Trần Chí Quốc dậy rất sớm, thư ký Tiểu Lưu mang theo một tập hồ sơ vội vàng đi vào. Thấy Trần Chí Quốc liền báo cáo:
- Sau khi tổ chuyên gia nghiên cứu, thấy bản quy hoạch của Vĩ Huyền rất khoa học. Tổ chuyên gia chỉ lo lắng năng lực của chính quyền địa phương.
Tổ chuyên gia lo lắng không phải không có lý. Rất nhiều chính quyền địa phương bây giờ đều tạo ra tiếng sấm rất to, nhưng nếu thực sự đi làm thì thường có kết quả khác.
Trần Chí Quốc trầm ngâm một chút rồi nói:
- Bây giờ nói gì cũng là quá sớm, cho người của phòng Kinh doanh tiếp xúc một chút. Như vậy đi, để phòng Kinh doanh ra mặt, tổ chức một đoàn khảo sát, lập tức tiến hành khảo sát thực địa ở Vĩ Huyền. Động tác phải nhanh, phải bí ẩn. Ngoài ra cậu liên lạc với Dương Phàm, sáng nay tôi muốn nói chuyện với cậu ta. Cuộc họp buổi chiều tôi vẫn sẽ có mặt.
Thư ký Tiểu Lưu rất nhanh ghi lại, đọc lại một lần, Trần Chí Quốc gật đầu, lúc này thư ký Tiểu Lưu mới vội vã rời đi.
Lúc này Dương Phàm đã thu dọn hành lý xong, đang chuẩn bị xuống dưới trả phòng. Vừa mở cửa, điện thoại di động của Dương Phàm đã vang lên.
- Alo, xin hỏi ai đó?
Dương Phàm vừa đi vừa nói. Đầu bên kia truyền đến giọng một cô gái, hỏi đầy khách khí:
- Xin hỏi là anh Dương ở huyện Vĩ Huyền?
Dương Phàm sửng sốt một chút, lên tiếng:
- Đúng.
- Là như thế nào, tôi thuộc phòng Kinh doanh của tập đoàn thép Bắc Kinh, muốn hẹn anh một chút, bàn về hạng mục của các anh, xem có khả năng hợp tác không?
Giọng cô gái này rất nhẹ nhàng, đúng khẩu âm phổ thông, rất dễ nghe.
Trong nháy mắt mặt Dương Phàm đỏ lên, cả người gần như cứng đờ. Một cỗ nhiệt huyết dâng lên tận đầu, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Dương Phàm cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Lúc này cô gái đầu bên kia nói:
- Anh Dương, anh có đang nghe không?
Cố nén cơn kích động, Dương Phàm thản nhiên nói:
- Tôi đang nghe.
Cách nói này của Dương Phàm làm cho đầu bên kia hơi khẩn trương, hỏi một câu:
- Sao vậy... không tiện sao?
Dương Phàm coi như đã cảm nhận được gì đó, cười một tiếng, chần chờ một chút rồi mới nói:
- Sao lại không tiện. Nói chuyện một lần cũng tốt. Chẳng qua hôm nay có lẽ tôi không có thời gian. Để mai đi.
Cô gái hơi sửng sốt một chút, nhưng vẫn nhẹ nhàng như trước:
- Vậy cũng được. Chín giờ sáng mai anh có rảnh không? Chúng tôi đến chỗ anh nói chuyện.
Dương Phàm cười nói:
- Được rồi, ngày mai liên lạc lại, chắc là rảnh.
Vừa nói Dương Phàm liền chủ động dập máy. Lúc này Lâm Đốn đi tới, nói:
- Phó bí thư Dương, thu dọn xong rồi, đưa thẻ tôi đi trả phòng.
Dương Phàm lập tức cười phá lên, hắn đúng là không nhịn được cười. Cứ như vậy đứng trên hành lang cười ngặt nghẽo một lúc. Lâm Đốn và Bộ Yên thấy thế đều trợn mắt há mồm. Không biết Dương Phàm đang cười cái gì. Lúc này điện thoại di động của Dương Phàm lại vang lên.
Dương Phàm thu lại vẻ tươi cười, trên mặt lộ ra vẻ tự tin. Dương Phàm nghe điện rồi nói:
- Alo, xin hỏi ai đó?
