Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 561: Tâm tính bất đồng

/644


Dương Phàm hiểu được vì sao người này có nhiều tiền mà vẫn không đủ dùng. Xa không nói, chỉ riêng cái tủ bày đồ sứ thời Thanh này, nếu là đồ thật thì dư đủ cho Trần Xương Khoa bao mười mấy cô bé minh tinh. Cuộc sống xa hoa như vậy khiến trong lòng Dương Phàm sinh ra một tia lo lắng mơ hồ. Thấy Dương Phàm khẽ nhíu mày đứng ở phòng khách nhìn bài trí bên trong, trong lòng Trần Xương Khoa hơi toát ra một tia manh mối không ổn, thầm nghĩ mình mang Dương Phàm tới đây liệu có phải là một sai lầm hay không?
Dương Phàm nhẹ nhàng ngồi lên chiếc sô pha bọc da thật cực kỳ đắt tiền, châm một điếu thuốc bình tĩnh nhìn Trần Xương Khoa, không hề xuất hiện những lời lẽ nghiêm khắc như dự tính. Trần Xương Khoa hoài nghi đây là sự yên lặng trước cơn bão táp cho nên hơi không yên quay đầu phất tay, ra hiệu cho cô bé minh tinh đang bưng trà tới tạm thời tránh đi một chút.
Trần Xương Khoa cảm thấy vẫn không thể nhìn thấu Dương Phàm. Nó còn nhỏ hơn mình mấy tuổi, nhưng nó lặng lẽ ngồi đó, lại mơ hồ toát ra một khí thế khiến người kính sợ. Trước kia Trần Xương Khoa còn cảm thấy Dương Phàm đã sống cuộc sống gian khổ từ nhỏ, sau khi dung nhập vào Trần gia sẽ bị cuộc sống xa hoa này nhấn chìm, nhưng không ngờ đã nhiều năm như vậy, trừ việc hơi chú ý một chút về mặt hút thuốc và uống trà thì dường như nó không hề có yêu cầu gì nữa cả. Nhìn cái áo khoác trên người của nó, cũng không biết là đã mua từ bao nhiêu năm trước rồi. Trong ấn tượng của Trần Xương Khoa, gần đây Dương Phàm vẫn chỉ mặc một chiếc áo khoác này, còn mình thì không bao giờ có quần áo nào mặc quá một năm trở lên, tủ quần áo lúc nào cũng đầy ắp, khó có khi mặc lại một chiếc nào.
- Trần gia cây to đón gió lớn, có sự tình gì cần phải chú ý một chút.
Dương Phàm ngồi yên một hồi, không ngờ chỉ nhẹ nhàng nói một câu như vậy.
Kết quả này khiến Trần Xương Khoa vừa không ngờ vừa cảm giác bất an mãnh liệt. Tư thái này của Dương Phàm rất không bình thường. Trần Xương Khoa nghĩ thầm, chẳng lẽ Dương Phàm đang suy xét việc duy trì khoảng cách với mình? Tuyệt đối không thể để loại chuyện này phát sinh được. Trong lòng Trần Xương Khoa phát ra một tín hiệu mãnh liệt. Địa vị của y ở Trần gia không cao, chủ yếu là vì ông cụ khá bất mãn đối với công việc của y. Mặt khác, vì Trần Xương Khoa không hề có tâm tư làm chính trị nên trong lòng Trần Chính Minh vẫn oán giận y, cũng không thèm quản Trần Xương Khoa làm những gì. Ngày nào ông cụ nằm xuống, chỗ dựa vững chắc nhất của Trần gia ngã xuống, không có tam thúc (Trần Chính Hòa) và lão Tứ mạnh mẽ hỗ trợ, Trần Xương Khoa tuyệt đối không thể tiêu dao tự tại như hiện giờ được. Một khi Dương Phàm có chút tỏ vẻ không muốn quản chuyện của Trần Xương Khoa, vậy thì khắp đất Bắc Kinh này sẽ có bao nhiêu ánh mắt đỏ ngầu muốn nhìn chằm chằm vào khối gia sản lớn của Trần Xương Khoa chứ?
