Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 552: Làm sao đều có mâu thuẫn

/644


Lạnh!
Váy bị tốc lên, bàn tay lạnh như băng chui vào khiến Thu Vũ Yến kêu lên một tiếng theo bản năng. Từ bên ngoài đi vào, Du Nhã Ny thấy Thu Vũ Yến bị đặt lên sô pha. Lúc này miệng hai người đã gắn vào nhau, áo của Thu Vũ Yến cũng đã bị kéo lên, lộ ra một mảng da thịt nõn nà. Du Nhã Ny hơi nhíu mày, gãi đầu không nói gì, chỉ giơ tay lên bật điều hòa trước.
Không đợi nhiệt độ trong phòng tăng lên, Thu Vũ Yến vốn dịu dàng ít nói, lúc này thể hiện vẻ đói khát, ngồi lên trên như thể cưỡi ngựa, xoay lắc như mưa gió. Chiếc eo thon xoay điên cuồng khiến người ta nhìn cũng cảm thấy lo lắng liệu nó có bị đứt đoạn ra không. Du Nhã Ny nhìn mà mặt mũi đỏ hồng, hai chân khép lại ma sát vào nhau, tim đập loạn lên.
Du Nhã Ny hy vọng người ở phía trên Dương Phàm kia chính là mình, tuy nhiên lúc này không thể kéo Thu Vũ Yến xuống để thay thế được. Hơn nữa trời vẫn còn chưa tối, làm tập thể vào lúc này liệu có phải hơi quá không?
Càng do dự thì trong lòng càng khó chịu, rốt cục Du Nhã Ny không kháng cự nổi. Tiếng Thu Vũ Yến rên rỉ như mèo kêu không dứt bên tai, phảng phất như những móng vuốt cào xé trong tim, Du Nhã Ny vô tình di chuyển tới bên cạnh sô pha, nắm lấy một bàn tay Dương Phàm, đặt vào trong nội y của mình.

Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, đã tới ngày 28 cuối năm, những bông tuyết trên trời rơi xuống càng lúc càng lớn hơn, còn chưa chạm tới xe của Trần gia đã biến thành bông tuyết lớn như lông ngỗng.
Dương Lệ Ảnh giơ ô che ở cửa, đón lấy Dương Phàm chạy vội lên bậc thang. Dương Phàm buông hành lý xuống thì quay lại nhận lấy đồ từ trong tay Trương Tư Tề.
- Bố đâu ạ?
Dương Phàm thuận miệng hỏi một câu, Dương Lệ Ảnh không hề để ý tới bộ dạng, nói với giọng điệu hơi u oán:
- Mẹ làm sao mà biết được. Thời gian này bố con bận lắm, cuối năm quá nhiều việc, ai cũng khó khăn cả.
- Đừng nói là bố, ngay cả anh Dương Phàm khi ở vị trí bí thư thị ủy, đến tận ngày ba mươi cũng phải tới hơn năm giờ mới về nhà.
Trương Tư Tề mỉm cười nói một câu, cũng coi như hơi thả lỏng tâm tư một chút.
Hai đứa nhỏ thấy mẹ lập tức chập chững mò tới, đều nhào vào lòng Trương Tư Tề, bỏ mặc Dương Phàm một bên.
Tình cảnh này khiến Dương Phàm hơi buồn bực, mặt dày mày dạn tiếp cận ôm lấy thằng bé, kết quả là bị nó dùng nắm tay đấm loạn một trận, kêu oa oa nói:
- Không cần, mẹ cơ, không cần, mẹ cơ.
Dương Phàm đành phải buông đứa bé ra, hơi khó chịu hừ hừ hai tiếng:
- Không ngờ lại không cần bố.
Lời nói có vị chua này khiến những người khác đều mỉm cười.
Trương Tư Tề lặng lẽ vươn tay đến, nắm lấy tay chồng, tỏ vẻ an ủi một chút. Động tác này và nụ cười của cô khiến trong lòng Dương Phàm đang lạnh lẽo liền cảm giác ấm áp.
