Vào ngày thứ Hai cuối cùng của tháng Sáu, Sầm Ni nhận được visa từ đại sứ quán tại điểm chuyển phát của trường. Trong phong bì dày cộp có hộ chiếu và một số tài liệu gửi lại.
Tối cùng ngày, Sầm Ni đã đặt vé máy bay đi Tel Aviv, ngày khởi hành là 30 tháng Sáu.
Còn vài ngày nữa mới đến ngày đó nên Sầm Ni tranh thủ về nhà để chuẩn bị hành lý sớm. Dì cô Sầm Tụ Oanh từ Bắc Đại về đã chuẩn bị cho cô rất nhiều thứ, từ trà, quạt xếp, dây đỏ đến thực phẩm khô và hộp cứu thương, tất cả đều đầy đủ.
"Dì ơi, những thứ này nhiều quá, mang đi không tiện." Sầm Ni nhìn vào hành lý đầy ắp với vẻ hơi bất lực.
Khi cô đi Pháp trao đổi, dì cũng đã chuẩn bị cho cô nhiều đồ như vậy, hai cái vali 24 inch gần như không nhét thêm được nữa, ngay cả việc cầm lên cũng rất khó khăn.
"Ni Ni, những thực phẩm khô và gia vị này khó mua ở bên đó. Còn trà, quạt xếp và dây đỏ cũng phải mang theo, khi đến con có thể tặng cho bạn bè nước ngoài. Dì cũng đã chuẩn bị cho Tiểu Khắc như thế này." Sầm Tụ Oanh vừa sắp xếp hành lý cho cô vừa lải nhải.
Nói đến Từ Khắc, Sầm Ni bất giác mỉm cười. Nghĩ đến việc cậu mang theo nhiều đồ không cần dùng đến đến Ninh Hạ, cô cảm thấy cậu lại hơi tội nghiệp, đặc biệt là những đầu chuyển đổi tiêu chuẩn châu Âu.
"À, đúng rồi." Sầm Tụ Oanh đột nhiên dừng lại, hỏi: "Còn tiền địa phương. Con đã đổi chưa? Nếu chưa, dì sẽ ra ngân hàng đổi cho con vào ngày mai."
"Chưa, nhưng con có thể tự đi được, dì không cần đi đâu, phiền phức lắm."
"Có gì mà phiền phức, chẳng có gì đâu!" Sầm Tụ Oanh tiếp tục sắp xếp hành lý, nói: "Ngày mai dì sẽ đi đổi cho con. Bên đó dùng Shekel đúng không?"
"Vâng... đúng vậy." Sầm Ni nửa ngồi trên thảm, gật đầu. Lúc này, chú Từ Dược Thăng chống gậy xuất hiện ở cửa phòng của cô.
"Tiểu Ni, nghe lời dì con đi, mang theo nhiều đồ để phòng hờ, đừng sợ làm phiền chú dì."
Sầm Ni nghe thấy tiếng, nhìn sang và gật đầu đáp lại.
So với dì, lời của chú luôn có tác dụng như một chỗ dựa vững chắc đối với Sầm Ni. Sau khi biết chuyện đó, cô luôn cảm thấy chú là người dũng cảm và chính trực, vậy nên từ tận đáy lòng cô rất kính trọng chú.
Sầm Tụ Oanh cũng phụ họa theo: "Đúng vậy Ni Ni, ba mẹ con mất sớm, con từ nhỏ đã tự lập, nhưng đôi khi con cần học cách dựa vào chú dì. Cả nhà chúng ta đối xử với con như con gái ruột, không có gì là phiền phức cả."
"Vâng." Sầm Ni gật đầu, sau đó lặng lẽ cúi đầu, mắt lại không kìm được mà đỏ hoe.
Sau khi dì xếp xong đồ đạc và rời đi, trong phòng chỉ còn một mình cô lại trở nên yên tĩnh.
Mặt trăng treo trên bầu trời cao chiếu sáng một cây táo đỏ, Sầm Ni mở cửa sổ để không khí nóng bức được lưu thông.
Vài làn gió nhẹ thổi vào, cô kéo ngăn kéo bàn học, lấy ra một cái hộp có vẻ đã cũ.
Bên trong chứa một đôi bông tai, là di vật của bố mẹ cô để lại.
Đôi bông tai này vô hình chung chứa đựng tất cả những ước nguyện và mong mỏi của bố mẹ cô. Cô đã không lấy ra sử dụng từ lâu.
Khi còn sống, bố mẹ cô là những thợ thủ công, trước khi cô ba bốn tuổi, họ điều hành một cửa hàng trang sức thủ công nhỏ. Đôi bông tai này là do bố mẹ tự tay làm khi cô mới sinh, dây leo có một con chim sẻ đung đưa.
Dây leo của đôi bông tai được làm từ ngọc lục bảo, còn con chim sẻ được chạm khắc bằng vàng, tượng trưng cho tự do, dây leo tượng trưng cho nơi cư trú.
