Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 252: Một dấu chấm tròn

/644


Hiển nhiên người đó căn bản không thèm nghe, ném mạnh Hà Cường xuống mặt đất, sau đó liên tục vung chân đá. Hà Cường vừa gào khóc, vừa thầm cảm thấy may mắn, bởi vì chỗ bị đánh không có chỗ nguy hiểm.
- A.
Một chân bị một thứ như gậy sắt đập vào, Hà Cường hét thảm một tiếng. Đợt đánh kéo dài vài phút mới dừng lại, bốn phía trở lại yên tĩnh. Không nghe thấy tiếng động cơ xe, Hà Cường nghĩ đến có phải đối phương đang chuẩn bị đào hố chôn sống mình? Ý nghĩ này làm cho Hà Cường động đậy được, sức lực không biết từ đâu đến, hắn giãy dụa trườn ra khỏi bao tải.
Mắt sáng lên, không để ý đến cơn đau khắp người, Hà Cường trợn mắt nhìn xung quanh. Phát hiện thấy mình ở một nơi hoang vu, phía xa xa còn có ánh đèn. Hà Cường xác định mình không chết, xung quanh chẳng có thằng chó hay con ma nào, hắn lập tức nằm dài xuống đất.
Thằng ngu cũng biết mình đắc tội với người, nhưng việc này rốt cuộc là ai làm, Hà Cường không có chút đầu mối. Sau chuyện với Tào Ny Ny; Tào Dĩnh Nguyên cảm thấy có lỗi nên đưa Hà Cường đến cục Thuế làm hai năm. Hà Cường coi như sống được, hắn biết cách lấy lòng lãnh đạo, hơn nữa lại được Tào Dĩnh Nguyên cố ý chiếu cố, năm ngoái còn được lên chức.
Ở nơi như cục Thuế, người có chút quyền lực trong tay khó tránh khỏi đắc tội với ai đó.
- Đánh gãy chân hắn chưa?
Dương Phàm nhíu mày, Trần Thái Trung đứng bên cười cười.
- Bỏ đi, đánh gãy thì đánh.
Dương Phàm lắc đầu cười khổ. Theo ý của hắn chỉ là cho ăn đòn một trận là được. Ai ngờ đám Trần Thái Trung lại làm như vậy.
- Con đàn bà kia?
Trần Thái Trung cười cười hỏi một câu. Dương Phàm do dự một chút rồi nói:
- Thôi.
Trần Thái Trung cười nói:
- Tôi chơi sướng thật.
Bất cứ ai lúc nửa đêm bị người dùng đá ném cửa sổ đều sợ hãi, chứ đừng nói Vương Bình là phụ nữ.
Vương Bình nhắn tin cho Hà Cường, tắm rửa sạch sẽ, trần truồng lên giường nằm đợi gần hai tiếng mà không thấy ai đến, gọi điện lại tắt máy. Vương Bình tức giận, còn tưởng rằng Hà Cường đang lên giường với con điếm nào nữa.
Bịch. Một tiếng. Tiếng thủy tinh bị vỡ trở nên chói tai trong đêm khuya yên tĩnh.
- Mẹ ơi.
Vương Bình sợ đến độ lông tóc dựng đứng, cuộn mình vào trong chăn run lên lẩy bẩy. Điện thoại di động dưới gối rung lên, Vương Bình đang rất sợ hãi bị dọa đến độ lăn về trước.
Hà Cường rất nhanh phát hiện mình cách đường không quá xa, chỉ khoảng 500 mét là có một gia đình. Hắn nhảy lò cò đến nơi, gõ cửa cầu cứu, sau đó mượn điện thoại di động gọi cho Vương Bình.
Dương Phàm hiếm khi ngủ nướng. Buổi sáng ngày cuối tuần, ánh mặt trời thật đáng ghét. Dương Phàm bị ánh mặt trời đánh thức cuộn mình trong chăn định ngủ tiếp, kết quả phát hiện không thể bởi vì đang có người gõ cửa.