- Lão Tứ, chú có việc gì cứ nói thẳng. Đều là anh em nhà mình cả, ngàn vạn lần đừng khách khí. Anh biết, chú cũng vì muốn tốt cho anh.
Trần Xương Khoa nói có vẻ động tình, vừa nói vừa nhìn phản ứng của Dương Phàm. Phát hiện sắc mặt Dương Phàm hơi động dung, Trần Xương Khoa thầm nghĩ đi theo con đường tình cảm đã có tác dụng, lập tức khẩn trương châm thêm lửa:
- Anh cũng biết cuộc sống của mình như vậy sẽ mang đến một ít phức tạp cho mọi người, sau này anh sẽ tận lực chú ý. Anh cam đoan, làm xong vụ cổ phiếu này, đưa công ty ra thị trường chứng khoán xong, anh sẽ rửa tay.
- Cố làm được như thế đi!
Dương Phàm nói xong đứng lên làm bộ phải đi, Trần Xương Khoa thấy tình thế vội vàng đứng lên cười nói:
- Đến đây rồi thì ngồi thêm một lúc. Anh đã hẹn với lão Đại, anh ấy cũng tính tham gia một chút trong việc đưa công ty ra thị trường.
Lời nói lúc trước của Trần Xương Khoa cũng không đả động được Dương Phàm, chỉ có điều con người Dương Phàm có thói quen hàm súc, thích ẩn núp ý tưởng chân thật. Nghe nói Trần Xương Bình cũng tham gia vào vụ này, Dương Phàm xem như hoàn toàn không có ý tưởng. Hai anh em này vẫn tham vọng mò tiền không bao giờ đủ, hiện tại càng ngày càng khiến Dương Phàm lo lắng.
Khuyên sao? Rất rõ ràng sẽ không hề có hiệu quả. Ở Bắc Kinh này có đủ hạng người, tất cả mọi người đều như vậy. Mặc dù có một, hai nhà xui xẻo mò tiền bị phá sản hoặc hỏng chuyện thì xét ở góc độ Dương Phàm, tất cả những kẻ xui xẻo đó đều gục ngã vì nguyên nhân chính trị. Gần như không một lần nào thay đổi quyền loại mà không phát sinh chuyện như vậy. Dương Phàm nhìn thấy cũng không hề ngạc nhiên.
Lo lắng là lo lắng, nhưng trong lòng Dương Phàm phi thường rõ ràng: lợi ích của mọi người là một thể, cùng vinh cùng nhục. Mặc dù biết bọn họ sống cuộc sống thế này sẽ bị lên án nhưng Dương Phàm chỉ có thể buộc lợi ích của chính mình và anh em Trần gia cùng một chỗ. Nếu muốn tránh sụp đổ sau này, Dương Phàm chỉ có cách tranh đoạt càng nhiều quyền lợi lớn hơn nữa, đồng thời bản thân phải cứng rắn hơn nữa.
Thấy Dương Phàm chậm rãi ngồi trở về, Trần Xương Khoa an tâm, cười giải thích:
- Lão Tứ, chú an tâm. Việc bọn anh làm tuyệt đối sẽ không liên lụy đến chú. Sau này chú cứ an tâm làm chuyện của mình, chỉ cần tam thúc và chú còn tại vị, không cần làm bất cứ chuyện gì cho bọn anh. Bọn anh sẽ sống ngoan ngoãn hơn trước.
Lời nói này có ẩn ý chính là khi bị ai nắm lấy nhược điểm, hai anh em Trần gia tuyệt đối sẽ không liên lụy đến chỗ dựa lớn nhất của Trần gia. Lời cam đoan này kỳ thật rất yếu ớt nhưng Dương Phàm cũng không hề muốn xem xét.
Trần Xương Bình tới rất nhanh, cùng tới còn có Tôn Đăng Khoa, La Thành và mấy mỹ nữ. Khẩu vị của Trần Xương Bình vẫn vậy, đi theo bên cạnh là một thiếu phụ đẫy đà. Người phụ nữ năm đó tới tỉnh Giang Nam bàn chuyện khai thác mỏ, hai người đã một lần nói chuyện hôn nhân, hiện tại xem ra không thành.
