Trong văn phòng của Liễu Chính Dương, lão Mã đang sợ hãi đứng, thái độ cầu xin, nhìn Liễu Chính Dương đang trầm mặc không nói.
Trong hội nghị buổi chiều, Dương Phàm không nói tên ai lúc phê bình, xem như để cho lão Mã một con đường sống. Bởi vậy, hội nghị vừa chấm dứt, lão liền đi tới phòng của Liễu Chính Dương. Tuy rằng trưởng phòng tổng hợp chỉ là cây bút của lãnh đạo, không phải đơn vị nhiều màu mè gì nhưng tốt xấu gì cũng là người ở sát bên lãnh đạo. Dù cấp bậc không cao nhưng khi đi đâu thu thập tài liệu đều là đại biểu cho lãnh đạo thị ủy. Cấp dưới ai chẳng hy vọng bọn họ có thể múa bút đẹp đẽ một chút, từ đó có thể lọt vào mắt lãnh đạo chứ?
Cho nên lão Mã làm trưởng phòng vẫn có chút dễ chịu, chưa kể là Liễu Chính Dương vẫn có ý lộ đường cho lão tiến bộ. Đương nhiên, lão Mã đã không ít lần cúng tế cho Liễu Chính Dương vì chức phó chủ nhiệm văn phòng.
Lúc này Liễu Chính Dương cũng khá lo lắng. Dù sao cũng đã ăn tiền của người ta, cũng phải giúp đỡ người ta chút gì đó, nhưng Dương Phàm lại tỏ ý muốn đá lão Mã ra khỏi phòng tổng hợp. Dương Phàm cũng không nghĩ ra biện pháp nào để cứu, cũng không thể có cách nào thể hiện được uy tín của mình.
- Lão Mã, không phải là tôi chưa nói với anh, sau này ít chơi mạt chược thôi, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ hại anh. Tôi sẽ tới nói giúp anh ở chỗ phó bí thư Dương. Dù sao anh ta cũng không làm quá căng, không nói tên anh trong hội nghị hôm nay.
Liễu Chính Dương miệng nói vậy nhưng trong lòng cũng không mấy tự tin.
Lão Mã tự nhiên là ngàn ân vạn tạ, cảm kích một hồi, sau đó khúm núm lui ra. Đuổi được lão Mã đi, Liễu Chính Dương do dự một hồi, thầm nhủ Dương Phàm giao quyền xử trí cho mình, còn nói sẽ chính thức điểm danh điều chỉnh Uông Ái Dân trong cuộc họp thường ủy. Trong này có liên hệ gì với nhau hay không? Vị phó bí thư thị ủy trẻ tuổi này nhìn bề ngoài thì rất cương trực, không có tâm cơ gì, trên thực tế khi nói chuyện đều khiến người ta phải suy nghĩ đủ kiểu. Thằng nhóc này có phải đang chờ mình chủ động tìm hắn, sau đó cò kè mặc cả không?
Quả thật tên giảo hoạt Liễu Chính Dương đã đoán đúng. Dương Phàm có tâm tư đưa Lâm Đốn lên làm phó chủ nhiệm nên ra vẻ nhượng bộ trong vấn đề lão Mã. Tiếp theo phải xem Liễu Chính Dương mày có biết đối nhân xử thế hay không. Dù sao tao cũng đã nhả một nước cho mày, giờ để xem mày có lĩnh hội được hay không thôi.
Liễu Chính Dương do dự nửa ngày, cuối cũng vẫn quyết định không đi tìm Dương Phàm.
Liễu Chính Dương không đi tìm Dương Phàm nhưng lại có một người khác hữu tâm chờ khi Dương Phàm tan sở, lén đánh xe đuổi theo. Lưu Ba, phó thư ký trưởng thị ủy, trước kia được đề bạt lên trong thời Tào Dĩnh Nguyên, hiện tại chủ yếu phụ trách mảng công văn tài liệu, là một nhân vật gần gũi bên thị ủy.