-------------------------
Bùm bùm…
Tiếng pháo chiều 30 liên tiếp vang lên. Trong viện của Trần gia khá náo nhiệt. Ông cụ trấn thủ ở đây, các cháu chắt, dâu rể đều đến đông đủ. Chỉ có mấy đứa con trai là bận rộn không tới, điểm này cũng hơi đáng tiếc.
Đốt pháo trúc, bắt đầu bữa cơm tất niên. Thực ra mọi người cũng không cần quan tâm ăn cái gì, quan tâm nhất chính là không khí này. Vẻ mặt ông cụ vui tươi hớn hở, trường hợp này là phi thường khó thấy được.
Giữa tình cảnh ồn ào, ầm ĩ thế này, không ngờ ông cụ lại không hề mất kiên nhẫn, vô cùng vui vẻ chơi đùa với hai chắt. Mấy đứa cháu ăn xong thì tụ tập lại nói chuyện, hai người Trần Xương Bình, Trần Xương Khoa vẫn độc thân. Trần Tuyết Oánh thì bận không trở về, vậy là chỉ có ba anh em với nhau.
- Khi nào thì hai anh mang vợ tới mừng năm mới?
Dương Phàm mỉm cười nhìn Trương Tư Tề đang bế con, thuận miệng hỏi một câu.
Trần Xương Bình hơi hơi chua xót cười nói:
- Khó nói, đàn bà bây giờ thật sự rất khó xét.
Trần Xương Khoa cười ha hả nói:
- Kết hôn làm gì, chán chết.
Đáp án của hai người hơi khác biệt nhau một chút nhưng tâm tính dường như rất khác nhau. Trần Xương Bình là muốn kết hôn, nhưng không có đối tượng thích hợp. Trần Xương Khoa lại không hề muốn kết hôn.
- Gần đây có công việc gì bận không?
Dương Phàm không tiếp tục đề tài hôn nhân nữa. Nhìn ý tứ hai người kia có vẻ không muốn nói về đề tài này.
- Không bận. Anh thì có gì mà bận chứ?
Trần Xương Bình nói lời nói này với vẻ hơi chua xót. Có lẽ phóng đãng đã lâu, giờ hơi mệt mỏi.
Ba anh em hàn huyên một hồi, ông cụ đứng dậy trở về, ba người đưa ra tới cửa. Tiếp theo, cả ba đều tự tản đi. Vắng ba người này, cả phòng lập tức dường như trở nên lạnh lẽo hơn.
Dương Phàm một mình đứng ở bậc thang, nhìn tuyết rơi trắng trời, nghe tiếng pháo vang lên không ngừng ở xa xa, trong lòng có cảm giác không biết lấy gì để tả.
Ngày mùng tám đầu năm, Dương Phàm chính thức đến Viện khoa học xã hội nhận chức. Ngày đầu tiên, Dương Phàm liền mở một cuộc họp, gặp mặt các phân viện trưởng. Hai phó viện trưởng đều tới.
Trong hội nghị, Dương Phàm biểu hiện rất khiêm tốn, cười ha hả trước mặt những vị chuyên gia, học giả:
- Các vị tiền bối, tôi không dám nói gì về vấn đề chuyên môn trước mặt các vị. Tôi sẽ tuyệt đối không nhúng tay vào chuyên môn của các vị. Tôi tới đây là để đi lạc vào chỗ các vị.
Lời nói này khiến mọi người đều bật cười. Dương Phàm nói tiếp:
- Tôi biết rất rõ mình có thể làm cái gì. Tôi cam đoan trong nhiệm kỳ của mình, có thể đem tới cho mọi người thêm nhiều đề tài và tài chính, kính nhờ các vị làm ra nhiều thành tích hơn.
Dưới đài có rất nhiều người là giáo sư của Dương Phàm trước kia, lúc này có người lên tiếng:
- Phó viện trưởng Dương, đề tài của tôi còn thiếu ba trăm ngàn, xin hỗ trợ giải quyết trước một chút.
Có người mở này đầu, phía dưới lập tức náo nhiệt hẳn lên. Những lão già ở đây đều là người kỳ cựu, ai cũng cho rằng đề tài của mình là quan trọng nhất, mở miệng là đòi tiền. Dương Phàm không thể nói gì, chỉ có thể xua tay cười nói:
- Các vị tiền bối, hôm nay có thể không nói tới chuyện tiền được không? Tóm lại sau này tôi hết sức thỏa mãn mọi người là được.