- Ai mà đáng ghét đến thế.
Dương Phàm nói thầm một câu. Gõ cửa lúc này, nhất định không phải người quen. Nếu không phải người quen, Dương Phàm liền hô lên một tiếng:
- Đợi chút.
Ngồi dậy, xuống giường, mặc áo ngủ ra mở cửa, thấy người đứng đó, Dương Phàm vô thức muốn đóng cửa lại. Thu Vũ Yến sớm có đề phòng, hơi khom lưng, linh hoạt chui qua khe cửa, vào phòng.
- Mẹ nó chứ.
Dương Phàm đóng một câu, dứt khoát mở cửa ra. Không nói gì với Thu Vũ Yến, trực tiếp về phòng ngủ thay quần áo, sau khi đi ra liền vào toilet, giống như trong nhà không có người vậy.
Thu Vũ Yến hình như cũng không coi mình là người ngoài, ngồi xuống sô pha trên ghế, phát hiện bên dưới bàn uống nước có bàn trà, không ngờ cầm bàn cờ lên, thuận tay cầm một quyển dạy chơi cờ, ngồi đọc. Xem ra Thu Vũ Yến óc chuẩn bị mà đến, muốn chơi trò kéo dài thời gian.
Dương Phàm không hiểu cô ả này đến tận cửa làm gì? Hắn cố ý ở trong toilet rửa mặt, còn tắm nữa, khoảng nửa tiếng sau, Dương Phàm tưởng Thu Vũ Yến không chịu được, lúc này mới đi ra. Không ngờ cô ả không nói một câu ngồi đó đọc sách, vừa đọc vừa ngẩng cằm như đang suy nghĩ gì đó.
Dương Phàm rất ngạc nhiên, cảm thấy cờ vây không có quan hệ gì với Thu Vũ Yến chứ.
- Anh hai.
Hiểu Nguyệt mang bữa sáng mới mua đến, thấy Thu Vũ Yến ở trong phòng, ngẩn ra rồi cười nói:
- Anh hai, anh lại có khách.
Dương Phàm hừ một tiếng nói:
- Khách không mời mà đến.
Thu Vũ Yến hình như có tâm trạng rất tốt, không ngờ nhoẻn miệng cười với Dương Phàm:
- Không ngờ anh còn thích cái này, không phải là đặt cho có đấy chứ?
Lời này không chọc tức được Dương Phàm mà làm Hiểu Nguyệt hơi tức. Cô bé nhíu mày, đang định không khách khí đáp lại một câu. Dương Phàm đã nói trước:
- Cô rất rảnh à? Mới sáng ra đã ảnh hưởng đến giấc ngủ của người ta.
Thu Vũ Yến như không nghe thấy, nhìn bàn cờ nói:
- Làm ván chứ?
Dương Phàm cau mày nhìn Thu Vũ Yến đang cười cười, thầm kêu quá xui xẻo. Quay đầu lại cầm lấy bữa sáng mà Hiểu Nguyệt mua, Dương Phàm ngồi xuống ghế, sau đó nói:
- Như vậy thì làm ván, đánh xong thì cô mau cút đi.
Hiểu Nguyệt vội vàng cười nói:
- Anh hai, em pha trà cho anh.
Sau khi bắt đầu, Thu Vũ Yến cười nói với Dương Phàm"
- Đánh cuộc gì không?
Dương Phàm ngẩn ra, thầm nói con bé này chẳng lẽ là một cao thủ? Nhưng trên mặt rất bình tĩnh nói:
- Cô muốn đánh cuộc như thế nào? Hình như cô không có gì để tôi coi trọng cả.
Thu Vũ Yến ưỡn ngực nói:
- Tôi thắng, anh phải đồng ý để Thiên Mỹ khôi phục lại bình thường ở đất Uyển Lăng này trong vòng một tuần.
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Cô thua thì sao?
Thu Vũ Yến kiêu ngạo cười nói:
- Tôi sẽ không thua.
