Edit by CeCe
Tiểu Xu để Tiểu Ngọc Nhi cho một đại tỷ mới sinh con chăm sóc, còn Tô Ngọc Thanh chính thức bắt đầu những ngày làm nha hoàn giặt quần áo.
Nàng phụ trách giặt quần áo thay ra mỗi ngày của trang chủ, còn Tiểu Xu là tỳ nữ phụ trách cuộc sống hàng ngày của anh ta, cho nên quần áo mỗi lần đều là do Tiểu Xu ôm lại đây, rồi Tô Ngọc Thanh cẩn thận giặt giũ.
Dung đại nương giám sát công việc của nàng rất nghiêm khắc. Nước giặt quần áo phải là nước tinh khiết lấy ở tỉnh Lý Tịnh, đun lên, lọc rồi ngâm thêm một chút hương liệu cao cấp, lấy tay nhẹ nhàng khuấy, đến khi nước trong thấy đáy mới được. Khi giặt không làm nhăn nhúm, dù chỉ một chút. Phơi thật khô, sau đó Tiểu Xu sẽ lại đến mang vào phòng cho trang chủ.
Tùng đó bước, không ít hơn, hơn nữa mỗi bước đều phải thật cẩn thận, không thể có một chút sai lầm. Mấy lần đầu, Dung đại nương đều tự mình ở bên cạnh giám sát, sau đó thấy Tô Ngọc Thanh thuận buồm xuôi gió làm rất tốt, Dung đại nương mới yên tâm để mặc nàng.
Tô Ngọc Thanh xắn tay áo, nhẹ nhàng giặt quần áo. Những quần áo này Tiểu Xu mới ôm lại, nói là trang chủ mới thay ra.
Đường đường là một đại trượng phu mà trong vòng một ngày phải thay hơn mười bộ quần áo, khó trách quản gia lại bắt nha hoàn giặt quần áo phải cam kết chuyên môn. Công việc cần tỉ mỉ, phức tạp rắc rối thì thôi đi, lại còn giống như nữ nhân phải ướp hương liệu vào quần áo nữa! Xem ra trang chủ chưa thấy mặt này quả thực là một kẻ ẻo lả!
Tô Ngọc Thanh cúi đầu dùng sức vò quần áo trong bồn giặt, tựa hồ như để phát tiết phẫn uất. Tuy rằng vì cuộc sống, nàng lưu lạc trở thành nha hoàn giặt quần áo, nhưng chủ tử thích hành hạ người khác này thật sự làm nàng cảm thấy khó chịu. Trên đời có người không coi tiền bạc là gì như vậy, mà nàng — Tô Ngọc Thanh lại chỉ vì không có tiền mà không thể về nhà…
Ít ra ông trời còn tốt bụng, cho nàng gặp gỡ hai huynh muội Tiểu Hải và Tiểu Xu. Nhờ có bọn họ luôn giúp đỡ, nàng và Tiểu Ngọc Nhi mới có nơi an thân.
Nàng đột nhiên nhớ tới khuôn mặt lãnh tuấn vô tình kia… Nàng đối với nam nhân ấy, không thể nói rõ là cảm giác gì…
Chuyện đêm hôm đó, nàng cũng đã hiểu một ít. Nàng biết, hắn và chủ nhân cũ của thân mình này từng có nhiều khúc mắc. Nói cách khác, thân mình hiện tại mà nàng đang mang… nợ hắn!
Mà ở trong phủ của hắn, chỉ có những khuôn mặt khiếp đảm sợ hãi nhìn nàng, hoàn toàn không có ai để nàng tâm sự…
Có thể nói… Tiểu Xu chính là bằng hữu đầu tiên của nàng từ khi rời khỏi Núi Ngọc Phong…
Nhìn về phía Tiểu Xu đang giúp nàng phơi quần áo, nàng cảm thấy trong lòng ấm áp đôi chút. Cô nương luôn luôn ngọt ngào tươi cười kia quả thực đã trở thành tỷ muội tốt của nàng…
“Ngọc Thanh tỷ tỷ, tỷ biết không? Trang chủ yêu thích bộ quần áo này nhất đó.”
Chỉ thấy Tiểu Xu một thân hồng y đang dùng bàn tay trắng nõn tinh tế vuốt lên những nếp uốn của bộ trường bào màu bạc, vẻ mặt ngọt ngào.
