Trời vừa tờ mờ sáng, hai cô đã thức dậy, chuẩn bị sách vở, cùng nhau lên giảng đường. Khoảnh khắc tiếng chuông báo giờ vào học ngân lên, cũng là lúc Hà cảm thấy hồi hộp nhất, trống ngực đập mạnh từng hồi dữ dội. Người Nhật rất chú trọng giờ giấc cho nên tiếng chuông vừa dứt, cô Akako đã bước vào lớp, cả phòng đứng lên cuối chào, cô Akako cũng dịu dàng cúi nhẹ đầu chào lại các em sinh viên.
Hôm nay, cô chọn cho mình một chiếc váy màu đỏ đằm thắm, dài tới đầu gối, bó sát hai chân thon và trắng nõn. Cô Akako có một cách dạy học rất đặc biệt. Cô sẽ giao cho mỗi nhóm một chủ đề, mỗi nhóm tự mình tìm hiểu những vấn đề xoay quanh chủ đề đó, sau đó cùng nhau thảo luận, nếu có gì không hiểu, đặt câu hỏi, cô sẽ trả lời ngay trên lớp. Cô Akako nói rằng: “ có như vậy các em mới phát huy được khả năng cũng như sự sáng tạo của mình”. Hôm nay, cô chỉ bàn giao chủ đề cho từng nhóm và mỗi người hãy tự chọn cho mình một nhóm để học tập, một nhóm có từ ba đến năm em không được quá năm, vì nhiều quá, hiệu quả học sẽ không cao.
Cô cúi chào và cho lớp nghĩ. Hà và Tiểu Ngôn cũng vội vã tìm người cho đội của mình. Thật trùng hợp, hai cô vừa quay ra sau bắt gặp hai cặp mắt cũng đang nhìn mình như có ý....
Tiểu Ngôn nhanh nhảu:
- Hai bạn có muốn cùng bọn mình lập nhóm không ?:33.jpg:
Anh chàng da trắng, tóc vàng hoe mỉm cười:
- Thế thì còn gì tốt bằng. :77.jpg:
Để hiểu thêm về hai người bàn mới quen, Hà đề nghị:
- Bốn chúng ta đi uống gì đó nhé?
Cả đám cùng gật đầu đồng ý.
Akira đưa mọi người đến một quán ăn bình dị, nhưng không kém phần tao nhã trong lòng thành phố Yokohama. Quán trang trí theo phong cách truyền thống Nhật Bản. Món ăn chủ đạo ở đây là trà sữa và bánh mochi. Lần đầu tiên Hà được uống trà sữa ngon đến thế, lần đầu tiên Hà được thưởng thức món bánh mochi tuyệt vời đến thế. Hà ngồi ăn ngấu nghiến “ ôi bánh mochi hương so-co-la, :p ôi mochi hương trà xanh, ôi mochi hương anh đào :p.... Cái nào cũng tuyệt vời ông mặt trời :p”.
Người Nhật ăn uống rất từ tốn, nhã nhặn, giống như phong cách uống trà đạo, cho nên khi thấy thái độ ăn “ bạo dạng” của Hà, Akira cảm thấy khó chịu vô cùng:
- Phong cách ăn uống của người Việt là như thế sao? Khi ăn buffet chắc “ náo nhiệt” lắm nhỉ?
Đang ăn ngon lành, nghe câu nói của Akira vừa thốt lên, Hà phun toàn bộ “tinh túy” trong miệng mình vào cả khuôn mặt điển trai, cùng chiếc áo trắng tinh của Akira, rồi ho sặc sụa. Tiểu Ngôn hoảng hốt:
- Bạn sao rồi, nè uống đi..từ từ thôi. Vừa nâng cốc nước cho bạn, Tiểu Ngôn vừa vỗ lưng như cho em bé uống sữa.
Akira nhăn mặt, nghiến răng :12.jpg-89:, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Ryan chỉ còn biết há hóc mồm, ngồi ôm bụng cười khanh khách.
Hà cảm thấy bị xúc phạm “tại sao hắn có thể nói ra những lời lẽ xem thường người khác đến thế :10.jpg:”..... Hà rơm rớm nước mắt, đứng lên từ giã hai bạn rồi về trước, không quên nói thầm vào tai Tiểu Ngôn: “ nhớ khi về mua cho mình mấy cái bánh mochi nữa nhé :53.jpg:”.
