Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 268: Quyết định bất đắc dĩ

/644


Dương Phàm đoán không sai. Lúc này đám người Cao Thiên đang ngồi trong một phòng của nhà hàng mà bực tức. Bốn người ngồi trên sô pha, một bên uống bia, một bên nghe La Đạt Cương nói tình hình hội nghị thường ủy hôm nay.
- Vốn tưởng rằng đó là một cơ hội để cho thằng ranh đó biết lợi hại, cho nên tôi liền ra tay. Không ngờ chuyện lại thành như vậy. Mẹ kiếp, Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn làm ăn thế mẹ nào vậy? Bên trong thường ủy lại không có nổi một phiếu? Tôi vốn cho rằng sau khi tôi lên tiếng, Liễu Chính Dương và Niếp Vân Lam sẽ tỏ thái độ, lập tức là có năm phiếu, hơn nữa còn có bí thư thị ủy và thị trưởng. Cứ như vậy lão già chủ tịch Mặt trận tổ quốc Mã Tiêu sẽ lập tức tỏ thái độ. Không ngờ lại có kết quả như vậy, làm hại tôi làm tiểu nhân.
- Hắc hắc, đây là kết quả mà chúng ta đã quá xem thường đối thủ. Xem ra tiến trình mượn sức Dương Phàm phải giảm lại. Chuyện ở Uyển Lăng này phải tạm thời bỏ lại. Ha ha, thực ra cũng không phải chuyện gì lớn, sau này còn có cơ hội mà. Mai sang Vu Thành, phải làm xong việc mua bán ở đó đã.
Cao Thiên thản nhiên nói, chẳng qua từ trong mắt hắn, có thể thấy rõ một tia ảo não.
Vất vả nghĩ ra một cái bẫy mà lại không có kết quả, chẳng ai vui vẻ được.
Cố Đồng lúc này hơi nhíu mày nói:
- Tôi thấy cứ theo kế hoạch mà làm. Dương Phàm không phải thằng ngu. La ca lại là thường vụ thị ủy, chúng ta ra mặt hòa giải mâu thuẫn một chút. Dương Phàm nhất định sẽ vui mừng.
La Đạt Cương có chút buồn bực nói:
- Vấn đề là ở điều kiện bây giờ, rõ ràng là tôi đang yếu thế, điều này làm cho người ta khó chịu.
Rất rõ ràng La Đạt Cương không muốn để lộ ra việc mình yếu thế và nhờ người vào lúc này, điều này ảnh hưởng rất lớn đến trọng lượng lời nói trong tương lai. Chẳng qua từ một góc độ mà nói, người lăn lộn trong chốn quan trường để ý nhất chính là ích lợi. Lúc này Dương Phàm đã chiếm được hơn phân nửa số phiếu trong hội nghị thường ủy. Sau này La Đạt Cương muốn làm điều gì, được thông qua trong hội nghị thường ủy thì phải xem sắc mặt của người.
Đối với đề nghị của Cố Đồng, Cao Thiên có vẻ không muốn, nói:
- Bỏ đi, không nên làm khó La ca, để tạm đó đã.
Vừa nói, không ngờ lại có ý không được phản đối. Cố Đồng hơi cúi đầu xuống, không nói nữa.
La Đạt Cương trong lòng đúng là không rõ vì sao Cố Đồng lại nghe lời Cao Thiên như vậy. Ông già Cao Thiên chẳng qua chỉ là bí thư thị ủy tỉnh thành mà thôi. Ông già Cố Đồng lại là phó bí thư tỉnh ủy mà.
Suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu La Đạt Cương rồi mất mà thôi. Điều này không phải vấn đề hắn cần quan tâm. Những người này ở sau lưng làm mẹ gì, La Đạt Cương không phải không biết. Trong lòng La Đạt Cương đang thầm ước bọn chúng không làm ăn được ở Uyển Lăng, mình đỡ phiền phức.
