- Biệt thự này em định mua.
Tần Hinh dụi mắt, xoay người nở nụ cười ngọt ngào với Dương Phàm. Nói xong nàng nhào vào lòng Dương Phàm vừa gặm nhấm sự sung sướng, tâm trạng rất vui.
- Cẩn thận hít phải khói đó.
Dương Phàm vội vàng dập điếu thuốc, trong lòng không khỏi hiện lên một câu hỏi, vòng cổ làm Tần Hinh hưng phấn, hay mình đến làm Tần Hinh hưng phấn.
Câu trả lời thật ra rất đơn giản. Tần Hinh là một cô gái bình thường, Dương Phàm tặng nàng quà, rất dễ dàng làm nàng thỏa mãn.
Dương Phàm không thể nào chống lại sức hấp dẫn của Tần Hinh. Tần Hinh đầu tiên giúp Dương Phàm cởi quần áo, bọc người trong khăn tắm. Sau đó nàng cũng cởi quần áo, quấn khăn tắm đi vào. Hơi nước nóng tràn ngập trong phòng. Tần Hinh xuất hiện giống như tiên tử bước trên mây.
Cánh tay và đôi chân trắng nõn lộ ra, phối hợp với khuôn mặt ngây thơ như ngọc nữ, Dương Phàm phát hiện mình không chịu nổi mà có phản ứng. Dương Phàm thật sự không muốn biến nơi này thành chiến trường. Mặc dù chưa từng làm thử ở nơi như thế này, Dương Phàm vẫn cố gắng kiềm chế, vội vàng nhắm mắt lại.
Vẻ mặt này của Dương Phàm làm Tần Hinh cười đắc ý, đưa tay trắng nõn ra, ngồi phía sau Dương Phàm bóp vai cho hắn, miệng dán vào tai hắn, nói:
- Dựa vào người em.
Dương Phàm nghe lời ngả đầu ra sau, đầu dựa vào hai vú mềm mại của nàng, thật thoải mái. Nhất là hai tay nhỏ bé của nàng đang bóp vai mình. Dương Phàm thoải mái rên lên một tiếng.
Quyền và tiền chính là thuốc phiện với đàn ông. Dương Phàm hiểu rõ nếu không có hai thứ này, Tần Hinh sẽ không có bất cứ quan hệ gì với mình.
- Hì hì, anh hình như làm làm sai trình tự rồi. Đáng lẽ phải tắm trước sau đó mới xông hơi.
Tần Hinh cười cười nói. Dương Phàm thoải mái đến độ không muốn động, nhỏ giọng nói:
- Không sao, ở trong nhà mình, muốn làm thế nào chẳng được.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, xung quanh rất yên tĩnh, nhiệt độ trong phòng bốc lên.
Tần Hinh thích tư thế ngồi ở bên trên, bởi vì cảm thấy rất phong phú, lại có khoái cảm khống chế tình hình. Ở trên hay dưới, Dương Phàm không để ý nhiều, cái nào cũng tốt.
Hai con thỏ trắng trước mặt nhảy lên khi Tần Hinh tăng tốc. Tần Hinh lúc này giống như một con chuột bị ướt, liều mạng túm lấy cây cỏ. Tần Hinh dùng hành động để nói lên tâm trạng của mình.
Dương Phàm cũng hiểu sau khi mình uống canh thập toàn đại bổ, bản lĩnh đã tăng lên, luôn có thể khiến người phụ nữ của mình sướng muốn chết, chết đi sống lại.
Dương Phàm thoải mái cảm nhận chỗ kín ẩm ướt của nàng ăn trọn bảo bối. Tần Hinh đang nằm trên người không còn chút sức lực mà hoạt động. Nng đỏ mặt cười cười xin lỗi:
- Anh lên đi.
Dương Phàm nhìn ngọc nữ thuần khiết trên Tv, bây giờ lại là một người phụ nữ dâm đãng, trong đầu không khỏi có một ý nghĩ tà ác, vỗ mông rắn chắc của nàng:
- Chổng mông lên.
Tần Hinh theo lời mà làm. Cả người Dương Phàm đè lên, nàng cảm thấy đường đi khác lúc trước, Tần Hinh quay đầu lại, nói với giọng xin xỏ:
- Anh nhẹ một chút.
Dương Phàm thử vài cái không thực hiện được. Tần Hinh đau đến độ mặt mày nhăn nhó, quay đầu lại nói:
- Chúng ta vào toilet đi, ở đó có các thứ bôi trơn.
Dương Phàm nói:
- Không cần phiền phức như vậy.
Vừa nói, tay liền đưa ra trước, một ngón tay mở đường chui vào. Cả người Tần Hinh run lên.......
Trước khi Tiểu Tạ mời khách đã hỏi ý kiến của Dương Phàm. Vì lo lắng cho ví tiền của Tiểu Tạ, Dương Phàm quyết định chọn một quán ăn giá cả phải chăng. Món ăn ở đây làm khá được, Dương Phàm rất thích.
Sống ở Bắc Kinh, Dương Phàm ăn mãi không chán.
Tiểu Tạ và bạn học Điềm Điềm đã đến. Điềm Điềm cởi áo khoác ngoài ra, làm Dương Phàm cảm thấy bộ ngực như muốn lộ ra. Chẳng qua rất nhanh Dương Phàm cảm thấy bởi vì cô gái có bộ ngực to này mà không mặc áo bên trong hở ngực thì đúng là phí của trời.
Điềm Điềm mặc áo trong thấp ngực, Tiểu Tạ mặc váy ngắn, thêm quần tất. Dương Phàm lúc này mới chú ý đến hình như Tiểu Tạ hôm nào cũng mặc váy. Không biết trời lạnh thế nào, Tiểu Tạ vẫn luôn mặc váy.
Dương Phàm rất nghi hoặc trong tủ của Tiểu Tạ có quần hay không? Bởi vì là váy, nhất là váy ngắn mới có thể lộ ra đôi chân đẹp của người phụ nữ.
Nhìn vẻ mặt lấy lòng của hai cô gái, còn có hai chai rượu, Dương Phàm đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
Mùa đông năm nay không có tuyết. Trời bên ngoài khá âm u, giống như sắp có tuyết rơi. Thời tiết này mà uống rượu không phải chuyện gì xấu, nhưng uống nhiều lại không tốt.
Dương Phàm cần thận một chút, gọi bồi bàn:
- Cho tôi chén nữa.
Bồi bàn rất nhanh đã cầm chén tới. Dương Phàm rót cho mình một chén đầy, cười cười với hai cô:
- Tôi uống hai chén này, hai cô thì tùy.
Lời này đã chặn đứng mọi mối nguy hiểm. Dương Phàm cười đắc ý, trong mắt Điềm Điềm hiện ra vẻ thất vọng.
Dương Phàm cho rằng mình đã phòng ngự xong, cả bữa ăn cơm rất bình thường, các chuyện đều đã được đề phòng nên không có gì xảy ra.
Ba người cười cười đi ra khỏi quán ăn, đường đối diện truyền đến tiếng chửi bậy.
- Chính là con đàn bà dâm đãng đó, đừng cho nó đi.
Bốn thằng đàn ông chạy đến, phía sau còn có một thằng bụng bia mặt đỏ, vừa chạy vừa thở hổn hển. Dương Phàm nghe người bị mắng là phụ nữ, vô thức quay đầu lại nhìn hai cô gái bên cạnh. Hắn thấy Điềm Điềm mặt mày tái nhợt muốn chạy lại không dám chạy, trốn sau lưng Dương Phàm, túm chặt lấy tay Dương Phàm.
Dương Phàm lập tức hiểu rõ chuyện này nhất định có quan hệ với Điềm Điềm. Thấy cô gái sợ đến độ cả người run lên, Dương Phàm chỉ có thể thầm thở dài một tiếng, đi tới trước một bước.
- Các vị, có chuyện gì cũng có thể nói mà.
Thằng chạy tới trước tiên mở miệng mắng:
- Nói con mẹ mày. Đánh nó.
Dương Phàm vừa thấy đối phương có năm người, quay đầu lại muốn hai cô gái này chạy trước, hôm nay coi như đen đủi. Đúng lúc này có bảy tám người từ trong hai chiếc xe lao ra, chắn trước mặt đám Dương Phàm. Trong tay đám người này đều có hung khí như gậy sắt, cầm đầu chính là Mặt Sẹo.
- Tứ thiếu gia, không làm anh kinh động chứ?
Bốn người chạy đến sợ hãi quay đầu bỏ chạy. Thằng béo đuổi tới sau bị đàn em của Mặt Sẹo bắt lại, đấm cho mấy cái rồi đẩy đến trước mặt Dương Phàm.
Dương Phàm còn không biết rốt cuộc là chuyện gì, hiển nhiên không tỏ thái độ. Thấy hai tên vừa đẩy vừa đám thằng béo, sa sầm mặt nói với Mặt Sẹo:
- Bảo bọn họ không đánh, trên đường không tiện.
Mặt Sẹo vội vàng bảo đàn em dừng tay. Dương Phàm lúc này mới quay đầu lại nhìn Điềm Điềm, hừ nhẹ một tiếng. Dương Phàm nói với Mặt Sẹo:
- Đưa người vào rồi nói.
Vào nhà hàng, yêu cầu một phòng riêng. Nhân viên phục vụ không dám nói nhảm, vội vàng mang nước lên. Dương Phàm, Tiểu Tạ, Điềm Điềm, Mặt Sẹo và thằng Bụng bia, năm người ở trong phòng. Dương Phàm ngồi ở giữa, Tiểu Tạ ngồi xuống cạnh hắn. Điềm Điềm không dám ngồi, ánh mắt lo lắng quan sát vẻ mặt của Dương Phàm. Mặt Sẹo đứng bên cạnh thằng béo, chờ Dương Phàm xử.
Dương Phàm không hỏi Điềm Điềm và Bụng bia, hỏi Mặt Sẹo trước:
- Anh không phải là người bảo vệ câu lạc bộ của Lão Đại sao? Sao lại chạy đến đây?