Tôn Đăng Khoa thấy Dương Phàm lập tức rất nhiệt tình tiến lên bắt tay, hàn huyên một hồi:
- Tứ ca, chúng ta thực sự có duyên quá. Vốn tôi đang muốn xin lỗi việc tối hôm đó mà không có cơ hội. Hiện tại, tôi chính thức xin lỗi ngài vì chuyện anh em thất lễ hôm đó.
Tôn Đăng Khoa nhiệt tình như vậy không chỉ vì nguyên nhân đó mà chủ yếu là có người báo cáo với y, trong bữa cơm trưa, Phó chủ tịch Lý tới phòng của Dương Phàm, còn ở lại một lát. Quan hệ của Phó chủ tịch Lý và Chu Minh Đạo không tồi, gần như tới mức thầy trò. Qua hai lần gặp Dương Phàm, trong lòng Tôn Đăng Khoa đã biến mất ý tưởng hy vọng được Dương Phàm trợ lực gì đó. Khả năng duy nhất chính là Dương Phàm đứng ở bên cạnh xem, đừng đứng sang bên phía đối thủ.
Đông người, lại có thêm mấy người đàn bà, tự nhiên sẽ trở nên náo nhiệt. Cô bé minh tinh bên cạnh Trần Xương Khoa thì thầm một hồi, mấy người phụ nữ kia đều bất giác lén nhìn Dương Phàm. La Thành đề nghị mọi người chơi mạt chược. Dương Phàm không có hứng nên từ chối, lại bị cứng rắn ép ngồi vào bàn. Chủ nhà Trần Xương Khoa đứng ở bên cạnh làm khán giả. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Dương Phàm không quá ham thích mạt chược, cũng không có tâm lý thắng thua, lười biếng tùy tiện đánh loạn. Kỳ quái chính là vận khí của Dương Phàm cực kỳ tốt, nhiều khi một ván bài lên rất tệ mà vẫn thắng.
Đây đã là ván thắng thứ ba liên tục của Dương Phàm. Khi ngả bài ra, Tôn Đăng Khoa còn ai oán nói:
- Quả là trời đất không công bằng, bài của tôi như thế này mà vẫn bị Tứ ca thắng.
- Bạc già không bằng gà son. Lão Tứ này là người có khí thế vượng, hôm nay mấy người chúng ta có lẽ chẳng chiếm được chút tiện nghi nào.
Trần Xương Bình cười phụ họa một câu, Dương Phàm uể oải đẩy đám bài trước mặt nói:
- Nhị ca chơi đi. Tôi đứng xem một hồi.
Dương Phàm vừa nói như vậy, mọi người dường như cũng không còn hứng chơi nữa, đều tỏ vẻ uống rượu nói chuyện là được. Lúc này di động của Dương Phàm có tin nhắn tới, cầm lên thấy là tin nhắn của Tần Hinh "Tối nay có tới không?"
Nhìn thời gian không còn sớm, Dương Phàm vốn muốn về nhà, tuy nhiên lại nhớ ra Trương Tư Tề mang theo con tới thăm Trương đại tướng, liền cắt đứt suy nghĩ này, nhắn tin "sẽ tới".
Dương Phàm cáo từ chạy lấy người, cũng không để người đưa mà tự mình lái xe đi. Mấy người ở lại trong phòng tiếp tục náo nhiệt chơi đùa, Tôn Đăng Khoa đột nhiên thốt lên một câu:
- Tứ ca dường như không quá thích loại người càn quấy như chúng ta nhỉ?
Không khí đột nhiên hơi quỷ dị, La Thành thấy hai anh em Trần gia sắc mặt hơi xấu hổ, vội vàng cười nói:
- Tôn thiếu nói lời này không đúng. Con người Tứ gia là vậy, không thích nơi quá náo nhiệt.
Trần Xương Khoa nói:
- Tôi cảm thấy La Thành nói không toàn diện, lão Tứ dù sao cũng là người ở trong nhà nước. hiện tại vị trí cũng không thấp, có rất nhiều chuyện cần kiêng dè. Chúng ta ở đây quá nhiều hoa cỏ, ong bướm, không quá phù hợp với thân phận của lão Tứ.