Thấy Dương Phàm khinh thường nhìn mình. Thu Vũ Yến cắn răng nói:
- Tôi thua, cơ thể này anh muốn làm gì thì làm trong vòng một ngày.
Dương Phàm cười hắc hắc vài tiếng rồi dừng lại, cười lạnh nói:
- Coi như tiền đặt cược hợp lý.
Đoán quân cờ, Thu Vũ Yến lấy quân đen. Lấy được quân đen, Thu Vũ Yến cười lạnh nói:
- Quên nói cho anh, tôi từng là kỳ thủ chuyên nghiệp. Năm đó còn định theo nghề này.
Lúc này Hiểu Nguyệt đã bưng trà lên, Dương Phàm mặt không chút thay đổi cầm lấy chén trà, uống một ngụm, thản nhiên nói:
- Kỳ thủ chuyên nghiệp là mẹ gì chứ, cũng không phải không thua. Đừng nói nhảm, trên bàn cờ là có thể thấy giỏi hay không?
Dương Phàm đã từng đánh thắng các kỳ thủ chuyên nghiệp. Chẳng qua cờ vây càng trẻ càng đáng sợ. Đám thanh niên gặp phải các kỳ thủ chuyên nghiệp lớn tuổi, vung đao đánh bại là chuyện bình thường. Cho nên Dương Phàm có thể thắng các kỳ thủ già, nhưng không chắc chắn thắng được Thu Vũ Yến.
Thu Vũ Yến cho rằng Dương Phàm cùng lắm chỉ là kỳ thủ nghiệp dư, rất coi thường, muốn đánh nhanh thắng nhanh. Cho nên vừa đặt cờ đã hơi cứng rắn. Trên thực tế Thu Vũ Yến đã phạm một sai lầm, kỳ thủ nghiệp dư có sở trường chính là có thể giết thì giết ở trong bàn cờ. Thực ra suy nghĩ chính xác đó là Thu Vũ Yến phải bố trí toàn cục ổn định, giữa ván kém một chút cũng được, đến giai đoạn cuối cùng, lấy sức cờ của kỳ thủ chuyên nghiệp mà phản công, truy đuổi vài điểm cũng chẳng có gì là khó khăn.
Dương Phàm thật ra rõ ràng biết chỗ yếu của mình. Cho nên Thu Vũ Yến không ngừng dùng sức mạnh, ở rất nhiều chỗ hắn đánh tuy hơi có hại, nhưng thực ra thế cờ rất chắc chắn. Dương Phàm kiên nhẫn chờ đợi. Chờ đợi Thu Vũ Yến sơ hở, sau đó sẽ phản kích như một con sói đói.
Thu Vũ Yến cầm quân đen từ đầu ván đến giờ luôn thuận dòng nước, dần dần trở nên khinh thường. Lúc vây công một góc của Dương Phàm, Thu Vũ Yến tính sai một ngước nhỏ. Thu Vũ Yến tưởng rằng góc này của Dương Phàm sẽ bị diệt sạch, Dương Phàm sẽ không thể thoát. Chẳng qua khi Dương Phàm dừng lại, bắt đầu phản kích, Thu Vũ Yến liền cảm thấy không ổn. Bởi vì phát hiện hai tên cướp, đã ăn một lúc 20 quân, đúng là cướp.
Dương Phàm nhịn một lúc lâu rốt cuộc đã có động tác. Quân đen bên phải nhìn bề ngoài rất hoàn hảo, không có chút sơ hở, Dương Phàm hung hăng hạ một quân cờ vào, vừa lúc điểm trúng vào mắt thế cờ quân đen. Thu Vũ Yến rất khó chịu, suy nghĩ khoảng mười phút, nghĩ có thể ăn tươi nuốt sống quân trắng xâm nhập này, lập tức động thủ đi giết. Đây không thể nghi ngờ là một sai lầm rất lớn.
