Xét tổng thể ván cờ, theo tình thế hiện giờ, quân trắng chiếm ưu thế rõ ràng. Cuộc chiến đã diễn ra quá nửa, một khi quân đen không thể xuất ra thủ đoạn gì thì ván cờ này coi như đã xong.
Đây là một trận chung kết cờ vây, cuộc đụng độ giữa hai cao thủ đứng đầu thế giới.
Ngón trỏ và ngón giữa của Dương Phàm đang kẹp một quân đen chuyển động qua lại, nhìn chằm chằm lên bàn cờ vào từng ô có thể là bước đi tiếp theo. Rốt cục trên máy vi tính lại hiện ra bước tiếp theo của quân đen, sau khi thấy nước cờ ấy, ánh mắt Dương Phàm co cụm lại.
- Thử theo xem.
Quân cờ trắng sa vào cuộc chiến trường kỳ, quân cờ đen vừa đặt vào vị trí mà quân trắng hết sức khó chịu, có đáp trả hay không cũng không được tự nhiên. Sau khi quan sát cẩn thận bàn cợ, Dương Phàm mỉm cười cay đắng, lẩm bẩm tự nói:
- Có thể bỏ có thể giữ. Để xem nước cờ này có thể phát huy tác dụng được bao nhiêu.
Trên tỉnh, trong phòng làm việc của Hác Nam cũng bày ra một bàn cờ như vậy. Hác Nam cầm quân cờ đen đối mặt với vị trí thử nghiệm, cũng một hồi lâu không hề dời mắt đi. Một lát sau khẽ nói:
- Bắt đầu từ nơi này, có thể thay đổi toàn bộ cục diện được sao?
Kết quả của bàn cờ này, cuối cùng là quân cờ đen ở vị trí thử nghiệm đã thành công, dẫn tới quân cờ trắng đi một loạt nước cờ sai, cuối cùng là quân đen thắng lợi. Lúc có kết quả, Dương Phàm đã lái con xe R6 của hắn, xuất hiện trên đường lên tỉnh.
Trời đã tối rồi, xa xa trên đường thấp thoáng những ánh đèn, đèn xe dường như muốn xuyên thấy đen tối, chiếu sáng cả con đường. Rõ ràng đây là việc không có khả năng, con đường phía trước mặc dù là có ánh đèn tồn tại thế nhưng vẫn tối đen như trước, có sáng cũng chỉ trong vài trăm mét ngắn ngủi. Dương Phàm muốn làm người lái xe cẩn thận.
Tỉnh Tương, trong nhà Trần Chính Hòa.
Đèn trong thư phòng vẫn sáng, đủ để nói rõ bí thư tỉnh ủy Trần Chính Hòa từ sau khi về nhà vẫn liên tục ở trong thư phòng.
Dương Lệ Ảnh bưng chén trà sâm vào, thấy vẻ mặt gần như cứng lại của Trần Chính Hòa. Khói thuốc lượn lờ từ điếu thuốc lá kẹp trên tay, Trần Chính Hòa ngồi trên ghế sô pha vẫn chưa phát hiện vợ đi vào.
Nhẹ nhàng đặt chén trà sâm lên bàn, Dương Lệ Ảnh xoay người đi ra ngoài. Trong lúc người đàn ông suy nghĩ, lựa chọn tốt nhất của người đàn bà là im lặng, là quay đầu bước đi. Tư tưởng nam chủ ngoại nữ chủ nội đã ăn sâu bén rễ vào trong đầu Dương Lệ Ảnh, cho nên đối với công việc của Trần Chính Hòa trước giờ bà không hỏi một câu.
Sau khi Dương Lệ Ảnh rời khỏi phòng, Trần Chính Hòa đang cầm điện thoại lại thả xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười cực kỳ giống với Dương Phàm, trầm mặc một lúc sau đó khẽ nói:
- Con trai, nếu như ngay cả loại cục diện này mà cũng không ứng phó được thì có tiếp tục ngồi ở đó cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Quan tâm quá sẽ bị loạn. Sau khi suy nghĩ cẩn thận Trần Chính Hòa không khỏi cười khổ. Kỳ thật, lần trước đến Giang Nam cũng đã kê, lót rồi, Hà Thiếu Hoa kia nếu muốn động đến Dương Phàm cũng sẽ phải cân nhắc cẩn trọng.
Xe đến tỉnh, Dương Phàm đột nhiên phát hiện mình không có chỗ để đến. Bây giờ đi đến làm phiền Hác Nam nhất định là không sáng suốt, chỗ Trần Tuyết Oánh thì lại không muốn đi. Suy nghĩ một hồi, cứ tìm một khách sạn ở tạm vậy.
Ghé vào một khách sạn có quán bar bên cạnh, đây không phải là chỗ quá náo nhiệt, thích hợp với những người thích yên lặng, ngồi uống vài chén, trò chuyện. Dương Phàm đi vào quán bar, gọi ít bia, một mình lẳng lặng uống bia suy nghĩ.
Hác Nam có việc riêng gì muốn phiền tới mình chứ? Vấn đề này quấy nhiễu Dương Phàm suốt mấy ngày qua. Nếu nói đây là một loại biểu tượng đứng thành hàng, trên thực tế Dương Phàm trở lại Uyển Lăng thì trên đầu đã dán cái nhãn Hác Nam rồi. Có việc riêng muốn giao phó cho Dương Phàm, khả năng lớn nhất là cái gì nhỉ?
Vấn đề là trong điện thoại Hác Nam cũng không nói gì, điều này khiến Dương Phàm rất hao tổn tâm trí. Dương Phàm rõ ràng là tốn nhiều tâm tư về vấn đề này, có phần hiềm nghi lãng phí. Chỉ cần ngày mai tới nhà Hác Nam không phải tất cả đều rõ hay sao? Sau khi suy nghĩ thông điểm này, một nửa cốc bia trước mặt đã trôi vào bụng Dương Phàm.
Một cô gái trang điểm đậm từ từ đi tới trước mặt Dương Phàm, không đợi Dương Phàm bắt chuyện đã chủ động cười nói:
- Anh chàng đẹp trai, có thể mời tôi một cốc được không?
Ánh sáng rất mờ, Dương Phàm không nhìn rõ gương mặt đối diện. Tuy nhiên, vẫn có thể nhận ra cô gái này ăn mặc khá lộ liễu. Một cái áo hai dây cộc để lộ ra vùng bụng dưới, một cái váy ngắn chỉ vừa đủ che mông. Cam đoan phơi bày hơn 70% diện tích cơ thể.
- Không thể, bởi vì tôi phải đi rồi.
Dương Phàm quay ngang, cười hô:
- Tính tiền.
