Bên ngoài gió tuyết lạnh thổi bay tàn sát bừa bãi , nữ tử chân ngọc để trần đi trên mặt đất phủ đầy tuyết, chuông bạc thanh thúy rung động.
- Tứ Vương gia, ngài muốn dẫn Hồng Ngạc đi đâu? – Nữ tử giãy dụa .
Hoàng Phủ Luật xoay người, đôi mắt tối sầm lại, đột nhiên vươn tay kéo trụ thân mình nữ tử, sau đó đem nữ tử ôm vào trong hồ cừu của mình, phi thân hướng Vân Hiên cung mà đi.
Đợi vào đến Vân Hiên cung, hắn đem nàng đặt ở trên giường, nhưng không có cởi bỏ huyệt đạo của nàng.
- Ngươi buông!
Hồng Ngạc hé ra mặt cười đã bị tức giận đến đỏ bừng.
Hoàng Phủ Luật vươn tay, mềm nhẹ vuốt ve cặp mắt trong veo đang phủ kín tức giận, khàn khàn:
- Ngọc Thanh, thì ra nàng hận ta như vậy, cho dù đã trở lại cũng không chịu nhận thức ta. . . . . .
Hồng Ngạc mặt cười cả kinh, nàng nghiêng trán đi, lạnh nhạt nói:
- Hồng Ngạc đã sớm nói qua, Tứ Vương gia ngươi nhận sai người.
Hoàng Phủ Luật một tay giữ lấy không cho nàng động đậy, ôm thân mình vào trong lòng, tiếng nói dị thường khàn khàn, thân mình mang theo run rẩy:
- Ngọc Thanh, ta biết nàng là Ngọc Thanh! Ngọc Thanh, nàng rốt cục đã trở lại. Mùi thơm cơ thể này, đôi mắt này, còn có cái miệng nhỏ nhắn quật cường này…
Hắn nâng nàng dậy, ngón tay thon dài thương tiếc vuốt ve gương mặt kiều diễm, trong con ngươi tối đen tràn đầy đau lòng cùng hồi tưởng.
Hồng Ngạc chỉ cảm thấy một trận điện lưu đánh qua toàn thân, nàng nhìn trong mắt hắn nồng đậm hối hận cùng nhu tình, cái miệng nhỏ nhắn thở gấp, con ngươi không hề vài phần lạnh như băng nữa. Nàng nói:
- Ta không phải Ngọc Thanh của ngươi, ta chỉ là bé gái mồ côi Hồng Ngạc, Ngọc Thanh của ngươi đã đi, ngươi đã quên nàng, cùng chính phi của ngươi hảo hảo tiêu sái đi . . . . . . Ưm. . . . . .
Nàng chưa kịp nói câu kế tiếp đột nhiên biến mất trong một đôi bạc lửa nóng của nam nhân.
Bởi vì khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Luật đã muốn đè ép xuống dưới, hắn ôm sát nàng, vươn tay đè nặng cái gáy của nàng, vội vàng đòi lấy hơi thở mùi đàn hương từ cái miệng có hương vị ngọt ngào của nàng, bức thiết hút, bá đạo đoạt lấy, làm cho nàng không có phản kích.
- Ngọc Thanh, nàng không được nói như vậy, cũng không cho nàng đem chính mình bày ra cấp nam nhân khác, Ngọc Thanh. . . . . .
Hắn khàn khàn, đôi môi lửa nóng bá đạo buông cánh môi kiều diễm của nàng ra, một đường đi xuống, cánh tay to lớn nhẹ nhàng nâng nàng lên.
Hồng Ngạc giãy dụa dần dần biến thành nức nở, nàng nhắm con ngươi lại, mày nhíu chặt, ở trong nhiệt tình của hắn suýt nữa không thể hô hấp.
- Luật. . . . . .
Nàng thở dốc.
Hoàng Phủ Luật nhìn xương quai xanh khêu gợi của nàng ngẩng đầu lên, con ngươi thâm thúy còn có tình dục, kinh hỉ:
- Ngọc Thanh, nàng vừa rồi bảo ta cái gì?
Hồng Ngạc hô hấp càng thêm dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo tái nhợt:
- Ta. . . . . . Ta không thể hô hấp . . . . . . Dược. . . . . .
Hoàng Phủ Luật lúc này mới cảm giác được nàng không thích hợp, hắn vội vàng cởi bỏ huyệt đạo của nàng, ôm thân thể của nàng, đối diện với tùy tùng ngoài cửa rống:
- Mau mời thái y, mau!
Sau đó ôm sát thân thể của nàng, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng hạ xuống lien tiếp những nụ hôn nhỏ
- Ngọc thanh, là ngực đau đúng không?
- Ân.
Hồng Ngạc suy yếu gật đầu, đây là lần đầu tiên ở trước mặt Hoàng Phủ Luật nhu thuận.
Hoàng Phủ Luật hôn sợi tóc của nàng, càng thêm ôm sát nàng.
Không lâu sau, thái y bị thỉnh đến.
Thái y vào cửa tới là Nhan Vân Tề, hắn vẻ mặt thất sắc, bất chấp đối Hoàng Phủ Luật thỉnh an, hắn lập tức từ trong tay áo lấy ra một cái bình ngọc, tiến đến miệng Hồng Ngạc.
Đang muốn vuốt lên ngực nữ tử, Hoàng Phủ Luật nắm chặt tay hắn, lạnh nhạt nói:
- Nàng là ái phi của bổn vương, không được khinh bạc nàng.