La Đạt Cương nghĩ như vậy chỉ có thể để trong lòng. Trên thực tế, lần này La Đạt Cương gây khó Dương Phàm chủ yếu là vì tìm cơ hội xác lập tính quan trọng của mình. Hợp tác với Dương Phàm, đây là một phương án của La Đạt Cương. Đáng tiếc, chuyện đã bị hỏng, bây giờ lại thành bị động. Không biết chừng Dương Phàm đang rất căm mình.
Nghĩ đến đây, La Đạt Cương đứng lên nói:
- Các anh nghỉ ngơi, tôi phải đi, có chút chuyện phải làm.
Chiều Dương Phàm về phòng làm việc. Hắn đang suy nghĩ mình là người chịu được thua thiệt không?
Thời tiết nóng bức làm cho người ta khó chịu. Lúc hết giờ về nhà, phát hiện cửa phòng đối diện mở cửa, Dương Phàm đi vào nhìn một cái, Hiểu Nguyệt đang ngồi trên bàn, bật quạt, làm bài tập.
Mặc dù trời đã bắt đầu tối nhưng trong không khí lại không có chút gió nào, mà có gió cũng là gió nóng. Trên trán Hiểu Nguyệt đầy mồ hôi. Dương Phàm thấy thế không khỏi đau lòng, đi tới bật điều hòa trong phòng khách, đóng cửa sổ lại.
- Anh hai, anh đã về?
Hiểu Nguyệt thấy Dương Phàm, cười rất tươi.
- Ông nội, bà nội em đã lớn tuổi như vậy, trời nóng thế này sao không bật điều hòa, không sợ bọn họ bị bệnh sao?
Dương Phàm cười cười đưa tay lên lau mồ hôi trán cho Hiểu Nguyệt. Hiểu Nguyệt có chút xấu hổ nói:
- Anh, điều hòa rất tốn điện. Ông nội, bà nội em không bỏ được. Nhà em ăn uống của anh, còn dùng điện của anh nữa, ông bà thấy không được.
- Nói gì đó? Anh còn ngại ít điện đó sao? Sao không thấy hai ông bà đâu?
Dương Phàm cười cười hỏi một câu, Hiểu Nguyệt vội vàng lấy một cốc nước sữa đậu lành trong tủ lạnh đưa cho Dương Phàm.
- Trưa nay bà Ba đến đón hai người. Em khuyên bọn họ đừng đi, bọn họ không nghe, nói cái gì mà dẫu sao cũng là người một nhà. Em không ngăn được, để bọn họ đi.
Nhớ đến bộ mặt của bà Ba này, Dương Phàm lại khó chịu. Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ, Hiểu Nguyệt từ trước đến nay vẫn sống cùng ông bà, chỉ cần Hiểu Nguyệt không phản đối, mình cũng chẳng việc gì phải xen vào. Chỉ cần Hiểu Nguyệt vui vẻ, mình sẽ làm điều có thể. Chẳng qua Dương Phàm vẫn hơi lo lắng trong lòng, cô bé Hiểu Nguyệt này quá thiện lương, sợ bị người khác lợi dụng.
- Hiểu Nguyệt, nghe anh nói với em. Trời nóng, nhất định phải bật điều hòa. Tiền rất quan trọng, nhưng sức khỏe của mình còn quan trọng hơn. Em nếu bị ốm, điện của anh bớt được chút, vậy tiền khám bệnh của em, ai bỏ ra?
Hiểu Nguyệt có chút xấu hổ gật đầu. Biết Dương Phàm đang tìm lời lẽ để thuyết phục mình. Trong lòng Hiểu Nguyệt biết Dương Phàm tốt với mình. Hiểu Nguyệt nhớ đến bà mẹ, không khỏi đau lòng, đứng lên ngồi bên dưới người Dương Phàm.
- Anh hai, cho em mượn vai một lát có được không?