Mặt Sẹo lần trước thiếu chút nữa bị thằng đeo kính hại, đi cướp Dương Phàm. Hắn lo lắng Dương Phàm biết chuyện này, cả ngày sợ hãi. Hôm nay dẫn mấy thằng đàn em đi ăn cơm. Ăn xong vừa lên xe thì thấy Dương Phàm và hai cô gái đi ra. Mặt Sẹo đang định chờ Dương Phàm đi mới lái xe rời đi. Kết quả có thằng chạy đến, còn lao về phía đám Dương Phàm. Lần này Mặt Sẹo cảm thấy có cơ hội thể hiện.
Vì thế mới có chuyện vừa rồi.
Mặt Sẹo đương nhiên sẽ không nói hết câu chuyện ra, chỉ cười giải thích:
- Thật trùng hợp, tôi mang mấy thằng em đi ăn cơm. Vừa lên xe thì thấy chuyện này. Tôi thấy bọn chúng lao về phía anh. Như vậy cần gì phải nói, bảo anh em đánh chúng.
Nếu là trùng hợp, Dương Phàm cũng không hỏi nhiều, cười cười với Mặt Sẹo:
- Cảm ơn. Chuyện này phải làm rõ.
Vừa nói Dương Phàm nhìn Điềm Điềm đang cúi đầu và Bụng bia mặt mày tái nhợt, cười nói:
- Hai người, ai nói trước. Hôm nay rốt cuộc là ai gây ra?
Bụng bia vội vàng giơ tay lên nói:
- Lão Đại, tôi nói trước. Chuyện là như thế này...
Chuyện gì xảy ra? Thì ra Điềm Điềm làm cho một công ty địa ốc, mà Bụng bia là một trong các khách hàng của cô. Công ty cũ của Điềm Điềm bởi vì kinh doanh không đạt hiệu quả nên phải đóng cửa. Nhưng ba ngày trước khi đóng cửa, không ngờ bán một căn hộ đã thế chấp với ngân hàng cho Bụng bia. Người bán chính là Điềm Điềm. Bụng bia mới cầm chìa khóa phòng chưa được hai ngày, ngân hàng đã đến cửa đòi phòng. Bụng bia sao chịu. Nhưng ngân hàng không nói lý với hắn, trực tiếp nhờ tòa án ra mặt, niêm phong căn hộ lại.
Căn hộ của Bụng bia bị niêm phong, hiển nhiên là đi tìm Điềm Điềm. Điềm Điềm đương nhiên không thể nào thừa nhận, bảo Bụng bia đi tìm công ty. Nhưng công ty đã tuyên bố đóng cửa, cô bảo người ta đi đâu mà tìm? Cô đẩy tôi, tôi đẩy cô, thời gian kéo dài hơn tháng. Bụng bia không nhịn được nữa, cho rằng nhất định Điềm Điềm lừa đảo. Vì thế cầm hợp đồng mua nhà đi kiện. Kết quả bên tòa án trực tiếp bác bỏ. Lý do hợp đồng do công ty địa ốc ký, không làm gì được Điềm Điềm. Bụng bia lại tố cáo công ty, tòa án lại bác bỏ, vẫn là không hợp cách, công ty người ta đã phá sản, không có bị cáo thì mày tố cáo ai?
Bụng bia rất tức giận, tự nhiên muốn phát tiết lên người Điềm Điềm. Bởi vì lúc mua phòng đã phải trả hết tiền, hơn nữa Điềm Điềm vì bán được phòng cho Bụng bia nên dã lên giường với người ta, đây là điểm mà Bụng bia nghĩ mình bị lừa. Nhưng Điềm Điềm vẫn luôn nói mình là kẻ bị hại, kẻ lừa gạt tất nhiên là công ty địa ốc.
Cuối cùng Bụng bia chỉ có thể tự trách mình mù mắt. Công ty phá sản đã sớm được đăng lên báo. Điềm Điềm cũng là bị công ty lừa, phải ngủ với Bụng bia còn không tính, hơn 5000 tệ tiền hoa hồng cũng không được nhận.
Tất cả mọi người đều là bị hại, nhưng Bụng bia không nghĩ như vậy. Bụng bia kết luận Điềm Điềm lừa hắn, dùng thân thể để hắn trả hết tiền phòng một lần. Có trời mới biết Điềm Điềm kiếm được bao nhiêu tiền. Cho nên tìm pháp luật không giải quyết được vấn đề, Bụng bia liền tìm mấy thằng đồng hương, mỗi ngày đều đi khắp nơi tìm Điềm Điềm. Vừa tìm đã là nửa năm, hôm nay đã gặp phải. Đang định lên giải quyết Điềm Điềm, kết quả lại đen đủi gặp phải Mặt Sẹo.
Bụng bia nói xong, Điềm Điềm nói tiếp, hai bên nói không khác nhau là mấy. Điểm khác chính là Điềm Điềm luôn nói mình là kẻ bị hại. Dương Phàm nghe xong dở khóc dở cười. Chuyện chết tiệt này mà mình cũng gặp phải.
- Chuyện này đừng làm loạn. Chuyện gì cũng có pháp luật mà.
Dương Phàm cuối cùng cũng chỉ có thể nói câu này, không muốn quản chuyện này.
Tiểu Tạ lúc này khẽ kéo kéo Dương Phàm, lộ ra vẻ cầu khẩn. Đây là nàng thấy Dương Phàm muốn buông tay mặc kệ, nên xin giúp Điềm Điềm. Dương Phàm thầm nói cô bé này đúng là có tình có nghĩa.
Dương Phàm thở dài một tiếng, cười khổ nói với Mặt Sẹo:
- Làm phiền anh, mang anh em về trước đi.
Dương Phàm nói tuy nhẹ nhàng, nhưng giọng nói và khí thế không thể chối từ. Mặt Sẹo giật mình, biết Dương Phàm không muốn mình tiếp tục ở đây, biết ý cười nói:
- Tôi đi trước.
Mặt Sẹo không hy vọng Dương Phàm nói lời cảm ơn, nhân tình đã có, còn sợ sau này không có cơ hội sao? Người như Dương Phàm khác rất nhiều so với Mặt Sẹo, mặc dù muốn báo đáp cũng chỉ có thể dùng cách bí mật. Điểm này Mặt Sẹo hiểu rất rõ.
Mặt Sẹo vừa đi, Dương Phàm liền nói với Điềm Điềm và Bụng bia:
- Chuyện này nên giải quyết như thế nào, các người nếu như nghe tôi thì ngồi xuống từ từ nói chuyện. Nếu cho rằng tôi không giải quyết được, vậy cứ đi. Ra khỏi cánh cửa này, các người có đánh nhau, giết nhau cũng không quan hệ gì với tôi.
Bụng bia rất muốn đi, chính quyền nghĩ như vậy làm cho tên thanh niên bề ngoài thì thân thiện nhưng lòng dạ lại rất độc ác. Người ta muốn thu thập mình, chỉ bằng vào Mặt Sẹo vừa rồi là thừa đủ. Điềm Điềm tự nhiên hy vọng Dương Phàm có thể ra tay giúp mình, liên tục gật đầu đồng ý. Bụng bia thấy thế cũng không còn cách nào khác là gật đầu.
Thấy hai người gật đầu đồng ý. Dương Phàm lúc này mới hỏi Bụng bia:
- Anh làm ở ngành nào?
Bụng bia bị hỏi thế không khỏi nhăn nhó mặt mày, như có vẻ đau đớn lắm. Dương Phàm nhìn Tiểu Tạ, cười khổ nói:
- Bảo bồi bàn đưa hai chiếc khăn ấm lên, nếu không chúng ta lại bị nói dùng không cái phòng này.
Tiểu Tạ nghe lời đi ra. Bụng bia lo lắng không biết làm sao, nói:
- Tôi cũng chỉ kinh doanh một chút, có bốn xe taxi, còn có hai cửa hàng cho thuê. Bình thường còn mua chút cổ phiếu. Hơn nữa năm nay cũng mua mấy thứ ở Nga về bán.
- Ha ha, thì ra là vậy.
Từ một góc độ nào đó, Dương Phàm cũng biết Bụng bia là kẻ có dũng khí dám làm dám chịu.
Bụng bia cười khổ một tiếng. Dương Phàm nói tiếp:
- Anh còn dồn bao tiền vào thị trường chứng khoán.
Bụng bia cảnh giác nhìn Dương Phàm một cái, nhăn nhó nói:
- Ông anh, tôi không có bao nhiêu tiền ở thị trường chứng khoán. Chuyện của cô Điềm Điềm này coi như bỏ, tôi tự nhận mình đen đủi có được không?
Thì ra Bụng bia sợ Dương Phàm giúp Điềm Điềm gõ tiền của hắn, vội vàng nói.
Dương Phàm lắc đầu:
- Như vậy sao được.
Bụng bia biến sắc, không biết làm sao. Dương Phàm nói tiếp:
- Nếu tôi đã ra mặt giải quyết, vậy không thể để anh bị hại. Như vậy đi, tôi không cần biết anh có bao nhiêu tiền trong thị trường chứng khoán, tôi cho anh hai tin tức, chuyện giữa anh và Điềm Điềm xóa bỏ. Sao?
Lúc này bồi bàn đã mang khăn ấm lên, Bụng bia cầm lấy lau mặt, thật lâu không buông. Có lẽ Bụng bia đang suy nghĩ. Dương Phàm cũng không giục hắn, kiên nhẫn chờ hắn.
- Tôi có thể hỏi anh một chút không? Anh làm nghề gì?
Bụng bia bỏ khăn mặt xuống, lấy dũng khí hỏi một câu. Tiểu Tạ ở bên khinh thường nói:
- Bụng bia, anh hỏi nhiều như vậy làm gì? Chúng tôi ở Hiệp hội giám sát chứng khoán.
Mắt Bụng bia sáng lên, lóe ra một tia tham lam, vội vàng gật đầu nói:
- Được, cứ theo lời anh.
Dương Phàm phất tay với Điềm Điềm và Tiểu Tạ:
- Hai cô ra ngoài đi.
Điềm Điềm ngoan ngoãn đi ra. Tiểu Tạ mặc dù không tình nguyện cũng phải ra. Lúc trong phòng còn hai người. Dương Phàm lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Hôm nay nói trước cho anh một tin, trước khi đi anh cho tôi số điện thoại, lần sau có tin tức chính xác, tôi sẽ chủ động gọi cho anh. Anh phải tin tôi, cứ làm theo lời tôi nói.