Đầu bên kia điện thoại lập tức xuất hiện giọng một người đàn ông:
- Chào anh, tôi là người của phòng Kinh doanh tập đoàn Sa Cương. Mấy hôm trước người phụ trách triển lãm của chúng tôi đã chuyển tài liệu của anh về, nghe nói các anh đang tìm kiếm người hợp tác. Chúng tôi rất có hứng thú với hạng mục này. Xin hỏi anh lúc nào rảnh, chúng ta nói chuyện một chút.
Dương Phàm cười cười, đầy tự tin nói:
- Nói chuyện đương nhiên có thể. Chẳng qua hôm nay và ngày mai tôi không có thời gian. Hai ngày nữa tôi sẽ rảnh.
Sau một phen khách khí rồi dập máy. Ngay lập tức thư ký Tiểu Lưu của Trần Chí Quốc gọi tới. Thư ký Tiểu Lưu đang cảm thấy buồn bực, gọi suốt 20 phút mới liên lạc được.
- Phó bí thư Dương, chào anh, tôi là Tiểu Lưu – thư ký của Trần lão.
- Ha ha, chào anh. Có việc gì vậy?
- Là như thế này, Trần lão của chúng tôi muốn gặp anh nói chuyện. Xin hỏi hôm nay anh có rảnh không?
Dương Phàm vừa nghe là Trung Quốc, lập tức cười nói:
- Không có vấn đề gì, Trần lão gọi thì lúc nào cũng được.
Dương Phàm có ấn tượng rất tốt với Trần lão này, dù sao hôm nay hắn đã cố ý đẩy các cuộc hẹn đi.
Hẹn địa điểm gặp mặt, Bộ Yên nghe ra chuyện gì liền nói:
- Anh điên rồi, mục đích đến đây của chúng ta là gì? Vì sao hôm nay không nói chuyện với bọn họ?
Dương Phàm nhét điện thoại cho Bộ Yên, nói:
- Bây giờ cô giữ điện thoại, chỉ cần những người muốn gặp mặt trong ngày hôm nay bàn về chuyện hợp tác, cô lập tức bố trí vào các ngày sau. Nhớ phải nói với những người khác là tôi rất bận, lịch trình kín hết.
Dương Phàm vừa nói thế, Bộ Yên lập tức hiểu ra. Bộ Yên trừng mắt nhìn Dương Phàm:
- Anh đó, thật đáng sợ.
Dương Phàm trừng mắt nhìn Bộ Yên, thản nhiên nói:
- Từ không nắm binh, nghĩa không nắm tài. Cuộc đàm phán liên quan đến lợi ích kinh tế của Vĩ Huyền, cho nên tôi nhất định phải dùng thủ đoạn.
Bộ Yên gật đầu nói:
- Em hiểu.
Lâm Đốn ở bên cạnh ngẩn ra nói:
- Không cần trả phòng sao?
Bộ Yên cười nói:
- Trả, chúng ta đổi một khách sạn tốt hơn. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Dương Phàm nói:
- Không cần trả, chúng ta đến làm việc chứ không phải đi hưởng thụ. Ở chỗ này, nếu có người đến gặp chúng ta, tôi cũng có thể biết bọn họ có bao nhiêu thành ý.
Dương Phàm vừa nói như vậy, Lâm Đốn liền gật đầu nói:
- Đúng, có lý. Đám người đó đúng là không hầu hạ nổi.
Cười cười với Lâm Đốn, Dương Phàm nói:
- Nhớ, chúng ta đến từ một huyện có kinh tế khá lạc hậu. Chúng ta đại biểu cho hình tượng chính quyền Vĩ Huyền. Hình tượng này không phải dựa vào bài trí mà có được, nó tạo nên từ thái độ trong công việc của chúng ta.
- Sơn trọng thủy phục nghi không đường, Liễu Ám hoa minh vừa lại một thôn. (1)
Mọi người đều cười vui vẻ. Hứa Phi đi lên thấy ba người đứng đó nhìn nhau mà cười, không khỏi đi tới hỏi:
- Làm gì thế? Sao trông ai cũng ngu ngu thế.
