Tâm tình Dương Phàm xao động một hồi, bàn tay không kìm nổi khẽ tăng thêm chút lực. Trương Tư Tề đã tỉnh lại không kìm nổi ư một tiếng, lúc này dũng cảm quay đầu lại, mở to đôi mắt sáng trong như nước, chớp chớp mắt nhìn Dương Phàm.
Vẻ mặt Trương Tư Tề cực kỳ e lệ, rất nhanh gục đầu vào trong ngực Dương Phàm, nói giọng nhỏ như kiến:
- Anh muốn à?
Người nào không muốn chính là thái giám! Dương Phàm không nói ra như vậy nhưng nói với vẻ rất bất đắc dĩ:
- Em mà còn như vậy, anh sẽ không kìm nổi nữa.
Trương Tư Tề vừa nghe vậy liền giật mình như một chú thỏ con, lập tức ào xuống giường, đứng trước cửa nhìn Dương Phàm nói:
- Không được, em sợ đau!
Cô gái nhỏ nói xong xoay người đi ra khỏi cửa, để lại một bóng lưng khêu gợi. Dương Phàm thở dài một hơi, những ngày như thế này dài quá, làm sao chịu nổi chứ?
Sợ đau! Lý do cũ rích!
Đánh răng rửa mặt xong, hai người sóng vai đi ra cửa, Trương Tư Tề kéo tay Dương Phàm, giống như đôi tình nhân, bộ dáng rất thân thiết. Ngày xưa, khi nam nữ chưa được tự do yêu đương thì hình tượng này cực kỳ bại hoại, sẽ bị mọi người phê phán.
Đầu tiên là lái xe đưa Trương Tư Tề tới tòa soạn báo. Khi xuống xe, Trương Tư Tề vội vàng hôn nhẹ lên má Dương Phàm rồi cười hài lòng nói:
- Buổi tối đưa em đi dự tiệc, nhớ ăn mặc đẹp trai vào nha.
Dương Phàm không nghe rõ, trong đầu còn đang nghĩ đến chuyện khác liền tùy ý gật đầu, nhấn ga đi ra ngoài. Khi đến sở Lâm nghiệp, tìm Trầm Minh, đợi một lúc cho các viên chức tới. Lúc này các thủ tục đã được xử lý rất nhanh, chỉ hơn một giờ đã xong hết, số tiền mười triệu đã được chuyển tới tài khoản chuyên dụng mà Dương Phàm mở.
Về vấn đề tài chính, gần đây phòng tài chính có nhiều lời khó nghe, ý tứ đơn giản chính là Dương Phàm nắm trong tay quá nhiều về tài chính, không phù hợp trình tự vân vân. Vấn đề này, tại hội nghị thường ủy, Hồng Thành Cương và Hạ Tiểu Bình đều giơ cao ngọn cờ ủng hộ Dương Phàm. Hồng Thành Cương thậm chí vỗ bàn nói:
- Có bản lĩnh, các người cũng mang chút tài chính về đi. Có bản lĩnh, các người cũng làm được mấy hạng mục đăng trên nhật báo YM đi.
Hạ Tiểu Bình thì thản nhiên nói:
- Làm việc tất có sai, nếu nhàn rỗi ở bên cạnh xem náo nhiệt thì không nên nói gở như vậy!
Tô Diệu Nga thì phi thường nghiêm túc tỏ thái độ:
- Một số đồng chí trong Đảng chúng ta có ý thức không thẳng thắn. Ngay cả đồng chí của mình cũng đối xử không đúng.
Bốn người cao nhất trong thường ủy có cùng ý tứ, cố tình đối địch với bọn họ, kết quả chỉ có một. Trên tỉnh cũng rất coi trọng việc này, trong lúc nhất thời, thường ủy không còn gì để nói nữa.
Xử lý xong mọi việc, trước khi đi, Dương Phàm quay đầu lại hỏi một cán bộ:
- Nếu theo trình tự bình thường, tôi làm chuyện này phải mất mấy ngày?
Cán bộ đó kinh ngạc nhìn Dương Phàm, nghỉ một chút rồi cười nói:
- Vĩ Huyền là trường hợp xử lý đặc biệt. Nếu phải làm theo trình tự bình thường, chỉ sợ phải mất một tuần. Cái khác không nói, cứ mỗi phòng ban, anh sẽ phải mất vài ngày.
Dương Phàm gật gật đầu tỏ vẻ hiểu. Trở lại văn phòng Trầm Minh, thấy Trầm Minh đang trầm ngâm, Dương Phàm nói:
- Trầm thúc, gần đây có thể dành thời gian xuống Vĩ Huyền một chuyến không?
Trầm Minh nhìn Dương Phàm, khẽ mỉm cười, hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hiện tại cháu suy xét vấn đề khá chu toàn rồi đó. Ngày kia chú sẽ dẫn đoàn xuống Vĩ Huyền.
Dương Phàm nhẩm tính ngày, nghĩ một chút nói:
- Vừa lúc ở đây cháu cũng có việc, đến hôm đó sẽ xong việc, cháu và chú cùng xuống.
Trầm Minh thản nhiên cười cười nói:
- Cháu đừng quan tâm tới bên phía chú. Cho dù chú đi rồi, sức ảnh hưởng vẫn còn, nhưng ngược lại, cháu nên đi gặp bí thư Chúc một chút. Hiện tại cục diện huyện Vĩ Huyền rất tốt, bí thư Chúc cũng rất hài lòng. Hiện giờ cháu đi, muốn tiền, muốn chính sách đều là danh chính ngôn thuận. Kỳ thật, cháu chỉ cần đi báo cáo công tác là đủ. Bí thư Chúc tính toán toàn bộ công tác chung của tỉnh, tự nhiên sẽ cho các cháu chỗ tốt để phát triển.
Dương Phàm nghĩ nghĩ, gật gật đầu nói:
- Vâng, cháu sẽ đi.
Cáo biệt Trầm Minh, Dương Phàm nghĩ rằng trước hết phải gọi điện thoại cho Điền Trọng, tỏ vẻ muốn báo cáo công tác cho bí thư Chúc. Điền Trọng nghe xong không khỏi hơi hơi ngừng lại một chút nói:
- Cháu trực tiếp đến văn phòng chú, chú sẽ gọi điện thoại hỏi bí thư Chúc một chút xem có được hay không.
Đi vào phòng làm việc của Điền Trọng, thư ký nhận ra Dương Phàm liền mỉm cười dẫn hắn vào. Điền Trọng cũng là người bận rộn, tuy nhiên chính là người khiêm tốn nhất trong thường ủy.
Dương Phàm đi vào, Điền Trọng hơi ngẩng đầu lên mỉm cười, ra hiệu cho hắn ngồi xuống rồi nói:
- Chờ một chút nhé, bí thư Chúc bận khoảng một giờ sau mới rảnh.
Nói xong, Điền Trọng cúi đầu tiếp tục xem văn kiện trong tay.