Ngọc Thanh cười thầm. Trang chủ yêu thích quần áo gì là chuyện của hắn, hiện giờ nàng chỉ quan tâm đến việc hắn sẽ chỉ nàng đường đến núi Ngọc Phong mà thôi.
“Tiểu Xu, làm thế nào để gặp được trang chủ?”
“Tỷ tỷ, tỷ muốn gặp trang chủ sao?” Tiểu Xu kinh ngạc nhìn Tô Ngọc Thanh. Chẳng lẽ tỷ tỷ đã sinh hứng thú với trang chủ?
Tiểu nha đầu này, trong lòng nghĩ như thế nào đều viết hết trên mặt sao?
“Lần trước không phải muội nói trang chủ biết Núi Ngọc Phong đi như thế nào sao? Tỷ muốn trở về Núi Ngọc Phong.”
Tiểu Xu nhẹ thở ra “Tỷ tỷ, trí nhớ muội kém quá, quên mất chuyện của tỷ.” Nàng đến gần Tô Ngọc Thanh, cũng ngồi xổm xuống, giúp Ngọc Thanh giặt quần áo, lại nói ”Trang chủ vừa mới thay quần áo ra ngoài, chờ trang chủ trở về, muội sẽ đưa tỷ tỷ đi gặp trang chủ.“
“Tiểu Xu, cám ơn muội.”
“Tỷ tỷ, phu quân của tỷ đâu rồi?”
Tô Ngọc Thanh thất thần, nàng không ngờ Tiểu Xu đột nhiên lại hỏi vấn đề này…
Haizz… vô luận như thế nào, trước hết phải trả lời cho nha đầu này mới được.
“Nhà của tỷ vốn ở Núi Ngọc Phong, không ngờ một lần xuống núi, tỷ và người nhà lại lạc mất nhau. Bây giờ tỷ không thể tìm được đường về nữa…”
Cứ coi như vậy đi!
Tiểu Xu chuyên chú nhìn chằm chằm Tô Ngọc Thanh, trên khuôn mặt có vẻ thông cảm vô cùng.
Nàng cười ngọt ngào nói ”Thì ra là như vậy, tỷ tỷ đừng lo, trang chủ nhất định sẽ giúp tỷ tìm được đường về nhà.”
“Muội muội tốt của ta….”
Ăn xong bữa tối, Tiểu Xu đột nhiên kích động chạy tới, nói là trang chủ đã trở về trang.
Sau đó, Tô Ngọc Thanh bị Tiểu Xu kéo đi ra ngoài.
Tiểu Xu này, so với nàng… dường như là còn mong gặp vị trang chủ đó hơn gấp vạn lần.
Tô Ngọc Thanh đi theo Tiểu Xu bước nhanh về chủ viện, trong đầu hiện ra một gương mặt ẻo lả, một nam nhân không ra nam không ra nữ, thầm băn khoăn không biết chút nữa nàng nên nói chuyện với hắn như thế nào?
Bỏ đi, quan trọng là phải quay về Núi Ngọc Phong.
Qua vài hành lang dài, Tiểu Xu dẫn theo nàng đi về một đại viện.
“Trang chủ đang ở Ngự Phong đình uống rượu. Bây giờ chính là lúc thích hợp nhất để gặp ngài ấy.”
Vào chủ viện, đập vào mắt đầu tiên chính là một tòa dinh thự được thiết kế khéo léo. Trong đình, một thân ảnh màu đỏ tía ngồi đưa lưng về phía các nàng.
“Trang chủ, ta mang Ngọc Thanh tỷ tỷ đến rồi.”
Nam tử xoay người lại…
Hiện ra một khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, vừa có vẻ ôn nhu, lại không kém vẻ gian tà…
Đặc biệt là ánh mắt đầy tà khí kia, nhìn như không đứng đắn, lại khắc sâu vào nội tâm.
Đôi mắt đào hoa mê người này… khó trách làm tâm tư Tiểu Xu đi lạc một phương.
Nam tử thấy phía sau Tiểu Xu, Tô Ngọc Thanh một thân bố y, ánh mắt tà nịnh hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Tiêu Ngọc Khanh?”
Tô Ngọc Thanh bắt đầu run sợ. Nam nhân này cũng biết chủ nhân cũ của thân mình này sao?
Nàng cung kính cúi người, nói nhỏ “Nô tỳ Tô Ngọc Thanh, bái kiến trang chủ.”
Nam nhân đi tới phía trước nàng, lấy tay đẩy cằm nàng lên, tinh tế đánh giá.