Ngồi trong phòng làm việc cũ của Chu Minh Đạo, trong lòng Dương Phàm hơi chua xót. Mọi bài trí và vật dụng trong phòng đều cơ bản không thay đổi, đều là thứ Dương Phàm từng quen thuộc. Giọng nói, dáng điệu và nụ cười của Chu Minh Đạo hiện lên trong đầu Dương Phàm. Dương Phàm ngơ ngác ngồi trên ghế, cảm giác tâm tình đầy áp lực.
Lúc này thư ký Lý Thắng Lợi tiến vào, cười nói với Dương Phàm:
- Phó Viện trưởng, Hội giám sát Chứng khoán có người tới tìm ngài, nói là quen ngài.
Dương Phàm ngẩng đầu nhìn nhìn, phát hiện người tới không ngờ là Trương Uy!
Trương Uy rõ ràng mập lên rất nhiều, trán vốn hơi hói thì giờ càng rõ hơn, đã hình thành một mảng trống trải lớn chừng một bàn tay, tuy nhiên khí sắc thoạt nhìn không tồi, mặt mũi hồng hào, xốc dây lưng đi vào. Thấy Dương Phàm, Trương Uy liền giơ hai tay ra phía trước.
- Phó viện trưởng Dương! Gọi anh như vậy đúng chứ?
Trương Uy và Dương Phàm cũng có chút giao tình. Quan hệ của hai người tuy không nói là đặc biệt tốt nhưng cũng coi như ổn. Chủ yếu là con người Trương Uy này rất biết cách ứng xử, rất dễ hòa đồng. Khi còn tạm giữ chức ở Hội Giám sát Chứng khoán, Trương Uy vẫn đối xử với Dương Phàm khá khách khí.
- Cục trưởng Trương quá khách khí!
Dương Phàm cười đứng lên bắt tay Trương Uy, cười hỏi với thái độ khá thân thiết:
- Làm sao mà Cục trưởng Trương lại tìm tới đây thế?
Thật ra Trương Uy không nghĩ Dương Phàm lại khách khí như vậy. Trước kia ở Hội Giám sát Chứng khoán, Dương Phàm là cấp dưới của mình, hiện tại xét về cấp bậc thì người ta đã lên rồi, mình vẫn dậm chân tại chỗ. Tuy nhiên Trương Uy đã đến từng này tuổi rồi, cũng không có ý nghĩ gì khác, chỉ mong an ổn tại vị tới khi về hưu, hạ cánh an toàn là được.
- Tôi đến bàn bạc sự tình, nghe bạn bè nói lúc này ngài chủ trì công tác ở Viện Khoa học Xã hội, tôi vừa nghe tên liền sửng sốt, sau khi nghe ngóng cẩn thận thì đúng là ngài, tôi mới tới cửa nhờ vả một chút.
Trương Uy nói khách khí, trước kia còn đối xử với Dương Phàm ở mức độ ngang bằng nhưng hiện giờ toàn bộ là thể hiện vẻ bề dưới.
- Ngồi đi, Thắng Lợi pha trà.
Dương Phàm cũng không hỏi trước. Mặc kệ Trương Uy có chuyện gì, trước hết cứ đón người ngồi xuống nói chuyện đã.
Sau khi chờ Lý Thắng Lợi mang trà lên, Dương Phàm đưa tới một điếu thuốc. Trương Uy nhận lấy cẩn thận xem xét, chậc chậc hai cái, nói:
- Thuốc này có tiền cũng không mua được.
Sau khi biểu hiện mình biết hàng, đồng thời cũng kín đáo nịnh nọt, Trương Uy châm thuốc, mỉm cười hút một hơi, rất có vẻ hưởng thụ hương vị điếu thuốc này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Vừa nhìn thái độ này, Dương Phàm liền hiểu rằng đây là một người sĩ diện, Lần này hắn tới nhờ vả, Dương Phàm cũng sẵn lòng giúp đỡ, tự nhiên sẽ hỏi sự tình, cũng không cần Trương Uy phải nhắc lại.