Điền Trọng làm như vậy cũng không phải là có ý đồ gì với Dương Phàm. Dương Phàm cũng hiểu được nên lấy một tập tài liệu ra xem. Vấn đề mời sinh viên tốt nghiệp về làm hiện giờ mới chỉ là giai đoạn chuẩn bị báo danh, còn phải thông qua kiểm tra mới có thể chính thức trúng tuyển. Dương Phàm thầm tính toán, đề thi này sẽ do ai ra, cán bộ phỏng vấn, hiện tại còn rất nhiều việc cần phải không ngừng hoàn thiện, còn cả vấn đề kinh tế, đủ mọi việc khiến Dương Phàm vô cùng bận rộn.
Dương Phàm rất nhanh tập trung vào công việc, điều này khiến Điền Trọng vừa xem tài liệu xong, đang định nói vài câu với Dương Phàm, cảm thấy hơi bất ngờ. Có thể thong dong làm việc ngay trong phòng làm việc của thường ủy tỉnh, chàng trai trẻ này là người đầu tiên. Điền Trọng không khỏi cười cười, nhẹ nhàng gõ bàn. Lúc này Dương Phàm mới kinh ngạc bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn thấy Điền Trọng đang mỉm cười với mình, không khỏi cười giải thích:
- Nhiều việc quá, phải tranh thủ thời gian để làm.
Điền Trọng mỉm cười nói:
- Chú cũng hiểu một ít chuyện của cháu. Gần đây Vĩ Huyền làm không tồi nhỉ, bí thư tỉnh ủy Chúc đã nhiều lần điểm danh khen ngợi trong thường ủy, nói bộ máy mới của các cậu đoàn kết nhất trí, khai thác tiến thủ, dũng cảm đổi mới, đạt rất nhiều thành tích. Trong thời gian tới, chiếc mũ xưa nói huyện kinh tế Vĩ Huyền lạc hậu chắc chắn sẽ bị các cậu vứt bỏ rồi.
Trước mặt Điền Trọng, Dương Phàm đương nhiên sẽ không nói mấy câu giả dối, tuy nhiên vẫn khiêm tốn nói:
- Mấy biện pháp gần đây đều đã có tiền lệ. Có thể nói có ánh sáng ở phía trước, thao tác của chúng cháu cũng sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Điền Trọng trầm ngâm một lát rồi nói:
- Đúng vậy, có ánh sáng ở phía trước, nhưng vì sao các huyện khác lại không mạnh dạn tham khảo chứ? Việc này nói lên một vấn đề! Bí thư Chúc một lần nhắc tới cháu, có đánh giá là ánh mắt cháu rất chuẩn, lá gan rất lớn. Trước đó một đoạn, bí thư Chúc đến trung ương tham gia hội nghị về công tác nông thôn, sau khi trở về thì truyền đạt một ít tinh thần của hội nghị. Trung ương sẽ đưa ra chính sách, mạnh mẽ hỗ trợ nông thôn, thu hẹp sự chênh lệch giữa nông thôn và thành thị. Có thể nói, những gì cháu đã thực hiện ở Vĩ Huyền chính là đi trước một bước ở một mức độ nào đó.
Dương Phàm không ngờ Chúc Đông Phong lại đánh giá mình cao như vậy. Những lời này của Điền Trọng chính là một viên thuốc an thần cho Dương Phàm, khiến hắn có thể can đảm tiếp tục làm việc. Trong quan trường Trung Quốc, chẳng sợ gì cả, chỉ sợ lãnh đạo không nhận biết anh. Mặc dù Dương Phàm có bối cảnh, nhưng ở địa bàn Giang Nam này, có Chúc Đông Phong đánh giá cao, còn phải lo lắng gì nữa?
Điền Trọng lúc này nhìn nhìn đồng hồ nói:
- Thời gian không sớm nữa, đi thôi.
Điền Trọng đi trước, Dương Phàm và thư ký đi sau, ra khỏi trụ sở, lên ô tô đi tới tỉnh ủy. Dương Phàm và Điền Trọng ngồi ở phía sau. Khi xe dừng lại, Dương Phàm từ ghế sau đi ra, lập tức thu hút ánh mắt của một số người xung quanh.
Điền Trọng dẫn Dương Phàm đi thẳng lên, ven đường không ngừng có những người chào hỏi Điền Trọng, đồng thời cũng nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt kinh ngạc. Đi tới phòng làm việc của Chúc Đông Phong, thư ký đã đứng chờ sẵn ở cửa, nhiệt tình tiếp đón.
Chúc Đông Phong đang dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, thấy Điền Trọng vào, lập tức cười đứng lên nói:
- Lão Điền vẫn luôn đúng giờ. Không nhiều không ít. Vừa đúng 10 giờ 30.
Chúc Đông Phong đi ra, trước tiên bắt tay với Điền Trọng, sau đó giơ tay ra với Dương Phàm, dùng sức nắm một cái nói:
- Chàng thanh niên này, ha ha, không tồi.
"Không tồi" hai chữ bình luận này rốt cục là chỉ cái gì, Dương Phàm không thể nào biết được. Tuy nhiên, hẳn là có liên quan tới báo cáo của phòng giao thông. Rất hiển nhiên, tâm trạng Chúc Đông Phong có vẻ rất tốt.
- Bí thư Chúc quá khen, tôi còn rất trẻ, còn rất nhiều thứ phải học tập.
Dương Phàm giơ hai tay nắm lấy tay Chúc Đông Phong, giọng điệu rất cung kính. Đây không phải ở nhà, Điền Trọng còn ở ngay bên cạnh, Dương Phàm phải cực kỳ chú ý.
Chúc Đông Phong bật cười ha hả, ra hiệu cho hai người ngồi xuống rồi nói:
- Tiểu Dương, cậu đừng khiêm tốn. Tôi nhớ rõ khi cậu ở nhà tôi, cậu nói năng tự tin, không hề có chút luống cuống.
Dương Phàm bật cười nói:
- Vậy chẳng phải là hồ đồ to gan sao? Vừa tìm tới cửa liền dám muốn xin này xin nọ, Bí thư Chúc không trách móc là tốt rồi. Kỳ thật lúc ấy trong lòng tôi cũng sốt ruột, bộ máy tiền nhiệm của Vĩ Huyền để lại quá nhiều thứ thối nát, chúng tôi muốn làm điều gì đó, những khó khăn cản trở cứ xuất hiện liên tiếp, không có tiền thì chẳng thể làm được gì cả.
Điền Trọng ở bên cạnh nghe cười mà không nói. Chúc Đông Phong và Điền Trọng trao đổi ánh mắt, không khỏi vừa lòng mỉm cười nói:
- Lần trước cậu tới không được chút tiền nào. Vậy mà sau khi trở về vẫn làm được rất nhiều thành tích đó là gì?
Dương Phàm ngượng ngùng gãi đầu nói:
- Đều là kết quả của bộ máy mới cùng cố gắng nỗ lực, làm sao có thể tính cả cho tôi được chứ?