Khi Dương Phàm hạ một quân xuống vị trí không gần không xa, Thu Vũ Yến đầu tiên bị Dương Phàm không ngừng chiếm lợi thế. Sau đó Dương Phàm ra vẻ muốn cứu quân cờ kia. Thu Vũ Yến không thể ngăn cản, bởi vì Dương Phàm có thể phản kích, đánh cướp. Lúc này quân đen không có lợi mấy, Thu Vũ Yến chỉ có thể thu tay lại. Dương Phàm tiếp tục tiến lên, quân đen bị chặn hậu, quân trắng chiếm được ưu thế. Tình hình rất xấu, Thu Vũ Yến chỉ có thể thu tay lại, lúc này khó khăn lắm mới đứng vững thế trận.
Quân đen bên trên đã trống không, bị Dương Phàm chiếm hết ưu thế, thật giống như một người phụ nữ bị lột truồng, bị người ta sờ mó lung tung. Quan trọng chính là Dương Phàm lúc này không tiến hành cướp bóc ở góc, mà tiến lên chiếm cả một vùng đất trung tâm. Lần này mặt Thu Vũ Yến đỏ lên, giống như một thằng đàn ông chơi gái cả đêm, sáng hôm sau thằng đàn ông nói:
- Không có tiền, nợ nhé.
Thu Vũ Yến dù sao cũng là kỳ thủ chuyên nghiệp, lúc này cố gắng tỉnh táo phản công. Lúc trước bị chiếm hết, bây giờ muốn chiếm lại là rất khó khăn. Bởi vì quân trắng rất chắc chắn, thế cờ đầy uy lực.
Suy nghĩ cẩn thận, Thu Vũ Yến từ từ muốn công chiếm mảnh đất trung tâm, cố gắng làm cho chênh lệch không tăng lên. Sau đó dựa vào các vùng đất có sẵn mà phản công. Biện pháp này coi như là chính xác.
Sau một phen tranh đoạt, ván cờ dần dần đến giai đoạn cuối. Lúc này Dương Phàm coi như không phát hiện ra một góc đang sắp bị chiếm, đặt ba quân cờ xuống, đoạt một mắt với 15 quân. Thu Vũ Yến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Quá kiêu ngạo đó chứ, rốt cuộc ai là chuyên nghiệp?
Thực ra trong lòng Dương Phàm lúc này hiểu rõ, làm như vậy chỉ là hành động bất đắc dĩ. Bởi vì chiến đấu ở trung tâm bàn cờ, Thu Vũ Yến quả thực rất lợi hại. Dương Phàm nếu không thể lợi dụng thế trận chắc chắn mà chiếm ưu thế, như vậy hắn sẽ bị thiệt. Cứ như vậy cục diện sẽ gần nhau. Dương Phàm chỉ cần bắt từng quân từng quân cờ, khiến Thu Vũ Yến không có cơ hội xoay người.
Một lúc sau Dương Phàm mới quyết định mạnh mẽ công chiếm, lợi dụng cướp phá mà đoạt lấy thắng lợi.
Lúc này tố chất nghề nghiệp của Thu Vũ Yến đã thể hiện ra rất rõ ràng. Dương Phàm không tăng cường phòng thủ, nàng tự hỏi một lát rồi quyết định coi như không phát hiện, bởi vì sớm muộn gì hắn cũng làm như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hai người cứ như vậy mà thu quân. Nhưng Dương Phàm dù sao cũng có hành lý trên người, rất nhiều lúc không dám quá mạo hiểm. Ván cờ kết thúc, Dương Phàm bất đắc dĩ bổ sung ở góc.
Quân đen trên bàn có tám mục, xem ra sẽ thua trận này. Dương Phàm tính rõ ràng, không khỏi thở dài trong lòng. Thu Vũ Yến thấy thắng lợi ngay trước mắt, không khỏi vui mừng ra mặt, hạ một quân cờ xuống, nhìn như chiếm lấy vị trí cuối cùng, nhưng trên thực tế lại chặt đứt một hơi của mình. Nước cờ này có vấn đề, Dương Phàm thấy thế mắt sáng rực lên.