Khi cô sinh ra, trên bậu cửa sổ bên ngoài có một con chim ác, mẹ cô thấy vậy nên quyết định làm đôi bông tai như thế cho cô. Bà hy vọng cô sẽ có một cuộc sống tự do, phóng khoáng, không bị ràng buộc, nồng nhiệt và lãng mạn, nhưng đồng thời cũng mong cô có một nơi để nghỉ khi mệt mỏi.
Sầm Ni từ từ mở hộp, đôi bông tai nằm yên tĩnh trong đó, ngọc lục bảo sáng lấp lánh dưới ánh trăng, cô nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng cảm thấy nghẹn ngào, trái tim như bị nén chặt.
Mặc dù biết cuộc hôn nhân của bố mẹ có vẻ như là một bi kịch, nhưng Sầm Ni vẫn cảm thấy mình rất nhớ họ.
Nhiều năm trôi qua, ấn tượng của cô về họ đã nhạt đi rất nhiều, nhưng hình ảnh của họ vẫn thường xuyên hiện lên trong đầu cô.
Sầm Ni hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng đặt đôi "dây leo chim sẻ" vào vali.
Thời gian nhanh chóng đến ngày 29 tháng Sáu, hôm đó là lễ tốt nghiệp đại học của cô, cũng là ngày trước khi cô bay đến Israel.
Bước vào giữa mùa hè, trời nắng gay gắt, trong khuôn viên trường người đến người đi đông đúc. Các sinh viên tốt nghiệp mặc áo choàng cử nhân đi dạo trong khuôn viên trường, có người cầm hoa chụp ảnh cùng bạn bè trước bia tuyên thệ, có người vội vã rời trường với bằng cấp và chứng chỉ để bước vào xã hội.
Trước khi lễ tốt nghiệp bắt đầu, Sầm Ni nhận được điện thoại từ Thư Ý, hai người hẹn gặp nhau vào hôm nay.
Sau khi rời Cannes, Sầm Ni và Thư Ý không mất liên lạc mà thường trò chuyện về cuộc sống hàng ngày và luôn hẹn sẽ đi ăn cùng nhau, đến hôm nay Thư Ý mới có thời gian, từ đoàn phim đến trường tìm cô.
Thư Ý trong điện thoại nói đã đến cổng trường của cô, Sầm Ni cầm điện thoại nói sẽ đến ngay.
Cổng trường đông đúc, Thư Ý đeo khẩu trang đứng dưới bóng cây cùng với trợ lý nhỏ, Sầm Ni ngay lập tức nhìn thấy, vội vàng đi về phía họ.
Thư Ý chưa từng học đại học, cô ấy mới biết hôm nay là lễ tốt nghiệp của cô nên nói muốn đến dự để chúc mừng cô tốt nghiệp. Sầm Ni cũng rất vui, đã đặt trước chỗ ngồi cho cô ấy.
Sau khi gặp nhau, hai người không cần quá nhiều lời chào hỏi, tựa như những người bạn lâu năm gặp lại, Thư Ý nhận món quà tốt nghiệp từ trợ lý rồi tặng cho Sầm Ni, hai người cùng đi vào cùng nhau, vừa đi vừa trò chuyện về phía hội trường lễ tốt nghiệp.
Khi vào hội trường, chỗ ngồi của họ ở phía bên phải của sân khấu chính, vị trí không phải là tốt nhất, nhưng may mắn là trường không phân chia chỗ ngồi cho sinh viên tốt nghiệp và khách mời nên họ vẫn có thể ngồi cạnh nhau.
Sau khi ngồi xuống, lễ tốt nghiệp vẫn chưa bắt đầu, hội trường còn rất ồn ào và náo nhiệt. Lúc này, Thư Ý đột nhiên nhận được điện thoại của Lê Diễn Nam. Cô ấy hơi nghi ngờ khi ấn nút nhận cuộc gọi, bên kia đầu dây với giọng điệu lạnh lùng thông báo anh đang công tác ở Bắc Kinh và muốn gặp cô để cùng ăn tối.
Thư Ý hơi bất ngờ, vì cô ấy không biết trước Lê Diễn Nam sẽ đến. Cô ấy cân nhắc một chút rồi hỏi: "Nhưng tối nay em đã hẹn với bạn bè, có thể đổi ngày khác không?"
Lê Diễn Nam vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng: "Anh có chuyến bay lúc nửa đêm về Hồng Kông."
Ý của anh rất rõ ràng, anh đến đây chỉ để gặp cô nên không thể thay đổi thời gian.
Thư Ý lưỡng lự một chút, rồi nói: "Nhưng hôm nay là lễ tốt nghiệp của Sầm Ni, ngày mai cô ấy sẽ ra nước ngoài, không biết khi nào mới có thể gặp lại..."
"Để cô ấy đi cùng." Giọng anh vẫn lạnh lùng và đầy quyết đoán.
Thư Ý cầm điện thoại, do dự một chút rồi nói: "Được, em sẽ hỏi xem."
Sau khi cúp máy, Thư Ý nói với Sầm Ni về chuyện này và hỏi xem cô có muốn đi cùng không.
