“Các vị chủ tử trong Quốc công phủ, ai cũng đều tâm thiện thuần lương, vô luận đi theo ai, nô tỳ cũng không một câu oán hận”. Hân Nhi trên mặt đắc ý nói, chỉ cần qua hôm nay, chỉ cần hãm hại Đại tiểu thư thành công, cho dù bị đuổi ra khỏi phủ, nàng tin chắc Phong di nương cũng vì nàng chuộc thân, khôi phục lại thân phận, còn có thể cho nàng một món tiền, đủ nàng sống sung sướng suốt đời, không cần phải làm kiếp nô tỳ nữa.
“Nô tỳ cũng vậy!”. Lâm mẹ liếc mắt nhìn Sở Ngâm Ngọc một cái, lập tức cúi đầu nhỏ giọng nói.
Có Lâm mẹ dẫn đầu, những nha hoàn còn lại cũng đều mở miệng, nhao nhao nói, tất cả đều xác thực Sở Ngâm Ngọc dùng quần áo của nam tử để hãm hại Tam tiểu thư.
“Lũ ngoan độc các ngươi…”. Xuân Cầm tức giận đến không nói ra lời. Những người này đều quyết tâm hãm hại tiểu thư… Lần này phải làm sao bây giờ? Phải làm như thế nào mới khiến tiểu thư bình an vô sự? Bỗng nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong đôi mắt sâu của tiểu thư, tựa hồ không hề quá kinh ngạc trước tình hình hiện tại, trong lòng lại không khỏi nghi ngờ, lẽ nào tiểu thư còn có chuẩn bị chiêu sau?
Đúng lúc này, đứng trong đám người, đột nhiên có một thanh âm nhu nhược vang lên: “Này hình như không phải quần áo của nam tử”.
Mọi người vừa nghe nói, lão mẹ theo hầu lão phu nhân vọt lên trước xem xét, cả kinh kêu lên: “Này, đây là…”. Hai tay run rẩy, mặt cắt không còn máu.
Tất cả mọi người đều hướng về quần áo trên tay lão mẹ nhìn lại.
Phong Tang Nhu ánh mắt xẹt qua, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
Trong túi vải màu xanh là một con búp bê bằng vải, hơn nữa trên đó có viết ngày sinh tháng đẻ của Sở Ngâm Ngọc, quanh thân cắm đầy ngân châm. Đây rõ ràng là yểm chấn mà.
Phong Tang Nhu nhất thời ủ dột. Nguyên bản nghĩ đến kế hoạch hoàn mỹ, hiện giờ lại hoàn toàn không khống chế được. Hiện tại trừ bỏ lão phu nhân, cùng người bị yểm chấn – Sở Ngâm Ngọc, tất cả mọi người đều không thế tránh khỏi hiềm nghi. Tuy rằng Sở lão phu nhân ngày thường không thích Sở Ngâm Ngọc lắm, nhưng cũng tuyệt đối không tha thứ cho người đối với Sở Ngâm Ngọc như vậy, hơn nữa lão phu nhân còn muốn lợi dụng quan hệ của Sở Ngâm Ngọc để giúp đỡ cho Tuệ vương…
Sở lão phu nhân tức giận trừng mắt, đem búp bê vải ném xuống đất.
“Tất cả nha hoàn, bà tử trong Thanh Ngọc Uyển đối với chủ tử của các ngươi thật là trung tâm a! Đây là tang vật chủ tử các ngươi hãm hại người khác?”.
“Lão phu nhân thứ tội. Nô tỳ biết sai… nô tỳ biết sai…”. Tất cả bọn nha đầu nhìn thấy lão phu nhân tức giận đều tự giác quỳ xuống, cầu xin tha thứ.
Lão phu nhân lại phẫn nộ quát: “Nói, thứ này rốt cục là của ai? Nếu không tra được, tất cả nha hoàn trong Thanh Ngọc Uyển, tính cả người nhà của bọn họ, đem tất cả đều phạt đánh”.
Chúng nha hoàn, trái nhìn phải, phải nhìn trái, ai cũng không nói rõ được con búp bê vải là của ai. Các nàng đương nhiên không nói rõ được, bởi người làm ra con búp bê này chính là Sở Ngâm Ngọc.
Những nha hoàn, bà tử này, Sở Ngâm Ngọc nàng tuyệt đối sẽ không lại lưu lại Thanh Ngọc Uyển. Đuổi nha hoàn là một chuyện dễ dàng, nhưng nếu liên tiếp đuổi người, cũng khó tránh khỏi người khác hiểu nhầm. Cho nên, nàng vốn dự tính ở trong vòng hai năm chậm rãi đuổi người, nhưng bây giờ, nhân hồi phong ba này, nàng muốn đem tất cả người hầu trong Thanh Ngọc Uyển đều thanh tẩy sạch sẽ. Hơn nữa, vô luận chủ mưu là ai, các nàng mưu hại nàng, cho dù có lan truyền ra ngoài, người khác cũng chỉ nói nàng nhân hậu, mà bọn nha hoàn vong ân bội chủ. Như vậy, nàng không những có thể đuổi được bọn “ăn cây táo rào cây sung này” mà còn có thể có được thanh danh tốt.