Chúc Đông Phong không khỏi cười ha ha, vừa lòng gật đầu, vỗ trán cười nói:
- Tiểu Dương cũng đừng quá khiêm tốn, lại nói tiếp nếu từng huyện đều có thể giống với Vĩ Huyền các cậu, không cần phải chờ cấp trên giúp đỡ, cứ tích cực chủ động, vậy thì tôi làm bí thư tỉnh ủy cũng sẽ đỡ phải hao tâm rất nhiều. Hiện tại cục diện Vĩ Huyền rất tốt, hôm nay cậu tới đây, có gì cần nói cứ lớn mật nói ra, có đề nghị gì cứ lớn mật đề xuất.
Lần nói chuyện này khác hoàn toàn so với lần trước, Dương Phàm cũng đã sớm có chuẩn bị, thoáng tìm từ để nói một chút rồi chậm rãi mở miệng:
- Thời gian này, huyện ủy Vĩ Huyền vừa xây dựng kinh tế vừa xây dựng lại đội ngũ cán bộ…
Dương Phàm không nói về thành tích kinh tế, chắc chắn là Chúc Đông Phong đã xem những thứ đó trên báo chí, Tv rồi. Vì vậy, Dương Phàm nhấn mạnh vào trách nhiệm làm việc của cán bộ và việc tuyển dụng sinh viên. Dương Phàm nói không nhiều, lời ít mà ý nhiều, không đến năm phút đồng hồ đã nói rành mạch hai chuyện đó ra.
- Đại khái tình hình chính là như vậy, ngày mai trung tâm nhân tài có cuộc giao lưu, Huyện ủy Vĩ Huyền dự định trước hết là làm tuyên truyền và gửi các mẫu giấy báo danh.
Chúc Đông Phong nghe đến đó, không tỏ thái độ, mà quay sang Điền Trọng cười hỏi:
- Lão Điền, anh thấy Vĩ Huyền thực hiện thế nào?
Điền Trọng hơi suy nghĩ một chút rồi thản nhiên cười nói:
- Khẳng định là rất đáng làm.
Chúc Đông Phong vung tay lên đầy khí thế, nói:
- Lão Điền, anh vẫn còn bảo thủ lắm. Tôi thấy không phải chỉ đáng làm mà là rất đáng để ra sức ủng hộ. Trung Quốc là thể chế một đảng cầm quyền, nếu chúng ta không tự xây dựng đội ngũ, không ngừng bổ sung nhân tố mới, cuối cùng chắc chắn sẽ làm cho đội ngũ biến chất, kết quả là trở nên lạc hậu. Trung ương đã rõ ràng đưa ra kết luận này. "Quan điểm hướng dẫn và khuyến khích sinh viên tốt nghiệp đại học về các cơ sở làm việc theo định hướng của văn phòng Trung ương về việc làm" (1) chính là một tín hiệu mãnh liệt. Theo tôi thấy, Vĩ Huyền lại một lần nữa đi trước toàn tỉnh.
Chúc Đông Phong nói không nhiều lắm nhưng rất hùng hồn, Điền Trọng lập tức hiểu ý nói theo:
- Tôi trở về liền chỉ thị các cơ quan truyền thông, đưa một loạt tin về chuyện này.
Chúc Đông Phong chờ Điền Trọng nói xong, lúc này mới cười nói với Dương Phàm:
- Có thể cậu còn chưa biết, tỉnh ủy đã quyết định lấy Vĩ Huyền làm thí điểm về trách nhiệm của hệ thống cán bộ trong toàn tỉnh, sau khi tích lũy đủ kinh nghiệm sẽ mở rộng ra phạm vi toàn tỉnh. Đồng chí Tiểu Dương, trách nhiệm nặng nề đó!
Dương Phàm kích động trong lòng, đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Cảm tạ bí thư Chúc đã ủng hộ, cảm tạ tỉnh ủy đã ủng hộ.
Hai chữ "ủng hộ" này thoạt nhìn có vẻ không đúng nhưng trên thực tế khi lọt vào tai Chúc Đông Phong lại có một hương vị khác.
Vẻ mặt Chúc Đông Phong trở nên thân thiết hơn, giơ tay ra nói:
- Đừng kích động, ngồi xuống nói.
- Bộ máy mới của Vĩ Huyền đã đạt được thành tích không ngừng, tôi thấy có thể đưa ra làm mô hình cho các huyện trong toàn tỉnh.
Lúc này Điền Trọng nói một câu, Chúc Đông Phong nghe xong hơi ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Đúng, đề nghị này tốt lắm. đồng chí Lý Thụ Đường gần đây đến tỉnh ủy báo cáo công tác cũng không ngớt lời khen ngợi Vĩ Huyền.
Điền Trọng nói tiếp:
- Việc thông báo tuyển dụng sinh viên về nông thôn không chỉ là chuyện của riêng Vĩ Huyền, tôi thấy tỉnh ủy nên có ý kiến về việc này.
Chúc Đông Phong lập tức nói:
- Lão Điền nhắc nhở rất đúng lúc, tỉnh ủy cần phải ủng hộ phía sau. Đồng chí Tiểu Dương, các cậu tính toán ra đề thi thế nào?
Dương Phàm vừa nghe nói việc này, trong lòng hơi chuyển, lập tức có chủ ý, liền mỉm cười cung kính nói:
- Đề thi thì đương nhiên là muốn mời tỉnh ủy ra đề.
Chúc Đông Phong sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha, chỉ vào Dương Phàm nói:
- Chàng trai trẻ này rất giỏi đá bóng nhỉ. Được. Tôi sẽ nói với tỉnh ủy, xử lý việc này.
Khéo léo từ chối ý tứ cùng ăn cơm trưa với Chúc Đông Phong, Dương Phàm đi theo Điền Trọng ra khỏi tòa nhà tỉnh ủy, khi ngồi trên xe vẫn còn cảm thấy hơi ngẩn ngơ. Nói chuyện hơn hai giờ, trừ việc khẳng định thành tích của Vĩ Huyền, Chúc Đông Phong còn tỏ vẻ sẽ thảo luận nghiên cứu, dành cho Vĩ Huyền những chính sách ưu đãi, đồng thời cũng sẽ tăng cường ủng hộ tài chính.
Tất cả những việc này mặc dù không tính là đột nhiên nhưng khi thực sự tới, Dương Phàm vẫn có cảm giác kích thích ít nhiều. Hắn không kìm lòng được suy nghĩ, đây chính là ưu thế đi đúng đường lên trên. Có bao nhiêu người bên dưới vẫn đang khổ sở mệt mỏi có được cơ hội thế này chứ?
Điền Trọng vẫn không nói gì, trên mặt thủy chung lộ nụ cười thản nhiên, chờ Dương Phàm chậm rãi bình tĩnh trở lại xong mới cười nói:
- Biểu hiện cuối cùng tốt lắm, không rối loạn, có chừng mực.
Điền Trọng chỉ cái gì, Dương Phàm lập tức hiểu ngay, khẽ nhếch miệng cười nói:
- Hôm nào cháu bảo chị đưa cháu tới nhà ăn cơm.
Điền Trọng nghe xong sửng sốt, lập tức cười ha ha, tuy nhiên, rất nhanh lại mặt lộ vẻ ưu tư, liếc nhìn Dương Phàm nói:
- Vấn đề sinh hoạt của cháu phải cẩn thận, khi tổ chức khảo sát cán bộ thì đây là một chỉ tiêu rất trọng yếu.