Sầm Ni nghĩ một chút, ngày mai cô sẽ ra nước ngoài, không biết khi nào mới gặp lại nên đã đồng ý.
Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, họ vừa ra khỏi hội trường thì thấy chiếc Maybach màu đen đậu ở góc đường.
Khi họ đến gần, tài xế của Lê Diễn Nam đã ra khỏi ghế lái, kính cẩn mở cửa xe cho họ.
Sầm Ni khôn ngoan ngồi vào ghế trước, để lại không gian riêng tư ở hàng ghế sau cho Thư Ý và Lê Diễn Nam.
Mặc dù đã nghe tên Lê Diễn Nam nhiều lần ở Cannes, nhưng đây là lần đầu tiên Sầm Ni gặp anh. Khi cô khom người vào trong xe, nhìn thấy anh trong bộ đồ thể thao, đôi mắt nhắm lại với tư thế lười biếng, chân dài duỗi ra tự nhiên.
Cùng lúc đó, Lê Diễn Nam có vẻ cảm nhận được nên mở mắt ra, ánh mắt nặng nề quét qua, Sầm Ni lập tức cảm thấy lưng mình cứng lại, nhanh chóng quay mắt đi và ngồi thẳng.
"Em không giới thiệu sao?"
Nghe thấy giọng nói, Sầm Ni qua gương chiếu hậu của cửa xe nhìn thấy Lê Diễn Nam đang ôm Thư Ý mà hỏi.
"Đây là Sầm Ni, em đã gặp cô ấy ở Liên hoan phim Cannes." Thư Ý cẩn thận nép vào lòng Lê Diễn Nam, nhẹ nhàng nói, "Là cô ấy chăm sóc em hôm say rượu."
Sầm Ni nghe Thư Ý giới thiệu mình thì lập tức quay lại chào hỏi: "Anh Lê, chào anh, tôi là Sầm Ni."
Lê Diễn Nam liếc mắt nhìn Sầm Ni, đáp lại bằng một tiếng "ừ" nhạt nhẽo.
Giọng nói của anh nghe có vẻ bình thản, nhưng khí chất không thể xem thường. Sầm Ni nhướng mày rồi ngồi lại.
Trên đường đi không có ai nói gì, xe chạy qua phố Trường An, cuối cùng dừng lại trước một nhà hàng Quảng Đông ở Vương Phủ Tỉnh.
Sầm Ni theo Lê Diễn Nam và Thư Ý vào phòng ăn đã đặt trước, khi vào cửa thấy món ăn đã được dọn sẵn, đều là các món Quảng Đông nhẹ nhàng, mỗi đĩa món ăn không nhiều nhưng trình bày thì cực kỳ tinh tế.
Sau khi ba người ngồi xuống và bắt đầu ăn, không lâu sau đã có phục vụ vào dọn các dĩa.
Lê Diễn Nam ít nói và ăn không nhiều, đũa gần như không động đến, dường như chuyến này anh đến chỉ để ở bên Thư Ý.
Thư Ý ngồi cạnh Sầm Ni, nói chuyện về đủ thứ chủ đề mà con gái thường quan tâm, nói không ngừng như những người bạn lâu năm.
Khi bữa ăn đã đến giữa chừng, điện thoại của Lê Diễn Nam reo lên. Anh cúi đầu nhìn một cái rồi vẫy tay với Thư Ý, nói sẽ ra ngoài một chút.
Thư Ý cười gật đầu, nhìn theo bóng lưng của anh và tiếp tục quay lại trò chuyện với Sầm Ni.
"Sầm Ni, ở Israel chênh lệch mấy giờ so với ở đây?"
Sầm Ni cầm cốc trà uống một ngụm rồi nói: "Hhiện tại nếu là giờ mùa hè thì chênh lệch 5 giờ so với Trung Quốc, nếu vào giờ mùa đông thì thành 6 giờ."
"Vậy nếu suôn sẻ, có phải là khi kết thúc kỳ nghỉ hè, cô sẽ trở về không?"
"Ừ, nếu không có bất kỳ bất ngờ nào. Dù sao cũng chỉ là một khoảng thời gian chuyển tiếp ngắn thôi."
Thư Ý chống cằm, thở dài nói: "Ah, tôi thật ghen tị với cô vì có thể tiếp tục học tập. Đọc sách đối với tôi là điều hạnh phúc nhất."
Sầm Ni cười và xoa tay cô ấy, "Một ngôi sao lớn như cô sao lại ghen tị với một sinh viên nhỏ như tôi chứ?"
Thư Ý nhẹ nhàng thở dài: "Đúng vậy, hiện tại tôi đã có nhiều thứ, có khi không nên tham lam quá."
Khi Sầm Ni nghe câu này, cô nghĩ ngay đến việc Moger đã nói Lê Diễn Nam sắp đính hôn.
Có thể Thư Ý đang ám chỉ điều này, tương lai không xác định thật sự rất khó đoán.
Khi cô còn đang nghĩ thì Lê Diễn Nam đã xong cuộc gọi và trở lại.
