"Vương gia, liệu có phải ngày mai nên đưa cách cách vào cung thỉnh an Hoàng thái hậu?" Quản gia cung kính nhìn Hách Liên Vũ.
"Thỉnh an? Ông cho rằng Thái hậu muốn gặp nàng ta sao?" Nếu không phải do tình thế bức bách, hoàng ngạch nương nhất định sẽ không để con của người cưới một cách cách xấu xí như thế về nhà.
Lão quản gia không dám nói gì thêm nữa, lúc này Vương gia đang tức giận, vạn phần không nên đắc tội, bằng không cái mạng nhỏ này cũng khó giữ.
"Các ngươi lui xuống hết đi." Mọi người đều bảo rằng con người ta sống trên đời này có 'tứ hỉ'[1], trong đó niềm vui lớn nhất chính là đêm động phòng hoa chúc. Không thể ngờ rằng đêm động phòng cư nhiên ta lại lẻ loi một mình. Vị cách cách xấu xí kia, không phải lúc này nàng ta cũng đang nghĩ như vậy chứ? Kỳ quặc, hà cớ gì ta lại nghĩ đến nàng ta chứ. Nàng rõ ràng là một cô gái xấu xí, nhưng sao lại có thể có đôi mắt đẹp đến thế, đẹp đến nỗi như có thể nhìn thấu lòng người.
o0o
"Cách cách, việc này để em làm cho."
"Dù sao ta cũng không có việc gì, chẳng phải làm cùng nhau sẽ nhanh hơn sao. Hơn nữa ta cũng mau muốn biến nơi này thành nơi có nhiều hoa cỏ, còn có cả cá bơi nữa." Tần Minh Nguyệt làm theo như Tiểu Thúy, nàng xắn tay áo lên nhổ những ngọn cỏ cao cao trên mặt đất.
Qua hai ngày vất vả làm việc, cuối cùng bãi đất hoang xưa cũng có chút thay đổi. Tần Minh Nguyệt vui vẻ cười, nói: "Tiểu Thúy, ngày mai chúng ta đi mua một ít hạt giống hoa về trồng ở đây, còn bên kia sẽ trồng một ít thảo dược."
"Cách cách, người không phải lại muốn lên núi hái thảo dược về chứ?"
"Phải, thế thì làm sao?"
"Cách cách à, nơi này là Vĩnh Lạc Vương phủ, người hiện tại chính là Vương phi nha."
"Em yên tâm, chút việc nhỏ này không làm khó được ta." Vương phi, vương phi cái khỉ gì chứ. Nếu người kia đã không thừa nhận nàng là Vương phi, nàng cũng không thèm làm vương phi gì gì ấy.
o0o
"Vương gia, người đã về." Vương quản gia vội chạy ra đón.
"Ông căn dặn nha hoàn đi chuẩn bị một gian phòng." Nói xong anh liền đi vào buồng trong.
"Vâng. Tôi sẽ đi ngay." Vương gia đã không nhắc đến là ai, thân làm quản gia, lão cũng không dám hỏi đến.
"Vương gia, phòng ốc tôi đã dặn nha hoàn chuẩn bị, người còn căn dặn gì thêm không?"
"Biểu muội[2], con gái của cữu cữu[3] ta muốn đến đây một thời gian. Bảo bọn hạ nhân tất cả phải chuẩn bị đón tiếp chu đáo."
Biểu muội của vương gia cũng chính là biểu muội của đương kim hoàng thượng, lại còn là chất nữ[4] của đương kim thái hậu, không cần phải nói chắc hẳn không ai dám khinh suất. "Vâng, tôi hiểu. Vương gia, nếu không còn chuyện gì, tôi xin lui xuống trước."
"Phải rồi, Minh Nguyệt cách cách kia, nàng ta mấy ngày nay làm gì?"
"Chuyện này... Vương gia đã dặn không được cho người trong phủ đến gần nơi đó, cho nên..." Thật không biết Vương gia đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày trước còn tức giận thiếu chút nữa phát điên, sao hôm nay đã lại quan tâm hỏi chuyện của cách cách.
"Tốt. Không còn chuyện của ông nữa, lui xuống đi." Thật không ngờ vị cách cách kia đúng là giỏi chịu đựng, những tưởng là cách cách vốn được sống trong nhung lụa nhất định sẽ không chịu đựng được cực khổ, chỉ cần qua một ngày sẽ đến tìm anh khóc lóc. Nhưng nay đã qua một tuần mà nàng vẫn chưa đến, anh quả thật đã xem thường nàng.
o0o
"Cách cách, hạt giống cũng đã gieo, trong hồ cũng đã thả cá, nhất định không lâu nữa nơi này sẽ tràn đầy sức sống, chi phồn diệp mậu[5]." Tiểu Thúy cân nhắc suy nghĩ mãi mới nhớ ra được câu thành ngữ có thể tạm coi là chính xác.