“Tô Ngọc Thanh? Ngươi rõ ràng là Tiêu Ngọc Khanh!”
Tô Ngọc Thanh nâng mắt, nhìn thẳng mắt nam nhân “Ta là Tô Ngọc Thanh, thiên hạ độc nhất vô nhị. Xin hỏi trang chủ, là ai quy định ta không thể có bộ dạng giống người khác?”
Nam nhân nhìn chằm chằm đôi mắt trong vắt kiên định kia, buông tay, nở nụ cười.
“Tiêu Ngọc Khanh… nữ nhân đó không thể có thủy mâu trong sáng như vậy… Thủy mâu trắng đen rõ ràng này không nhiễm một chút tạp chất…”
Tô Ngọc Thanh thầm thở phào. Nam nhân này thật tinh anh, nhận ra nàng không phải là Tiêu Ngọc Khanh gì gì đó.
“Lần này nô tỳ tới gặp trang chủ là muốn trang chủ chỉ cho nô tỳ đường đi Núi Ngọc Phong.”
Tần Ngự Phong nhướn mày, phút chốc có cảm giác thú vị. Nữ tử này tuy rằng không hề có vẻ hèn mọn, nhưng cũng không hề kiêu sa khiến người ta khó chịu… Nhưng lại dám đến hỏi hắn, Núi Ngọc Phong đi thế nào?!
“Ngươi là nô tỳ mới tới giặt quần áo?”. Vì nàng giặt đồ cho hắn khá tốt, nên lần này hắn sẽ không so đo với nàng.
“Vâng.” Nam nhân này toàn thân tản ra một mùi trầm hương tự nhiên, dễ chịu, không vương chút tục khí.
“Bản trang chủ hình như không hề sai ngươi đi tới núi Ngọc Phong.”
Tô Ngọc thanh ngẩng đầu lên. Hắn có ý gì?
“Nhà nô tỳ ở Núi Ngọc Phong, mà nô tỳ cũng không ký khế bán mình.” Như vậy đủ sáng tỏ chưa? Rốt cục nam nhân này có đáp án cho vấn đề của nàng hay không?
“Vậy sao?”. Nam nhân cười khẽ, lại làm cho Tiểu Xu bên cạnh bị dọa cho toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh. Trang chủ cười như vậy, là điềm báo tức giận sao?
Tô Ngọc Thanh hận không thể đấm vào mặt hắn một cái. Lời của nàng đáng cười vậy sao?
Sau đó, hắn nhìn nàng bằng vẻ mặt thần bí “Đường đi Núi Ngọc Phong, bản trang chủ đương nhiên biết. Chỉ là không biết ngươi sẽ lấy gì để đổi lấy đáp án của ta.”
Hai mắt Ngọc Thanh rực lửa. Nam nhân chết tiệt này! Nàng chẳng qua cũng chỉ hỏi một câu đơn giản thôi mà, hắn còn muốn ra điều kiện với nàng! Nhưng rồi nàng cũng cố nén cơn giận lại, bởi Tiểu Xu bên cạnh đang vụng trộm kéo kéo góc áo của nàng, nhắc nhở cho nàng biết nàng chỉ là tỳ nữ. Hơn nữa, nàng cũng không thể làm Tiểu Xu bị liên lụy!
Nang nhìn về phía nam nhân mang vẻ mặt ngạo nghễ kia, nàng bình tĩnh nói “Nô tỳ tự biết thân phận mình thấp kém, mong trang chủ tha thứ cho sự đường đột của nô tỳ. Nô tỳ xin lui ra.”
Nàng cũng không tin không có hắn, nàng không thể tìm được đường về Núi Ngọc Phong!
Cung kính cúi người, chuẩn bị lui ra…
“Bản trang chủ hôm nay uống hơi nhiều rượu, trên người không thoải mái, muốn đi tắm.”
“Nô tỳ đi chuẩn bị.” Tiểu Xu đứng bên cạnh nàng lập tức đáp.
Tô Ngọc Thanh kinh ngạc xoay người. Bởi khi nói câu này, hắn nhìn nàng chằm chằm.
Hắn ra lệnh nàng hầu hạ hắn tắm rửa sao? Nàng không phải chỉ là một tiểu tỳ giặt quần áo thôi sao?
“Tiểu Xu, ngươi giúp ta chuẩn bị quần áo, còn ngươi đi chuẩn bị nước ấm cho ta.”
Câu sau đúng là nói với Tô Ngọc Thanh còn đang kinh ngạc.