Thật ra Dương Phàm khá thưởng thức thái độ làm việc của Trương Uy này. Đây là con người không thích lòng vòng, khá thẳng thắn. Đây đều là kinh nghiệm lăn lộn cả đời tích lũy ra. Tuy nhiên có lẽ chuyện này không lớn, dù Dương Phàm mặc kệ thì Trương Uy cũng có thể tự xử lý được.
Dương Phàm là người nhớ tình bạn cũ, nếu Trương Uy đã mở miệng, Dương Phàm sẽ không bỏ qua. Hơn nữa, ấn tượng của Dương Phàm đối với Trương Uy cũng không tồi.
- Cục trưởng Trương đến có chuyện gì? Tôi có thể giúp được gì không?
Vẫn chờ những lời này, Trương Uy âm thầm thở phào, thầm nhủ: Dương Phàm là một người không tồi. Hiện tại có địa vị thế này, Dương Phàm hoàn toàn có thể không cần để ý tới chuyện của Trương Uy, nhưng người ta không hề lấy cớ này nọ mà trực tiếp hỏi sự tình.
- À, thằng nhỏ nhà tôi sau khi tốt nghiệp đại học thì sang Mỹ học tiến sĩ về, tuy nhiên không muốn vào một đơn vị sự nghiệp mà một lòng một dạ tiếp tục muốn theo con đường nghiên cứu. Có điều năm trước mấy người ở Viện Khoa học Xã hội thấy tôi đã tới tuổi sắp về hưu, nên từ chối thằng bé.
- Đã liên hệ bộ môn cụ thể nào chưa?
Dương Phàm cũng không lấp liếm, trực tiếp hỏi thẳng.
Trương Uy cười ha hả. Tất cả mọi người đều đã biết hết, nói lòng vòng chỉ là vô nghĩa.
- Ừ, lão Hạ ở viện Tôn giáo là bạn tôi. Anh ta tỏ vẻ bên đó có thể tiếp nhận, chỉ cần bên tổng viện của ngài có thể ký một chữ là được.
Dương Phàm vừa nghe lời này, cười khổ lắc đầu nói:
- Cục trưởng Trương à, sao ngài lại đưa cho tôi một nhân tình như thế?
Trương Uy cười nói:
- Ngài nói sai rồi. Có ngài ký tên, sau này địa vị của thằng bé nhà tôi ở trong viện sẽ khác.
Dương Phàm cẩn thận suy nghĩ. Trương Uy đi vào phòng làm việc của mình, người thấy có thể ít sao? Hễ có người thấy thì phải có mắt có miệng. Nghĩ vậy, Dương Phàm không khỏi âm thầm cảm khái Trương Uy làm việc gừng càng già càng cay.
- Ha hả, nếu như vậy thì tôi sẽ không nói gì nữa. Hôm nay mới tới nhận chức, cũng hơi nhiều việc, trưa nay không tiếp ngài được nữa. Tôi đưa ngài xuống lầu, mặt khác, tôi sẽ có bố trí khác về việc của công tử nhà ngài.
Dứt lời, Dương Phàm mỉm cười đứng lên. Trương Uy cảm thấy ấm lòng, Dương Phàm làm như vậy quả thật là rất nể tình.
Tự mình đưa Trương Uy ra xe, tất cả mọi người trong viện đều thấy. Khi Dương Phàm quay về, Lý Thắng Lợi hơi hiếu kỳ, cười hỏi:
- Lãnh đạo, người này là ai vậy? Ngài còn tự mình đưa đi xuống.
Trong lòng Lý Thắng Lợi nghĩ gì, đương nhiên là Dương Phàm hiểu rõ. Nếu Lý Thắng Lợi không có ý giấu diếm, Dương Phàm cũng không ngại cho hắn biết một chút:
- Cục trưởng Trương của Hội Giám sát Chứng khoán. Trước kia tôi là cấp dưới của ông ta, hiện giờ giúp đỡ con trai của ông ta một chút. Khi có giấy báo của con ông ta thì cậu bảo tôi.