Tiểu Ngôn lắc đầu, cười khổ: “ mình cứ tưởng là từ nay không thèm ăn bánh mochi nữa chứ :35.jpg:”.Hà bước từng bước trên vỉa hè, dòng người qua lại tấp nập. Ở đây, con người ít sử dụng xe máy, phương tiện đi lại chủ yếu là xe đạp, xe buýt hay tàu điện, những nhà khá giả, giàu có hơn thì đi ô tô. Nhìn những chiếc xe ô tô chạy bon bon trên làn đường quy định của mình, dù có bị áp tắc giao thông, Hà thầm cảm thán trong lòng: “ ý thức người Nhật thật tốt”, nhưng sau đó nhớ lại câu nói chế giễu của Akira, cô thấy tức giận vô cùng. “ Người Việt Nam có câu “trời đánh cũng tránh bữa ăn”, hắn có cần “ dạy dỗ” ta ngay trên bàn ăn thế không, ăn chưa no nữa”. Cô xoa xoa cái bụng còn kêu “ ọt...ọt..:36.jpg:”. 3q-cu-hanh-song-ngu.png 3q-cu-hanh-song-ngu.png 3q-cu-hanh-song-ngu.png Hà đang nằm trên giường đọc sách thì cô bạn Tiểu Ngôn về. Tiểu Ngôn quơ quơ bịch bánh mochi màu sắc sặc sỡ trước mặt Hà : “ mochi về rồi đây”. Hà vội bỏ cuốn sách, tóm ngay bọc bánh vào lòng hí hửng:
- Cảm ơn Tiểu Ngôn nhé!
Tiểu Ngôn cười nói:
- Mình cũng có mua bánh dày, tối này chúng ta cùng đi ngắm trăng. Bánh dày này ngon lắm đó, Akira đích thân dẫn mình đến tiệm bánh dày nổi tiếng nhất ở đây. Nhóm mình có một “thổ địa” cũng tốt nhỉ.
Hà tức tối:
- Mình thì thấy thật tồi tệ. Tiểu Ngôn xem thái độ khinh thường ra mặt của hắn khi sáng có quá đáng không chứ.
Tiểu Ngôn giải thích:
- Âyza, thật ra Akira rất nhiệt tình và tốt bụng, nhưng có điều Hà không biết là cậu ta từ nhỏ đã được cha mẹ dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc, đến nỗi trước khi ăn, anh ấy cũng thường nói “tadakimasu”, có nghĩa là “ xin mời”.
Hà há hóc:
- Ăn cơm mà cũng nguyên tắc thế à? Nhưng nói “itadakimasu” để làm gì?
Ngôn tiếp túc thao thao bất tuyệt:
- Nó nhấn mạnh sự cảm ơn đến người đã cất công chuẩn bị bữa ăn. Khi ăn xong họ lại cảm ơn một lần nữa “gochiso sama deshita” có nghĩa là “cảm ơn vì bữa ăn ngon”.
Hà ôm đầu:
- Sao mà rắc rối thế?
Tiểu Ngôn thắc mắc:
- Vậy trước khi qua đây, Hà không tìm hiểu phong tục, tập quán của người Nhật sao?
Hà lè lưỡi, ngại ngùng trả lời:
- Mình chỉ xem sơ sơ, không nghiên cứu sâu như bạn.
Tiểu Ngôn nhảy lên tầng trên, lục lội gì đó, phút chốc bay xuống:
- Cho Hà nè, rãnh rỗi thì đọc đi.
Hà cầm cuốn sách trên tay “ Văn hóa Nhật Bản”, toàn bộ được viết bằng tiếng Nhật nên Hà có thể đọc được. 3q-cu-hanh-song-ngu.png 3q-cu-hanh-song-ngu.png 3q-cu-hanh-song-ngu.png Đúng là một buổi tối trăng thanh gió mát, không mây đen, không mưa to như đêm qua, Hà và Tiểu Ngôn ngồi trên thảm cỏ phía sau ký túc xá. Lúc này, không gian thật yên tĩnh, gió thổi nhè nhẹ làm tâm hồn con người cảm thấy thư thái, thoải mái. Trăng đã lên cao, ánh trăng tròn vành vạch, sáng lung linh, Hà ngước nhìn luôn miệng tấm tắc khen ngợi. Từ xa, bóng hai người đàn ông đang tiến lại gần. Hà nhận ra anh chàng điển trai người Anh tên Ryan và ông bạn người Nhật khó khăn Akira. Hà nhăn mặt:
- Tiểu Ngôn mời hai người họ nữa à?
Tiểu Ngôn vừa vẫy tay vừa trả lời:
- Ùm, sáng nay mình mua bánh dày, họ mua rượu nho, cả đám hẹn cùng ngắm trăng.