Tiểu Xu để Tiểu Ngọc Nhi cho một đại tỷ mới sinh con chăm sóc, còn Tô Ngọc Thanh chính thức bắt đầu những ngày làm nha hoàn giặt quần áo.
Nàng phụ trách giặt quần áo thay ra mỗi ngày của trang chủ, còn Tiểu Xu là tỳ nữ phụ trách cuộc sống hàng ngày của anh ta, cho nên quần áo mỗi lần đều là do Tiểu Xu ôm lại đây, rồi Tô Ngọc Thanh cẩn thận giặt giũ.
Dung đại nương giám sát công việc của nàng rất nghiêm khắc. Nước giặt quần áo phải là nước tinh khiết lấy ở tỉnh Lý Tịnh, đun lên, lọc rồi ngâm thêm một chút hương liệu cao cấp, lấy tay nhẹ nhàng khuấy, đến khi nước trong thấy đáy mới được. Khi giặt không làm nhăn nhúm, dù chỉ một chút. Phơi thật khô, sau đó Tiểu Xu sẽ lại đến mang vào phòng cho trang chủ.
Tùng đó bước, không ít hơn, hơn nữa mỗi bước đều phải thật cẩn thận, không thể có một chút sai lầm. Mấy lần đầu, Dung đại nương đều tự mình ở bên cạnh giám sát, sau đó thấy Tô Ngọc Thanh thuận buồm xuôi gió làm rất tốt, Dung đại nương mới yên tâm để mặc nàng.
Tô Ngọc Thanh xắn tay áo, nhẹ nhàng giặt quần áo. Những quần áo này Tiểu Xu mới ôm lại, nói là trang chủ mới thay ra.
Đường đường là một đại trượng phu mà trong vòng một ngày phải thay hơn mười bộ quần áo, khó trách quản gia lại bắt nha hoàn giặt quần áo phải cam kết chuyên môn. Công việc cần tỉ mỉ, phức tạp rắc rối thì thôi đi, lại còn giống như nữ nhân phải ướp hương liệu vào quần áo nữa! Xem ra trang chủ chưa thấy mặt này quả thực là một kẻ ẻo lả!
Tô Ngọc Thanh cúi đầu dùng sức vò quần áo trong bồn giặt, tựa hồ như để phát tiết phẫn uất. Tuy rằng vì cuộc sống, nàng lưu lạc trở thành nha hoàn giặt quần áo, nhưng chủ tử thích hành hạ người khác này thật sự làm nàng cảm thấy khó chịu. Trên đời có người không coi tiền bạc là gì như vậy, mà nàng — Tô Ngọc Thanh lại chỉ vì không có tiền mà không thể về nhà…
Ít ra ông trời còn tốt bụng, cho nàng gặp gỡ hai huynh muội Tiểu Hải và Tiểu Xu. Nhờ có bọn họ luôn giúp đỡ, nàng và Tiểu Ngọc Nhi mới có nơi an thân.
Nàng đột nhiên nhớ tới khuôn mặt lãnh tuấn vô tình kia… Nàng đối với nam nhân ấy, không thể nói rõ là cảm giác gì…
Chuyện đêm hôm đó, nàng cũng đã hiểu một ít. Nàng biết, hắn và chủ nhân cũ của thân mình này từng có nhiều khúc mắc. Nói cách khác, thân mình hiện tại mà nàng đang mang… nợ hắn!
Mà ở trong phủ của hắn, chỉ có những khuôn mặt khiếp đảm sợ hãi nhìn nàng, hoàn toàn không có ai để nàng tâm sự…
Có thể nói… Tiểu Xu chính là bằng hữu đầu tiên của nàng từ khi rời khỏi Núi Ngọc Phong…
Nhìn về phía Tiểu Xu đang giúp nàng phơi quần áo, nàng cảm thấy trong lòng ấm áp đôi chút. Cô nương luôn luôn ngọt ngào tươi cười kia quả thực đã trở thành tỷ muội tốt của nàng…
“Ngọc Thanh tỷ tỷ, tỷ biết không? Trang chủ yêu thích bộ quần áo này nhất đó.”
Chỉ thấy Tiểu Xu một thân hồng y đang dùng bàn tay trắng nõn tinh tế vuốt lên những nếp uốn của bộ trường bào màu bạc, vẻ mặt ngọt ngào.