Rất nhiều người của Tào Dĩnh Nguyên là dân Uyển Lăng. Dương Phàm cũng là người Uyển Lăng. Từ tình cảm địa phương mà nói thì người cùng địa phương khá đoàn kết. Thực ra đó cũng là hiện tượng phổ biến. Người có chức vị mà không có chỗ dựa vững chắc thì chẳng cần phải nói cũng biết cảm giác trong lòng anh ta là gì. Lưu Ba chính là một ví dụ điển hình như vậy. Sau khi Tào Dĩnh Nguyên bị điều đi, cuộc sống của hắn ta ở thị ủy mỗi lúc một kém. Lúc trước tốt xấu gì hắn cũng nắm trong tay ba phòng, hiện tại thành lãnh đạo chuyên trách phòng văn thư.
Sau khi Dương Phàm tiếp nhận chức vụ phó bí thư thị ủy, Lưu Ba luôn luôn chú ý và quan sát vị lãnh đạo trẻ tuổi này. Trong hội nghị buổi chiều, Dương Phàm nghiêm khắc phê bình và đề nghị thị ủy xử lý lãnh đạo quản lý không làm tròn bổn phận. Chuyện này tác động rất mạnh tới Lưu Ba. Uông Ái Dân là người của Đổng Trung Hoa, một phó bí thư thị ủy dám nói như vậy trong hội nghị cần phải cực kỳ quyết đoán.
Lưu Ba không phải là không nghĩ tới việc thay đổi chỗ dựa, tuy nhiên đó đâu phải thứ muốn sửa là sửa được ngay. Muốn dựa dẫm vào lãnh đạo, chẳng những cần cơ hội mà còn cần vận khí, còn phải xem người ta có nhìn mặt ngươi hay không. Sau khi đến nhận chức Đổng Trung Hoa để nguyên khối thị ủy không động vào. Trừ Uông Ái Dân là một người thân tín của Đổng Trung Hoa được vào thì không có bất cứ nhân viên nào bị động chạm. Đây chính là bày tỏ thiện ý đối với thư ký trưởng thị ủy Liễu Chính Dương. Liễu Chính Dương và Tào Dĩnh Nguyên có ân oán từ xưa. Nếu không có chỗ dựa vững chắc là Tào Dĩnh Nguyên, Lưu Ba cũng đừng mơ có ngày ngóc đầu lên.
Trải qua quan sát, Lưu Ba rút ra kết luận Dương Phàm chính là chỗ dựa vững chắc đáng để đi theo. Nhìn từ sự tình Vĩ Huyền có thể nhìn ra, người thanh niên này rất bao che khuyết điểm. Nhà mình có ba mẫu đất, đừng mong ai có thể đụng vào được. Hà Tiểu Mai không phải chính là một ví dụ điển hình sao? Trong hội nghị hôm nay, trực giác của Lưu Ba cho thấy Dương Phàm sẽ có hành động trong thị ủy. Nếu không chuẩn bị ra tay trước sẽ mất đi cơ hội.
Nhìn xe Dương Phàm đi vào tiểu khu, Lưu Ba vội vàng xuống xe. Đang định đuổi theo thì phát hiện một bóng người mập mạp rất quen thuộc, nhìn kỹ không ngờ là Khổng Tốc của cục dân chính.
Mẹ kiếp, gã này đi còn mang theo đồ. Xem ra mình tới chậm rồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Lưu Ba vốn tính toán hôm nay sẽ thăm dò, lúc nào tiện sẽ tới nhà, hiện tại gặp Khổng Tốc, trong đầu chợt lóe lên, liền hô:
- Lão Khổng. Khổng Tốc.
Khổng Tốc nghe thấy có người gọi, lập tức ngây ngẩn cả người. Nhìn lại là Lưu Ba. Tất cả mọi người đều là dân Uyển Lăng, vốn cùng trong một vòng tròn lợi ích, Khổng Tốc cũng không tiện làm như không thấy.
- Lão Lưu, sao anh lại ở đây?
Lưu Ba cười hì hì nói:
- Không nhìn ra lão Khổng này. Nếu hôm nay không gặp dịp, tôi còn không biết là anh đi trước một bước cơ đấy.
Khổng Tốc tự nhận là lần trước mình đã giúp đỡ Dương Phàm, bởi vậy lúc này mới nảy sinh ý tưởng. Chẳng phải Dương Phàm đang quản lý bên Đảng sao? Khéo léo nịnh bợ một chút, có lẽ sẽ được đổi sang chỗ khác tốt hơn. Không ngờ còn chưa tới cửa nhà Dương Phàm đã bị Lưu Ba phát hiện.