Dương Phàm không khỏi cười khổ nói:
- Cháu đã lớn rồi, hiện giờ kết hôn cũng không quá sớm chứ?
Điền Trọng ngẫm lại thấy cũng đúng, hơi gật đầu nói:
- Cho dù không kết hôn, tìm một người bạn gái cũng là rất cần thiết.
Nhắc tới chuyện cảm tình, Dương Phàm lập tức cảm thấy đau đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
- Hiện tại, cháu rất khó đưa ra được một lựa chọn trong chuyện này.
Điền Trọng mỉm cười nói:
- Anh Chính Hòa khi trạc tuổi cháu cũng có cảm giác tương tự như vậy đấy, đều là một mạch truyền thừa thôi.
Cáo biệt Điền Trọng, Dương Phàm vội vàng đi vào trung tâm giao lưu nhân tài. Mọi việc ở đây đã có Võ Cương và Lâm Đốn chiếu cố, cơ bản đã xong, việc làm tài liệu tuyên truyền cũng đã hoàn thành. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Dương Phàm thấy mọi người chưa ăn cơm trưa liền cười nói:
- Được rồi, trưa nay tôi mời. Ăn no xong thì chiều nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai bắt đầu công tác với tinh thần cao nhất.
Như vậy chính là cho mọi người nghỉ nửa ngày. Võ Cương và Lâm Đốn không khỏi lộ vẻ vui mừng, nhất là Lâm Đốn:
- Vừa lúc vợ tôi muốn tôi mua mấy thứ, để chiều nay tôi đi mua.
Ăn cơm trưa, người khác có thể nghỉ ngơi, Dương Phàm còn không thể nghỉ ngơi. Trở lại nhà Trương Tư Tề, hắn bật máy tính, gửi thư điện tử cho Chu Minh Đạo, báo cáo lại hết mọi việc.
Khéo léo chính là Chu Minh Đạo không ngờ đang online, liền điện thoại lại ngay cho Dương Phàm:
- Ừ, Dương Phàm à? Thầy đọc email của em rồi, gần đây em làm khá lắm. Đúng rồi, vừa lúc thầy đang có việc cần phiền tới em đây.
Dương Phàm khách khí nói:
- Giáo sư an bài, đương nhiên là em sẽ chấp hành tất cả.
Chu Minh Đạo có vẻ hơi bất đắc dĩ nói:
- Tiểu Dĩnh đang thực tập, tìm cho nó một đơn vị ở Bắc Kinh thì nó không chịu, cứ muốn tới tỉnh Giang Nam tìm em. Không có biện pháp, thầy phải gửi nó tới nhật báo Giang Nam, vừa lúc quen biết cháu gái của lão Trương.
Dương Phàm vừa nghe nói, lập tức toát mồ hôi. Cô bé Chu Dĩnh này tính cách tinh quái, lại đụng vào Trương Tư Tề, vậy chẳng phải là sao Hỏa đâm vào Trái Đất sao?
- Vâng, em biết rồi. Đến đây em sẽ cố hết sức chiếu cố cho cô ấy.
Dương Phàm trả lời hơi bất đắc dĩ, cũng không thể nói không, chỉ có thể kiên trì đáp ứng.
Chuyện này nói xong, Chu Minh Đạo chuyển đề tài:
- Có một chuyện, em nên để ý một chút. Gần đây, lão nhị của Trần gia, cũng là anh họ của em là Trần Xương Khoa đã tới tỉnh Giang Nam, nói là muốn làm một bộ kịch truyền hình cổ trang gì đó. Ông cụ không có ý kiến gì to tát về cậu ta nhưng không có việc gì thì đừng lăn lộn cùng một chỗ với cậu ta.
Dương Phàm vốn không liên lạc gì với hai người anh họ này. Chuyện xuất thân gia đình của hai người này trong mắt ông cụ cũng gần như là một sự phản bội. Nhất là người chị Trần Tuyết Dĩnh của mình không ngờ còn làm thẻ xanh định cư tại Mỹ. Ông cụ từng mắng to:
- Đồ mất gốc! Khi về cũng không cho tiến vào nhà!
Hiện tại Chu Minh Đạo nói như vậy, đương nhiên không phải nói Dương Phàm đừng lui tới với bọn họ mà là nhắc nhở Dương Phàm, làm tốt việc của mình, đừng làm ông cụ chướng mắt.
Trong lòng đã hiểu, Dương Phàm gật đầu cười nói:
- Giáo sư cứ yên tâm, cho dù bọn họ tìm tới cửa, em cũng có biện pháp ứng đối.
Chu Minh Đạo nói:
- Vậy thì thầy an tâm. Tóm lại, em phải xác định rõ tư tưởng, tuyệt đối không đi lệch khỏi quỹ đạo.
Kết thúc điện thoại, có tiếng chuông cửa reo. Dương Phàm vừa đi ra mở cửa, thấy Trương Tư Tề vội vàng đi vào. Cô nhìn thấy Dương Phàm liền cười nói:
- Về sớm là tốt rồi, vừa kịp lúc đưa em đi làm tóc.
Dương Phàm nhíu mày nói:
- Vội quá chỉ tổ hỏng việc. Em đi làm tóc, anh đi theo làm gì? Anh còn phải cảnh cáo em, không được nhuộm tóc xanh tóc đỏ, làm mất đi bản sắc dân tộc.
Trương Tư Tề bị nói sửng sốt, lập tức bất mãn lầu bầu:
- Chẳng nể mặt người ta gì cả, người ta muốn làm đẹp một chút, cũng không phải để đẹp mặt anh sao?
Dương Phàm nghe vậy hơi khó hiểu, hỏi:
- Em nói gì? Nói to lên một chút.
Trương Tư Tề thở phì phì lớn tiếng nói:
- Không đi thì thôi, sao hung hăng vậy?
Nhìn cô gái nhỏ này bĩu môi, Dương Phàm cảm thấy hơi không đành lòng, suy nghĩ một chút nói:
- Được rồi, sợ em quá. Anh đi cùng em, tuy nhiên anh nói trước nha, đến lúc đó anh chỉ ngồi yên bên cạnh xem tài liệu của anh, em không được quấy rầy đâu đấy.
Trương Tư Tề lập tức lộ vẻ vui sướng, nhảy tới kéo tay Dương Phàm nói:
- Nếu đi cùng, anh cũng phải làm tóc.
Dương Phàm nhướn mày nói:
- Cắt tóc, gội đầu, cạo mặt, chỉ thế thôi, việc khác không bàn nữa.
Trương Tư Tề đảo mắt đánh giá Dương Phàm từ trên xuống dưới, sau đó lộ ra ánh mắt giảo hoạt, hạ giọng cười nói:
- Được, cứ theo lời anh nói.
Dương Phàm mơ hồ cảm giác có gì đó không ổn, nhất là khi nghĩ tới việc Chu Dĩnh sắp tới, không khỏi cảm thấy đau đầu.