Lúc anh ngồi xuống, Thư Ý quay đầu hỏi anh: "Công việc bận lắm sao? Tại sao tối khuya mà anh còn phải nhận cuộc gọi?"
Lê Diễn Nam đáp lại bằng giọng lười biếng: "Là Moger."
Nghe đến cái tên đó, Sầm Ni cảm thấy tim mình run lên, tay cầm cốc hơi rung, nước trà trên miệng cốc gợn sóng.
Cô ngẩng mắt nhìn Lê Diễn Nam, âm thầm quan sát biểu cảm của anh, như thể có thể nhìn ra bất cứ điều gì liên quan đến Moger.
Lê Diễn Nam lại không chú ý đến cô, chỉ nắm lấy tay Thư Ý.
"Sao Moger lại gọi đến?"
Không biết có phải do sự ăn ý hay không mà Thư Ý lại hỏi đúng câu hỏi mà Sầm Ni đang muốn hỏi.
Lê Diễn Nam vuốt ve tay Thư Ý, đáp một cách bình thản: "Là việc làm ăn, em không hiểu đâu."
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, thậm chí có vẻ âu yếm.
Sầm Ni không nghe thấy điều cô muốn biết, nhưng qua cảnh tượng này lại cảm thấy có chút cảm khái. Lê Diễn Nam đôi khi thực sự dành cho Thư Ý những cử chỉ âu yếm mơ hồ, nhưng loại âu yếm này lại có phần hư vô, khó mà nắm bắt.
Cũng trong khoảnh khắc đó, cô bỗng nhận ra mình rất nhớ Moger, nhớ đến đêm hôm đó trên ban công biệt thự, khi anh thấy cô lạnh nên đã ôm cô từ phía sau, thực ra lúc đó anh cũng rất ấm áp với cô.
Sau khi ăn tối xong, Lê Diễn Nam nói sẽ sắp xếp tài xế đưa Sầm Ni về nhà.
Sầm Ni nghe vậy liền vội vã từ chối, nói cô có thể đi tàu điện ngầm về nhà, nhưng Thư Ý vẫn khăng khăng để tài xế đưa cô về, vậy nên Sầm Ni đành phải đồng ý.
Trước khi lên xe, Sầm Ni ôm Thư Ý một cái rồi họ tách ra.
Trên đường về căn hộ, Maybach lướt qua ánh đèn sáng lấp lánh của Bắc Kinh về đêm. Thư Ý dựa vào lòng Lê Diễn Nam, hỏi anh về tình hình an ninh ở Israel.
Lê Diễn Nam nghe xong, nâng cằm cô lên: "Sao bỗng dưng em hỏi vậy?"
Thư Ý chớp mắt nhìn anh, nói: "Sầm Ni sẽ đi học ở Israel, không phải gần khu vực Trung Đông sao?"
"Cô ấy sẽ đi Israel?"
"Ừ, đúng rồi, sao vậy?"
"Lúc nãy Moger vừa gọi cho anh, nói cậu ấy bị điều đi Israel."
"Ah, thật trùng hợp!" Thư Ý nghe xong trở nên hào hứng, "Tại sao anh ấy cũng đi đến đó vậy?"
"Có việc làm ăn bên đó, cậu ta bị bố điều đi."
Thư Ý nghi ngờ nhíu mày: "Điều đi? Là sao vậy?"
"Cậu ta chống đối bố nên bị tước quyền lực, giờ bị điều đến đó."
"Anh ấy đã chống đối điều gì?"
Lê Diễn Nam có vẻ suy tư, anh biết Moger không hài lòng với việc bố chuẩn bị cho anh ta kết hôn nên bị điều đi, nhưng anh không muốn nói chuyện về hôn nhân với Thư Ý nên chuyển chủ đề: "Nếu chỉ là đi học mà không đến khu vực xung đột như Gaza hay Cao nguyên Golan thì Israel thực ra vẫn khá an toàn. Những khu vực và quốc gia xung quanh mới không an toàn."
"Thế à, nhưng em vẫn hơi lo lắng, Sầm Ni đi một mình lại chưa quen thuộc với nơi đó, ngôn ngữ chính thức ở đó hình như là tiếng Hebrew. Hay em nhờ Moger giúp chăm sóc cô ấy, được không?"
Lê Diễn Nam liếc cô, giọng bình thản: "Quan hệ tốt như vậy sao?"
"Ừm..." Thư Ý kéo nhẹ nút áo của Lê Diễn Nam, "Có được không?"
Lê Diễn Nam không từ chối cũng không đồng ý, chỉ chăm chú nhìn cô: "Moger có thời gian rảnh để chăm sóc một người phụ nữ không?"
Thư Ý môi mím lại. Với tính cách của Moger, quả thật anh không phải là người hay quan tâm đến chuyện của người khác, đặc biệt là liên quan đến phụ nữ. Thường thì có nhiều phụ nữ vây quanh anh, nhưng anh chỉ lạnh lùng, cũng không chủ động, vậy nên việc nhờ anh chăm sóc Sầm Ni, Thư Ý thật sự không có nhiều hy vọng.