Khổng Tốc nhiều ít hơi xấu hổ, tuy nhiên lập tức nghĩ tới điểm gì, nhìn Lưu Ba cười hì hì nói:
- Lão Lưu, động tác của anh cũng không chậm nhỉ.
Hai người đứng nói chuyện trên con đường nhỏ trong tiểu khu, lúc này một bóng người vội vàng đi tới.
Ánh mắt Khổng Tốc khá tinh, vội vàng kéo Lưu Ba trốn sang một bên:
- Có người quen.
Lưu Ba nhất thời không thấy rõ ràng, không kìm nổi hỏi:
- Ai thế?
- Diêu Kiến Quân của cục Cựu cán bộ.
Khổng Tốc cười ha hả, Lưu Ba lập tức hiểu ra, vỗ mông nói:
- Mẹ kiếp, chúng ta đều chậm, Diêu Kiến Quân mới là người đi trước.
Khổng Tốc thầm nói, tôi cũng không chậm đâu. Tôi đã làm chút việc cho phó bí thư Dương, còn nói chuyện với anh ta nữa.
- Nếu không, chúng ta chờ một chút?
Khổng Tốc vừa nói vậy, Lưu Ba chỉ có thể gật đầu nói:
- Tìm một chỗ tán gẫu một hồi đi. Tôi thấy kiểu gì Diêu Kiến Quân cũng ngồi ít ra là nửa giờ. Lão này khôn lắm, cổ động các cựu cán bộ ca tụng phó bí thư Dương, thủ đoạn rất cao minh, không phải bình thường đâu.
Hai người tìm một góc đứng nói chuyện. Sau khi nhìn quanh, Lưu Ba mới cười nói:
- Lão Khổng, theo cách mạng chẳng phân biệt trước sau, chúng ta cùng tiến lên thôi. Tôi tới vội, không mang gì cả, để sau này sẽ gửi tiền lễ lại cho anh.
Khổng Tốc bị Lưu Ba bắt tại trận, dù sao trước tới giờ hai người vẫn có quan hệ không tồi, tự nhiên không tiện cự tuyệt. Hơn nữa, mang một phó thư ký trưởng thị ủy tới, hai người đi cùng càng có vẻ có trọng lượng hơn. Đây cũng không phải chuyện gì xấu.
Dương Phàm thật không ngờ vừa mới vào cửa, phía sau đã có người đuổi theo lên. Dương Phàm đang đứng ở cửa đã nghe thấy phía sau có người cung kính nói:
- Chào phó bí thư Dương.
Nhìn lại là Diêu Kiến Quân, Dương Phàm không khỏi sửng sốt, lập tức cười nói:
- Diêu cục trưởng cũng ở khu này sao?
- Không phải, không phải. Tôi tới là muốn báo cáo công tác với phó bí thư Dương.
Diêu Kiến Quân nói xong giơ một tập tài liệu trong tay lên. Dương Phàm hơi hơi sửng sốt, thầm nói báo cáo công tác thì phải tới phòng làm việc chứ, sao lại đuổi tới nhà thế này, ảnh hưởng thật không tốt cho lắm.
Dương Phàm không có thói quen đánh người đang tươi cười với mình, hơn nữa trước kia người này cũng ra sức nịnh nọt mình. Dương Phàm miễn cưỡng gật đầu nói:
- Vậy đi vào rồi nói.
Vừa lúc Hiểu Nguyệt mở cửa phòng đối diện, thấy cảnh tượng này liền cười nói:
- Anh về rồi à. Em pha trà cho anh nhé.
Hiểu Nguyệt vội vàng đi pha trà. Dương Phàm tiếp đón Diêu Kiến Quân ngồi xuống, cười nói:
- Về sau có chuyện cứ tới cơ quan nói chuyện thì hơn.
Diêu Kiến Quân vừa thấy Dương Phàm không đóng cửa, nghĩ thầm có phải mình hơi nóng vội hay không, tuy nhiên hiện giờ cũng không còn đường quay đầu, chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
- Phó Bí thư Dương, đây là chi tiết sử dụng khoản tài trợ lần trước ngài giúp đỡ thu được, tôi muốn báo cáo riêng với ngài.