Trần Xương Khoa nói xong cười ha hả một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm người thiếu phụ đang sờ soáng trên đùi Trần Xương Bình. Lời nói này quả nhiên là điều tiết không khí rất tốt, Tôn Đăng Khoa nghe xong lập tức cười vỗ tay nói:
- Lời này có lý, chúng ta quả thật là hơi phóng đãng một chút.
Phân tích của Trần Xương Khoa rất đúng trọng tâm, trong lòng Dương Phàm cũng có suy nghĩ tương tự. Đầu tiên, đã lăn lộn lâu năm ở cơ sở, Dương Phàm cũng không quá quen thuộc với loại không khí này. Tiêp theo chính là tâm tính của một kẻ bề trên, khi làm chuyện ăn vụng, luôn không hy vọng bị người nhìn thấy. Hơn nữa, tâm tính của Dương Phàm cũng khác với những người này. Bọn họ theo đuổi là thật nhiều tiền và sự hưởng thụ xa hoa. Dương Phàm lại để ý tới khoái cảm quyền lực và cảm giác thành tựu trên vị trí của mình.
Tâm tính bất đồng, làm cho con người không hòa nhập cũng là không thể tránh khỏi. Kỳ thật từ sâu trong nội tâm, Dương Phàm vẫn khá hâm mộ cuộc sống của mấy kẻ khốn khiếp này. Không có việc gì ai muốn ý phí sức lao động. Cuộc sống không làm mà hưởng, ai lại không muốn chứ? Nhưng Dương Phàm làm gì có được phúc như vậy?
Xe đi tới tiểu khu của Tần Hinh, dừng lại dưới lầu. Sau khi ấn chuông cửa, cửa mở ra, ập vào mặt trước tiên chính là một mùi hương nhè nhẹ.
Đối với nơi thiếu nước như Bắc Kinh thì mưa xuân quả thật là cực kỳ quý giá. Sáng sớm thức dậy, thấy ngoài trời đầy mưa, kéo rèm ra thì đập vào mắt chính là mưa giăng đầy trời như tơ. Gió lạnh ập vào mặt nhưng không hề có cảm giác lạnh lẽo. Một vài giọt nước mưa nhỏ rơi xuống mặt khiến người ta có cảm giác tinh thần phấn chấn.
Một thân thể mềm mại dán vào lưng. Dương Phàm không quay đầu lại, vẫn lặng lẽ chăm chú ngắm thành thị trong màn mưa. Thời tiết này vẫn thường xuyên thấy vào mùa xuân ở tỉnh Giang Nam hàng năm. Trong nháy mắt này, Dương Phàm đột nhiên sinh ra ảo giác, những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ biến thành phong cảnh ruộng vườn, cây cối, mình đang đứng trên một chiếc cầu nhỏ hứng mưa xuân sáng sớm.
- Anh nghĩ gì thế?
Giọng nói phía sau nhẹ nhàng, dịu dàng kéo Dương Phàm lại với sự thật.
Dương Phàm khẽ thở dài nói:
- Không thể quay lại được quá khứ!
Tần Hinh không rõ ý tứ trong lời nói này, nhưng mơ hồ cảm thấy Dương Phàm đang cảm khái. Sau khi Dương Phàm rời đi, Tần Hinh dọn dẹp một chút rồi mang Du Du tới công ty. Hôm nay có một bộ phim mới cần tuyên cáo.
Sau khi xuống xe, Tần Hinh gặp đạo diễn Trang cũng vừa xuống xe, đang vặn lưng, vặn sườn. Hai người nhìn nhau cười, Trang Tiểu Lục đi tới, hạ giọng cười hỏi:
- Tôi nghe nói, Tôn đại thiếu gia gặp hạn trước mặt anh ấy hả?
Trên mặt Tần Hinh hiện lên một tia kiêu ngạo, cố ra vẻ bình thản nói:
- Tin tức của đạo diễn Trang linh thông thật. Chỉ là cùng ăn với nhau thôi mà.
