Edit: Cám
Sau khi xử lí chuyện ám sát, đám người Công Nghi Thiên Hành trở về tiểu sơn cốc, bắt đầu tiềm tu thời gian dài. Lấy chỉ số thông minh của Công Nghi Thiên Hành đương nhiên hiểu được, y dùng đủ loại thủ đoạn lôi kéo được rất nhiều người, nhưng đại đa số đều thành lập dựa trên lợi ích mà thôi, cũng không thật sự đáng tin cậy –– có thể nói đối phương nếu muốn trở mặt, y cũng chỉ có nước cuốn tay nải mà trốn thôi.
Quan trọng nhất vẫn là thực lực của mình, nhân mạch gì đó, chỉ là tạm thời lôi kéo để cân bằng khắp nơi khiến y có thể an ổn trong thời kì lớn mạnh mà thôi.
Sau mấy ngày bận rộn, tạm thời hẳn là sẽ không có cái gì bất lợi tìm tới, Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá ở lì trong sơn cốc một thời gian dài, cũng không tùy ý ra ngoài.
Công Nghi Thiên Hành chủ yếu đem hết toàn lực gia tăng cảnh giới, Cố Tá chỉ toàn tâm toàn ý luyện dược điều trị thân thể cho Công Nghi Thiên Hành, buổi tối cũng không hề chợp mắt, đem tất cả thời gian đều dùng trên vận chuyển tâm pháp.
Cũng may Cố Tá bận rộn đã quen, hắn phát hiện Dược Thiên Tâm Pháp cưỡng hãn ở chỗ chỉ cần thao tác tinh thần lực đủ tốt, cho dù là khi luyện đan tâm pháp vẫn có thể tự nhiên vận chuyển, tinh thần lực trong thiên phủ cũng bởi vậy được rèn luyện đến cường đại. Bất tri bất giác, tinh thần lực, chân khí, luyện dược cả ba đồng thời tiến bộ, không ngừng gia tăng.
Cố Tá luyện ra vô số đan dược, ngoại trừ phần lớn cực phẩm Hợp Khí Đan để Công Nghi Thiên Hành bổ sung chân khí cùng với cấp cho nhóm con cháu Công Nghi gia, còn có một số đan dược cực phẩm cho Thiên Long Vệ cùng chúng nô lệ, phần còn lại đều được Long Nhất gom lại, chuẩn bị đưa đến Dược Sinh Đường trong thị trấn.
Trong nháy mắt, một tháng trôi qua.
Trong đám Xích Huyết Mễ chỉ có mấy bông biến dị xuất hiện, Xích Huyết Mễ tất cả còn lại đều bình thường, dưới tác dụng của các loại dược thủy, có hồ dăm ba bữa nữa một đám đã có thể thành thục, được các nô lệ xử lí tốt, chất đầy bên trong kho thóc. Sau đó, các nô lệ cũng có thể dăm ba bữa ăn một lần, Thiên Long Vệ thì càng là mỗi bữa ăn đều là Xích Huyết Mễ, ôn dưỡng thân thể, rèn luyện thể chất bọn họ.
––– tự nhiên, trong đó ăn nhiều nhất chính là chủ nhân sơn cốc.
Nhóm con cháu Công Nghi gia sau khi tự biết thuộc tính thân thể, từng người đều được Công Nghi Thiên Hành đưa cho một bộ tâm pháp Huyền cấp hạ giai đổi từ Tàng Võ Các, cùng mấy bộ võ kĩ vô cùng thích hợp với bọn họ hiện tại.
Bởi vì đã gặp qua hiểm ác trong tông môn, bọn họ đối với chuyện gia tăng giá trị vũ lực chính mình cực kì tích cực, hiện tại ngoại trừ lúc phải ăn cơm, tất cả thời gian đều tiêu phí cho việc tu luyện, trong thời gian lớn, tinh thần đều xảy ra biến hóa rất lớn.
Trước mắt càng phải nổ lực thêm, thậm chí bởi vì thiên địa khí nơi này nồng đậm, Công Nghi Thiên Dương vốn là Đoán Cốt cảnh tam trọng, mấy ngày trước đã đột phá lên Ngưng Mạch Cảnh rồi!
Tư chất Công Nghi Thiên Dương đích xác không tệ.
