------Ta là con mèo ngốc nào đó------
Hôm nay trời thật đẹp, Hiểu Thiên ôm Tiểu Bạch đi dạo phố. Hôm nay cô phải mua đồ cho Tiểu Bạch mới được (Tiểu Bạch là con mèo trắng mà mẹ Thiên tặng cho cô, vì tác giả lười suy nghĩ tên hay cho nó nên lấy lông màu trắng của nó làm tên luôn.)
Cô vui vẻ dẫn Tiểu Bạch đi mua sắm, bỏ quên luôn chuyện xảy ra ở bệnh ra sau đầu. Đến một cửa hàng có tên Shop Cat, cô ôm Tiểu Bạch vào trong. Ủa...không có ai à? Cửa hàng gì mà vắng người dị nè.
Có ai không? Có ai không vậy? Không có ai tôi vào chôm vài bộ đồ được không? Cô nửa thật nửa giả nói
Cô bước đến chỗ để đồ ăn cho mèo, nhìn nhìn những món đồ ăn có nhãn hiệu nổi tiếng.
Ôi mẹ ơi, mắc vậy. Cô hét lên đầy kinh ngạc khi nhìn giá tiền đồ ăn của mèo. Trời, đồ ăn cho mèo mà mắc vậy hả? Thôi thôi, xem thứ khác vậy. Cô chạy đến chỗ quần áo mèo, tùy tiện lấy bộ đồ khác ra xem. F***, đắt vậy. Đắt gấp đôi đồ ăn luôn. Ực, cô có lên chôm vài thứ rồi bỏ chạy hay không? Thôi thôi đi, nhìn cửa hàng sang trọng này chắc giành cho nhà giàu quá. (HH: Giờ chị cũng là nhà giàu mà ==)
Á... Cô hét lên khi nhìn thấy bóng dáng người nào đó đang tiến dần đến chỗ cô, hắn bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo như zombie vậy. Không kiềm chế nổi, cô chửi tục Mẹ nó, anh đi mà không biết phát ra âm thanh gì sao? Tính hù chết tôi à?
Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô vừa đúng lúc cô cũng đang trừng hắn. Bốn mắt nhìn nhau, sét đánh ngang bầu trời, những trái tim hồng bay bay xung quanh hắn và cô. Không khí trở lên ám muội
Nhưng...
Ôi dào...em trai này, lần sau có xuất hiện bất ngờ thì lên làm vài tiếng động để người ta biết nha. (HH: Câu nói đầu tiên của chị luôn luôn có thể phá phong cảnh lãng mạn. Bái phục bái phục)
Tại sao cô lại gọi hắn là em trai ư? Đơn giản vì cô thấy hắn khuôn mắt hết ư là baby. Lông mi dài, rũ xuống che đi đôi mắt của hắn, mũi cao kiểu người châu Âu, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, làn da thì trắng như Tiểu Bạch nhà cô vậy. Hắn mặc áo sơ mi màu trắng, quần jean đen mang đôi giày Nike trắng đen. Hình như hắn thích màu đen lắm hay sao ý. Nhìn hắn chỉ khoảng 18, 19 tuổi thấp hơn cô 1, 2 tuổi nên cô gọi hắn là em trai nha.
Em trai này, em là nhân viên ở đây à?
Ừ Giọng nói trầm thấp đầy sức quyến rũ khiến người khác chỉ muốn luân hãm vào trong nhưng rất tiếc với một số người không biết thưởng thức cái đẹp như cô chẳng bao giờ bị luân hãm cả.
À...này...
Vân Diêu
.
.
.
.
Em bước vào cuộc đời tôi, xáo trộn cuộc sống của tôi. Em phải chịu trách nhiệm với tôi Trích câu nói vô sỉ trong ngàn câu nói vô sỉ của Vân Diêu.
�����������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������
Hôm nay trời thật đẹp, Hiểu Thiên ôm Tiểu Bạch đi dạo phố. Hôm nay cô phải mua đồ cho Tiểu Bạch mới được (Tiểu Bạch là con mèo trắng mà mẹ Thiên tặng cho cô, vì tác giả lười suy nghĩ tên hay cho nó nên lấy lông màu trắng của nó làm tên luôn.)
Cô vui vẻ dẫn Tiểu Bạch đi mua sắm, bỏ quên luôn chuyện xảy ra ở bệnh ra sau đầu. Đến một cửa hàng có tên Shop Cat, cô ôm Tiểu Bạch vào trong. Ủa...không có ai à? Cửa hàng gì mà vắng người dị nè.
Có ai không? Có ai không vậy? Không có ai tôi vào chôm vài bộ đồ được không? Cô nửa thật nửa giả nói
Cô bước đến chỗ để đồ ăn cho mèo, nhìn nhìn những món đồ ăn có nhãn hiệu nổi tiếng.
Ôi mẹ ơi, mắc vậy. Cô hét lên đầy kinh ngạc khi nhìn giá tiền đồ ăn của mèo. Trời, đồ ăn cho mèo mà mắc vậy hả? Thôi thôi, xem thứ khác vậy. Cô chạy đến chỗ quần áo mèo, tùy tiện lấy bộ đồ khác ra xem. F***, đắt vậy. Đắt gấp đôi đồ ăn luôn. Ực, cô có lên chôm vài thứ rồi bỏ chạy hay không? Thôi thôi đi, nhìn cửa hàng sang trọng này chắc giành cho nhà giàu quá. (HH: Giờ chị cũng là nhà giàu mà ==)
Á... Cô hét lên khi nhìn thấy bóng dáng người nào đó đang tiến dần đến chỗ cô, hắn bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo như zombie vậy. Không kiềm chế nổi, cô chửi tục Mẹ nó, anh đi mà không biết phát ra âm thanh gì sao? Tính hù chết tôi à?
Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô vừa đúng lúc cô cũng đang trừng hắn. Bốn mắt nhìn nhau, sét đánh ngang bầu trời, những trái tim hồng bay bay xung quanh hắn và cô. Không khí trở lên ám muội
Nhưng...
Ôi dào...em trai này, lần sau có xuất hiện bất ngờ thì lên làm vài tiếng động để người ta biết nha. (HH: Câu nói đầu tiên của chị luôn luôn có thể phá phong cảnh lãng mạn. Bái phục bái phục)
Tại sao cô lại gọi hắn là em trai ư? Đơn giản vì cô thấy hắn khuôn mắt hết ư là baby. Lông mi dài, rũ xuống che đi đôi mắt của hắn, mũi cao kiểu người châu Âu, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, làn da thì trắng như Tiểu Bạch nhà cô vậy. Hắn mặc áo sơ mi màu trắng, quần jean đen mang đôi giày Nike trắng đen. Hình như hắn thích màu đen lắm hay sao ý. Nhìn hắn chỉ khoảng 18, 19 tuổi thấp hơn cô 1, 2 tuổi nên cô gọi hắn là em trai nha.
Em trai này, em là nhân viên ở đây à?
Ừ Giọng nói trầm thấp đầy sức quyến rũ khiến người khác chỉ muốn luân hãm vào trong nhưng rất tiếc với một số người không biết thưởng thức cái đẹp như cô chẳng bao giờ bị luân hãm cả.
À...này...
Vân Diêu
.
.
.
.
Em bước vào cuộc đời tôi, xáo trộn cuộc sống của tôi. Em phải chịu trách nhiệm với tôi Trích câu nói vô sỉ trong ngàn câu nói vô sỉ của Vân Diêu.
�����������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������
/20
|