Lý Thắng Lợi âm thầm mừng rỡ. Đây là Dương Phàm đang giúp mình trải rộng mạng lưới quan hệ.
Lăn lộn ở Bắc Kinh này, càng quen biết nhiều càng tốt, không thể việc gì cũng trông cậy vào lãnh đạo hỗ trợ. Hơn nữa, quen biết người của Hội Giám sát Chứng khoán chỉ có lợi mà thôi. Có lẽ còn có thể kiếm được tin tức gì đó, kiếm chút tiền tiêu vặt. Trong nhà Lý Thắng Lợi cũng không dư dả, tâm tư này khó có thể tránh khỏi.
- Đi theo ngài làm việc, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy thoải mái.
Lý Thắng Lợi không bỏ lỡ cơ hội nịnh lãnh đạo một chút.
Dương Phàm cười mắng:
- Ít kiểu đó với tôi đi. Tới Viện Khoa học Xã hội này, cậu kiêm nhiệm vị trí Chánh văn phòng một chút. Tôi vẫn có quyền này mà.
Có lời này của Dương Phàm, cấp bậc của Lý Thắng Lợi từ phó phòng lên thành trưởng phòng. Bất cứ chức gì mà có chữ phó đều phải kém hơn trưởng nhiều.
Chỗ nào có người là có mâu thuẫn, mà có mâu thuẫn sẽ phải có đấu tranh. Ngày đầu tiên nhận chức, Dương Phàm còn chưa ngồi ấm vị trí viện trưởng thì đã có chuyện tới.
Đầu tiên tới cửa chính là lão Hạ của Viện tôn giáo, cũng chính là người quen của Trương Uy. Người này dáng cao cao gầy gầy, trong tay đang cầm một chén trà, màu da hơi tái nhợt, đi đường người ta thấy cũng phải sợ sẽ bị gió thổi bay mất.
Thái độ của lão Hạ khá cung kính, trước hết là gõ cửa. Lý Thắng Lợi đứng lên mở cửa, lão Hạ tiến vào liền cười nói:
- Thư ký Lý, Phó viện trưởng Dương có đây không? Tôi có chút việc muốn tìm.
Dương Phàm luôn có thái độ phi thường khách khí với những người có học vấn. Những người này đều là người kỳ cựu, đều rất sĩ diện. Nếu muốn công tác an ổn ở Viện Khoa học Xã hội thì phải khách khí với những người này. Nếu dùng thái độ coi như cấp dưới với họ rõ ràng là không được.
- Mời Hạ lão vào.
Dương Phàm lập tức mỉm cười đi từ trong phòng ra, tiếp đón lão Hạ ngồi xuống.
Cách xưng hô này khiến trên mặt lão Hạ lộ ra một tia vừa lòng, tuy nhiên lão Hạ không vì vậy mà làm càn, ngược lại càng có vẻ khách khí hơn, nói:
- Phó viện trưởng Dương, tôi tới gặp ngài là để cầu viện.
Không hề cậy già lên mặt, ngược lại lộ ra hương vị lõi đời. Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Dương Phàm đối với lão Hạ. Trước kia Dương Phàm đã tiếp xúc không ít với những người này. Người nghiên cứu học vấn thường mang chút ngạo khí trong khí chất. Tuy nhiên lão Hạ này lại hơi không giống những người khác.
- Hạ lão quá khách khí, ngài có việc mời nói.
Đã có kinh nghiệm khảo nghiệm nên hiện tại Dương Phàm đã không vì một hai câu khách khí mà tùy tiện tỏ thái độ. Đầu tiên phải biết rõ sự tình rồi mới nói sau.
- Sự tình là thế này, gần đây Viện tôn giáo chúng tôi có mấy đề tài nghiên cứu, đều được trung ương cực kỳ coi trọng. Nhưng, tiền mà cấp trên phân cho đến tay chúng tôi chỉ có 50%. Mấy đề tài khác đã bắt đầu được một nửa rồi mà vẫn chưa thấy đồng nào. Chuyện này tôi muốn mời ngài hỗ trợ thúc giục phó viện trưởng Mã một chút. Tiền là từ trong tay anh ta, anh ta biết rõ chuyện này nhất.