Hiểu Nguyệt không kiên cường giống như bề ngoài. Trên thực tế các cô gái phần lớn đều như vậy, bị áp lực tinh thần nặng nề sẽ cố gắng khống chế tâm trạng. Nhưng khi có một bờ vai dựa vào để mình khóc, nước mắt sẽ như nước lũ tràn bờ.
Dương Phàm biết Hiểu Nguyệt rất khao khát và trân trọng tình thân. Chữ mẹ đối với hầu hết mọi người mà nói đều là tình cảm không thể thay thế. Mất đi tình yêu của mẹ, đối với bất cứ ai mà nói đều rất đau khổ.
Hiểu Nguyệt dựa vào vai Dương Phàm khóc khoảng mười phút, Dương Phàm trong lòng có chút hối hận vì đã ép Hồ Lam Lam đoạn tuyệt quan hệ với Hiểu Nguyệt. Đây hình như là một sai lầm không lớn không nhỏ.
Đồn trưởng đồn Thành Đông Thương Vệ Hoa và Lưu Thiết cùng nhau ăn tối, chân tướng câu chuyện Lưu Thiết không nói rõ cho hắn biết. Mà chỉ nói có mấy người đắc tội với phó bí thư thị ủy Dương. Thương Vệ Hoa lập tức vỗ ngực, tỏ vẻ nguyện ý chia sẻ lo lắng với lãnh đạo.
Lưu Thiết lúc này mới nói thân phận đám người Cao Thiên ra. Lần này Thương Vệ Hoa không khỏi run lên, có điểm không dám đến bắt. Kết quả Lưu Thiết cười lạnh nói:
- Đồn trưởng Thương, lão Cổ phó phân cục trưởng phân cục Thành Đông hình như sắp đến tuổi về hưu. Tính cách của phó bí thư Dương, anh chắc cũng nghe nói một chút nhỉ. Con gái chủ tịch tỉnh – Hà Tiểu Mai cút khỏi Uyển Lăng như thế nào, anh chắc cũng biết?
Uy hiếp lõa lồ như vậy, Thương Vệ Hoa trước không rõ ràng lắm, nhưng bây giờ biết cái tin này, mày còn muốn không làm, khả năng không lớn lắm thì phải.
Có thể dựa vào phó bí thư thị ủy đương nhiên là chuyện tốt, chẳng qua Thương Vệ Hoa vẫn còn có chút lo lắng, nói:
- Chẳng may bọn họ sau này tìm tôi gây phiền toái thì sao?
Lưu Thiết cười hắc hắc nói:
- Tìm phiền phức gì chứ? Anh sau khi bắt người, thu hết điện thoại, vứt vào trong trại một đêm. Sau đó lưu lại câu nói ngày mai xử lý không phải là xong sao? Yêu cầu không cao, để bọn chúng bị muỗi đốt cả đêm. Đúng, có chuyện phải nhắc nhở anh chút, bỏ mấy con gà bị cắt tiết ở phòng bên.
Lưu Thiết nói phòng ở đây là nơi đỗ xe của đồn. Bình thường lúc làm việc, xe máy, xe đạp đều vứt vào trong đó, có thể tránh mưa tránh gió. Khi có hành động lớn, bắt được nhiều người thì ở đó được dùng để nhốt người.
Lúc này Thương Vệ Hoa chỉ có thể đi đến cùng. Nếu không đắc tội với Dương Phàm, hậu quả của chuyện này có thể đoán trước được. Làm không tốt có khi bị điều đến xã xa xôi nào đó làm chỉ đạo viên, cho mày làm đến lúc về hưu. Phó bí thư tỉnh ủy mặc dù mạnh, chẳng qua chuyện này chính là cửa thành bị cháy, cá tôm trong ao cũng bị chết theo.