Dương Phàm cười nói:
- Đến vừa đúng lúc, anh có cơ hội thể hiện đây
Vừa nói, Dương Phàm liền nói chuyện này ra một lần. Lúc này điện thoại di động trong tay Bộ Yên lại vang lên. Bộ Yên cười đắc ý, nghe điện, nghiêm giọng nói:
- Alo, ai đó?
Hứa Phi ngây ngốc đứng đó, nói:
- Dương Phàm, ông không lừa tôi đó chứ.
Về phòng, Dương Phàm thay đồ, vội vàng đi đến quán cafe gần đó. Hắn hẹn chín giờ gặp Trần Chí Quốc ở đây. Không đầy năm phút sau Trần Chí Quốc và thư ký Lưu xuất hiện, chín giờ đúng.
Dương Phàm đứng lên, đưa tay ra từ xa nói:
- Chào Trần lão. Không biết tìm tôi có gì chỉ bảo?
Lời nói này lấy được nụ cười của Trần Chí Quốc:
- Không dám. Sóng Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Phó bí thư Dương là thanh niên ưu tú, có một chút việc muốn hỏi một câu mà thôi.
Ba người ngồi xuống, Trần Chí Quốc lấy ra một bản tài liệu của Vĩ Huyền, đặt lên bàn, nói:
- Bản tài liệu này tôi đã xem, tôi muốn biết trong đó có bao nhiêu phần trăm khả thi.
Dương Phàm sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
- Trần lão, thứ tôi mạo muội. Nếu Trần lão lấy thân phận của cá nhân nói chuyện với tôi, như vậy rất nhiều nội dung tôi không thể tiết lộ. Nhưng nếu Trần lão lấy thân phận đại biểu một công ty nào đó có thể hợp tác với Vĩ Huyền, vậy Dương Phàm tôi sẽ nói mọi điều mà Trần lão cần biết.
Trần Chí Quốc lập tức cười ha hả nói:
- Anh bạn trẻ, cậu rất được, được, rất được.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Trần lão quá khen.
Trần Chí Quốc nghiêm mặt, nói:
- Tôi lấy thân phận tổng cố vấn tập đoàn thép Bảo Cương đặt câu hỏi với cậu về quy hoạch khu công nghiệp ở Vĩ Huyền, hỏi về phương án và tiến độ.
Dương Phàm cũng thu lại vẻ tươi cười, ngồi ngay ngắn, nghiêm nghị nói:
- Tôi bây giờ lấy thân phận phó bí thư huyện ủy Vĩ Huyền nói rõ chi tiết về mô hình khu công nghiệp tuần hoàn ở Vĩ Huyền.
Dương Phàm nói tiếp:
- Khu công nghiệp tuần hoàn này, chúng tôi chia làm ba bước để tiến hành. Đầu tiên sẽ thành lập một cơ sở khai thác than khổng lồ, một nhà máy khai thác than. Trong đó việc xây dựng cơ sở khai thác than đang bắt đầu áp dụng vào thực tế. Sở Khoáng sản trên tỉnh đã phê chuẩn và chính thức gửi báo cáo lên các ban ngành liên quan. Một khi đàm phán xong về việc hợp tác lập nhà máy khai thác than, Huyện ủy sẽ chính thức báo cáo lên Thị ủy về việc thành lập khu công nghiệp, hơn nữa còn xin tỉnh ủng hộ về tài chính và chính sách. Bước thứ hai, xây dựng một dây chuyền rửa than khổng lồ, và ba cơ sở xử lý nước thải. Bước thứ ba, chính là xây dựng nhà máy luyện than lớn, các công trình kiến trúc liên quan. Mặc dù đây mới là lý thuyết, đồng thời cũng có rất nhiều khó khăn, nhưng chúng tôi luôn tin tưởng vào hạng mục này, tin rằng có thể thúc đẩy kinh tế Vĩ Huyền phát triển.
Trần Chí Quốc nghe đến đây, không khỏi cười nói:
- Ồ? Chắc chắn như vậy? Xin hỏi, công trình lớn như vậy, huyện Vĩ Huyền đã có phương hướng chính xác về vốn đầu tư chưa?