Nói ra những lời này là đã thể hiện quá rõ ràng rằng tôi hoàn toàn hướng về lãnh đạo.
Trong hội nghị buổi chiều, Dương Phàm không nói tên ai lúc phê bình, xem như để cho lão Mã một con đường sống. Bởi vậy, hội nghị vừa chấm dứt, lão liền đi tới phòng của Liễu Chính Dương. Tuy rằng trưởng phòng tổng hợp chỉ là cây bút của lãnh đạo, không phải đơn vị nhiều màu mè gì nhưng tốt xấu gì cũng là người ở sát bên lãnh đạo. Dù cấp bậc không cao nhưng khi đi đâu thu thập tài liệu đều là đại biểu cho lãnh đạo thị ủy. Cấp dưới ai chẳng hy vọng bọn họ có thể múa bút đẹp đẽ một chút, từ đó có thể lọt vào mắt lãnh đạo chứ?
Cho nên lão Mã làm trưởng phòng vẫn có chút dễ chịu, chưa kể là Liễu Chính Dương vẫn có ý lộ đường cho lão tiến bộ. Đương nhiên, lão Mã đã không ít lần cúng tế cho Liễu Chính Dương vì chức phó chủ nhiệm văn phòng.
Lúc này Liễu Chính Dương cũng khá lo lắng. Dù sao cũng đã ăn tiền của người ta, cũng phải giúp đỡ người ta chút gì đó, nhưng Dương Phàm lại tỏ ý muốn đá lão Mã ra khỏi phòng tổng hợp. Dương Phàm cũng không nghĩ ra biện pháp nào để cứu, cũng không thể có cách nào thể hiện được uy tín của mình.
- Lão Mã, không phải là tôi chưa nói với anh, sau này ít chơi mạt chược thôi, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ hại anh. Tôi sẽ tới nói giúp anh ở chỗ phó bí thư Dương. Dù sao anh ta cũng không làm quá căng, không nói tên anh trong hội nghị hôm nay.
Liễu Chính Dương miệng nói vậy nhưng trong lòng cũng không mấy tự tin.
Lão Mã tự nhiên là ngàn ân vạn tạ, cảm kích một hồi, sau đó khúm núm lui ra. Đuổi được lão Mã đi, Liễu Chính Dương do dự một hồi, thầm nhủ Dương Phàm giao quyền xử trí cho mình, còn nói sẽ chính thức điểm danh điều chỉnh Uông Ái Dân trong cuộc họp thường ủy. Trong này có liên hệ gì với nhau hay không? Vị phó bí thư thị ủy trẻ tuổi này nhìn bề ngoài thì rất cương trực, không có tâm cơ gì, trên thực tế khi nói chuyện đều khiến người ta phải suy nghĩ đủ kiểu. Thằng nhóc này có phải đang chờ mình chủ động tìm hắn, sau đó cò kè mặc cả không?
Quả thật tên giảo hoạt Liễu Chính Dương đã đoán đúng. Dương Phàm có tâm tư đưa Lâm Đốn lên làm phó chủ nhiệm nên ra vẻ nhượng bộ trong vấn đề lão Mã. Tiếp theo phải xem Liễu Chính Dương mày có biết đối nhân xử thế hay không. Dù sao tao cũng đã nhả một nước cho mày, giờ để xem mày có lĩnh hội được hay không thôi.
Liễu Chính Dương do dự nửa ngày, cuối cũng vẫn quyết định không đi tìm Dương Phàm.
Liễu Chính Dương không đi tìm Dương Phàm nhưng lại có một người khác hữu tâm chờ khi Dương Phàm tan sở, lén đánh xe đuổi theo. Lưu Ba, phó thư ký trưởng thị ủy, trước kia được đề bạt lên trong thời Tào Dĩnh Nguyên, hiện tại chủ yếu phụ trách mảng công văn tài liệu, là một nhân vật gần gũi bên thị ủy.
Rất nhiều người của Tào Dĩnh Nguyên là dân Uyển Lăng. Dương Phàm cũng là người Uyển Lăng. Từ tình cảm địa phương mà nói thì người cùng địa phương khá đoàn kết. Thực ra đó cũng là hiện tượng phổ biến. Người có chức vị mà không có chỗ dựa vững chắc thì chẳng cần phải nói cũng biết cảm giác trong lòng anh ta là gì. Lưu Ba chính là một ví dụ điển hình như vậy. Sau khi Tào Dĩnh Nguyên bị điều đi, cuộc sống của hắn ta ở thị ủy mỗi lúc một kém. Lúc trước tốt xấu gì hắn cũng nắm trong tay ba phòng, hiện tại thành lãnh đạo chuyên trách phòng văn thư.