Dương Phàm nghe vậy trong lòng cả kinh, chuyện này mới nghe thoạt nhìn đơn giản, ai biết bên trong có vấn đề gì chứ? Thấy Dương Phàm vẫn có vẻ thản nhiên, lão Hạ lại nói tiếp:
- Chuyện này trước kia tôi cũng đã phản ánh với Chu lão. Ông ấy cũng tỏ vẻ sẽ hỏi đến một chút, ai ngờ Chu lão lại ra đi như vậy, sự tình liền trì hoãn tới tận bây giờ. Lúc này, đề tài của chúng tôi đang ở thời điểm mấu chốt, mười mấy chuyên gia chờ tiền, cần phải đi Thiên Vực và Tây Vực khảo sát thực địa, giao lưu học tập với các học giả địa phương. Ngài cũng biết Viện Khoa học Xã hội chúng ta đều là dựa vào ăn cơm tài chính, cấp trên không chi tiền, chúng ta sẽ chẳng làm được gì cả.
Không đề cập tới Chu Minh Đạo, trong lòng Dương Phàm cũng coi chuyện này bình thường thôi, tuy nhiên nhắc tới Chu Minh Đạo, trong lòng Dương Phàm hơi giật mình theo bản năng, thầm nhủ lão Hạ này có phải dụng tâm kín đáo hay không? Chẳng lẽ lão già này thấy mình đưa Trương Uy ra cửa, muốn mượn cơ hội để dương danh à? Có suy nghĩ này, kết hợp với ấn tượng đầu tiên đối với lão Hạ, Dương Phàm lập tức có tâm lý phòng ngừa đối với lão.
- Hạ lão, ngài cũng thấy đấy, tôi mới tới viện, có quá nhiều chuyện chưa rõ. Chờ vài ngày, tôi quen thuộc tình hình rồi nói sau được không?
Dương Phàm bắt đầu mỉm cười lấy lệ, tuy nhiên thái độ rất chân thành, lý do cũng rất đầy đủ.
Lão Hạ thật ra không ngờ Dương Phàm lại trơn trượt như vậy. Lời nói này của lão là thật, tuy nhiên đúng là lão là kẻ đối nhân xử thế khá lõi đời, hơn nữa thấy Trương Uy và Dương Phàm có quan hệ không tồi, muốn mượn lực một chút, cho nên trước tiên chạy tới nói chuyện này. Có điều không ngờ Dương Phàm lại nhẹ nhàng gác chuyện này sang một bên như vậy.
- Nếu Phó viện trưởng Dương nói như vậy, tôi đành phải chờ tiếp theo thôi. Tuy nhiên nếu ngài có thời gian, tốt nhất đến viện chúng tôi xem một chút cho biết.
Lão Hạ buông một câu như vậy, coi như khách khí cáo từ.
Thái độ này khiến trong lòng Dương Phàm sinh ra một chút nghi vấn, cảm thấy lão Hạ có vẻ như không nói dối. Không biết tình huống tuyệt không tỏ thái độ, đây là tín ngưỡng nhiều năm làm quan của Dương Phàm. Mặc kệ thái độ của lão Hạ thế nào, nếu chỉ là lời nói của một bên sẽ không thể tác động được Dương Phàm. Hơn nữa, sau khi Chu Minh Đạo qua đời, phó viện trưởng Mã vẫn chủ trì công tác lâm thời. Trước kia khi còn sống, đại đa số công việc đều được Chu Minh Đạo giao cho các phó viện trưởng làm, Dương Phàm cũng không tính toán thay đổi, miễn cho xảy ra phiền toái không cần thiết.
Dương Phàm vẫn có một chút ấn tượng về phó viện trưởng Mã. Khi Chu Minh Đạo còn sống, ông ta vẫn chủ quản khối tài vụ. Bề ngoài thì Chu Minh Đạo rất tín nhiệm ông ta. Dương Phàm vốn giữ nguyên các quy định và phong cách làm việc cũ của Chu Minh Đạo, bởi vậy sẽ không vì lời nói của lão Hạ mà làm ra động tĩnh gì.