Nhan Vân Tề buông bàn tay, đạm nói:
- Hồng Ngạc mỹ nhân hiện tại là người của Thánh Thượng, cũng không phải là vương phi của Tứ Vương gia.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Luật xanh mét, hắn mày kiếm nhíu chặt, một đôi mắt bí hiểm nhìn nam tử thanh tùng này, ngực có nhè nhẹ ghen tuông.
Lúc này Hồng Ngạc đang nằm trên giường đã thuận khí, nàng ngồi dậy, đối Hoàng Phủ Luật lạnh nhạt nói:
- Tứ Vương gia trước đem Hồng Ngạc đến thật sự là không có thỏa đáng, Hồng Ngạc hiện tại phải trở về bên người Thánh Thượng.
Nói xong, chuông bạc trên chân thanh thúy rung động, liêu động lòng người.
Hoàng Phủ Luật ôm sát eo nhỏ của nàng, dùng hồ cừu của mình bao lấy thân kình hơi loã lồ của nàng, rống giận:
- Không được đi! Nàng là nữ nhân của bổn vương, không được ở trước mắt nam nhân khác loã lồ thân thể của ngươi.
Hồng Ngạc cười lạnh:
- Tứ Vương gia chân ái nói giỡn, Hồng Ngạc thân là vũ cơ của Thánh Thượng, khi nào lại thành người của Tứ Vương gia?
Nói xong cổ tay hơi dung nội lực, giãy khỏi sự kiềm chế của Hoàng Phủ Luật.
- Ngọc Thanh!
Hoàng Phủ Luật giận dữ, tiến lên ngăn thân thể của nàng lại.
Hồng Ngạc nhẹ nhàng vận công, tránh khỏi hắn, sau đó nói:
- Hồng Ngạc là người của Thánh Thượng, lại dây dưa như vậy, nếu Thánh Thượng truy cứu, Hồng Ngạc không đảm đương nổi.
Hoàng Phủ Luật lạnh lùng nhìn nữ tử luôn mãi tránh né hắn, ngực rốt cục có chút đau:
- Ngọc Thanh, nàng quả thực là không chịu tha thứ cho ta!
Hồng Ngạc lẳng lặng liếc hắn một cái, đạm nói:
- Tứ Vương gia nói quá lời. Nếu Hồng Ngạc không phải cố nhân kia của Tứ Vương gia, cũng tự chịu không nổi những lời này. Hồng Ngạc cáo từ!
Thoáng phúc thân, nàng rất nhanh hướng ra cửa mà đi, Nhan Vân Tềkhông lên tiếng liền đi theo phía sau nàng, hai người một đường đi ra Vân Hiên cung.
Hoàng Phủ Luật mắt lạnh nhìn, bàn tay dần dần nắm thành quyền.
*
Đêm tuyết gió lạnh gào thét.
Trong Cô Vụ cư cũng không có ấm lô, chỉ là trước sau như một chỉ có mùi Long Tiên Hương, trong thất một mùi thơm ngát, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nam tử mặc trung y màu trắng nằm ngủ trên giường, mắt nhắm lại, mày kiếm để thư thái, hé ra đôi mội bạc đẹp nhẹ nhàng mím lại.
Rõ ràng đường cong bộ mặt lúc này đã không còn lạnh như băng giống ban ngày nữa, có nhu hòa.
Sa trướng bay tới, đôi mắt nam tử đang nhắm đột nhiên mở ra, sau đó cảnh giác chú ý động tĩnh bên ngoài.
Ngoài cửa quả thật là có tiếng bước chân , bước chân rất nhẹ, dần dần đi đến hướng này, tựa hồ mang theo một chút khẩn trương.
Hoàng Phủ Luật mày kiếm nhíu lại, ánh mắt tinh tường hàn quang tiêu đạm một chút.
Người tới, cũng không có nội lực.
Vì thế hắn ngồi dậy, ở trong trướng lẳng lặng chờ người này đến.
Không lâu sau, cánh cửa liền bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra.
Hoàng Phủ Luật nheo mắt lại, cũng không động thanh sắc.
Chờ người tới đến gần sa trướng, Hoàng Phủ Luật liền lập tức ngửi được một trận hương khí quen thuộc.
Ngưng tình lộ?
Hắn vung tay lên, đem sa trướng mở ra.
- Tố Nguyệt, như thế nào đêm khuya nàng lại tới đây?
Hắn trầm giọng hỏi nữ tử ngoài trướng.
Chỉ thấy Tố Nguyệt vuốt tóc đen, áo tố màu áo đơn bọc lấy thân mình, đứng ở ngoài trướng lạnh run.
Nàng nói:
- Luật, ta đến đây, là muốn cùng chàng, cùng nhau ngủ.
Tiếng nói run rẩy không biết là bởi vì trời lạnh hay là bởi vì khẩn trương.
Con ngươi Hoàng Phủ Luật trầm xuống, đang muốn cự tuyệt, lại nghe Tố Nguyệt nói:
- Ta là chính phi của chàng, chàng từ ngày ta xuất hiện đến nay, chưa bao giờ chạm qua ta. Có phải hay không bởi vì ta rất lạnh lùng, cho nên chàng không hề thích ta?
Nàng mắt rưng rưng lệ, lời nói mang theo nghẹn ngào:
- Luật, ta hiện tại muốn cùng chàng thật tốt, ta là thê tử chân chính của chàng. . . . . .
- Tố Nguyệt.
Trái tim cứng rắn của Hoàng Phủ Luật đột nhiên tràn ngập áy náy:
- Tố Nguyệt ta. . . . . .