Tối cùng ngày, Sầm Ni đã đặt vé máy bay đi Tel Aviv, ngày khởi hành là 30 tháng Sáu.
Còn vài ngày nữa mới đến ngày đó nên Sầm Ni tranh thủ về nhà để chuẩn bị hành lý sớm. Dì cô Sầm Tụ Oanh từ Bắc Đại về đã chuẩn bị cho cô rất nhiều thứ, từ trà, quạt xếp, dây đỏ đến thực phẩm khô và hộp cứu thương, tất cả đều đầy đủ.
"Dì ơi, những thứ này nhiều quá, mang đi không tiện." Sầm Ni nhìn vào hành lý đầy ắp với vẻ hơi bất lực.
Khi cô đi Pháp trao đổi, dì cũng đã chuẩn bị cho cô nhiều đồ như vậy, hai cái vali 24 inch gần như không nhét thêm được nữa, ngay cả việc cầm lên cũng rất khó khăn.
"Ni Ni, những thực phẩm khô và gia vị này khó mua ở bên đó. Còn trà, quạt xếp và dây đỏ cũng phải mang theo, khi đến con có thể tặng cho bạn bè nước ngoài. Dì cũng đã chuẩn bị cho Tiểu Khắc như thế này." Sầm Tụ Oanh vừa sắp xếp hành lý cho cô vừa lải nhải.
Nói đến Từ Khắc, Sầm Ni bất giác mỉm cười. Nghĩ đến việc cậu mang theo nhiều đồ không cần dùng đến đến Ninh Hạ, cô cảm thấy cậu lại hơi tội nghiệp, đặc biệt là những đầu chuyển đổi tiêu chuẩn châu Âu.
"À, đúng rồi." Sầm Tụ Oanh đột nhiên dừng lại, hỏi: "Còn tiền địa phương. Con đã đổi chưa? Nếu chưa, dì sẽ ra ngân hàng đổi cho con vào ngày mai."
"Chưa, nhưng con có thể tự đi được, dì không cần đi đâu, phiền phức lắm."
"Có gì mà phiền phức, chẳng có gì đâu!" Sầm Tụ Oanh tiếp tục sắp xếp hành lý, nói: "Ngày mai dì sẽ đi đổi cho con. Bên đó dùng Shekel đúng không?"
"Vâng... đúng vậy." Sầm Ni nửa ngồi trên thảm, gật đầu. Lúc này, chú Từ Dược Thăng chống gậy xuất hiện ở cửa phòng của cô.
"Tiểu Ni, nghe lời dì con đi, mang theo nhiều đồ để phòng hờ, đừng sợ làm phiền chú dì."
Sầm Ni nghe thấy tiếng, nhìn sang và gật đầu đáp lại.
So với dì, lời của chú luôn có tác dụng như một chỗ dựa vững chắc đối với Sầm Ni. Sau khi biết chuyện đó, cô luôn cảm thấy chú là người dũng cảm và chính trực, vậy nên từ tận đáy lòng cô rất kính trọng chú.
Sầm Tụ Oanh cũng phụ họa theo: "Đúng vậy Ni Ni, ba mẹ con mất sớm, con từ nhỏ đã tự lập, nhưng đôi khi con cần học cách dựa vào chú dì. Cả nhà chúng ta đối xử với con như con gái ruột, không có gì là phiền phức cả."
"Vâng." Sầm Ni gật đầu, sau đó lặng lẽ cúi đầu, mắt lại không kìm được mà đỏ hoe.
Sau khi dì xếp xong đồ đạc và rời đi, trong phòng chỉ còn một mình cô lại trở nên yên tĩnh.
Mặt trăng treo trên bầu trời cao chiếu sáng một cây táo đỏ, Sầm Ni mở cửa sổ để không khí nóng bức được lưu thông.
Vài làn gió nhẹ thổi vào, cô kéo ngăn kéo bàn học, lấy ra một cái hộp có vẻ đã cũ.
Bên trong chứa một đôi bông tai, là di vật của bố mẹ cô để lại.
Đôi bông tai này vô hình chung chứa đựng tất cả những ước nguyện và mong mỏi của bố mẹ cô. Cô đã không lấy ra sử dụng từ lâu.
Khi còn sống, bố mẹ cô là những thợ thủ công, trước khi cô ba bốn tuổi, họ điều hành một cửa hàng trang sức thủ công nhỏ. Đôi bông tai này là do bố mẹ tự tay làm khi cô mới sinh, dây leo có một con chim sẻ đung đưa.
Dây leo của đôi bông tai được làm từ ngọc lục bảo, còn con chim sẻ được chạm khắc bằng vàng, tượng trưng cho tự do, dây leo tượng trưng cho nơi cư trú.