Cân nhắc thiệt hơn, Thương Vệ Hoa cũng chỉ có thể chấp nhận. Chẳng qua sau chuyện này, Thương Vệ Hoa có hơi oán giận "người anh em" Lưu Thiết. Chẳng qua không dám để lộ ra mặt, người ta có thể xưng hô thân mật với phó bí thư thị ủy như vậy, đâu phải chuyện đùa.
Sau khi nhận được tố giác tội phạm của người dân, công an nhân dân lập tức báo cáo với Thương Vệ Hoa. Thương Vệ Hoaliền dẫn ba bốn cảnh sát lao vào nhà hàng Lâm Giang.
- Các anh làm gì thế?
Nhân viên phục vụ trực ban có chút khẩn trương đứng ra hỏi. Cảnh sát chấp pháp bây giờ cũng không còn kiêu ngạo như những năm chín mươi. Đầu những năm chín mươi, cảnh sát giao thông khi bắt người đều mặc thường phục. Hôm nay quyền lực của cảnh sát đã bị giảm mạnh, đương nhiên đây là chuyện bên lề.
- Chúng tôi nhận được lời tố giác, nói chỗ các anh có người đánh bạc.
Thương Vệ Hoa vừa giải thích vừa vung tay cho thuộc hạ xông lên lầu. Bắt đám đánh bạc rất thuận lợi. Sáu tên đánh bạc toàn bộ bị bắt, còn thu được hơn 50 ngàn tệ. Đang định thu đội, một người đánh bạc đi đến trước mặt Thương Vệ Hoa, nói:
- Lãnh đạo, tôi có vụ án lớn muốn tố cáo. Tôi muốn lập công.
Vì vậy cửa phòng bên cạnh bị cảnh sát đá văng ra, thấy một cảnh không thể nào đẹp hơn. Ba nam, sáu nữ trần truồng. Lúc cảnh sát xông vào, Cố Đồng cắn thuốc đang ra sức xông tới. Cao Thiên thật ra không cắn thuốc, lúc này đang hưởng thụ hai con điếm dùng miệng lưỡi phục vụ. Trên bàn còn để các loại thuốc và đồ chơi, bị bắt trúng quả tang.
Chuyện phát triển đúng như dự tính của ai đó. Nhà hàng đã được La Đạt Cương dặn trước, thấy đám người Cao Thiên bị mang đi, lập tức gọi điện báo cho La Đạt Cương.
Người mang đi được mười phút, phó cục trưởng công an Uyển Lăng kiêm phân cục trưởng phân cục Thành Đông Trương Kính nhận được điện thoại. Sau đó trực tiếp gọi cho Thương Vệ Hoa. Trương Kính không hề khách khí nói vào trong điện thoại:
- Thương Vệ Hoa, anh làm cái mẹ gì thế? Sao lại đến Lâm Giang bắt vụ đánh bạc? Nhà hàng Lâm Giang là một trong những nhà hàng lớn nhất thành phố Uyển Lăng ta, bên trong thường xuyên có nhà đầu tư ra vào. Anh đang phá hỏng hoàn cảnh đầu tư của thành phố.
Thương Vệ Hoa không ngờ chuyện đến nhanh như vậy, vội vàng giải thích nói:
- Phó cục trưởng Trương, có quần chúng tố cáo trong nhà hàng có người đánh bạc, tôi liền dẫn người đến xem sao. Kết quả bắt đúng vụ đánh bạc, thu được mấy chục ngàn tệ. Nhưng sau đó một người chơi bạc tố cáo phòng bên cạnh có người mua dâm, tôi thuận tay bắt lấy.
Trương Kính nghe thấy như vậy, không khỏi thở dài một hơi, thầm nói bọn bạn La Đạt Cương đen đủi. Như vậy mà cũng bị bắt đi, đúng là số chó.
