Chỉ thấy trước mắt bọn Tà Băng là bọn người của Hỏa Phượng Hoàng Vương vừa nãy còn ngạo khí vô cùng lúc này đã thất linh bất lạc nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi, áo bào đỏ trên người đã rách mướp, thậm chí còn có một hai tên bị Tuyết Ảnh đánh cho lộ nguyên hình.
Lúc này, chỉ còn duy nhất một mình Hỏa Phượng Hoàng Vương còn đứng vững, nhưng khóe miệng cũng đã rỉ máu tươi, sắc mặt tái nhợt cho thấy thân thể của Hỏa Phượng Hoàng Vương lúc này thực sự không tốt chút nào. Ánh lửa trong đôi mắt thể hiện sự không cam lòng và lại có cả chút tuyệt vọng.
“Đây chẳng qua chỉ là mới bắt đầu, dựa theo việc ngươi tính kế với Băng nhi thì ta dù phanh thây xé xác cũng không đủ!” Đôi mắt xanh như da trời của Tuyết Ảnh ánh lên sắc lạnh như băng. Băng Nhi của hắn đã phải vì Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc mà luyện chế đan dược trong suốt nửa tháng, khiến bọn hắn đau lòng lo lắng, bây giờ lại còn bị bọn người đó tính toán.
Thậm chí còn muốn hấp thu Hồn Lực và nội đan của bọn hắn? Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc quả là to gan!
“Thiên Ảnh Ma vực!” Cùng với đạo âm thanh thứ hai của Tuyết Ảnh, toàn bộ không gian màu trắng đã hoàn toàn bị Tuyết Ảnh Hồn Kỹ Ma hóa! Không gian màu trắng lập tức biến thành màu đen, Ma vực màu đen!
Từ trong Ma vực không ngừng bay ra các loại ác quỷ cùng thanh âm u oán, không ngừng kêu to bên tai tất cả mọi người, thanh âm u oán của ác quỷ lẫn với huyết tinh khí tức cứ vây quanh luẩn quẩn bên mọi người.
Lại nói về Tuyết Ảnh lúc này, nếu vừa rồi Tuyết Ảnh là hóa thân Quang Minh Thần Đế thì hiện tại, Tuyết Ảnh đã thực sự hóa thân thành Địa Ngục Tu La! Hai chủng tộc hoàn toàn khác nhau lại đồng thời xuất hiện trên người Tuyết Ảnh nhưng không chút bất ổn nào, lại khiến người khác có cảm giác như bị mê hoặc.
“Ah! Đừng! Đừng…” tiếng la thê thảm của Hỏa Phượng Hoàng Vương lại khiến cho bọn Tà Băng có chút nghi hoặc, uay lại nhìn thì thấy Hỏa Phượng Hoàng Vương chảy máu ròng ròng từ hai hốc mắt.
“Hỏa Dực, không, Hỏa Dực, ngươi cút ngay, cút ngay! Ngươi vốn là muốn ta chết mà! Ngươi có gì không cam lòng! Cút ngay, cút ngay!” Hỏa Phượng Hoàng Vương dường như đã phát điên, không ngừng khua tay tung Hồn Lực vào không khí mà không biết là đánh vào đâu.
“Liễu nương, mau cút! Cút, Hỏa Phượng Hoàng Vương ta không nợ ngươi! Không nợ ngươi! Cút ra chỗ con ngươi đi!”
“Hỏa Hoàng, vị trí Hỏa Phượng Hoàng Vương vĩnh viễn là của ta! Không có phần của ngươi, ngươi cũng cút! Cút ngay!”
“Còn các ngươi, tất cả các ngươi phải thần phục ta, kẻ nào không phù hợp với quy tắc của ta thì giết không tha!”
Thanh âm của Hỏa Phượng Hoàng Vương bỗng lạc đi, toàn bộ người trong Ma Vực đã không còn thấy thân ảnh của Hỏa Phượng Hoàng nữa, chỉ có một mình Hỏa Phượng Hoàng Vương không ngừng vung vẩy tung Hồn Lực của mình một cách hỗn loạn. Tiếng chửi bậy vang ra bên ngoài tới tai bọn Hỏa Hoàng, Minh Vũ và cả tộc Hỏa Phượng Hoàng thì càng trở nên bi thương, đây chính là Đại Vương của bọn họ đây sao? Chính là Đại Vương mà bọn họ vẫn đi theo lâu nay sao?
Tà Băng từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng nhìn chăm chú hết thảy, chỉ đến lúc nhìn thấy thân ảnh của Tuyết Ảnh cùng bạn bè bên cạnh, đôi mắt nàng mới ánh lên chút ấm áp, Hỏa Phượng Hoàng Vương chết thực không có gì đáng tiếc!
Tà Băng dù không so đo tính toán với hắn chuyện của mình, chỉ riêng chuyện của Hỏa Dực , Tà Băng cũng sẽ khiến cho Hỏa Phượng Hoàng Vương sống không yên ổn. Huống chi hắn còn dùng khóa trái hồn với nàng! Muốn khống chế nàng? Quân Tà Băng nàng lại để cho hắn khi dễ như vậy sao?
Tuyết Ảnh đang vì nàng mà chiến đấu, bạn bè che chở nàng, nàng sao lại phải làm kẻ đứng sau để cho bọn hắn bảo hộ? Nếu Tà Băng hiện nay chỉ cần được bảo vệ, vậy nàng thậy không xứng với khế ước làm người của bọn Tuyết Ảnh, không xứng để bạn bè phải hết lòng bảo vệ như vậy.
Tà Băng hiện tại đang cố gắng để khống chế Hồn Lực của mình, nàng chưa bao giờ lại là kẻ ngồi chờ chết, khóa trái hồn như vậy. Muốn không chế Quân Tà Băng ta không ngờ lại bị ta phản đòn sao?
Tà Băng chứng kiến Tuyết Ảnh hoàn toàn có thể áp chế được Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc nên cũng không vội lo nghĩ, bèn khoanh chân ngồi xuống dưới sự bảo vệ của bọn Yêu Hoa, vận Quy Nguyên Phần Thiên Quyết. Hồn Lực không bị khống chế, Tà Băng bèn từ tầng thứ nhất của Quy Nguyên Phần Thiên Quyết bắt đầu vận chuyển.
Không thể khống chế ta thì ta đây một lần nữa tu luyện, dùng Hồn Lực tu luyện ra để phản khống chế Hồn Lực bị khóa trong cơ thể! Tà Băng đi một bước này thực là nước cờ hiểm. Không thể nói trước là kinh mạch của nàng có thể chấp nhận được hai đạo Hồn Lực giống nhau không, nhưng chỉ đan điền của Tà băng thôi hẳn cũng đã không chịu nổi!
Nhưng chỉ cần Tà Băng củng cố đan điền thêm lần nữa, một lần nữa tu luyện ra Hồn Lực và thành công đem Hồn Lực bị khống chế hấp thu, như vậy, thực lực của Tà Băng chắc chắn có thể nâng cao hơn nữa.
Thần sắc Tà Băng tập trung, không lãng phí chút thời gian nào, Tuyết Ảnh so về Hồn Lực tuyệt không chênh lệch so với lúc trong ngọc giới, hơn nữa, bản mạng của Tà Băng và Tuyết Ảnh tương liên, tu luyện trong phạm vi của Tuyết Ảnh, lại còn thảnh thơi thì hiển nhiên sẽ có hiệu quả.
Sau khi vận khẩu quyết lần thứ nhất, qua nửa canh giờ, một Hồn Lực rất nhỏ xuất hiện trong cơ thể Tà Băng. Tà Băng trong lòng vui vẻ, bèn vận đạo Hồn Lực này di chuyển trong kinh mạch.
“Hự…” Hồn Lực vừa va chạm vào kinh mạch của Tà Băng liền bị một luồng ánh sáng màu đỏ ngăn chặn, va chạm mạnh mẽ xảy ra ngay trong cơ thể nàng.
“Phốc…” Tà Băng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức tái nhợ, vốn là môi son hồng nhạt, lúc này một chút tia máu cũng không có, cả trang phục trắng tinh cũng dính đầy vết máu.
“Tà Băng, ngươi làm sao vậy?” Yêu Hòa ở ngay gần Tà Băng, vửa thấy nàng phun máu tươi thì sắt mặt Yêu Hoa như bị hù dọa trở nên tái nhợt, liền bước lên đỡ lấy nàng, một đạo Hồn Lực xoa trên lưng Tà Băng, Hồn Lực của Yêu Hoa có tác dụng trị liệu, tuy Tà Băng không dùng được bao nhiêu nhưng ít nhất có thể giảm đau vào lúc này.
Nhưng sự tình lại không đơn giản như Yêu Hoa tưởng tượng, Hồn Lực của nàng chẳng qua chỉ vừa chạm vào Tà Băng thì một quầng ánh sáng màu đỏ cường đại hiện lên, lập tức bắn ngược Hồn Lực của Yêu Hoa, đồng thời Hồn Lực mạnh mẽ này còn khiến Yêu Hoa chút nữa bị đẩy bay ra.
Tuyết Táp bèn vội vàng phi thân tới đỡ Yêu Hoa dựa vào ngực, rồi tựa cho Yêu Hoa đứng vững, sau đó đi đếm bên Tà Băng lúc này vẫn còn nhắm mắt, đôi mắt chợt lóe lên, Tà Băng lại một lần nữa khoanh chân ngồi xuống.
Những người khác bấy giờ nhìn thấy Tà Băng thổ huyết thì bất lực, chỉ thấy cảm giác bất lực, nắm chặt nắm đấm nhìn về phía Tuyết Táp. Bọn họ nóng lòng muốn biết xem Tà Băng có việc gì không.
“Tà Băng đã bị khóa trái hồn trong cơ thể, phải do chính cô ta gỡ bỏ mới được. Hiện tại Hồn Lực của Hỏa Phượng Hoàng Vương không còn phù hợp với Tà Băng, cho nên hiện tại Hỏa Phượng Hoàng vương vẫn không thể ảnh hưởng đến Tà Băng, nhưng tính mạng Tà Băng vẫn còn đang trong tay Hỏa Phượng Hoàng Vương”
Tuyết Táp nói đều là sự thật, Hỏa Phượng Hoàng Vương hiện tại không thể chết được, hắn chết thì mệnh của Tà Băng cũng có thể mất! Hơn nữa, khóa trái hồn phải do chính Tà Băng bài trừ, bọn hắn căn bản cũng không giúp được gì
Nếu bọn hắn ra tay, e rằng tổn thương của Tà Băng sẽ càng nặng.
Tuyết Ảnh đương nhiên hiểu rõ điểm này, cho nên hắn đem Hỏa Phượng Hoàng Vương khống chế trong am vực chứ không ra tay giết hắn! Có trời mới biết Tà Băng đã muốn tự tay giết Hỏa Phượng Hoàng Vương đến mức nào. Đã không thể tra tấn thân thể của hắn, Tuyết Ảnh muốn cho hắn phải chịu thống khổ, tra tấn lòng, gan, phổi của hắn!
Muốn cho hắn nhìn thấy những việc trái lương tâm mà hắn đã từng làm, muốn cho những người bị hắn hại tới chất vấn hắn từ đầu tới cuối, lên án hắn, tra tấn hắn!
Hỏa Phượng Hoàng Vương trong tay Tuyết Ảnh đã không còn chút năng lực nào nữa! Tựa như một con búp bê vải, bị Tuyết Ảnh tùy ý định đoạt sinh tử! Tuyết Ảnh muốn hắn chết, hắn tuyệt đối không thể sống thêm 1 giây! Tuyết Ảnh muốn hắn sống thì Diêm Vương cũng không dám tới cướp người!
Hỏa Hoàng nãy giờ vẫn ngước đôi mắt tràn đầy nước mắt, nàng không thể tin được những gì nàng thấy đều là sự thực.
Nàng không thể tin những lời độc địa vang lên kia lại là do chính phụ vương mình nói ra.
Nàng không thể tin cả Vũ Thúc thân cận luôn không hề tức giận với đệ đệ kia lại nổi xung với Hỏa Phượng Hoàng Vương.
Nàng không thể tin vô số hình người Siêu Thần Thú bị thương bên cạnh nàng chính là các Trưởng lão gia gia mà nàng kính trọng xưa nay. Những thứ quen thuộc nhất, những người thân quen nhất trong một đêm bỗng trở thành lạ lẫm, lạ lẫm đến mức nàng tưởng như chưa từng quen biết họ.
Đáy mắt của những Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc trưởng lão khác hiện lên vẻ thất thần, nhìn thân ảnh màu đỏ điên cuồng bên trong Ma Vực, trong đầu bọn họ cùng lúc xuất hiện một nghi vấn, những gì bọn hắn bày ra suốt năm trăm năm nay thực sự có giá trị sao?
Vua của bọn họ thực sự một lòng vì Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc bọn họ sao?
Bọn họ quá ngu muội rồi! Bọn họ đột nhiên hiểu ra mọi thứ rồi!
Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc tồn tại là vì cái gì? Nếu là bọn chúng dùng năm trăm năm chăm chỉ tu luyện này mà nói thì Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc có thể nào có một tương lai khác hay không?
Nếu bọn họ không có kế hoạch này, thiên tài của Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc bọn họ – Hỏa Dực – có phải sẽ phẫn hận với bọn họ hay không? Liệu có phải ra đi như vậy hay không?
Nhưng hiện nay những điều đó còn có ý nghĩa gì đây? Đảo mắt nhìn về phía Hỏa Hoàng, năm trăm năm nay, bọn hắn lại thật thà tôn vinh nữ nhân này làm Vương của bọn hắn sao?
Năm trăm năm rồi, rốt cục bọn hắn đã làm sai bao nhiêu chuyện?
“Phốc” Tà Băng lại phun ra một búng máu nữa! Hiện tại Tà Băng không hề mở mắt nhưng thần trí nàng lại thanh tỉnh phi thường, nàng có thể lại một lần nữa tu luyện ra Hồn Lực, nhưng lại không thể tiến vào kinh mạch một chút nào!
Cứ thăm dò lần nào là lại thêm một thần phun ra máu! Tà Băng nhíu chặt lông mày, khóa trái hồn giống như Tuyết Táp nói, nhất định phải do chính nàng loại bỏ, người khác không thể giúp được.
Hỏa Phượng Hoàng Vương chết tiệt! Muốn khống chế Hồn Lực của ta, trước tiên phải đem Hồn Lực của người hiến tế đã!
Tà Băng lại lần nữa tu luyện ra Hồn Lực để đầy vào khe hở trong kinh mạch, nàng muốn phá vỡ hoàn toàn kinh mạch của mình. Nỗi đau đớn đó có thể tưởng tượng được, hơn nữa luôn có luồng ánh sáng đỏ ngăn cản Hồn Lực Tà Băng, Tà Băng hiện tại có muốn tự mình hủy kinh mạch cũng không làm được.
Hồn Lực không hề ngoài dự đoán lại bị ánh sáng màu đỏ bắn ra lần nữa.
Một búng máu sắp phun ra, Tà Băng cố nén nuốt ngược vào trong! Nếu nàng lại phun ra máu, bọn Tuyết Táp chắc chắn sẽ thêm lo lắng cho nàng, Tà Băng nhắm chặt hai mắt, quầng trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Đại não Tà Băng không ngừng chuyển động, cách duy nhất hiện nay là phải phá vỡ được kinh mạch trước! Tà Băng không phải muốn tự làm khổ mình, tình cảnh hiện tại cũng không phải nàng muốn chọn, nhưng phá vỡ kinh mạch của mình chính là cách duy nhất hiện nay.
Trước mắt giống như là muốn đem cái đinh đóng lên tấm ván gỗ thì phải dùng lực thật mạnh để đóng nó lên!
Cái đinh, cái đinh….
Đầu óc Tà Băng chợt bừng tỉnh! Sao nàng lại ngu ngốc như vậy, đã muốn dùng cái đinh, vậy thì dùng Tiêm Thứ Hồn Lực để phá vỡ kinh mạch!
Tà Băng nghĩ là làm! Nàng thông qua ý niệm dung hợp Hồn Lực mà mình tu luyện ra để tạo thành hình dáng một cây kim! Sau đó, Tà Băng nắm chặt hai tay, dùng Hồn Lực có hình dáng cây kim đó đâm thẳng vào kinh mạch yếu ớt!
“Phanh!”
“Ah!”
Tà Băng không nhịn nổi đau đớn, sắc mặt trở nên trắng bệch, hét lên, máu tươi không ngừng tràn ra từ miệng nàng khiến tất thảy mọi người đều phải quay lại.
Ngay cả những người của Hỏa Phượng Hoàng Nhất Tộc cũng không ngoại lệ. Những gì nữ nhân này phải chịu đều do bọn hắn tạo thành, là do bọn hắn nhất thời hồ đồ….
Những người ở cạnh Tà Băng đều xúm lại quanh nàng, ai cũng chực tiến lên ôm nàng vào lòng nhưng không thể, bọn họ chỉ có thể đứng cách xa Tà băng 1m mà nhìn nàng.
Thân ảnh thực như thần của Tuyết Ảnh đã rơi xuống ngay trước mặt mọi người, bên cạnh Tà băng. Tuyết Ảnh nhìn chăm chú Tà Băng rồi dịu dàng đưa tay lau vết máu ở miệng nàng, sau đó khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Tà Băng.
Tuyết Ảnh vốn là thân tín của Tà Băng, hai người bổn mạng tương liên, lúc này, khế ước của Tà Băng cùng Tuyết Táp, Tiểu Tử, Đột Tinh đều đã yếu nên không thể làm được, thế nên hiện tại, chỉ có Tuyết Ảnh tu luyện, đem Hồn Lực trong cơ thể mình thông qua khế ước đẩy vào người Tà Băng, trợ giúp nàng thu phục Hồn Lực trong cơ thể.
Trong người Tà Băng lúc này đã thành một đám hỏng bét, vừa rồi, khi Tà Băng đem Hồn Lực hóa thành dạng cây trâm đâm thẳng vào kinh mạch, Hồn Lực dù không đụng được tới kinh mạch nhưng cũng đã va chạm vào đạo ánh sáng đỏ quanh đó.
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
Tháng 6 16 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 119
7 Votes
Chương 119: Tuyết Ảnh Cường Hãn
Editor: Diệp Tuyết Hàn Băng
Thời điểm hồn lực Tà Băng bị khống chế, Tuyết Ảnh đã cảm nhận được, tận đáy lòng, lửa giận bốc lên dữ dội. Ngay sau đó, tiểu Tử, Tuyết Táp, Đốt Tinh ba người đồng thời đều cảm thấy Tà Băng có chút không đúng. Tâm tình của bốn người biểu lộ ra thông qua sắc mặt lại khiến cho mấy người Yêu Hoa, Mộc Vũ, Hoa Thần Dật, Bối Bối chung quanh biến sắc, chẳng lẽ Tà Băng xảy ra chuyện?