Bụng bia thầm nghĩ thằng thanh niên này chắc là chưa có tin tức gì hay, làm như vậy chỉ để kéo dài thời gian. Vì thế hắn quyết đoán một chút, lấy một tờ danh thiếp trong túi ra, Dương Phàm cầm lấy, nhét vào ví, lúc này mới thản nhiên nói:
- Thời gian còn kịp, trong vòng một tuần, anh phải bán hết cổ phiếu trong tay đi. Tin tức này tôi hy vọng một mình anh biết. Nếu như tôi biết anh nói cho người khác, tôi sẽ lấy mạng anh.
Nói xong, mắt Dương Phàm lóe ra một tia tàn độc, Bụng bia sợ đến độ hai chân run lên.
Bụng bia vội vàng giơ tay lên:
- Tôi thề, vợ tôi, tôi cũng không nói.
Dương Phàm thở dài một tiếng, phất tay:
- Anh đi đi.
Bụng bia vội vàng cảm ơn rồi rời đi. Dương Phàm lấy hai tờ 100 tệ trong túi, đặt lên bàn, nói:
- Bồi bàn, tính tiền.
Hai cô gái chui vao xe Dương Phàm, Dương Phàm mặt mày xám xịt, xám hơn cả bầu trời.
- Các cô muốn đi đâu?
Điềm Điềm nhỏ giọng nói:
- Anh, em nên báo đáp anh như thế nào?
Dương Phàm thở dài một tiếng:
- Ơn này là của Tiểu Tạ, tôi nể mặt Tiểu Tạ nên mới ra tay.
Tiểu Tạ nghe thấy thế không khỏi vui vẻ, chẳng qua thấy Dương Phàm nghiêm mặt, vội vàng thu nụ cười. Điềm Điềm ở phía sau nhỏ giọng nói:
- Anh, em sẽ nhớ ơn Tiểu Tạ cả đời. Nhưng ơn của anh em cũng muốn báo đáp. Em cũng không có tiền, chỉ có người mà thôi, nếu không em ở với anh nửa năm? Tất cả sinh hoạt trong nhà em lo, tối còn ngủ với anh.
Dương Phàm nghe thấy thế không khỏi tức giận, mở cửa xe, lớn tiếng nói:
- Cút xuống cho tôi.
Hai cô gái xuống xe. Dương Phàm đóng sầm cửa lại, lái xe rời đi. Để hai cô gái ở lại bãi đỗ xe. Tiểu Tạ thật vô tội, nhìn Điềm Điềm cười khổ nói:
- Bà nói cái gì thế, đúng là cái gì cũng dám nói. Bạn gái của người ta, bà không phải không thấy.
Lúc này Dương Phàm lại lái xe về, mở cửa sổ ra nói:
- Tiểu Tạ, cô lại đây.
Tiểu Tạ vội vàng chạy đến, Dương Phàm đưa hai bức ảnh mà Tần Hinh đã ký tên cho Tiểu Tạ, sau đó nói:
- Xin lỗi, tâm trạng tôi không tốt, không đưa hai người về.
Dương Phàm nói xong lái xe rời đi. Điềm Điềm nhìn xe biến mất trong màn đêm, không khỏi nhỏ giọng nói:
- Thật ga lăng.
Tiểu Tạ dở khóc dở cười mắng:
- Bà là đồ mê trai, tốt nhất là làm bà đau lòng chết đi.
Một tuần sau, Ủy ban Kế hoạch và Phát triển liên tục đưa ra các quyết định giảm nhiệt thị trường đất, ngân hàng cũng liên tiếp tuyên bố tăng lãi suất huy động, thị trường chứng khoán cũng bắt đầu hạ nhiệt. Bởi vì không muốn gặp Tiểu Tạ, Dương Phàm vẫn không đến Hiệp hội giám sát chứng khoán. Ở trong Viện khoa học xã hội xem các tài liệu đưa đến. Người ở tổ chuyên gia không ngừng đưa đến ý kiến, tất cả đều nhằm vào việc hạ nhiệt cho nền kinh tế đất nước đang tăng quá nhanh.
Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đã đi phỏng vấn về. Sau khi về Bắc Kinh biết Dương Phàm gặp tai nạn xe, vội vàng chạy đến thăm hắn. Hai người gặp nhau ở cửa văn phòng Dương Phàm. Dương Phàm vừa lúc ở trong đó xem tài liệu, thấy hai người xuất hiện liền bỏ tài liệu xuống nói chuyện mấy câu. Lúc này đội cảnh sát giao thông gọi điện tới, nói Thu Vũ Yến đã đến, mời Dương Phàm đến xử lý chuyện này.
Thấy Dương Phàm đi xe Pineapple, Chu Dĩnh không nhịn được cười nói:
- Anh giàu như vậy, lại là cán bộ cao cấp, đi xe này không sợ dọa người sao?
Dương Phàm bất mãn phản kích nói:
- Không muốn ngồi thì cút đi cho anh.
Trương Tư Tề lại cười cười ngồi xuống ghế tay lái phụ. Vị trí này Chu Dĩnh không thể đoạt được với nàng.
Xe đến đồn cảnh sát giao thông, vừa mới vào đã nghe thấy giọng của một người đàn ông, người này lớn tiếng nói:
- Thân chủ của tôi rất bận, hôm nay cố ý xin phép đến xử lý vụ việc. Phiền các anh làm việc nhanh một chút.
Người bên trong lạnh nhạt nói:
- Bận cũng không phải là lý do để vi phạm luật giao thông. Theo hiện trường, các người phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Bây giờ mời các người kiên nhẫn chờ, người còn lại tới, chúng tôi sẽ công bằng xử lý.
- Ok, chúng tôi đợi đã gần tiếng, vậy đối phương đâu? Sao bây giờ vẫn chưa xuất hiện.
Lúc này có người vỗ mạnh bàn nói:
- Anh có thể im lặng không? Anh đợi gần một tiếng. Người gặp chuyện không may hôm đó còn phải đợi các anh cả buổi chiều. Kết quả thì sao? Người gây tai nạn không thèm xuất hiện, đến tận hôm nay.
Dương Phàm dừng bước, phát hiện bên trong có hai cảnh sát và một nam một nữ. Người đàn ông cầm cặp, trông khá nhã nhặn. Cô gái kia đang đeo tai nghe, tay cầm máy PSP (máy chơi game) dường như coi đây chỉ là chuyện đùa. Dương Phàm đang chuẩn bị đẩy cửa vào, Trương Quang Minh xuất hiện, từ hành lang chạy tới.
- Anh đã đến.
Trương Quang Minh khách khí nói. Dương Phàm ừ một tiếng, Trương Quang Minh vội vàng mở cửa. Dương Phàm đi vào. Trương Tư Tề và Chu Dĩnh cũng đi vào cùng.
Cô gái Thu Vũ Yến đang chơi lúc này mới bỏ máy PSP ra, bỏ tai nghe xuống, nói với người đàn ông:
- Luật sư Hồ, người đến rồi, làm nhanh chút. Tôi còn có chuyện phải làm.
Thái độ này làm Chu Dĩnh rất bất mãn, đi đến trước mặt Thu Vũ Yến, nhìn từ trên xuống dưới, sau đó cười lạnh nói:
- không phải trong nhà chỉ có mấy đồng tiền thối tha sao? Kiêu căng mẹ gì?
Ngạc nhiên chính là Thu Vũ Yến nhìn thoáng qua Chu Dĩnh, mặt không đổi sắc nói với luật sư Hồ:
- Cô ta đang nói bậy, anh kiện tội làm nhục nhân cách của tôi.
Vừa nói Thu Vũ Yến liền đeo tai nghe vào, tiếp tục chơi PSP, không thèm nhìn Chu Dĩnh.
Chu Dĩnh tức giận, đang định phát tác, Trương Tư Tề đã đi lên kéo Chu Dĩnh lại, nhỏ giọng nói:
- Gây chuyện ở đây chẳng tác dụng gì.
Dương Phàm đi lên nói hoàn toàn nghe theo kết quả xử lý của cảnh sát giao thông. Luật sư Hồ vẫn nói, tìm mọi cách giảm nhẹ trách nhiệm của Thu Vũ Yến. Kết quả xử lý rất nhanh đã có. Thu Vũ Yến bồi thường tổn thất xe của Dương Phàm, còn bị thu giấy phép lái xe.
Luật sư Hồ rất tức giận vì cách xử lý này, đang muốn tìm cách thay đổi kết quả. Thu Vũ Yến lại tháo tai nghe xuống nói:
- Luật sư Hồ, ký đi. Tôi đã sớm nói không cần anh đến, tốn không ít thời gian, không bằng chẳng lẽ không lái xe được sao? Cùng lắm là phạt tiền mà thôi, có thể mất được bao nhiêu chứ?
Nói xong Thu Vũ Yến lại đeo tai nghe lên. Cả quá trình Dương Phàm không đưa ra yêu cầu gì, chỉ lặng lẽ đợi kết quả xử lý. Vụ việc do Trương Quang Minh tự mình xử lý, hai bên không phản đối, đều ký tên vào biên bản.
Trương Tư Tề chờ Dương Phàm ký tên xong, lúc này mới rút điện thoại di động ra, nói:
- Em gọi người mang xe anh đi sửa.
Dương Phàm gật đầu, ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Dương Phàm đang nghĩ gì. Dương Phàm đang nghĩ một việc, tập đoàn Thiên Mỹ đang là tập đoàn lớn của Trung Quốc. Bề ngoài là quái vật, nhưng mấy năm nay dính dáng đến quá nhiều lĩnh vực, tài chính bây giờ đều dựa vào mấy việc buôn bán đất đai để duy trì hoạt động bình thường.
Cầm lấy biên bản xử lý, Thu Vũ Yến không thèm xem, đứng dậy rời đi. Có thể nói từ đầu tới cuối Thu Vũ Yến không thể hiện điều gì. Dương Phàm khẽ nhếch môi cười lạnh nhìn Thu Vũ Yến cùng luật sư Hồ đứng lên rời đi.