Hắn như thế nào có thể nói cho nàng biết, hắn hiện tại ngày đêm chỉ nghĩ đến thân ảnh của Ngọc Thanh?
Như thế nào có thể nói cho nàng, hắn đang trả giá hết tất cả cho Ngọc Thanh?
Từ một khắc khi Ngọc Thanh xuất hiện kia, trong lòng hắn cũng chỉ có Ngọc Thanh.
Yêu quá nặng, chỉ biết trở thành gánh vác.
Vì thế hắn nói:
- Tố Nguyệt, nàng hãy nghe ta nói. Ta hiện tại có thể cho nàng danh phận, chiếu cố nàng thật tốt, nhưng ta không thể đụng vào nàng, đó chính là hại nàng, nàng hiểu không?
Tố Nguyệt nước mắt chảy xuống, nàng ôm lấy Hoàng Phủ Luật thân mình vĩ ngạn, thương tâm nghẹn ngào:
- Luật, làm cho chúng ta trở lại từ trước được không? Chàng vẫn thích ta dùng ngưng tình lộ , thích ta cười dưới hoa lê. . . . . .
Hoàng Phủ Luật để yên cho Tố Nguyệt ôm hắn, trong lòng trầm trọng vạn phần.
Tố Nguyệt nâng lên lệ nhan:
- Luật, chàng hiện tại một chút cũng không yêu ta sao? Cho dù là một chút?
Hoàng Phủ Luật nhìn nước mắt của nàng, bạc thần thống khổ, nhẹ nói:
- Thực xin lỗi Tố Nguyệt, ta hiện tại nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt, cho nàng danh phận chính phi của ta, nhưng. . . . . . Chúng ta không thể quay về trước đây.
- Luật. . . . . .
Tố nguyệt nằm ở trong lồng ngực hắn, rơi lệ đầy mặt. Nàng nghẹn ngào , thương tâm , đột nhiên che bụng, lệ nhan đại biến:
- Luật, bụng của ta đau quá!
Tức khắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn huyết sắc mất hết.
Hoàng Phủ Luật cũng sắc mặt đại biến, hắn vội vàng dùng chưởng lực truyền vào bụng Tố Nguyệt, mới phát hiện trong bụng của nàng có một trận chuyển động không có quy luật.
Hắn vội vàng cắt đầu ngón tay, đưa ngón tay lên miệng Tố Nguyệt, nói:
- Uống nhanh, cổ trùng trong bụng ngươi đang xao động .
Tố Nguyệt hút lấy máu hắn, trên mặt huyết sắc mới khôi phục một ít.
Hoàng Phủ Luật không thể không ôm thân mình lạnh lẽo của nàng lên giường, đem nàng ôm vào trong ngực, an ủi nàng:
- Ngươi cố gắng nhẫn nhịn, cổ trùng cũng sắp đi ra. Cảm xúc không cần kích động, sẽ khiến cho cổ trùng này xao động .
– Ân.
Tố nguyệt ở trong lồng ngực hắn an tĩnh lại, tức khắc khuôn mặt nhợt nhạt liền ngủ. Hắn nhẹ nhàng vì nàng kéo lại góc chăn, mày kiếm nhăn lại.
Hắn nằm bên cạnh nàng, ngửi Ngưng Tình lộ trên người Tố Nguyệt, không biết khi nào, chính mình bắt đầu cự tuyệt loại mùi hương này.
Hắn mê luyến, là mùi thơm thản nhiên trên người Ngọc Thanh, tự nhiên, thanh nhã, lại làm cho hắn vui vẻ.
Ngọc Thanh, quả thật là một nữ tử quật cường.
Mê luyến này, làm sao có thể ngừng lại?
Hỏi thế gian này, tình là chi?
*
Sáng sớm, hắn vẫn không có ngủ, lại mơ hồ nghe được một trận uyển chuyển hàm xúc tiếng tiêu.
Hắn đi ra khỏi ổ chăn, hơi chỉnh lại góc chăn cho Tố Nguyệt, khinh bước tìm tiếng tiêu kia mà đến.
Tiếng tiêu cũng cách không xa cho lắm, hắn mặc hồ cừu, nhanh chóng phi thân tới đó.
Rất xa, hắn liền thấy trên mặt đất đầy tuyết nằm mấy cỗ thi thể.
Ba hồng y nữ tử đứng ở trên mái hiên mắt lạnh nhìn người sống sót còn lại ở trên mặt tuyết giãy dụa, mà tiếng tiêu bắt đầu từ ngọc tiêu của nữ tử cao nhất truyền ra.
Hắn đứng ở trên tuyết, lẳng lặng nhìn người đang giãy dụa kia an tĩnh lại, sau đó khôi phục thanh tỉnh.
Hắn có chút kinh ngạc.
Ba hồng y thánh nhân này lại không giết bọn họ.
Hắn đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó, áo trắng nữ tử kia dùng tiếng tiêu cứu hắn cùng Trạch.
Còn có những vong hồn chết ở dưới kiếm các nàng, trải qua thi kiểm, mới biết bọn họ ở bị cắt đứt cổ họng, trong khoang họng có hút vào một chút độc phấn.
Loại này độc phấn người trên giang hồ gọi là “Đoạt tâm tán” , vô sắc vô vị, rất nhỏ, chỉ cần tới gần trong vòng năm bước, liền từ hô hấp tiến vào trong, nếu về sau là dùng nội lực, sẽ gia độc phấn khuếch tán.