"Tiểu Thúy, thật không tồi, rất tiến bộ nha."
"Hì hì." Tiểu Thúy ngây ngốc gãi đầu.
"Tiểu Thúy, em mang đàn của ta ra đây. Đã vài ngày không gảy đàn, chân tay thật ngứa ngáy."
"Dạ, em đi ngay đây." Nghe thấy cách cách nói muốn đánh đàn, Tiểu Thúy rất vui vẻ. Bởi vì tiếng đàn của cách cách là âm thanh đẹp nhất mà cô được nghe từ nhỏ cho đến tận bây giờ. Tiếng đàn ấy thấm vào lòng người, khiến ta cảm thấy thật gần gũi, nhất thời có thể trút bỏ, quên đi hết những muộn phiền.
__________
[1] Tứ hỉ là một quan niệm của người Trung Hoa, có nghĩa là bốn điều mừng, bốn điều tốt lành. Quan niệm này bắt nguồn từ một bài thơ dân gian, tục gọi là Tứ hỉ thi (bài thơ về bốn điều vui mừng). Bài thơ này được chép trong Dung trai tùy bút của Hồng Mại đời Tống, nguyên văn như sau:
Cửu hạn phùng cam vũ;
Tha hương ngộ cố tri;
Động phòng hoa chúc dạ;
Kim bảng quải danh thì.
Dịch nghĩa : Nằng hạn lâu ngày gặp mưa nhuần – Nơi xứ người gặp được bạn cũ – Đêm đuốc hoa trong phòng cô dâu – Lúc thi đỗ bảng vàng treo tên.
(Theo bachkhoatrithuc.vn)
[2] Biểu muội : em gái con cô, cậu hoặc dì nhỏ tuổi hơn người nói
[3] Cữu cữu : cậu, anh em với mẹ gọi là cữu
[4] Chất nữ : cháu gái
[5] Bản gốc : 枝繁叶茂 – Chi phồn diệp mậu. Miêu tả cành lá sum suê rậm rạp Dùng ví von gia tộc thịnh vượng, nhiều con cháu. Phồn : phồn thịnh. Mậu : tươi tốt, cỏ cây sum suê.
"Thỉnh an? Ông cho rằng Thái hậu muốn gặp nàng ta sao?" Nếu không phải do tình thế bức bách, hoàng ngạch nương nhất định sẽ không để con của người cưới một cách cách xấu xí như thế về nhà.
Lão quản gia không dám nói gì thêm nữa, lúc này Vương gia đang tức giận, vạn phần không nên đắc tội, bằng không cái mạng nhỏ này cũng khó giữ.
"Các ngươi lui xuống hết đi." Mọi người đều bảo rằng con người ta sống trên đời này có 'tứ hỉ'[1], trong đó niềm vui lớn nhất chính là đêm động phòng hoa chúc. Không thể ngờ rằng đêm động phòng cư nhiên ta lại lẻ loi một mình. Vị cách cách xấu xí kia, không phải lúc này nàng ta cũng đang nghĩ như vậy chứ? Kỳ quặc, hà cớ gì ta lại nghĩ đến nàng ta chứ. Nàng rõ ràng là một cô gái xấu xí, nhưng sao lại có thể có đôi mắt đẹp đến thế, đẹp đến nỗi như có thể nhìn thấu lòng người.
o0o
"Cách cách, việc này để em làm cho."
"Dù sao ta cũng không có việc gì, chẳng phải làm cùng nhau sẽ nhanh hơn sao. Hơn nữa ta cũng mau muốn biến nơi này thành nơi có nhiều hoa cỏ, còn có cả cá bơi nữa." Tần Minh Nguyệt làm theo như Tiểu Thúy, nàng xắn tay áo lên nhổ những ngọn cỏ cao cao trên mặt đất.
Qua hai ngày vất vả làm việc, cuối cùng bãi đất hoang xưa cũng có chút thay đổi. Tần Minh Nguyệt vui vẻ cười, nói: "Tiểu Thúy, ngày mai chúng ta đi mua một ít hạt giống hoa về trồng ở đây, còn bên kia sẽ trồng một ít thảo dược."
"Cách cách, người không phải lại muốn lên núi hái thảo dược về chứ?"
"Phải, thế thì làm sao?"
"Cách cách à, nơi này là Vĩnh Lạc Vương phủ, người hiện tại chính là Vương phi nha."