Có điều này cổ vũ, nhóm con cháu đều là Đoán Cốt Cảnh tam trọng cũng dốc hết sức lực mà hướng lên –– không ngừng thấy qua đan dược tốt nhất, thiên địa khí vô cùng nồng hậu, từ ăn uống đến hoàn cảnh đều tuyệt hảo, có điều kiện tốt như vậy, bọn họ có lí do gì không tiến bộ chứ!
Vì thế liên tục, ngoại trừ Công Nghi Minh Hà vẫn chỉ là Võ giả Luyện Huyết Cảnh, những người khác đều đã đạt đến Ngưng Mạch Cảnh!
Nhóm Tiên Thiên Vệ đều là Võ giả Tiên Thiên, cho nên ngoại trừ tu luyện, còn rất nhiều chuyện phải hoàn thành, đều rất bận rộn. Nhưng dưới thúc giục của rất nhiều đan dược cực phẩm, bọn họ cũng vì vậy mà đột phá Tiên Thiên nhị trọng, nhưng từng người đều ngưng tụ được một viên Thiên Cương cốt châu, tiến bộ cũng không nhỏ.
Tài nguyên các nô lệ nhận được nhiên ít hơn Thiên Long Vệ, nhưng so với khi một mình hành tẩu cũng phải chênh kệch vài phần, một chút không cam lòng trước kia càng ngày càng ít, cũng càng nghiêm túc làm việc hơn. Bọn họ hiểu được, trước mắt bọn họ vẫn còn kỳ khảo sát, căn bản chưa thể trở thành tâm phúc như Thiên Long Vệ, cũng không thể thân bằng đệ tử Công Nghi gia, nhưng chỉ cần biểu hiện đủ tốt, cũng đủ trung tâm, lợi ích nhận được cũng sẽ càng nhiều.
Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành vẫn đắm chìm trong khổ tu.
Tốc độ tiến bộ của hai người căn bản người khác không thể so sánh được, Công Nghi Thiên Hành có nguồn đan dược cuồn cuộn duy trì không ngừng, đã thuận lợi đột phá Tiên Thiên tam trọng, Cố Tá vốn dĩ không phải cố tình, cứ cắm mặt luyện đan luyện đan ấy mà cũng đột phá Tiên Thiên tam trọng, tinh thần lực của hắn cũng lần nữa cô đọng gia tăng.
Chỉ là, vẫn chưa đủ.
Tiên Thiên tam trọng mà thôi.... Với cảnh giới này, chỉ có thể miễn cưỡng so với đệ tử chấp pháp bình thường, nếu so với toàn bộ nội môn, bất quá cũng không thuộc tầng dưới chót mà thôi.
Công Nghi Thiên Hành ngồi dưới một thân cây, quanh thân đều quanh quẩn một loại ánh sáng kim hồng nhàn nhạt.
Ánh sáng này to lớn nóng cháy, nóng rực tựa như lửa, nhưng so với lửa lại càng thuần khiết, càng kì lạ, màu vàng lưu động, lửa đỏ trầm tĩnh, mạ lên một tầng thần thánh sáng rọi.
Khiến người khác kinh dị chính là, khuôn mặt dưới đầu tóc đen rối tung cũng có ánh sáng kim hồng nhàn nhạt, trên bầu trời như rơi xuống năng lượng kì dị, từ đỉnh đầu rót xuống, làm cho lực lượng quấn quanh người y càng thêm nồng đậm một phần. Nếu có người cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện mỗi một lần y hô hấp sẽ mang kim hồng quang thấm vào trong thân thể, từ chỗ các chân lông chui vào.
Lực lượng như thế, trước nay chưa từng thấy qua.
Một đạo hắc ảnh xuất hiện, Long Tứ nửa quỳ trước mặt Công Nghi Thiên Hành, âm thanh cung kính nói: "Công tử, tất cả sự vụ của Dược Sinh Đường đã xử lí xong, thống lĩnh muốn hỏi, có thể khai trương được chưa?"
Hắn không dám đến gần thêm, bởi vì lực lượng phảng phất phía trước đem tất cả những người không được phép tiến vào ngăn lại phía sau, nếu một khi tiến vào, sẽ bị lực lượng đó công kích!
Mà Long Tứ tự mình biết được, hắn không chống đỡ được loại công kích này.