Dương Phàm cẩn thận nhìn mấy vị trí cuối cùng trên bàn, liên tục có hai con đường vặn vẹo. Dương Phàm nhanh chân chiếm được hai mục cuối cùng.
Thu Vũ Yến nhíu mày, Dương Phàm đánh như vậy, nhìn như chỉ là muốn chiếm lấy nửa mục, nhưng trên thực tế là muốn cướp cả một mục. Thu Vũ Yến định đặt quân đen xuống, sau đó tụ lại, kết thúc và thu quân. Đột nhiên tay Thu Vũ Yến đang giơ lên liền ngừng lại. Bởi vì quân cờ ở mục một đang trống trải, nếu không tăng viện sẽ bị tấn công vào.
Thu Vũ Yến lúc trước còn nắm chắc phần thắng trong tay, mặt lại đỏ bừng, bởi vì sau khi mất nửa mục, Thu Vũ Yến lại nằm ở thế thua nửa mục. Nước mắt của Thu Vũ Yến chảy ra, rơi xuống bàn cờ, giống những giọt pha lê. Thu Vũ Yến cả người như cứng ngắc lại, ngơ ngác nhìn bàn cờ, không đặt được quân xuống.
Dương Phàm thở dài một tiếng trong lòng, quay đầu lại nhìn đồng hồ, không ngờ đã đánh gần bốn tiếng, đã đến lúc ăn cơm trưa.
Thu Vũ Yến đứng lên, dùng tay áo lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Tôi thua, sẽ chấp nhận cái giá của việc thua.
Vừa nói Thu Vũ Yến đứng lên, đi vào phòng ngủ.
Dương Phàm không khỏi cười khổ, thản nhiên nói:
- Cô làm gì thế?
Thu Vũ Yến quay đầu lại nói:
- Chẳng lẽ muốn tôi cởi quần áo ở đây? Làm ở đây?
Phì, Dương Phàm phun nước trong miệng ra, cô bé này thật dứt khoát.
- Đói rồi, cứ ghi nợ, lần sau có cơ hội lại nói.
Dương Phàm cũng không coi đánh cuộc này là thật. Nếu chơi loại phụ nữ này, trời mới biết sẽ phiền phức như thế nào.
Mỗi người đều có chỗ đắc ý nhất của mình. Tự tin nhất của Thu Vũ Yến không phải là trong nhà có tiền, mà là thân phận đã từng làm kỳ thủ chuyên nghiệp trước đây. Mặc dù sau này bởi vì ý của người nhà mà không làm kỳ thủ, nhưng thời gian đó chính là quãng thời gian mà Thu Vũ Yến tự hào nhất. Thua ở mặt mình tự hào, đắc ý nhất, lại là người mình rất ghét, lại là một kỳ thủ nghiệp dư, điều này làm Thu Vũ Yến vừa xấu hổ vừa tức giận chính bản thân mình.
Nghe thấy Dương Phàm nói sẽ ghi nợ, Thu Vũ Yến đầu tiên là ngẩn ra, đột nhiên biến sắc nói:
- Anh muốn lấy chuyện này áp chế tôi? Tôi nói cho anh biết, tôi là con gái nhà lành, anh hôm nay nếu không cần, tôi về sẽ tìm một người đàn ông phá trinh, miễn anh được tiện nghi.
Dương Phàm cảm thấy mình không thể hiểu được suy nghĩ của cô gái này, nói:
- Thích phá thì phá mẹ đi. MLGBD, tôi nghi ngờ đầu của cô có phải bị cửa kẹp, bị di chứng không.
Vừa nói Dương Phàm không thèm nhìn Thu Vũ Yến, gọi cửa phòng đối diện:
- Em gái, làm bát mì cho anh.
Hiểu Nguyệt ngoan ngoãn lên tiếng, đi tới cửa liền hỏi Dương Phàm:
- Anh hai, anh thắng?