Khi cô sinh ra, trên bậu cửa sổ bên ngoài có một con chim ác, mẹ cô thấy vậy nên quyết định làm đôi bông tai như thế cho cô. Bà hy vọng cô sẽ có một cuộc sống tự do, phóng khoáng, không bị ràng buộc, nồng nhiệt và lãng mạn, nhưng đồng thời cũng mong cô có một nơi để nghỉ khi mệt mỏi.
Sầm Ni từ từ mở hộp, đôi bông tai nằm yên tĩnh trong đó, ngọc lục bảo sáng lấp lánh dưới ánh trăng, cô nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng cảm thấy nghẹn ngào, trái tim như bị nén chặt.
Mặc dù biết cuộc hôn nhân của bố mẹ có vẻ như là một bi kịch, nhưng Sầm Ni vẫn cảm thấy mình rất nhớ họ.
Nhiều năm trôi qua, ấn tượng của cô về họ đã nhạt đi rất nhiều, nhưng hình ảnh của họ vẫn thường xuyên hiện lên trong đầu cô.
Sầm Ni hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng đặt đôi "dây leo chim sẻ" vào vali.
Thời gian nhanh chóng đến ngày 29 tháng Sáu, hôm đó là lễ tốt nghiệp đại học của cô, cũng là ngày trước khi cô bay đến Israel.
Bước vào giữa mùa hè, trời nắng gay gắt, trong khuôn viên trường người đến người đi đông đúc. Các sinh viên tốt nghiệp mặc áo choàng cử nhân đi dạo trong khuôn viên trường, có người cầm hoa chụp ảnh cùng bạn bè trước bia tuyên thệ, có người vội vã rời trường với bằng cấp và chứng chỉ để bước vào xã hội.
Trước khi lễ tốt nghiệp bắt đầu, Sầm Ni nhận được điện thoại từ Thư Ý, hai người hẹn gặp nhau vào hôm nay.
Sau khi rời Cannes, Sầm Ni và Thư Ý không mất liên lạc mà thường trò chuyện về cuộc sống hàng ngày và luôn hẹn sẽ đi ăn cùng nhau, đến hôm nay Thư Ý mới có thời gian, từ đoàn phim đến trường tìm cô.
Thư Ý trong điện thoại nói đã đến cổng trường của cô, Sầm Ni cầm điện thoại nói sẽ đến ngay.
Cổng trường đông đúc, Thư Ý đeo khẩu trang đứng dưới bóng cây cùng với trợ lý nhỏ, Sầm Ni ngay lập tức nhìn thấy, vội vàng đi về phía họ.
Thư Ý chưa từng học đại học, cô ấy mới biết hôm nay là lễ tốt nghiệp của cô nên nói muốn đến dự để chúc mừng cô tốt nghiệp. Sầm Ni cũng rất vui, đã đặt trước chỗ ngồi cho cô ấy.
Sau khi gặp nhau, hai người không cần quá nhiều lời chào hỏi, tựa như những người bạn lâu năm gặp lại, Thư Ý nhận món quà tốt nghiệp từ trợ lý rồi tặng cho Sầm Ni, hai người cùng đi vào cùng nhau, vừa đi vừa trò chuyện về phía hội trường lễ tốt nghiệp.
Khi vào hội trường, chỗ ngồi của họ ở phía bên phải của sân khấu chính, vị trí không phải là tốt nhất, nhưng may mắn là trường không phân chia chỗ ngồi cho sinh viên tốt nghiệp và khách mời nên họ vẫn có thể ngồi cạnh nhau.
Sau khi ngồi xuống, lễ tốt nghiệp vẫn chưa bắt đầu, hội trường còn rất ồn ào và náo nhiệt. Lúc này, Thư Ý đột nhiên nhận được điện thoại của Lê Diễn Nam. Cô ấy hơi nghi ngờ khi ấn nút nhận cuộc gọi, bên kia đầu dây với giọng điệu lạnh lùng thông báo anh đang công tác ở Bắc Kinh và muốn gặp cô để cùng ăn tối.
Thư Ý hơi bất ngờ, vì cô ấy không biết trước Lê Diễn Nam sẽ đến. Cô ấy cân nhắc một chút rồi hỏi: "Nhưng tối nay em đã hẹn với bạn bè, có thể đổi ngày khác không?"
Lê Diễn Nam vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng: "Anh có chuyến bay lúc nửa đêm về Hồng Kông."
Ý của anh rất rõ ràng, anh đến đây chỉ để gặp cô nên không thể thay đổi thời gian.
Thư Ý lưỡng lự một chút, rồi nói: "Nhưng hôm nay là lễ tốt nghiệp của Sầm Ni, ngày mai cô ấy sẽ ra nước ngoài, không biết khi nào mới có thể gặp lại..."
"Để cô ấy đi cùng." Giọng anh vẫn lạnh lùng và đầy quyết đoán.
Thư Ý cầm điện thoại, do dự một chút rồi nói: "Được, em sẽ hỏi xem."
Sau khi cúp máy, Thư Ý nói với Sầm Ni về chuyện này và hỏi xem cô có muốn đi cùng không.
Sầm Ni nghĩ một chút, ngày mai cô sẽ ra nước ngoài, không biết khi nào mới gặp lại nên đã đồng ý.
Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, họ vừa ra khỏi hội trường thì thấy chiếc Maybach màu đen đậu ở góc đường.
Khi họ đến gần, tài xế của Lê Diễn Nam đã ra khỏi ghế lái, kính cẩn mở cửa xe cho họ.
Sầm Ni khôn ngoan ngồi vào ghế trước, để lại không gian riêng tư ở hàng ghế sau cho Thư Ý và Lê Diễn Nam.
Mặc dù đã nghe tên Lê Diễn Nam nhiều lần ở Cannes, nhưng đây là lần đầu tiên Sầm Ni gặp anh. Khi cô khom người vào trong xe, nhìn thấy anh trong bộ đồ thể thao, đôi mắt nhắm lại với tư thế lười biếng, chân dài duỗi ra tự nhiên.
Cùng lúc đó, Lê Diễn Nam có vẻ cảm nhận được nên mở mắt ra, ánh mắt nặng nề quét qua, Sầm Ni lập tức cảm thấy lưng mình cứng lại, nhanh chóng quay mắt đi và ngồi thẳng.
"Em không giới thiệu sao?"
Nghe thấy giọng nói, Sầm Ni qua gương chiếu hậu của cửa xe nhìn thấy Lê Diễn Nam đang ôm Thư Ý mà hỏi.
"Đây là Sầm Ni, em đã gặp cô ấy ở Liên hoan phim Cannes." Thư Ý cẩn thận nép vào lòng Lê Diễn Nam, nhẹ nhàng nói, "Là cô ấy chăm sóc em hôm say rượu."
Sầm Ni nghe Thư Ý giới thiệu mình thì lập tức quay lại chào hỏi: "Anh Lê, chào anh, tôi là Sầm Ni."
Lê Diễn Nam liếc mắt nhìn Sầm Ni, đáp lại bằng một tiếng "ừ" nhạt nhẽo.
Giọng nói của anh nghe có vẻ bình thản, nhưng khí chất không thể xem thường. Sầm Ni nhướng mày rồi ngồi lại.
Trên đường đi không có ai nói gì, xe chạy qua phố Trường An, cuối cùng dừng lại trước một nhà hàng Quảng Đông ở Vương Phủ Tỉnh.
Sầm Ni theo Lê Diễn Nam và Thư Ý vào phòng ăn đã đặt trước, khi vào cửa thấy món ăn đã được dọn sẵn, đều là các món Quảng Đông nhẹ nhàng, mỗi đĩa món ăn không nhiều nhưng trình bày thì cực kỳ tinh tế.
Sau khi ba người ngồi xuống và bắt đầu ăn, không lâu sau đã có phục vụ vào dọn các dĩa.
Lê Diễn Nam ít nói và ăn không nhiều, đũa gần như không động đến, dường như chuyến này anh đến chỉ để ở bên Thư Ý.
Thư Ý ngồi cạnh Sầm Ni, nói chuyện về đủ thứ chủ đề mà con gái thường quan tâm, nói không ngừng như những người bạn lâu năm.
Khi bữa ăn đã đến giữa chừng, điện thoại của Lê Diễn Nam reo lên. Anh cúi đầu nhìn một cái rồi vẫy tay với Thư Ý, nói sẽ ra ngoài một chút.
Thư Ý cười gật đầu, nhìn theo bóng lưng của anh và tiếp tục quay lại trò chuyện với Sầm Ni.
"Sầm Ni, ở Israel chênh lệch mấy giờ so với ở đây?"
Sầm Ni cầm cốc trà uống một ngụm rồi nói: "Hhiện tại nếu là giờ mùa hè thì chênh lệch 5 giờ so với Trung Quốc, nếu vào giờ mùa đông thì thành 6 giờ."
"Vậy nếu suôn sẻ, có phải là khi kết thúc kỳ nghỉ hè, cô sẽ trở về không?"
"Ừ, nếu không có bất kỳ bất ngờ nào. Dù sao cũng chỉ là một khoảng thời gian chuyển tiếp ngắn thôi."
Thư Ý chống cằm, thở dài nói: "Ah, tôi thật ghen tị với cô vì có thể tiếp tục học tập. Đọc sách đối với tôi là điều hạnh phúc nhất."
Sầm Ni cười và xoa tay cô ấy, "Một ngôi sao lớn như cô sao lại ghen tị với một sinh viên nhỏ như tôi chứ?"
Thư Ý nhẹ nhàng thở dài: "Đúng vậy, hiện tại tôi đã có nhiều thứ, có khi không nên tham lam quá."
Khi Sầm Ni nghe câu này, cô nghĩ ngay đến việc Moger đã nói Lê Diễn Nam sắp đính hôn.
Có thể Thư Ý đang ám chỉ điều này, tương lai không xác định thật sự rất khó đoán.
Khi cô còn đang nghĩ thì Lê Diễn Nam đã xong cuộc gọi và trở lại.