Tuy nhiên cũng cần phải xem xét chuyện này một chút, trong viện có không ít đề tài, từng đề tài đều cần dùng tới tiền. Không nắm rõ về tài vụ là không được.
Đang suy nghĩ chuyện này thì ngoài cửa truyền tới một thanh âm lạnh lùng:
- Phó viện trưởng Dương có đây không?
Lý Thắng Lợi khẩn trương đứng lên mở cửa. Sang một môi trường mới, thật ra Lý Thắng Lợi khá bận rộn, hết thảy vốn đã quen thuộc, giờ phải nghiên cứu từ đầu những thứ người trước đã để lại, không ngờ vừa hết khách này lại tới khách khác. Lý Thắng Lợi thầm nghĩ buổi tối xem ra phải tăng ca, bằng không dựa theo xu thế này, khó có thể làm hết việc được.
Ngoài cửa là phó viện trưởng Mã, dáng người trung niên, vẻ mặt lãnh đạm, trên mặt luôn mang theo một tia ngạo khí.
Lý Thắng Lợi đã gặp người này trên hội nghị, tự nhiên biết đây là một trong những lãnh đạo chủ yếu của viện:
- Chào phó viện trưởng Mã!
- Ừ!
Phó viện trưởng Mã gần như không hề nhìn Lý Thắng Lợi, vọt thẳng vào như một cơn gió, thấy Dương Phàm vừa mới đứng lên, cũng không khách khí liền trực tiếp hỏi:
- Vừa rồi lão Hạ tìm đến Phó viện trưởng Dương? Hắn nói cái gì? Người này luôn giở trò, trước khi khi Chu lão còn sống, hắn luôn đâm thọc, không hề có chút đoàn kết nào cả.
Phó viện trưởng Mã bộ dáng nổi giận đùng đùng, dùng thái độ của người già cả, xuất hiện trước mặt Dương Phàm. Nói thật trong lòng Dương Phàm rất không thoải mái, trước kia ở trong viện cũng nhiều lần gặp qua hắn, biết hắn nhất quán đều là cái dạng này. Trời mới biết hắn là như thế nào đạt được tín nhiệm của Chu Minh Đạo, nói chuyện không khách khí một chút nào.
- Phó viện trưởng Mã có chuyện có thể nói từ từ thôi. Thái độ của anh như vậy sao có thể khiến tôi hiểu biết tình huống được?
Dương Phàm khẽ cau mày, thân hình vốn đang đứng lên lại ngồi xuống một cách bình ổn. Anh khách khí thì tôi càng khách khí! Anh cứng rắn thì tôi càng cứng rắn hơn! Đó là tính cách của Dương Phàm.
- Bên phân viện Tôn giáo hàng năm đều không hề vượt quá dự toán. Mặc kệ cấp bao nhiêu đều có thể dùng hết. Tài chính trong viện vốn khó khăn, cấp trên chi rất hữu hạn, tôi có làm gì không đúng đâu? Hắn ta cảm thấy chịu thiệt liền lên gặp anh tố cáo. Nghĩ tôi muốn quản chuyện này sao? Ai quản thì quản, tôi mặc kệ.
Phó viện trưởng Mã vẫn bộ dạng lửa cháy mông, không hề có chút dịu đi.
Trong lòng Dương Phàm, cơn tức giận đã hơi toát ra bên ngoài. Hắn nhẹ nhàng cầm bật lửa lên, châm một điếu thuốc, sau đó dùng bật lửa gõ nhẹ lên bàn, khống chế cảm xúc, chậm rãi nói:
- Phó viện trưởng Mã, mời ngồi xuống, chậm rãi kể lại sự việc xem nào. Hạ lão đến chỗ tôi phản ánh tình huống, anh cảm thấy có gì không đúng không?
Những lời này không nóng không lạnh, trên thực tế lại lộ ra một ý ám chỉ mãnh liệt, chính là ngầm nói rằng: "Họ Mã kia, anh muốn gì thì nói cho rõ ràng. Nơi này hiện tại do ai chủ trì công tác? Ai có quyền quyết định?"