Sau khi Dương Phàm tiếp nhận chức vụ phó bí thư thị ủy, Lưu Ba luôn luôn chú ý và quan sát vị lãnh đạo trẻ tuổi này. Trong hội nghị buổi chiều, Dương Phàm nghiêm khắc phê bình và đề nghị thị ủy xử lý lãnh đạo quản lý không làm tròn bổn phận. Chuyện này tác động rất mạnh tới Lưu Ba. Uông Ái Dân là người của Đổng Trung Hoa, một phó bí thư thị ủy dám nói như vậy trong hội nghị cần phải cực kỳ quyết đoán.
Lưu Ba không phải là không nghĩ tới việc thay đổi chỗ dựa, tuy nhiên đó đâu phải thứ muốn sửa là sửa được ngay. Muốn dựa dẫm vào lãnh đạo, chẳng những cần cơ hội mà còn cần vận khí, còn phải xem người ta có nhìn mặt ngươi hay không. Sau khi đến nhận chức Đổng Trung Hoa để nguyên khối thị ủy không động vào. Trừ Uông Ái Dân là một người thân tín của Đổng Trung Hoa được vào thì không có bất cứ nhân viên nào bị động chạm. Đây chính là bày tỏ thiện ý đối với thư ký trưởng thị ủy Liễu Chính Dương. Liễu Chính Dương và Tào Dĩnh Nguyên có ân oán từ xưa. Nếu không có chỗ dựa vững chắc là Tào Dĩnh Nguyên, Lưu Ba cũng đừng mơ có ngày ngóc đầu lên.
Trải qua quan sát, Lưu Ba rút ra kết luận Dương Phàm chính là chỗ dựa vững chắc đáng để đi theo. Nhìn từ sự tình Vĩ Huyền có thể nhìn ra, người thanh niên này rất bao che khuyết điểm. Nhà mình có ba mẫu đất, đừng mong ai có thể đụng vào được. Hà Tiểu Mai không phải chính là một ví dụ điển hình sao? Trong hội nghị hôm nay, trực giác của Lưu Ba cho thấy Dương Phàm sẽ có hành động trong thị ủy. Nếu không chuẩn bị ra tay trước sẽ mất đi cơ hội.
Nhìn xe Dương Phàm đi vào tiểu khu, Lưu Ba vội vàng xuống xe. Đang định đuổi theo thì phát hiện một bóng người mập mạp rất quen thuộc, nhìn kỹ không ngờ là Khổng Tốc của cục dân chính.
Mẹ kiếp, gã này đi còn mang theo đồ. Xem ra mình tới chậm rồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Lưu Ba vốn tính toán hôm nay sẽ thăm dò, lúc nào tiện sẽ tới nhà, hiện tại gặp Khổng Tốc, trong đầu chợt lóe lên, liền hô:
- Lão Khổng. Khổng Tốc.
Khổng Tốc nghe thấy có người gọi, lập tức ngây ngẩn cả người. Nhìn lại là Lưu Ba. Tất cả mọi người đều là dân Uyển Lăng, vốn cùng trong một vòng tròn lợi ích, Khổng Tốc cũng không tiện làm như không thấy.
- Lão Lưu, sao anh lại ở đây?
Lưu Ba cười hì hì nói:
- Không nhìn ra lão Khổng này. Nếu hôm nay không gặp dịp, tôi còn không biết là anh đi trước một bước cơ đấy.
Khổng Tốc tự nhận là lần trước mình đã giúp đỡ Dương Phàm, bởi vậy lúc này mới nảy sinh ý tưởng. Chẳng phải Dương Phàm đang quản lý bên Đảng sao? Khéo léo nịnh bợ một chút, có lẽ sẽ được đổi sang chỗ khác tốt hơn. Không ngờ còn chưa tới cửa nhà Dương Phàm đã bị Lưu Ba phát hiện.