Lúc này, Dương Phàm mới ý thức được, bản thân mình rất có khả năng là tiến vào hắc điếm, bởi vì toàn bộ quán bar hiện giờ dường như chỉ có một mình mình là khách, điều này chứng tỏ gần đây quán rất ít khách.
- Ai. Người ta có một mình rất buồn chán mà. Ở lại người ta ngồi đi mà.
Cô gái nói chuyện rất uốn éo, chủ động ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm, làm bộ cố ép cặp bánh bao lên cánh tay Dương Phàm.
Dương Phàm đứng phắt dậy, thấy bên ngoài đã có 6, 7 bóng đen đi vào.
Lúc này phục vụ tiến tới, cười hì hì nói với Dương Phàm:
- Cảm ơn. 3600 đồng.
Dương Phàm vừa nghe liền mỉm cười, trong lòng tự nhủ đúng là đã vào Thập tự pha. Không biết người bên cạnh có phải là Tôn Nhị Nương hay không.
(ND: Đây là dựa vào truyện Thủy Hử có một quán rượu tên là Thập tự pha, bà chủ là Tôn Nhị Nương chuyên pha thuốc mê để hại người cướp của).
- Đưa hóa đơn tôi xem.
Dương Phàm không chút hoang mang, trong lòng tự nghĩ đối sách, trước tiên cứ lánh đi rồi quay lại thu thập bọn này sau, hay là gọi cứu binh đến đây.
Phí tiếp rượu 1800, mỗi chai bia 300. Tờ hóa đơn rất đơn giản, liếc mắt một cái liền rất rõ ràng.
- Ha ha, tiền tôi mang theo không đủ, có thể cho tôi gọi điện cho bạn bè mang tới hay không?
Giọng nói của Dương Phàm không phải người trong tỉnh, trông hình thức thì văn nhã. Người có tiền có thế bình thường ai lại chạy tới chỗ này? Từ đây tới trung tâm chỉ cách hơn mười phút đi xe, là chỗ trung gian giữa thành phố với nông thôn.
- Đi, ngươi đi gọi đi, phải nhanh một chút đó.
Dương Phàm lấy điện thoại ra, sau khi ấn số của Trương Khải Đức liền cười nói:
- Anh Trương, em đang ở trên tỉnh, uống nhiều rượu quá, không có đủ tiền để trả, anh mang tiền tới đây nhé. Địa điểm tại………
Bên này Trương Khải Đức lúc đầu nghe có phần hồ đồ, trong lòng nói thằng nhóc này mà lại không có đủ tiền để trả sao? Nhưng nhanh chóng phản ứng được, liên tục cười âm hiểm nói:
- Không thành vấn đề, đợi chút tôi mang tiền đến.
Cúp điện thoại, Dương Phàm không hề lo lắng, quay sang nhìn chằm chằm bộ ngực cô gái bên cạnh, cô gái nhìn thấy cười phóng đãng nói:
- Đáng ghét, sao cứ nhìn người ta chằm chằm thế, anh chàng đẹp trai.
Dương Phàm cười nói:
- Tôi ở trong khách sạn bên cạnh, nếu không phải cô tiếp rượu đắt quá, thì trông cô như này, tối nay tôi muốn bao cô "thông súng" một trận.
Lời này vừa thốt ra, đám người bên trong đều cho rằng thằng nhóc này cũng không phải loại tốt lành, còn khá biết điều. Mặc cho mất tiền thì trước khi bỏ đi cũng kiếm lại chút. Mấy người vốn đang vây quanh liền cùng nhau cười vang lên. Làm cho cô gái bên cạnh Dương Phàm phát cáu đứng dậy nói:
- Lưu manh. Dê xồm. Quay về tìm mẹ mày đi.
Mẹ con đĩ mặt ngựa, Dương Phàm căm tức thầm chửi trong lòng. Chờ tí nữa cho các ngươi đẹp mặt.
Cô gái thở phì phì đi rồi, để lại một mình Dương Phàm ngồi trong bóng đêm. Đợi không đầy 10 phút sau, một chiếc xe quân đội dừng ngay ở cửa, hơn chục binh lính từ bên trên liên tục nhảy xuống.
Trương Khải Đức từ đằng trước đi xuống, đứng ở cửa lớn nói to:
- Bao vây cho tôi, một người cũng đừng để chạy thoát.
Đã tham gia quân ngũ là hành động với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, người trong quán rượu còn chưa hiểu thần tiên nào tới cửa thì mọi hướng đã bị khống chế hoàn toàn rồi.
Phụt một tiếng, bóng đèn được bật lên, quán bar hoàn toàn sáng bừng lên. Trương Khải Đức nhìn lướt qua, Dương Phàm đang ngồi ung dung ở vị trí cũ thấy Trương Khải Đức liền cười nói:
- Đến nhanh lắm, cùng nhau uống hai chén đi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Trương Khải Đức có phần dở khóc dở cười khi nhìn lướt qua quán rượu mà cũng đòi đè người, đi đến trước mặt Dương Phàm ngồi xuống nói:
- Chú muốn làm cái gì thế, đường đường là một phó bí thư thị ủy lại chạy tới cái nơi này uống rượu sao, trong mắt còn có tôi hay không?
Dương Phàm lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhún vai nói:
- Em có chút việc riêng phải xử lý, chạy cả đêm lên tỉnh, thật sự là rất mệt mỏi. Tiện thể ngủ tạm ở khách sạn bên cạnh. Ai ngờ nơi này là hắc điếm? Anh cho rằng em muốn à.
Dương Phàm giải thích như vậy, Trương Khải Đức cũng không hỏi nhiều, cô gái lúc trước run cầm cập bê bia tới, Dương Phàm cười chỉ vào cô này nói:
- Chính là cô này, không mời lại tự tới, còn muốn tôi trả 1800 đồng tiền bồi rượu.
Trương Khải Đức đằng đằng sát khí cười lạnh:
- Giá rất thích hợp. Tôi mang người tới sắp xếp, chú nói làm gì bây giờ? Đập nát cái nơi này hay là như thế nào?
Cô gái kia nức nở quỳ xuống trước mặt Dương Phàm, cầu xin:
- Đại ca, là chúng tôi mắt mù, xin ngài bỏ qua cho chúng tôi. Chỉ cần ngài thả chúng tôi. Muốn thế nào cũng được.
Dương Phàm cũng chẳng thèm liếc cô gái này lấy một cái nói:
- Bây giờ là xã hội pháp chế, báo cảnh sát đi.
Trương Khải Đức bất mãn nói:
- Báo cảnh sát rất phiền hà, cái loại quán bar này chắc chắn là có cấu kết với công an địa phương, bằng không quán này cũng không thể mở được.