Nói tới đây, Tần Hinh lại chuyển đề tài, cười nói:
- Nghe nói còn thiếu nhân vật nữ số ba, anh ấy khá thưởng thức Du Du.
Tần Hinh hơi hơi thở dài nói:
- Tôi làm gì có quyền đó? Đều là hoa tàn bướm nát, anh ấy đồng ý ra mặt vì tôi như vậy, còn muốn thế nào nữa?
Trang Tiểu Lục ngẫm nghĩ một chút, lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, giơ ngón tay cái lên, nói:
- Cao! Chuyện này tôi có thể làm chủ. Xin chuyển giúp tôi lời thăm hỏi tới anh ấy!
Trong lúc vô tình, Trang Tiểu Lục đã đổi sang bộ mặt cười lấy lòng. Kỳ thật, sau khi Tần Hinh tham gia bộ phim này, thái độ của Trang Tiểu Lục đã không thân thiết như năm đó nữa, chỉ có điều sau một câu chuyện tối qua đã lặng lẽ phát sinh biến hóa.
Hai người từ đầu tới đuôi cũng chưa hề nhắc tới tên của Dương Phàm, tuy nhiên trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng. Đối với Trang Tiểu Lục mà nói, Dương Phàm là đại nhân vật mà chỉ cần một câu nói là có thể khiến mình biến mất khỏi giới giải trí. Việc nhỏ bố trí một nhân vật nữ số ba mà cũng phải để Dương Phàm tự mở miệng, đó mới là không thức thời. Điều đáng tiếc duy nhất chính là mình không thể tự thân nịnh nọt một chút. Từ góc độ khác mà nói, thái độ của Trang Tiểu Lục đối với Dương Phàm không chỉ đơn giản là kính sợ. Năm đó nếu Dương Phàm không giơ tay nói hai câu tán dương, hắn sao có thể được như hôm nay chứ?
Lúc này Du Du đã đi tới, Trang Tiểu Lục mỉm cười nhìn kỹ Du Du từ trên xuống dưới một lượt khiến cô hơi sợ hãi, sau đó mới chậm rãi nói:
- Hinh tỷ đề cử cô làm nữ diễn viên số ba. Chuyện này tôi làm chủ. Tiểu Du chuẩn bị đi.
Xưng hô cũng thay đổi, lúc trước hai người đều là nói thẳng tên, hiện tại thay đổi cách xưng hô thân thiết hơn hẳn.
Từ sau khi ở nước ngoài về, cử chỉ của Tần Hinh vẫn phi thường khiêm tốn, tuy nhiên hôm nay mặt hơi ngẩng cao hơn một chút. Khi mới tới gần cửa lớn của công ty, cô bé minh tinh nổi bật gần đây cũng đã tới, thấy Tần Hinh từ xa đã chạy tới, thân thiết tiếp đón:
- Tần Hinh tỷ, sớm thế!
Lần này mấy nhân viên lễ tân của công ty đều suýt nữa rớt cả tròng mắt ra ngoài. Mấy nhân viên công ty chuẩn bị đi vào cũng ngẩn người. Con bé này hôm nay uống nhầm thuốc hay sao vậy? Gần đây cô ta vẫn vui vẻ vì chèn ép được Tần Hinh, sao hôm nay lại biến hóa lớn như thế chứ?
Càng không ngờ chính là, Tần Hinh chỉ đơn giản gật đầu đối với vẻ thân thiết của cô ta, không hề dừng chân lại mà chậm rãi đi tới nói:
- Sớm chút!
Phong thái ngọc nữ thanh thuần năm xưa đã trở lại.
Dương Phàm không hề biết sự tình phát sinh trên người Dương Phàm. Một người có thể thay đổi vận mệnh của người khác thường thường sẽ không chú ý tới vận mệnh của mình. Dương Phàm có việc cần làm, sáng sớm vừa tới văn phòng, Phó viện trưởng Mã đã chờ ở cửa.
- Phó viện trưởng Dương đến rồi à!
Từ xa, Phó viện trưởng Mã đã mở miệng chào hỏi.
Dương Phàm mỉm cười gật đầu nói:
- Sớm! Làm phiền ngài chờ ở đây, có việc gì gấp sao?