Trương Tư Tề đi tới cười cười đẩy đẩy Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Anh lại có ý đồ xấu xa gì với con nhà người ta? Anh đừng có mà nói gì khác, cô ta đúng là rất xinh đó.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Cô ta xinh hơn nữa cũng chẳng có quan hệ gì với anh. Anh không phải đã có em sao?
Chu Dĩnh đi tới, trừng mắt nhìn Dương Phàm:
- Anh nếu cứ như vậy mà quên, sau này em không thèm để ý đến anh.
Dương Phàm không nói gì, cười cười với Trương Tư Tề, rồi đi xuống tầng. Hai cô gái đi theo, một cô mỉm cười, một cô tức giận.
Đi xuống bãi đỗ xe, nhìn hai chiếc xe gặp tai nạn đỗ cạnh nhau. Dương Phàm cười nói:
- Hai em xem, xe Audi đúng là chắc chắn.
Trương Tư Tề cầm biên bản nhìn:
- Đó là do anh may mắn. Cô ta lúc ấy chỉ đi với tốc độ 60 dặm, hì hì.
Dương Phàm cười cười nói:
- Cô ta mà đi với tốc độ đó, tập đoàn Thiên Mỹ chỉ trong hai năm sẽ tăng tốc rất nhanh.
Xe Audi được Trương Tư Tề gọi người đến đưa đi, ba người lên xe rời đi. Lúc lên xe Trương Tư Tề vừa thắt dây an toàn vừa nói:
- Anh vừa có chủ ý xấu xa gì?
Cô bé này càng lúc càng ăn ý với Dương Phàm. Dương Phàm khởi động xe, thản nhiên nói:
- Tài chính chủ yếu của tập đoàn Thiên Mỹ đang dồn vào đất đai, sắp tới sẽ có cơn sóng nhỏ.
Trương Tư Tề mặc dù không hiểu kinh tế, nhưng lại là người rất thông minh, nên nghĩ ra cái gì đó, cười nói:
- Anh lại nghĩ làm chuyện xấu?
Dương Phàm cười nói:
- Chưa nói vội, chỉ là muốn kiếm chút lãi mà thôi.
Ba anh chị Trần gia không ngờ Dương Phàm lại chủ động mời cơm. Dương Phàm còn chưa tới, ba người đã đến trước. Trần Tuyết Oánh cởi áo khoác ngoài đưa cho nhân viên phục vụ, ngồi xuống nói:
- Hôm nay có bão hay sao mà lão Tứ lại mời khách. Khó trách em vừa đến Bắc Kinh tối qua, sáng nay đã nghe thấy tiếng chim kêu.
Trần Xương Bình cười nói:
- Sắp đến tết dương lịch rồi, năm nay thu hoạch không nhỏ, xem ra năm nay rất tốt.
Trần Xương Khoa cười nói:
- Lão Tứ đồng ý hợp tác, mọi người đúng là càng lúc càng tốt.
Trần Tuyết Oánh cười nói:
- Cổ phiếu em đã bỏ hết rồi, còn các người?
Trần Xương Bình đau khổ nói:
- Anh vẫn còn một chút, chẳng qua cũng nhanh thôi. Lúc đầu mua quá nhiều, bây giờ muốn bán hết ngay lập tức cũng khó.
Trần Xương Khoa nói:
- Anh vẫn còn may, mua có một ít, một ngày là hết.
Dương Phàm lúc này đã kéo Trương Tư Tề vào. Ba người cùng đứng lên, Trần Tuyết Oánh cười nói:
- Lão Tứ, hôm nay chú mời khách cơ mà, sao còn đến muộn hơn khách thế?
Dương Phàm cười cười, cùng Trương Tư Tề ngồi xuống, sau đó nói:
- Hôm nay mời mọi người đến là có chuyện nghiêm túc cần nói.
Vừa nói Dương Phàm nhìn đồng hồ, nói tiếp:
- Còn có một vị khách, lập tức sẽ đến.
Vừa dứt câu, Du Nhã Ny xinh đẹp đã đi đến, vừa vào đã nói:
- Tôi đến muộn.
Sau một phen khách sáo, Dương Phàm cười nói:
- Vẫn còn sớm, nói chuyện chính đã.
Vừa nói Dương Phàm rút ra ba bản tài liệu đưa cho ba anh chị Trần gia.
- Đây là tài liệu về tập đoàn Thiên Mỹ.
Dương Phàm phát hết rồi nói.
Trần Tuyết Oánh là người đầu tiên có phản ứng, cười nói:
- Lão Tứ, chú muốn làm gì? Không phải chỉ là tai nạn giao thông sao?
Trương Tư Tề ở bên tiếp lời Trần Tuyết Oánh:
- Tai nạn giao thông không dễ chơi đâu, Dương Phàm rất có thể mất mạng. Chuyện lớn như vậy mà con bé kia không nói một câu xin lỗi, không thể bỏ qua.
Trần Xương Bình cau mày nói:
- Thiên Mỹ là tập đoàn lớn, không dễ chơi.
Trần Xương Khoa cười nói:
- Sao lại không dễ chơi, để mấy ngành điều tra là được. Các tập đoàn ở Trung Quốc, có đít ai sạch đâu.
Cuối cùng mọi người cùng nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm nói:
- Tôi cũng chỉ có chút ý nhỏ, thuận tiện cho mọi người kiếm chút tiền tiêu.
Ba người đồng thanh hỏi:
- Làm như thế nào?
Dương Phàm cười cười chỉ Du Nhã Ny:
- Chị, chị nói cho mọi người nghe.
Du Nhã Ny ngồi một bên không nói gì, lúc này mới cười cười, chậm rãi nói:
- Chuyện này Dương Phàm đã bàn bạc trước với tôi, không thể coi đó là ý kiến của mình tôi. Tập đoàn Thiên Mỹ mấy năm nay phát triển quá nhanh, đã xung đột mấy lần trong lĩnh vực đất đai với chúng tôi. Cho nên tôi và Dương Phàm coi như hợp ý.
Trong lời Du Nhã Ny nói, đương nhiên là hợp nhau trên giường.
Du Nhã Ny nói tiếp:
- tập đoàn Thiên Mỹ có thực lực mạnh, muốn chiếm tiện nghi của bọn họ rất khó khăn. Cho nên tôi thầm nghĩ chơi một chút rồi rút. Đến bây giờ, tôi đã tập trung được 2 tỷ, làm thành tài chính cho cuộc chơi này. Mời ba người đến chỉ muốn xem ba người thích tham gia cùng hay không?
Trần Tuyết Oánh nhấc tay nói:
- Hai tỷ, tập đoàn Thiên Mỹ có không ít tiền. Hai tỷ có tác dụng nhiều lắm không?
Dương Phàm cười nói:
- Sắp tới tập đoàn Thiên Mỹ sẽ tranh chấp mấy khu đất với tập đoàn Thiên Hằng ở phía Nam. Du tỷ sẽ giả vờ chống cự mạnh, sau đó sẽ ra vẻ buông tha. Tiếp theo năm tới nhất định sẽ có một loạt các chính sách làm bình ổn thị trường đất. Em dự tính địa ốc nhất định sẽ xuất hiện một quá trình lạnh, sau đó sẽ giảm giá dần dần. Một điểm quan trọng nhất đó là năm sau cục Giám sát Hiệp hội Giám sát chứng khoán sẽ tiến hành điều tra tập đoàn Thiên Mỹ.
Du Nhã Ny lúc này cười cười nói tiếp:
- Khi đó giá cổ phiếu tập đoàn Thiên Mỹ nhất định sẽ giảm, chúng ta sẽ chủ động mua vào. Với tính cách của Thu Thiên Trường, nhất định sẽ không để giá cổ phiếu giảm mạnh. Cơn bão nhằm vào tập đoàn Thiên Mỹ sẽ không kéo dài lâu. Cùng lắm chỉ diễn ra trong vòng một tháng, chúng ta lúc đó bán hết, rút lui.
Trần Tuyết Oánh nghe thấy thế không khỏi cười nói:
- Vậy việc gì phải khách khí? Làm, tôi bỏ 100 triệu.
Trần Xương Khoa và Trần Xương Bình nhìn nhau, cười cười Trần Xương Bình nói:
- Hai anh em tôi bỏ ra 200 triệu.
Đi đâu trong kỳ nghỉ tết này, Dương Phàm đã suy nghĩ rất nhiều. Ý của Chu Minh Đạo, trực tiếp đến nhà lão, sau đó đến thăm ông cục Trần. Thực ra Chu Minh Đạo muốn nói điều khác, nhưng chuyện này cuối cùng vẫn do tự mình Dương Phàm quyết định.
- Thằng bé này từ năm 9 tuổi đã tự quyết định mọi chuyện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Dương Lệ Ảnh kết luận như vậy, có ý có ép Dương Phàm cũng vô dụng. Đối với việc này, Trần Chính Hòa đề nghị liên lạc với Dương Phàm một chút.
Sau kỳ nghỉ Trần Chính Hòa mới có thời gian về Bắc Kinh, cho nên thời gian giữa Dương Lệ Ảnh hơi ngược với Dương Phàm, cho nên mọi việc do Dương Phàm tự quyết định. Gọi cho con trai một chút, thấy Dương Phàm do dự, Dương Lệ Ảnh nói với Dương Phàm:
- Con tự quyết định.
Mùa đông Bắc Kinh khi mùa xuân gần đến, cả ngày đều âm u.
Lại là cuối tuần, lấy xe Audi ra khỏi trạm sửa xe, Dương Phàm đang đi trên đường, điện thoại di động vang lên, một số máy lạ. Dương Phàm theo thói quen dừng xe lại ven đường, nghe điện.
- Dương Phàm. Đợt nghỉ này về nhà đi.
Giọng Trần lão không còn vẻ uy nghiêm thường ngày, mà có vẻ hiền hòa, thậm chí còn có điểm mong chờ.
Dương Phàm do dự một chút rồi nói:
- Để cháu suy nghĩ một chút.
Trần lão hình như đang thở dài, thản nhiên nói
- Cháu xem rồi tự quyết định.
Dập máy, Dương Phàm tiếp tục lên đường. Kỳ nghỉ tết đối với người bình thường mà nói chính là thời gian gia đình đoàn tụ. Nhưng đối với Trần lão mà nói lại hiếm khi ở nhà, lão có rất nhiều hoạt động cần có mặt.