Chú thích:
1. Quan điểm hướng dẫn và khuyến khích sinh viên tốt nghiệp đại học về các cơ sở làm việc theo định hướng của Văn phòng Trung ương về việc làm: Một chính sách của Trung Quốc được đưa ra ngày 26/05/2005.
Vẻ mặt Trương Tư Tề cực kỳ e lệ, rất nhanh gục đầu vào trong ngực Dương Phàm, nói giọng nhỏ như kiến:
- Anh muốn à?
Người nào không muốn chính là thái giám! Dương Phàm không nói ra như vậy nhưng nói với vẻ rất bất đắc dĩ:
- Em mà còn như vậy, anh sẽ không kìm nổi nữa.
Trương Tư Tề vừa nghe vậy liền giật mình như một chú thỏ con, lập tức ào xuống giường, đứng trước cửa nhìn Dương Phàm nói:
- Không được, em sợ đau!
Cô gái nhỏ nói xong xoay người đi ra khỏi cửa, để lại một bóng lưng khêu gợi. Dương Phàm thở dài một hơi, những ngày như thế này dài quá, làm sao chịu nổi chứ?
Sợ đau! Lý do cũ rích!
Đánh răng rửa mặt xong, hai người sóng vai đi ra cửa, Trương Tư Tề kéo tay Dương Phàm, giống như đôi tình nhân, bộ dáng rất thân thiết. Ngày xưa, khi nam nữ chưa được tự do yêu đương thì hình tượng này cực kỳ bại hoại, sẽ bị mọi người phê phán.
Đầu tiên là lái xe đưa Trương Tư Tề tới tòa soạn báo. Khi xuống xe, Trương Tư Tề vội vàng hôn nhẹ lên má Dương Phàm rồi cười hài lòng nói:
- Buổi tối đưa em đi dự tiệc, nhớ ăn mặc đẹp trai vào nha.
Dương Phàm không nghe rõ, trong đầu còn đang nghĩ đến chuyện khác liền tùy ý gật đầu, nhấn ga đi ra ngoài. Khi đến sở Lâm nghiệp, tìm Trầm Minh, đợi một lúc cho các viên chức tới. Lúc này các thủ tục đã được xử lý rất nhanh, chỉ hơn một giờ đã xong hết, số tiền mười triệu đã được chuyển tới tài khoản chuyên dụng mà Dương Phàm mở.
Về vấn đề tài chính, gần đây phòng tài chính có nhiều lời khó nghe, ý tứ đơn giản chính là Dương Phàm nắm trong tay quá nhiều về tài chính, không phù hợp trình tự vân vân. Vấn đề này, tại hội nghị thường ủy, Hồng Thành Cương và Hạ Tiểu Bình đều giơ cao ngọn cờ ủng hộ Dương Phàm. Hồng Thành Cương thậm chí vỗ bàn nói:
- Có bản lĩnh, các người cũng mang chút tài chính về đi. Có bản lĩnh, các người cũng làm được mấy hạng mục đăng trên nhật báo YM đi.
Hạ Tiểu Bình thì thản nhiên nói:
- Làm việc tất có sai, nếu nhàn rỗi ở bên cạnh xem náo nhiệt thì không nên nói gở như vậy!
Tô Diệu Nga thì phi thường nghiêm túc tỏ thái độ:
- Một số đồng chí trong Đảng chúng ta có ý thức không thẳng thắn. Ngay cả đồng chí của mình cũng đối xử không đúng.
Bốn người cao nhất trong thường ủy có cùng ý tứ, cố tình đối địch với bọn họ, kết quả chỉ có một. Trên tỉnh cũng rất coi trọng việc này, trong lúc nhất thời, thường ủy không còn gì để nói nữa.
Xử lý xong mọi việc, trước khi đi, Dương Phàm quay đầu lại hỏi một cán bộ:
- Nếu theo trình tự bình thường, tôi làm chuyện này phải mất mấy ngày?
Cán bộ đó kinh ngạc nhìn Dương Phàm, nghỉ một chút rồi cười nói:
- Vĩ Huyền là trường hợp xử lý đặc biệt. Nếu phải làm theo trình tự bình thường, chỉ sợ phải mất một tuần. Cái khác không nói, cứ mỗi phòng ban, anh sẽ phải mất vài ngày.
Dương Phàm gật gật đầu tỏ vẻ hiểu. Trở lại văn phòng Trầm Minh, thấy Trầm Minh đang trầm ngâm, Dương Phàm nói:
- Trầm thúc, gần đây có thể dành thời gian xuống Vĩ Huyền một chuyến không?
Trầm Minh nhìn Dương Phàm, khẽ mỉm cười, hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hiện tại cháu suy xét vấn đề khá chu toàn rồi đó. Ngày kia chú sẽ dẫn đoàn xuống Vĩ Huyền.
Dương Phàm nhẩm tính ngày, nghĩ một chút nói:
- Vừa lúc ở đây cháu cũng có việc, đến hôm đó sẽ xong việc, cháu và chú cùng xuống.
Trầm Minh thản nhiên cười cười nói:
- Cháu đừng quan tâm tới bên phía chú. Cho dù chú đi rồi, sức ảnh hưởng vẫn còn, nhưng ngược lại, cháu nên đi gặp bí thư Chúc một chút. Hiện tại cục diện huyện Vĩ Huyền rất tốt, bí thư Chúc cũng rất hài lòng. Hiện giờ cháu đi, muốn tiền, muốn chính sách đều là danh chính ngôn thuận. Kỳ thật, cháu chỉ cần đi báo cáo công tác là đủ. Bí thư Chúc tính toán toàn bộ công tác chung của tỉnh, tự nhiên sẽ cho các cháu chỗ tốt để phát triển.
Dương Phàm nghĩ nghĩ, gật gật đầu nói:
- Vâng, cháu sẽ đi.
Cáo biệt Trầm Minh, Dương Phàm nghĩ rằng trước hết phải gọi điện thoại cho Điền Trọng, tỏ vẻ muốn báo cáo công tác cho bí thư Chúc. Điền Trọng nghe xong không khỏi hơi hơi ngừng lại một chút nói:
- Cháu trực tiếp đến văn phòng chú, chú sẽ gọi điện thoại hỏi bí thư Chúc một chút xem có được hay không.
Đi vào phòng làm việc của Điền Trọng, thư ký nhận ra Dương Phàm liền mỉm cười dẫn hắn vào. Điền Trọng cũng là người bận rộn, tuy nhiên chính là người khiêm tốn nhất trong thường ủy.
Dương Phàm đi vào, Điền Trọng hơi ngẩng đầu lên mỉm cười, ra hiệu cho hắn ngồi xuống rồi nói:
- Chờ một chút nhé, bí thư Chúc bận khoảng một giờ sau mới rảnh.
Nói xong, Điền Trọng cúi đầu tiếp tục xem văn kiện trong tay.
Điền Trọng làm như vậy cũng không phải là có ý đồ gì với Dương Phàm. Dương Phàm cũng hiểu được nên lấy một tập tài liệu ra xem. Vấn đề mời sinh viên tốt nghiệp về làm hiện giờ mới chỉ là giai đoạn chuẩn bị báo danh, còn phải thông qua kiểm tra mới có thể chính thức trúng tuyển. Dương Phàm thầm tính toán, đề thi này sẽ do ai ra, cán bộ phỏng vấn, hiện tại còn rất nhiều việc cần phải không ngừng hoàn thiện, còn cả vấn đề kinh tế, đủ mọi việc khiến Dương Phàm vô cùng bận rộn.