Ngọc Thanh cười thầm. Trang chủ yêu thích quần áo gì là chuyện của hắn, hiện giờ nàng chỉ quan tâm đến việc hắn sẽ chỉ nàng đường đến núi Ngọc Phong mà thôi.
“Tiểu Xu, làm thế nào để gặp được trang chủ?”
“Tỷ tỷ, tỷ muốn gặp trang chủ sao?” Tiểu Xu kinh ngạc nhìn Tô Ngọc Thanh. Chẳng lẽ tỷ tỷ đã sinh hứng thú với trang chủ?
Tiểu nha đầu này, trong lòng nghĩ như thế nào đều viết hết trên mặt sao?
“Lần trước không phải muội nói trang chủ biết Núi Ngọc Phong đi như thế nào sao? Tỷ muốn trở về Núi Ngọc Phong.”
Tiểu Xu nhẹ thở ra “Tỷ tỷ, trí nhớ muội kém quá, quên mất chuyện của tỷ.” Nàng đến gần Tô Ngọc Thanh, cũng ngồi xổm xuống, giúp Ngọc Thanh giặt quần áo, lại nói ”Trang chủ vừa mới thay quần áo ra ngoài, chờ trang chủ trở về, muội sẽ đưa tỷ tỷ đi gặp trang chủ.“
“Tiểu Xu, cám ơn muội.”
“Tỷ tỷ, phu quân của tỷ đâu rồi?”
Tô Ngọc Thanh thất thần, nàng không ngờ Tiểu Xu đột nhiên lại hỏi vấn đề này…
Haizz… vô luận như thế nào, trước hết phải trả lời cho nha đầu này mới được.
“Nhà của tỷ vốn ở Núi Ngọc Phong, không ngờ một lần xuống núi, tỷ và người nhà lại lạc mất nhau. Bây giờ tỷ không thể tìm được đường về nữa…”
Cứ coi như vậy đi!
Tiểu Xu chuyên chú nhìn chằm chằm Tô Ngọc Thanh, trên khuôn mặt có vẻ thông cảm vô cùng.
Nàng cười ngọt ngào nói ”Thì ra là như vậy, tỷ tỷ đừng lo, trang chủ nhất định sẽ giúp tỷ tìm được đường về nhà.”
“Muội muội tốt của ta….”
Ăn xong bữa tối, Tiểu Xu đột nhiên kích động chạy tới, nói là trang chủ đã trở về trang.
Sau đó, Tô Ngọc Thanh bị Tiểu Xu kéo đi ra ngoài.
Tiểu Xu này, so với nàng… dường như là còn mong gặp vị trang chủ đó hơn gấp vạn lần.
Tô Ngọc Thanh đi theo Tiểu Xu bước nhanh về chủ viện, trong đầu hiện ra một gương mặt ẻo lả, một nam nhân không ra nam không ra nữ, thầm băn khoăn không biết chút nữa nàng nên nói chuyện với hắn như thế nào?
Bỏ đi, quan trọng là phải quay về Núi Ngọc Phong.
Qua vài hành lang dài, Tiểu Xu dẫn theo nàng đi về một đại viện.
“Trang chủ đang ở Ngự Phong đình uống rượu. Bây giờ chính là lúc thích hợp nhất để gặp ngài ấy.”
Vào chủ viện, đập vào mắt đầu tiên chính là một tòa dinh thự được thiết kế khéo léo. Trong đình, một thân ảnh màu đỏ tía ngồi đưa lưng về phía các nàng.
“Trang chủ, ta mang Ngọc Thanh tỷ tỷ đến rồi.”
Nam tử xoay người lại…
Hiện ra một khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, vừa có vẻ ôn nhu, lại không kém vẻ gian tà…
Đặc biệt là ánh mắt đầy tà khí kia, nhìn như không đứng đắn, lại khắc sâu vào nội tâm.
Đôi mắt đào hoa mê người này… khó trách làm tâm tư Tiểu Xu đi lạc một phương.
Nam tử thấy phía sau Tiểu Xu, Tô Ngọc Thanh một thân bố y, ánh mắt tà nịnh hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Tiêu Ngọc Khanh?”
Tô Ngọc Thanh bắt đầu run sợ. Nam nhân này cũng biết chủ nhân cũ của thân mình này sao?
Nàng cung kính cúi người, nói nhỏ “Nô tỳ Tô Ngọc Thanh, bái kiến trang chủ.”
Nam nhân đi tới phía trước nàng, lấy tay đẩy cằm nàng lên, tinh tế đánh giá.