Tần Hinh dụi mắt, xoay người nở nụ cười ngọt ngào với Dương Phàm. Nói xong nàng nhào vào lòng Dương Phàm vừa gặm nhấm sự sung sướng, tâm trạng rất vui.
- Cẩn thận hít phải khói đó.
Dương Phàm vội vàng dập điếu thuốc, trong lòng không khỏi hiện lên một câu hỏi, vòng cổ làm Tần Hinh hưng phấn, hay mình đến làm Tần Hinh hưng phấn.
Câu trả lời thật ra rất đơn giản. Tần Hinh là một cô gái bình thường, Dương Phàm tặng nàng quà, rất dễ dàng làm nàng thỏa mãn.
Dương Phàm không thể nào chống lại sức hấp dẫn của Tần Hinh. Tần Hinh đầu tiên giúp Dương Phàm cởi quần áo, bọc người trong khăn tắm. Sau đó nàng cũng cởi quần áo, quấn khăn tắm đi vào. Hơi nước nóng tràn ngập trong phòng. Tần Hinh xuất hiện giống như tiên tử bước trên mây.
Cánh tay và đôi chân trắng nõn lộ ra, phối hợp với khuôn mặt ngây thơ như ngọc nữ, Dương Phàm phát hiện mình không chịu nổi mà có phản ứng. Dương Phàm thật sự không muốn biến nơi này thành chiến trường. Mặc dù chưa từng làm thử ở nơi như thế này, Dương Phàm vẫn cố gắng kiềm chế, vội vàng nhắm mắt lại.
Vẻ mặt này của Dương Phàm làm Tần Hinh cười đắc ý, đưa tay trắng nõn ra, ngồi phía sau Dương Phàm bóp vai cho hắn, miệng dán vào tai hắn, nói:
- Dựa vào người em.
Dương Phàm nghe lời ngả đầu ra sau, đầu dựa vào hai vú mềm mại của nàng, thật thoải mái. Nhất là hai tay nhỏ bé của nàng đang bóp vai mình. Dương Phàm thoải mái rên lên một tiếng.
Quyền và tiền chính là thuốc phiện với đàn ông. Dương Phàm hiểu rõ nếu không có hai thứ này, Tần Hinh sẽ không có bất cứ quan hệ gì với mình.
- Hì hì, anh hình như làm làm sai trình tự rồi. Đáng lẽ phải tắm trước sau đó mới xông hơi.
Tần Hinh cười cười nói. Dương Phàm thoải mái đến độ không muốn động, nhỏ giọng nói:
- Không sao, ở trong nhà mình, muốn làm thế nào chẳng được.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, xung quanh rất yên tĩnh, nhiệt độ trong phòng bốc lên.
Tần Hinh thích tư thế ngồi ở bên trên, bởi vì cảm thấy rất phong phú, lại có khoái cảm khống chế tình hình. Ở trên hay dưới, Dương Phàm không để ý nhiều, cái nào cũng tốt.
Hai con thỏ trắng trước mặt nhảy lên khi Tần Hinh tăng tốc. Tần Hinh lúc này giống như một con chuột bị ướt, liều mạng túm lấy cây cỏ. Tần Hinh dùng hành động để nói lên tâm trạng của mình.
Dương Phàm cũng hiểu sau khi mình uống canh thập toàn đại bổ, bản lĩnh đã tăng lên, luôn có thể khiến người phụ nữ của mình sướng muốn chết, chết đi sống lại.
Dương Phàm thoải mái cảm nhận chỗ kín ẩm ướt của nàng ăn trọn bảo bối. Tần Hinh đang nằm trên người không còn chút sức lực mà hoạt động. Nng đỏ mặt cười cười xin lỗi:
- Anh lên đi.
Dương Phàm nhìn ngọc nữ thuần khiết trên Tv, bây giờ lại là một người phụ nữ dâm đãng, trong đầu không khỏi có một ý nghĩ tà ác, vỗ mông rắn chắc của nàng:
- Chổng mông lên.
Tần Hinh theo lời mà làm. Cả người Dương Phàm đè lên, nàng cảm thấy đường đi khác lúc trước, Tần Hinh quay đầu lại, nói với giọng xin xỏ:
- Anh nhẹ một chút.
Dương Phàm thử vài cái không thực hiện được. Tần Hinh đau đến độ mặt mày nhăn nhó, quay đầu lại nói:
- Chúng ta vào toilet đi, ở đó có các thứ bôi trơn.
Dương Phàm nói:
- Không cần phiền phức như vậy.
Vừa nói, tay liền đưa ra trước, một ngón tay mở đường chui vào. Cả người Tần Hinh run lên.......
Trước khi Tiểu Tạ mời khách đã hỏi ý kiến của Dương Phàm. Vì lo lắng cho ví tiền của Tiểu Tạ, Dương Phàm quyết định chọn một quán ăn giá cả phải chăng. Món ăn ở đây làm khá được, Dương Phàm rất thích.
Sống ở Bắc Kinh, Dương Phàm ăn mãi không chán.
Tiểu Tạ và bạn học Điềm Điềm đã đến. Điềm Điềm cởi áo khoác ngoài ra, làm Dương Phàm cảm thấy bộ ngực như muốn lộ ra. Chẳng qua rất nhanh Dương Phàm cảm thấy bởi vì cô gái có bộ ngực to này mà không mặc áo bên trong hở ngực thì đúng là phí của trời.
Điềm Điềm mặc áo trong thấp ngực, Tiểu Tạ mặc váy ngắn, thêm quần tất. Dương Phàm lúc này mới chú ý đến hình như Tiểu Tạ hôm nào cũng mặc váy. Không biết trời lạnh thế nào, Tiểu Tạ vẫn luôn mặc váy.
Dương Phàm rất nghi hoặc trong tủ của Tiểu Tạ có quần hay không? Bởi vì là váy, nhất là váy ngắn mới có thể lộ ra đôi chân đẹp của người phụ nữ.
Nhìn vẻ mặt lấy lòng của hai cô gái, còn có hai chai rượu, Dương Phàm đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
Mùa đông năm nay không có tuyết. Trời bên ngoài khá âm u, giống như sắp có tuyết rơi. Thời tiết này mà uống rượu không phải chuyện gì xấu, nhưng uống nhiều lại không tốt.
Dương Phàm cần thận một chút, gọi bồi bàn:
- Cho tôi chén nữa.
Bồi bàn rất nhanh đã cầm chén tới. Dương Phàm rót cho mình một chén đầy, cười cười với hai cô:
- Tôi uống hai chén này, hai cô thì tùy.
Lời này đã chặn đứng mọi mối nguy hiểm. Dương Phàm cười đắc ý, trong mắt Điềm Điềm hiện ra vẻ thất vọng.
Dương Phàm cho rằng mình đã phòng ngự xong, cả bữa ăn cơm rất bình thường, các chuyện đều đã được đề phòng nên không có gì xảy ra.
Ba người cười cười đi ra khỏi quán ăn, đường đối diện truyền đến tiếng chửi bậy.
- Chính là con đàn bà dâm đãng đó, đừng cho nó đi.
Bốn thằng đàn ông chạy đến, phía sau còn có một thằng bụng bia mặt đỏ, vừa chạy vừa thở hổn hển. Dương Phàm nghe người bị mắng là phụ nữ, vô thức quay đầu lại nhìn hai cô gái bên cạnh. Hắn thấy Điềm Điềm mặt mày tái nhợt muốn chạy lại không dám chạy, trốn sau lưng Dương Phàm, túm chặt lấy tay Dương Phàm.
Dương Phàm lập tức hiểu rõ chuyện này nhất định có quan hệ với Điềm Điềm. Thấy cô gái sợ đến độ cả người run lên, Dương Phàm chỉ có thể thầm thở dài một tiếng, đi tới trước một bước.
- Các vị, có chuyện gì cũng có thể nói mà.
Thằng chạy tới trước tiên mở miệng mắng:
- Nói con mẹ mày. Đánh nó.
Dương Phàm vừa thấy đối phương có năm người, quay đầu lại muốn hai cô gái này chạy trước, hôm nay coi như đen đủi. Đúng lúc này có bảy tám người từ trong hai chiếc xe lao ra, chắn trước mặt đám Dương Phàm. Trong tay đám người này đều có hung khí như gậy sắt, cầm đầu chính là Mặt Sẹo.
- Tứ thiếu gia, không làm anh kinh động chứ?
Bốn người chạy đến sợ hãi quay đầu bỏ chạy. Thằng béo đuổi tới sau bị đàn em của Mặt Sẹo bắt lại, đấm cho mấy cái rồi đẩy đến trước mặt Dương Phàm.
Dương Phàm còn không biết rốt cuộc là chuyện gì, hiển nhiên không tỏ thái độ. Thấy hai tên vừa đẩy vừa đám thằng béo, sa sầm mặt nói với Mặt Sẹo:
- Bảo bọn họ không đánh, trên đường không tiện.
Mặt Sẹo vội vàng bảo đàn em dừng tay. Dương Phàm lúc này mới quay đầu lại nhìn Điềm Điềm, hừ nhẹ một tiếng. Dương Phàm nói với Mặt Sẹo:
- Đưa người vào rồi nói.
Vào nhà hàng, yêu cầu một phòng riêng. Nhân viên phục vụ không dám nói nhảm, vội vàng mang nước lên. Dương Phàm, Tiểu Tạ, Điềm Điềm, Mặt Sẹo và thằng Bụng bia, năm người ở trong phòng. Dương Phàm ngồi ở giữa, Tiểu Tạ ngồi xuống cạnh hắn. Điềm Điềm không dám ngồi, ánh mắt lo lắng quan sát vẻ mặt của Dương Phàm. Mặt Sẹo đứng bên cạnh thằng béo, chờ Dương Phàm xử.
Dương Phàm không hỏi Điềm Điềm và Bụng bia, hỏi Mặt Sẹo trước:
- Anh không phải là người bảo vệ câu lạc bộ của Lão Đại sao? Sao lại chạy đến đây?