Dương Phàm cũng nói:
- Cũng đúng, tuy nhiên các anh hành động lớn như vậy, muốn cảnh sát không biết cũng khó. Hay là tôi gọi điện thoại, tìm một người quen tới đây. Còn anh lưu lại một tiểu đội, những người khác rút lui trước, cái tình trạng này không đẹp mắt cho lắm, có thể gây bất lợi cho sự đoàn kết xã hội đang yên bình.
- Cứ thế đi.
Trương Khải Đức vui vẻ đứng dậy đi ra ngoài.
Nói xong Dương Phàm bấm số di động của Trương Khắc Kỷ. Lúc này Trương Khắc Kỷ đang bận việc trên cái bụng của người tình. Vừa thấy số điện thoại hơi lạ, bắt máy bất mãn nói to:
- Ai vậy. Gọi gì vào lúc này?
- Cục trưởng Trương phải không? Tôi là Dương Phàm có chút việc muốn phiền anh.
Dương Phàm vừa cười vừa nói, Trương Khắc Kỷ nghe được cái tên Dương Phàm, lập tức cả người run run, thằng em liền mềm ngay tức khắc.
- Trời ơi, là ngài à? Ngài đang ở đâu vậy?
Dương Phàm đoán không sai, không đầy 5 phút đồng hồ, mấy viên tuần cảnh đã tới, tuy nhiên bọn họ không vào được vì bị đám binh sĩ ngăn cản. Chỉ có thể đứng ở ngoài chờ đợi. Bây giờ một cảnh sát bé nhỏ thì ngay cả quyền ức hiếp dân chúng cũng phải giảm bớt, chứ đừng nói chi là binh sĩ.
Người trong quán bar bị ép ngồi xổm trước quầy bar. Dương Phàm cười đứng lên nói với Trương Khải Đức :
- Chúng ta đi thôi, đi ra ngoài chờ cục trưởng Trương, chuyện này giao cho hắn xử lý thì tốt hơn. Bắt một khách sạn là chuyện bọn họ cần làm.
Trương Khắc Kỷ có đập vỡ đầu cũng không rõ, Dương Phàm sao lại đến cái chỗ như vậy. Vội vội vàng vàng lái xe tới hiện trường, sau khi gọi điện cho lãnh đạo phân cục địa phương, Trương Khắc Kỷ đã tới nơi. Thấy đứng ở cửa quả thực là Dương Phàm, Trương Khắc Kỷ nửa cười nửa mếu. Trong lòng tự nhủ, tổ tông sống của tôi ơi, sao ngài lại chạy tới nơi này giả lợn ăn cọp. Những người này còn không đủ một đội xách giầy cho ngươi, lại còn điều động quân đội. Đây là cái chuyện gì chứ?
Dương Phàm cười bắt tay Trương Khắc Kỷ, sau khi thuật lại đơn giản mọi chuyện, Trương Khắc Kỷ cũng không dám nói gì, vội vàng bày tỏ mình nhất định sẽ xử lý chuyện này tới nơi tới chốn. Tuy nhiên, Trương Khắc Kỷ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trương Khải Đức thì hai chân không nhịn được mà run rẩy.
- Phó thị trưởng Dương, tối nay tôi sẽ sắp xếp nơi khác cho ngài ở, nơi này cũng quá….
Trương Khải Đức ở bên cạnh nói:
- Không cần phiền tới anh, cứ xử lý chuyện này cho tốt, đừng vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật.
Sau khi tạm biệt Trương Khắc Kỷ, Dương Phàm trả lại gian phòng khách sạn, lái xe R6 chở Trương Khải Đức đi trước. Để lại đằng sau cảnh tượng một nhóm cảnh sát bận rộn. Lãnh đạo phân cục khi tới nơi, sau khi nghe Trương Khắc Kỷ giải thích tình hình cũng đều toát mồ hôi hột rồi cảm tạ Trương Khắc Kỷ một hồi. Theo bọn họ thấy, nếu không có Trương Khắc Kỷ nói giúp thì đám binh sĩ này chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Làm không tốt, đồn trưởng đồn công an sẽ bị kéo xuống, liên lụy tới cả lãnh đạo phân cục.
Trương Khắc Kỷ cũng khéo léo, không tiết lộ thân phận của Dương Phàm, chỉ nói không rõ ràng đó là một nhân vật có địa vị rất cao, không cẩn thận đi vào hắc điếm này mới gây ra động tĩnh như vậy.
Một đoạn sự việc xen giữa, ngoại trừ khiến cho Dương Phàm có cảm giác hoang đường thì chẳng còn cảm xúc gì khác. Thậm chí ngay cả tính toán, tranh luận thì Dương Phàm cũng không có, nói như thế nào đây, bao gồm cả cô gái ở bên trong, kỳ thực đây cũng chỉ là một đám người đáng thương sinh hoạt ở dưới đáy xã hội. Bọn họ sinh sống như vậy cũng chỉ vì sự ép buộc của lợi ích, thế nhưng loại hiện tượng này nếu như không phải địa phương không quan tâm thấu đáo thì nó cũng không phát triển một cách tự nhiên.
Lo lắng sáng sớm mà đến sẽ quấy rầy Hác Nam nghỉ ngơi, Dương Phàm kiên nhẫn ngồi đợi trong khách sạn tới 9h mới ra cửa. Trò cười đêm qua chỉ giống như gió thoảng qua sương khói, không hề để lại chút dấu vết nào. Cuối cùng cảnh sát sẽ xử lý cụ thể như thế nào, Dương Phàm cũng không muốn quan tâm, nơi này là tỉnh thành chứ không phải Uyển Lăng.
Dương Phàm đúng là không quan tâm, nhưng người khác không phải không quan tâm. Dương Phàm vừa mới lái xe, Trương Khắc Kỷ liền gọi điện tới. Nhìn thấy số điện thoại, Dương Phàm có thể tưởng tượng ra, giờ phút này Trương Khắc Kỷ đang khom lưng theo bản năng, chờ đợi mình nghe máy.
- Là tôi, Dương Phàm.
- Phó bí thư Dương, chuyện ngày hôm qua đã rõ ràng, quán bar này có người đứng sau chống lưng, muốn làm như thế nào xin ý của ngài.
Tâm tình Trương Khắc Kỷ lúc này có phần thấp thỏm, lãnh đạo phân cục liên quan có ý che chở đồn công an bên dưới, để xảy ra chuyện thì cũng có trách nhiệm của lãnh đạo.
- Anh thấy xử lý như thế nào thì thích hợp?
Dương Phàm cười hỏi Trương Khắc Kỷ.