Khổng Tốc nhiều ít hơi xấu hổ, tuy nhiên lập tức nghĩ tới điểm gì, nhìn Lưu Ba cười hì hì nói:
- Lão Lưu, động tác của anh cũng không chậm nhỉ.
Hai người đứng nói chuyện trên con đường nhỏ trong tiểu khu, lúc này một bóng người vội vàng đi tới.
Ánh mắt Khổng Tốc khá tinh, vội vàng kéo Lưu Ba trốn sang một bên:
- Có người quen.
Lưu Ba nhất thời không thấy rõ ràng, không kìm nổi hỏi:
- Ai thế?
- Diêu Kiến Quân của cục Cựu cán bộ.
Khổng Tốc cười ha hả, Lưu Ba lập tức hiểu ra, vỗ mông nói:
- Mẹ kiếp, chúng ta đều chậm, Diêu Kiến Quân mới là người đi trước.
Khổng Tốc thầm nói, tôi cũng không chậm đâu. Tôi đã làm chút việc cho phó bí thư Dương, còn nói chuyện với anh ta nữa.
- Nếu không, chúng ta chờ một chút?
Khổng Tốc vừa nói vậy, Lưu Ba chỉ có thể gật đầu nói:
- Tìm một chỗ tán gẫu một hồi đi. Tôi thấy kiểu gì Diêu Kiến Quân cũng ngồi ít ra là nửa giờ. Lão này khôn lắm, cổ động các cựu cán bộ ca tụng phó bí thư Dương, thủ đoạn rất cao minh, không phải bình thường đâu.
Hai người tìm một góc đứng nói chuyện. Sau khi nhìn quanh, Lưu Ba mới cười nói:
- Lão Khổng, theo cách mạng chẳng phân biệt trước sau, chúng ta cùng tiến lên thôi. Tôi tới vội, không mang gì cả, để sau này sẽ gửi tiền lễ lại cho anh.
Khổng Tốc bị Lưu Ba bắt tại trận, dù sao trước tới giờ hai người vẫn có quan hệ không tồi, tự nhiên không tiện cự tuyệt. Hơn nữa, mang một phó thư ký trưởng thị ủy tới, hai người đi cùng càng có vẻ có trọng lượng hơn. Đây cũng không phải chuyện gì xấu.
Dương Phàm thật không ngờ vừa mới vào cửa, phía sau đã có người đuổi theo lên. Dương Phàm đang đứng ở cửa đã nghe thấy phía sau có người cung kính nói:
- Chào phó bí thư Dương.
Nhìn lại là Diêu Kiến Quân, Dương Phàm không khỏi sửng sốt, lập tức cười nói:
- Diêu cục trưởng cũng ở khu này sao?
- Không phải, không phải. Tôi tới là muốn báo cáo công tác với phó bí thư Dương.
Diêu Kiến Quân nói xong giơ một tập tài liệu trong tay lên. Dương Phàm hơi hơi sửng sốt, thầm nói báo cáo công tác thì phải tới phòng làm việc chứ, sao lại đuổi tới nhà thế này, ảnh hưởng thật không tốt cho lắm.
Dương Phàm không có thói quen đánh người đang tươi cười với mình, hơn nữa trước kia người này cũng ra sức nịnh nọt mình. Dương Phàm miễn cưỡng gật đầu nói:
- Vậy đi vào rồi nói.
Vừa lúc Hiểu Nguyệt mở cửa phòng đối diện, thấy cảnh tượng này liền cười nói:
- Anh về rồi à. Em pha trà cho anh nhé.
Hiểu Nguyệt vội vàng đi pha trà. Dương Phàm tiếp đón Diêu Kiến Quân ngồi xuống, cười nói:
- Về sau có chuyện cứ tới cơ quan nói chuyện thì hơn.
Diêu Kiến Quân vừa thấy Dương Phàm không đóng cửa, nghĩ thầm có phải mình hơi nóng vội hay không, tuy nhiên hiện giờ cũng không còn đường quay đầu, chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
- Phó Bí thư Dương, đây là chi tiết sử dụng khoản tài trợ lần trước ngài giúp đỡ thu được, tôi muốn báo cáo riêng với ngài.
Nói ra những lời này là đã thể hiện quá rõ ràng rằng tôi hoàn toàn hướng về lãnh đạo.
/644
|