Phó viện trưởng Mã rất muốn nói là mình mới tới, tuy nhiên do dự một chút liền quyết định nói thật:
- Chuyện mà Phó viện trưởng Dương nói lần trước, tôi trở về suy nghĩ thật lâu, cảm thấy rất có đạo lý. Hôm nay tới chỗ ngài sớm như vậy để chờ ngài. Chỉ cần đề nghị này của ngài được thực hiện, tôi cũng có thể giảm được rất nhiều việc.
Dương Phàm đưa Phó viện trưởng Mã vào phòng làm việc, bảo Lý Thắng Lợi pha trà. Hai người ngồi xuống, Phó viện trưởng Mã vội vàng nói:
- Tôi còn có chút bổ sung đối với đề nghị của ngài, chính là sau này phân phối tài chính cho các đề tài sẽ do các phân viện báo cáo, lãnh đạo các phân viện và lãnh đạo tổng viện sẽ họp biểu quyết, chỉ cần được hơn nửa số phiếu là thông qua. Nếu tồn tại vấn đề nghiêm trọng cần tranh luận, sẽ do phiếu của ba vị lãnh đạo chủ quản tổng viện quyết định.
Nghe đến đó, nụ cười trên mặt Dương Phàm hơi vặn vẹo một chút, liếc nhìn Phó viện trưởng Mã một cái đầy thâm ý. Dựa theo ý kiến bổ sung này, trong cuộc họp phân phối tài chính, tất cả những người chuyên nghiên cứu học vấn này sẽ đều đặt đề tài của mình lên vị trí số một. Văn mình vợ người, có ai cho là đề tài của mình thua kém người khác chứ. Trừ một số ít học giả đức cao vọng trọng, khẳng định rằng việc phân phối tài chính cho các đề tài sẽ rất khó đạt được nhất trí. Kết quả cuối cùng chính là, quyền quyết định lại tập trung trong tay ba vị lãnh đạo tổng viện. Phó viện trưởng Mã biết quay đầu lại đúng lúc, nhảy ra đón ý nói hùa theo Dương Phàm như vậy quả thật ra rất khổ tâm. Điểm ích lợi của việc bổ sung này chính là quyền lợi cuối cùng chủ yếu tập trung trên tay Dương Phàm.
Nếu Dương Phàm đồng ý bổ sung này, như vậy có thể nắm quyền kinh tế trong tay, nhưng cũng theo đó là vô số phiền toái. Loại chuyện này đã phản lại ý nghĩ muốn nghỉ ngơi khi tới Viện Khoa học Xã hội của Dương Phàm. Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút cười nói:
- Như vậy đi, sau này anh và phó viện trưởng Bành vất vả thêm một chút. Khi xuất hiện tranh luận cần điều giải mà hai người không giải quyết được thì báo tôi đến, thuyết minh ý kiến của hai người, tôi sẽ xem xét xử lý. Nếu Phó viện trưởng Mã không có ý kiến gì, vậy cứ quyết định như thế. Chiều nay sẽ họp ra quyết định.
Phó viện trưởng Mã vừa nghe thấy lời này, lập tức hai mắt sáng lên. Lời này của Dương Phàm có nghĩa là ủy quyền, mặc dù quyền quyết định cuối cùng vẫn là ở Dương Phàm, dường như phó viện trưởng Bành cũng dính được vào một chút, nhưng mỗi phó viện trưởng đều có phân công cụ thể, lão Bành cũng không còn trẻ nữa, sắp về hưu rồi, quyền quyết định chủ yếu lại về tay Phó viện trưởng Mã.
Giờ khắc này, Phó viện trưởng Mã mới cảm nhận được rằng nghe theo lãnh đạo quả thật là tốt, đồng thời cũng có thể mơ hồ ý thức được, Dương Phàm đã hơi có ý tứ ngả theo mình mà không còn uy hiếp nữa. Nụ cười trên mặt Phó viện trưởng Mã càng rạng rõ, liên tục gật đầu nói:
- Phó viện trưởng Dương trăm công ngàn việc, tôi quả thật không suy tính kỹ. Khi trở về, tôi sẽ chỉnh sửa lại ý tứ của ngài về chế độ này, chiều nay triển khai trong hội nghị.