- Lãnh đạo phân cục có ý mời ngài ăn cơm. Việc này….
Trương Khắc Kỷ dè dặt nói. Lập tức bị Dương Phàm cắt đứt.
- Bỏ đi, tôi không có thời gian. Anh xem rồi xử lý đi. Khống chế ảnh hưởng cho thỏa đáng, đừng để nhiều người biết.
Ý của Dương Phàm là không muốn để Trương Khắc Kỷ khó xử, người khác giúp mình làm việc, làm không tốt lại làm cho người ta rơi vào tình huống khó xử.
- Tôi biết rồi, xin yên tâm, nhất định tôi sẽ xử lý êm đẹp chuyện này.
Trương Khắc Kỷ cúp điện thoại. Dương Phàm cũng nhấn gas đi.
Tới nhà Hác Nam. Sau khi ấn chuông cửa bên trong xuất hiện một thanh niên khá anh tuân. Nhìn Dương Phàm cảnh giác nói:
- Anh tìm ai?
- Tôi là Dương Phàm, bí thư Hác bảo tôi tới.
Bên trong vang lên một giọng phụ nữ:
- Tiểu Cường, để cậu ấy vào đi, là khách mà bố con mời đến đấy.
Thanh niên này để Dương Phàm đi vào, có điều nhìn vẻ mặt người này có vẻ lạnh nhạt. Dương Phàm đại khái đoán được thân phân của hắn, tự nhủ trong lòng đó là con trai của bí thư tỉnh ủy, hơi kiêu ngạo là chuyện bình thường.
Một người phụ nữ trung niên vẻ mặt hiền lành đứng ở bên cạnh phòng khách, cười tiếp đón Dương Phàm:
- Bí thư Tiểu Dương đó hả? Tôi là Ứng Nhã Như, ông Hác có nói sáng nay cậu đến, vốn định ở nhà chờ, ai ngờ có việc tạm thời phải ra ngoài.
- Chào dì Ứng.
Bởi vì không biết thân phận của người này nên Dương Phàm đành phải kêu là dì.
- Tới đây ngồi đi, để Tiểu Cường tiếp khách, tôi ra ngoài mua đồ ăn, giữa trưa lão Hác sẽ về ăn cơm.
Ứng Nhã Như cười tủm tỉm, lời nói cứ thản nhiên như không. Khí chất này giông giống Dương Lệ Ảnh nên cũng nhận được hảo cảm từ Dương Phàm.
- Anh từ đâu tới đây?
Ứng Tự Cường ngồi đối diện Dương Phàm, dửng dưng hỏi một câu. Dương Phàm cười thầm trong lòng, cảnh tượng này giống như lần đầu tiên mình đi vào Trần gia, cũng gặp phải mấy người anh em có bộ dạng như vậy.
- Ha ha, tôi đến từ Uyển Lăng, có thể hút thuốc không?
Dương Phàm cười lấy bao thuốc ra, đưa cho Ứng Tự Cường một điếu, thằng nhóc này do dự một chút, rồi lấy một chiếc bật lửa trong túi ra châm.
Nghe được hai chữ Uyển Lăng, ánh mắt Ứng Tự Cường không khỏi sáng ngời, nhìn Dương Phàm nói:
- Thứ hai này tôi tới thị ủy Uyển Lăng trình diện, anh nói một chút tình hình Uyển Lăng đi.
Dương Phàm lập tức đoán được điều gì đó, cười nói:
- Uyển Lăng là như vậy, một địa phương cấp thị, kéo từ Đông Nam tiếp nối với cửa ngõ khu tam giác. Kinh tế lấy nông nghiệp là chính, từ xưa đến nay đều chú trọng đến sản xuất cơ bản.
- Ý của anh là Uyển Lăng rất nghèo?
Mặt Ứng Tự Cường vẫn lạnh lùng như trước, tuy nhiên Dương Phàm đã nhìn thấu thằng ranh này đang giả bộ.
- Cũng không hẳn là nghèo, chỉ là không giàu mà thôi, mấy năm gần đây tình hình kinh tế đã được cải thiện, tuy nhiên xét tổng thể trình độ kinh tế thì so với vùng duyên hải Đông Nam thì còn chênh lệch khá lớn.
Trong lòng Dương Phàm hiểu rõ nhưng vẫn cố nhịn nói chuyện về Uyển Lăng với Ứng Tự Cường, thằng nhóc này cũng nghe rất chăm chú. Dương Phàm vứt bao thuốc lên bàn, Ứng Tự Cường cũng không khách khí, rút ra một điếu hút, hàn huyên một lúc thì có tiếng cửa mở, Ứng Tự Cường vội vàng dập tắt thuốc nói:
- Mẹ tôi đã về, đừng có nói là tôi hút thuốc nhé.
Ứng Tự Cường vội vàng tới xách đồ cho mẹ, Dương Phàm nghe thấy Ứng Nhã Như khẽ nói:
- Cái tốt không học, lại học bố con hút thuốc. Thứ này không tốt cho sức khỏe, nên hút ít đi thì hơn.
Khi Ứng Nhã Như tiến vào, thấy Dương Phàm đứng dậy, vội vàng cười tươi nói:
- Phó bí thư Tiểu Dương cứ ngồi đi, Tiểu Cường qua tiếp chuyện mau.
Nói xong Ứng Nhã Như đi vào trong phòng bếp, Ứng Tự Cường ngồi đối diện Dương Phàm cười nói:
- Đừng để ý, mẹ tôi thích lải nhải.
Dương Phàm cười nói:
- Mẹ tôi cũng như thế.
Những lời này đã kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, liếc mắt dưới bàn có một bộ cờ, Dương Phàm cười nói:
- Anh biết chơi cờ không?
Ứng Tự Cường có chút kiêu ngạo nói:
- Đương nhiên.
- Vậy chúng ta vừa chơi cờ vừa trò chuyện nhé.
Đề nghị của Dương Phàm, Ứng Tự Cường vui vẻ đáp ứng, hai người nhanh chóng triển khai chiến trường, Dương Phàm cầm quân đen đi trước.
Lối đánh cờ vây của Ứng Tự Cường không giống với ông bố Hác Nam của hắn, nước cờ của Hác Nam rất dở, chỉ thuần túy là sở thích của người nghiệp dư, trình độ mãi vẫn là sơ đẳng, tuổi tác càng cao thì năng lực tính toán giảm xuống.
Thật ra Ứng Tự Cường hoặc cờ từ bé, không theo chuyên nghiệp, nhưng thực lực cũng phải cấp sáu nghiệp dư. Hai người vừa vào chơi thì đều không nói gì cả, qua vài lần giao chiến không ai chiếm được tiện nghi, đều biết đối thủ không phải tay mơ. Mỗi một bước đều cẩn thận, biến hóa, tốc độ đi quân cờ cũng chậm hẳn.