“Nô tỳ cũng vậy!”. Lâm mẹ liếc mắt nhìn Sở Ngâm Ngọc một cái, lập tức cúi đầu nhỏ giọng nói.
Có Lâm mẹ dẫn đầu, những nha hoàn còn lại cũng đều mở miệng, nhao nhao nói, tất cả đều xác thực Sở Ngâm Ngọc dùng quần áo của nam tử để hãm hại Tam tiểu thư.
“Lũ ngoan độc các ngươi…”. Xuân Cầm tức giận đến không nói ra lời. Những người này đều quyết tâm hãm hại tiểu thư… Lần này phải làm sao bây giờ? Phải làm như thế nào mới khiến tiểu thư bình an vô sự? Bỗng nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong đôi mắt sâu của tiểu thư, tựa hồ không hề quá kinh ngạc trước tình hình hiện tại, trong lòng lại không khỏi nghi ngờ, lẽ nào tiểu thư còn có chuẩn bị chiêu sau?
Đúng lúc này, đứng trong đám người, đột nhiên có một thanh âm nhu nhược vang lên: “Này hình như không phải quần áo của nam tử”.
Mọi người vừa nghe nói, lão mẹ theo hầu lão phu nhân vọt lên trước xem xét, cả kinh kêu lên: “Này, đây là…”. Hai tay run rẩy, mặt cắt không còn máu.
Tất cả mọi người đều hướng về quần áo trên tay lão mẹ nhìn lại.
Phong Tang Nhu ánh mắt xẹt qua, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
Trong túi vải màu xanh là một con búp bê bằng vải, hơn nữa trên đó có viết ngày sinh tháng đẻ của Sở Ngâm Ngọc, quanh thân cắm đầy ngân châm. Đây rõ ràng là yểm chấn mà.
Phong Tang Nhu nhất thời ủ dột. Nguyên bản nghĩ đến kế hoạch hoàn mỹ, hiện giờ lại hoàn toàn không khống chế được. Hiện tại trừ bỏ lão phu nhân, cùng người bị yểm chấn – Sở Ngâm Ngọc, tất cả mọi người đều không thế tránh khỏi hiềm nghi. Tuy rằng Sở lão phu nhân ngày thường không thích Sở Ngâm Ngọc lắm, nhưng cũng tuyệt đối không tha thứ cho người đối với Sở Ngâm Ngọc như vậy, hơn nữa lão phu nhân còn muốn lợi dụng quan hệ của Sở Ngâm Ngọc để giúp đỡ cho Tuệ vương…
Sở lão phu nhân tức giận trừng mắt, đem búp bê vải ném xuống đất.
“Tất cả nha hoàn, bà tử trong Thanh Ngọc Uyển đối với chủ tử của các ngươi thật là trung tâm a! Đây là tang vật chủ tử các ngươi hãm hại người khác?”.
“Lão phu nhân thứ tội. Nô tỳ biết sai… nô tỳ biết sai…”. Tất cả bọn nha đầu nhìn thấy lão phu nhân tức giận đều tự giác quỳ xuống, cầu xin tha thứ.
Lão phu nhân lại phẫn nộ quát: “Nói, thứ này rốt cục là của ai? Nếu không tra được, tất cả nha hoàn trong Thanh Ngọc Uyển, tính cả người nhà của bọn họ, đem tất cả đều phạt đánh”.
Chúng nha hoàn, trái nhìn phải, phải nhìn trái, ai cũng không nói rõ được con búp bê vải là của ai. Các nàng đương nhiên không nói rõ được, bởi người làm ra con búp bê này chính là Sở Ngâm Ngọc.
Những nha hoàn, bà tử này, Sở Ngâm Ngọc nàng tuyệt đối sẽ không lại lưu lại Thanh Ngọc Uyển. Đuổi nha hoàn là một chuyện dễ dàng, nhưng nếu liên tiếp đuổi người, cũng khó tránh khỏi người khác hiểu nhầm. Cho nên, nàng vốn dự tính ở trong vòng hai năm chậm rãi đuổi người, nhưng bây giờ, nhân hồi phong ba này, nàng muốn đem tất cả người hầu trong Thanh Ngọc Uyển đều thanh tẩy sạch sẽ. Hơn nữa, vô luận chủ mưu là ai, các nàng mưu hại nàng, cho dù có lan truyền ra ngoài, người khác cũng chỉ nói nàng nhân hậu, mà bọn nha hoàn vong ân bội chủ. Như vậy, nàng không những có thể đuổi được bọn “ăn cây táo rào cây sung này” mà còn có thể có được thanh danh tốt.
/55
|