Mặt Sẹo lần trước thiếu chút nữa bị thằng đeo kính hại, đi cướp Dương Phàm. Hắn lo lắng Dương Phàm biết chuyện này, cả ngày sợ hãi. Hôm nay dẫn mấy thằng đàn em đi ăn cơm. Ăn xong vừa lên xe thì thấy Dương Phàm và hai cô gái đi ra. Mặt Sẹo đang định chờ Dương Phàm đi mới lái xe rời đi. Kết quả có thằng chạy đến, còn lao về phía đám Dương Phàm. Lần này Mặt Sẹo cảm thấy có cơ hội thể hiện.
Vì thế mới có chuyện vừa rồi.
Mặt Sẹo đương nhiên sẽ không nói hết câu chuyện ra, chỉ cười giải thích:
- Thật trùng hợp, tôi mang mấy thằng em đi ăn cơm. Vừa lên xe thì thấy chuyện này. Tôi thấy bọn chúng lao về phía anh. Như vậy cần gì phải nói, bảo anh em đánh chúng.
Nếu là trùng hợp, Dương Phàm cũng không hỏi nhiều, cười cười với Mặt Sẹo:
- Cảm ơn. Chuyện này phải làm rõ.
Vừa nói Dương Phàm nhìn Điềm Điềm đang cúi đầu và Bụng bia mặt mày tái nhợt, cười nói:
- Hai người, ai nói trước. Hôm nay rốt cuộc là ai gây ra?
Bụng bia vội vàng giơ tay lên nói:
- Lão Đại, tôi nói trước. Chuyện là như thế này...
Chuyện gì xảy ra? Thì ra Điềm Điềm làm cho một công ty địa ốc, mà Bụng bia là một trong các khách hàng của cô. Công ty cũ của Điềm Điềm bởi vì kinh doanh không đạt hiệu quả nên phải đóng cửa. Nhưng ba ngày trước khi đóng cửa, không ngờ bán một căn hộ đã thế chấp với ngân hàng cho Bụng bia. Người bán chính là Điềm Điềm. Bụng bia mới cầm chìa khóa phòng chưa được hai ngày, ngân hàng đã đến cửa đòi phòng. Bụng bia sao chịu. Nhưng ngân hàng không nói lý với hắn, trực tiếp nhờ tòa án ra mặt, niêm phong căn hộ lại.
Căn hộ của Bụng bia bị niêm phong, hiển nhiên là đi tìm Điềm Điềm. Điềm Điềm đương nhiên không thể nào thừa nhận, bảo Bụng bia đi tìm công ty. Nhưng công ty đã tuyên bố đóng cửa, cô bảo người ta đi đâu mà tìm? Cô đẩy tôi, tôi đẩy cô, thời gian kéo dài hơn tháng. Bụng bia không nhịn được nữa, cho rằng nhất định Điềm Điềm lừa đảo. Vì thế cầm hợp đồng mua nhà đi kiện. Kết quả bên tòa án trực tiếp bác bỏ. Lý do hợp đồng do công ty địa ốc ký, không làm gì được Điềm Điềm. Bụng bia lại tố cáo công ty, tòa án lại bác bỏ, vẫn là không hợp cách, công ty người ta đã phá sản, không có bị cáo thì mày tố cáo ai?
Bụng bia rất tức giận, tự nhiên muốn phát tiết lên người Điềm Điềm. Bởi vì lúc mua phòng đã phải trả hết tiền, hơn nữa Điềm Điềm vì bán được phòng cho Bụng bia nên dã lên giường với người ta, đây là điểm mà Bụng bia nghĩ mình bị lừa. Nhưng Điềm Điềm vẫn luôn nói mình là kẻ bị hại, kẻ lừa gạt tất nhiên là công ty địa ốc.
Cuối cùng Bụng bia chỉ có thể tự trách mình mù mắt. Công ty phá sản đã sớm được đăng lên báo. Điềm Điềm cũng là bị công ty lừa, phải ngủ với Bụng bia còn không tính, hơn 5000 tệ tiền hoa hồng cũng không được nhận.
Tất cả mọi người đều là bị hại, nhưng Bụng bia không nghĩ như vậy. Bụng bia kết luận Điềm Điềm lừa hắn, dùng thân thể để hắn trả hết tiền phòng một lần. Có trời mới biết Điềm Điềm kiếm được bao nhiêu tiền. Cho nên tìm pháp luật không giải quyết được vấn đề, Bụng bia liền tìm mấy thằng đồng hương, mỗi ngày đều đi khắp nơi tìm Điềm Điềm. Vừa tìm đã là nửa năm, hôm nay đã gặp phải. Đang định lên giải quyết Điềm Điềm, kết quả lại đen đủi gặp phải Mặt Sẹo.
Bụng bia nói xong, Điềm Điềm nói tiếp, hai bên nói không khác nhau là mấy. Điểm khác chính là Điềm Điềm luôn nói mình là kẻ bị hại. Dương Phàm nghe xong dở khóc dở cười. Chuyện chết tiệt này mà mình cũng gặp phải.
- Chuyện này đừng làm loạn. Chuyện gì cũng có pháp luật mà.
Dương Phàm cuối cùng cũng chỉ có thể nói câu này, không muốn quản chuyện này.
Tiểu Tạ lúc này khẽ kéo kéo Dương Phàm, lộ ra vẻ cầu khẩn. Đây là nàng thấy Dương Phàm muốn buông tay mặc kệ, nên xin giúp Điềm Điềm. Dương Phàm thầm nói cô bé này đúng là có tình có nghĩa.
Dương Phàm thở dài một tiếng, cười khổ nói với Mặt Sẹo:
- Làm phiền anh, mang anh em về trước đi.
Dương Phàm nói tuy nhẹ nhàng, nhưng giọng nói và khí thế không thể chối từ. Mặt Sẹo giật mình, biết Dương Phàm không muốn mình tiếp tục ở đây, biết ý cười nói:
- Tôi đi trước.
Mặt Sẹo không hy vọng Dương Phàm nói lời cảm ơn, nhân tình đã có, còn sợ sau này không có cơ hội sao? Người như Dương Phàm khác rất nhiều so với Mặt Sẹo, mặc dù muốn báo đáp cũng chỉ có thể dùng cách bí mật. Điểm này Mặt Sẹo hiểu rất rõ.
Mặt Sẹo vừa đi, Dương Phàm liền nói với Điềm Điềm và Bụng bia:
- Chuyện này nên giải quyết như thế nào, các người nếu như nghe tôi thì ngồi xuống từ từ nói chuyện. Nếu cho rằng tôi không giải quyết được, vậy cứ đi. Ra khỏi cánh cửa này, các người có đánh nhau, giết nhau cũng không quan hệ gì với tôi.
Bụng bia rất muốn đi, chính quyền nghĩ như vậy làm cho tên thanh niên bề ngoài thì thân thiện nhưng lòng dạ lại rất độc ác. Người ta muốn thu thập mình, chỉ bằng vào Mặt Sẹo vừa rồi là thừa đủ. Điềm Điềm tự nhiên hy vọng Dương Phàm có thể ra tay giúp mình, liên tục gật đầu đồng ý. Bụng bia thấy thế cũng không còn cách nào khác là gật đầu.
Thấy hai người gật đầu đồng ý. Dương Phàm lúc này mới hỏi Bụng bia:
- Anh làm ở ngành nào?
Bụng bia bị hỏi thế không khỏi nhăn nhó mặt mày, như có vẻ đau đớn lắm. Dương Phàm nhìn Tiểu Tạ, cười khổ nói:
- Bảo bồi bàn đưa hai chiếc khăn ấm lên, nếu không chúng ta lại bị nói dùng không cái phòng này.
Tiểu Tạ nghe lời đi ra. Bụng bia lo lắng không biết làm sao, nói:
- Tôi cũng chỉ kinh doanh một chút, có bốn xe taxi, còn có hai cửa hàng cho thuê. Bình thường còn mua chút cổ phiếu. Hơn nữa năm nay cũng mua mấy thứ ở Nga về bán.
- Ha ha, thì ra là vậy.
Từ một góc độ nào đó, Dương Phàm cũng biết Bụng bia là kẻ có dũng khí dám làm dám chịu.
Bụng bia cười khổ một tiếng. Dương Phàm nói tiếp:
- Anh còn dồn bao tiền vào thị trường chứng khoán.
Bụng bia cảnh giác nhìn Dương Phàm một cái, nhăn nhó nói:
- Ông anh, tôi không có bao nhiêu tiền ở thị trường chứng khoán. Chuyện của cô Điềm Điềm này coi như bỏ, tôi tự nhận mình đen đủi có được không?
Thì ra Bụng bia sợ Dương Phàm giúp Điềm Điềm gõ tiền của hắn, vội vàng nói.
Dương Phàm lắc đầu:
- Như vậy sao được.
Bụng bia biến sắc, không biết làm sao. Dương Phàm nói tiếp:
- Nếu tôi đã ra mặt giải quyết, vậy không thể để anh bị hại. Như vậy đi, tôi không cần biết anh có bao nhiêu tiền trong thị trường chứng khoán, tôi cho anh hai tin tức, chuyện giữa anh và Điềm Điềm xóa bỏ. Sao?
Lúc này bồi bàn đã mang khăn ấm lên, Bụng bia cầm lấy lau mặt, thật lâu không buông. Có lẽ Bụng bia đang suy nghĩ. Dương Phàm cũng không giục hắn, kiên nhẫn chờ hắn.
- Tôi có thể hỏi anh một chút không? Anh làm nghề gì?
Bụng bia bỏ khăn mặt xuống, lấy dũng khí hỏi một câu. Tiểu Tạ ở bên khinh thường nói:
- Bụng bia, anh hỏi nhiều như vậy làm gì? Chúng tôi ở Hiệp hội giám sát chứng khoán.
Mắt Bụng bia sáng lên, lóe ra một tia tham lam, vội vàng gật đầu nói:
- Được, cứ theo lời anh.
Dương Phàm phất tay với Điềm Điềm và Tiểu Tạ:
- Hai cô ra ngoài đi.
Điềm Điềm ngoan ngoãn đi ra. Tiểu Tạ mặc dù không tình nguyện cũng phải ra. Lúc trong phòng còn hai người. Dương Phàm lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Hôm nay nói trước cho anh một tin, trước khi đi anh cho tôi số điện thoại, lần sau có tin tức chính xác, tôi sẽ chủ động gọi cho anh. Anh phải tin tôi, cứ làm theo lời tôi nói.