Đây là một trận chung kết cờ vây, cuộc đụng độ giữa hai cao thủ đứng đầu thế giới.
Ngón trỏ và ngón giữa của Dương Phàm đang kẹp một quân đen chuyển động qua lại, nhìn chằm chằm lên bàn cờ vào từng ô có thể là bước đi tiếp theo. Rốt cục trên máy vi tính lại hiện ra bước tiếp theo của quân đen, sau khi thấy nước cờ ấy, ánh mắt Dương Phàm co cụm lại.
- Thử theo xem.
Quân cờ trắng sa vào cuộc chiến trường kỳ, quân cờ đen vừa đặt vào vị trí mà quân trắng hết sức khó chịu, có đáp trả hay không cũng không được tự nhiên. Sau khi quan sát cẩn thận bàn cợ, Dương Phàm mỉm cười cay đắng, lẩm bẩm tự nói:
- Có thể bỏ có thể giữ. Để xem nước cờ này có thể phát huy tác dụng được bao nhiêu.
Trên tỉnh, trong phòng làm việc của Hác Nam cũng bày ra một bàn cờ như vậy. Hác Nam cầm quân cờ đen đối mặt với vị trí thử nghiệm, cũng một hồi lâu không hề dời mắt đi. Một lát sau khẽ nói:
- Bắt đầu từ nơi này, có thể thay đổi toàn bộ cục diện được sao?
Kết quả của bàn cờ này, cuối cùng là quân cờ đen ở vị trí thử nghiệm đã thành công, dẫn tới quân cờ trắng đi một loạt nước cờ sai, cuối cùng là quân đen thắng lợi. Lúc có kết quả, Dương Phàm đã lái con xe R6 của hắn, xuất hiện trên đường lên tỉnh.
Trời đã tối rồi, xa xa trên đường thấp thoáng những ánh đèn, đèn xe dường như muốn xuyên thấy đen tối, chiếu sáng cả con đường. Rõ ràng đây là việc không có khả năng, con đường phía trước mặc dù là có ánh đèn tồn tại thế nhưng vẫn tối đen như trước, có sáng cũng chỉ trong vài trăm mét ngắn ngủi. Dương Phàm muốn làm người lái xe cẩn thận.
Tỉnh Tương, trong nhà Trần Chính Hòa.
Đèn trong thư phòng vẫn sáng, đủ để nói rõ bí thư tỉnh ủy Trần Chính Hòa từ sau khi về nhà vẫn liên tục ở trong thư phòng.
Dương Lệ Ảnh bưng chén trà sâm vào, thấy vẻ mặt gần như cứng lại của Trần Chính Hòa. Khói thuốc lượn lờ từ điếu thuốc lá kẹp trên tay, Trần Chính Hòa ngồi trên ghế sô pha vẫn chưa phát hiện vợ đi vào.
Nhẹ nhàng đặt chén trà sâm lên bàn, Dương Lệ Ảnh xoay người đi ra ngoài. Trong lúc người đàn ông suy nghĩ, lựa chọn tốt nhất của người đàn bà là im lặng, là quay đầu bước đi. Tư tưởng nam chủ ngoại nữ chủ nội đã ăn sâu bén rễ vào trong đầu Dương Lệ Ảnh, cho nên đối với công việc của Trần Chính Hòa trước giờ bà không hỏi một câu.
Sau khi Dương Lệ Ảnh rời khỏi phòng, Trần Chính Hòa đang cầm điện thoại lại thả xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười cực kỳ giống với Dương Phàm, trầm mặc một lúc sau đó khẽ nói:
- Con trai, nếu như ngay cả loại cục diện này mà cũng không ứng phó được thì có tiếp tục ngồi ở đó cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Quan tâm quá sẽ bị loạn. Sau khi suy nghĩ cẩn thận Trần Chính Hòa không khỏi cười khổ. Kỳ thật, lần trước đến Giang Nam cũng đã kê, lót rồi, Hà Thiếu Hoa kia nếu muốn động đến Dương Phàm cũng sẽ phải cân nhắc cẩn trọng.
Xe đến tỉnh, Dương Phàm đột nhiên phát hiện mình không có chỗ để đến. Bây giờ đi đến làm phiền Hác Nam nhất định là không sáng suốt, chỗ Trần Tuyết Oánh thì lại không muốn đi. Suy nghĩ một hồi, cứ tìm một khách sạn ở tạm vậy.
Ghé vào một khách sạn có quán bar bên cạnh, đây không phải là chỗ quá náo nhiệt, thích hợp với những người thích yên lặng, ngồi uống vài chén, trò chuyện. Dương Phàm đi vào quán bar, gọi ít bia, một mình lẳng lặng uống bia suy nghĩ.
Hác Nam có việc riêng gì muốn phiền tới mình chứ? Vấn đề này quấy nhiễu Dương Phàm suốt mấy ngày qua. Nếu nói đây là một loại biểu tượng đứng thành hàng, trên thực tế Dương Phàm trở lại Uyển Lăng thì trên đầu đã dán cái nhãn Hác Nam rồi. Có việc riêng muốn giao phó cho Dương Phàm, khả năng lớn nhất là cái gì nhỉ?
Vấn đề là trong điện thoại Hác Nam cũng không nói gì, điều này khiến Dương Phàm rất hao tổn tâm trí. Dương Phàm rõ ràng là tốn nhiều tâm tư về vấn đề này, có phần hiềm nghi lãng phí. Chỉ cần ngày mai tới nhà Hác Nam không phải tất cả đều rõ hay sao? Sau khi suy nghĩ thông điểm này, một nửa cốc bia trước mặt đã trôi vào bụng Dương Phàm.
Một cô gái trang điểm đậm từ từ đi tới trước mặt Dương Phàm, không đợi Dương Phàm bắt chuyện đã chủ động cười nói:
- Anh chàng đẹp trai, có thể mời tôi một cốc được không?
Ánh sáng rất mờ, Dương Phàm không nhìn rõ gương mặt đối diện. Tuy nhiên, vẫn có thể nhận ra cô gái này ăn mặc khá lộ liễu. Một cái áo hai dây cộc để lộ ra vùng bụng dưới, một cái váy ngắn chỉ vừa đủ che mông. Cam đoan phơi bày hơn 70% diện tích cơ thể.
- Không thể, bởi vì tôi phải đi rồi.
Dương Phàm quay ngang, cười hô:
- Tính tiền.
Lúc này, Dương Phàm mới ý thức được, bản thân mình rất có khả năng là tiến vào hắc điếm, bởi vì toàn bộ quán bar hiện giờ dường như chỉ có một mình mình là khách, điều này chứng tỏ gần đây quán rất ít khách.