Phó viện trưởng Mã trước kia đã biết Dương Phàm, cảm thấy đây chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, khiêm tốn mà thôi, hiện tại đột nhiên trở về ngồi cùng bàn với mình còn chưa tính, không ngờ còn cao hơn nửa cấp. Nói thật, trong lòng Phó viện trưởng Mã hơi mất cân bằng. Sau khi Chu Minh Đạo qua đời, ông ta là người có cơ hội nhất để lên thay, kết quả là Dương Phàm từ trên trời rơi xuống, không ngờ cấp trên lại trực tiếp bố trí người xuống mà không đôn ông ta lên, khiến Dương Phàm đến chủ trì công tác. Điều này làm cho Phó viện trưởng Mã khó có thể cân bằng tâm lý nổi.
- Dương Phàm, cậu không thể bao che người như thế được. Khi Chu lão còn sống đã nói ông ấy sẽ xử lý, tôi mới nhẫn nại tới bây giờ. Hiện tại…
- Hiện tại làm sao? Anh cảm thấy tôi tuổi trẻ, không thể đứng ở tuyến đầu được phải không? Đồng chí Mã Tông Vĩ, hiện tại tôi mời anh ngồi xuống, nói lại rõ ràng sự tình một lượt. Nơi này là phòng làm việc của Viện trưởng, không phải hậu viện nhà anh.
Dương Phàm mạnh mẽ ném chiếc bật lửa xuống bàn, sắc mặt lập tức lạnh xuống, khí thế nháy mắt bộc phát ra theo động tác này.
Dương Phàm không phát hỏa nhưng vẻ bình tĩnh như một tảng đá ngầm sừng sững giữa dòng nước xiết này còn hiệu quả hơn phát hỏa rất nhiều. Trong Viện Khoa học Xã hội này có rất nhiều lão già kỳ cựu, nếu ai cũng đều giống như vp này, có chút việc đều nháo hết cả lên, vậy sau này Dương Phàm còn làm việc thế nào được? Đây là giai đoạn đầu, cần phải nhắc nhở cho đối phương biết mình là ai, không thể mềm tay được.
Tuy rằng Mã Tông Vĩ và Dương Phàm có cấp bậc giống nhau nhưng lão đã ở lâu năm trong nhà nước, trước kia lại chỉ làm trong mảng nghiên cứu học thuật, sao có thể so về khí thế với kẻ đã làm chúa một phương lâu năm như Dương Phàm? Thái độ của Dương Phàm rất lạnh lùng, Mã Tông Vĩ liền ngây ngẩn cả người, nguyên bản đang nói năng phi thường lưu loát, lập tức nghẹn cả lại.
Giờ khắc này Phó viện trưởng Mã cũng ý thức được một vấn đề, thằng nhóc trẻ tuổi trước kia vẫn đi theo bên người Chu Minh Đạo, khi gặp mình vẫn chào Mã lão, hiện giờ đã trưởng thành. Phó viện trưởng Mã không hề ngốc, rất nhiều chuyện chỉ đơn giản suy nghĩ một chút là có thể hiểu được, vấn đề là trong đầu ông ta luôn có một ý niệm, mình là người lớn tuổi kỳ cựu, có thể làm việc không cần kiêng kỵ. Mấu chốt là quan hệ giữa ông ta và Chu Minh Đạo cũng không tệ lắm. Trước kia Chu Minh Đạo cũng không can thiệp nhiều vào chuyện của ông ta, Dương Phàm là học trò của Chu Minh Đạo, chuyện mà giáo sư của mày còn không quản, mày nhúng tay vào làm gì chứ? Loại quan niệm này là nguyên nhân chủ yếu khiến Mã Tông Vĩ làm càn trước mặt Dương Phàm, kết quả là đụng ngay phải một cái đinh quá rắn.
Nhìn biểu tình lạnh lùng, bình tĩnh của Dương Phàm, trong ánh mắt lộ ra khí thế không thể phản bác, Mã Tông Vĩ không biết nói gì nữa, trong lòng đột nhiên hơi sợ người trẻ tuổi này, bất giác ngồi xuống, khi phản ứng lại định đứng lên, kết quả hơi nâng mông lên lại ngồi xuống, thở phì phì nhìn Dương Phàm không nói.

/644

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status