Công Nghi Thiên Hành cũng không mở mắt, lực lượng quanh người vẫn không ngừng dao động, một đạo âm thanh không biết là truyền từ cổ họng y, hay là từ một nơi khác truyền tới: "Chọn ngày gần nhất khai trương, Long Nhất làm chủ, Long Nhất phụ trợ."
Long Tứ đáp: "Vâng, công tử."
Sau đó hắc ảnh nhoáng lên, thân ảnh Long Tứ cũng biến mất.
Trong luyện dược phòng cách đó không xa, một đạo tinh thần lực vô hình khuếch tán ra ngoài, sau lại tựa hồ phát hiện không có việc gì, lại thành thật rụt trở về.
Thiếu niên trong lòng không ngừng lặp lại: Đẩy nhanh tốc độ, đẩy nhanh tốc độ.... Nhanh chân đẩy nhanh tốc độ! Tranh thủ thêm một cái đan lô!
Thể lực cùng trí nhớ cùng nhau hành động, chính là như vậy.
Thị trấn nội môn rộng lớn, người dám ở nơi này khai trương cửa hàng, hoặc chính là phía sau có thế lực hùng hậu chống đỡ, hoặc là chuẩn bị tốt các mối quan hệ, hoặc chính là dựa vào Kình Vân Tông, hoặc là hợp tác với các thế thực trong ngoài Kình Vân Tông, hơn nữa có đệ tử chấp pháp tuần tra, tóm lại là nói, chỗ này là nới không ai dám gây sự.
Hôm nay trong thị trấn đông đúc có một tân dược phô khai trương, tuy rằng cũng làm chút tuyên truyền, nhưng vì loại chuyện này diễn ra quá nhiều, ngược lại cũng không khiến quá nhiều người chú ý.
Hiệu thuốc tên là Dược Sinh Đường, nhìn bề ngoài cũng không phải dạng thế lực tư bản hùng hậu gì. Hiệu thuốc giống thế này đông tây nam bắc bốn con đường đều có hơn cả trăm cái, cho dù là người đi ngang qua, cũng chỉ liếc mắt một cái, đều không có hứng ghé qua.
Trước cửa có mấy thiếu nữ người hầu tướng mạo tiêu chuẩn trung đẳng, không phải là loại hình vừa nhìn đã khiến người tâm sinh thương tiếc, nhưng trên mặt các nàng mang theo tươi cười ấm áp, nhìn kỹ, sẽ làm cho người ta cảm giác thân thiết dễ gần. Các nàng đồng dạng mặc một thân váy dài màu thủy lam, đứng trước cửa như một hồ nước trong, tươi mát khả ái.
Có hai Võ giả Tiên Thiên nhất trọng vạm vỡ canh giữ hai bên trái phải, biểu tình nghiêm túc, còn có một Võ giả Tiên Thiên diện mạo hung ác nham hiểm canh giữ trong góc, còn có một hán tử thấp bé hai mắt linh hoạt đứng sau quầy, hình dáng vẻ, hắn hình như chính là chưởng quầy ở đây?
Đương nhiên ở nơi không ai thấy, trong góc khuất còn có vài Võ giả Tiên Thiên diện mạo bình thường ẩn nấp, bọn họ chính là ngầm quan sát người trong hiệu thuốc.
Hán tử thấp bé đợi trong chốc lát, không quá sảng khoái mà nói: "Khai trương đã một lúc mà vẫn chưa bán được gì, thật không thú vị."
Trong góc truyền đến giọng nói âm trầm: "Không tới, đều sẽ hối hận."
Hán tử thấp bé nghe xong, không sảng khoái liền biến thành đắc ý: "Cũng đúng, lão Bao ta dám cam đoan, chỉ cần có người tiến vào, tuyệt đối sẽ để lại bó lớn kim phiếu mới có thể ra ngoài!"
Trong một góc truyền đến tiếng cười âm trầm.
Lúc này, bên ngoài thật là có người đến.
Lý Cần Cần cùng Lý Uyển Uyển là một đôi tỷ muội song sinh, da thịt trắng nõn, tiếu lệ động lòng người, cũng có chút danh khí với đám nam đệ tử trong ngoại môn, bọn họ ngày thường cũng rất biết chu toàn đám người khuynh mộ giả của mình, làm nũng với bọn họ, đổi lấy một chút tài nguyên. Chỉ tiếc tư chất các nàng không tốt lắm, vất vả dùng đủ thủ đoạn tiến vào được nội môn thì cũng đã gần ba mươi tuổi, dù dung mạo Võ giả không dễ già đi, nhưng đối với loại nữ tử gặp may đều dựa vào dung mạo như các nàng mà nói, chân khí trong cơ thể không thể đi lên, vẻ mặt cũng không thể tỏa sáng.... Như vậy là đã có chút già rồi.