Bốn người ngồi trên thảm cỏ ăn bánh dày, uống rượu nho, trò chuyện rôm rã. Hà cảm thấy ám lực nặng nề khi đối diện với Akira. Chốc chốc, Hà liếc nhìn Akira ánh mắt như muốn nói : “ Hãy xin lỗi mình chuyện lúc sáng đi, xin lỗi đi... :confused:”. Nhưng đổi lại vẫn là ánh mắt ấy, hờ hững, cứ ngỡ mình vô tội.
Hôm nay, cô chọn cho mình một chiếc váy màu đỏ đằm thắm, dài tới đầu gối, bó sát hai chân thon và trắng nõn. Cô Akako có một cách dạy học rất đặc biệt. Cô sẽ giao cho mỗi nhóm một chủ đề, mỗi nhóm tự mình tìm hiểu những vấn đề xoay quanh chủ đề đó, sau đó cùng nhau thảo luận, nếu có gì không hiểu, đặt câu hỏi, cô sẽ trả lời ngay trên lớp. Cô Akako nói rằng: “ có như vậy các em mới phát huy được khả năng cũng như sự sáng tạo của mình”. Hôm nay, cô chỉ bàn giao chủ đề cho từng nhóm và mỗi người hãy tự chọn cho mình một nhóm để học tập, một nhóm có từ ba đến năm em không được quá năm, vì nhiều quá, hiệu quả học sẽ không cao.
Cô cúi chào và cho lớp nghĩ. Hà và Tiểu Ngôn cũng vội vã tìm người cho đội của mình. Thật trùng hợp, hai cô vừa quay ra sau bắt gặp hai cặp mắt cũng đang nhìn mình như có ý....
Tiểu Ngôn nhanh nhảu:
- Hai bạn có muốn cùng bọn mình lập nhóm không ?:33.jpg:
Anh chàng da trắng, tóc vàng hoe mỉm cười:
- Thế thì còn gì tốt bằng. :77.jpg:
Để hiểu thêm về hai người bàn mới quen, Hà đề nghị:
- Bốn chúng ta đi uống gì đó nhé?
Cả đám cùng gật đầu đồng ý.
Akira đưa mọi người đến một quán ăn bình dị, nhưng không kém phần tao nhã trong lòng thành phố Yokohama. Quán trang trí theo phong cách truyền thống Nhật Bản. Món ăn chủ đạo ở đây là trà sữa và bánh mochi. Lần đầu tiên Hà được uống trà sữa ngon đến thế, lần đầu tiên Hà được thưởng thức món bánh mochi tuyệt vời đến thế. Hà ngồi ăn ngấu nghiến “ ôi bánh mochi hương so-co-la, :p ôi mochi hương trà xanh, ôi mochi hương anh đào :p.... Cái nào cũng tuyệt vời ông mặt trời :p”.
Người Nhật ăn uống rất từ tốn, nhã nhặn, giống như phong cách uống trà đạo, cho nên khi thấy thái độ ăn “ bạo dạng” của Hà, Akira cảm thấy khó chịu vô cùng:
- Phong cách ăn uống của người Việt là như thế sao? Khi ăn buffet chắc “ náo nhiệt” lắm nhỉ?
Đang ăn ngon lành, nghe câu nói của Akira vừa thốt lên, Hà phun toàn bộ “tinh túy” trong miệng mình vào cả khuôn mặt điển trai, cùng chiếc áo trắng tinh của Akira, rồi ho sặc sụa. Tiểu Ngôn hoảng hốt:
- Bạn sao rồi, nè uống đi..từ từ thôi. Vừa nâng cốc nước cho bạn, Tiểu Ngôn vừa vỗ lưng như cho em bé uống sữa.
Akira nhăn mặt, nghiến răng :12.jpg-89:, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Ryan chỉ còn biết há hóc mồm, ngồi ôm bụng cười khanh khách.
Hà cảm thấy bị xúc phạm “tại sao hắn có thể nói ra những lời lẽ xem thường người khác đến thế :10.jpg:”..... Hà rơm rớm nước mắt, đứng lên từ giã hai bạn rồi về trước, không quên nói thầm vào tai Tiểu Ngôn: “ nhớ khi về mua cho mình mấy cái bánh mochi nữa nhé :53.jpg:”.