Lời này khiến Dương Phàm thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, trăm công ngàn việc cái rắm gì chứ? Có mà nhàn nhã quá mới đúng. Chuyện này cứ như vậy, tranh đoạt quyền lợi ở nơi dày đặc không khí học thuật thế này chẳng có gì là thú vị. Một khi thực hiện chế độ mới, đã hạn chế khá lớn quyền lợi của Phó viện trưởng Mã, đồng thời cũng có thể khiến lãnh đạo các phân viện bên dưới có thể tham dự vào chuyện này.
Trong hội nghị buổi chiều, lần đầu tiên Dương Phàm lấy thân phận người phụ trách Viện Khoa học Xã hội chủ trì hội nghị, đề xuất phương án mới, chiếm được sự hưởng ứng của toàn bộ các phân viện bên dưới. Trước kia, việc phân phối tài chính không phải chuyện của bên dưới, hiện tại có thể cho mọi người tham dự, ai cũng có cảm giác vinh quang vì được coi trọng. Nguyên bản, những người này vẫn có ý nghĩ hơi không phục đối với kẻ hậu sinh vãn bối Dương Phàm, lúc này đều tan rã trước chế độ mới này.
Dương Phàm kéo dài ý nghĩ chủ trì vô vi của Chu Minh Đạo, khiến cho hắn có thể tiếp tục nhàn nhã ở Viện Khoa học Xã hội. Chế độ mới cũng xoa dịu đáng kể các mâu thuẫn, quyền lợi mơ hồ còn được tập trung.
... ..... ..... ..... ..... ..... ..... ....
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, mấy ngày nay, Tôn Đăng Khoa khá chịu khó chạy tới Viện Khoa học Xã hội. Gần như mỗi lần Dương Phàm đều nhẹ nhàng đuổi đi, dường như không thèm để ý Tôn Đăng Khoa này. Dương Phàm hàm súc biểu đạt ý nghĩ không muốn tham gia vào khiến Tôn Đăng Khoa cũng dần dần buông tha.
Việc sửa sang các di cảo của Chu Minh Đạo cũng rất thuận lợi, những giáo sư già đều rất nể tình, cùng với Dương Phàm chỉnh sửa lại những bản thảo của Chu Minh Đạo với thái độ rất cẩn thận. Từ điểm đó có thể thấy được quan hệ của Chu Minh Đạo ở trong Viện Khoa học Xã hội này rất tốt.
Nửa năm yên ổn trôi qua, những di cảo của Chu Minh Đạo rốt cục cũng được xuất bản. Cuộc sống ở Viện Khoa học Xã hội kiến khí chất vốn trầm ổn của Dương Phàm lại thêm ba phần khí vị của học giả. Thân thể của Trần lão đã yếu đi nghiêm trọng kể từ mùa hè, hiện tại đã không thể rời khỏi xe lăn. Thân thể của Trương đại tướng cũng tuột dốc rất mạnh. Không sức mạnh nào có thể chống lại được tuổi già.
Theo một năm sống ở Bắc Kinh của Dương Phàm, tình cảm cha con của Dương Phàm và Trần Chính Hòa cũng ấm áp hẳn lên. Hai người thường xuyên ở nhà gặp mặt nói chuyện. Càng tiếp xúc, Dương Phàm càng cảm nhận được dụng tâm khi cố gắng ở nhà với mình đối với một người trăm công ngàn việc như Trần Chính Hòa.
Một buổi tối đầu thu, Dương Phàm vừa mới hết giờ về nhà, từ xa đã nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện. Giọng nói khá quen thuộc nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.
Vừa xuống xe, Trương Tư Tề ra đón. Dương Phàm cười thấp giọng hỏi:
- Ai tới? Là khách của bố à?
Trong nhà Trần Chính Hòa rất khó có khách đến. Tình hình chung đều là nói chuyện ở cơ quan hoặc nói chuyện khi ăn cơm ở bên ngoài. Khách có thể vào trong nhà đều rất ít.