Nghe Tuyết Ảnh đem cảm giác của mình nói ra, vẻ mặt mọi người đều bừng bừng tức giận, đau lòng muốn cùng lao ra khỏi ngọc giới. Ngay lúc đó lại nghe thấy tiếng Tà Băng triệu hoán, tất cả cùng mang theo sát khí trùng trùng, theo lời kêu gọi của nàng mà tiến ra. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
9
Tháng 6 16 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 118.2
4 Votes
Chương 118.2: Chân Tướng Bất Ngờ
Editor: Diệp Băng Băng
“Thiên Tài, để Hỏa Hoàng tiến vào một mình.” Ngữ khí Tà Băng rất nhẹ nhàng khiến cho người khác không thể hiểu được ý của nàng.
Thiên Tài khẽ thở dài một cái, đi đến mở cửa phòng bước ra bên ngoài gọi Hỏa Hoàng. Đầu tiên sau khi Hỏa Hoàng tiến vào là nhìn thấy phụ vương của mình đã khôi phục, đảo mắt nhìn lại nhìn thấy Hỏa Dực nhỏ lại như vừa mới được sinh ra.
Đệ đệ, cuối cùng vẫn phải ra đi sao?
Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
2
Tháng 6 16 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 118.1
4 Votes
Chương 118.1: Chân tướng bất ngờ
Sắc mặt Hỏa Phượng Hoàng Vương lập tức biến đổi, ánh mắt trở nên vô cùng nguy hiểm, cảm nhận được Hồn Lực mãnh liệt trong cơ thể liền cố kìm nén đau đớn, nghiêm nghị nói: “Nhân loại, ngươi muốn làm gì?”
“Hỏa Phượng Hoàng Vương, ta chỉ muốn lấy của ngươi năm trăm năm Hồn Lực, năm trăm năm đối với ngươi mà nói chỉ là bình thường nhưng đối với Hỏa Dực mà nói lại là một mạng sống!” Lúc này, Tà Băng hi vọng trong nội tâm Hỏa Phượng Hoàng Vương vẫn còn có một chút thân tình. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
2
Tháng 6 16 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 117.2
4 Votes
Chương 117.2 : Thức Tỉnh Hỏa Phượng Hoàng Vương.
Edior: Diệp Băng Băng
Giai cấp của Hỏa Dực đang nhanh chóng lui lại, Thiên Tài nhìn cảnh này, thương cảm trong đáy mắt càng đậm, hắn biết rõ Tà Băng sẽ không để cho Hỏa Dực có việc gì, nhưng tận mắt nhìn thấy thân thể Hỏa Dực biến hóa,tận mắt nhìn tánh mạng Hỏa Dực càng lúc càng nhạt nhòa, Thiên Tài chỉ có thể thở dài.
Cửu giai thánh thú, lục giai thánh thú, tam giai thánh thú, nhất giai thánh thú… Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
1
Tháng 6 6 2014
Tà băng Ngạo Thiên – Chương 117
3 Votes
Chương 117.1: Thức tỉnh Hỏa Phượng Hoàng Vương
Editor: Diệp Băng Băng
Hiện tại Tà Băng đã nắm chắc thành công, hơn nữa thân thể của Hỏa Dực đã được Thiên Sơn tuyết liên cải tạo, có lẽ sẽ chống đỡ được.
“Hỏa Dực, ngươi có tin tưởng ta không?” Tà Băng nhìn thẳng vào mắt Hỏa Dực, hắn phải tuyệt đối tin tưởng nàng, vào lúc nàng bắt đầu thì tuyệt đối không thể có bất cứ do dự nào, cho nên hiện tại Tà Băng muốn đem những nỗi lo lắng sau này hoàn toàn được giải quyết hết.. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
9
Tháng 5 28 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 116.2
5 Votes
Chương 116.2: Luyện thành đan dược Nữa bước sinh tử
Editor: Diệp Băng Băng
“Hỏa Hoàng, thế này là thế nào?” Hỏa Hoàng vừa đi ra ngoài, mấy vị lão giả liền vây quanh nàng hỏi.
Hỏa hoàng lạnh nhạt lắc đầu, ánh mắt đã khôi phục sự trong trẻo nhưng lạnh lùng của lúc trước: “Lúc này chúng ta cần chờ đợi, không có sự cho phép của Tà Băng bất luận kẻ nào cũng không được tự ý vào trong!”
Tà Băng sau khi thấy Hỏa Hoàng ly khai, phòng tối được đóng lại, cầm Thiên Sơn Tuyết Liên đã được chuẩn bị tốt đặt trong lòng bàn tay, Thất Thải Hồn Lực lập tức vây quanh Thiên Sơn Tuyết Liên,chỉ trong nháy mắt, Thiên Sơn Tuyết Liên trên tay Tà Băng đã bị luyện hóa thành một viên đan dược màu trắng. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
5
Tháng 5 15 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 116.1
7 Votes
Chương 116: Luyện thành đan dược nữa bước sinh tử.
Editor: Diệp Băng Băng
Sau khi trở lại ngọc giới, Tà Băng liền nhốt mình trong phòng luyện đan,Thiên Tài ngồi một chỗ ở trước cửa phòng, tự hỏi Tà Băng đến tột cùng muốn làm gì, tóm lại, bất luận Tà Băng làm như thế nào, hắn sẽ không để cho Tà Băng tự tổn hại thân thể mình..
Về điểm nay, Thiên Tài đã suy nghĩ nhiều rồi, trải qua truyện trước đây, Tà Băng đã biết rõ, nàng chẳng những phải bảo vệ tốt người thân và bằng hữu của mình, nàng còn phải bảo vệ bản thân cho thật tốt.. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
4
Tháng 5 12 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 115.2
3 Votes
Chương 115.2 : Đánh cược một lần!
Editor: Diệp Băng Băng
Thiên Tài nhẹ gật đầu, cười với mọi người, nhìn thấy sự quan tâm lo lắng của mọi người, vừa cười vừa nói: “Ta đã không có việc gì nữa đâu, Tà Băng, ta vừa rồi nghĩ tới một phương pháp, nhưng trước hết để cho ta thấy được Vương của Hỏa Phượng Hoàng Vương mới có thể xác định.”
Tà Băng nghe Thiên Tài nói có biện pháp, hai con ngươi liền sáng rỡ, , nhẹ gật đầu, nói với mọi người một chút liền kéo Thiên Tài ra khỏi ngọc giới, sau khi tìm được Hỏa Hoàng, ba người liền cùng nhau tiến vào căn phòng tối, nơi Vương Hỏa Phượng Hoàng đang bị đóng băng. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
8
Tháng 5 10 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 115.1
6 Votes
Chương 115.1: Đánh cược một lần!
Editor: Diệp Băng Băng
Tà Băng nhìn thấu suy nghĩ của Hỏa Dực, cố nén lòng không nghĩ đến việc hung hăng đánh hắn một trận, trừng mắt nhìn Hỏa Dực, quay người biến mất trước mặt hắn, một câu, vẫn chưa tan biến bên tai Hỏa Dực.
“Hỏa Dực, sống vì chính mình đi.” Giống như thở dài, âm thanh lại như bất đắc dĩ.
Bên cạnh cây đại thụ, chỉ còn lại một thân ảnh màu hồng, tay siết chặt thể hiện nội tâm của chủ nhân đang giãy dụa.
Sống vì chính mình sao? Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
5
Tháng 5 6 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 114.2
6 Votes
Chương 114.2: Mạng của ngươi, ta quyết bảo vệ!
Đi vào cánh cửa hình vòm, Tà Băng lại cảm thán lần nữa về kiến trúc của nơi này, chỉ thấy trước mặt Tà Băng là một thông đạo vô tận không thấy điểm cuối, Hỏa Hoàng đi trước dẫn đường, cước pháp cũng không ổn định, sự thống khổ vừa rồi cũng chưa có mất đi.
Đi đến chính giữa thông đạo, Hỏa Hoàng ngừng lại, làm một cái thủ thế rồi đánh ra 2 cái, một đạo hồn kỹ bắn ra, trên vách tường của mật đạo xuất hiện một cái cửa đá.
Hỏa Hoàng làm hết thảy không có chút nào trốn tránh, nhẹ nhàng đẩy, cửa đá liền bị mở ra, sau khi ba người đi vào, hàn khí đập vào mặt, cửa đá tự động đóng lại, Tà Băng nhìn chung quanh, toàn bộ mật thất đều là băng, may là Tà Băng có Hồn Lực hộ thể, nên cũng không cảm thấy rét lạnh. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
8
Tháng 4 24 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 114.1
8 Votes
Chương 114.1 : Mạng của ngươi, ta quyết bảo vệ !
Editor: Diệp Băng Băng
Tà Băng nhìn thấy đồ vật trong tay Hỏa Hoàng liền kinh ngạc, đó chỉ là một hòn đá nhỏ màu trắng, nhưng điều khiến cho Tà Băng kinh ngạc chính là hình dạng của hòn đá kia, nó giống như một con vật, nhưng trên Áo Tạp Tư Đại Lục không hề có con vật này, nó chính là có hình dạng của con chuột trong mười hai con giáp.
Quan trọng nhất là, Hỏa Hoàng vừa lấy ra, cảm giác thân thiết mãnh liệt khiến cho Tà Băng có chút rối loạn, đây chính là một cái chìa khóa của cái hộp đen, chìa khóa thứ nhất chính là hình con chuột, không nghĩ tới lại ở trong tay Hỏa Hoàng.
Hỏa hoàng chứng kiến thần sắc của Tà Băng, cũng đãbiết chuyện lần này đã có thể thương lượng, lãnh đạm nhìn Tà Băng: “Tà Băng, nếu ngươi đồng ý cứu phụ vương của ta, miếng ngọc thạch này liền giao cho ngươi.” Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
5
Tháng 4 17 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 113.2
5 Votes
Chương 113.2: Tại sao phải cứu?
Editor: Diệp Băng Băng
“Có chuyện gì nói thẳng đi.” Tà Băng nghĩ không ra liền không muốn nghĩ nữa, nhíu nhíu chân mày, ánh mắt đen láy nhìn về phía Hỏa Hoàng, hi vọng cái Hỏa Phượng Hoàng nữ vương này cho nàng một lời giải thích, hiện tại đến tột cùng là cái tình huống gì.
Ánh mắt Hỏa Hoàng lóe lên một cái, do dự một hồi lâu, tại thời điểm Tà Băng sắp không kiên nhẫn được nữa, mới ngẩng đầu, nhìn về phía Tà Băng, trong ánh mắt có chút cầu xin.
“Vương của Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta, đã bị pho Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
6
Tháng 4 16 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 113.1
8 Votes
Chương 113 : Tại sao phải cứu?
Editor: Diệp Băng Băng
Giờ khắc này, trước ánh mắt choáng váng của tất cả mọi người, nam tử tuyệt mỹ mặc cẩm bào màu trắng ôn nhu cười với Tà Băng, Tà Băng đồng thời cũng nở một nụ cười khuynh thành, cuối cùng thì Tà Băng cũng đã biết dựa vào bằng hữu của nàng.
Cái thế giới này, không phải chỉ có một mình Tà Băng, có thể cùng nàng kề vai chiến đấu, có thể chấp tay bên nhau luận sinh tử, nàng có rất nhiều bằng hữu, cái thế giới này, nàng không còn cô đơn nữa, không hề đơn độc đương đầu sóng gió.
“Tuyết Ảnh, Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc khinh thường ta, nói ta chỉ là một nhân loại nho nhỏ, làm sao bây giờ a, có nên để bọn chúng biết cái gì là cao thâm hay không ha?” Tà Băng chứng kiến bên dưới bất luận thần thú hay Siêu Thần Thú đều có bộ dạng ngơ ngẩn, nháy mắt mở miệng nói ra. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
7
Tháng 4 10 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 112
6 Votes
Chương 112: Thứ gọi là Tư Cách!
Tà Băng nhướn mi. Nàng ư? Thế nhưng, thấy Hỏa Hoàng cũng không định mở miệng giải thích, Tà Băng cũng chẳng buồn hỏi lại.
“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, yến tiệc tối nay, ta muốn ngươi đủ sức ứng phó.” Hỏa Hoàng nói xong thì đáy mắt ánh lên sự thống khổ và bất đắc dĩ, nhìn Tà Băng như muốn nói điều gì, lại không mở miệng nữa, chỉ thở dài quay người rời đi.
Tà Băng nhíu mày, nàng không thích cảm giác này, cảm giác bị người khác thao túng, thế nên yến tiệc này nàng nhất định phải đi, để xem Hỏa Hoàng và Tộc Hỏa Phượng Hoàng cuối cùng là muốn làm gì.
Tà Băng bước vào phòng, nhìn gian phòng vẫn ngập tràn lông vũ màu đỏ bay múa, không gian ấm cúng, có thể thấy người từng ở đây trước kia có tính cách thế nào. Nàng không chút suy nghĩ, bước đến ngồi khoanh chân trên giường, nếu nàng đoán không sai, yến tiệc tối nay hẳn là sẽ không đơn giản! Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
18
Tháng 4 10 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 111
6 Votes
Chương 111: Đến lãnh địa Hỏa Phượng Hoàng
Editor: Diệp Băng Băng
Hiện tại nam tử cũng không có thời gian rảnh suy nghĩ về câu nói kinh thiên động địa của Tà Băng, đối mặt với hồn kỹ của Tà Băng đánh ra, không dám có chút khinh thường, vội vàng lách mình, nhưng chiêu thức Quy Nguyên Phần Thiên Quyết đã được Tà Băng cải tiến lại thì làm sao có thể dễ dàng tránh thoát, cho dù đối phương là Siêu Thần Thú cũng không có bất kỳ ngoại lệ!
“Phanh!” Hồn kỹ cường đại, Hồn Lực mạnh mẽ bao vây toàn thân nam tử .
Vũ rơi đốt hoa, lợi hại nhất không phải là mang theo mưa đâm ( tức những hạt mưa có tỷ lệ sát thương cao), mà là lực khống chế của nó, một cái vũ rơi đốt hoa, hiện tại ít nhất có thể vây khốn nam tử Siêu Thần Thú trên ba giây, ba giây, không nhiều lắm, nhưng là tại thời khắc mấu chốt, ba giây này cũng là một điểm trí mạng. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
12
Tháng 3 22 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 110
8 Votes
Chương 110: Ngươi tính cái gì….
Nghe lời nói ngây thơ của hai người họ, Tà Băng không ghìm được bật cười. Sao nàng lại quên rằng bọn hắn vẫn là đối thủ kia chứ? Hai kẻ vốn xưng là thiên tài đệ nhất Đại lục…
“Hai người các ngươi bị thương không nặng đúng không? Còn tâm trí mà ở đây trừng mắt với nhau sao?” Tà Băng cười nhạt nói với hai kẻ vẫn đang ngây ngô trước mặt. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
11
Tháng 3 7 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 109
6 Votes
Chương 109 : Nồng đậm ôn nhu
Editor: Linh Miêu
Tà Băng thấy Hoa Thần Dật cùng với Đông Phương Mộc Vũ, đáy lòng vừa cảm động vừa tức giận. Nghe lời Bối Bối mới hơi thả lỏng, sau khi nói Bối Bối phải cẩn thận một chút, nàng liền đi tới bên người Đông Phương Mộc Vũ. Hai người này sao lại ngốc như vậy chứ.
“Mộc Vũ, ngươi…” Tà Băng đang muốn nói điều gì thì liền bị Đông Phương Mộc Vũ cất lời cắt đứt.
“Băng nhi, đừng nói nữa, ta biết rõ lần này là ta lỗ mãng rồi, nhưng nàng đừng đuổi ta về.” Đông Phương Mộc Vũ rất sợ, thật sự rất sợ Tà Băng mở miệng trách cứ hắn, muốn hắn quay về, cho nên hắn mới cắt lời Tà Băng để nói ra trước, giọng nói có chút run rẩy.
“ Ta không nói muốn ngươi quay về, ta muốn nói để ta xem vết thương của ngươi”. Tà Băng liếc nhìn Mộc Vũ. Nơi này khắp nơi đều dày đặc sương trắng, tràn đầy nguy hiểm, hắn đến nơi này chính là muốn tìm kiếm nàng, Tà Băng làm sao có thể nhẫn tâm bắt hắn quay về được? Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
8
Tháng 3 7 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 108
8 Votes
Chương 108: Hai kẻ ngu ngốc
Nỗi khiếp sợ trong lòng Tà Băng thực không thể diễn tả bằng lời, không thể ngờ Thiên Lang tộc lại dùng cách này để từ biệt nàng, Tà Băng cong cong khóe miệng, mắt nhìn cảnh vật hùng vĩ phía dưới, sau đó quay người lại nhìn về phía Thiên Lang đế, đôi mắt thâm thúy vô cùng.
“Ngươi, Quân Tà Băng, là đối thủ đầu tiên mà ta tôn trọng!” Thiên Lang đế ngước đôi mắt màu xanh lá nhìn Tà Băng đầy khiêu khích, nhưng không phải là chiến đấu ngay bây giờ, mà là tương lai! Hắn đợi làm rõ bí mật của mình rồi nhất định sẽ cùng nàng đại chiến một lần.
Bởi vì là đối thủ đầu tiên hắn tôn trọng nên Thiên Lang đế mới tập trung tộc nhân của mình, dùng Thiên Lang Tiếu Nguyệt đến tiễn biệt Quân Tà Băng. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
3
Tháng 3 7 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 107
8 Votes
Chương 107:Thiên Lang Tiếu Nguyệt!
Editor: Diệp Băng Băng
Một cái va chạm, lại làm cho đáy mắt Tử Kim Cự Long Vương xuất hiện một tầng sợ hãi! Không nghĩ tới hồn lực của người thiếu nữ trước mặt lại rất hùng hậu! Mấy người bên cạnh Tà Băng quá mạnh mẽ, khiến thực lực vốn có cùng danh tiếng của Tà Băng không được nổi trội! Hiện tại hai người giao đấu với nhau, mới khiến cho Tử Kim Cự Long Vương biết rõ, thực lực của bản thân Tà Băng cũng tuyệt đối cường hãn!
“Tử Kim Cự Long Vương, ta mặc kệ rốt cuộc vì sao ngươi bắt ta và tiểu Tử phải giải trừ khế ước, nhưng chỉ cần tiểu Tử không muốn, vậy thì đừng vọng tưởng!” Tà Băng không muốn cùng Tử Kim Cự Long Vương cãi nhau mà trở mặt, hắn là gia gia của tiểu Tử, còn là phụ thân của Tháp Toa. Nhưng Tà Băng vẫn là tôn trọng ý kiến của tiểu Tử.
Chỉ cần tiểu Tử không đồng ý, như vậy Tà Băng nhất định sẽ không từ bỏ tiểu Tử, tuyệt đối sẽ không! Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
5
Tháng 2 17 2014
Tà băng Ngạo Thiên – Chương 106
9 Votes
Chương 106: Sẽ không rời xa tỷ tỷ
Tà Băng vừa nghe thấy câu nói đó thì thấy một nam tử Vương Lang tộc chừng ba mươi tuổi, tả hữu là hai huynh muội Bích Thanh và Bích Dã, sau lưng lại là năm Vương lang màu vàng cao lớn, phía sau lại có chừng 800 tên tộc nhân của lang tộc, lúc này bọn hắn đều tỏ vẻ thần phục Tà Băng.
Tà Băng đi đến phía trước, đưa tay đỡ lấy Bích Hoằng rồi nói với Vương lang tộc: “Mọi người đứng dậy trước đã”.