Lý Uyển Uyển than nhẹ một tiếng: "Tỷ tỷ, mỹ nữ trong nội môn nhiều như mây trên trời, chúng ta căn bản không chiếm được ưu thế gì. Bà thím trung niên hơn hai mươi tuổi, làm sao so với các thiếu nữ kiều nộn mười mấy tuổi? Càng đáng giận chính là, nếu không chiếm được đủ tài nguyên, không thể gia tăng thực lực, lại càng khó có thể bảo trì bộ dạng hiện tại.... Ngày sau, ngày sau chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Lý Cần Cần cũng có chút ai oán, nàng sóng mắt lưu chuyển, buồn bã nói: "Ai không biết như vậy chứ? Nếu là trước kia, bên cạnh chúng ta còn có....vài vị sư huynh đi theo, hiện tại cũng chỉ còn có hai ta."
Hai tỷ muội nhìn nhau, tâm tình phá lệ phiền muội.
Sau khi đi được một đoạn đường, hai tỷ muội cảm thấy quần áo bán trên đường cũng không đẹp lắm, soái ca cũng không soái lắm, đồ ăn trong tửu lưu cũng không thấy ngon, tóm lại chính làm rất buồn chán, cái gì cũng thấy không hứng thú. Chính là khi bên cạnh có nam nhân tình nguyện vung tiền so với tự tiêu tiền của mình, cái sau nào có thống khoái được như cái trước đâu.
Đặc biệt hai tỷ muội phát hiện chính mình vẻ mặt ưu sầu đi trên phố, các nam đệ tử đồng môn trên đường cũng không có đến an ủi các nàng, vất vả lắm mới có được vài người để mắt đến mình, nhưng ngặt nổi các nàng là tỷ muội song sinh lại đồng thời mang vẻ mặt sầu bi kia, cơ hồ không ai dám đến gần.
Lý Uyển Uyển mắt hạnh quét trái phải, đột nhiên dừng lại trên một khối chiêu bài: " Dược Sinh.... Đường? Tỷ tỷ, nơi này có hiệu thuốc mới khai trương a."
Lý Cần Cần cũng nhìn qua, nàng không có hứng thú nói: "Hiệu thuốc mới khai trương mà thôi, có cái gì kinh ngạc kì quái chứ....."
Lý Uyển Uyển cũng không có hứng thú gì, nhưng nàng cảm thấy là nữ nhân, muốn xinh đẹp hơn thì tinh thần phải hăng hái, những nơi các nàng đi qua đều không có gì mới mẻ, sẵn tiện có một cửa hàng mới, vào xem một chút cũng có sao đâu? Cho nên nàng liền lôi kéo tay áo Lý Cần Cần, túm nàng ta đi vào hiệu thuốc.
Mới đi tới cửa, hai bên thiếu nữ váy lam tiến lên phúc lễ: "Cung nghênh khách quý!"
Lý Uyển Uyển cùng Lý Cần Cần hoảng sợ, sau đó kéo kéo khóe miệng.
Nga, thật là có chút ý tứ.
Nhưng tổng thể cũng có chút nhàm chán.....
Vừa vào cửa, đôi tỷ muội liền nhìn qua chưởng quầy đối diện, tức khắc nhướng mày.
Cái hiệu thuốc này a, tại sao không tìm người đẹp chút tới? Tên chưởng quầy này lớn lên lấm la lấm lét, rất biết phá hỏng tâm tình người khác có biết không.
Lý Cần Cần lập tức muốn rời đi, vẫn là Lý Uyển Uyển khuyên nàng: "Cũng đã vào rồi, xem một chút đi."
Lý Cần Cần dẩu miệng, liếc mắt nhìn quanh cửa hàng một cái.