“Đoạt tâm tán” này sẽ điều khiển thần chí, khiến người trúng độc trở thành con rối của Hồng Y thánh.
Nghiêm trọng hơn, sẽ làm cho người trúng độc cuồng tính giết người không chớp mắt.
Hồng y thánh hiện tại chính là dùng loại ma phấn này đến làm hại nhân gian.
Mà tiếng tiêu uyển chuyển hàm xúc này, lại có thể giúp người quay lại thần chí, ngăn cản ma phấn ở trong cơ thể khuếch tán?
Hắn mi tâm giãn ra, con ngươi thâm thúy nhìn về phía hồng y nữ tử đang thổi tiêu, phiêu động trong tuyết.
Nàng vẫn là sa che mặt, gió lạnh thổi bay y phục màu đỏ của nàng, một thân lạnh lùng.
Hắn nhìn chằm chằm cặp mắt lạnh lùng kia của nàng, ánh mắt trong như thu thủy đó trông thật quen thuộc.
Chính là nơi đó trừ bỏ lạnh lùng vẫn là lạnh lùng, rốt cuộc tìm không thấy một tia nhu tình như nước.
Hắn có chút thất vọng, sau đó hắn nhìn đến nữ tử hướng hắn lạnh lùng liếc mắt một cái, lập tức mang theo hai hồng y nữ tử phi thân biến mất trong bầu trời đầy tuyết.
Hắn vội vàng thi triển khinh công đuổi kịp.
Ba hồng y nữ tử ở ô trong rừng cây ngoại dừng lại.
Trong rừng cây đã là đầy trời tuyết đọng.
Nữ tử cao gầy phân phó hai cái hồng y kia:
- Hương, Tuyết, các ngươi đi về trước.
Sau đó chính là lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như đang chờ người nào đó.
- Dạ, tỷ tỷ.
Hai hồng y nữ tử lập tức xoay người, rất nhanh biến mất ở trong rừng cây tuyết trắng.
Chờ các nàng biến mất, nữ tử lạnh nhạt nói:
- Xuất hiện đi, không biết chúng ta gây nên chuyện gì khiến các hạ đi theo?
Hoàng Phủ Luật từ chỗ tối đi ra, hắn gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử, nhìn sâu vào đôi mắt lộ ra của nàng:
- Ngươi là Hồng Ngạc?
Nữ tử cười lạnh:
- Phải hay không phải, cùng ngươi có quan hệ gì đâu?
Hoàng Phủ Luật đến gần nàng vài bước, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, khẽ nói:
- Ngọc thanh, ngươi thay đổi.
Phong tuyết bay đầy trời, hắn im lặng nhìn nàng.
Tiếng gió hỗn loạn rít gào trong không trung, mang theo mấy phần thống khổ.
Hắn nhìn đôi mắt bích thủy kia, tiếp tục nói:
- Ngọc thanh, nói cho ta biết, ngươi vì cái gì phải làm như vậy?
Nữ tử trong mắt rất nhanh hiện lên một tia gợn sóng, rồi sau đó thanh âm lạnh hơn vài phần, nàng nói:
- Ta chưa bao giờ biết đương kim tứ Vương gia thì ra lại là người thích chõ miệng vào chuyện của người! Ha ha, thứ không phụng bồi, cáo từ!”
Nói xong, nàng đã rất nhanh xoay người, dưới chân nhẹ nhàng, phía ngoài rừng đi tới.
- Ngọc thanh.
Hoàng phủ Luật nóng nảy, hắn vội vàng lại đuổi kịp.
Thân hình như gió, một lát chắn trước mặt nàng.
Nữ tử mày liễu nhăn lại, gầm lên:
- Không cần đi theo ta, nếu không đừng trách ta ra tay!
Cuối cùng có chút cảm xúc, lại rõ ràng ngoan lệ tuyệt tình.
Hoàng phủ Luật nở nụ cười:
- Ngọc thanh, ta tình nguyện để nàng ra tay với ta, cũng không để nàng nhìn ta với ánh mắt lạnh lủng như thế. Bộ dáng lạnh lùng này của nàng, làm cho ta rất khó chịu.
Sau đó hắn nắm lấy tay nữ tử, con ngươi thâm thúy, thâm tình chân thành nói:
- Ngọc thanh, trở lại bên người ta được không? Ta không thể ở mất đi nàng. . . . . .
Nữ tử có một lát thẫn thờ, nàng nhìn cặp mắt hối hận cùng thâm tình của hắn, con ngươi trở nên rét lạnh, dần dần mở ra, có nhu tình quen thuộc chờ đợi, rồi lại chợt lóe rồi biến mất, không lưu lại chút dấu vết.
Nàng rút bàn tay ra, một chưởng đẩy ra lớn ảnh thân cao kia, lại thi triển khinh công phía trước nhảy tới, giống như phải thoát khỏi hắn.
- Ngọc Thanh, nàng cuối cùng cũng không chịu tha thứ cho ta.
Hoàng Phủ Luật lần này không có đuổi theo, vẫn là ở trong bão tuyết lý một thân cô tịch.
Hắn thấy được vẻ nhu tình lúc nãy của nàng, nhưng cũng thấy được càng nhiều lạnh lùng, thống hận.
Hắn lo lắng, sợ nàng sẽ không tha thứ cho thương tổn mà hắn gây ra.
Con ngươi thâm thúy tức khắc bao phủ đau xót, hắn nắm chặt tay, một quyền thật mạnh đánh lên cây tùng.
Tuyết từ trên cây rơi xuống thân mình hắn.