Dương Phàm cười nói:
- Chuyện do người, tài chính dành cho cơ sở khai thác than đã có, trong thời gian gần nhất sẽ chính thức khởi công. Có thể nói, xây dựng cơ sở khai thác than xong, đây sẽ là một bước tiến chắc chắn cho khu công nghiệp huyện Vĩ Huyền chúng tôi.
Trần Chí Quốc cười nói:
- Xin hỏi nếu như hợp tác nhà máy khai thác than đã được xác định, cậu cho rằng việc thành lập khu công nghiệp của huyện Vĩ Huyền sẽ có bao nhiêu phần trăm thành công được tỉnh thông qua?
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Về hạng mục này, tôi cho rằng không có gì khó khăn. Khó khăn trong đó chỉ là trên tỉnh có thể hỗ trợ tài chính là bao nhiêu. Theo tôi dự đoán, một khi được thông qua, Vĩ Huyền sẽ thiếu ít nhất hai tỷ.
Dương Phàm nói đến đây, Trần Chí Quốc cười cười, gật đầu tán thưởng:
- Cậu rất thẳng thắn, không giống đám quan chức bình thường chỉ biết khoe khoang. Theo tôi biết các cậu chuyến này ăn ở rất đơn giản. Tôi muốn hỏi các cậu đi công tác, có cần phải như vậy không?
Hỏi vấn đề này, Dương Phàm không khỏi cười khổ. Trần Chí Quốc coi như đang ám chỉ mình, các người có phải đang ra vẻ?
( 1) : Hai câu thơ trong bài "Du Tây Sơn thôn" của Lục Du, hàm nghĩa đột ngột tìm được cách giải quyết một vấn đề nào đó trong lúc tưởng chừng như bế tắc.
Du Sơn Tây Thôn
Đừng chê rượu đế nhà nông
Lợn gà đủ đãi khách (năm được mùa)
Núi sông ngỡ chẳng đường vô
Qua hàng liễu thấy ruộng hoa, có làng
Hội xuân chiêng trống rộn ràng
Nếp xưa cốt giữ, áo khăn xá gì
Đêm trăng rảnh rỗi có khi
Thăm nhau chống gậy rảo đi khắp làng )
- Sau khi tổ chuyên gia nghiên cứu, thấy bản quy hoạch của Vĩ Huyền rất khoa học. Tổ chuyên gia chỉ lo lắng năng lực của chính quyền địa phương.
Tổ chuyên gia lo lắng không phải không có lý. Rất nhiều chính quyền địa phương bây giờ đều tạo ra tiếng sấm rất to, nhưng nếu thực sự đi làm thì thường có kết quả khác.
Trần Chí Quốc trầm ngâm một chút rồi nói:
- Bây giờ nói gì cũng là quá sớm, cho người của phòng Kinh doanh tiếp xúc một chút. Như vậy đi, để phòng Kinh doanh ra mặt, tổ chức một đoàn khảo sát, lập tức tiến hành khảo sát thực địa ở Vĩ Huyền. Động tác phải nhanh, phải bí ẩn. Ngoài ra cậu liên lạc với Dương Phàm, sáng nay tôi muốn nói chuyện với cậu ta. Cuộc họp buổi chiều tôi vẫn sẽ có mặt.
Thư ký Tiểu Lưu rất nhanh ghi lại, đọc lại một lần, Trần Chí Quốc gật đầu, lúc này thư ký Tiểu Lưu mới vội vã rời đi.
Lúc này Dương Phàm đã thu dọn hành lý xong, đang chuẩn bị xuống dưới trả phòng. Vừa mở cửa, điện thoại di động của Dương Phàm đã vang lên.
- Alo, xin hỏi ai đó?
Dương Phàm vừa đi vừa nói. Đầu bên kia truyền đến giọng một cô gái, hỏi đầy khách khí:
- Xin hỏi là anh Dương ở huyện Vĩ Huyền?
Dương Phàm sửng sốt một chút, lên tiếng:
- Đúng.
- Là như thế nào, tôi thuộc phòng Kinh doanh của tập đoàn thép Bắc Kinh, muốn hẹn anh một chút, bàn về hạng mục của các anh, xem có khả năng hợp tác không?