"Em yên tâm, chút việc nhỏ này không làm khó được ta." Vương phi, vương phi cái khỉ gì chứ. Nếu người kia đã không thừa nhận nàng là Vương phi, nàng cũng không thèm làm vương phi gì gì ấy.
o0o
"Vương gia, người đã về." Vương quản gia vội chạy ra đón.
"Ông căn dặn nha hoàn đi chuẩn bị một gian phòng." Nói xong anh liền đi vào buồng trong.
"Vâng. Tôi sẽ đi ngay." Vương gia đã không nhắc đến là ai, thân làm quản gia, lão cũng không dám hỏi đến.
"Vương gia, phòng ốc tôi đã dặn nha hoàn chuẩn bị, người còn căn dặn gì thêm không?"
"Biểu muội[2], con gái của cữu cữu[3] ta muốn đến đây một thời gian. Bảo bọn hạ nhân tất cả phải chuẩn bị đón tiếp chu đáo."
Biểu muội của vương gia cũng chính là biểu muội của đương kim hoàng thượng, lại còn là chất nữ[4] của đương kim thái hậu, không cần phải nói chắc hẳn không ai dám khinh suất. "Vâng, tôi hiểu. Vương gia, nếu không còn chuyện gì, tôi xin lui xuống trước."
"Phải rồi, Minh Nguyệt cách cách kia, nàng ta mấy ngày nay làm gì?"
"Chuyện này... Vương gia đã dặn không được cho người trong phủ đến gần nơi đó, cho nên..." Thật không biết Vương gia đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày trước còn tức giận thiếu chút nữa phát điên, sao hôm nay đã lại quan tâm hỏi chuyện của cách cách.
"Tốt. Không còn chuyện của ông nữa, lui xuống đi." Thật không ngờ vị cách cách kia đúng là giỏi chịu đựng, những tưởng là cách cách vốn được sống trong nhung lụa nhất định sẽ không chịu đựng được cực khổ, chỉ cần qua một ngày sẽ đến tìm anh khóc lóc. Nhưng nay đã qua một tuần mà nàng vẫn chưa đến, anh quả thật đã xem thường nàng.
o0o
"Cách cách, hạt giống cũng đã gieo, trong hồ cũng đã thả cá, nhất định không lâu nữa nơi này sẽ tràn đầy sức sống, chi phồn diệp mậu[5]." Tiểu Thúy cân nhắc suy nghĩ mãi mới nhớ ra được câu thành ngữ có thể tạm coi là chính xác.
"Tiểu Thúy, thật không tồi, rất tiến bộ nha."
"Hì hì." Tiểu Thúy ngây ngốc gãi đầu.
"Tiểu Thúy, em mang đàn của ta ra đây. Đã vài ngày không gảy đàn, chân tay thật ngứa ngáy."
"Dạ, em đi ngay đây." Nghe thấy cách cách nói muốn đánh đàn, Tiểu Thúy rất vui vẻ. Bởi vì tiếng đàn của cách cách là âm thanh đẹp nhất mà cô được nghe từ nhỏ cho đến tận bây giờ. Tiếng đàn ấy thấm vào lòng người, khiến ta cảm thấy thật gần gũi, nhất thời có thể trút bỏ, quên đi hết những muộn phiền.
__________
[1] Tứ hỉ là một quan niệm của người Trung Hoa, có nghĩa là bốn điều mừng, bốn điều tốt lành. Quan niệm này bắt nguồn từ một bài thơ dân gian, tục gọi là Tứ hỉ thi (bài thơ về bốn điều vui mừng). Bài thơ này được chép trong Dung trai tùy bút của Hồng Mại đời Tống, nguyên văn như sau:
Cửu hạn phùng cam vũ;
Tha hương ngộ cố tri;
Động phòng hoa chúc dạ;
Kim bảng quải danh thì.
Dịch nghĩa : Nằng hạn lâu ngày gặp mưa nhuần – Nơi xứ người gặp được bạn cũ – Đêm đuốc hoa trong phòng cô dâu – Lúc thi đỗ bảng vàng treo tên.
(Theo bachkhoatrithuc.vn)
[2] Biểu muội : em gái con cô, cậu hoặc dì nhỏ tuổi hơn người nói
[3] Cữu cữu : cậu, anh em với mẹ gọi là cữu
[4] Chất nữ : cháu gái
[5] Bản gốc : 枝繁叶茂 – Chi phồn diệp mậu. Miêu tả cành lá sum suê rậm rạp Dùng ví von gia tộc thịnh vượng, nhiều con cháu. Phồn : phồn thịnh. Mậu : tươi tốt, cỏ cây sum suê.
/82
|