Tuyết, phiêu diêu rơi xuống.
Chân tình, cứ theo gió phiêu du.
- Tứ Vương gia, ngài muốn dẫn Hồng Ngạc đi đâu? – Nữ tử giãy dụa .
Hoàng Phủ Luật xoay người, đôi mắt tối sầm lại, đột nhiên vươn tay kéo trụ thân mình nữ tử, sau đó đem nữ tử ôm vào trong hồ cừu của mình, phi thân hướng Vân Hiên cung mà đi.
Đợi vào đến Vân Hiên cung, hắn đem nàng đặt ở trên giường, nhưng không có cởi bỏ huyệt đạo của nàng.
- Ngươi buông!
Hồng Ngạc hé ra mặt cười đã bị tức giận đến đỏ bừng.
Hoàng Phủ Luật vươn tay, mềm nhẹ vuốt ve cặp mắt trong veo đang phủ kín tức giận, khàn khàn:
- Ngọc Thanh, thì ra nàng hận ta như vậy, cho dù đã trở lại cũng không chịu nhận thức ta. . . . . .
Hồng Ngạc mặt cười cả kinh, nàng nghiêng trán đi, lạnh nhạt nói:
- Hồng Ngạc đã sớm nói qua, Tứ Vương gia ngươi nhận sai người.
Hoàng Phủ Luật một tay giữ lấy không cho nàng động đậy, ôm thân mình vào trong lòng, tiếng nói dị thường khàn khàn, thân mình mang theo run rẩy:
- Ngọc Thanh, ta biết nàng là Ngọc Thanh! Ngọc Thanh, nàng rốt cục đã trở lại. Mùi thơm cơ thể này, đôi mắt này, còn có cái miệng nhỏ nhắn quật cường này…
Hắn nâng nàng dậy, ngón tay thon dài thương tiếc vuốt ve gương mặt kiều diễm, trong con ngươi tối đen tràn đầy đau lòng cùng hồi tưởng.
Hồng Ngạc chỉ cảm thấy một trận điện lưu đánh qua toàn thân, nàng nhìn trong mắt hắn nồng đậm hối hận cùng nhu tình, cái miệng nhỏ nhắn thở gấp, con ngươi không hề vài phần lạnh như băng nữa. Nàng nói:
- Ta không phải Ngọc Thanh của ngươi, ta chỉ là bé gái mồ côi Hồng Ngạc, Ngọc Thanh của ngươi đã đi, ngươi đã quên nàng, cùng chính phi của ngươi hảo hảo tiêu sái đi . . . . . . Ưm. . . . . .
Nàng chưa kịp nói câu kế tiếp đột nhiên biến mất trong một đôi bạc lửa nóng của nam nhân.
Bởi vì khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Luật đã muốn đè ép xuống dưới, hắn ôm sát nàng, vươn tay đè nặng cái gáy của nàng, vội vàng đòi lấy hơi thở mùi đàn hương từ cái miệng có hương vị ngọt ngào của nàng, bức thiết hút, bá đạo đoạt lấy, làm cho nàng không có phản kích.
- Ngọc Thanh, nàng không được nói như vậy, cũng không cho nàng đem chính mình bày ra cấp nam nhân khác, Ngọc Thanh. . . . . .
Hắn khàn khàn, đôi môi lửa nóng bá đạo buông cánh môi kiều diễm của nàng ra, một đường đi xuống, cánh tay to lớn nhẹ nhàng nâng nàng lên.
Hồng Ngạc giãy dụa dần dần biến thành nức nở, nàng nhắm con ngươi lại, mày nhíu chặt, ở trong nhiệt tình của hắn suýt nữa không thể hô hấp.
- Luật. . . . . .
Nàng thở dốc.
Hoàng Phủ Luật nhìn xương quai xanh khêu gợi của nàng ngẩng đầu lên, con ngươi thâm thúy còn có tình dục, kinh hỉ:
- Ngọc Thanh, nàng vừa rồi bảo ta cái gì?
Hồng Ngạc hô hấp càng thêm dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo tái nhợt:
- Ta. . . . . . Ta không thể hô hấp . . . . . . Dược. . . . . .
Hoàng Phủ Luật lúc này mới cảm giác được nàng không thích hợp, hắn vội vàng cởi bỏ huyệt đạo của nàng, ôm thân thể của nàng, đối diện với tùy tùng ngoài cửa rống:
- Mau mời thái y, mau!
Sau đó ôm sát thân thể của nàng, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng hạ xuống lien tiếp những nụ hôn nhỏ
- Ngọc thanh, là ngực đau đúng không?
- Ân.
Hồng Ngạc suy yếu gật đầu, đây là lần đầu tiên ở trước mặt Hoàng Phủ Luật nhu thuận.
Hoàng Phủ Luật hôn sợi tóc của nàng, càng thêm ôm sát nàng.
Không lâu sau, thái y bị thỉnh đến.
Thái y vào cửa tới là Nhan Vân Tề, hắn vẻ mặt thất sắc, bất chấp đối Hoàng Phủ Luật thỉnh an, hắn lập tức từ trong tay áo lấy ra một cái bình ngọc, tiến đến miệng Hồng Ngạc.
Đang muốn vuốt lên ngực nữ tử, Hoàng Phủ Luật nắm chặt tay hắn, lạnh nhạt nói:
- Nàng là ái phi của bổn vương, không được khinh bạc nàng.