- Ừ, phó thị trưởng La vừa gọi điện cho tôi nói có ba người khách đến Uyển Lăng khảo sát đầu tư bị bắt, cũng chính là đám khách mua dâm mà anh nói. Thương Vệ Hoa, không phải tôi không nói anh, thị ủy không ngừng ra lệnh không được tùy tiện đến khám phòng các nhà hàng, khách sạn lớn, không được ảnh hưởng đến hoàn cảnh đầu tư của thành phố. Sao anh lại không ghi nhớ trong đầu. Thả người. Chuyện chơi gái mắt nhắm mắt mở là được, đừng gây phiền phức cho tôi có được không?
Thương Vệ Hoa vừa nghe thấy thế, không khỏi cười khổ trong lòng. Lưu Thiết bên kia đã nói rất rõ, đây là một kế liên hoàn, người không thể cứ như vậy mà thả, đành phải nói:
- Phó cục trưởng Trương, chuyện có chút nghiêm trọng. Lúc tôi dẫn người vào, bên trong biểu hiện bọn họ đã hút thuốc phiện, trên bàn còn có một đống thuốc phiện, thuốc lắc. Chuyện này sao có thể nói thả người là thả người được?
Thương Vệ Hoa lấy lý do rất tốt, Trương Kính cũng không làm gì được. Chuyện mà dính đến thuốc phiện thì tính chất khác nhau rồi.
- Anh đừng để lộ ra, tôi làm rõ tình hình rồi nói.
Trương Kính vội vàng dập máy, Thương Vệ Hoa thổi phì phì vào máy điện thoại, thầm nói ông còn mong tắt máy để chạy, vậy mà đã tìm tới cửa rồi.
Thương Vệ Hoa đành phải gọi điện cho Lưu Thiết, nói rõ tình hình. Lưu Thiết vừa nghe thấy nhanh như vậy đã có người nhúng tay vào, cũng giật mình, thầm nói thằng ranh La Đạt Cương này xem ra đã sớm bố trí người.
- Kéo dài một chút, tôi lập tức phản ánh với lãnh đạo.
Lưu Thiết vội vàng gọi điện báo cáo với Dương Phàm. Dương Phàm nghe xong không khỏi thầm giật mình. Phản ứng nhanh quá nhỉ? Nghe được hiện trường bắt được thuốc phiện và Thương Vệ Hoa lấy lý do kéo dài thời gian, Dương Phàm liền cười lạnh một tiếng, nói với Lưu Thiết:
- Anh bảo Thương Vệ Hoa cố gắng kéo dài. Nếu không được thì thả người, lần này tiện nghi chúng.
Vất vả làm ra cái bẫy, xem ra không có hiệu quả cao rồi. Dương Phàm bỏ điện thoại xuống, trong lòng có chút buồn bực. Chẳng qua không lâu sau điện thoại di động lại vang lên, là Hầu Đại Dũng gọi tới. Hắn nói:
- Phó bí thư Dương, vừa nãy La Đạt Cương gọi điện cho tôi. Có mấy người xưng là nhà đầu tư từ bên ngoài bởi vì hút thuốc phiện chơi gái nên bị một đồn công anh của phân cục Thành Đông bắt. Người của phân cục không dám làm chủ, La Đạt Cương không thể làm gì khác hơn là gọi điện bảo tôi thả người. Anh nói mặt mũi người này tôi có nên cho hay không?
Dương Phàm thầm nói mặt đương nhiên phải cho, nếu không không phải đẩy Hầu Đại Dũng vào hố sao? Hai thằng là con của thường vụ tỉnh ủy, một thằng là con trai thị trưởng tỉnh thành. La Đạt Cương mặc dù không nói rõ, Hầu Đại Dũng cũng rất có thể sẽ bị người ghi hận trong lòng.
- Ha ha, chuyện này anh tự mình làm chủ. Đề nghị anh xuống rõ cơ sở điều tra tình hình, sau đó căn cứ tình tiết nặng nhẹ mà quyết định có thả người hay không. Tránh người khác nắm được nhược điểm của anh.