Tất cả người của Vương lang tộc đều ngồi thẳng dậy nhìn thiếu nữ trước mặt, chủ thượng sau này của bọn hắn lại là một con người bình thường.
Tà Băng nhìn Vương lang tộc nhàn nhạt nói: “Từ giờ trở đi, toàn bộ vương lang tộc sẽ không bị áp bức nữa”
Một câu nói nhàn nhạt này lại khiến cho toàn thể Vương lang tộc sôi trào, toàn bộ Vương lang tộc đã bị Thiên Lang tộc áp bức mệt mỏi suốt bao lâu nay, bây giờ nghe những lời nói này của chủ thượng Tà Băng thì sao lại có thể không vui? Làm sao lại có thể không kích động?
Bích Hoằng đã biết rõ việc lựa chọn đi theo thiếu nữ trước mặt tuyệt đối không phải là một lựa chọn sai lầm, hắn biết nàng luôn coi những thân nhân có khế ước với mình giống như là thân nhân của mình vậy. Mà Tà Băng thì bất luận gặp phải chuyện gì cũng không để cho tùy tùng của nàng phải thất vọng.
Tà Băng đã từng nghĩ sẽ để cho toàn thể Vương lang tộc ký khế ước với thủ hạ của mình, nhưng hiện nay, Tà Băng thực sự muốn xem ý kiến của bọn họ thế nào, nếu Vương lang tộc có bất kỳ sự bất mãn nào, Tà Băng tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng bọn họ.
Bích Hoằng có thể lãnh đạo cả một bộ tộc, hiển nhiên là không hề ngu ngốc, bèn ngẩng đầu nhìn Tà Băng nói: “Tất cả người trong Vương lang tộc nguyện là bằng hữu với thuộc hạ của chủ thượng”
Nghe được câu nói này của Bích Hoằng, Tà Băng có chút nghi hoặc ngầng đầu hỏi : “Tại sao?”
Bích Hoằng thoáng nhìn qua hai hài tử bên cạnh mình cùng tộc nhân sau lưng, ngẩng đầu nói: “ Vương lang tộc có lẽ nên trở về Áo Tạp Tư đại lục. Đương nhiên nếu bằng hữu của chủ thượng muốn ký kết khế ước thì ít nhất phải chịu được ba lượt công kích của chúng ta!”
Đây là yêu cầu duy nhất của Vương lang tộc, bọn họ có thể ký kết cùng với loài người, cũng có thể ký khế ước với loài người nhỏ bé, nhưng người ký khế ước với bọn họ không thể là kẻ yếu!
Tà Băng khẽ nhếch nhếch môi, Vương lang tộc không hổ là chủng tộc được nàng coi trọng!
“Không vấn đề! Trước tiên các ngươi ở lại nơi này tu luyện, ta còn muốn đi xem lãnh địa của Hỏa Phượng Hoàng tộc và Bạch Hổ tộc đã.” Thực lực của Vương lang tộc bây giờ vốn đã hồi phục, tu luyện bên trong ngọc giới thực sự là quá tốt với họ.
“Hỏa Phượng Hoàng và Bạch Hổ tộc? Chủ thượng, nếu là đi đến hai chỗ này thì… phải cẩn thận một chút.” Bích Hoằng nghe Tà Băng nói muốn đi đến hai lãnh địa này thì không khỏi nhíu mày nói.
Tà Băng khẽ nhếch mi mắt ý nói Bích Hoằng tiếp tục nói. Phải coi chừng cái gì?
“Hai lãnh địa này không giống với lãnh địa của Thiên Lang tộc. Lãnh địa của Thiên Lang tộc về cơ bản không có những thứ như Hồn Thú. Nhưng lãnh địa của Hỏa Phượng Hoàng tộc và Bạch Hổ tộc lại đầy những Hồn Thú, thậm chí có thể tiến vào trong lãnh địa thì tuyệt đối phải là cưỡng hãn Hồn Thú, rất nhiều Hồn Thú khó giải quyết.” Bích Hoằng nhìn Tà Băng, ánh mắt có chút lo lắng, lãnh địa của Hồn Thú tuyệt đối không giống như vẻ ngoài xinh đẹp của nó, ngược lại, nguy hiểm và cạm bẫy tràn ngập khắp nơi.
Hồn Thú chi lĩnh sở dĩ không có loài người bước vào không đơn thuần là bởi vì những Thủ Hộ Giả cường đại bên trong Hồn Thú chi lĩnh mà còn bởi vì bên trong đó có vô số cạm bẫy rình rập. Hồn Thú chi lĩnh chán ghét loài người không phải chỉ vì khế ước của loài người, coi Hồn Thú như một công cụ mà còn là cả 1 lịch sử xa xưa.
“Yên tâm đi, ta sẽ chú ý!” Tà Băng mỉm cười, nàng có thể cảm nhận được Vương Lang tộc lo lắng và quan tâm mình, sau đó lại giống như chợt nhớ ra điều gì, vỗ vỗ đầu mình, mấy ngày nay quên bẵng cả chính sự.
“Đúng rồi, đan dược này các ngươi cầm lấy chia nhau uống, mỗi người 1 ít, sẽ có lợi cho việc tu luyện của các ngươi.” Tà Băng đã từng có một thời gian ngắn nghiên cứu về đan dược cho Hồn Thú, và cũng đã từng thí nghiệm, đan dược này thực sự có tác dụng lớn đối với tốc độ tu luyện của Hồn Thú.
Tà Băng trước kia từng nghĩ đến việc đưa đan dược cho Vương lang tộc rồi nhưng hôn mê liền mấy ngày, rồi lại Thiên Ma, thiếu chút nữa quên, may là nay lại nhớ ra.
Bình Hoằng nhận đan dược không chút do dự, lời của chủ thượng chính là mệnh lệnh, không thể có bất cứ phản kháng nào! Đối với Vương lang tộc mà nói, chỉ cần đã nhận là chủ thì bọn họ sẽ tuyệt đối thuần phục!
Sau đó, Tà Băng nhẹ gật đầu với Bích Thanh và Bích Dã, rồi lập tức lách mình biến mất trước mặt bọn họ. Mấy người bọn Tuyết Ảnh hiện đã bước vào trạng thái tu luyện, Tà Băng cũng không tiện quấy rầy, sau khi ra khỏi ngọc giới bèn đi tới bên Tiểu Tử và Kim Cự Long Vương đang đứng bên ngoài.
“Tỷ tỷ” Tiểu Tử cảm nhận được khí tức của Tà Băng, ngẩng đầu bổ nhào vào người Tà Băng, giọng nói có chút trẻ con. Hăn thực sự sợ tỷ tý sẽ bỏ hắn lại cho tộc nhân của hắn, dù hắn rất thích gia gia, rất nhớ mẫu thân, nhưng hắn vẫn thích nhất là tỷ tỷ và việc muốn làm nhất chính là bảo vệ tỷ tỷ.
Tà Băng cảm giác được đáy lòng Tiểu Tử có chút bất an, thầm lắc đầu cười cười, nhẹ nhàng vỗ đầu Tiểu Tử, sao nàng lại không muốn có đệ đệ của mình ở bên chứ? Nàng vốn đã nói trừ phi chính Tiểu Tử muốn ở lại Hồn Thú chi lĩnh, bằng không thì không ai có thể mang Tiểu Tử của nàng đi.
Tà Băng để Tiểu Tử đứng đó, đi tới trước mặt Tử Kim Cự Long Vương, không đợi Tà Băng kịp mở miệng, Tử Kim Cự Long Vương bèn cười nói với Tà Băng: “Thật sự cám ơn ngươi thời gian qua đã chiếu cố Tiểu Tử, nhưng ta muôn Tiểu Tử nhận trách nhiệm Tộc Trưởng đời sau của Tử Kim Cự Long Vương, càng muốn hắn không thể chối bỏ thân phận, cho nên…”
Ý tứ của Tử Kim Cự Long Vương đã quá rõ ràng, hắn muốn Tà Băng giải trừ khế ước với Tiểu Tử. Tử Kim Cự Long Vương không phải người không phân biệt được ân oán, đối với ân nghĩa mười năm trước của Tà Băng, hắn vẫn ghi tạc trong lòng, về sau, với kiến thức và bản lãnh của nàng cùng đồng đội, hắn càng không dám nghĩ qua việc muốn bọn họ giải trừ khế ước.
Nhưng ngay khi ôm cháu mình trong lòng, hắn vô tình phát hiện ra phía sau cổ Tiểu Tím có chín điểm Long Châu màu tím, điều này có ý nghĩa gì? Không ai hiểu chuyện này hơn Tử Kim Cự Long Vương, cửu mạch truyền thừa, Chí Tôn Vương giả!
Đứa cháu này của hắn tuyệt đối không thể lưu lạc bên ngoài! Ân tình của Tà Băng hắn sẽ nghĩ cách để trả hết, nhưng đứa cháu này của hắn phải trở về với tộc Tử Kim Cự Long! Chí tôn vương giả, không nói trước có bao nhiêu gian nguy trong đó, nếu thành công rồi thì việc tộc Tử Kim Cự Long bọn hắn trở về với thế gian chính là thời khắc này.
Ánh mắt Tà Băng thoáng tia nguy hiểm, Tử Kim Cự Long Vương này, phải hiểu sâu hơn những gì hắn thể hiện ngoài mặt. Cứ nhìn đáy mắt hắn lơ đãng như vậy, nhiều dã tâm như vậy, Tà Băng hiểu rõ Long Vương này không phải kẻ cạn tình cạn nghĩa.
“Cho nên cái gì?” Tà Băng biến rõ còn cố hỏi, nàng thực sự muốn xem Tử Kim Cự Long Vương sẽ muốn cái gì!
“Cho nên, ta muốn ngươi giải trừ khế ước giữa ngươi và Tiểu Tử!” Lời nói của Tử Kim Cự Long Vương có mang theo vài phần là mệnh lệnh. Hắn dường như đã quên mất Tà Băng mạnh mẽ thế nào, quên rằng những người bên cạnh Tà Băng tráng kiện tới cỡ nào.
Tà Băng nhếch mép, không để ý đến Tử Kim Cự Long Vương nữa, cúi đầu xuống, nghi hoặc nhìn Tiểu Tử trong lòng Tử Kim Cự Long Vương cười nói: “ Tiểu Tử, ngươi bằng lòng quay về gia tộc của ngươi sao?”
Tin rằng chỉ cần Tiểu Tử gật đầu một cái, Tà Băng dù không muốn cũng sẽ lập tức giải trừ khế ước giữa bọn họ, yêu thương của Tà Băng dành cho Tiểu Tử không thể nói bằng lời, nên chỉ cần Tiểu Tử yêu cầu, nàng chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Tiều Tử nghe thấy câu hỏi của Tà Băng, đôi mắt to nhìn Tử Kim Cự Long Vương liền thu lại, trong đôi mắt như có lấp lánh ánh nước, tại sao tỷ tỷ lại hỏi hắn vấn đề này, hắn sẽ không rời tỷ tỷ, vĩnh viễn là như thế.
“Tỷ tỷ, Tiểu Tử không muốn xa Tỷ Tỷ, Tỷ Tỷ bảo vệ Tiểu Tử lâu như thế, sau này đổi lại phải để Tiểu Tử bảo vệ Tỷ Tỷ.” Tiểu Tử không nói gì hoa mỹ, chỉ một câu giản đơn như vậy lại khiến cho Tà Băng thấy ấm áp.
Tỷ Tỷ, chín năm, nhiều nhất là chín năm, đợi Tiểu Tử trở thành Chí Tôn Vương giả, Tiểu Tử có thể giống như bọn Tuyết Ảnh ca ca đứng bên cạnh Tỷ tỷ chứ không phải đứng sau lưng Tỷ tỷ nữa.
“Ừm, Tỷ tỷ luôn có thể bảo vệ Tiểu Tử.” Ánh mắt Tà Băng có chút yêu chiều, muốn chia cách nàng và Tiểu Tử, tình cảm mười năm, nàng làm sao quên, khế ước này, nàng đã từng nói, Tiểu Tử là đệ đệ của nàng, mãi mãi là đệ đệ yêu quý của nàng.
“Hồ đồ! Tiểu Tử, đừng quên ngươi là Thiếu chủ của Tử Kim Cự Long tộc ta!” Tử Kim Cự Long Vương nghe được những lời của Tiểu Tử và Tà Băng, lại nhìn thấy tình cảm sâu nặng của Tiểu Tử đối với Tà Băng nên vô cùng nổi giận.
Chí Tôn Vương giả tương lai sao có thể lưu lạc giữa loài người. Quả thực là chuyện hoang đường!
“Gia gia, Tiểu Tử sẽ không giải trừ khế ước với Tỷ tỷ đâu!” Gương mặt vừa bừng bừng của Tiểu Tử thoát chốc thay đổi, ánh mắt lạnh như băng.
Trước kia, Tiểu Tử có thể cảm nhận được tình cảm nhớ mong của Tử Kim Cự Long Vương đối với mình, nhưng Gia gia hiện tại trước mặt hắn dường như chẳng còn chút tình cảm gì nữa. Dã tâm của Gia gia, Tiểu Tử có thể cảm nhận được, Gia gia của hắn đã biết hắn có thân phận là Chí Tôn Vương giả.
Tiểu Tử càng thêm tin tưởng, nếu hắn quay về Tử Kim Cự Long tộc, tiếp nhận hắn chính là chín năm địa ngục, chín năm truyền thừa. Cho đến khi hắn trở thành Chí Tôn Vương giả mới thôi.
Nếu là tỷ tỷ của hắn, Tiểu Tử tin rằng Tà Băng tuyệt đối sẽ không để hắn tiếp nhận cửu mạch truyền thừa, hắn biết rõ trong nội tâm tỷ tỷ, không có gì quan trọng hơn là hắn khỏe mạnh vui vẻ, cho nên hắn sẽ không để Tà Băng biết chuyện này, mà cho dù Tà Băng có biết, hắn cũng nhất định phải kiên trì.
Trờ thành Chí Tôn Vương giả chỉ vì bảo vệ tỷ tỷ….
“Ngươi…… nghiệp chướng!” Tử Kim Cự Long Vương thấy ánh mắt và lời nói lạnh như băng của Tiểu Tử thì đã không còn hiền lành như vừa nãy, chỉ vào Tiểu Tử nhưng hồi lâu vẫn không nói nên lời, sau đó vung một đạo Hồn Lực đánh thẳng vào Tiểu Tử.
Ánh mắt Tà Băng chợt lóe lên, vội kéo Tiểu Tử ra sau lưng bảo vệ rồi đẩy ra một tầng Quy Nguyên tráo, tiện tay xuất một đạo Thất Thải Hồn Lực đánh về phía Tử Kim Cự Long Vương.
Thực là đã khi dễ Tà Băng nàng quá rồi. Dám làm tổn thương đệ đệ Tiểu Tím của nàng trước mặt nàng sao?
“Bùm”
Hồn lực của hai người đụng vào nhau rồi biến mất không vết tích, nói về Hồn Lục, Tà Băng có thể liều mạng để tương xứng với Tử Kim Cự Long Vương.
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
4
Tháng 2 17 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 105
9 Votes
Chương 105: Đồ đạc của mình?
Editor: Diệp Băng Băng
Mọi người bị một tiếng này của đốt tinh làm cho giật mình, hào quang mãnh liệt bộc phát khiến cho mắt mọi người không thể mở ra được, lúc này có thể không bị một chút ảnh hưởng, vẫn như cũ cười tủm tỉm ngoại trừ sư phụ râu bạc thì không có ai khác.
Năm phần, mười phần, hào quang không giảm, ngược lại càng tăng lên rồi…
Một phút đồng hồ, lưỡng khắc chung(khoảng 30’), tại thời điểm trong mắt mọi người đều xuất hiện tia lo lắng, hào quang lập tức biến mất, sau khi mọi người có thể lấy lại tầm mắt, thời gian phảng phất như ngừng lại trong nháy mắt đó, chỉ thấy trước mặt Tà Băng một thân áo trắng, nhắm mắt lại, bên người phiêu tán hào quang bảy màu, cả người tựa như một nữ thần Thất Thải lung linh.
Mà đốt tinh vốn cao lớn, lúc này đã biến hóa nhỏ lại thành một hầu tử cao bằng Tà Băng, làm cho người kinh ngạc chính là, hắn như là một Thủ Hộ Giả lưng thẳng tắp đứng sau lưng Tà Băng, trên người đốt tinh cũng được bao phủ bởi Thất Thải hào quang.
Bộ dạng hai người, vốn là tuyệt đối không xứng đôi chút nào, nhưng mấy người Tuyết Ảnh chứng kiến cảnh này lại không cảm thấy có chút nào quái dị, dường như đốt tinh cơ bản nên đứng sau lưng Tà Băng như vậy, thân phận là một Thủ Hộ Giả.
Hào quang bảy màu vây quanh Tà Băng cùng đốt tinh theo thời gian dần biến mất, Tà Băng cùng đốt tinh mởmắt, đôi mắt Thất Thải lung linh của Tà Băng xuất hiện lần nữa, đôi mắt của đốt tinh nhìn về phía Tà Băng, đáy mắt ngoại trừ tôn kính thì vẫn là tôn kính.
Đốt tinh hiện tại, chỉ vì Tà Băng mà sống! Chủ nhân sinh, đốt tinh sinh! Chủ nhân vong, đốt tinh vong!
Đôi mắt Tà Băng nhanh chóng biến thành màu đen, đáy mắt hiện lên một vòng hưng phấn, ngũ giai Hồn Tôn đỉnh phong! Đẳng cấp càng cao, tấn cấp lại càng khó, không nghĩ tớichỉ một nghi thức nhận chủ của đốt tinh lại làm cho hồn lực của mình đạt đếnngũ giai Hồn Tôn đỉnh phong!
Tà Băng quay người, nhìn về phía đốt tinh lúc này chỉ cao bằng nàng, nở một nụ cười tươi: “Đốt tinh, hoan nghênh gia nhập gia đình của chúng ta.”
“Còn có ta, còn có ta nha.” Tiểu Bối Bối thấy Tà Băng không có việc gì,đôi mắt màu xanh lá lóe sáng nhìn về phía Tà Băng, vừa nghe được lời của Tà Băng liền lập tức phi thân đến bên người Tà Băng.
Tuy tiểu Bối Bối còn nhỏ nhưng ngàn vạn lần không nên xem thường tiểu la lị nhìn như đáng yêu vô hại này, nếu không thì…, hừ hừ, Vô Địch tiểu Bối Bối sẽ khiến cho hắn rất thảm đấy…
Tà Băng đưa tay ôm tiểu Bối Bối vào lòng, tiểu la lị này thiệt đáng yêu. Sau đó Tuyết Ảnh, Tuyết Táp, Yêu Hoa, tiểu Tử, Thiên Tài,năm người cũng phi thân đến bên người Tà Băng, tám người cùng nắm tay nhau, đương nhiên, không ai sẽ quên Mạc, chín người, đều là người một nhà! Vĩnh viễn là người một nhà.