Nhan Vân Tề buông bàn tay, đạm nói:
- Hồng Ngạc mỹ nhân hiện tại là người của Thánh Thượng, cũng không phải là vương phi của Tứ Vương gia.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Luật xanh mét, hắn mày kiếm nhíu chặt, một đôi mắt bí hiểm nhìn nam tử thanh tùng này, ngực có nhè nhẹ ghen tuông.
Lúc này Hồng Ngạc đang nằm trên giường đã thuận khí, nàng ngồi dậy, đối Hoàng Phủ Luật lạnh nhạt nói:
- Tứ Vương gia trước đem Hồng Ngạc đến thật sự là không có thỏa đáng, Hồng Ngạc hiện tại phải trở về bên người Thánh Thượng.
Nói xong, chuông bạc trên chân thanh thúy rung động, liêu động lòng người.
Hoàng Phủ Luật ôm sát eo nhỏ của nàng, dùng hồ cừu của mình bao lấy thân kình hơi loã lồ của nàng, rống giận:
- Không được đi! Nàng là nữ nhân của bổn vương, không được ở trước mắt nam nhân khác loã lồ thân thể của ngươi.
Hồng Ngạc cười lạnh:
- Tứ Vương gia chân ái nói giỡn, Hồng Ngạc thân là vũ cơ của Thánh Thượng, khi nào lại thành người của Tứ Vương gia?
Nói xong cổ tay hơi dung nội lực, giãy khỏi sự kiềm chế của Hoàng Phủ Luật.
- Ngọc Thanh!
Hoàng Phủ Luật giận dữ, tiến lên ngăn thân thể của nàng lại.
Hồng Ngạc nhẹ nhàng vận công, tránh khỏi hắn, sau đó nói:
- Hồng Ngạc là người của Thánh Thượng, lại dây dưa như vậy, nếu Thánh Thượng truy cứu, Hồng Ngạc không đảm đương nổi.
Hoàng Phủ Luật lạnh lùng nhìn nữ tử luôn mãi tránh né hắn, ngực rốt cục có chút đau:
- Ngọc Thanh, nàng quả thực là không chịu tha thứ cho ta!
Hồng Ngạc lẳng lặng liếc hắn một cái, đạm nói:
- Tứ Vương gia nói quá lời. Nếu Hồng Ngạc không phải cố nhân kia của Tứ Vương gia, cũng tự chịu không nổi những lời này. Hồng Ngạc cáo từ!
Thoáng phúc thân, nàng rất nhanh hướng ra cửa mà đi, Nhan Vân Tềkhông lên tiếng liền đi theo phía sau nàng, hai người một đường đi ra Vân Hiên cung.
Hoàng Phủ Luật mắt lạnh nhìn, bàn tay dần dần nắm thành quyền.
*
Đêm tuyết gió lạnh gào thét.
Trong Cô Vụ cư cũng không có ấm lô, chỉ là trước sau như một chỉ có mùi Long Tiên Hương, trong thất một mùi thơm ngát, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nam tử mặc trung y màu trắng nằm ngủ trên giường, mắt nhắm lại, mày kiếm để thư thái, hé ra đôi mội bạc đẹp nhẹ nhàng mím lại.
Rõ ràng đường cong bộ mặt lúc này đã không còn lạnh như băng giống ban ngày nữa, có nhu hòa.
Sa trướng bay tới, đôi mắt nam tử đang nhắm đột nhiên mở ra, sau đó cảnh giác chú ý động tĩnh bên ngoài.
Ngoài cửa quả thật là có tiếng bước chân , bước chân rất nhẹ, dần dần đi đến hướng này, tựa hồ mang theo một chút khẩn trương.
Hoàng Phủ Luật mày kiếm nhíu lại, ánh mắt tinh tường hàn quang tiêu đạm một chút.
Người tới, cũng không có nội lực.
Vì thế hắn ngồi dậy, ở trong trướng lẳng lặng chờ người này đến.
Không lâu sau, cánh cửa liền bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra.
Hoàng Phủ Luật nheo mắt lại, cũng không động thanh sắc.
Chờ người tới đến gần sa trướng, Hoàng Phủ Luật liền lập tức ngửi được một trận hương khí quen thuộc.
Ngưng tình lộ?
Hắn vung tay lên, đem sa trướng mở ra.
- Tố Nguyệt, như thế nào đêm khuya nàng lại tới đây?
Hắn trầm giọng hỏi nữ tử ngoài trướng.
Chỉ thấy Tố Nguyệt vuốt tóc đen, áo tố màu áo đơn bọc lấy thân mình, đứng ở ngoài trướng lạnh run.
Nàng nói:
- Luật, ta đến đây, là muốn cùng chàng, cùng nhau ngủ.
Tiếng nói run rẩy không biết là bởi vì trời lạnh hay là bởi vì khẩn trương.
Con ngươi Hoàng Phủ Luật trầm xuống, đang muốn cự tuyệt, lại nghe Tố Nguyệt nói:
- Ta là chính phi của chàng, chàng từ ngày ta xuất hiện đến nay, chưa bao giờ chạm qua ta. Có phải hay không bởi vì ta rất lạnh lùng, cho nên chàng không hề thích ta?
Nàng mắt rưng rưng lệ, lời nói mang theo nghẹn ngào:
- Luật, ta hiện tại muốn cùng chàng thật tốt, ta là thê tử chân chính của chàng. . . . . .
- Tố Nguyệt.
Trái tim cứng rắn của Hoàng Phủ Luật đột nhiên tràn ngập áy náy:
- Tố Nguyệt ta. . . . . .