Dương Phàm rất nhanh tập trung vào công việc, điều này khiến Điền Trọng vừa xem tài liệu xong, đang định nói vài câu với Dương Phàm, cảm thấy hơi bất ngờ. Có thể thong dong làm việc ngay trong phòng làm việc của thường ủy tỉnh, chàng trai trẻ này là người đầu tiên. Điền Trọng không khỏi cười cười, nhẹ nhàng gõ bàn. Lúc này Dương Phàm mới kinh ngạc bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn thấy Điền Trọng đang mỉm cười với mình, không khỏi cười giải thích:
- Nhiều việc quá, phải tranh thủ thời gian để làm.
Điền Trọng mỉm cười nói:
- Chú cũng hiểu một ít chuyện của cháu. Gần đây Vĩ Huyền làm không tồi nhỉ, bí thư tỉnh ủy Chúc đã nhiều lần điểm danh khen ngợi trong thường ủy, nói bộ máy mới của các cậu đoàn kết nhất trí, khai thác tiến thủ, dũng cảm đổi mới, đạt rất nhiều thành tích. Trong thời gian tới, chiếc mũ xưa nói huyện kinh tế Vĩ Huyền lạc hậu chắc chắn sẽ bị các cậu vứt bỏ rồi.
Trước mặt Điền Trọng, Dương Phàm đương nhiên sẽ không nói mấy câu giả dối, tuy nhiên vẫn khiêm tốn nói:
- Mấy biện pháp gần đây đều đã có tiền lệ. Có thể nói có ánh sáng ở phía trước, thao tác của chúng cháu cũng sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Điền Trọng trầm ngâm một lát rồi nói:
- Đúng vậy, có ánh sáng ở phía trước, nhưng vì sao các huyện khác lại không mạnh dạn tham khảo chứ? Việc này nói lên một vấn đề! Bí thư Chúc một lần nhắc tới cháu, có đánh giá là ánh mắt cháu rất chuẩn, lá gan rất lớn. Trước đó một đoạn, bí thư Chúc đến trung ương tham gia hội nghị về công tác nông thôn, sau khi trở về thì truyền đạt một ít tinh thần của hội nghị. Trung ương sẽ đưa ra chính sách, mạnh mẽ hỗ trợ nông thôn, thu hẹp sự chênh lệch giữa nông thôn và thành thị. Có thể nói, những gì cháu đã thực hiện ở Vĩ Huyền chính là đi trước một bước ở một mức độ nào đó.
Dương Phàm không ngờ Chúc Đông Phong lại đánh giá mình cao như vậy. Những lời này của Điền Trọng chính là một viên thuốc an thần cho Dương Phàm, khiến hắn có thể can đảm tiếp tục làm việc. Trong quan trường Trung Quốc, chẳng sợ gì cả, chỉ sợ lãnh đạo không nhận biết anh. Mặc dù Dương Phàm có bối cảnh, nhưng ở địa bàn Giang Nam này, có Chúc Đông Phong đánh giá cao, còn phải lo lắng gì nữa?
Điền Trọng lúc này nhìn nhìn đồng hồ nói:
- Thời gian không sớm nữa, đi thôi.
Điền Trọng đi trước, Dương Phàm và thư ký đi sau, ra khỏi trụ sở, lên ô tô đi tới tỉnh ủy. Dương Phàm và Điền Trọng ngồi ở phía sau. Khi xe dừng lại, Dương Phàm từ ghế sau đi ra, lập tức thu hút ánh mắt của một số người xung quanh.
Điền Trọng dẫn Dương Phàm đi thẳng lên, ven đường không ngừng có những người chào hỏi Điền Trọng, đồng thời cũng nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt kinh ngạc. Đi tới phòng làm việc của Chúc Đông Phong, thư ký đã đứng chờ sẵn ở cửa, nhiệt tình tiếp đón.
Chúc Đông Phong đang dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, thấy Điền Trọng vào, lập tức cười đứng lên nói:
- Lão Điền vẫn luôn đúng giờ. Không nhiều không ít. Vừa đúng 10 giờ 30.
Chúc Đông Phong đi ra, trước tiên bắt tay với Điền Trọng, sau đó giơ tay ra với Dương Phàm, dùng sức nắm một cái nói:
- Chàng thanh niên này, ha ha, không tồi.
"Không tồi" hai chữ bình luận này rốt cục là chỉ cái gì, Dương Phàm không thể nào biết được. Tuy nhiên, hẳn là có liên quan tới báo cáo của phòng giao thông. Rất hiển nhiên, tâm trạng Chúc Đông Phong có vẻ rất tốt.
- Bí thư Chúc quá khen, tôi còn rất trẻ, còn rất nhiều thứ phải học tập.
Dương Phàm giơ hai tay nắm lấy tay Chúc Đông Phong, giọng điệu rất cung kính. Đây không phải ở nhà, Điền Trọng còn ở ngay bên cạnh, Dương Phàm phải cực kỳ chú ý.
Chúc Đông Phong bật cười ha hả, ra hiệu cho hai người ngồi xuống rồi nói:
- Tiểu Dương, cậu đừng khiêm tốn. Tôi nhớ rõ khi cậu ở nhà tôi, cậu nói năng tự tin, không hề có chút luống cuống.
Dương Phàm bật cười nói:
- Vậy chẳng phải là hồ đồ to gan sao? Vừa tìm tới cửa liền dám muốn xin này xin nọ, Bí thư Chúc không trách móc là tốt rồi. Kỳ thật lúc ấy trong lòng tôi cũng sốt ruột, bộ máy tiền nhiệm của Vĩ Huyền để lại quá nhiều thứ thối nát, chúng tôi muốn làm điều gì đó, những khó khăn cản trở cứ xuất hiện liên tiếp, không có tiền thì chẳng thể làm được gì cả.
Điền Trọng ở bên cạnh nghe cười mà không nói. Chúc Đông Phong và Điền Trọng trao đổi ánh mắt, không khỏi vừa lòng mỉm cười nói:
- Lần trước cậu tới không được chút tiền nào. Vậy mà sau khi trở về vẫn làm được rất nhiều thành tích đó là gì?
Dương Phàm ngượng ngùng gãi đầu nói:
- Đều là kết quả của bộ máy mới cùng cố gắng nỗ lực, làm sao có thể tính cả cho tôi được chứ?
Chúc Đông Phong không khỏi cười ha ha, vừa lòng gật đầu, vỗ trán cười nói:
- Tiểu Dương cũng đừng quá khiêm tốn, lại nói tiếp nếu từng huyện đều có thể giống với Vĩ Huyền các cậu, không cần phải chờ cấp trên giúp đỡ, cứ tích cực chủ động, vậy thì tôi làm bí thư tỉnh ủy cũng sẽ đỡ phải hao tâm rất nhiều. Hiện tại cục diện Vĩ Huyền rất tốt, hôm nay cậu tới đây, có gì cần nói cứ lớn mật nói ra, có đề nghị gì cứ lớn mật đề xuất.