Giọng cô gái này rất nhẹ nhàng, đúng khẩu âm phổ thông, rất dễ nghe.
Trong nháy mắt mặt Dương Phàm đỏ lên, cả người gần như cứng đờ. Một cỗ nhiệt huyết dâng lên tận đầu, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Dương Phàm cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Lúc này cô gái đầu bên kia nói:
- Anh Dương, anh có đang nghe không?
Cố nén cơn kích động, Dương Phàm thản nhiên nói:
- Tôi đang nghe.
Cách nói này của Dương Phàm làm cho đầu bên kia hơi khẩn trương, hỏi một câu:
- Sao vậy... không tiện sao?
Dương Phàm coi như đã cảm nhận được gì đó, cười một tiếng, chần chờ một chút rồi mới nói:
- Sao lại không tiện. Nói chuyện một lần cũng tốt. Chẳng qua hôm nay có lẽ tôi không có thời gian. Để mai đi.
Cô gái hơi sửng sốt một chút, nhưng vẫn nhẹ nhàng như trước:
- Vậy cũng được. Chín giờ sáng mai anh có rảnh không? Chúng tôi đến chỗ anh nói chuyện.
Dương Phàm cười nói:
- Được rồi, ngày mai liên lạc lại, chắc là rảnh.
Vừa nói Dương Phàm liền chủ động dập máy. Lúc này Lâm Đốn đi tới, nói:
- Phó bí thư Dương, thu dọn xong rồi, đưa thẻ tôi đi trả phòng.
Dương Phàm lập tức cười phá lên, hắn đúng là không nhịn được cười. Cứ như vậy đứng trên hành lang cười ngặt nghẽo một lúc. Lâm Đốn và Bộ Yên thấy thế đều trợn mắt há mồm. Không biết Dương Phàm đang cười cái gì. Lúc này điện thoại di động của Dương Phàm lại vang lên.
Dương Phàm thu lại vẻ tươi cười, trên mặt lộ ra vẻ tự tin. Dương Phàm nghe điện rồi nói:
- Alo, xin hỏi ai đó?
Đầu bên kia điện thoại lập tức xuất hiện giọng một người đàn ông:
- Chào anh, tôi là người của phòng Kinh doanh tập đoàn Sa Cương. Mấy hôm trước người phụ trách triển lãm của chúng tôi đã chuyển tài liệu của anh về, nghe nói các anh đang tìm kiếm người hợp tác. Chúng tôi rất có hứng thú với hạng mục này. Xin hỏi anh lúc nào rảnh, chúng ta nói chuyện một chút.
Dương Phàm cười cười, đầy tự tin nói:
- Nói chuyện đương nhiên có thể. Chẳng qua hôm nay và ngày mai tôi không có thời gian. Hai ngày nữa tôi sẽ rảnh.
Sau một phen khách khí rồi dập máy. Ngay lập tức thư ký Tiểu Lưu của Trần Chí Quốc gọi tới. Thư ký Tiểu Lưu đang cảm thấy buồn bực, gọi suốt 20 phút mới liên lạc được.
- Phó bí thư Dương, chào anh, tôi là Tiểu Lưu – thư ký của Trần lão.
- Ha ha, chào anh. Có việc gì vậy?
- Là như thế này, Trần lão của chúng tôi muốn gặp anh nói chuyện. Xin hỏi hôm nay anh có rảnh không?
Dương Phàm vừa nghe là Trung Quốc, lập tức cười nói:
- Không có vấn đề gì, Trần lão gọi thì lúc nào cũng được.
Dương Phàm có ấn tượng rất tốt với Trần lão này, dù sao hôm nay hắn đã cố ý đẩy các cuộc hẹn đi.
Hẹn địa điểm gặp mặt, Bộ Yên nghe ra chuyện gì liền nói:
- Anh điên rồi, mục đích đến đây của chúng ta là gì? Vì sao hôm nay không nói chuyện với bọn họ?
Dương Phàm nhét điện thoại cho Bộ Yên, nói:
- Bây giờ cô giữ điện thoại, chỉ cần những người muốn gặp mặt trong ngày hôm nay bàn về chuyện hợp tác, cô lập tức bố trí vào các ngày sau. Nhớ phải nói với những người khác là tôi rất bận, lịch trình kín hết.