Dương Phàm nói như vậy, bề ngoài là nhắc nhở Hầu Đại Dũng, bí thư thị ủy và thị trưởng đang rất oán hận chúng ta, mọi việc phải làm ổn thỏa. Trên thực tế Dương Phàm đang muốn kéo dài thời gian một chút. Dương Phàm vừa nghe thấy thế, vội vàng bật dậy khỏi người Hồ Lam Lam, ra ngoài lái xe chạy đến Thành Đông. Đến nơi hỏi rõ tình hình, phát hiện thuốc lắc có hơn năm mươi viên, lần này đủ để cho ba tên ngồi trại một thời gian.
Cứ như vậy thả người, Hầu Đại Dũng lo lắng bị người để ý. Bí thư thị ủy và thị trưởng nếu nắm lấy nhược điểm của mình, như vậy sẽ dựng ngọn cờ đầy chính nghĩa, nói mình không hoàn thành chức trách.
Hầu Đại Dũng lập tức gọi điện cho La Đạt Cương:
- Phó thị trưởng La, chuyện này đúng là hơi khó. Lục soát hiện trương được hơn năm mươi viên thuốc phiện loại mới. Anh bảo tôi thả người là rất khó. Lãnh đạo thị ủy mà biết, tôi sẽ gặp xui xẻo.
Nghe nói bắt được thuốc phiện, La Đạt Cương cũng hoảng hốt, thầm mắng mấy thằng chó chết này, ra ngoài còn mang thuốc phiện làm mẹ gì? Biết thì hiểu bọn mày cầm đi ăn vào để chơi gái, không biết sẽ cho rằng bọn mày buôn bán ma túy.
Mặc dù mọi người đối đầu trong hội nghị thường ủy, nhưng La Đạt Cương tốt xấu cũng là phó thị trưởng thường trực, lời nói rất có trọng lượng. Chẳng qua với tình hình này, Hầu Đại Dũng nói cũng có lý của hắn.
La Đạt Cương suy nghĩ khoảng nửa tiếng, phát hiện lần này không nói thân phận của đám người Cao Thiên ra là không được, nếu làm không hay tin tức truyền vào tai Dương Phàm, như vậy có thể đoán ra lý do mà mình đối đầu với Dương Phàm. La Đạt Cương càng nghĩ càng thêm khó chịu. Trong lòng đang thăm hỏi mười tám đời ba thằng chó chết đó, bất đắc dĩ quyết định nói thân phận ba thằng này ra. Nói cách khác Hầu Đại Dũng đang chiếm lý. Nếu hắn không thả người thì dù là bí thư tỉnh ủy có đến cũng không tìm được chút sơ hở của người ta.
- Bí thư Hầu, anh đang ở Thành Đông sao? Chờ chút, tôi lập tức tới ngay.
Có chuyện không thể trao đổi qua điện thoại. Bây giờ điện thoại di động không phải đều có chức năng ghi âm sao?
Vào trong phòng tạm giam của đồn hơn ba tiếng, làm mồi cho muỗi, đám người Cao Thiên rốt cuộc cũng được thả ra. Khác với đám đánh bạc ở phòng bên, bọn họ còn phải nộp một khoản tiền mới được thả ra.
Muỗi mùa hè đúng là cơn ác mộng. Gần ba tiếng vào trong đó, trên người đám Cao Thiên gần như không có chỗ nào tốt cả, đều bị muỗi đốt.
Lên xe La Đạt Cương, không để ý Hầu Đại Dũng đứng bên cạnh xe hơi khom lưng tiễn, hai thằng Cố Giản luôn miệng chửi mắng không sạch sẽ, Cao Thiên lại nhíu nhíu mày, ngồi ở vị trí mà suy nghĩ.
- La ca, anh nói cảnh sát có thể chuyên môn nhằm vào chúng tôi không?