Nhìn mấy người trước mặt mình, trong tâm trí Tà Băng hiện ra áo đỏ cuồng vọng – Dật, áo trắng ôn nhu – Mộc Vũ, thanh y đơn thuần – Tử Hiên, áo lam nhẹ nhàng – Bắc Ngạn Phong, còn có Lăng Tiêu, Tà Vụ, năm mươi cái đồng bọn, học sinh lớp quý tộc sáu, bọn hắn hiện tại có khỏe không?
Những người kia, mặc kệ tương lai như thế nào, cho dù thay đổi như thế nào, bọn hắn vẫn là đồng bọn của Tà Băng, là người nhà của Tà Băng.
Bốn người Thiên Lang đế chứng kiến mấy người Tà Băng vẫn cùng nắm tay nhau, chứng kiến đáy mắt bọn họ tràn đầy tình nghĩa, đáy lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì, cảm giác duy nhất chính là không ai có thể tách rời bọn hắn, bọn hắn dường như chính là một chỉnh thể không thể tách rời.
Lão gia gia râu bạc vẫn như cũ là vẻ mặt cười tủm tỉm vuốt râu ria, bảo bối đồ nhi của hắn đồ nhi, bất luận là phương diện nào đều không khiến hắn thất vọng.
Mọi người buông tay nhau ra, lúc này đây, tình cảm giữa bọn họ đã tăng lên một bậc cao hơn, Tà Băng nhìn về phía tiểu Tử, nói: “Tiểu Tử, đến đây.”
Tà Băng nắm tay Tiểu Tử đi về phía Tử Kim Cự Long Vương, nhìn đôi mắt màu tím uy nghiêm, Tà Băng nói: “Ta chính là người đang tiếp thụ khảo nghiệm ở Hồn Thú chi lĩnh, ta sẽ đi đến lãnh địa của Tử Kim Cự Long Vương.”
Sau đó Tà Băng lại cúi đầu nói với tiểu Tử: “Tiểu Tử, ngươi cùng gia gia đoàn tụ một chút, tỷ tỷ cùng sư phụ trở lại ngọc giới trước, ngoan ngoãn nghe lời.”
Tiểu Tử ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, Tà Băng cười nhìn về phía Tử Kim Cự Long Vương: “Long Vương, thỉnh giúp ta hướng tháp Toa vấn an, chúng ta, gặp lại ở Tử Kim Cự Long Vương tộc lãnh địa.”
Tà Băng nói rất khách khí, làm cho Tử Kim Cự Long Vương không thể nói được gì, cái khảo nghiệm này, vốn là do Tử Kim Cự Long Vương nói ra , một nhân loại, nếu không có đủ thực lực, thì làm sao có tư cách khế ước cùng cháu của hắn?
Nhưng Tử Kim Cự Long Vương thật không ngờ, cái nhân loại này lại cường hãn đến như vậy, bất luận là thực lực của nàng, hay vẫn là một màn nàng dốc sức liều mạng phong ấn, còn có cách đối đãi đồng bọn của nàng, còn có những người khế ước cùng nàng, bất luận là phương diện nào đều làm cho Tử Kim Cự Long Vương bội phục!
Tử Kim Cự Long Vương hiện tại càng tin tưởng câu nói kia của nữ nhi hắn,Tháp Toa đã từng nói một câu, tiểu Tử đi theo nàng ấy mới phát triển tốt hơn.
Không tin? Còn có cái gì để không tin hay sao? Toàn bộ Hồn Thú chi lĩnh, có cái Hồn Thú nào có thể ở trong thời kỳ trưởng thành liền trở thành Siêu Thần Thú, hơn nữa còn thành công hóa thành hình người không?
Cho nên hiện tại, Tử Kim Cự Long Vương hoàn toàn không cho rằng cái khảo nghiệm kia còn có tác dụng gì, hiện tại bị Tà Băng nhắc tới, hắn cũng không có trả lời, mà phải nói gì đây, ngươi đủ thực lực để có tư cách khế ước cùng Tiểu Tử sao? Không cần tiếp nhận khảo nghiệm?( ờ vậy đi cho bớt chuyện…cho ta bớt tức ở chap sau này)
Tà Băng cười cười, buông tay tiểu Tử ra, cùng râu bạc lão gia gia, mấy người Tuyết Ảnh liếc nhau, lập tức biến mất tại trong tầm mắt của mọi người, Tà Băng muốn biết rõ ràng, tất cả mọi chuyện rốt cục là như thế nào? Vận mệnh của mình chẳng lẽ thật sự bị người khác nắm giữ hay sao?
Tử Kim Cự Long Vương sau khi cáo biệt cùng Thiên Lang đế ba người, liền mang tiểu Tử phi thân rời đi, Thiên Lang đế ba người cũng cáo biệt nhau, phi thân rời đi, bên ngoài đại bộ đội còn phải đợi lấy mệnh lệnh của bọn hắn, mà hỏa hoàng cùng Bạch Hổ Vương muốn chạy về lãnh địa của mình, cảnh cáo tộc nhân vạn lần không được trêu chọc Tà Băng khi nàng đến.
Sau khi tiến vào ngọc giới, mọi người đều tự tìm chỗ ngồi, đôi mắt Tà Băng vẫn ngừng trên người sư phụ râu bạc, lúc này đang ngồi thảnh thơi ngắm phong cảnh xung quanh, cũng không có mở miệng, nhưng đều đem toàn bộ suy nghĩ của nàng thu vào trong mắt.
Râu bạc lão gia gia cười tủm tỉm mắt nhìn cảnh sắc tuyệt mỹ chung quanh, nói ra: “Chậc chậc, sao trước kia ta không chỉnh sửa ngọc giới một phen nhỉ, , hiện tại nhìn đến đây, lão đầu ta thật không muốn đi nữa nha.”
Lão gia gia nói vừa xong, Tà Băng liếc mắt, ngọc giới là nhà của bọn hắn, làm sao có thể không tốt, không ấm áp?
“Lão đầu sư phụ, ngươi có phải hay không nên nói về sứ mạng của ta rồi hả?” Tà Băng nhìn dường như lão gia gia không định nói về sứ mạng của mình nên nhìn thẳng lão rồi nói.
Lão gia gia thu hồi nụ cười, sờ sờ chòm râu, khẽ thở dài một cái, nhìn Tà Băng cùng đồng bọn của nàng: “Băng nha đầu, điều cần biết thì sẽ biết, quá trình lịch lãm rèn luyện của ngươi còn rất dài, ta chỉ gợi ý là sứ mệnh của ngươi có liên quan đến cái hộp đen kia.”
Tà Băng nhíu mày, lấy cái hộp đen đặt trên tay, đối với cái hộp đen này Tà Băng thật sự bất đắc dĩ, từ tiền thế đến kiếp nầy, nàng vẫn không hiểu rốt cục cái hộp đen này là vật gì, chớ đừng nói đến chuyện mở nó ra.
“Mở ra nó? Đương nhiên không có khả năng.” Lão gia gia nhìn cái hộp đen, đáy mắt hiện lên một tia đau lòng, nhưng mấy người Tà Băng đều không có chú ý tới, lão gia gia lắc đầu, không có chìa khóa, thì làm sao mở được cái hộp đen này?
Mấy người Tà Băng nghi hoặc nhìn về phía lão gia gia, ý của hắn là hắn biết rõ mở cái hộp này ra như thế nào sao? Cảm giác của Tà Băng nói cho nàng biết, cái hộp đen là vật rất quan trọng đối với nàng, nhất định phải mở ra nó, có lẽ sau khi mở nó ra, rất nhiều chuyện sẽ minh bạch rồi.
“Ngươi nhìn kỹ mặt ngoài của cái hộp đen.” Râu bạc lão sư phụ nhắc nhở, đến bây giờ mà Băng nha đầu vẫn chưa nắm được một chút bí mật của cái hộp đen, người làm sư phụ như hắn cũng có chút sốt ruột nha.
Tà Băng cúi đầu xuống nhìn cẩn thận mặt ngoài của, dùng tay chà nhẹ ma sát mặt ngoài hộp ngọc, hồi lâu, Tà Băng nhíu nhíu mày, làm như hiểu được cái gì, nhưng lại không dám xác định, ngẩng đầu, đối với lão giả hỏi: “Mười hai con giáp?”
Hoa Hạ 5000 năm truyền thống, Tà Băng vẫn luôn biết rõ Hoa Hạ là một cái quốc gia thần kỳ, Tà Băng không ngừng xem xét, không ngừng ma sát, dần dần phát hiện, bên ngoài của hộp đen, có mười hai chỗ trũng, mà hình dạng chỗ trũng này chính là mười hai con giáp truyền thống.
Râu bạc lão sư phụ nhẹ gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là mười hai con giáp, mà mười hai chỗ trũng này chính là chìa khóa của hộp đen Thiên Tỏa, muốn mở nó, thì phải tìm chìa khóa của nó.”
“Thiên Tỏa? Cái chìa khóa?” Tà Băng nhìn xem những chỗ trũng trên cái hộp đen, trong miệng lặp lại hai từ này, Hoa Hạ cùng Áo Tạp Tư đại lục có liên quan gì? Tại sao mình lại tới đây? Hiện tại tất cả đều như bí ẩn rối loạn như một cái mê cung, vây khốn Tà Băng ở bên trong.
“Nói đến đây thôi, nha đầu, đường đi tương lai như thế nào, phải xem vận mệnh của ngươi, cái hộp đen này đối với ngươi rất trọng yếu.” Lão giả quay lưng lại, nhìn bầu trời mở miệng xa xăm, lần nữa nhấn mạnh tầm quan trọng của cái hộp đen, sau đó biến mất trước mặt mấy người Tà Băng.
Nha đầu, đồ đạc của mình, nhất định phải chính mình tìm về, việc lão đầu ta co thể làm cũng chỉ như vậy…
Tà Băng chứng kiến sư phụ của mình rời đi, ánh mắt kiên định nhìn về phương hương râu bạc lão gia gia vừa biến mất, một ngày nào đó, nàng sẽ cởi bỏ hết tất cả bí mật trên người nàng. Cái hộp đen Thiên Tỏa, cái chìa khóa, nàng nhất định sẽ mở ra!
Mấy người Tuyết Ảnh liếc nhau, nhìn xem Tà Băng, mặc dù không có nói chuyện, nhưng trong ánh mắt hiện lên một điều, chính là, con đường tương lai, bất luận gian nan cỡ nào, bọn hắn đều ở cùng một chỗ, bất ly bất khí!
Thiên Tài nhìn cái hộp đen kia, dường như là nghĩ tới điều gì, nhưng Thiên Tài lại không nói gì, giống như lão gia gia đã nói , đường của Tà Băng, phải do chính cô ta tự bước đi. Thiên Tỏa cùng cái chìa khóa Tà Băng sẽ tìm được, tìm về đồ vật thuốc về nàng.
Tà Băng ngẩng đầu cười với mọi người, nghĩ tới Vương Lang nhất tộc vừa được mình cứu, sau khi làm cho bọn Tuyết Ảnh nghỉ ngơi chữa thương, Tà Băng liền đi về phía Vương Lang nhất tộc.
Tà Băng vừa mới đi đến lãnh địa của Vương lang tộc, Vương lang tộc trưởng Bích Hoằng liền dẫn tộc nhân của mình đi đến trước mặt Tà Băng trước mặt, ngay ngắn cúi người về phía Tà Băng, thanh âm to lớn vang lên: “Vương Lang nhất tộc, tham kiến chủ thượng!”
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
4
Tháng 2 5 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 104.2
8 Votes
Chương 104: Nhất định phải cùng nhau nâng chén!
“Tiểu muội muội, chúng ta có biết nhau hay không?” Tà Băng đi một mạch tới, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cùng đôi mắt màu xanh lá của tiểu nữ bên cạnh, ngồi xổm xuống mỉm cười hỏi.
Tiểu nữ Bối Bối nghe được tiếng của Tà Băng liền “A” một tiếng, sau đó phát hiện mình vừa lên tiếng thì lập tức dùng tay che miệng của mình, trong đôi mắt màu xanh lá mở to còn có tia hoảng sợ, Tà Băng lại im lặng nhìn, nàng đã trở nên kinh khủng như thế từ lúc nào vậy chứ?
“Không biết, không biết…” Bối Bối vừa mới mở miệng, ánh mắt Tà Băng lại lóe lên, trong đôi mắt ngập tràn vui vẻ, hóa ra chính là nàng.
“Tên nhóc này, ngươi không biết muốn giấu diếm thân phận thì không thể mở miệng sao?” Tà Băng bỗng nhiên muốn trêu chọc cô bé đáng yêu này. Bối Bối vừa mở miệng không phải dùng thanh âm trẻ con thanh thúy mà là tiếng của tiểu quái vật đã đấu với Tà Băng trong thất thải hồ trước kia.
“A, Bối Bối không nghe thấy, Bối Bối không hề nghe thấy gì cả.” Nhóc Bối Bối đáng yêu vội che lỗ tai mình lại, nàng không nghe thấy bất cứ điều gì cả, không nghe được gì hết. Nàng cũng không biết Tà Băng đang nói gì.
Tiếng nói mềm mại, ngọt ngào lần này đã làm Tà Băng động lòng, bất đắc dĩ cười cười rồi sờ lên tóc Bối Bối, nói : “ Vừa rồi không phải ta khi dễ ngươi, được rồi, nghe lời ta, trở về đi.”
Tuy Tà Băng rất thích cô bé này, nhưng hiện nay chính nàng cũng không rõ sứ mạng của bản thân, không biết sẽ đem lại những nguy hiểm gì cho cô bé đáng yêu này, Tà Băng không muốn làm cho cô bé phải theo nàng mà chịu khổ, hơn nữa cô bé này cũng không nhất thiết phải theo nàng.
Lúc Tà Băng đứng dậy muốn rời đi, không ngờ lại bị Bối Bối kéo ống tay áo giữ lại, đôi mắt màu xanh lá đáng yêu nháy nháy mắt, nhếch cái miệng nhỏ nhắn tinh nghịch nói: “ Bối Bối nghe được ngươi nói ngươi yêu thích ta, muốn ta ở lại bên cạnh ngươi đấy.”
Tà Băng nghe những lời của Bối Bối không kìm được mà bật cười, sao nàng lại quên mất rằng tiểu quái vật đáy hồ kia lần nào cũng có thể nhìn ra được ý nghĩ của nàng chứ, cô nhóc này….
“Xét thấy ngươi yêu thích Bối Bối đáng yêu vô địch ta đây như vậy, như vậy người ta sẽ cố ly khai khỏi Thất Thải hồ mà ta yêu thích nhất để đi theo ngươi.” Bối Bối còn không đợi Tà Băng nói chuyện xong đã trực tiếp nắm lấy cánh tay Tà Băng, bày ra một bộ dáng đáng yêu khiến Tà Băng cũng phải mềm lòng.
Tà Băng vừa đang định nói thì Tiểu Tử đã rời vòng tay của Tử Kim Cự Long Vương và đi đến bên cạnh Tà Băng, chớp chớp con mắt đáng yêu nhìn Tà Băng: “Tỷ tỷ, Tiểu Tử mới đáng yêu nhất, đẹp trai nhất có đúng không?”
“Bối Bối mới là đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất đấy.” Tà Băng không nói gì, cô nhóc Bối Bối lập tức phản bác. Tiểu Tử trừng đôi mắt màu xanh lá, hai tay chống nạnh, lớn tiếng nói.
“Ngừng!” Tà Băng thấy hai người chuẩn bị nhào vào nhau liền lao tới đứng chắn giữa hai bọn họ.
Nhìn ánh mắt hai người, Tà Băng liền nói: “Ừ, Tiểu Tử là đẹp trai nhất, Bubu thì xinh đẹp nhất, được chưa?”
“Hai chúng ra ai đáng yêu hơn?” Hai người cùng đồng thanh.
“Đáng yêu? Đương nhiên là ta đáng yêu nhất rồi!” Tà Băng lúc đó tâm tình rất tốt nên vuốt vuốt mũi nói khiến cả hai cũng bất ngờ.
Hai tên nhóc Tiểu Tử và Bối Bối này thật khiến Tà Băng vui vẻ, lại nghĩ tới những việc cần giải quyết về sau, Tà Băng đi về hướng Đại Tinh Tinh vẫn đứng sừng sững bên cạnh, phi thân lên không trung rồi lại nhìn tới Đại Tinh Tinh vừa nãy đã cứu nàng, che chắn cho nàng, Tà Băng cũng rơm rớm nước mắt.
“Đại Tinh Tinh, ngươi và ta ở bên nhau thì hãy là đồng bọn của chúng ta được không?” Tà Băng đã kịp nói câu này trước khi nhìn thấy bóng lưng cô độc của Đại Tinh Tinh lúc rời đi giữa màn sương trắng dày đặc. Tà Băng kiếp trước đã nhận hết cô độc, nàng không muốn làm cho bọn họ cũng phải trải qua nỗi cô độc giống nàng.
Đại Tinh Tinh nhìn Tà Băng, trong đôi mắt ảnh lên một thoáng mơ màng, sau đó nhẹ gật đầu. Phụ thân hắn từng nói, nếu hắn gặp một người không đáng ghét thì có thể lựa chọn đi theo nàng. Nay hắn đã gặp được người hắn yêu thích, không phải là hắn có thể đi theo nàng sao?”
Tà Băng thấy Đại Tinh Tinh đồng ý thì vô cùng vui vẻ. Đại gia đình Tà Băng hôm nay đã có thêm hai thành viên mới, một Đại Tinh Tinh và một tiểu cô nương, cả hai đều là những người đáng yêu.
Đại Tinh Tinh liền ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng thật lớn, tựa hồ như muốn nói gì đó, rồi duỗi bàn tay cực lớn của hăn, nắm lấy lòng bàn tay Tà Băng, Đại Tinh Tinh liên tiếp phát ra những âm thanh kỳ quái gì đó mà chẳng ai hiểu được, Tà Băng cũng chỉ biết nhắm mắt lại.
Mấy người Tuyết Ảnh thấy thế thì hoảng sợ lo lắng, đây là…
“Đừng lo lắng, Đại Tinh Tinh đang tiến hành nghi thức nhận chủ, đây là cách để tộc Đại Tinh Tinh bọn họ nhận chủ mà, nhà đầu, lại thêm một thế lực lớn, lại thêm nhiều phiền toái đó nha…” Lão gia gia râu bạc vuốt ria mép của mình, vừa mỉm cười vừa bất đắc dĩ lắc đầu.
Biết được đây là nghi thức nhận chủ của Đốt tinh, mấy người bọn họ cũng tạm yên lòng nhưng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, ai nấy đều chăm chú nhìn thẳng vào bàn tay Đốt tinh đang nắm lấy Tà Băng.
Bốn vị vương gia của Hồn thú chi lĩnh đều trợn tròn mắt, hai quái vật mà Hồn thú chi vương như bọn họ cũng không dám trêu chọc nay lại đi theo Tà Băng sao? Hơn nữa, dường như là họ đều rất tự nguyện? Trời, ai có thể nói cho bọn hắn biết thiếu nữ trước mắt cuối cùng là biến thái từ nơi nào đến!
Thời gian dần trôi qua….
