"Hoàng huynh, tìm đệ có việc gì không?" Hách Liên Vũ được một thái giám đưa đến ngự thư phòng của Hách Liên Kiệt.
Hách Liên Kiệt buông tấu chương trên tay, tiến về phía Hách Liên Vũ. "Ngày mai vương tử Thanh quốc sẽ đến kinh thành, chuyện này ta định giao cho đệ phụ trách, không rõ ý đệ ra sao?"
"Thần đệ quyết không phụ kỳ vọng của Hoàng huynh." Xem ra sau này anh sẽ bận rộn lắm, kỳ thật Hách Liên Vũ ở nhà bồi Tần Minh Nguyệt, sau khi kết hôn một tháng cuối cùng cũng được thưởng thức hương vị tân hôn.
"À này, đêm mai tiệc chiêu đãi vương tử và công chúa nước Thanh được tổ chức ở ngự hoa viên, còn có hoàng thân quốc thích và các vị đại thần cùng gia quyến, nếu được thì đệ đưa Minh Nguyệt cách cách cùng tham gia. Ta biết tuy đệ không vừa lòng nhưng nàng dù sao cũng là vương phi được cưới hỏi đàng hoàng, coi như là nể mặt Tần vương gia." Hách Liên Kiệt nhìn Hách Liên Vũ nói.
"Được, mai đệ sẽ dẫn nàng đến thỉnh an Hoàng ngạch nương."
Hách Liên Kiệt chẳng ngờ đệ đệ anh lại sảng khoái đáp ứng như vậy, thật khiến anh rất bất ngờ. Từ khi kết hôn đến nay, Hách Liên Vũ chưa một lần đưa Tần Minh Nguyệt vào cung hay thỉnh an Thái hậu. "Còn chuyện tiếp theo ta giao cho đệ, hạ nhân rồi mọi thứ đều do đệ tùy ý phân phó."
"Thần đệ đã rõ."
Rời ngự thư phòng, Hách Liên Vũ liền gục đầu, xem ra về đến nhà chắc đã khuya, không biết Minh Nguyệt hiện tại đang làm gì nhỉ, đọc sách hay đánh đàn? Ái chà, thôi, không nghĩ nữa, khẩn trương về nhà sớm một chút.
o0o
Vẫn là nơi đây thanh tĩnh nhất, Tần Minh Nguyệt bước vào hậu viện, hoa cỏ nơi đây đã cao lớn hẳn, mỗi cành đều mang theo nụ hoa e ấp, nói không chừng chỉ sớm mai thôi sẽ trổ hoa. Nàng chậm rãi bước vào đình, nhìn hồ nước bồng bềnh, nước trong cá lội khiến người ta thấy thích thú.
Tần Minh Nguyệt ngồi xuống, mở sách ra xem.
"Cách cách, cách cách." Tiểu Thúy nhanh chóng chạy đến.
"Tiểu Thúy!" Tần Minh Nguyệt vội buông sách đứng lên.
"Cách cách, em lo muốn chết mất thôi." Tiểu Thúy chạy đến ôm chầm lấy Tần Minh Nguyệt.
Nàng nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Thúy, "Được rồi, không sao mà."
"Cách cách, người gầy đi nhiều." Tiểu Thúy đau lòng nhìn Tần Minh Nguyệt.
"Đâu có, ta vẫn vậy mà." Nàng xoay tròn vài vòng trước mặt Tiểu Thúy.
"Cách cách, người có gặp tướng quân không?"
"Có chứ, phía bên kia hiện tại đã đình chiến."
"Không phải Vương gia cũng đến sao, người có gặp được không?"
"Ta nào dám để a mã gặp được, a mã còn chưa đến ta đã trốn về. Ngạch nương ta có khỏe không?"
"Cách cách yên tâm, Phúc tấn vẫn khỏe nhưng rất nhớ người."
"Ta cũng nhớ ngạch nương, đợi a mã trở về ta sẽ sắp xếp đến thăm họ." Giờ nàng có muốn cũng không thể đi, dù sao cũng nói là từ bên nhà mẹ đẻ trở về. Nếu lại về nữa, Hách Liên Vũ nhất định sẽ nghi ngờ.
"Cách cách, em nghe người trong phủ bảo rằng Vương gia đã thừa nhận người là Vương phi, còn đưa người đến Đông uyển sống cùng ngài, có thật không?" Tiểu Thúy vui sướng nhìn Tần Minh Nguyệt.
Tần Minh Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu, khẽ đáp: "Cũng có thể coi là như thế."
"Vậy là tốt rồi, lúc trở về, Phúc tấn luôn hỏi em người ở Vương phủ có tốt không, em thật không biết phải nói sao a." Suy cho cùng, nói là tốt thì cũng không hẳn, mà nói không tốt thì Phúc tấn nhất định sẽ đau lòng, tình thế này quả là khó xử a. Nhưng hiện tài thì tốt rồi, cách cách nhà cô rốt cục cũng hết khổ.