- Ai. Người ta có một mình rất buồn chán mà. Ở lại người ta ngồi đi mà.
Cô gái nói chuyện rất uốn éo, chủ động ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm, làm bộ cố ép cặp bánh bao lên cánh tay Dương Phàm.
Dương Phàm đứng phắt dậy, thấy bên ngoài đã có 6, 7 bóng đen đi vào.
Lúc này phục vụ tiến tới, cười hì hì nói với Dương Phàm:
- Cảm ơn. 3600 đồng.
Dương Phàm vừa nghe liền mỉm cười, trong lòng tự nhủ đúng là đã vào Thập tự pha. Không biết người bên cạnh có phải là Tôn Nhị Nương hay không.
(ND: Đây là dựa vào truyện Thủy Hử có một quán rượu tên là Thập tự pha, bà chủ là Tôn Nhị Nương chuyên pha thuốc mê để hại người cướp của).
- Đưa hóa đơn tôi xem.
Dương Phàm không chút hoang mang, trong lòng tự nghĩ đối sách, trước tiên cứ lánh đi rồi quay lại thu thập bọn này sau, hay là gọi cứu binh đến đây.
Phí tiếp rượu 1800, mỗi chai bia 300. Tờ hóa đơn rất đơn giản, liếc mắt một cái liền rất rõ ràng.
- Ha ha, tiền tôi mang theo không đủ, có thể cho tôi gọi điện cho bạn bè mang tới hay không?
Giọng nói của Dương Phàm không phải người trong tỉnh, trông hình thức thì văn nhã. Người có tiền có thế bình thường ai lại chạy tới chỗ này? Từ đây tới trung tâm chỉ cách hơn mười phút đi xe, là chỗ trung gian giữa thành phố với nông thôn.
- Đi, ngươi đi gọi đi, phải nhanh một chút đó.
Dương Phàm lấy điện thoại ra, sau khi ấn số của Trương Khải Đức liền cười nói:
- Anh Trương, em đang ở trên tỉnh, uống nhiều rượu quá, không có đủ tiền để trả, anh mang tiền tới đây nhé. Địa điểm tại………
Bên này Trương Khải Đức lúc đầu nghe có phần hồ đồ, trong lòng nói thằng nhóc này mà lại không có đủ tiền để trả sao? Nhưng nhanh chóng phản ứng được, liên tục cười âm hiểm nói:
- Không thành vấn đề, đợi chút tôi mang tiền đến.
Cúp điện thoại, Dương Phàm không hề lo lắng, quay sang nhìn chằm chằm bộ ngực cô gái bên cạnh, cô gái nhìn thấy cười phóng đãng nói:
- Đáng ghét, sao cứ nhìn người ta chằm chằm thế, anh chàng đẹp trai.
Dương Phàm cười nói:
- Tôi ở trong khách sạn bên cạnh, nếu không phải cô tiếp rượu đắt quá, thì trông cô như này, tối nay tôi muốn bao cô "thông súng" một trận.
Lời này vừa thốt ra, đám người bên trong đều cho rằng thằng nhóc này cũng không phải loại tốt lành, còn khá biết điều. Mặc cho mất tiền thì trước khi bỏ đi cũng kiếm lại chút. Mấy người vốn đang vây quanh liền cùng nhau cười vang lên. Làm cho cô gái bên cạnh Dương Phàm phát cáu đứng dậy nói:
- Lưu manh. Dê xồm. Quay về tìm mẹ mày đi.
Mẹ con đĩ mặt ngựa, Dương Phàm căm tức thầm chửi trong lòng. Chờ tí nữa cho các ngươi đẹp mặt.
Cô gái thở phì phì đi rồi, để lại một mình Dương Phàm ngồi trong bóng đêm. Đợi không đầy 10 phút sau, một chiếc xe quân đội dừng ngay ở cửa, hơn chục binh lính từ bên trên liên tục nhảy xuống.
Trương Khải Đức từ đằng trước đi xuống, đứng ở cửa lớn nói to:
- Bao vây cho tôi, một người cũng đừng để chạy thoát.
Đã tham gia quân ngũ là hành động với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, người trong quán rượu còn chưa hiểu thần tiên nào tới cửa thì mọi hướng đã bị khống chế hoàn toàn rồi.
Phụt một tiếng, bóng đèn được bật lên, quán bar hoàn toàn sáng bừng lên. Trương Khải Đức nhìn lướt qua, Dương Phàm đang ngồi ung dung ở vị trí cũ thấy Trương Khải Đức liền cười nói:
- Đến nhanh lắm, cùng nhau uống hai chén đi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Trương Khải Đức có phần dở khóc dở cười khi nhìn lướt qua quán rượu mà cũng đòi đè người, đi đến trước mặt Dương Phàm ngồi xuống nói:
- Chú muốn làm cái gì thế, đường đường là một phó bí thư thị ủy lại chạy tới cái nơi này uống rượu sao, trong mắt còn có tôi hay không?
Dương Phàm lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhún vai nói:
- Em có chút việc riêng phải xử lý, chạy cả đêm lên tỉnh, thật sự là rất mệt mỏi. Tiện thể ngủ tạm ở khách sạn bên cạnh. Ai ngờ nơi này là hắc điếm? Anh cho rằng em muốn à.
Dương Phàm giải thích như vậy, Trương Khải Đức cũng không hỏi nhiều, cô gái lúc trước run cầm cập bê bia tới, Dương Phàm cười chỉ vào cô này nói:
- Chính là cô này, không mời lại tự tới, còn muốn tôi trả 1800 đồng tiền bồi rượu.
Trương Khải Đức đằng đằng sát khí cười lạnh:
- Giá rất thích hợp. Tôi mang người tới sắp xếp, chú nói làm gì bây giờ? Đập nát cái nơi này hay là như thế nào?
Cô gái kia nức nở quỳ xuống trước mặt Dương Phàm, cầu xin:
- Đại ca, là chúng tôi mắt mù, xin ngài bỏ qua cho chúng tôi. Chỉ cần ngài thả chúng tôi. Muốn thế nào cũng được.
Dương Phàm cũng chẳng thèm liếc cô gái này lấy một cái nói:
- Bây giờ là xã hội pháp chế, báo cảnh sát đi.
Trương Khải Đức bất mãn nói:
- Báo cảnh sát rất phiền hà, cái loại quán bar này chắc chắn là có cấu kết với công an địa phương, bằng không quán này cũng không thể mở được.