Trương Tư Tề cười lắc đầu, hạ giọng nói:
- Là tới tìm anh. Anh đoán thử xem là ai nào?
Dương Phàm không khỏi lộ ra một tia cười khổ nói:
- Anh sợ nhất đoán. Về sau có thể đừng cho anh đoán hay không?
Trương Tư Tề bật cười, ánh mắt liếc vào bên trong, nói:
- Anh tự vào xem đi. Em đoán có lẽ anh lại phải đổi chỗ rồi.
Có ý tứ gì? Mang theo nghi vấn này, Dương Phàm lững thững đi lên bậc thang, cất bước đi vào phòng khách, thấy một bóng dáng quen thuộc "Sao lại là ông ta? Ông ta đến đây làm gì?"
Trần Chính Hòa đang ngồi đối diện với Hác Nam. Vị Bí thư Tỉnh ủy vốn rất mãnh liệt với Dương Phàm này hôm nay không ngờ tự mình tới nhà. Đương nhiên hắn là đến gặp Trần Chính Hòa, bất cứ kẻ nào đều chỉ có thể lý giải như vậy.
Dương Phàm sững sờ ở cửa, Hác Nam thật ra phản ứng rất nhanh, liếc mắt một cái liền thấy Dương Phàm tiến vào.
- Ha ha, Dương Phàm! Bao lâu không gặp. Thằng bé này, lần trước đến Uyển Lăng cũng không đến gặp tôi, có việc chỉ biết tìm tôi để tố cáo.
Hác Nam có vẻ phi thường thân thiết, chủ động đứng lên vươn tay.
Người biết sẽ kinh ngạc vì biểu hiện của Hác Nam, người không biết còn tưởng hai người này rất thân thiết. Dương Phàm hơi ngây ra một chút lập tức có phản ứng, bước nhanh lên hai bước, không cho Hác Nam cơ hội bước tới, hai tay sớm giơ ra phía trước.
- Bí thư Hác, sao ngài lại đến đây thế?
Dương Phàm biểu hiện cũng rất "thân thiết!"
Hai tay nắm thật chặt, Hác Nam nói có vẻ rất tự nhiên:
- Tôi tới Bắc Kinh có việc, tiện thể tới thăm lão thủ trưởng. Năm đó ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương, tôi đã được ông dạy bảo không ít. Lão thủ trưởng nói tới Chính Hòa huynh và cậu, tôi liền thuận đường lại đây quấy rầy một phen.
Việc lấy cớ thuận đường này rất không không có sức thuyết phục, nhưng mọi người cũng không thèm để ý.
Dương Phàm gần như là lén liếc nhìn Trần Chính Hòa, trong lòng hơi hơi thở dài một tiếng, trời mới biết bọn họ lại đạt thành hiệp nghị hợp tác gì.
Trần Chính Hòa đứng lên cười nói:
- Đều đừng khách khí nữa. Lão Hác, buổi tối lưu lại ăn cơm nhé, có thời gian thì đừng khách khí.
Ba người ngồi xuống, Hác Nam cười hỏi:
- Làm việc ở Viện Khoa học Xã hội thế nào? Có cảm thấy gì thú vị không?
- Đều là cách mạng cần, ở đâu không phải đều vì nhân dân phục vụ chứ?
Dương Phàm thản nhiên đáp lại một câu.
Hác Nam nghe xong cười ha ha nói:
- Thằng ranh này, lại nói kiểu đó với tôi. Viện Khoa học Xã hội là nơi dưỡng lão, cậu còn trẻ, chui vào đó làm gì? Tôi đã xin chỉ thị của Trần lão, cậu cùng tôi quay về tỉnh Giang Nam.
- Bí thư Hác, không phải ngài làm bộ trưởng chủ nhiệm ủy ban tổ chức Trung ương đảng sao?
Dương Phàm rụt rè cười hỏi, thoáng biểu đạt ý tứ từ chối. Mặc kệ Hác Nam và Trần Chính Hòa đã nói chuyện với nhau thế nào, nguyên tắc của Dương Phàm là không có lý do đầy đủ thì không thể động.

/644

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status