“Gra…à…oooooo!!!!” Bồng nhiên, đốt tinh ngửa mặt lên trời rống một tiếng dài, một luồng sáng trắng bao vây lấy Tà Băng và đốt tinh.
Lúc này, chỉ còn duy nhất một mình Hỏa Phượng Hoàng Vương còn đứng vững, nhưng khóe miệng cũng đã rỉ máu tươi, sắc mặt tái nhợt cho thấy thân thể của Hỏa Phượng Hoàng Vương lúc này thực sự không tốt chút nào. Ánh lửa trong đôi mắt thể hiện sự không cam lòng và lại có cả chút tuyệt vọng.
“Đây chẳng qua chỉ là mới bắt đầu, dựa theo việc ngươi tính kế với Băng nhi thì ta dù phanh thây xé xác cũng không đủ!” Đôi mắt xanh như da trời của Tuyết Ảnh ánh lên sắc lạnh như băng. Băng Nhi của hắn đã phải vì Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc mà luyện chế đan dược trong suốt nửa tháng, khiến bọn hắn đau lòng lo lắng, bây giờ lại còn bị bọn người đó tính toán.
Thậm chí còn muốn hấp thu Hồn Lực và nội đan của bọn hắn? Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc quả là to gan!
“Thiên Ảnh Ma vực!” Cùng với đạo âm thanh thứ hai của Tuyết Ảnh, toàn bộ không gian màu trắng đã hoàn toàn bị Tuyết Ảnh Hồn Kỹ Ma hóa! Không gian màu trắng lập tức biến thành màu đen, Ma vực màu đen!
Từ trong Ma vực không ngừng bay ra các loại ác quỷ cùng thanh âm u oán, không ngừng kêu to bên tai tất cả mọi người, thanh âm u oán của ác quỷ lẫn với huyết tinh khí tức cứ vây quanh luẩn quẩn bên mọi người.
Lại nói về Tuyết Ảnh lúc này, nếu vừa rồi Tuyết Ảnh là hóa thân Quang Minh Thần Đế thì hiện tại, Tuyết Ảnh đã thực sự hóa thân thành Địa Ngục Tu La! Hai chủng tộc hoàn toàn khác nhau lại đồng thời xuất hiện trên người Tuyết Ảnh nhưng không chút bất ổn nào, lại khiến người khác có cảm giác như bị mê hoặc.
“Ah! Đừng! Đừng…” tiếng la thê thảm của Hỏa Phượng Hoàng Vương lại khiến cho bọn Tà Băng có chút nghi hoặc, uay lại nhìn thì thấy Hỏa Phượng Hoàng Vương chảy máu ròng ròng từ hai hốc mắt.
“Hỏa Dực, không, Hỏa Dực, ngươi cút ngay, cút ngay! Ngươi vốn là muốn ta chết mà! Ngươi có gì không cam lòng! Cút ngay, cút ngay!” Hỏa Phượng Hoàng Vương dường như đã phát điên, không ngừng khua tay tung Hồn Lực vào không khí mà không biết là đánh vào đâu.
“Liễu nương, mau cút! Cút, Hỏa Phượng Hoàng Vương ta không nợ ngươi! Không nợ ngươi! Cút ra chỗ con ngươi đi!”
“Hỏa Hoàng, vị trí Hỏa Phượng Hoàng Vương vĩnh viễn là của ta! Không có phần của ngươi, ngươi cũng cút! Cút ngay!”
“Còn các ngươi, tất cả các ngươi phải thần phục ta, kẻ nào không phù hợp với quy tắc của ta thì giết không tha!”
Thanh âm của Hỏa Phượng Hoàng Vương bỗng lạc đi, toàn bộ người trong Ma Vực đã không còn thấy thân ảnh của Hỏa Phượng Hoàng nữa, chỉ có một mình Hỏa Phượng Hoàng Vương không ngừng vung vẩy tung Hồn Lực của mình một cách hỗn loạn. Tiếng chửi bậy vang ra bên ngoài tới tai bọn Hỏa Hoàng, Minh Vũ và cả tộc Hỏa Phượng Hoàng thì càng trở nên bi thương, đây chính là Đại Vương của bọn họ đây sao? Chính là Đại Vương mà bọn họ vẫn đi theo lâu nay sao?
Tà Băng từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng nhìn chăm chú hết thảy, chỉ đến lúc nhìn thấy thân ảnh của Tuyết Ảnh cùng bạn bè bên cạnh, đôi mắt nàng mới ánh lên chút ấm áp, Hỏa Phượng Hoàng Vương chết thực không có gì đáng tiếc!
Tà Băng dù không so đo tính toán với hắn chuyện của mình, chỉ riêng chuyện của Hỏa Dực , Tà Băng cũng sẽ khiến cho Hỏa Phượng Hoàng Vương sống không yên ổn. Huống chi hắn còn dùng khóa trái hồn với nàng! Muốn khống chế nàng? Quân Tà Băng nàng lại để cho hắn khi dễ như vậy sao?
Tuyết Ảnh đang vì nàng mà chiến đấu, bạn bè che chở nàng, nàng sao lại phải làm kẻ đứng sau để cho bọn hắn bảo hộ? Nếu Tà Băng hiện nay chỉ cần được bảo vệ, vậy nàng thậy không xứng với khế ước làm người của bọn Tuyết Ảnh, không xứng để bạn bè phải hết lòng bảo vệ như vậy.
Tà Băng hiện tại đang cố gắng để khống chế Hồn Lực của mình, nàng chưa bao giờ lại là kẻ ngồi chờ chết, khóa trái hồn như vậy. Muốn không chế Quân Tà Băng ta không ngờ lại bị ta phản đòn sao?
Tà Băng chứng kiến Tuyết Ảnh hoàn toàn có thể áp chế được Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc nên cũng không vội lo nghĩ, bèn khoanh chân ngồi xuống dưới sự bảo vệ của bọn Yêu Hoa, vận Quy Nguyên Phần Thiên Quyết. Hồn Lực không bị khống chế, Tà Băng bèn từ tầng thứ nhất của Quy Nguyên Phần Thiên Quyết bắt đầu vận chuyển.
Không thể khống chế ta thì ta đây một lần nữa tu luyện, dùng Hồn Lực tu luyện ra để phản khống chế Hồn Lực bị khóa trong cơ thể! Tà Băng đi một bước này thực là nước cờ hiểm. Không thể nói trước là kinh mạch của nàng có thể chấp nhận được hai đạo Hồn Lực giống nhau không, nhưng chỉ đan điền của Tà băng thôi hẳn cũng đã không chịu nổi!
Nhưng chỉ cần Tà Băng củng cố đan điền thêm lần nữa, một lần nữa tu luyện ra Hồn Lực và thành công đem Hồn Lực bị khống chế hấp thu, như vậy, thực lực của Tà Băng chắc chắn có thể nâng cao hơn nữa.
Thần sắc Tà Băng tập trung, không lãng phí chút thời gian nào, Tuyết Ảnh so về Hồn Lực tuyệt không chênh lệch so với lúc trong ngọc giới, hơn nữa, bản mạng của Tà Băng và Tuyết Ảnh tương liên, tu luyện trong phạm vi của Tuyết Ảnh, lại còn thảnh thơi thì hiển nhiên sẽ có hiệu quả.
Sau khi vận khẩu quyết lần thứ nhất, qua nửa canh giờ, một Hồn Lực rất nhỏ xuất hiện trong cơ thể Tà Băng. Tà Băng trong lòng vui vẻ, bèn vận đạo Hồn Lực này di chuyển trong kinh mạch.
“Hự…” Hồn Lực vừa va chạm vào kinh mạch của Tà Băng liền bị một luồng ánh sáng màu đỏ ngăn chặn, va chạm mạnh mẽ xảy ra ngay trong cơ thể nàng.
“Phốc…” Tà Băng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức tái nhợ, vốn là môi son hồng nhạt, lúc này một chút tia máu cũng không có, cả trang phục trắng tinh cũng dính đầy vết máu.
“Tà Băng, ngươi làm sao vậy?” Yêu Hòa ở ngay gần Tà Băng, vửa thấy nàng phun máu tươi thì sắt mặt Yêu Hoa như bị hù dọa trở nên tái nhợt, liền bước lên đỡ lấy nàng, một đạo Hồn Lực xoa trên lưng Tà Băng, Hồn Lực của Yêu Hoa có tác dụng trị liệu, tuy Tà Băng không dùng được bao nhiêu nhưng ít nhất có thể giảm đau vào lúc này.
Nhưng sự tình lại không đơn giản như Yêu Hoa tưởng tượng, Hồn Lực của nàng chẳng qua chỉ vừa chạm vào Tà Băng thì một quầng ánh sáng màu đỏ cường đại hiện lên, lập tức bắn ngược Hồn Lực của Yêu Hoa, đồng thời Hồn Lực mạnh mẽ này còn khiến Yêu Hoa chút nữa bị đẩy bay ra.
Tuyết Táp bèn vội vàng phi thân tới đỡ Yêu Hoa dựa vào ngực, rồi tựa cho Yêu Hoa đứng vững, sau đó đi đếm bên Tà Băng lúc này vẫn còn nhắm mắt, đôi mắt chợt lóe lên, Tà Băng lại một lần nữa khoanh chân ngồi xuống.
Những người khác bấy giờ nhìn thấy Tà Băng thổ huyết thì bất lực, chỉ thấy cảm giác bất lực, nắm chặt nắm đấm nhìn về phía Tuyết Táp. Bọn họ nóng lòng muốn biết xem Tà Băng có việc gì không.
“Tà Băng đã bị khóa trái hồn trong cơ thể, phải do chính cô ta gỡ bỏ mới được. Hiện tại Hồn Lực của Hỏa Phượng Hoàng Vương không còn phù hợp với Tà Băng, cho nên hiện tại Hỏa Phượng Hoàng vương vẫn không thể ảnh hưởng đến Tà Băng, nhưng tính mạng Tà Băng vẫn còn đang trong tay Hỏa Phượng Hoàng Vương”
Tuyết Táp nói đều là sự thật, Hỏa Phượng Hoàng Vương hiện tại không thể chết được, hắn chết thì mệnh của Tà Băng cũng có thể mất! Hơn nữa, khóa trái hồn phải do chính Tà Băng bài trừ, bọn hắn căn bản cũng không giúp được gì
Nếu bọn hắn ra tay, e rằng tổn thương của Tà Băng sẽ càng nặng.
Tuyết Ảnh đương nhiên hiểu rõ điểm này, cho nên hắn đem Hỏa Phượng Hoàng Vương khống chế trong am vực chứ không ra tay giết hắn! Có trời mới biết Tà Băng đã muốn tự tay giết Hỏa Phượng Hoàng Vương đến mức nào. Đã không thể tra tấn thân thể của hắn, Tuyết Ảnh muốn cho hắn phải chịu thống khổ, tra tấn lòng, gan, phổi của hắn!
Muốn cho hắn nhìn thấy những việc trái lương tâm mà hắn đã từng làm, muốn cho những người bị hắn hại tới chất vấn hắn từ đầu tới cuối, lên án hắn, tra tấn hắn!
Hỏa Phượng Hoàng Vương trong tay Tuyết Ảnh đã không còn chút năng lực nào nữa! Tựa như một con búp bê vải, bị Tuyết Ảnh tùy ý định đoạt sinh tử! Tuyết Ảnh muốn hắn chết, hắn tuyệt đối không thể sống thêm 1 giây! Tuyết Ảnh muốn hắn sống thì Diêm Vương cũng không dám tới cướp người!
Hỏa Hoàng nãy giờ vẫn ngước đôi mắt tràn đầy nước mắt, nàng không thể tin được những gì nàng thấy đều là sự thực.
Nàng không thể tin những lời độc địa vang lên kia lại là do chính phụ vương mình nói ra.
Nàng không thể tin cả Vũ Thúc thân cận luôn không hề tức giận với đệ đệ kia lại nổi xung với Hỏa Phượng Hoàng Vương.
Nàng không thể tin vô số hình người Siêu Thần Thú bị thương bên cạnh nàng chính là các Trưởng lão gia gia mà nàng kính trọng xưa nay. Những thứ quen thuộc nhất, những người thân quen nhất trong một đêm bỗng trở thành lạ lẫm, lạ lẫm đến mức nàng tưởng như chưa từng quen biết họ.
Đáy mắt của những Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc trưởng lão khác hiện lên vẻ thất thần, nhìn thân ảnh màu đỏ điên cuồng bên trong Ma Vực, trong đầu bọn họ cùng lúc xuất hiện một nghi vấn, những gì bọn hắn bày ra suốt năm trăm năm nay thực sự có giá trị sao?
Vua của bọn họ thực sự một lòng vì Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc bọn họ sao?
Bọn họ quá ngu muội rồi! Bọn họ đột nhiên hiểu ra mọi thứ rồi!
Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc tồn tại là vì cái gì? Nếu là bọn chúng dùng năm trăm năm chăm chỉ tu luyện này mà nói thì Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc có thể nào có một tương lai khác hay không?
Nếu bọn họ không có kế hoạch này, thiên tài của Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc bọn họ – Hỏa Dực – có phải sẽ phẫn hận với bọn họ hay không? Liệu có phải ra đi như vậy hay không?
Nhưng hiện nay những điều đó còn có ý nghĩa gì đây? Đảo mắt nhìn về phía Hỏa Hoàng, năm trăm năm nay, bọn hắn lại thật thà tôn vinh nữ nhân này làm Vương của bọn hắn sao?
Năm trăm năm rồi, rốt cục bọn hắn đã làm sai bao nhiêu chuyện?
“Phốc” Tà Băng lại phun ra một búng máu nữa! Hiện tại Tà Băng không hề mở mắt nhưng thần trí nàng lại thanh tỉnh phi thường, nàng có thể lại một lần nữa tu luyện ra Hồn Lực, nhưng lại không thể tiến vào kinh mạch một chút nào!
Cứ thăm dò lần nào là lại thêm một thần phun ra máu! Tà Băng nhíu chặt lông mày, khóa trái hồn giống như Tuyết Táp nói, nhất định phải do chính nàng loại bỏ, người khác không thể giúp được.
Hỏa Phượng Hoàng Vương chết tiệt! Muốn khống chế Hồn Lực của ta, trước tiên phải đem Hồn Lực của người hiến tế đã!
Tà Băng lại lần nữa tu luyện ra Hồn Lực để đầy vào khe hở trong kinh mạch, nàng muốn phá vỡ hoàn toàn kinh mạch của mình. Nỗi đau đớn đó có thể tưởng tượng được, hơn nữa luôn có luồng ánh sáng đỏ ngăn cản Hồn Lực Tà Băng, Tà Băng hiện tại có muốn tự mình hủy kinh mạch cũng không làm được.
Hồn Lực không hề ngoài dự đoán lại bị ánh sáng màu đỏ bắn ra lần nữa.
Một búng máu sắp phun ra, Tà Băng cố nén nuốt ngược vào trong! Nếu nàng lại phun ra máu, bọn Tuyết Táp chắc chắn sẽ thêm lo lắng cho nàng, Tà Băng nhắm chặt hai mắt, quầng trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Đại não Tà Băng không ngừng chuyển động, cách duy nhất hiện nay là phải phá vỡ được kinh mạch trước! Tà Băng không phải muốn tự làm khổ mình, tình cảnh hiện tại cũng không phải nàng muốn chọn, nhưng phá vỡ kinh mạch của mình chính là cách duy nhất hiện nay.
Trước mắt giống như là muốn đem cái đinh đóng lên tấm ván gỗ thì phải dùng lực thật mạnh để đóng nó lên!
Cái đinh, cái đinh….
Đầu óc Tà Băng chợt bừng tỉnh! Sao nàng lại ngu ngốc như vậy, đã muốn dùng cái đinh, vậy thì dùng Tiêm Thứ Hồn Lực để phá vỡ kinh mạch!
Tà Băng nghĩ là làm! Nàng thông qua ý niệm dung hợp Hồn Lực mà mình tu luyện ra để tạo thành hình dáng một cây kim! Sau đó, Tà Băng nắm chặt hai tay, dùng Hồn Lực có hình dáng cây kim đó đâm thẳng vào kinh mạch yếu ớt!
“Phanh!”
“Ah!”
Tà Băng không nhịn nổi đau đớn, sắc mặt trở nên trắng bệch, hét lên, máu tươi không ngừng tràn ra từ miệng nàng khiến tất thảy mọi người đều phải quay lại.
Ngay cả những người của Hỏa Phượng Hoàng Nhất Tộc cũng không ngoại lệ. Những gì nữ nhân này phải chịu đều do bọn hắn tạo thành, là do bọn hắn nhất thời hồ đồ….
Những người ở cạnh Tà Băng đều xúm lại quanh nàng, ai cũng chực tiến lên ôm nàng vào lòng nhưng không thể, bọn họ chỉ có thể đứng cách xa Tà băng 1m mà nhìn nàng.
Thân ảnh thực như thần của Tuyết Ảnh đã rơi xuống ngay trước mặt mọi người, bên cạnh Tà băng. Tuyết Ảnh nhìn chăm chú Tà Băng rồi dịu dàng đưa tay lau vết máu ở miệng nàng, sau đó khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Tà Băng.
Tuyết Ảnh vốn là thân tín của Tà Băng, hai người bổn mạng tương liên, lúc này, khế ước của Tà Băng cùng Tuyết Táp, Tiểu Tử, Đột Tinh đều đã yếu nên không thể làm được, thế nên hiện tại, chỉ có Tuyết Ảnh tu luyện, đem Hồn Lực trong cơ thể mình thông qua khế ước đẩy vào người Tà Băng, trợ giúp nàng thu phục Hồn Lực trong cơ thể.
Trong người Tà Băng lúc này đã thành một đám hỏng bét, vừa rồi, khi Tà Băng đem Hồn Lực hóa thành dạng cây trâm đâm thẳng vào kinh mạch, Hồn Lực dù không đụng được tới kinh mạch nhưng cũng đã va chạm vào đạo ánh sáng đỏ quanh đó.
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
Tháng 6 16 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 119
7 Votes
Chương 119: Tuyết Ảnh Cường Hãn
Editor: Diệp Tuyết Hàn Băng
Thời điểm hồn lực Tà Băng bị khống chế, Tuyết Ảnh đã cảm nhận được, tận đáy lòng, lửa giận bốc lên dữ dội. Ngay sau đó, tiểu Tử, Tuyết Táp, Đốt Tinh ba người đồng thời đều cảm thấy Tà Băng có chút không đúng. Tâm tình của bốn người biểu lộ ra thông qua sắc mặt lại khiến cho mấy người Yêu Hoa, Mộc Vũ, Hoa Thần Dật, Bối Bối chung quanh biến sắc, chẳng lẽ Tà Băng xảy ra chuyện?
Nghe Tuyết Ảnh đem cảm giác của mình nói ra, vẻ mặt mọi người đều bừng bừng tức giận, đau lòng muốn cùng lao ra khỏi ngọc giới. Ngay lúc đó lại nghe thấy tiếng Tà Băng triệu hoán, tất cả cùng mang theo sát khí trùng trùng, theo lời kêu gọi của nàng mà tiến ra. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
9
Tháng 6 16 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 118.2
4 Votes
Chương 118.2: Chân Tướng Bất Ngờ
Editor: Diệp Băng Băng
“Thiên Tài, để Hỏa Hoàng tiến vào một mình.” Ngữ khí Tà Băng rất nhẹ nhàng khiến cho người khác không thể hiểu được ý của nàng.