“Tô Ngọc Thanh? Ngươi rõ ràng là Tiêu Ngọc Khanh!”
Tô Ngọc Thanh nâng mắt, nhìn thẳng mắt nam nhân “Ta là Tô Ngọc Thanh, thiên hạ độc nhất vô nhị. Xin hỏi trang chủ, là ai quy định ta không thể có bộ dạng giống người khác?”
Nam nhân nhìn chằm chằm đôi mắt trong vắt kiên định kia, buông tay, nở nụ cười.
“Tiêu Ngọc Khanh… nữ nhân đó không thể có thủy mâu trong sáng như vậy… Thủy mâu trắng đen rõ ràng này không nhiễm một chút tạp chất…”
Tô Ngọc Thanh thầm thở phào. Nam nhân này thật tinh anh, nhận ra nàng không phải là Tiêu Ngọc Khanh gì gì đó.
“Lần này nô tỳ tới gặp trang chủ là muốn trang chủ chỉ cho nô tỳ đường đi Núi Ngọc Phong.”
Tần Ngự Phong nhướn mày, phút chốc có cảm giác thú vị. Nữ tử này tuy rằng không hề có vẻ hèn mọn, nhưng cũng không hề kiêu sa khiến người ta khó chịu… Nhưng lại dám đến hỏi hắn, Núi Ngọc Phong đi thế nào?!
“Ngươi là nô tỳ mới tới giặt quần áo?”. Vì nàng giặt đồ cho hắn khá tốt, nên lần này hắn sẽ không so đo với nàng.
“Vâng.” Nam nhân này toàn thân tản ra một mùi trầm hương tự nhiên, dễ chịu, không vương chút tục khí.
“Bản trang chủ hình như không hề sai ngươi đi tới núi Ngọc Phong.”
Tô Ngọc thanh ngẩng đầu lên. Hắn có ý gì?
“Nhà nô tỳ ở Núi Ngọc Phong, mà nô tỳ cũng không ký khế bán mình.” Như vậy đủ sáng tỏ chưa? Rốt cục nam nhân này có đáp án cho vấn đề của nàng hay không?
“Vậy sao?”. Nam nhân cười khẽ, lại làm cho Tiểu Xu bên cạnh bị dọa cho toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh. Trang chủ cười như vậy, là điềm báo tức giận sao?
Tô Ngọc Thanh hận không thể đấm vào mặt hắn một cái. Lời của nàng đáng cười vậy sao?
Sau đó, hắn nhìn nàng bằng vẻ mặt thần bí “Đường đi Núi Ngọc Phong, bản trang chủ đương nhiên biết. Chỉ là không biết ngươi sẽ lấy gì để đổi lấy đáp án của ta.”
Hai mắt Ngọc Thanh rực lửa. Nam nhân chết tiệt này! Nàng chẳng qua cũng chỉ hỏi một câu đơn giản thôi mà, hắn còn muốn ra điều kiện với nàng! Nhưng rồi nàng cũng cố nén cơn giận lại, bởi Tiểu Xu bên cạnh đang vụng trộm kéo kéo góc áo của nàng, nhắc nhở cho nàng biết nàng chỉ là tỳ nữ. Hơn nữa, nàng cũng không thể làm Tiểu Xu bị liên lụy!
Nang nhìn về phía nam nhân mang vẻ mặt ngạo nghễ kia, nàng bình tĩnh nói “Nô tỳ tự biết thân phận mình thấp kém, mong trang chủ tha thứ cho sự đường đột của nô tỳ. Nô tỳ xin lui ra.”
Nàng cũng không tin không có hắn, nàng không thể tìm được đường về Núi Ngọc Phong!
Cung kính cúi người, chuẩn bị lui ra…
“Bản trang chủ hôm nay uống hơi nhiều rượu, trên người không thoải mái, muốn đi tắm.”
“Nô tỳ đi chuẩn bị.” Tiểu Xu đứng bên cạnh nàng lập tức đáp.
Tô Ngọc Thanh kinh ngạc xoay người. Bởi khi nói câu này, hắn nhìn nàng chằm chằm.
Hắn ra lệnh nàng hầu hạ hắn tắm rửa sao? Nàng không phải chỉ là một tiểu tỳ giặt quần áo thôi sao?
“Tiểu Xu, ngươi giúp ta chuẩn bị quần áo, còn ngươi đi chuẩn bị nước ấm cho ta.”
Câu sau đúng là nói với Tô Ngọc Thanh còn đang kinh ngạc.
/97
|