Nơi này có bốn quầy, giữa hai cái, trái phải một cái, bên trong muôn màu rực rỡ cư nhiên đều là đan dược. Cái này cũng không có gì ghê gớm, bởi vì có rất nhiều hiệu thuốc nhỏ đều là như vậy, nhưng khi nhìn đến mấy thứ đặt đầy trên quầy, bên trái nhìn lên –– nga, Ích Khí Đan; bên phải nhìn lên –– nga, Hồi Xuân Đan; phía trước nhìn lên –– nga, Hợp Khí Đan. Ước chừng đều là những đan dược thường thấy, có ba bốn chủng loại. Đại khái điểm khác biệt chính là, đa số đều là hạ phẩm, ngẫu nhiên cũng có trung phẩm, còn đem chúng đặt ở tầng cao, nhìn giống như rất rất cao siêu, kỳ thật bên trong chắc cũng như vậy thôi.
Hai tỷ muội ôm tâm thái như vậy, không chút để ý đến quầy bên trái nhìn thử.
Quả nhiên giống như các nàng tưởng tượng, Ích Khí Đan, Hợp Khí Đan, đều không có gì mới lạ..... Từ từ, còn có Uẩn Khí Đan? Đây không phải là đan dược Võ giả Tiên Thiên lục trọng trở lên mới dùng hay sao!
Lúc này, hai tỷ muội liền lên tinh thần.
Các nàng đi vài bước đến trước quầy, bên trong phân ba tầng, tầng thứ nhất có ba loại đan dược, nhưng bên trên được đánh dấu "hạ phẩm", tầng giữa cũng là ba loại đan dược này nhưng đánh dấu "trung phẩm", tầng trên cùng có ít bình nhất, nhưng người ta rõ ràng mà viết trên đó hai chữ "thượng phẩm".
Nói cách khác, đan dược này đó đúng là có thượng phẩm a! Quả thật không thể tưởng tượng được! Trong toàn bộ nội môn này, cũng chỉ có ba bốn hiệu thuốc lớn mới có đan dược thượng phẩm thôi, cư nhiên một hiệu thuốc nhỏ mới mở cũng có bán!
Lý Uyển Uyển bắt lấy tay Lý Cần Cần, nhanh miệng nói: "Tỷ tỷ, chúng ta đến ba quầy còn lại nhìn xem, coi còn có đan dược khác nhau hay không, cũng có thể bàn bạc hỏi thăm người ta một ít."
Lý Cần Cần đồng ý, lập tức nhấc váy chạy chậm qua, đến trước quầy thứ hai.
Nơi này cũng có ba loại đan dược: Hồi Xuân Đan, Lưu Xuân Đan, Tham Tuyết Đan.
Đồng dạng chia làm thượng trung hạ ba loại phẩm cấp, trị liệu cùng bổ huyết, đối với Võ giả đều có trọng dụng!
Hai tỷ muội xem đến hoa mắt, vội vàng đi tới quầy thứ ba, lần này không còn nhiều chủng loại như trước, là Tục Cốt Đan cùng Tục Mạch Đan, thuộc về thuốc trị thương tốt nhất a! Đây tuyệt đối là đan dược kiểu mới, trước kia chưa từng nghe nói qua!
Đến lúc này, hai tỷ muội cảm thấy kinh ngạc của mình không thể dùng từ ngữ miêu tả được nữa. Ngoại trừ kiểu bày trí giống nhau, nhưng đan dược trong mỗi quầy đều không lặp lại a.
Lý Uyển Uyển cùng Lý Cần Cần kề tai nói nhỏ: "Tỷ Tỷ, ta cảm thấy mỗi loại đều rất ghê gớm...."
Lý Cần Cần cũng có chút hưng phấn: "Ta cũng cảm thấy như vậy, bất quá, đây đúng là chuyện tốt a."
Hai tỷ muội hưng phấn, đi đến quầy cuối cùng.
Ở đó đúng là chỉ có một loại đan dược, tên đan dược này là –– Trú Nhan Đan!
Vừa nghe tên này, tiểu tâm can hai tỷ muội liền run rẩy.
Trú Nhan Đan cũng chia ba cấp, nhưng không phải chia theo phẩm cấp thượng trung hạ, bên trên viết là "5 năm", "10 năm", "20 năm", phân tầng như vậy chưa bao giờ nghe qua, như vậy rốt cuộc là có ý gì?
Linh cơ vừa động, Lý Uyển Uyển bỗng nhiên có cái suy đoán, mà Lý Cần Cần cùng là tỷ muội song sinh tâm ý tương thông, tức khắc cũng cùng chung ý nghĩ.