Thiên Tài khẽ thở dài một cái, đi đến mở cửa phòng bước ra bên ngoài gọi Hỏa Hoàng. Đầu tiên sau khi Hỏa Hoàng tiến vào là nhìn thấy phụ vương của mình đã khôi phục, đảo mắt nhìn lại nhìn thấy Hỏa Dực nhỏ lại như vừa mới được sinh ra.
Đệ đệ, cuối cùng vẫn phải ra đi sao?
Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
2
Tháng 6 16 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 118.1
4 Votes
Chương 118.1: Chân tướng bất ngờ
Sắc mặt Hỏa Phượng Hoàng Vương lập tức biến đổi, ánh mắt trở nên vô cùng nguy hiểm, cảm nhận được Hồn Lực mãnh liệt trong cơ thể liền cố kìm nén đau đớn, nghiêm nghị nói: “Nhân loại, ngươi muốn làm gì?”
“Hỏa Phượng Hoàng Vương, ta chỉ muốn lấy của ngươi năm trăm năm Hồn Lực, năm trăm năm đối với ngươi mà nói chỉ là bình thường nhưng đối với Hỏa Dực mà nói lại là một mạng sống!” Lúc này, Tà Băng hi vọng trong nội tâm Hỏa Phượng Hoàng Vương vẫn còn có một chút thân tình. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
2
Tháng 6 16 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 117.2
4 Votes
Chương 117.2 : Thức Tỉnh Hỏa Phượng Hoàng Vương.
Edior: Diệp Băng Băng
Giai cấp của Hỏa Dực đang nhanh chóng lui lại, Thiên Tài nhìn cảnh này, thương cảm trong đáy mắt càng đậm, hắn biết rõ Tà Băng sẽ không để cho Hỏa Dực có việc gì, nhưng tận mắt nhìn thấy thân thể Hỏa Dực biến hóa,tận mắt nhìn tánh mạng Hỏa Dực càng lúc càng nhạt nhòa, Thiên Tài chỉ có thể thở dài.
Cửu giai thánh thú, lục giai thánh thú, tam giai thánh thú, nhất giai thánh thú… Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
1
Tháng 6 6 2014
Tà băng Ngạo Thiên – Chương 117
3 Votes
Chương 117.1: Thức tỉnh Hỏa Phượng Hoàng Vương
Editor: Diệp Băng Băng
Hiện tại Tà Băng đã nắm chắc thành công, hơn nữa thân thể của Hỏa Dực đã được Thiên Sơn tuyết liên cải tạo, có lẽ sẽ chống đỡ được.
“Hỏa Dực, ngươi có tin tưởng ta không?” Tà Băng nhìn thẳng vào mắt Hỏa Dực, hắn phải tuyệt đối tin tưởng nàng, vào lúc nàng bắt đầu thì tuyệt đối không thể có bất cứ do dự nào, cho nên hiện tại Tà Băng muốn đem những nỗi lo lắng sau này hoàn toàn được giải quyết hết.. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
9
Tháng 5 28 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 116.2
5 Votes
Chương 116.2: Luyện thành đan dược Nữa bước sinh tử
Editor: Diệp Băng Băng
“Hỏa Hoàng, thế này là thế nào?” Hỏa Hoàng vừa đi ra ngoài, mấy vị lão giả liền vây quanh nàng hỏi.
Hỏa hoàng lạnh nhạt lắc đầu, ánh mắt đã khôi phục sự trong trẻo nhưng lạnh lùng của lúc trước: “Lúc này chúng ta cần chờ đợi, không có sự cho phép của Tà Băng bất luận kẻ nào cũng không được tự ý vào trong!”
Tà Băng sau khi thấy Hỏa Hoàng ly khai, phòng tối được đóng lại, cầm Thiên Sơn Tuyết Liên đã được chuẩn bị tốt đặt trong lòng bàn tay, Thất Thải Hồn Lực lập tức vây quanh Thiên Sơn Tuyết Liên,chỉ trong nháy mắt, Thiên Sơn Tuyết Liên trên tay Tà Băng đã bị luyện hóa thành một viên đan dược màu trắng. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
5
Tháng 5 15 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 116.1
7 Votes
Chương 116: Luyện thành đan dược nữa bước sinh tử.
Editor: Diệp Băng Băng
Sau khi trở lại ngọc giới, Tà Băng liền nhốt mình trong phòng luyện đan,Thiên Tài ngồi một chỗ ở trước cửa phòng, tự hỏi Tà Băng đến tột cùng muốn làm gì, tóm lại, bất luận Tà Băng làm như thế nào, hắn sẽ không để cho Tà Băng tự tổn hại thân thể mình..
Về điểm nay, Thiên Tài đã suy nghĩ nhiều rồi, trải qua truyện trước đây, Tà Băng đã biết rõ, nàng chẳng những phải bảo vệ tốt người thân và bằng hữu của mình, nàng còn phải bảo vệ bản thân cho thật tốt.. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
4
Tháng 5 12 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 115.2
3 Votes
Chương 115.2 : Đánh cược một lần!
Editor: Diệp Băng Băng
Thiên Tài nhẹ gật đầu, cười với mọi người, nhìn thấy sự quan tâm lo lắng của mọi người, vừa cười vừa nói: “Ta đã không có việc gì nữa đâu, Tà Băng, ta vừa rồi nghĩ tới một phương pháp, nhưng trước hết để cho ta thấy được Vương của Hỏa Phượng Hoàng Vương mới có thể xác định.”
Tà Băng nghe Thiên Tài nói có biện pháp, hai con ngươi liền sáng rỡ, , nhẹ gật đầu, nói với mọi người một chút liền kéo Thiên Tài ra khỏi ngọc giới, sau khi tìm được Hỏa Hoàng, ba người liền cùng nhau tiến vào căn phòng tối, nơi Vương Hỏa Phượng Hoàng đang bị đóng băng. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
8
Tháng 5 10 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 115.1
6 Votes
Chương 115.1: Đánh cược một lần!
Editor: Diệp Băng Băng
Tà Băng nhìn thấu suy nghĩ của Hỏa Dực, cố nén lòng không nghĩ đến việc hung hăng đánh hắn một trận, trừng mắt nhìn Hỏa Dực, quay người biến mất trước mặt hắn, một câu, vẫn chưa tan biến bên tai Hỏa Dực.
“Hỏa Dực, sống vì chính mình đi.” Giống như thở dài, âm thanh lại như bất đắc dĩ.
Bên cạnh cây đại thụ, chỉ còn lại một thân ảnh màu hồng, tay siết chặt thể hiện nội tâm của chủ nhân đang giãy dụa.
Sống vì chính mình sao? Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
5
Tháng 5 6 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 114.2
6 Votes
Chương 114.2: Mạng của ngươi, ta quyết bảo vệ!
Đi vào cánh cửa hình vòm, Tà Băng lại cảm thán lần nữa về kiến trúc của nơi này, chỉ thấy trước mặt Tà Băng là một thông đạo vô tận không thấy điểm cuối, Hỏa Hoàng đi trước dẫn đường, cước pháp cũng không ổn định, sự thống khổ vừa rồi cũng chưa có mất đi.
Đi đến chính giữa thông đạo, Hỏa Hoàng ngừng lại, làm một cái thủ thế rồi đánh ra 2 cái, một đạo hồn kỹ bắn ra, trên vách tường của mật đạo xuất hiện một cái cửa đá.
Hỏa Hoàng làm hết thảy không có chút nào trốn tránh, nhẹ nhàng đẩy, cửa đá liền bị mở ra, sau khi ba người đi vào, hàn khí đập vào mặt, cửa đá tự động đóng lại, Tà Băng nhìn chung quanh, toàn bộ mật thất đều là băng, may là Tà Băng có Hồn Lực hộ thể, nên cũng không cảm thấy rét lạnh. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
8
Tháng 4 24 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 114.1
8 Votes
Chương 114.1 : Mạng của ngươi, ta quyết bảo vệ !
Editor: Diệp Băng Băng
Tà Băng nhìn thấy đồ vật trong tay Hỏa Hoàng liền kinh ngạc, đó chỉ là một hòn đá nhỏ màu trắng, nhưng điều khiến cho Tà Băng kinh ngạc chính là hình dạng của hòn đá kia, nó giống như một con vật, nhưng trên Áo Tạp Tư Đại Lục không hề có con vật này, nó chính là có hình dạng của con chuột trong mười hai con giáp.
Quan trọng nhất là, Hỏa Hoàng vừa lấy ra, cảm giác thân thiết mãnh liệt khiến cho Tà Băng có chút rối loạn, đây chính là một cái chìa khóa của cái hộp đen, chìa khóa thứ nhất chính là hình con chuột, không nghĩ tới lại ở trong tay Hỏa Hoàng.
Hỏa hoàng chứng kiến thần sắc của Tà Băng, cũng đãbiết chuyện lần này đã có thể thương lượng, lãnh đạm nhìn Tà Băng: “Tà Băng, nếu ngươi đồng ý cứu phụ vương của ta, miếng ngọc thạch này liền giao cho ngươi.” Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
5
Tháng 4 17 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 113.2
5 Votes
Chương 113.2: Tại sao phải cứu?
Editor: Diệp Băng Băng
“Có chuyện gì nói thẳng đi.” Tà Băng nghĩ không ra liền không muốn nghĩ nữa, nhíu nhíu chân mày, ánh mắt đen láy nhìn về phía Hỏa Hoàng, hi vọng cái Hỏa Phượng Hoàng nữ vương này cho nàng một lời giải thích, hiện tại đến tột cùng là cái tình huống gì.
Ánh mắt Hỏa Hoàng lóe lên một cái, do dự một hồi lâu, tại thời điểm Tà Băng sắp không kiên nhẫn được nữa, mới ngẩng đầu, nhìn về phía Tà Băng, trong ánh mắt có chút cầu xin.
“Vương của Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta, đã bị pho Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
6
Tháng 4 16 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 113.1
8 Votes
Chương 113 : Tại sao phải cứu?
Editor: Diệp Băng Băng
Giờ khắc này, trước ánh mắt choáng váng của tất cả mọi người, nam tử tuyệt mỹ mặc cẩm bào màu trắng ôn nhu cười với Tà Băng, Tà Băng đồng thời cũng nở một nụ cười khuynh thành, cuối cùng thì Tà Băng cũng đã biết dựa vào bằng hữu của nàng.
Cái thế giới này, không phải chỉ có một mình Tà Băng, có thể cùng nàng kề vai chiến đấu, có thể chấp tay bên nhau luận sinh tử, nàng có rất nhiều bằng hữu, cái thế giới này, nàng không còn cô đơn nữa, không hề đơn độc đương đầu sóng gió.
“Tuyết Ảnh, Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc khinh thường ta, nói ta chỉ là một nhân loại nho nhỏ, làm sao bây giờ a, có nên để bọn chúng biết cái gì là cao thâm hay không ha?” Tà Băng chứng kiến bên dưới bất luận thần thú hay Siêu Thần Thú đều có bộ dạng ngơ ngẩn, nháy mắt mở miệng nói ra. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
7
Tháng 4 10 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 112
6 Votes
Chương 112: Thứ gọi là Tư Cách!
Tà Băng nhướn mi. Nàng ư? Thế nhưng, thấy Hỏa Hoàng cũng không định mở miệng giải thích, Tà Băng cũng chẳng buồn hỏi lại.
“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, yến tiệc tối nay, ta muốn ngươi đủ sức ứng phó.” Hỏa Hoàng nói xong thì đáy mắt ánh lên sự thống khổ và bất đắc dĩ, nhìn Tà Băng như muốn nói điều gì, lại không mở miệng nữa, chỉ thở dài quay người rời đi.
Tà Băng nhíu mày, nàng không thích cảm giác này, cảm giác bị người khác thao túng, thế nên yến tiệc này nàng nhất định phải đi, để xem Hỏa Hoàng và Tộc Hỏa Phượng Hoàng cuối cùng là muốn làm gì.
Tà Băng bước vào phòng, nhìn gian phòng vẫn ngập tràn lông vũ màu đỏ bay múa, không gian ấm cúng, có thể thấy người từng ở đây trước kia có tính cách thế nào. Nàng không chút suy nghĩ, bước đến ngồi khoanh chân trên giường, nếu nàng đoán không sai, yến tiệc tối nay hẳn là sẽ không đơn giản! Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
18
Tháng 4 10 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 111
6 Votes
Chương 111: Đến lãnh địa Hỏa Phượng Hoàng
Editor: Diệp Băng Băng
Hiện tại nam tử cũng không có thời gian rảnh suy nghĩ về câu nói kinh thiên động địa của Tà Băng, đối mặt với hồn kỹ của Tà Băng đánh ra, không dám có chút khinh thường, vội vàng lách mình, nhưng chiêu thức Quy Nguyên Phần Thiên Quyết đã được Tà Băng cải tiến lại thì làm sao có thể dễ dàng tránh thoát, cho dù đối phương là Siêu Thần Thú cũng không có bất kỳ ngoại lệ!
“Phanh!” Hồn kỹ cường đại, Hồn Lực mạnh mẽ bao vây toàn thân nam tử .
Vũ rơi đốt hoa, lợi hại nhất không phải là mang theo mưa đâm ( tức những hạt mưa có tỷ lệ sát thương cao), mà là lực khống chế của nó, một cái vũ rơi đốt hoa, hiện tại ít nhất có thể vây khốn nam tử Siêu Thần Thú trên ba giây, ba giây, không nhiều lắm, nhưng là tại thời khắc mấu chốt, ba giây này cũng là một điểm trí mạng. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
12
Tháng 3 22 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 110
8 Votes
Chương 110: Ngươi tính cái gì….
Nghe lời nói ngây thơ của hai người họ, Tà Băng không ghìm được bật cười. Sao nàng lại quên rằng bọn hắn vẫn là đối thủ kia chứ? Hai kẻ vốn xưng là thiên tài đệ nhất Đại lục…
“Hai người các ngươi bị thương không nặng đúng không? Còn tâm trí mà ở đây trừng mắt với nhau sao?” Tà Băng cười nhạt nói với hai kẻ vẫn đang ngây ngô trước mặt. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
11
Tháng 3 7 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 109
6 Votes
Chương 109 : Nồng đậm ôn nhu
Editor: Linh Miêu
Tà Băng thấy Hoa Thần Dật cùng với Đông Phương Mộc Vũ, đáy lòng vừa cảm động vừa tức giận. Nghe lời Bối Bối mới hơi thả lỏng, sau khi nói Bối Bối phải cẩn thận một chút, nàng liền đi tới bên người Đông Phương Mộc Vũ. Hai người này sao lại ngốc như vậy chứ.
“Mộc Vũ, ngươi…” Tà Băng đang muốn nói điều gì thì liền bị Đông Phương Mộc Vũ cất lời cắt đứt.
“Băng nhi, đừng nói nữa, ta biết rõ lần này là ta lỗ mãng rồi, nhưng nàng đừng đuổi ta về.” Đông Phương Mộc Vũ rất sợ, thật sự rất sợ Tà Băng mở miệng trách cứ hắn, muốn hắn quay về, cho nên hắn mới cắt lời Tà Băng để nói ra trước, giọng nói có chút run rẩy.
“ Ta không nói muốn ngươi quay về, ta muốn nói để ta xem vết thương của ngươi”. Tà Băng liếc nhìn Mộc Vũ. Nơi này khắp nơi đều dày đặc sương trắng, tràn đầy nguy hiểm, hắn đến nơi này chính là muốn tìm kiếm nàng, Tà Băng làm sao có thể nhẫn tâm bắt hắn quay về được? Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
8
Tháng 3 7 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 108
8 Votes
Chương 108: Hai kẻ ngu ngốc
Nỗi khiếp sợ trong lòng Tà Băng thực không thể diễn tả bằng lời, không thể ngờ Thiên Lang tộc lại dùng cách này để từ biệt nàng, Tà Băng cong cong khóe miệng, mắt nhìn cảnh vật hùng vĩ phía dưới, sau đó quay người lại nhìn về phía Thiên Lang đế, đôi mắt thâm thúy vô cùng.
“Ngươi, Quân Tà Băng, là đối thủ đầu tiên mà ta tôn trọng!” Thiên Lang đế ngước đôi mắt màu xanh lá nhìn Tà Băng đầy khiêu khích, nhưng không phải là chiến đấu ngay bây giờ, mà là tương lai! Hắn đợi làm rõ bí mật của mình rồi nhất định sẽ cùng nàng đại chiến một lần.
Bởi vì là đối thủ đầu tiên hắn tôn trọng nên Thiên Lang đế mới tập trung tộc nhân của mình, dùng Thiên Lang Tiếu Nguyệt đến tiễn biệt Quân Tà Băng. Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
3
Tháng 3 7 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 107
8 Votes
Chương 107:Thiên Lang Tiếu Nguyệt!
Editor: Diệp Băng Băng
Một cái va chạm, lại làm cho đáy mắt Tử Kim Cự Long Vương xuất hiện một tầng sợ hãi! Không nghĩ tới hồn lực của người thiếu nữ trước mặt lại rất hùng hậu! Mấy người bên cạnh Tà Băng quá mạnh mẽ, khiến thực lực vốn có cùng danh tiếng của Tà Băng không được nổi trội! Hiện tại hai người giao đấu với nhau, mới khiến cho Tử Kim Cự Long Vương biết rõ, thực lực của bản thân Tà Băng cũng tuyệt đối cường hãn!
“Tử Kim Cự Long Vương, ta mặc kệ rốt cuộc vì sao ngươi bắt ta và tiểu Tử phải giải trừ khế ước, nhưng chỉ cần tiểu Tử không muốn, vậy thì đừng vọng tưởng!” Tà Băng không muốn cùng Tử Kim Cự Long Vương cãi nhau mà trở mặt, hắn là gia gia của tiểu Tử, còn là phụ thân của Tháp Toa. Nhưng Tà Băng vẫn là tôn trọng ý kiến của tiểu Tử.
Chỉ cần tiểu Tử không đồng ý, như vậy Tà Băng nhất định sẽ không từ bỏ tiểu Tử, tuyệt đối sẽ không! Continue reading →
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
5
Tháng 2 17 2014
Tà băng Ngạo Thiên – Chương 106
9 Votes
Chương 106: Sẽ không rời xa tỷ tỷ
Tà Băng vừa nghe thấy câu nói đó thì thấy một nam tử Vương Lang tộc chừng ba mươi tuổi, tả hữu là hai huynh muội Bích Thanh và Bích Dã, sau lưng lại là năm Vương lang màu vàng cao lớn, phía sau lại có chừng 800 tên tộc nhân của lang tộc, lúc này bọn hắn đều tỏ vẻ thần phục Tà Băng.
Tà Băng đi đến phía trước, đưa tay đỡ lấy Bích Hoằng rồi nói với Vương lang tộc: “Mọi người đứng dậy trước đã”.
Tất cả người của Vương lang tộc đều ngồi thẳng dậy nhìn thiếu nữ trước mặt, chủ thượng sau này của bọn hắn lại là một con người bình thường.