Hách Liên Kiệt buông tấu chương trên tay, tiến về phía Hách Liên Vũ. "Ngày mai vương tử Thanh quốc sẽ đến kinh thành, chuyện này ta định giao cho đệ phụ trách, không rõ ý đệ ra sao?"
"Thần đệ quyết không phụ kỳ vọng của Hoàng huynh." Xem ra sau này anh sẽ bận rộn lắm, kỳ thật Hách Liên Vũ ở nhà bồi Tần Minh Nguyệt, sau khi kết hôn một tháng cuối cùng cũng được thưởng thức hương vị tân hôn.
"À này, đêm mai tiệc chiêu đãi vương tử và công chúa nước Thanh được tổ chức ở ngự hoa viên, còn có hoàng thân quốc thích và các vị đại thần cùng gia quyến, nếu được thì đệ đưa Minh Nguyệt cách cách cùng tham gia. Ta biết tuy đệ không vừa lòng nhưng nàng dù sao cũng là vương phi được cưới hỏi đàng hoàng, coi như là nể mặt Tần vương gia." Hách Liên Kiệt nhìn Hách Liên Vũ nói.
"Được, mai đệ sẽ dẫn nàng đến thỉnh an Hoàng ngạch nương."
Hách Liên Kiệt chẳng ngờ đệ đệ anh lại sảng khoái đáp ứng như vậy, thật khiến anh rất bất ngờ. Từ khi kết hôn đến nay, Hách Liên Vũ chưa một lần đưa Tần Minh Nguyệt vào cung hay thỉnh an Thái hậu. "Còn chuyện tiếp theo ta giao cho đệ, hạ nhân rồi mọi thứ đều do đệ tùy ý phân phó."
"Thần đệ đã rõ."
Rời ngự thư phòng, Hách Liên Vũ liền gục đầu, xem ra về đến nhà chắc đã khuya, không biết Minh Nguyệt hiện tại đang làm gì nhỉ, đọc sách hay đánh đàn? Ái chà, thôi, không nghĩ nữa, khẩn trương về nhà sớm một chút.
o0o
Vẫn là nơi đây thanh tĩnh nhất, Tần Minh Nguyệt bước vào hậu viện, hoa cỏ nơi đây đã cao lớn hẳn, mỗi cành đều mang theo nụ hoa e ấp, nói không chừng chỉ sớm mai thôi sẽ trổ hoa. Nàng chậm rãi bước vào đình, nhìn hồ nước bồng bềnh, nước trong cá lội khiến người ta thấy thích thú.
Tần Minh Nguyệt ngồi xuống, mở sách ra xem.
"Cách cách, cách cách." Tiểu Thúy nhanh chóng chạy đến.
"Tiểu Thúy!" Tần Minh Nguyệt vội buông sách đứng lên.
"Cách cách, em lo muốn chết mất thôi." Tiểu Thúy chạy đến ôm chầm lấy Tần Minh Nguyệt.
Nàng nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Thúy, "Được rồi, không sao mà."
"Cách cách, người gầy đi nhiều." Tiểu Thúy đau lòng nhìn Tần Minh Nguyệt.
"Đâu có, ta vẫn vậy mà." Nàng xoay tròn vài vòng trước mặt Tiểu Thúy.
"Cách cách, người có gặp tướng quân không?"
"Có chứ, phía bên kia hiện tại đã đình chiến."
"Không phải Vương gia cũng đến sao, người có gặp được không?"
"Ta nào dám để a mã gặp được, a mã còn chưa đến ta đã trốn về. Ngạch nương ta có khỏe không?"
"Cách cách yên tâm, Phúc tấn vẫn khỏe nhưng rất nhớ người."
"Ta cũng nhớ ngạch nương, đợi a mã trở về ta sẽ sắp xếp đến thăm họ." Giờ nàng có muốn cũng không thể đi, dù sao cũng nói là từ bên nhà mẹ đẻ trở về. Nếu lại về nữa, Hách Liên Vũ nhất định sẽ nghi ngờ.
"Cách cách, em nghe người trong phủ bảo rằng Vương gia đã thừa nhận người là Vương phi, còn đưa người đến Đông uyển sống cùng ngài, có thật không?" Tiểu Thúy vui sướng nhìn Tần Minh Nguyệt.
Tần Minh Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu, khẽ đáp: "Cũng có thể coi là như thế."
"Vậy là tốt rồi, lúc trở về, Phúc tấn luôn hỏi em người ở Vương phủ có tốt không, em thật không biết phải nói sao a." Suy cho cùng, nói là tốt thì cũng không hẳn, mà nói không tốt thì Phúc tấn nhất định sẽ đau lòng, tình thế này quả là khó xử a. Nhưng hiện tài thì tốt rồi, cách cách nhà cô rốt cục cũng hết khổ.
/82
|