Các nàng liếc nhau, không chê chưởng quầy xấu nữa, lập tức tiến lên, gấp giọng hỏi: "Chưởng quầy, Trú Nhan Đan kia có tác dụng gì? Mấy thứ năm ít nhiều kia, có ý nghĩa gì? Nói nhanh lên một chút a!"
Bao Dậu sờ sờ ria mép chính mình, hướng ngoài cửa vẫy vẫy tay.
Một thiếu nữ váy lam tức khắc chạy chậm tới, hành lễ với hai tỷ muội.
Bao Dậu cười đến đáng khinh: "Nhẹ nhàng a, ngươi cùng các nàng cứ hảo hảo nói chuyện."
Ngô Khinh Khinh cười hì hì mang theo hai tỷ muội đến trước quầy Trú Nhan Đan, vừa đi, vừa giới thiệu cho các nàng: "Trú Nhan Đan ý nghĩa như tên, chính là làm cho dung mạo dừng lại ở độ tuổi đẹp nhất, là cực phẩm linh đan làm cho nữ tử khắp thiên hạ đều phải động tâm...."
Làm thủ hai cho Công Nghi Thiên Hành, trước khi hiệu thuốc khai trương đã được tất cả nữ nô đều được "huấn luyên" hồi lâu, không nói cái khác, tác dụng của mỗi loại đan dược, giá trị của mỗi loại đan dược, làm sao mới có thể để người ta thống khoái bỏ tiền mua, mồm mép các nàng đều phải trở nên đặc biệt trôi chảy, gọi tắt chính là "tài ăn nói tốt".
Đặc biệt là đối với các muội tử tới mua Trú Nhan Đan, trên cơ bản không cần khếch đại, chỉ cần nói đúng tác dụng, cũng đã đủ khiến đối phương hứng thú rất lớn rồi.
Ngô Khinh Khinh vừa nhìn hai tỷ muội Lý gia, lại thấy tia vội vàng trong mắt hai người, liền biết đây là khách hàng lớn, nàng bất động thanh sắc, bắt đầu nhanh chóng ba hoa.... À không đúng, là bắt đầu giải thích cho các nàng.
Hai tỷ muội Lý gia vừa nghe xong mở đầu, quả nhiên hai mắt liền phát sáng.
Lý Uyển Uyển môi anh đào run run: "5 năm.... 10 năm..... 20 năm.... Ngươi là nói thật ư?"
Lý Cần Cần khẩn trương túm lấy tay Lý Uyển Uyển, quả thật nặn ra được vài dấu vết màu hồng, nhưng Lý Uyển Uyển bị niết dường như không cảm thấy đau đớn, ánh mắt nàng đều đã dồn về phía Trú Nhan Đan!
Ngô Khinh Khinh có thể lí giải tâm tình của hai tỷ muội, bởi vì bọn nàng sau kho bị mua tới yêu cầu phải nhớ rõ hiệu quả đan dược, đối với Trú Nhan Đan đều vô cùng khiếp sợ. Bất quá hiện tại, nhờ chủ nhân từ bi, ban cho các nàng mỗi người một viên thượng phẩm, có thể trú nhan hai mươi năm, tâm tình của nàng đương nhiên cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cho nên nàng mỉm cười trả lời: "Hai ngài không có nghe lầm, Trú Nhan Đan có thể khôi phục dung nhan nữ tử trở về thời kì đỉnh cao nhất, hơn nữa bảo trì tương ứng theo năm. Hơn nữa loại đan dược này không có tác dụng phụ, chỉ là lần đầu tiên dùng hạ phẩm, thì lần thứ hai phải dùng trung phẩm, lần thứ ba là thượng phẩm. Sau ba lần liền không có hiệu quả." Nàng nghĩ nghĩ, lại nhắc nhở nói: "Mặc khác, Võ giả Thoát Phàm cảnh trở lên dùng nó, không có tác dụng."
Lý Uyển Uyển hoàn toàn không ngại, nàng hít sâu: "Nữ tử sau Thoát Phàm cảnh vốn dĩ dung nhan thường trú, vô dụng thì vô dụng đi! Ngươi hiện tại mau nói cho ta biết, ba cấp bậc Trú Nhan Đan này, giá bán nhiều ít ra sao?"
Đúng, mua hay không mua giá mới là quan trọng nhất! Dù là mua không nổi, táng gia bại sản cũng phải mua!