Hắn như thế nào có thể nói cho nàng biết, hắn hiện tại ngày đêm chỉ nghĩ đến thân ảnh của Ngọc Thanh?
Như thế nào có thể nói cho nàng, hắn đang trả giá hết tất cả cho Ngọc Thanh?
Từ một khắc khi Ngọc Thanh xuất hiện kia, trong lòng hắn cũng chỉ có Ngọc Thanh.
Yêu quá nặng, chỉ biết trở thành gánh vác.
Vì thế hắn nói:
- Tố Nguyệt, nàng hãy nghe ta nói. Ta hiện tại có thể cho nàng danh phận, chiếu cố nàng thật tốt, nhưng ta không thể đụng vào nàng, đó chính là hại nàng, nàng hiểu không?
Tố Nguyệt nước mắt chảy xuống, nàng ôm lấy Hoàng Phủ Luật thân mình vĩ ngạn, thương tâm nghẹn ngào:
- Luật, làm cho chúng ta trở lại từ trước được không? Chàng vẫn thích ta dùng ngưng tình lộ , thích ta cười dưới hoa lê. . . . . .
Hoàng Phủ Luật để yên cho Tố Nguyệt ôm hắn, trong lòng trầm trọng vạn phần.
Tố Nguyệt nâng lên lệ nhan:
- Luật, chàng hiện tại một chút cũng không yêu ta sao? Cho dù là một chút?
Hoàng Phủ Luật nhìn nước mắt của nàng, bạc thần thống khổ, nhẹ nói:
- Thực xin lỗi Tố Nguyệt, ta hiện tại nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt, cho nàng danh phận chính phi của ta, nhưng. . . . . . Chúng ta không thể quay về trước đây.
- Luật. . . . . .
Tố nguyệt nằm ở trong lồng ngực hắn, rơi lệ đầy mặt. Nàng nghẹn ngào , thương tâm , đột nhiên che bụng, lệ nhan đại biến:
- Luật, bụng của ta đau quá!
Tức khắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn huyết sắc mất hết.
Hoàng Phủ Luật cũng sắc mặt đại biến, hắn vội vàng dùng chưởng lực truyền vào bụng Tố Nguyệt, mới phát hiện trong bụng của nàng có một trận chuyển động không có quy luật.
Hắn vội vàng cắt đầu ngón tay, đưa ngón tay lên miệng Tố Nguyệt, nói:
- Uống nhanh, cổ trùng trong bụng ngươi đang xao động .
Tố Nguyệt hút lấy máu hắn, trên mặt huyết sắc mới khôi phục một ít.
Hoàng Phủ Luật không thể không ôm thân mình lạnh lẽo của nàng lên giường, đem nàng ôm vào trong ngực, an ủi nàng:
- Ngươi cố gắng nhẫn nhịn, cổ trùng cũng sắp đi ra. Cảm xúc không cần kích động, sẽ khiến cho cổ trùng này xao động .
– Ân.
Tố nguyệt ở trong lồng ngực hắn an tĩnh lại, tức khắc khuôn mặt nhợt nhạt liền ngủ. Hắn nhẹ nhàng vì nàng kéo lại góc chăn, mày kiếm nhăn lại.
Hắn nằm bên cạnh nàng, ngửi Ngưng Tình lộ trên người Tố Nguyệt, không biết khi nào, chính mình bắt đầu cự tuyệt loại mùi hương này.
Hắn mê luyến, là mùi thơm thản nhiên trên người Ngọc Thanh, tự nhiên, thanh nhã, lại làm cho hắn vui vẻ.
Ngọc Thanh, quả thật là một nữ tử quật cường.
Mê luyến này, làm sao có thể ngừng lại?
Hỏi thế gian này, tình là chi?
*
Sáng sớm, hắn vẫn không có ngủ, lại mơ hồ nghe được một trận uyển chuyển hàm xúc tiếng tiêu.
Hắn đi ra khỏi ổ chăn, hơi chỉnh lại góc chăn cho Tố Nguyệt, khinh bước tìm tiếng tiêu kia mà đến.
Tiếng tiêu cũng cách không xa cho lắm, hắn mặc hồ cừu, nhanh chóng phi thân tới đó.
Rất xa, hắn liền thấy trên mặt đất đầy tuyết nằm mấy cỗ thi thể.
Ba hồng y nữ tử đứng ở trên mái hiên mắt lạnh nhìn người sống sót còn lại ở trên mặt tuyết giãy dụa, mà tiếng tiêu bắt đầu từ ngọc tiêu của nữ tử cao nhất truyền ra.
Hắn đứng ở trên tuyết, lẳng lặng nhìn người đang giãy dụa kia an tĩnh lại, sau đó khôi phục thanh tỉnh.
Hắn có chút kinh ngạc.
Ba hồng y thánh nhân này lại không giết bọn họ.
Hắn đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó, áo trắng nữ tử kia dùng tiếng tiêu cứu hắn cùng Trạch.
Còn có những vong hồn chết ở dưới kiếm các nàng, trải qua thi kiểm, mới biết bọn họ ở bị cắt đứt cổ họng, trong khoang họng có hút vào một chút độc phấn.
Loại này độc phấn người trên giang hồ gọi là “Đoạt tâm tán” , vô sắc vô vị, rất nhỏ, chỉ cần tới gần trong vòng năm bước, liền từ hô hấp tiến vào trong, nếu về sau là dùng nội lực, sẽ gia độc phấn khuếch tán.
“Đoạt tâm tán” này sẽ điều khiển thần chí, khiến người trúng độc trở thành con rối của Hồng Y thánh.