Dương Phàm vừa nói thế, Bộ Yên lập tức hiểu ra. Bộ Yên trừng mắt nhìn Dương Phàm:
- Anh đó, thật đáng sợ.
Dương Phàm trừng mắt nhìn Bộ Yên, thản nhiên nói:
- Từ không nắm binh, nghĩa không nắm tài. Cuộc đàm phán liên quan đến lợi ích kinh tế của Vĩ Huyền, cho nên tôi nhất định phải dùng thủ đoạn.
Bộ Yên gật đầu nói:
- Em hiểu.
Lâm Đốn ở bên cạnh ngẩn ra nói:
- Không cần trả phòng sao?
Bộ Yên cười nói:
- Trả, chúng ta đổi một khách sạn tốt hơn. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Dương Phàm nói:
- Không cần trả, chúng ta đến làm việc chứ không phải đi hưởng thụ. Ở chỗ này, nếu có người đến gặp chúng ta, tôi cũng có thể biết bọn họ có bao nhiêu thành ý.
Dương Phàm vừa nói như vậy, Lâm Đốn liền gật đầu nói:
- Đúng, có lý. Đám người đó đúng là không hầu hạ nổi.
Cười cười với Lâm Đốn, Dương Phàm nói:
- Nhớ, chúng ta đến từ một huyện có kinh tế khá lạc hậu. Chúng ta đại biểu cho hình tượng chính quyền Vĩ Huyền. Hình tượng này không phải dựa vào bài trí mà có được, nó tạo nên từ thái độ trong công việc của chúng ta.
- Sơn trọng thủy phục nghi không đường, Liễu Ám hoa minh vừa lại một thôn. (1)
Mọi người đều cười vui vẻ. Hứa Phi đi lên thấy ba người đứng đó nhìn nhau mà cười, không khỏi đi tới hỏi:
- Làm gì thế? Sao trông ai cũng ngu ngu thế.
Dương Phàm cười nói:
- Đến vừa đúng lúc, anh có cơ hội thể hiện đây
Vừa nói, Dương Phàm liền nói chuyện này ra một lần. Lúc này điện thoại di động trong tay Bộ Yên lại vang lên. Bộ Yên cười đắc ý, nghe điện, nghiêm giọng nói:
- Alo, ai đó?
Hứa Phi ngây ngốc đứng đó, nói:
- Dương Phàm, ông không lừa tôi đó chứ.
Về phòng, Dương Phàm thay đồ, vội vàng đi đến quán cafe gần đó. Hắn hẹn chín giờ gặp Trần Chí Quốc ở đây. Không đầy năm phút sau Trần Chí Quốc và thư ký Lưu xuất hiện, chín giờ đúng.
Dương Phàm đứng lên, đưa tay ra từ xa nói:
- Chào Trần lão. Không biết tìm tôi có gì chỉ bảo?
Lời nói này lấy được nụ cười của Trần Chí Quốc:
- Không dám. Sóng Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Phó bí thư Dương là thanh niên ưu tú, có một chút việc muốn hỏi một câu mà thôi.
Ba người ngồi xuống, Trần Chí Quốc lấy ra một bản tài liệu của Vĩ Huyền, đặt lên bàn, nói:
- Bản tài liệu này tôi đã xem, tôi muốn biết trong đó có bao nhiêu phần trăm khả thi.
Dương Phàm sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
- Trần lão, thứ tôi mạo muội. Nếu Trần lão lấy thân phận của cá nhân nói chuyện với tôi, như vậy rất nhiều nội dung tôi không thể tiết lộ. Nhưng nếu Trần lão lấy thân phận đại biểu một công ty nào đó có thể hợp tác với Vĩ Huyền, vậy Dương Phàm tôi sẽ nói mọi điều mà Trần lão cần biết.
Trần Chí Quốc lập tức cười ha hả nói:
- Anh bạn trẻ, cậu rất được, được, rất được.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Trần lão quá khen.
Trần Chí Quốc nghiêm mặt, nói:
- Tôi lấy thân phận tổng cố vấn tập đoàn thép Bảo Cương đặt câu hỏi với cậu về quy hoạch khu công nghiệp ở Vĩ Huyền, hỏi về phương án và tiến độ.