Lần nói chuyện này khác hoàn toàn so với lần trước, Dương Phàm cũng đã sớm có chuẩn bị, thoáng tìm từ để nói một chút rồi chậm rãi mở miệng:
- Thời gian này, huyện ủy Vĩ Huyền vừa xây dựng kinh tế vừa xây dựng lại đội ngũ cán bộ…
Dương Phàm không nói về thành tích kinh tế, chắc chắn là Chúc Đông Phong đã xem những thứ đó trên báo chí, Tv rồi. Vì vậy, Dương Phàm nhấn mạnh vào trách nhiệm làm việc của cán bộ và việc tuyển dụng sinh viên. Dương Phàm nói không nhiều, lời ít mà ý nhiều, không đến năm phút đồng hồ đã nói rành mạch hai chuyện đó ra.
- Đại khái tình hình chính là như vậy, ngày mai trung tâm nhân tài có cuộc giao lưu, Huyện ủy Vĩ Huyền dự định trước hết là làm tuyên truyền và gửi các mẫu giấy báo danh.
Chúc Đông Phong nghe đến đó, không tỏ thái độ, mà quay sang Điền Trọng cười hỏi:
- Lão Điền, anh thấy Vĩ Huyền thực hiện thế nào?
Điền Trọng hơi suy nghĩ một chút rồi thản nhiên cười nói:
- Khẳng định là rất đáng làm.
Chúc Đông Phong vung tay lên đầy khí thế, nói:
- Lão Điền, anh vẫn còn bảo thủ lắm. Tôi thấy không phải chỉ đáng làm mà là rất đáng để ra sức ủng hộ. Trung Quốc là thể chế một đảng cầm quyền, nếu chúng ta không tự xây dựng đội ngũ, không ngừng bổ sung nhân tố mới, cuối cùng chắc chắn sẽ làm cho đội ngũ biến chất, kết quả là trở nên lạc hậu. Trung ương đã rõ ràng đưa ra kết luận này. "Quan điểm hướng dẫn và khuyến khích sinh viên tốt nghiệp đại học về các cơ sở làm việc theo định hướng của văn phòng Trung ương về việc làm" (1) chính là một tín hiệu mãnh liệt. Theo tôi thấy, Vĩ Huyền lại một lần nữa đi trước toàn tỉnh.
Chúc Đông Phong nói không nhiều lắm nhưng rất hùng hồn, Điền Trọng lập tức hiểu ý nói theo:
- Tôi trở về liền chỉ thị các cơ quan truyền thông, đưa một loạt tin về chuyện này.
Chúc Đông Phong chờ Điền Trọng nói xong, lúc này mới cười nói với Dương Phàm:
- Có thể cậu còn chưa biết, tỉnh ủy đã quyết định lấy Vĩ Huyền làm thí điểm về trách nhiệm của hệ thống cán bộ trong toàn tỉnh, sau khi tích lũy đủ kinh nghiệm sẽ mở rộng ra phạm vi toàn tỉnh. Đồng chí Tiểu Dương, trách nhiệm nặng nề đó!
Dương Phàm kích động trong lòng, đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Cảm tạ bí thư Chúc đã ủng hộ, cảm tạ tỉnh ủy đã ủng hộ.
Hai chữ "ủng hộ" này thoạt nhìn có vẻ không đúng nhưng trên thực tế khi lọt vào tai Chúc Đông Phong lại có một hương vị khác.
Vẻ mặt Chúc Đông Phong trở nên thân thiết hơn, giơ tay ra nói:
- Đừng kích động, ngồi xuống nói.
- Bộ máy mới của Vĩ Huyền đã đạt được thành tích không ngừng, tôi thấy có thể đưa ra làm mô hình cho các huyện trong toàn tỉnh.
Lúc này Điền Trọng nói một câu, Chúc Đông Phong nghe xong hơi ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Đúng, đề nghị này tốt lắm. đồng chí Lý Thụ Đường gần đây đến tỉnh ủy báo cáo công tác cũng không ngớt lời khen ngợi Vĩ Huyền.
Điền Trọng nói tiếp:
- Việc thông báo tuyển dụng sinh viên về nông thôn không chỉ là chuyện của riêng Vĩ Huyền, tôi thấy tỉnh ủy nên có ý kiến về việc này.
Chúc Đông Phong lập tức nói:
- Lão Điền nhắc nhở rất đúng lúc, tỉnh ủy cần phải ủng hộ phía sau. Đồng chí Tiểu Dương, các cậu tính toán ra đề thi thế nào?
Dương Phàm vừa nghe nói việc này, trong lòng hơi chuyển, lập tức có chủ ý, liền mỉm cười cung kính nói:
- Đề thi thì đương nhiên là muốn mời tỉnh ủy ra đề.
Chúc Đông Phong sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha, chỉ vào Dương Phàm nói:
- Chàng trai trẻ này rất giỏi đá bóng nhỉ. Được. Tôi sẽ nói với tỉnh ủy, xử lý việc này.
Khéo léo từ chối ý tứ cùng ăn cơm trưa với Chúc Đông Phong, Dương Phàm đi theo Điền Trọng ra khỏi tòa nhà tỉnh ủy, khi ngồi trên xe vẫn còn cảm thấy hơi ngẩn ngơ. Nói chuyện hơn hai giờ, trừ việc khẳng định thành tích của Vĩ Huyền, Chúc Đông Phong còn tỏ vẻ sẽ thảo luận nghiên cứu, dành cho Vĩ Huyền những chính sách ưu đãi, đồng thời cũng sẽ tăng cường ủng hộ tài chính.
Tất cả những việc này mặc dù không tính là đột nhiên nhưng khi thực sự tới, Dương Phàm vẫn có cảm giác kích thích ít nhiều. Hắn không kìm lòng được suy nghĩ, đây chính là ưu thế đi đúng đường lên trên. Có bao nhiêu người bên dưới vẫn đang khổ sở mệt mỏi có được cơ hội thế này chứ?
Điền Trọng vẫn không nói gì, trên mặt thủy chung lộ nụ cười thản nhiên, chờ Dương Phàm chậm rãi bình tĩnh trở lại xong mới cười nói:
- Biểu hiện cuối cùng tốt lắm, không rối loạn, có chừng mực.
Điền Trọng chỉ cái gì, Dương Phàm lập tức hiểu ngay, khẽ nhếch miệng cười nói:
- Hôm nào cháu bảo chị đưa cháu tới nhà ăn cơm.
Điền Trọng nghe xong sửng sốt, lập tức cười ha ha, tuy nhiên, rất nhanh lại mặt lộ vẻ ưu tư, liếc nhìn Dương Phàm nói:
- Vấn đề sinh hoạt của cháu phải cẩn thận, khi tổ chức khảo sát cán bộ thì đây là một chỉ tiêu rất trọng yếu.
Dương Phàm không khỏi cười khổ nói:
- Cháu đã lớn rồi, hiện giờ kết hôn cũng không quá sớm chứ?