Hiểu Nguyệt rất tin tưởng vào Dương Phàm. Câu nói và vẻ mặt càng khiến Thu Vũ Yến ê ẩm.
Dương Phàm gật đầu. Hiểu Nguyệt cười cười chạy đi, Thu Vũ Yến lúc này mới nhớ mục đích của mình không đạt được, còn phải cho tên đáng ghét kia thân thể của mình. Thu Vũ Yến ngồi xuống trước mặt Dương Phàm, nói với Dương Phàm đang thu bàn cờ, nói:
- Tôi cũng đói rồi.
Dương Phàm vừa nhìn vẻ mặt này của Thu Vũ Yến, cười cười quái dị, quay đầu lại gọi vào trong:
- Tiểu Nguyệt, hai bát.
Làm bát mì nấu thịt, Hiểu Nguyệt cười hì hì bưng ra. Dương Phàm không mời Thu Vũ Yến, cầm đũa lên ăn. Dương Phàm ăn mì trông rất khó coi, phát ra âm thanh làm Thu Vũ Yến khó chịu. Nhưng khi nàng cảm thấy không thoải mái, lại phát hiện âm thanh này khiến mình rất muốn ăn.
Ăn ngon quen, Thu Vũ Yến cố chịu cơn đói bụng, nhìn bát mì nói:
- Ăn cái này sao, không có gì khác ư?
Dương Phàm vừa ăn vừa nói:
- Trong tủ lạnh có.
Thu Vũ Yến thiếu chút nữa đáp trả, thầm nói lập tức lên giường với anh, vậy mà không cho đồ ăn ngon. Mặc dù muốn vỗ vỗ mông rời đi, nhưng nghĩ đến chuyện chính, chỉ có thể nhịn cơn lửa giận, cũng không đòi thêm gì khác, ăn mì không.
Lúc đói bụng, ăn gì cũng thấy ngon. Thu Vũ Yến và Dương Phàm chiến đấu suốt buổi sáng, rất mất sức. Cái khác không nói, ngồi một chỗ gần bốn tiếng cũng rất phí sức.
Thu Vũ Yến ăn hết bát mì, thậm chí còn thấy mùi vị rất ngon. Sau khi ăn xong, Thu Vũ Yến vô thức đưa lưỡi liếm liếm mép. Động tác nhỏ này bị Dương Phàm nhìn thấy.
Thực ra cô bé này cũng có những lúc đáng yêu. Dương Phàm nghĩ như vậy.
Thu Vũ Yến ngẩng đầu thấy Dương Phàm đang nở nụ cười nhìn mình, nàng tức giận hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.
Dương Phàm châm điếu thuốc, nói một câu:
- Rửa bát đi.
Vừa nói, Dương Phàm đi ra ngoài cửa. Thu Vũ Yến kinh ngạc quay đầu lại gọi:
- Anh đi ư.
Dương Phàm cũng không quay đầu lại, xua tay nói:
- Đi dạo một vòng.
Một hỏi một đáp, Thu Vũ Yến đột nhiên nhìn theo Dương Phàm đến ngây ngẩn cả người. Người đàn ông này là kẻ mà mình căm ghét. Nhưng tại sao lúc hắn rời đi, mình lại muốn hắn ở lại. Rửa bát, lớn như vậy mà Thu Vũ Yến chưa bao giờ làm.
Dương Phàm ngồi một lát trong sân tập của khu, cảm thấy trong lòng hơi xúc động. Thu Vũ Yến là một cô bé được nuông chiều từ nhỏ, nhưng lại là một nhà đầu tư vào Uyển Lăng. Mặc dù Thu Vũ Yến ít nhiều không đáng giữ chức đó, nhưng cô ả vẫn là tổng giám đốc chi nhánh Uyển Lăng/
Xử lý chuyện này như thế nào, Dương Phàm là một phó thị trưởng phụ trách kinh tế cần phải suy nghĩ cẩn thận.