Dương Phàm cũng thu lại vẻ tươi cười, ngồi ngay ngắn, nghiêm nghị nói:
- Tôi bây giờ lấy thân phận phó bí thư huyện ủy Vĩ Huyền nói rõ chi tiết về mô hình khu công nghiệp tuần hoàn ở Vĩ Huyền.
Dương Phàm nói tiếp:
- Khu công nghiệp tuần hoàn này, chúng tôi chia làm ba bước để tiến hành. Đầu tiên sẽ thành lập một cơ sở khai thác than khổng lồ, một nhà máy khai thác than. Trong đó việc xây dựng cơ sở khai thác than đang bắt đầu áp dụng vào thực tế. Sở Khoáng sản trên tỉnh đã phê chuẩn và chính thức gửi báo cáo lên các ban ngành liên quan. Một khi đàm phán xong về việc hợp tác lập nhà máy khai thác than, Huyện ủy sẽ chính thức báo cáo lên Thị ủy về việc thành lập khu công nghiệp, hơn nữa còn xin tỉnh ủng hộ về tài chính và chính sách. Bước thứ hai, xây dựng một dây chuyền rửa than khổng lồ, và ba cơ sở xử lý nước thải. Bước thứ ba, chính là xây dựng nhà máy luyện than lớn, các công trình kiến trúc liên quan. Mặc dù đây mới là lý thuyết, đồng thời cũng có rất nhiều khó khăn, nhưng chúng tôi luôn tin tưởng vào hạng mục này, tin rằng có thể thúc đẩy kinh tế Vĩ Huyền phát triển.
Trần Chí Quốc nghe đến đây, không khỏi cười nói:
- Ồ? Chắc chắn như vậy? Xin hỏi, công trình lớn như vậy, huyện Vĩ Huyền đã có phương hướng chính xác về vốn đầu tư chưa?
Dương Phàm cười nói:
- Chuyện do người, tài chính dành cho cơ sở khai thác than đã có, trong thời gian gần nhất sẽ chính thức khởi công. Có thể nói, xây dựng cơ sở khai thác than xong, đây sẽ là một bước tiến chắc chắn cho khu công nghiệp huyện Vĩ Huyền chúng tôi.
Trần Chí Quốc cười nói:
- Xin hỏi nếu như hợp tác nhà máy khai thác than đã được xác định, cậu cho rằng việc thành lập khu công nghiệp của huyện Vĩ Huyền sẽ có bao nhiêu phần trăm thành công được tỉnh thông qua?
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Về hạng mục này, tôi cho rằng không có gì khó khăn. Khó khăn trong đó chỉ là trên tỉnh có thể hỗ trợ tài chính là bao nhiêu. Theo tôi dự đoán, một khi được thông qua, Vĩ Huyền sẽ thiếu ít nhất hai tỷ.
Dương Phàm nói đến đây, Trần Chí Quốc cười cười, gật đầu tán thưởng:
- Cậu rất thẳng thắn, không giống đám quan chức bình thường chỉ biết khoe khoang. Theo tôi biết các cậu chuyến này ăn ở rất đơn giản. Tôi muốn hỏi các cậu đi công tác, có cần phải như vậy không?
Hỏi vấn đề này, Dương Phàm không khỏi cười khổ. Trần Chí Quốc coi như đang ám chỉ mình, các người có phải đang ra vẻ?
( 1) : Hai câu thơ trong bài "Du Tây Sơn thôn" của Lục Du, hàm nghĩa đột ngột tìm được cách giải quyết một vấn đề nào đó trong lúc tưởng chừng như bế tắc.
Du Sơn Tây Thôn
Đừng chê rượu đế nhà nông
Lợn gà đủ đãi khách (năm được mùa)
Núi sông ngỡ chẳng đường vô
Qua hàng liễu thấy ruộng hoa, có làng
Hội xuân chiêng trống rộn ràng
Nếp xưa cốt giữ, áo khăn xá gì
Đêm trăng rảnh rỗi có khi
Thăm nhau chống gậy rảo đi khắp làng )
/644
|