chịu ủy khuất, cô từ nhỏ đã được dạy dỗ thành công chúa cao cao tại thượng, đối mặt với sự ghen tỵ thù hận từ người khác, cô đều dùng dáng vẻ người bề trên nhìn xuống, trong mắt cô tất cả bọn họ chỉ như một con kiến, bị một con kiến mắng chửi thì bản thân cô cũng phải mắng chửi lại sao? Như vậy thì cô chẳng khác nào bọn họ, một con kiến cũng không bằng. Bởi vì tư duy khác người của cô, trong suy nghĩ của mọi người Mạc gia, cô không bắt nạt người khác thì thôi đi, người khác nào dám bắt nạt cô, cho nên việc Mạc Tử Yên chịu ủy khuất là điều không thể nào. Có lẽ lần chịu ủy khuất duy nhất đồng thời cũng là lần đầu tiên nguyên nhân là do Trác Lân.
Cô gật đầu, không nói.
“Cho nên bộ dạng rối lắm của con hôm nay là có liên quan đến bí mật này?” Vân Hinh Như rất tri kỉ hỏi một câu như vậy, cô lại tiếp tục gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với câu hỏi của bà.
“Có chuyện gì mau nói, đừng có mà gật đầu liên tục như vậy!” Vân Hinh Như buồn bực, bà chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn cũng không có phát hiện cô có bí mật gì, vậy mà hiện tại cô lại bảo có bí mật giấu bà, thân là người làm mẹ, lẽ ra cô phải chia sẻ với bà những chuyện đó, hiện tại thế nào, giữ trong lòng một mình không sợ nghẹn chết sao?
“Chính là... con cũng không biết mở miệng thế nào?” Mạc Tử Yên cực kì ủy khuất, chính là nếu cô biết được suy nghĩ của Vân Hinh Như chỉ sợ sẽ càng ủy khuất.
“Rốt cuộc là bí mật gì?”
“Bí mật này nếu nói ra, con nghĩ hôn nhân giữa con và anh có thể sẽ không thể cứu vãn.” Cô rũ mắt, che đi cảm xúc trong mắt, đó là bí mật lớn nhất đời cô, cô vốn dĩ dự định sẽ không nói ra bất quá nếu tiếp tục giữ trong lòng, không chỉ bản thân cô sẽ khó chịu mà khúc mắc giữa cô và anh cũng không thể giải. Bản thân cô không thể tiếp tục lừa mình dối người, mơ mơ hồ hồ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được, ngay từ khi Vân Hinh Như hỏi anh lấy cô là vì sao, trong lòng cô cũng hiện lên một câu hỏi tương tự như vậy, và rốt cuộc bản thân cô cũng chẳng thể có đáp án cho câu hỏi này.
Vì sao cô lại không thể có đáp án? Bởi vì chính cô cũng không chẳng biết anh vì sao lại đồng ý lấy cô, có lẽ chỉ có anh mới có thể trả lời câu hỏi này. Thời gian bên nhau, có được những kí ức đẹp nhất nhưng cũng không thể khiến anh yêu cô được, bởi vì trước đó có một Trác Lân nên càng khiến cô không dám tin tưởng anh sẽ yêu bản thân một cách dễ dàng như vậy nhưng vì muốn ở bên cạnh anh, nghịch thiên cải vận, Mạc Tử Yên tình nguyện tin tưởng điều mà không cách nào tin tưởng đó.
“Nghiêm trọng như vậy?” Vân Hinh Như nhíu mày, nhìn vẻ mặt của con gái, tựa hồ không giống như đang nói đùa. Bà trầm mặc một lúc mới mở miệng, bà không tiếp tục hỏi cô đó là bí mật gì, bởi vì cô đã đủ lớn, có những chuyện bản thân tự làm chủ được, bà tuy là mẹ cô nhưng không thể suốt đời chở che cho cô được, một ngày nào đó cô cũng sẽ tự bản thân đối mặt với thử thách bên ngoài, cánh tay Mạc gia dù rộng cũng không thể thay đổi việc bản thân cô phải trưởng thành, cho nên ngoại trừ đưa ra lời khuyên, Vân Hinh Như cũng đành bất lực.
“Dù có chuyện gì thì mẹ cũng khuyên con một câu, mặc kệ lúc đầu hai đứa đến với nhau là vì cái gì nhưng giữa vợ chồng với nhau hãy thành thật với nhau, đôi khi chỉ cần một lời nói dối cũng có thể khiến cho gia đình hạnh phúc tan vỡ. Yên Nhi, mẹ muốn con hạnh phúc, mẹ tôn trọng quyết định của con không có nghĩa là đồng ý với việc làm sai trái của con, vẫn là câu nói đó, cho dù con có làm gì thì Mạc gia cũng sẽ gánh vác thay con.”
Vân Hinh Như chỉ có một cô con gái duy nhất, bà tất nhiên muốn dành những thứ tốt nhất trên thế gian này cho cô, mặc kệ cô kiêu căng ngạo mạn, chỉ cần cô có thể bình an sống tốt, bà cũng nguyện ý dung túng cô. Ám Dạ Duật là một chàng trai tốt, tính tình anh trầm ổn mới có thể chịu đựng được tính khí thất thường của con gái bà, bởi vì quan hệ thế giao, Vân Hinh Như cũng tin tưởng cho dù anh không yêu cô cũng sẽ không bắt nạt cô, không để cô phải chịu tổn thương.
“Con...” Tâm tình của người mẹ, Mạc Tử Yên không hiểu, bởi vì cô chưa từng làm mẹ, cô sẽ không thể nào hiểu được suy nghĩ của người mẹ đối với con cái nhưng trải qua một kiếp, đối với sự yêu thương Vân Hinh Như dành cho cô, cô sâu sắc cảm nhận được, tình cảm này vô cùng thiêng liêng, vô cùng cao quý, không có bất kì thứ gì trên đời có thể so sánh được.
Mẹ nói đúng, cô không thể tiếp tục giấu bí mật này, có lẽ khi biết được điều này anh sẽ không cần cô nữa, thậm chí còn muốn ly hôn với cô nhưng Mạc Tử Yên cảm thấy, giấy không thể gói được lửa, hiện tại anh không biết nhưng một ngày nào đó, cô vô tình đem sự thật nói ra, mọi chuyện khi đó có thể càng khó giải quyết hơn. Đau dài không bằng đau ngắn, nếu anh thật sự lựa chọn như vậy, cô cũng đành chịu, dù sao cũng là bản thân cô sai trước, cô... một chút cũng không oán hận.
“Con gái, nếu ngày mai Ám Dạ Duật đuổi con ra khỏi nhà, con nhất định phải gọi về nhà, mẹ sẽ cho người đến đón con.” Nghe được lời của Vân Hinh Như, Mạc Tử Yên co rút khóe miệng, đây là lời một người mẹ nên nói sao? Con gái rơi vào tình trạng như vậy, lẽ ra lúc này bà phải an ủi cô mới đúng chứ?
Cô là bị nhặt được đúng không?
Chắc chắn là như vậy!
/86
|