Tiểu Ngôn lắc đầu, cười khổ: “ mình cứ tưởng là từ nay không thèm ăn bánh mochi nữa chứ :35.jpg:”.Hà bước từng bước trên vỉa hè, dòng người qua lại tấp nập. Ở đây, con người ít sử dụng xe máy, phương tiện đi lại chủ yếu là xe đạp, xe buýt hay tàu điện, những nhà khá giả, giàu có hơn thì đi ô tô. Nhìn những chiếc xe ô tô chạy bon bon trên làn đường quy định của mình, dù có bị áp tắc giao thông, Hà thầm cảm thán trong lòng: “ ý thức người Nhật thật tốt”, nhưng sau đó nhớ lại câu nói chế giễu của Akira, cô thấy tức giận vô cùng. “ Người Việt Nam có câu “trời đánh cũng tránh bữa ăn”, hắn có cần “ dạy dỗ” ta ngay trên bàn ăn thế không, ăn chưa no nữa”. Cô xoa xoa cái bụng còn kêu “ ọt...ọt..:36.jpg:”. 3q-cu-hanh-song-ngu.png 3q-cu-hanh-song-ngu.png 3q-cu-hanh-song-ngu.png Hà đang nằm trên giường đọc sách thì cô bạn Tiểu Ngôn về. Tiểu Ngôn quơ quơ bịch bánh mochi màu sắc sặc sỡ trước mặt Hà : “ mochi về rồi đây”. Hà vội bỏ cuốn sách, tóm ngay bọc bánh vào lòng hí hửng:
- Cảm ơn Tiểu Ngôn nhé!
Tiểu Ngôn cười nói:
- Mình cũng có mua bánh dày, tối này chúng ta cùng đi ngắm trăng. Bánh dày này ngon lắm đó, Akira đích thân dẫn mình đến tiệm bánh dày nổi tiếng nhất ở đây. Nhóm mình có một “thổ địa” cũng tốt nhỉ.
Hà tức tối:
- Mình thì thấy thật tồi tệ. Tiểu Ngôn xem thái độ khinh thường ra mặt của hắn khi sáng có quá đáng không chứ.
Tiểu Ngôn giải thích:
- Âyza, thật ra Akira rất nhiệt tình và tốt bụng, nhưng có điều Hà không biết là cậu ta từ nhỏ đã được cha mẹ dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc, đến nỗi trước khi ăn, anh ấy cũng thường nói “tadakimasu”, có nghĩa là “ xin mời”.
Hà há hóc:
- Ăn cơm mà cũng nguyên tắc thế à? Nhưng nói “itadakimasu” để làm gì?
Ngôn tiếp túc thao thao bất tuyệt:
- Nó nhấn mạnh sự cảm ơn đến người đã cất công chuẩn bị bữa ăn. Khi ăn xong họ lại cảm ơn một lần nữa “gochiso sama deshita” có nghĩa là “cảm ơn vì bữa ăn ngon”.
Hà ôm đầu:
- Sao mà rắc rối thế?
Tiểu Ngôn thắc mắc:
- Vậy trước khi qua đây, Hà không tìm hiểu phong tục, tập quán của người Nhật sao?
Hà lè lưỡi, ngại ngùng trả lời:
- Mình chỉ xem sơ sơ, không nghiên cứu sâu như bạn.
Tiểu Ngôn nhảy lên tầng trên, lục lội gì đó, phút chốc bay xuống:
- Cho Hà nè, rãnh rỗi thì đọc đi.
Hà cầm cuốn sách trên tay “ Văn hóa Nhật Bản”, toàn bộ được viết bằng tiếng Nhật nên Hà có thể đọc được. 3q-cu-hanh-song-ngu.png 3q-cu-hanh-song-ngu.png 3q-cu-hanh-song-ngu.png Đúng là một buổi tối trăng thanh gió mát, không mây đen, không mưa to như đêm qua, Hà và Tiểu Ngôn ngồi trên thảm cỏ phía sau ký túc xá. Lúc này, không gian thật yên tĩnh, gió thổi nhè nhẹ làm tâm hồn con người cảm thấy thư thái, thoải mái. Trăng đã lên cao, ánh trăng tròn vành vạch, sáng lung linh, Hà ngước nhìn luôn miệng tấm tắc khen ngợi. Từ xa, bóng hai người đàn ông đang tiến lại gần. Hà nhận ra anh chàng điển trai người Anh tên Ryan và ông bạn người Nhật khó khăn Akira. Hà nhăn mặt:
- Tiểu Ngôn mời hai người họ nữa à?
Tiểu Ngôn vừa vẫy tay vừa trả lời:
- Ùm, sáng nay mình mua bánh dày, họ mua rượu nho, cả đám hẹn cùng ngắm trăng.
Bốn người ngồi trên thảm cỏ ăn bánh dày, uống rượu nho, trò chuyện rôm rã. Hà cảm thấy ám lực nặng nề khi đối diện với Akira. Chốc chốc, Hà liếc nhìn Akira ánh mắt như muốn nói : “ Hãy xin lỗi mình chuyện lúc sáng đi, xin lỗi đi... :confused:”. Nhưng đổi lại vẫn là ánh mắt ấy, hờ hững, cứ ngỡ mình vô tội.
/11
|