Bụng bia thầm nghĩ thằng thanh niên này chắc là chưa có tin tức gì hay, làm như vậy chỉ để kéo dài thời gian. Vì thế hắn quyết đoán một chút, lấy một tờ danh thiếp trong túi ra, Dương Phàm cầm lấy, nhét vào ví, lúc này mới thản nhiên nói:
- Thời gian còn kịp, trong vòng một tuần, anh phải bán hết cổ phiếu trong tay đi. Tin tức này tôi hy vọng một mình anh biết. Nếu như tôi biết anh nói cho người khác, tôi sẽ lấy mạng anh.
Nói xong, mắt Dương Phàm lóe ra một tia tàn độc, Bụng bia sợ đến độ hai chân run lên.
Bụng bia vội vàng giơ tay lên:
- Tôi thề, vợ tôi, tôi cũng không nói.
Dương Phàm thở dài một tiếng, phất tay:
- Anh đi đi.
Bụng bia vội vàng cảm ơn rồi rời đi. Dương Phàm lấy hai tờ 100 tệ trong túi, đặt lên bàn, nói:
- Bồi bàn, tính tiền.
Hai cô gái chui vao xe Dương Phàm, Dương Phàm mặt mày xám xịt, xám hơn cả bầu trời.
- Các cô muốn đi đâu?
Điềm Điềm nhỏ giọng nói:
- Anh, em nên báo đáp anh như thế nào?
Dương Phàm thở dài một tiếng:
- Ơn này là của Tiểu Tạ, tôi nể mặt Tiểu Tạ nên mới ra tay.
Tiểu Tạ nghe thấy thế không khỏi vui vẻ, chẳng qua thấy Dương Phàm nghiêm mặt, vội vàng thu nụ cười. Điềm Điềm ở phía sau nhỏ giọng nói:
- Anh, em sẽ nhớ ơn Tiểu Tạ cả đời. Nhưng ơn của anh em cũng muốn báo đáp. Em cũng không có tiền, chỉ có người mà thôi, nếu không em ở với anh nửa năm? Tất cả sinh hoạt trong nhà em lo, tối còn ngủ với anh.
Dương Phàm nghe thấy thế không khỏi tức giận, mở cửa xe, lớn tiếng nói:
- Cút xuống cho tôi.
Hai cô gái xuống xe. Dương Phàm đóng sầm cửa lại, lái xe rời đi. Để hai cô gái ở lại bãi đỗ xe. Tiểu Tạ thật vô tội, nhìn Điềm Điềm cười khổ nói:
- Bà nói cái gì thế, đúng là cái gì cũng dám nói. Bạn gái của người ta, bà không phải không thấy.
Lúc này Dương Phàm lại lái xe về, mở cửa sổ ra nói:
- Tiểu Tạ, cô lại đây.
Tiểu Tạ vội vàng chạy đến, Dương Phàm đưa hai bức ảnh mà Tần Hinh đã ký tên cho Tiểu Tạ, sau đó nói:
- Xin lỗi, tâm trạng tôi không tốt, không đưa hai người về.
Dương Phàm nói xong lái xe rời đi. Điềm Điềm nhìn xe biến mất trong màn đêm, không khỏi nhỏ giọng nói:
- Thật ga lăng.
Tiểu Tạ dở khóc dở cười mắng:
- Bà là đồ mê trai, tốt nhất là làm bà đau lòng chết đi.
Một tuần sau, Ủy ban Kế hoạch và Phát triển liên tục đưa ra các quyết định giảm nhiệt thị trường đất, ngân hàng cũng liên tiếp tuyên bố tăng lãi suất huy động, thị trường chứng khoán cũng bắt đầu hạ nhiệt. Bởi vì không muốn gặp Tiểu Tạ, Dương Phàm vẫn không đến Hiệp hội giám sát chứng khoán. Ở trong Viện khoa học xã hội xem các tài liệu đưa đến. Người ở tổ chuyên gia không ngừng đưa đến ý kiến, tất cả đều nhằm vào việc hạ nhiệt cho nền kinh tế đất nước đang tăng quá nhanh.
Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đã đi phỏng vấn về. Sau khi về Bắc Kinh biết Dương Phàm gặp tai nạn xe, vội vàng chạy đến thăm hắn. Hai người gặp nhau ở cửa văn phòng Dương Phàm. Dương Phàm vừa lúc ở trong đó xem tài liệu, thấy hai người xuất hiện liền bỏ tài liệu xuống nói chuyện mấy câu. Lúc này đội cảnh sát giao thông gọi điện tới, nói Thu Vũ Yến đã đến, mời Dương Phàm đến xử lý chuyện này.
Thấy Dương Phàm đi xe Pineapple, Chu Dĩnh không nhịn được cười nói:
- Anh giàu như vậy, lại là cán bộ cao cấp, đi xe này không sợ dọa người sao?
Dương Phàm bất mãn phản kích nói:
- Không muốn ngồi thì cút đi cho anh.
Trương Tư Tề lại cười cười ngồi xuống ghế tay lái phụ. Vị trí này Chu Dĩnh không thể đoạt được với nàng.
Xe đến đồn cảnh sát giao thông, vừa mới vào đã nghe thấy giọng của một người đàn ông, người này lớn tiếng nói:
- Thân chủ của tôi rất bận, hôm nay cố ý xin phép đến xử lý vụ việc. Phiền các anh làm việc nhanh một chút.
Người bên trong lạnh nhạt nói:
- Bận cũng không phải là lý do để vi phạm luật giao thông. Theo hiện trường, các người phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Bây giờ mời các người kiên nhẫn chờ, người còn lại tới, chúng tôi sẽ công bằng xử lý.
- Ok, chúng tôi đợi đã gần tiếng, vậy đối phương đâu? Sao bây giờ vẫn chưa xuất hiện.
Lúc này có người vỗ mạnh bàn nói:
- Anh có thể im lặng không? Anh đợi gần một tiếng. Người gặp chuyện không may hôm đó còn phải đợi các anh cả buổi chiều. Kết quả thì sao? Người gây tai nạn không thèm xuất hiện, đến tận hôm nay.
Dương Phàm dừng bước, phát hiện bên trong có hai cảnh sát và một nam một nữ. Người đàn ông cầm cặp, trông khá nhã nhặn. Cô gái kia đang đeo tai nghe, tay cầm máy PSP (máy chơi game) dường như coi đây chỉ là chuyện đùa. Dương Phàm đang chuẩn bị đẩy cửa vào, Trương Quang Minh xuất hiện, từ hành lang chạy tới.
- Anh đã đến.
Trương Quang Minh khách khí nói. Dương Phàm ừ một tiếng, Trương Quang Minh vội vàng mở cửa. Dương Phàm đi vào. Trương Tư Tề và Chu Dĩnh cũng đi vào cùng.
Cô gái Thu Vũ Yến đang chơi lúc này mới bỏ máy PSP ra, bỏ tai nghe xuống, nói với người đàn ông:
- Luật sư Hồ, người đến rồi, làm nhanh chút. Tôi còn có chuyện phải làm.
Thái độ này làm Chu Dĩnh rất bất mãn, đi đến trước mặt Thu Vũ Yến, nhìn từ trên xuống dưới, sau đó cười lạnh nói:
- không phải trong nhà chỉ có mấy đồng tiền thối tha sao? Kiêu căng mẹ gì?
Ngạc nhiên chính là Thu Vũ Yến nhìn thoáng qua Chu Dĩnh, mặt không đổi sắc nói với luật sư Hồ:
- Cô ta đang nói bậy, anh kiện tội làm nhục nhân cách của tôi.
Vừa nói Thu Vũ Yến liền đeo tai nghe vào, tiếp tục chơi PSP, không thèm nhìn Chu Dĩnh.
Chu Dĩnh tức giận, đang định phát tác, Trương Tư Tề đã đi lên kéo Chu Dĩnh lại, nhỏ giọng nói:
- Gây chuyện ở đây chẳng tác dụng gì.
Dương Phàm đi lên nói hoàn toàn nghe theo kết quả xử lý của cảnh sát giao thông. Luật sư Hồ vẫn nói, tìm mọi cách giảm nhẹ trách nhiệm của Thu Vũ Yến. Kết quả xử lý rất nhanh đã có. Thu Vũ Yến bồi thường tổn thất xe của Dương Phàm, còn bị thu giấy phép lái xe.
Luật sư Hồ rất tức giận vì cách xử lý này, đang muốn tìm cách thay đổi kết quả. Thu Vũ Yến lại tháo tai nghe xuống nói:
- Luật sư Hồ, ký đi. Tôi đã sớm nói không cần anh đến, tốn không ít thời gian, không bằng chẳng lẽ không lái xe được sao? Cùng lắm là phạt tiền mà thôi, có thể mất được bao nhiêu chứ?
Nói xong Thu Vũ Yến lại đeo tai nghe lên. Cả quá trình Dương Phàm không đưa ra yêu cầu gì, chỉ lặng lẽ đợi kết quả xử lý. Vụ việc do Trương Quang Minh tự mình xử lý, hai bên không phản đối, đều ký tên vào biên bản.
Trương Tư Tề chờ Dương Phàm ký tên xong, lúc này mới rút điện thoại di động ra, nói:
- Em gọi người mang xe anh đi sửa.
Dương Phàm gật đầu, ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Dương Phàm đang nghĩ gì. Dương Phàm đang nghĩ một việc, tập đoàn Thiên Mỹ đang là tập đoàn lớn của Trung Quốc. Bề ngoài là quái vật, nhưng mấy năm nay dính dáng đến quá nhiều lĩnh vực, tài chính bây giờ đều dựa vào mấy việc buôn bán đất đai để duy trì hoạt động bình thường.
Cầm lấy biên bản xử lý, Thu Vũ Yến không thèm xem, đứng dậy rời đi. Có thể nói từ đầu tới cuối Thu Vũ Yến không thể hiện điều gì. Dương Phàm khẽ nhếch môi cười lạnh nhìn Thu Vũ Yến cùng luật sư Hồ đứng lên rời đi.