Nghiêm trọng hơn, sẽ làm cho người trúng độc cuồng tính giết người không chớp mắt.
Hồng y thánh hiện tại chính là dùng loại ma phấn này đến làm hại nhân gian.
Mà tiếng tiêu uyển chuyển hàm xúc này, lại có thể giúp người quay lại thần chí, ngăn cản ma phấn ở trong cơ thể khuếch tán?
Hắn mi tâm giãn ra, con ngươi thâm thúy nhìn về phía hồng y nữ tử đang thổi tiêu, phiêu động trong tuyết.
Nàng vẫn là sa che mặt, gió lạnh thổi bay y phục màu đỏ của nàng, một thân lạnh lùng.
Hắn nhìn chằm chằm cặp mắt lạnh lùng kia của nàng, ánh mắt trong như thu thủy đó trông thật quen thuộc.
Chính là nơi đó trừ bỏ lạnh lùng vẫn là lạnh lùng, rốt cuộc tìm không thấy một tia nhu tình như nước.
Hắn có chút thất vọng, sau đó hắn nhìn đến nữ tử hướng hắn lạnh lùng liếc mắt một cái, lập tức mang theo hai hồng y nữ tử phi thân biến mất trong bầu trời đầy tuyết.
Hắn vội vàng thi triển khinh công đuổi kịp.
Ba hồng y nữ tử ở ô trong rừng cây ngoại dừng lại.
Trong rừng cây đã là đầy trời tuyết đọng.
Nữ tử cao gầy phân phó hai cái hồng y kia:
- Hương, Tuyết, các ngươi đi về trước.
Sau đó chính là lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như đang chờ người nào đó.
- Dạ, tỷ tỷ.
Hai hồng y nữ tử lập tức xoay người, rất nhanh biến mất ở trong rừng cây tuyết trắng.
Chờ các nàng biến mất, nữ tử lạnh nhạt nói:
- Xuất hiện đi, không biết chúng ta gây nên chuyện gì khiến các hạ đi theo?
Hoàng Phủ Luật từ chỗ tối đi ra, hắn gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử, nhìn sâu vào đôi mắt lộ ra của nàng:
- Ngươi là Hồng Ngạc?
Nữ tử cười lạnh:
- Phải hay không phải, cùng ngươi có quan hệ gì đâu?
Hoàng Phủ Luật đến gần nàng vài bước, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, khẽ nói:
- Ngọc thanh, ngươi thay đổi.
Phong tuyết bay đầy trời, hắn im lặng nhìn nàng.
Tiếng gió hỗn loạn rít gào trong không trung, mang theo mấy phần thống khổ.
Hắn nhìn đôi mắt bích thủy kia, tiếp tục nói:
- Ngọc thanh, nói cho ta biết, ngươi vì cái gì phải làm như vậy?
Nữ tử trong mắt rất nhanh hiện lên một tia gợn sóng, rồi sau đó thanh âm lạnh hơn vài phần, nàng nói:
- Ta chưa bao giờ biết đương kim tứ Vương gia thì ra lại là người thích chõ miệng vào chuyện của người! Ha ha, thứ không phụng bồi, cáo từ!”
Nói xong, nàng đã rất nhanh xoay người, dưới chân nhẹ nhàng, phía ngoài rừng đi tới.
- Ngọc thanh.
Hoàng phủ Luật nóng nảy, hắn vội vàng lại đuổi kịp.
Thân hình như gió, một lát chắn trước mặt nàng.
Nữ tử mày liễu nhăn lại, gầm lên:
- Không cần đi theo ta, nếu không đừng trách ta ra tay!
Cuối cùng có chút cảm xúc, lại rõ ràng ngoan lệ tuyệt tình.
Hoàng phủ Luật nở nụ cười:
- Ngọc thanh, ta tình nguyện để nàng ra tay với ta, cũng không để nàng nhìn ta với ánh mắt lạnh lủng như thế. Bộ dáng lạnh lùng này của nàng, làm cho ta rất khó chịu.
Sau đó hắn nắm lấy tay nữ tử, con ngươi thâm thúy, thâm tình chân thành nói:
- Ngọc thanh, trở lại bên người ta được không? Ta không thể ở mất đi nàng. . . . . .
Nữ tử có một lát thẫn thờ, nàng nhìn cặp mắt hối hận cùng thâm tình của hắn, con ngươi trở nên rét lạnh, dần dần mở ra, có nhu tình quen thuộc chờ đợi, rồi lại chợt lóe rồi biến mất, không lưu lại chút dấu vết.
Nàng rút bàn tay ra, một chưởng đẩy ra lớn ảnh thân cao kia, lại thi triển khinh công phía trước nhảy tới, giống như phải thoát khỏi hắn.
- Ngọc Thanh, nàng cuối cùng cũng không chịu tha thứ cho ta.
Hoàng Phủ Luật lần này không có đuổi theo, vẫn là ở trong bão tuyết lý một thân cô tịch.
Hắn thấy được vẻ nhu tình lúc nãy của nàng, nhưng cũng thấy được càng nhiều lạnh lùng, thống hận.
Hắn lo lắng, sợ nàng sẽ không tha thứ cho thương tổn mà hắn gây ra.
Con ngươi thâm thúy tức khắc bao phủ đau xót, hắn nắm chặt tay, một quyền thật mạnh đánh lên cây tùng.
Tuyết từ trên cây rơi xuống thân mình hắn.
Tuyết, phiêu diêu rơi xuống.
Chân tình, cứ theo gió phiêu du.
/97
|