Dương Phàm cũng nói:
- Cũng đúng, tuy nhiên các anh hành động lớn như vậy, muốn cảnh sát không biết cũng khó. Hay là tôi gọi điện thoại, tìm một người quen tới đây. Còn anh lưu lại một tiểu đội, những người khác rút lui trước, cái tình trạng này không đẹp mắt cho lắm, có thể gây bất lợi cho sự đoàn kết xã hội đang yên bình.
- Cứ thế đi.
Trương Khải Đức vui vẻ đứng dậy đi ra ngoài.
Nói xong Dương Phàm bấm số di động của Trương Khắc Kỷ. Lúc này Trương Khắc Kỷ đang bận việc trên cái bụng của người tình. Vừa thấy số điện thoại hơi lạ, bắt máy bất mãn nói to:
- Ai vậy. Gọi gì vào lúc này?
- Cục trưởng Trương phải không? Tôi là Dương Phàm có chút việc muốn phiền anh.
Dương Phàm vừa cười vừa nói, Trương Khắc Kỷ nghe được cái tên Dương Phàm, lập tức cả người run run, thằng em liền mềm ngay tức khắc.
- Trời ơi, là ngài à? Ngài đang ở đâu vậy?
Dương Phàm đoán không sai, không đầy 5 phút đồng hồ, mấy viên tuần cảnh đã tới, tuy nhiên bọn họ không vào được vì bị đám binh sĩ ngăn cản. Chỉ có thể đứng ở ngoài chờ đợi. Bây giờ một cảnh sát bé nhỏ thì ngay cả quyền ức hiếp dân chúng cũng phải giảm bớt, chứ đừng nói chi là binh sĩ.
Người trong quán bar bị ép ngồi xổm trước quầy bar. Dương Phàm cười đứng lên nói với Trương Khải Đức :
- Chúng ta đi thôi, đi ra ngoài chờ cục trưởng Trương, chuyện này giao cho hắn xử lý thì tốt hơn. Bắt một khách sạn là chuyện bọn họ cần làm.
Trương Khắc Kỷ có đập vỡ đầu cũng không rõ, Dương Phàm sao lại đến cái chỗ như vậy. Vội vội vàng vàng lái xe tới hiện trường, sau khi gọi điện cho lãnh đạo phân cục địa phương, Trương Khắc Kỷ đã tới nơi. Thấy đứng ở cửa quả thực là Dương Phàm, Trương Khắc Kỷ nửa cười nửa mếu. Trong lòng tự nhủ, tổ tông sống của tôi ơi, sao ngài lại chạy tới nơi này giả lợn ăn cọp. Những người này còn không đủ một đội xách giầy cho ngươi, lại còn điều động quân đội. Đây là cái chuyện gì chứ?
Dương Phàm cười bắt tay Trương Khắc Kỷ, sau khi thuật lại đơn giản mọi chuyện, Trương Khắc Kỷ cũng không dám nói gì, vội vàng bày tỏ mình nhất định sẽ xử lý chuyện này tới nơi tới chốn. Tuy nhiên, Trương Khắc Kỷ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trương Khải Đức thì hai chân không nhịn được mà run rẩy.
- Phó thị trưởng Dương, tối nay tôi sẽ sắp xếp nơi khác cho ngài ở, nơi này cũng quá….
Trương Khải Đức ở bên cạnh nói:
- Không cần phiền tới anh, cứ xử lý chuyện này cho tốt, đừng vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật.
Sau khi tạm biệt Trương Khắc Kỷ, Dương Phàm trả lại gian phòng khách sạn, lái xe R6 chở Trương Khải Đức đi trước. Để lại đằng sau cảnh tượng một nhóm cảnh sát bận rộn. Lãnh đạo phân cục khi tới nơi, sau khi nghe Trương Khắc Kỷ giải thích tình hình cũng đều toát mồ hôi hột rồi cảm tạ Trương Khắc Kỷ một hồi. Theo bọn họ thấy, nếu không có Trương Khắc Kỷ nói giúp thì đám binh sĩ này chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Làm không tốt, đồn trưởng đồn công an sẽ bị kéo xuống, liên lụy tới cả lãnh đạo phân cục.
Trương Khắc Kỷ cũng khéo léo, không tiết lộ thân phận của Dương Phàm, chỉ nói không rõ ràng đó là một nhân vật có địa vị rất cao, không cẩn thận đi vào hắc điếm này mới gây ra động tĩnh như vậy.
Một đoạn sự việc xen giữa, ngoại trừ khiến cho Dương Phàm có cảm giác hoang đường thì chẳng còn cảm xúc gì khác. Thậm chí ngay cả tính toán, tranh luận thì Dương Phàm cũng không có, nói như thế nào đây, bao gồm cả cô gái ở bên trong, kỳ thực đây cũng chỉ là một đám người đáng thương sinh hoạt ở dưới đáy xã hội. Bọn họ sinh sống như vậy cũng chỉ vì sự ép buộc của lợi ích, thế nhưng loại hiện tượng này nếu như không phải địa phương không quan tâm thấu đáo thì nó cũng không phát triển một cách tự nhiên.
Lo lắng sáng sớm mà đến sẽ quấy rầy Hác Nam nghỉ ngơi, Dương Phàm kiên nhẫn ngồi đợi trong khách sạn tới 9h mới ra cửa. Trò cười đêm qua chỉ giống như gió thoảng qua sương khói, không hề để lại chút dấu vết nào. Cuối cùng cảnh sát sẽ xử lý cụ thể như thế nào, Dương Phàm cũng không muốn quan tâm, nơi này là tỉnh thành chứ không phải Uyển Lăng.
Dương Phàm đúng là không quan tâm, nhưng người khác không phải không quan tâm. Dương Phàm vừa mới lái xe, Trương Khắc Kỷ liền gọi điện tới. Nhìn thấy số điện thoại, Dương Phàm có thể tưởng tượng ra, giờ phút này Trương Khắc Kỷ đang khom lưng theo bản năng, chờ đợi mình nghe máy.
- Là tôi, Dương Phàm.
- Phó bí thư Dương, chuyện ngày hôm qua đã rõ ràng, quán bar này có người đứng sau chống lưng, muốn làm như thế nào xin ý của ngài.
Tâm tình Trương Khắc Kỷ lúc này có phần thấp thỏm, lãnh đạo phân cục liên quan có ý che chở đồn công an bên dưới, để xảy ra chuyện thì cũng có trách nhiệm của lãnh đạo.
- Anh thấy xử lý như thế nào thì thích hợp?
Dương Phàm cười hỏi Trương Khắc Kỷ.
- Lãnh đạo phân cục có ý mời ngài ăn cơm. Việc này….
Trương Khắc Kỷ dè dặt nói. Lập tức bị Dương Phàm cắt đứt.