Lời này của Cao Thiên làm ba người còn lại đều biến sắc. Cố Đồng liền cười lạnh nói:
- Nếu thực sự là như vậy thì hay đây.
La Đạt Cương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chắc là không, tôi đã hỏi rõ ràng, đám cảnh sát đến phòng bên cạnh các anh bắt vụ đánh bạc. Điều này trước đó ông chủ Lâm Giang không phải đã thông báo với các người trước sao.
Cao Thiên bình tĩnh như vậy làm La Đạt Cương không khỏi giật mình. Lẽ ra một thanh niên bị như vậy, muốn tỉnh táo là rất khó. Vì vậy có thể thấy được Cao Thiên có thể trở thành thằng cầm đầu trong ba thằng này cũng không phải chuyện ngẫu nhiên. Nguồn: http://truyenyy.com
Nhắc đến chuyện này, mặt Cao Thiên nhăn nhó lại. Lúc ấy hắn cũng rất cảnh giác. Chẳng qua khi phòng bên cạnh bị bắt, hắn không thèm để ý. Hơn nữa hai con điếm đang khiêu khích của quý của hắn, nhất là con má mì Phỉ Phỉ kia, lưỡi linh hoạt như rắn, đang sướng, lấy mẹ hơi sức đâu mà để ý chuyện khác.
- Không may.
Giản Minh mắng một câu. La Đạt Cương cười khổ nói:
- Lần này phải cảm ơn Hầu Đại Dũng. Không phải hắn mạo hiểm quyết định thả người, các anh phiền phức to. Chẳng qua thân phận các anh, hắn cũng đã biết. Không có cách nào, dính dáng đến năm mươi viên thuốc phiện, hắn rất khó xử. Hơn nữa hắn là người của Dương Phàm, lo lắng bí thư thị ủy và thị trưởng túm cổ.
Cố Đồng hừ lạnh một tiếng nói:
- Người này cũng thức thời, có thể kéo vào được không? Có hắn cùng tham gia, chuyện buôn bán của chúng ta sẽ không vấn đề gì.
Cao Thiên lúc này không khỏi cười lớn nói:
- Không ngờ được, không ngờ được chúng ta bị buồn bực một chút, chẳng qua Tái Ông thất mã chưa chắc đã là chuyện xấu. La ca, làm phiền anh, trưa mai chúng tôi mời cơm cảm ơn hắn.
La Đạt Cương nghe Cao Thiên nói như vậy, trong lòng không khỏi mừng thầm. Chuyện này có hai chỗ tốt. Một hai người này nếu muốn mở sòng bạc ngầm, một khi có quan hệ với Hầu Đại Dũng, vậy mình sẽ đỡ phiền phức hơn nhiều. Thứ hai mình mà làm tốt có thể kéo Hầu Đại Dũng về phía mình.
Trong lòng nghĩ rất tốt, nhưng ngoài miệng La Đạt Cương còn ra vẻ do dự:
- Hầu Đại Dũng và Dương Phàm trên cùng một chiếc thuyền. Hắn có thể đến không? Mặt mũi tôi chưa chắc đã đủ.
Cao Thiên cười lạnh nói:
- Chỉ cần anh nói chúng tôi mời khách, hắn muốn không đến cũng khó. Anh xem vẻ mặt của hắn khi tiễn chúng tôi, là có thể biết được kết quả lời mời.
Nói thật La Đạt Cương rất khâm phục Cao Thiên. Vừa nãy trong cả quá trình ra khỏi trại tạm giam, có lẽ chỉ có hắn không để lộ thân phận.
Trưa hôm sau Hầu Đại Dũng quả nhiên theo hẹn mà đến, chuyện này cũng không nhắc với Dương Phàm. Hầu Đại Dũng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội quan hệ với hai người con trai của thường vụ tỉnh ủy. Tối qua lúc thả người hắn đã nghĩ đến điểm này.

/644

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status