Trương Tư Tề đi tới cười cười đẩy đẩy Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Anh lại có ý đồ xấu xa gì với con nhà người ta? Anh đừng có mà nói gì khác, cô ta đúng là rất xinh đó.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Cô ta xinh hơn nữa cũng chẳng có quan hệ gì với anh. Anh không phải đã có em sao?
Chu Dĩnh đi tới, trừng mắt nhìn Dương Phàm:
- Anh nếu cứ như vậy mà quên, sau này em không thèm để ý đến anh.
Dương Phàm không nói gì, cười cười với Trương Tư Tề, rồi đi xuống tầng. Hai cô gái đi theo, một cô mỉm cười, một cô tức giận.
Đi xuống bãi đỗ xe, nhìn hai chiếc xe gặp tai nạn đỗ cạnh nhau. Dương Phàm cười nói:
- Hai em xem, xe Audi đúng là chắc chắn.
Trương Tư Tề cầm biên bản nhìn:
- Đó là do anh may mắn. Cô ta lúc ấy chỉ đi với tốc độ 60 dặm, hì hì.
Dương Phàm cười cười nói:
- Cô ta mà đi với tốc độ đó, tập đoàn Thiên Mỹ chỉ trong hai năm sẽ tăng tốc rất nhanh.
Xe Audi được Trương Tư Tề gọi người đến đưa đi, ba người lên xe rời đi. Lúc lên xe Trương Tư Tề vừa thắt dây an toàn vừa nói:
- Anh vừa có chủ ý xấu xa gì?
Cô bé này càng lúc càng ăn ý với Dương Phàm. Dương Phàm khởi động xe, thản nhiên nói:
- Tài chính chủ yếu của tập đoàn Thiên Mỹ đang dồn vào đất đai, sắp tới sẽ có cơn sóng nhỏ.
Trương Tư Tề mặc dù không hiểu kinh tế, nhưng lại là người rất thông minh, nên nghĩ ra cái gì đó, cười nói:
- Anh lại nghĩ làm chuyện xấu?
Dương Phàm cười nói:
- Chưa nói vội, chỉ là muốn kiếm chút lãi mà thôi.
Ba anh chị Trần gia không ngờ Dương Phàm lại chủ động mời cơm. Dương Phàm còn chưa tới, ba người đã đến trước. Trần Tuyết Oánh cởi áo khoác ngoài đưa cho nhân viên phục vụ, ngồi xuống nói:
- Hôm nay có bão hay sao mà lão Tứ lại mời khách. Khó trách em vừa đến Bắc Kinh tối qua, sáng nay đã nghe thấy tiếng chim kêu.
Trần Xương Bình cười nói:
- Sắp đến tết dương lịch rồi, năm nay thu hoạch không nhỏ, xem ra năm nay rất tốt.
Trần Xương Khoa cười nói:
- Lão Tứ đồng ý hợp tác, mọi người đúng là càng lúc càng tốt.
Trần Tuyết Oánh cười nói:
- Cổ phiếu em đã bỏ hết rồi, còn các người?
Trần Xương Bình đau khổ nói:
- Anh vẫn còn một chút, chẳng qua cũng nhanh thôi. Lúc đầu mua quá nhiều, bây giờ muốn bán hết ngay lập tức cũng khó.
Trần Xương Khoa nói:
- Anh vẫn còn may, mua có một ít, một ngày là hết.
Dương Phàm lúc này đã kéo Trương Tư Tề vào. Ba người cùng đứng lên, Trần Tuyết Oánh cười nói:
- Lão Tứ, hôm nay chú mời khách cơ mà, sao còn đến muộn hơn khách thế?
Dương Phàm cười cười, cùng Trương Tư Tề ngồi xuống, sau đó nói:
- Hôm nay mời mọi người đến là có chuyện nghiêm túc cần nói.
Vừa nói Dương Phàm nhìn đồng hồ, nói tiếp:
- Còn có một vị khách, lập tức sẽ đến.
Vừa dứt câu, Du Nhã Ny xinh đẹp đã đi đến, vừa vào đã nói:
- Tôi đến muộn.
Sau một phen khách sáo, Dương Phàm cười nói:
- Vẫn còn sớm, nói chuyện chính đã.
Vừa nói Dương Phàm rút ra ba bản tài liệu đưa cho ba anh chị Trần gia.
- Đây là tài liệu về tập đoàn Thiên Mỹ.
Dương Phàm phát hết rồi nói.
Trần Tuyết Oánh là người đầu tiên có phản ứng, cười nói:
- Lão Tứ, chú muốn làm gì? Không phải chỉ là tai nạn giao thông sao?
Trương Tư Tề ở bên tiếp lời Trần Tuyết Oánh:
- Tai nạn giao thông không dễ chơi đâu, Dương Phàm rất có thể mất mạng. Chuyện lớn như vậy mà con bé kia không nói một câu xin lỗi, không thể bỏ qua.
Trần Xương Bình cau mày nói:
- Thiên Mỹ là tập đoàn lớn, không dễ chơi.
Trần Xương Khoa cười nói:
- Sao lại không dễ chơi, để mấy ngành điều tra là được. Các tập đoàn ở Trung Quốc, có đít ai sạch đâu.
Cuối cùng mọi người cùng nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm nói:
- Tôi cũng chỉ có chút ý nhỏ, thuận tiện cho mọi người kiếm chút tiền tiêu.
Ba người đồng thanh hỏi:
- Làm như thế nào?
Dương Phàm cười cười chỉ Du Nhã Ny:
- Chị, chị nói cho mọi người nghe.
Du Nhã Ny ngồi một bên không nói gì, lúc này mới cười cười, chậm rãi nói:
- Chuyện này Dương Phàm đã bàn bạc trước với tôi, không thể coi đó là ý kiến của mình tôi. Tập đoàn Thiên Mỹ mấy năm nay phát triển quá nhanh, đã xung đột mấy lần trong lĩnh vực đất đai với chúng tôi. Cho nên tôi và Dương Phàm coi như hợp ý.
Trong lời Du Nhã Ny nói, đương nhiên là hợp nhau trên giường.
Du Nhã Ny nói tiếp:
- tập đoàn Thiên Mỹ có thực lực mạnh, muốn chiếm tiện nghi của bọn họ rất khó khăn. Cho nên tôi thầm nghĩ chơi một chút rồi rút. Đến bây giờ, tôi đã tập trung được 2 tỷ, làm thành tài chính cho cuộc chơi này. Mời ba người đến chỉ muốn xem ba người thích tham gia cùng hay không?
Trần Tuyết Oánh nhấc tay nói:
- Hai tỷ, tập đoàn Thiên Mỹ có không ít tiền. Hai tỷ có tác dụng nhiều lắm không?
Dương Phàm cười nói:
- Sắp tới tập đoàn Thiên Mỹ sẽ tranh chấp mấy khu đất với tập đoàn Thiên Hằng ở phía Nam. Du tỷ sẽ giả vờ chống cự mạnh, sau đó sẽ ra vẻ buông tha. Tiếp theo năm tới nhất định sẽ có một loạt các chính sách làm bình ổn thị trường đất. Em dự tính địa ốc nhất định sẽ xuất hiện một quá trình lạnh, sau đó sẽ giảm giá dần dần. Một điểm quan trọng nhất đó là năm sau cục Giám sát Hiệp hội Giám sát chứng khoán sẽ tiến hành điều tra tập đoàn Thiên Mỹ.
Du Nhã Ny lúc này cười cười nói tiếp:
- Khi đó giá cổ phiếu tập đoàn Thiên Mỹ nhất định sẽ giảm, chúng ta sẽ chủ động mua vào. Với tính cách của Thu Thiên Trường, nhất định sẽ không để giá cổ phiếu giảm mạnh. Cơn bão nhằm vào tập đoàn Thiên Mỹ sẽ không kéo dài lâu. Cùng lắm chỉ diễn ra trong vòng một tháng, chúng ta lúc đó bán hết, rút lui.
Trần Tuyết Oánh nghe thấy thế không khỏi cười nói:
- Vậy việc gì phải khách khí? Làm, tôi bỏ 100 triệu.
Trần Xương Khoa và Trần Xương Bình nhìn nhau, cười cười Trần Xương Bình nói:
- Hai anh em tôi bỏ ra 200 triệu.
Đi đâu trong kỳ nghỉ tết này, Dương Phàm đã suy nghĩ rất nhiều. Ý của Chu Minh Đạo, trực tiếp đến nhà lão, sau đó đến thăm ông cục Trần. Thực ra Chu Minh Đạo muốn nói điều khác, nhưng chuyện này cuối cùng vẫn do tự mình Dương Phàm quyết định.
- Thằng bé này từ năm 9 tuổi đã tự quyết định mọi chuyện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Dương Lệ Ảnh kết luận như vậy, có ý có ép Dương Phàm cũng vô dụng. Đối với việc này, Trần Chính Hòa đề nghị liên lạc với Dương Phàm một chút.
Sau kỳ nghỉ Trần Chính Hòa mới có thời gian về Bắc Kinh, cho nên thời gian giữa Dương Lệ Ảnh hơi ngược với Dương Phàm, cho nên mọi việc do Dương Phàm tự quyết định. Gọi cho con trai một chút, thấy Dương Phàm do dự, Dương Lệ Ảnh nói với Dương Phàm:
- Con tự quyết định.
Mùa đông Bắc Kinh khi mùa xuân gần đến, cả ngày đều âm u.
Lại là cuối tuần, lấy xe Audi ra khỏi trạm sửa xe, Dương Phàm đang đi trên đường, điện thoại di động vang lên, một số máy lạ. Dương Phàm theo thói quen dừng xe lại ven đường, nghe điện.
- Dương Phàm. Đợt nghỉ này về nhà đi.
Giọng Trần lão không còn vẻ uy nghiêm thường ngày, mà có vẻ hiền hòa, thậm chí còn có điểm mong chờ.
Dương Phàm do dự một chút rồi nói:
- Để cháu suy nghĩ một chút.
Trần lão hình như đang thở dài, thản nhiên nói
- Cháu xem rồi tự quyết định.
Dập máy, Dương Phàm tiếp tục lên đường. Kỳ nghỉ tết đối với người bình thường mà nói chính là thời gian gia đình đoàn tụ. Nhưng đối với Trần lão mà nói lại hiếm khi ở nhà, lão có rất nhiều hoạt động cần có mặt.
/644
|