Lúc anh ngồi xuống, Thư Ý quay đầu hỏi anh: "Công việc bận lắm sao? Tại sao tối khuya mà anh còn phải nhận cuộc gọi?"
Lê Diễn Nam đáp lại bằng giọng lười biếng: "Là Moger."
Nghe đến cái tên đó, Sầm Ni cảm thấy tim mình run lên, tay cầm cốc hơi rung, nước trà trên miệng cốc gợn sóng.
Cô ngẩng mắt nhìn Lê Diễn Nam, âm thầm quan sát biểu cảm của anh, như thể có thể nhìn ra bất cứ điều gì liên quan đến Moger.
Lê Diễn Nam lại không chú ý đến cô, chỉ nắm lấy tay Thư Ý.
"Sao Moger lại gọi đến?"
Không biết có phải do sự ăn ý hay không mà Thư Ý lại hỏi đúng câu hỏi mà Sầm Ni đang muốn hỏi.
Lê Diễn Nam vuốt ve tay Thư Ý, đáp một cách bình thản: "Là việc làm ăn, em không hiểu đâu."
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, thậm chí có vẻ âu yếm.
Sầm Ni không nghe thấy điều cô muốn biết, nhưng qua cảnh tượng này lại cảm thấy có chút cảm khái. Lê Diễn Nam đôi khi thực sự dành cho Thư Ý những cử chỉ âu yếm mơ hồ, nhưng loại âu yếm này lại có phần hư vô, khó mà nắm bắt.
Cũng trong khoảnh khắc đó, cô bỗng nhận ra mình rất nhớ Moger, nhớ đến đêm hôm đó trên ban công biệt thự, khi anh thấy cô lạnh nên đã ôm cô từ phía sau, thực ra lúc đó anh cũng rất ấm áp với cô.
Sau khi ăn tối xong, Lê Diễn Nam nói sẽ sắp xếp tài xế đưa Sầm Ni về nhà.
Sầm Ni nghe vậy liền vội vã từ chối, nói cô có thể đi tàu điện ngầm về nhà, nhưng Thư Ý vẫn khăng khăng để tài xế đưa cô về, vậy nên Sầm Ni đành phải đồng ý.
Trước khi lên xe, Sầm Ni ôm Thư Ý một cái rồi họ tách ra.
Trên đường về căn hộ, Maybach lướt qua ánh đèn sáng lấp lánh của Bắc Kinh về đêm. Thư Ý dựa vào lòng Lê Diễn Nam, hỏi anh về tình hình an ninh ở Israel.
Lê Diễn Nam nghe xong, nâng cằm cô lên: "Sao bỗng dưng em hỏi vậy?"
Thư Ý chớp mắt nhìn anh, nói: "Sầm Ni sẽ đi học ở Israel, không phải gần khu vực Trung Đông sao?"
"Cô ấy sẽ đi Israel?"
"Ừ, đúng rồi, sao vậy?"
"Lúc nãy Moger vừa gọi cho anh, nói cậu ấy bị điều đi Israel."
"Ah, thật trùng hợp!" Thư Ý nghe xong trở nên hào hứng, "Tại sao anh ấy cũng đi đến đó vậy?"
"Có việc làm ăn bên đó, cậu ta bị bố điều đi."
Thư Ý nghi ngờ nhíu mày: "Điều đi? Là sao vậy?"
"Cậu ta chống đối bố nên bị tước quyền lực, giờ bị điều đến đó."
"Anh ấy đã chống đối điều gì?"
Lê Diễn Nam có vẻ suy tư, anh biết Moger không hài lòng với việc bố chuẩn bị cho anh ta kết hôn nên bị điều đi, nhưng anh không muốn nói chuyện về hôn nhân với Thư Ý nên chuyển chủ đề: "Nếu chỉ là đi học mà không đến khu vực xung đột như Gaza hay Cao nguyên Golan thì Israel thực ra vẫn khá an toàn. Những khu vực và quốc gia xung quanh mới không an toàn."
"Thế à, nhưng em vẫn hơi lo lắng, Sầm Ni đi một mình lại chưa quen thuộc với nơi đó, ngôn ngữ chính thức ở đó hình như là tiếng Hebrew. Hay em nhờ Moger giúp chăm sóc cô ấy, được không?"
Lê Diễn Nam liếc cô, giọng bình thản: "Quan hệ tốt như vậy sao?"
"Ừm..." Thư Ý kéo nhẹ nút áo của Lê Diễn Nam, "Có được không?"
Lê Diễn Nam không từ chối cũng không đồng ý, chỉ chăm chú nhìn cô: "Moger có thời gian rảnh để chăm sóc một người phụ nữ không?"
Thư Ý môi mím lại. Với tính cách của Moger, quả thật anh không phải là người hay quan tâm đến chuyện của người khác, đặc biệt là liên quan đến phụ nữ. Thường thì có nhiều phụ nữ vây quanh anh, nhưng anh chỉ lạnh lùng, cũng không chủ động, vậy nên việc nhờ anh chăm sóc Sầm Ni, Thư Ý thật sự không có nhiều hy vọng.
/95
|