Tà Băng nhìn Vương lang tộc nhàn nhạt nói: “Từ giờ trở đi, toàn bộ vương lang tộc sẽ không bị áp bức nữa”
Một câu nói nhàn nhạt này lại khiến cho toàn thể Vương lang tộc sôi trào, toàn bộ Vương lang tộc đã bị Thiên Lang tộc áp bức mệt mỏi suốt bao lâu nay, bây giờ nghe những lời nói này của chủ thượng Tà Băng thì sao lại có thể không vui? Làm sao lại có thể không kích động?
Bích Hoằng đã biết rõ việc lựa chọn đi theo thiếu nữ trước mặt tuyệt đối không phải là một lựa chọn sai lầm, hắn biết nàng luôn coi những thân nhân có khế ước với mình giống như là thân nhân của mình vậy. Mà Tà Băng thì bất luận gặp phải chuyện gì cũng không để cho tùy tùng của nàng phải thất vọng.
Tà Băng đã từng nghĩ sẽ để cho toàn thể Vương lang tộc ký khế ước với thủ hạ của mình, nhưng hiện nay, Tà Băng thực sự muốn xem ý kiến của bọn họ thế nào, nếu Vương lang tộc có bất kỳ sự bất mãn nào, Tà Băng tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng bọn họ.
Bích Hoằng có thể lãnh đạo cả một bộ tộc, hiển nhiên là không hề ngu ngốc, bèn ngẩng đầu nhìn Tà Băng nói: “Tất cả người trong Vương lang tộc nguyện là bằng hữu với thuộc hạ của chủ thượng”
Nghe được câu nói này của Bích Hoằng, Tà Băng có chút nghi hoặc ngầng đầu hỏi : “Tại sao?”
Bích Hoằng thoáng nhìn qua hai hài tử bên cạnh mình cùng tộc nhân sau lưng, ngẩng đầu nói: “ Vương lang tộc có lẽ nên trở về Áo Tạp Tư đại lục. Đương nhiên nếu bằng hữu của chủ thượng muốn ký kết khế ước thì ít nhất phải chịu được ba lượt công kích của chúng ta!”
Đây là yêu cầu duy nhất của Vương lang tộc, bọn họ có thể ký kết cùng với loài người, cũng có thể ký khế ước với loài người nhỏ bé, nhưng người ký khế ước với bọn họ không thể là kẻ yếu!
Tà Băng khẽ nhếch nhếch môi, Vương lang tộc không hổ là chủng tộc được nàng coi trọng!
“Không vấn đề! Trước tiên các ngươi ở lại nơi này tu luyện, ta còn muốn đi xem lãnh địa của Hỏa Phượng Hoàng tộc và Bạch Hổ tộc đã.” Thực lực của Vương lang tộc bây giờ vốn đã hồi phục, tu luyện bên trong ngọc giới thực sự là quá tốt với họ.
“Hỏa Phượng Hoàng và Bạch Hổ tộc? Chủ thượng, nếu là đi đến hai chỗ này thì… phải cẩn thận một chút.” Bích Hoằng nghe Tà Băng nói muốn đi đến hai lãnh địa này thì không khỏi nhíu mày nói.
Tà Băng khẽ nhếch mi mắt ý nói Bích Hoằng tiếp tục nói. Phải coi chừng cái gì?
“Hai lãnh địa này không giống với lãnh địa của Thiên Lang tộc. Lãnh địa của Thiên Lang tộc về cơ bản không có những thứ như Hồn Thú. Nhưng lãnh địa của Hỏa Phượng Hoàng tộc và Bạch Hổ tộc lại đầy những Hồn Thú, thậm chí có thể tiến vào trong lãnh địa thì tuyệt đối phải là cưỡng hãn Hồn Thú, rất nhiều Hồn Thú khó giải quyết.” Bích Hoằng nhìn Tà Băng, ánh mắt có chút lo lắng, lãnh địa của Hồn Thú tuyệt đối không giống như vẻ ngoài xinh đẹp của nó, ngược lại, nguy hiểm và cạm bẫy tràn ngập khắp nơi.
Hồn Thú chi lĩnh sở dĩ không có loài người bước vào không đơn thuần là bởi vì những Thủ Hộ Giả cường đại bên trong Hồn Thú chi lĩnh mà còn bởi vì bên trong đó có vô số cạm bẫy rình rập. Hồn Thú chi lĩnh chán ghét loài người không phải chỉ vì khế ước của loài người, coi Hồn Thú như một công cụ mà còn là cả 1 lịch sử xa xưa.
“Yên tâm đi, ta sẽ chú ý!” Tà Băng mỉm cười, nàng có thể cảm nhận được Vương Lang tộc lo lắng và quan tâm mình, sau đó lại giống như chợt nhớ ra điều gì, vỗ vỗ đầu mình, mấy ngày nay quên bẵng cả chính sự.
“Đúng rồi, đan dược này các ngươi cầm lấy chia nhau uống, mỗi người 1 ít, sẽ có lợi cho việc tu luyện của các ngươi.” Tà Băng đã từng có một thời gian ngắn nghiên cứu về đan dược cho Hồn Thú, và cũng đã từng thí nghiệm, đan dược này thực sự có tác dụng lớn đối với tốc độ tu luyện của Hồn Thú.
Tà Băng trước kia từng nghĩ đến việc đưa đan dược cho Vương lang tộc rồi nhưng hôn mê liền mấy ngày, rồi lại Thiên Ma, thiếu chút nữa quên, may là nay lại nhớ ra.
Bình Hoằng nhận đan dược không chút do dự, lời của chủ thượng chính là mệnh lệnh, không thể có bất cứ phản kháng nào! Đối với Vương lang tộc mà nói, chỉ cần đã nhận là chủ thì bọn họ sẽ tuyệt đối thuần phục!
Sau đó, Tà Băng nhẹ gật đầu với Bích Thanh và Bích Dã, rồi lập tức lách mình biến mất trước mặt bọn họ. Mấy người bọn Tuyết Ảnh hiện đã bước vào trạng thái tu luyện, Tà Băng cũng không tiện quấy rầy, sau khi ra khỏi ngọc giới bèn đi tới bên Tiểu Tử và Kim Cự Long Vương đang đứng bên ngoài.
“Tỷ tỷ” Tiểu Tử cảm nhận được khí tức của Tà Băng, ngẩng đầu bổ nhào vào người Tà Băng, giọng nói có chút trẻ con. Hăn thực sự sợ tỷ tý sẽ bỏ hắn lại cho tộc nhân của hắn, dù hắn rất thích gia gia, rất nhớ mẫu thân, nhưng hắn vẫn thích nhất là tỷ tỷ và việc muốn làm nhất chính là bảo vệ tỷ tỷ.
Tà Băng cảm giác được đáy lòng Tiểu Tử có chút bất an, thầm lắc đầu cười cười, nhẹ nhàng vỗ đầu Tiểu Tử, sao nàng lại không muốn có đệ đệ của mình ở bên chứ? Nàng vốn đã nói trừ phi chính Tiểu Tử muốn ở lại Hồn Thú chi lĩnh, bằng không thì không ai có thể mang Tiểu Tử của nàng đi.
Tà Băng để Tiểu Tử đứng đó, đi tới trước mặt Tử Kim Cự Long Vương, không đợi Tà Băng kịp mở miệng, Tử Kim Cự Long Vương bèn cười nói với Tà Băng: “Thật sự cám ơn ngươi thời gian qua đã chiếu cố Tiểu Tử, nhưng ta muôn Tiểu Tử nhận trách nhiệm Tộc Trưởng đời sau của Tử Kim Cự Long Vương, càng muốn hắn không thể chối bỏ thân phận, cho nên…”
Ý tứ của Tử Kim Cự Long Vương đã quá rõ ràng, hắn muốn Tà Băng giải trừ khế ước với Tiểu Tử. Tử Kim Cự Long Vương không phải người không phân biệt được ân oán, đối với ân nghĩa mười năm trước của Tà Băng, hắn vẫn ghi tạc trong lòng, về sau, với kiến thức và bản lãnh của nàng cùng đồng đội, hắn càng không dám nghĩ qua việc muốn bọn họ giải trừ khế ước.
Nhưng ngay khi ôm cháu mình trong lòng, hắn vô tình phát hiện ra phía sau cổ Tiểu Tím có chín điểm Long Châu màu tím, điều này có ý nghĩa gì? Không ai hiểu chuyện này hơn Tử Kim Cự Long Vương, cửu mạch truyền thừa, Chí Tôn Vương giả!
Đứa cháu này của hắn tuyệt đối không thể lưu lạc bên ngoài! Ân tình của Tà Băng hắn sẽ nghĩ cách để trả hết, nhưng đứa cháu này của hắn phải trở về với tộc Tử Kim Cự Long! Chí tôn vương giả, không nói trước có bao nhiêu gian nguy trong đó, nếu thành công rồi thì việc tộc Tử Kim Cự Long bọn hắn trở về với thế gian chính là thời khắc này.
Ánh mắt Tà Băng thoáng tia nguy hiểm, Tử Kim Cự Long Vương này, phải hiểu sâu hơn những gì hắn thể hiện ngoài mặt. Cứ nhìn đáy mắt hắn lơ đãng như vậy, nhiều dã tâm như vậy, Tà Băng hiểu rõ Long Vương này không phải kẻ cạn tình cạn nghĩa.
“Cho nên cái gì?” Tà Băng biến rõ còn cố hỏi, nàng thực sự muốn xem Tử Kim Cự Long Vương sẽ muốn cái gì!
“Cho nên, ta muốn ngươi giải trừ khế ước giữa ngươi và Tiểu Tử!” Lời nói của Tử Kim Cự Long Vương có mang theo vài phần là mệnh lệnh. Hắn dường như đã quên mất Tà Băng mạnh mẽ thế nào, quên rằng những người bên cạnh Tà Băng tráng kiện tới cỡ nào.
Tà Băng nhếch mép, không để ý đến Tử Kim Cự Long Vương nữa, cúi đầu xuống, nghi hoặc nhìn Tiểu Tử trong lòng Tử Kim Cự Long Vương cười nói: “ Tiểu Tử, ngươi bằng lòng quay về gia tộc của ngươi sao?”
Tin rằng chỉ cần Tiểu Tử gật đầu một cái, Tà Băng dù không muốn cũng sẽ lập tức giải trừ khế ước giữa bọn họ, yêu thương của Tà Băng dành cho Tiểu Tử không thể nói bằng lời, nên chỉ cần Tiểu Tử yêu cầu, nàng chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Tiều Tử nghe thấy câu hỏi của Tà Băng, đôi mắt to nhìn Tử Kim Cự Long Vương liền thu lại, trong đôi mắt như có lấp lánh ánh nước, tại sao tỷ tỷ lại hỏi hắn vấn đề này, hắn sẽ không rời tỷ tỷ, vĩnh viễn là như thế.
“Tỷ tỷ, Tiểu Tử không muốn xa Tỷ Tỷ, Tỷ Tỷ bảo vệ Tiểu Tử lâu như thế, sau này đổi lại phải để Tiểu Tử bảo vệ Tỷ Tỷ.” Tiểu Tử không nói gì hoa mỹ, chỉ một câu giản đơn như vậy lại khiến cho Tà Băng thấy ấm áp.
Tỷ Tỷ, chín năm, nhiều nhất là chín năm, đợi Tiểu Tử trở thành Chí Tôn Vương giả, Tiểu Tử có thể giống như bọn Tuyết Ảnh ca ca đứng bên cạnh Tỷ tỷ chứ không phải đứng sau lưng Tỷ tỷ nữa.
“Ừm, Tỷ tỷ luôn có thể bảo vệ Tiểu Tử.” Ánh mắt Tà Băng có chút yêu chiều, muốn chia cách nàng và Tiểu Tử, tình cảm mười năm, nàng làm sao quên, khế ước này, nàng đã từng nói, Tiểu Tử là đệ đệ của nàng, mãi mãi là đệ đệ yêu quý của nàng.
“Hồ đồ! Tiểu Tử, đừng quên ngươi là Thiếu chủ của Tử Kim Cự Long tộc ta!” Tử Kim Cự Long Vương nghe được những lời của Tiểu Tử và Tà Băng, lại nhìn thấy tình cảm sâu nặng của Tiểu Tử đối với Tà Băng nên vô cùng nổi giận.
Chí Tôn Vương giả tương lai sao có thể lưu lạc giữa loài người. Quả thực là chuyện hoang đường!
“Gia gia, Tiểu Tử sẽ không giải trừ khế ước với Tỷ tỷ đâu!” Gương mặt vừa bừng bừng của Tiểu Tử thoát chốc thay đổi, ánh mắt lạnh như băng.
Trước kia, Tiểu Tử có thể cảm nhận được tình cảm nhớ mong của Tử Kim Cự Long Vương đối với mình, nhưng Gia gia hiện tại trước mặt hắn dường như chẳng còn chút tình cảm gì nữa. Dã tâm của Gia gia, Tiểu Tử có thể cảm nhận được, Gia gia của hắn đã biết hắn có thân phận là Chí Tôn Vương giả.
Tiểu Tử càng thêm tin tưởng, nếu hắn quay về Tử Kim Cự Long tộc, tiếp nhận hắn chính là chín năm địa ngục, chín năm truyền thừa. Cho đến khi hắn trở thành Chí Tôn Vương giả mới thôi.
Nếu là tỷ tỷ của hắn, Tiểu Tử tin rằng Tà Băng tuyệt đối sẽ không để hắn tiếp nhận cửu mạch truyền thừa, hắn biết rõ trong nội tâm tỷ tỷ, không có gì quan trọng hơn là hắn khỏe mạnh vui vẻ, cho nên hắn sẽ không để Tà Băng biết chuyện này, mà cho dù Tà Băng có biết, hắn cũng nhất định phải kiên trì.
Trờ thành Chí Tôn Vương giả chỉ vì bảo vệ tỷ tỷ….
“Ngươi…… nghiệp chướng!” Tử Kim Cự Long Vương thấy ánh mắt và lời nói lạnh như băng của Tiểu Tử thì đã không còn hiền lành như vừa nãy, chỉ vào Tiểu Tử nhưng hồi lâu vẫn không nói nên lời, sau đó vung một đạo Hồn Lực đánh thẳng vào Tiểu Tử.
Ánh mắt Tà Băng chợt lóe lên, vội kéo Tiểu Tử ra sau lưng bảo vệ rồi đẩy ra một tầng Quy Nguyên tráo, tiện tay xuất một đạo Thất Thải Hồn Lực đánh về phía Tử Kim Cự Long Vương.
Thực là đã khi dễ Tà Băng nàng quá rồi. Dám làm tổn thương đệ đệ Tiểu Tím của nàng trước mặt nàng sao?
“Bùm”
Hồn lực của hai người đụng vào nhau rồi biến mất không vết tích, nói về Hồn Lục, Tà Băng có thể liều mạng để tương xứng với Tử Kim Cự Long Vương.
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
4
Tháng 2 17 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 105
9 Votes
Chương 105: Đồ đạc của mình?
Editor: Diệp Băng Băng
Mọi người bị một tiếng này của đốt tinh làm cho giật mình, hào quang mãnh liệt bộc phát khiến cho mắt mọi người không thể mở ra được, lúc này có thể không bị một chút ảnh hưởng, vẫn như cũ cười tủm tỉm ngoại trừ sư phụ râu bạc thì không có ai khác.
Năm phần, mười phần, hào quang không giảm, ngược lại càng tăng lên rồi…
Một phút đồng hồ, lưỡng khắc chung(khoảng 30’), tại thời điểm trong mắt mọi người đều xuất hiện tia lo lắng, hào quang lập tức biến mất, sau khi mọi người có thể lấy lại tầm mắt, thời gian phảng phất như ngừng lại trong nháy mắt đó, chỉ thấy trước mặt Tà Băng một thân áo trắng, nhắm mắt lại, bên người phiêu tán hào quang bảy màu, cả người tựa như một nữ thần Thất Thải lung linh.
Mà đốt tinh vốn cao lớn, lúc này đã biến hóa nhỏ lại thành một hầu tử cao bằng Tà Băng, làm cho người kinh ngạc chính là, hắn như là một Thủ Hộ Giả lưng thẳng tắp đứng sau lưng Tà Băng, trên người đốt tinh cũng được bao phủ bởi Thất Thải hào quang.
Bộ dạng hai người, vốn là tuyệt đối không xứng đôi chút nào, nhưng mấy người Tuyết Ảnh chứng kiến cảnh này lại không cảm thấy có chút nào quái dị, dường như đốt tinh cơ bản nên đứng sau lưng Tà Băng như vậy, thân phận là một Thủ Hộ Giả.
Hào quang bảy màu vây quanh Tà Băng cùng đốt tinh theo thời gian dần biến mất, Tà Băng cùng đốt tinh mởmắt, đôi mắt Thất Thải lung linh của Tà Băng xuất hiện lần nữa, đôi mắt của đốt tinh nhìn về phía Tà Băng, đáy mắt ngoại trừ tôn kính thì vẫn là tôn kính.
Đốt tinh hiện tại, chỉ vì Tà Băng mà sống! Chủ nhân sinh, đốt tinh sinh! Chủ nhân vong, đốt tinh vong!
Đôi mắt Tà Băng nhanh chóng biến thành màu đen, đáy mắt hiện lên một vòng hưng phấn, ngũ giai Hồn Tôn đỉnh phong! Đẳng cấp càng cao, tấn cấp lại càng khó, không nghĩ tớichỉ một nghi thức nhận chủ của đốt tinh lại làm cho hồn lực của mình đạt đếnngũ giai Hồn Tôn đỉnh phong!
Tà Băng quay người, nhìn về phía đốt tinh lúc này chỉ cao bằng nàng, nở một nụ cười tươi: “Đốt tinh, hoan nghênh gia nhập gia đình của chúng ta.”
“Còn có ta, còn có ta nha.” Tiểu Bối Bối thấy Tà Băng không có việc gì,đôi mắt màu xanh lá lóe sáng nhìn về phía Tà Băng, vừa nghe được lời của Tà Băng liền lập tức phi thân đến bên người Tà Băng.
Tuy tiểu Bối Bối còn nhỏ nhưng ngàn vạn lần không nên xem thường tiểu la lị nhìn như đáng yêu vô hại này, nếu không thì…, hừ hừ, Vô Địch tiểu Bối Bối sẽ khiến cho hắn rất thảm đấy…
Tà Băng đưa tay ôm tiểu Bối Bối vào lòng, tiểu la lị này thiệt đáng yêu. Sau đó Tuyết Ảnh, Tuyết Táp, Yêu Hoa, tiểu Tử, Thiên Tài,năm người cũng phi thân đến bên người Tà Băng, tám người cùng nắm tay nhau, đương nhiên, không ai sẽ quên Mạc, chín người, đều là người một nhà! Vĩnh viễn là người một nhà.
Nhìn mấy người trước mặt mình, trong tâm trí Tà Băng hiện ra áo đỏ cuồng vọng – Dật, áo trắng ôn nhu – Mộc Vũ, thanh y đơn thuần – Tử Hiên, áo lam nhẹ nhàng – Bắc Ngạn Phong, còn có Lăng Tiêu, Tà Vụ, năm mươi cái đồng bọn, học sinh lớp quý tộc sáu, bọn hắn hiện tại có khỏe không?