Điền Trọng ngẫm lại thấy cũng đúng, hơi gật đầu nói:
- Cho dù không kết hôn, tìm một người bạn gái cũng là rất cần thiết.
Nhắc tới chuyện cảm tình, Dương Phàm lập tức cảm thấy đau đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
- Hiện tại, cháu rất khó đưa ra được một lựa chọn trong chuyện này.
Điền Trọng mỉm cười nói:
- Anh Chính Hòa khi trạc tuổi cháu cũng có cảm giác tương tự như vậy đấy, đều là một mạch truyền thừa thôi.
Cáo biệt Điền Trọng, Dương Phàm vội vàng đi vào trung tâm giao lưu nhân tài. Mọi việc ở đây đã có Võ Cương và Lâm Đốn chiếu cố, cơ bản đã xong, việc làm tài liệu tuyên truyền cũng đã hoàn thành. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Dương Phàm thấy mọi người chưa ăn cơm trưa liền cười nói:
- Được rồi, trưa nay tôi mời. Ăn no xong thì chiều nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai bắt đầu công tác với tinh thần cao nhất.
Như vậy chính là cho mọi người nghỉ nửa ngày. Võ Cương và Lâm Đốn không khỏi lộ vẻ vui mừng, nhất là Lâm Đốn:
- Vừa lúc vợ tôi muốn tôi mua mấy thứ, để chiều nay tôi đi mua.
Ăn cơm trưa, người khác có thể nghỉ ngơi, Dương Phàm còn không thể nghỉ ngơi. Trở lại nhà Trương Tư Tề, hắn bật máy tính, gửi thư điện tử cho Chu Minh Đạo, báo cáo lại hết mọi việc.
Khéo léo chính là Chu Minh Đạo không ngờ đang online, liền điện thoại lại ngay cho Dương Phàm:
- Ừ, Dương Phàm à? Thầy đọc email của em rồi, gần đây em làm khá lắm. Đúng rồi, vừa lúc thầy đang có việc cần phiền tới em đây.
Dương Phàm khách khí nói:
- Giáo sư an bài, đương nhiên là em sẽ chấp hành tất cả.
Chu Minh Đạo có vẻ hơi bất đắc dĩ nói:
- Tiểu Dĩnh đang thực tập, tìm cho nó một đơn vị ở Bắc Kinh thì nó không chịu, cứ muốn tới tỉnh Giang Nam tìm em. Không có biện pháp, thầy phải gửi nó tới nhật báo Giang Nam, vừa lúc quen biết cháu gái của lão Trương.
Dương Phàm vừa nghe nói, lập tức toát mồ hôi. Cô bé Chu Dĩnh này tính cách tinh quái, lại đụng vào Trương Tư Tề, vậy chẳng phải là sao Hỏa đâm vào Trái Đất sao?
- Vâng, em biết rồi. Đến đây em sẽ cố hết sức chiếu cố cho cô ấy.
Dương Phàm trả lời hơi bất đắc dĩ, cũng không thể nói không, chỉ có thể kiên trì đáp ứng.
Chuyện này nói xong, Chu Minh Đạo chuyển đề tài:
- Có một chuyện, em nên để ý một chút. Gần đây, lão nhị của Trần gia, cũng là anh họ của em là Trần Xương Khoa đã tới tỉnh Giang Nam, nói là muốn làm một bộ kịch truyền hình cổ trang gì đó. Ông cụ không có ý kiến gì to tát về cậu ta nhưng không có việc gì thì đừng lăn lộn cùng một chỗ với cậu ta.
Dương Phàm vốn không liên lạc gì với hai người anh họ này. Chuyện xuất thân gia đình của hai người này trong mắt ông cụ cũng gần như là một sự phản bội. Nhất là người chị Trần Tuyết Dĩnh của mình không ngờ còn làm thẻ xanh định cư tại Mỹ. Ông cụ từng mắng to:
- Đồ mất gốc! Khi về cũng không cho tiến vào nhà!
Hiện tại Chu Minh Đạo nói như vậy, đương nhiên không phải nói Dương Phàm đừng lui tới với bọn họ mà là nhắc nhở Dương Phàm, làm tốt việc của mình, đừng làm ông cụ chướng mắt.
Trong lòng đã hiểu, Dương Phàm gật đầu cười nói:
- Giáo sư cứ yên tâm, cho dù bọn họ tìm tới cửa, em cũng có biện pháp ứng đối.
Chu Minh Đạo nói:
- Vậy thì thầy an tâm. Tóm lại, em phải xác định rõ tư tưởng, tuyệt đối không đi lệch khỏi quỹ đạo.
Kết thúc điện thoại, có tiếng chuông cửa reo. Dương Phàm vừa đi ra mở cửa, thấy Trương Tư Tề vội vàng đi vào. Cô nhìn thấy Dương Phàm liền cười nói:
- Về sớm là tốt rồi, vừa kịp lúc đưa em đi làm tóc.
Dương Phàm nhíu mày nói:
- Vội quá chỉ tổ hỏng việc. Em đi làm tóc, anh đi theo làm gì? Anh còn phải cảnh cáo em, không được nhuộm tóc xanh tóc đỏ, làm mất đi bản sắc dân tộc.
Trương Tư Tề bị nói sửng sốt, lập tức bất mãn lầu bầu:
- Chẳng nể mặt người ta gì cả, người ta muốn làm đẹp một chút, cũng không phải để đẹp mặt anh sao?
Dương Phàm nghe vậy hơi khó hiểu, hỏi:
- Em nói gì? Nói to lên một chút.
Trương Tư Tề thở phì phì lớn tiếng nói:
- Không đi thì thôi, sao hung hăng vậy?
Nhìn cô gái nhỏ này bĩu môi, Dương Phàm cảm thấy hơi không đành lòng, suy nghĩ một chút nói:
- Được rồi, sợ em quá. Anh đi cùng em, tuy nhiên anh nói trước nha, đến lúc đó anh chỉ ngồi yên bên cạnh xem tài liệu của anh, em không được quấy rầy đâu đấy.
Trương Tư Tề lập tức lộ vẻ vui sướng, nhảy tới kéo tay Dương Phàm nói:
- Nếu đi cùng, anh cũng phải làm tóc.
Dương Phàm nhướn mày nói:
- Cắt tóc, gội đầu, cạo mặt, chỉ thế thôi, việc khác không bàn nữa.
Trương Tư Tề đảo mắt đánh giá Dương Phàm từ trên xuống dưới, sau đó lộ ra ánh mắt giảo hoạt, hạ giọng cười nói:
- Được, cứ theo lời anh nói.
Dương Phàm mơ hồ cảm giác có gì đó không ổn, nhất là khi nghĩ tới việc Chu Dĩnh sắp tới, không khỏi cảm thấy đau đầu.
Chú thích:
1. Quan điểm hướng dẫn và khuyến khích sinh viên tốt nghiệp đại học về các cơ sở làm việc theo định hướng của Văn phòng Trung ương về việc làm: Một chính sách của Trung Quốc được đưa ra ngày 26/05/2005.
/644
|