- Bỏ đi, tôi không có thời gian. Anh xem rồi xử lý đi. Khống chế ảnh hưởng cho thỏa đáng, đừng để nhiều người biết.
Ý của Dương Phàm là không muốn để Trương Khắc Kỷ khó xử, người khác giúp mình làm việc, làm không tốt lại làm cho người ta rơi vào tình huống khó xử.
- Tôi biết rồi, xin yên tâm, nhất định tôi sẽ xử lý êm đẹp chuyện này.
Trương Khắc Kỷ cúp điện thoại. Dương Phàm cũng nhấn gas đi.
Tới nhà Hác Nam. Sau khi ấn chuông cửa bên trong xuất hiện một thanh niên khá anh tuân. Nhìn Dương Phàm cảnh giác nói:
- Anh tìm ai?
- Tôi là Dương Phàm, bí thư Hác bảo tôi tới.
Bên trong vang lên một giọng phụ nữ:
- Tiểu Cường, để cậu ấy vào đi, là khách mà bố con mời đến đấy.
Thanh niên này để Dương Phàm đi vào, có điều nhìn vẻ mặt người này có vẻ lạnh nhạt. Dương Phàm đại khái đoán được thân phân của hắn, tự nhủ trong lòng đó là con trai của bí thư tỉnh ủy, hơi kiêu ngạo là chuyện bình thường.
Một người phụ nữ trung niên vẻ mặt hiền lành đứng ở bên cạnh phòng khách, cười tiếp đón Dương Phàm:
- Bí thư Tiểu Dương đó hả? Tôi là Ứng Nhã Như, ông Hác có nói sáng nay cậu đến, vốn định ở nhà chờ, ai ngờ có việc tạm thời phải ra ngoài.
- Chào dì Ứng.
Bởi vì không biết thân phận của người này nên Dương Phàm đành phải kêu là dì.
- Tới đây ngồi đi, để Tiểu Cường tiếp khách, tôi ra ngoài mua đồ ăn, giữa trưa lão Hác sẽ về ăn cơm.
Ứng Nhã Như cười tủm tỉm, lời nói cứ thản nhiên như không. Khí chất này giông giống Dương Lệ Ảnh nên cũng nhận được hảo cảm từ Dương Phàm.
- Anh từ đâu tới đây?
Ứng Tự Cường ngồi đối diện Dương Phàm, dửng dưng hỏi một câu. Dương Phàm cười thầm trong lòng, cảnh tượng này giống như lần đầu tiên mình đi vào Trần gia, cũng gặp phải mấy người anh em có bộ dạng như vậy.
- Ha ha, tôi đến từ Uyển Lăng, có thể hút thuốc không?
Dương Phàm cười lấy bao thuốc ra, đưa cho Ứng Tự Cường một điếu, thằng nhóc này do dự một chút, rồi lấy một chiếc bật lửa trong túi ra châm.
Nghe được hai chữ Uyển Lăng, ánh mắt Ứng Tự Cường không khỏi sáng ngời, nhìn Dương Phàm nói:
- Thứ hai này tôi tới thị ủy Uyển Lăng trình diện, anh nói một chút tình hình Uyển Lăng đi.
Dương Phàm lập tức đoán được điều gì đó, cười nói:
- Uyển Lăng là như vậy, một địa phương cấp thị, kéo từ Đông Nam tiếp nối với cửa ngõ khu tam giác. Kinh tế lấy nông nghiệp là chính, từ xưa đến nay đều chú trọng đến sản xuất cơ bản.
- Ý của anh là Uyển Lăng rất nghèo?
Mặt Ứng Tự Cường vẫn lạnh lùng như trước, tuy nhiên Dương Phàm đã nhìn thấu thằng ranh này đang giả bộ.
- Cũng không hẳn là nghèo, chỉ là không giàu mà thôi, mấy năm gần đây tình hình kinh tế đã được cải thiện, tuy nhiên xét tổng thể trình độ kinh tế thì so với vùng duyên hải Đông Nam thì còn chênh lệch khá lớn.
Trong lòng Dương Phàm hiểu rõ nhưng vẫn cố nhịn nói chuyện về Uyển Lăng với Ứng Tự Cường, thằng nhóc này cũng nghe rất chăm chú. Dương Phàm vứt bao thuốc lên bàn, Ứng Tự Cường cũng không khách khí, rút ra một điếu hút, hàn huyên một lúc thì có tiếng cửa mở, Ứng Tự Cường vội vàng dập tắt thuốc nói:
- Mẹ tôi đã về, đừng có nói là tôi hút thuốc nhé.
Ứng Tự Cường vội vàng tới xách đồ cho mẹ, Dương Phàm nghe thấy Ứng Nhã Như khẽ nói:
- Cái tốt không học, lại học bố con hút thuốc. Thứ này không tốt cho sức khỏe, nên hút ít đi thì hơn.
Khi Ứng Nhã Như tiến vào, thấy Dương Phàm đứng dậy, vội vàng cười tươi nói:
- Phó bí thư Tiểu Dương cứ ngồi đi, Tiểu Cường qua tiếp chuyện mau.
Nói xong Ứng Nhã Như đi vào trong phòng bếp, Ứng Tự Cường ngồi đối diện Dương Phàm cười nói:
- Đừng để ý, mẹ tôi thích lải nhải.
Dương Phàm cười nói:
- Mẹ tôi cũng như thế.
Những lời này đã kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, liếc mắt dưới bàn có một bộ cờ, Dương Phàm cười nói:
- Anh biết chơi cờ không?
Ứng Tự Cường có chút kiêu ngạo nói:
- Đương nhiên.
- Vậy chúng ta vừa chơi cờ vừa trò chuyện nhé.
Đề nghị của Dương Phàm, Ứng Tự Cường vui vẻ đáp ứng, hai người nhanh chóng triển khai chiến trường, Dương Phàm cầm quân đen đi trước.
Lối đánh cờ vây của Ứng Tự Cường không giống với ông bố Hác Nam của hắn, nước cờ của Hác Nam rất dở, chỉ thuần túy là sở thích của người nghiệp dư, trình độ mãi vẫn là sơ đẳng, tuổi tác càng cao thì năng lực tính toán giảm xuống.
Thật ra Ứng Tự Cường hoặc cờ từ bé, không theo chuyên nghiệp, nhưng thực lực cũng phải cấp sáu nghiệp dư. Hai người vừa vào chơi thì đều không nói gì cả, qua vài lần giao chiến không ai chiếm được tiện nghi, đều biết đối thủ không phải tay mơ. Mỗi một bước đều cẩn thận, biến hóa, tốc độ đi quân cờ cũng chậm hẳn.
/644
|