Những người kia, mặc kệ tương lai như thế nào, cho dù thay đổi như thế nào, bọn hắn vẫn là đồng bọn của Tà Băng, là người nhà của Tà Băng.
Bốn người Thiên Lang đế chứng kiến mấy người Tà Băng vẫn cùng nắm tay nhau, chứng kiến đáy mắt bọn họ tràn đầy tình nghĩa, đáy lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì, cảm giác duy nhất chính là không ai có thể tách rời bọn hắn, bọn hắn dường như chính là một chỉnh thể không thể tách rời.
Lão gia gia râu bạc vẫn như cũ là vẻ mặt cười tủm tỉm vuốt râu ria, bảo bối đồ nhi của hắn đồ nhi, bất luận là phương diện nào đều không khiến hắn thất vọng.
Mọi người buông tay nhau ra, lúc này đây, tình cảm giữa bọn họ đã tăng lên một bậc cao hơn, Tà Băng nhìn về phía tiểu Tử, nói: “Tiểu Tử, đến đây.”
Tà Băng nắm tay Tiểu Tử đi về phía Tử Kim Cự Long Vương, nhìn đôi mắt màu tím uy nghiêm, Tà Băng nói: “Ta chính là người đang tiếp thụ khảo nghiệm ở Hồn Thú chi lĩnh, ta sẽ đi đến lãnh địa của Tử Kim Cự Long Vương.”
Sau đó Tà Băng lại cúi đầu nói với tiểu Tử: “Tiểu Tử, ngươi cùng gia gia đoàn tụ một chút, tỷ tỷ cùng sư phụ trở lại ngọc giới trước, ngoan ngoãn nghe lời.”
Tiểu Tử ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, Tà Băng cười nhìn về phía Tử Kim Cự Long Vương: “Long Vương, thỉnh giúp ta hướng tháp Toa vấn an, chúng ta, gặp lại ở Tử Kim Cự Long Vương tộc lãnh địa.”
Tà Băng nói rất khách khí, làm cho Tử Kim Cự Long Vương không thể nói được gì, cái khảo nghiệm này, vốn là do Tử Kim Cự Long Vương nói ra , một nhân loại, nếu không có đủ thực lực, thì làm sao có tư cách khế ước cùng cháu của hắn?
Nhưng Tử Kim Cự Long Vương thật không ngờ, cái nhân loại này lại cường hãn đến như vậy, bất luận là thực lực của nàng, hay vẫn là một màn nàng dốc sức liều mạng phong ấn, còn có cách đối đãi đồng bọn của nàng, còn có những người khế ước cùng nàng, bất luận là phương diện nào đều làm cho Tử Kim Cự Long Vương bội phục!
Tử Kim Cự Long Vương hiện tại càng tin tưởng câu nói kia của nữ nhi hắn,Tháp Toa đã từng nói một câu, tiểu Tử đi theo nàng ấy mới phát triển tốt hơn.
Không tin? Còn có cái gì để không tin hay sao? Toàn bộ Hồn Thú chi lĩnh, có cái Hồn Thú nào có thể ở trong thời kỳ trưởng thành liền trở thành Siêu Thần Thú, hơn nữa còn thành công hóa thành hình người không?
Cho nên hiện tại, Tử Kim Cự Long Vương hoàn toàn không cho rằng cái khảo nghiệm kia còn có tác dụng gì, hiện tại bị Tà Băng nhắc tới, hắn cũng không có trả lời, mà phải nói gì đây, ngươi đủ thực lực để có tư cách khế ước cùng Tiểu Tử sao? Không cần tiếp nhận khảo nghiệm?( ờ vậy đi cho bớt chuyện…cho ta bớt tức ở chap sau này)
Tà Băng cười cười, buông tay tiểu Tử ra, cùng râu bạc lão gia gia, mấy người Tuyết Ảnh liếc nhau, lập tức biến mất tại trong tầm mắt của mọi người, Tà Băng muốn biết rõ ràng, tất cả mọi chuyện rốt cục là như thế nào? Vận mệnh của mình chẳng lẽ thật sự bị người khác nắm giữ hay sao?
Tử Kim Cự Long Vương sau khi cáo biệt cùng Thiên Lang đế ba người, liền mang tiểu Tử phi thân rời đi, Thiên Lang đế ba người cũng cáo biệt nhau, phi thân rời đi, bên ngoài đại bộ đội còn phải đợi lấy mệnh lệnh của bọn hắn, mà hỏa hoàng cùng Bạch Hổ Vương muốn chạy về lãnh địa của mình, cảnh cáo tộc nhân vạn lần không được trêu chọc Tà Băng khi nàng đến.
Sau khi tiến vào ngọc giới, mọi người đều tự tìm chỗ ngồi, đôi mắt Tà Băng vẫn ngừng trên người sư phụ râu bạc, lúc này đang ngồi thảnh thơi ngắm phong cảnh xung quanh, cũng không có mở miệng, nhưng đều đem toàn bộ suy nghĩ của nàng thu vào trong mắt.
Râu bạc lão gia gia cười tủm tỉm mắt nhìn cảnh sắc tuyệt mỹ chung quanh, nói ra: “Chậc chậc, sao trước kia ta không chỉnh sửa ngọc giới một phen nhỉ, , hiện tại nhìn đến đây, lão đầu ta thật không muốn đi nữa nha.”
Lão gia gia nói vừa xong, Tà Băng liếc mắt, ngọc giới là nhà của bọn hắn, làm sao có thể không tốt, không ấm áp?
“Lão đầu sư phụ, ngươi có phải hay không nên nói về sứ mạng của ta rồi hả?” Tà Băng nhìn dường như lão gia gia không định nói về sứ mạng của mình nên nhìn thẳng lão rồi nói.
Lão gia gia thu hồi nụ cười, sờ sờ chòm râu, khẽ thở dài một cái, nhìn Tà Băng cùng đồng bọn của nàng: “Băng nha đầu, điều cần biết thì sẽ biết, quá trình lịch lãm rèn luyện của ngươi còn rất dài, ta chỉ gợi ý là sứ mệnh của ngươi có liên quan đến cái hộp đen kia.”
Tà Băng nhíu mày, lấy cái hộp đen đặt trên tay, đối với cái hộp đen này Tà Băng thật sự bất đắc dĩ, từ tiền thế đến kiếp nầy, nàng vẫn không hiểu rốt cục cái hộp đen này là vật gì, chớ đừng nói đến chuyện mở nó ra.
“Mở ra nó? Đương nhiên không có khả năng.” Lão gia gia nhìn cái hộp đen, đáy mắt hiện lên một tia đau lòng, nhưng mấy người Tà Băng đều không có chú ý tới, lão gia gia lắc đầu, không có chìa khóa, thì làm sao mở được cái hộp đen này?
Mấy người Tà Băng nghi hoặc nhìn về phía lão gia gia, ý của hắn là hắn biết rõ mở cái hộp này ra như thế nào sao? Cảm giác của Tà Băng nói cho nàng biết, cái hộp đen là vật rất quan trọng đối với nàng, nhất định phải mở ra nó, có lẽ sau khi mở nó ra, rất nhiều chuyện sẽ minh bạch rồi.
“Ngươi nhìn kỹ mặt ngoài của cái hộp đen.” Râu bạc lão sư phụ nhắc nhở, đến bây giờ mà Băng nha đầu vẫn chưa nắm được một chút bí mật của cái hộp đen, người làm sư phụ như hắn cũng có chút sốt ruột nha.
Tà Băng cúi đầu xuống nhìn cẩn thận mặt ngoài của, dùng tay chà nhẹ ma sát mặt ngoài hộp ngọc, hồi lâu, Tà Băng nhíu nhíu mày, làm như hiểu được cái gì, nhưng lại không dám xác định, ngẩng đầu, đối với lão giả hỏi: “Mười hai con giáp?”
Hoa Hạ 5000 năm truyền thống, Tà Băng vẫn luôn biết rõ Hoa Hạ là một cái quốc gia thần kỳ, Tà Băng không ngừng xem xét, không ngừng ma sát, dần dần phát hiện, bên ngoài của hộp đen, có mười hai chỗ trũng, mà hình dạng chỗ trũng này chính là mười hai con giáp truyền thống.
Râu bạc lão sư phụ nhẹ gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là mười hai con giáp, mà mười hai chỗ trũng này chính là chìa khóa của hộp đen Thiên Tỏa, muốn mở nó, thì phải tìm chìa khóa của nó.”
“Thiên Tỏa? Cái chìa khóa?” Tà Băng nhìn xem những chỗ trũng trên cái hộp đen, trong miệng lặp lại hai từ này, Hoa Hạ cùng Áo Tạp Tư đại lục có liên quan gì? Tại sao mình lại tới đây? Hiện tại tất cả đều như bí ẩn rối loạn như một cái mê cung, vây khốn Tà Băng ở bên trong.
“Nói đến đây thôi, nha đầu, đường đi tương lai như thế nào, phải xem vận mệnh của ngươi, cái hộp đen này đối với ngươi rất trọng yếu.” Lão giả quay lưng lại, nhìn bầu trời mở miệng xa xăm, lần nữa nhấn mạnh tầm quan trọng của cái hộp đen, sau đó biến mất trước mặt mấy người Tà Băng.
Nha đầu, đồ đạc của mình, nhất định phải chính mình tìm về, việc lão đầu ta co thể làm cũng chỉ như vậy…
Tà Băng chứng kiến sư phụ của mình rời đi, ánh mắt kiên định nhìn về phương hương râu bạc lão gia gia vừa biến mất, một ngày nào đó, nàng sẽ cởi bỏ hết tất cả bí mật trên người nàng. Cái hộp đen Thiên Tỏa, cái chìa khóa, nàng nhất định sẽ mở ra!
Mấy người Tuyết Ảnh liếc nhau, nhìn xem Tà Băng, mặc dù không có nói chuyện, nhưng trong ánh mắt hiện lên một điều, chính là, con đường tương lai, bất luận gian nan cỡ nào, bọn hắn đều ở cùng một chỗ, bất ly bất khí!
Thiên Tài nhìn cái hộp đen kia, dường như là nghĩ tới điều gì, nhưng Thiên Tài lại không nói gì, giống như lão gia gia đã nói , đường của Tà Băng, phải do chính cô ta tự bước đi. Thiên Tỏa cùng cái chìa khóa Tà Băng sẽ tìm được, tìm về đồ vật thuốc về nàng.
Tà Băng ngẩng đầu cười với mọi người, nghĩ tới Vương Lang nhất tộc vừa được mình cứu, sau khi làm cho bọn Tuyết Ảnh nghỉ ngơi chữa thương, Tà Băng liền đi về phía Vương Lang nhất tộc.
Tà Băng vừa mới đi đến lãnh địa của Vương lang tộc, Vương lang tộc trưởng Bích Hoằng liền dẫn tộc nhân của mình đi đến trước mặt Tà Băng trước mặt, ngay ngắn cúi người về phía Tà Băng, thanh âm to lớn vang lên: “Vương Lang nhất tộc, tham kiến chủ thượng!”
By Diệp Băng Băng • Posted in Tà băng ngạo thiên
4
Tháng 2 5 2014
Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 104.2
8 Votes
Chương 104: Nhất định phải cùng nhau nâng chén!
“Tiểu muội muội, chúng ta có biết nhau hay không?” Tà Băng đi một mạch tới, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cùng đôi mắt màu xanh lá của tiểu nữ bên cạnh, ngồi xổm xuống mỉm cười hỏi.
Tiểu nữ Bối Bối nghe được tiếng của Tà Băng liền “A” một tiếng, sau đó phát hiện mình vừa lên tiếng thì lập tức dùng tay che miệng của mình, trong đôi mắt màu xanh lá mở to còn có tia hoảng sợ, Tà Băng lại im lặng nhìn, nàng đã trở nên kinh khủng như thế từ lúc nào vậy chứ?
“Không biết, không biết…” Bối Bối vừa mới mở miệng, ánh mắt Tà Băng lại lóe lên, trong đôi mắt ngập tràn vui vẻ, hóa ra chính là nàng.
“Tên nhóc này, ngươi không biết muốn giấu diếm thân phận thì không thể mở miệng sao?” Tà Băng bỗng nhiên muốn trêu chọc cô bé đáng yêu này. Bối Bối vừa mở miệng không phải dùng thanh âm trẻ con thanh thúy mà là tiếng của tiểu quái vật đã đấu với Tà Băng trong thất thải hồ trước kia.
“A, Bối Bối không nghe thấy, Bối Bối không hề nghe thấy gì cả.” Nhóc Bối Bối đáng yêu vội che lỗ tai mình lại, nàng không nghe thấy bất cứ điều gì cả, không nghe được gì hết. Nàng cũng không biết Tà Băng đang nói gì.
Tiếng nói mềm mại, ngọt ngào lần này đã làm Tà Băng động lòng, bất đắc dĩ cười cười rồi sờ lên tóc Bối Bối, nói : “ Vừa rồi không phải ta khi dễ ngươi, được rồi, nghe lời ta, trở về đi.”
Tuy Tà Băng rất thích cô bé này, nhưng hiện nay chính nàng cũng không rõ sứ mạng của bản thân, không biết sẽ đem lại những nguy hiểm gì cho cô bé đáng yêu này, Tà Băng không muốn làm cho cô bé phải theo nàng mà chịu khổ, hơn nữa cô bé này cũng không nhất thiết phải theo nàng.
Lúc Tà Băng đứng dậy muốn rời đi, không ngờ lại bị Bối Bối kéo ống tay áo giữ lại, đôi mắt màu xanh lá đáng yêu nháy nháy mắt, nhếch cái miệng nhỏ nhắn tinh nghịch nói: “ Bối Bối nghe được ngươi nói ngươi yêu thích ta, muốn ta ở lại bên cạnh ngươi đấy.”
Tà Băng nghe những lời của Bối Bối không kìm được mà bật cười, sao nàng lại quên mất rằng tiểu quái vật đáy hồ kia lần nào cũng có thể nhìn ra được ý nghĩ của nàng chứ, cô nhóc này….
“Xét thấy ngươi yêu thích Bối Bối đáng yêu vô địch ta đây như vậy, như vậy người ta sẽ cố ly khai khỏi Thất Thải hồ mà ta yêu thích nhất để đi theo ngươi.” Bối Bối còn không đợi Tà Băng nói chuyện xong đã trực tiếp nắm lấy cánh tay Tà Băng, bày ra một bộ dáng đáng yêu khiến Tà Băng cũng phải mềm lòng.
Tà Băng vừa đang định nói thì Tiểu Tử đã rời vòng tay của Tử Kim Cự Long Vương và đi đến bên cạnh Tà Băng, chớp chớp con mắt đáng yêu nhìn Tà Băng: “Tỷ tỷ, Tiểu Tử mới đáng yêu nhất, đẹp trai nhất có đúng không?”
“Bối Bối mới là đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất đấy.” Tà Băng không nói gì, cô nhóc Bối Bối lập tức phản bác. Tiểu Tử trừng đôi mắt màu xanh lá, hai tay chống nạnh, lớn tiếng nói.
“Ngừng!” Tà Băng thấy hai người chuẩn bị nhào vào nhau liền lao tới đứng chắn giữa hai bọn họ.
Nhìn ánh mắt hai người, Tà Băng liền nói: “Ừ, Tiểu Tử là đẹp trai nhất, Bubu thì xinh đẹp nhất, được chưa?”
“Hai chúng ra ai đáng yêu hơn?” Hai người cùng đồng thanh.
“Đáng yêu? Đương nhiên là ta đáng yêu nhất rồi!” Tà Băng lúc đó tâm tình rất tốt nên vuốt vuốt mũi nói khiến cả hai cũng bất ngờ.
Hai tên nhóc Tiểu Tử và Bối Bối này thật khiến Tà Băng vui vẻ, lại nghĩ tới những việc cần giải quyết về sau, Tà Băng đi về hướng Đại Tinh Tinh vẫn đứng sừng sững bên cạnh, phi thân lên không trung rồi lại nhìn tới Đại Tinh Tinh vừa nãy đã cứu nàng, che chắn cho nàng, Tà Băng cũng rơm rớm nước mắt.
“Đại Tinh Tinh, ngươi và ta ở bên nhau thì hãy là đồng bọn của chúng ta được không?” Tà Băng đã kịp nói câu này trước khi nhìn thấy bóng lưng cô độc của Đại Tinh Tinh lúc rời đi giữa màn sương trắng dày đặc. Tà Băng kiếp trước đã nhận hết cô độc, nàng không muốn làm cho bọn họ cũng phải trải qua nỗi cô độc giống nàng.
Đại Tinh Tinh nhìn Tà Băng, trong đôi mắt ảnh lên một thoáng mơ màng, sau đó nhẹ gật đầu. Phụ thân hắn từng nói, nếu hắn gặp một người không đáng ghét thì có thể lựa chọn đi theo nàng. Nay hắn đã gặp được người hắn yêu thích, không phải là hắn có thể đi theo nàng sao?”
Tà Băng thấy Đại Tinh Tinh đồng ý thì vô cùng vui vẻ. Đại gia đình Tà Băng hôm nay đã có thêm hai thành viên mới, một Đại Tinh Tinh và một tiểu cô nương, cả hai đều là những người đáng yêu.
Đại Tinh Tinh liền ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng thật lớn, tựa hồ như muốn nói gì đó, rồi duỗi bàn tay cực lớn của hăn, nắm lấy lòng bàn tay Tà Băng, Đại Tinh Tinh liên tiếp phát ra những âm thanh kỳ quái gì đó mà chẳng ai hiểu được, Tà Băng cũng chỉ biết nhắm mắt lại.
Mấy người Tuyết Ảnh thấy thế thì hoảng sợ lo lắng, đây là…
“Đừng lo lắng, Đại Tinh Tinh đang tiến hành nghi thức nhận chủ, đây là cách để tộc Đại Tinh Tinh bọn họ nhận chủ mà, nhà đầu, lại thêm một thế lực lớn, lại thêm nhiều phiền toái đó nha…” Lão gia gia râu bạc vuốt ria mép của mình, vừa mỉm cười vừa bất đắc dĩ lắc đầu.
Biết được đây là nghi thức nhận chủ của Đốt tinh, mấy người bọn họ cũng tạm yên lòng nhưng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, ai nấy đều chăm chú nhìn thẳng vào bàn tay Đốt tinh đang nắm lấy Tà Băng.
Bốn vị vương gia của Hồn thú chi lĩnh đều trợn tròn mắt, hai quái vật mà Hồn thú chi vương như bọn họ cũng không dám trêu chọc nay lại đi theo Tà Băng sao? Hơn nữa, dường như là họ đều rất tự nguyện? Trời, ai có thể nói cho bọn hắn biết thiếu nữ trước mắt cuối cùng là biến thái từ nơi nào đến!
Thời gian dần trôi qua….
“Gra…à…oooooo!!!!” Bồng nhiên, đốt tinh ngửa mặt lên trời rống một tiếng dài, một luồng sáng trắng bao vây lấy Tà Băng và đốt tinh.
/129
|