Vào phòng, Dương Phàm cuối cùng quyết định phải chấm dứt ân oán giữa mình và Thu Vũ Yến trong ngày hôm nay, phải có một chấm tròn.
Thu Vũ Yến đang ngồi xem Tv ở trong phòng. Trên Tv đang chiếu phim hoạt hình Tom & Jerry, Thu Vũ Yến cười rất vui, ôm bụng mà cười. Điều này càng làm Dương Phàm thêm quyết tâm. Dương Phàm ngồi xuống trước mặt Thu Vũ Yến. Thấy Dương Phàm đã về, Thu Vũ Yến lập tức tắt Tv, khẩn trương nhìn Dương Phàm.
- Bát tôi đi rửa, không cẩn thận làm vỡ một cái, tôi trả anh 50 đồng được không?
Thu Vũ Yến có chút bối rồi, vô thức quay đầu lại nhìn phòng ngủ.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Cô đi đi, chuyện hôm nay tôi có thể coi như không xảy ra. Sau này làm người thì khiêm tốn chút. Chuyện của Thiên Mỹ, lát nữa tôi sẽ nói với mấy ngành liên quan.
Thu Vũ Yến còn tưởng rằng mình nghe lầm. Dương Phàm trong ấn tượng của nàng, nhất định sẽ không hề nương tay kéo mình vào trong phòng ngủ, sau đó lột sạch, sau đó...
- Anh không lừa tôi?
Thu Vũ Yến cắn lưỡi, phát hiện không phải đang nằm mơ, không khỏi hỏi một câu.
Dương Phàm cười cười, lắc đầu thở dài nói:
- Chỉ cần cô tuân thủ pháp luật, thị ủy Uyển Lăng, ủy ban Uyển Lăng luôn chào đón cô. Là một lãnh đạo ủy ban Uyển Lăng, cô nói tôi có thể làm gì cô? Được rồi, không còn sớm nữa, mau về đi.
Cuộc sống Dương Phàm trôi qua rất bình thường, mỗi ngày bận bịu với công việc. Kinh tế Uyển Lăng đúng là giống như Dương Phàm dự đoán, không lạc quan.
Kinh tế Uyển Lăng đang lấy nông nghiệp làm chủ đạo. Điều này khiến Dương Phàm là một phó thị trưởng phụ trách kinh tế phải thay đổi tình hình. Mùa xuân lặng lẽ trôi qua, một cuộc tai nạn thử thách tinh thần đoàn kết của người Trung Quốc đột nhiên phủ xuống.
Có lẽ là do cảm ứng được gì đấy, ngày mười hai Dương Phàm trong lòng rất buồn bực khó chịu, giống như bị mất cái gì vậy. Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc, Dương Phàm cúi đầu về văn phòng.
Lâm Đốn đột nhiên chạy vào văn phòng như một cơn gió, không kịp lấy hơi đã nói:
- Phó thị trưởng Dương, tỉnh Xuyên xảy ra trận động đất rất mạnh.
Dương Phàm vội vàng mở máy tính xách tay lên mạng, trên mạng đã xuất hiện tin tức liên quan.
Tai nạn, hoặc có thể nói là thảm họa.
Trong lòng hắn như có tảng đá đè nặng. Dương Phàm từ từ gập máy tính xách tay xuống. Tin tức trên báo mặc dù chỉ là bề ngoài, nhưng cũng đã xác định trong một khoảng thời gian, bộ máy nhà nước sẽ tiến hành cứu nạn.
Thị ủy đưa ra quyết định quyên góp, ủng hộ. Đổng Trung Hoa là người đầu tiên nhét một phong bì vào trong hộp quyên góp. Cụ thể bao nhiêu tiền, Dương Phàm không biết. Phóng viên giơ máy quay phim ghi lại. Đổng Trung Hoa dừng một chút, từ từ quay đầu lại. Cảnh này nhất định sẽ được lên đài truyền hình Uyển Lăng vào tối nay.

/644

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status