Ngô Khinh Khinh cười. Muốn chính là các cô nương điên cuồng thế này a!
Cho nên nàng ôn nhu nói: "Hạ phẩm một viên 50 kim, trung phẩm 100 kim, thượng phẩm 200 kim."
Lý Uyển Uyển vốn dĩ còn căng thẳng, hiện tại liền thả lỏng: "Cái này.... Thật ra cũng không quý a."
Lý Cần Cần bắt đầu tính tiền.
Tuy rằng nói kim phiếu của các nàng cũng không quá nhiều, nhưng vẫn đủ mua Trú Nhan Đan này, nếu nói loại đan dược này có thể dùng ba lần, vậy thì cứ mua đủ ba loại đi a! 50 kim 100 kim 200.... Tính cả hai người luôn là 700 kim! Cái này các nàng có đủ tiền a!
Hai tỷ muội cũng không ngu ngốc, lúc này cũng không cùng người ta cò kè mặc cả, các nàng chỉ nghĩ, chờ sau khi ăn vào Trú Nhan Đan dung mạo của mình sẽ khôi phục trạng thái đẹp nhất, đây không phải là thứ các nàng vẫn luôn muốn hay sao? Hiện tại còn muốn tính toán cái gì chứ! Nếu lại trả giá người ta không thèm bán cho các nàng nữa thì xong rồi!
Cho nên Lý Cần Cần rất thống khoái tính tiền, vung tay chính là bảy tờ kim phiếu một trăm, nhét nhanh vào tay Ngô Khinh Khinh. Ngô Khinh Khinh động tác cũng rất nhanh nhẹn, sau khi nhận tiền, liền lấy đan dược trên quầy đưa qua, một người ba bình, một bình một viên.
Hai tỷ muội cầm Trú Nhan Đan muốn đi, Ngô Khinh Khinh lại nhiệt tình giữ bọn họ lại một chút: "Hai vị cố nương mỹ mạo như thế, Trú Nhan Đan này bất quá chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, đan dược này giá cả không rẻ, hai vị cô nương không bằng cứ dùng tại đây, như vậy có phải an tâm hơn không?"
Hai tỷ muội Lý gia vừa nghe, đối với Ngô Khinh Khinh càng thêm hảo cảm, các nàng ngẫm lại thấy cũng phải, tuy rằng cửa hàng này không giống như gạt người, nhưng vạn nhất có chuyện thì làm sao bây giờ? Hơn nữa các nàng cũng đã gấp không chờ nổi nữa rồi!
Lý Uyển Uyển vẻ mặt bi tráng: "Tỷ tỷ, cứ để muội muội ta thử dược trước đi!"
Lý Cần Cần bắt lấy tay Lý Uyển Uyển: "Hảo muội muội."
Ngô Khinh Khinh: "...."
Cũng không có đến mức sinh ly tử biệt như vậy chứ....
Lúc sau, Lý Uyển Uyển đổ trong bình ra một viên Trú Nhan Đan hạ phẩm, dùng một loại tâm tình đập nồi dìm thuyền mà ăn vào!
Trong phút chốc, như có một cổ ngọt hương của linh quả theo yết hầu đi xuống, chóp mũi như ngửi được hương thơm thấm người, cảm giác cơ hồ như lạc vào trong mộng, khiến nàng cầm lòng không đậu mà nhắm mắt.... Thật là quá thoải mái!
Một lát sau, cảm giác này dần dần biến mất, Lý Uyển Uyển mở to mắt, đối diện chính là ánh mắt không thể tin nổi của Lý Cần Cần.
Lý Uyển Uyển trong lòng "lộp bộp": "Tỷ tỷ?"
Không phải hủy dung rồi chớ!
Sau đó nàng nhìn thấy, trên mặt Lý Cần Cần lộ ra biểu tình vô cùng kích động!
Ngay sau đó, Lý Uyển Uyển nhận lấy gương trong tay Lý Cần Cần, nàng nhìn vào trong –– nhất thời nhìn thấy một thiếu nữ như hoa!
Da thịt kiều nộn, sắc mặt hồng nhuận, khuôn mặt bóng loáng, ánh mắt đa tình như gợn nước lăn tăn!
Không thể nghi ngờ, nàng đúng là đã khôi phục lại dung mạo xinh đẹp tựa như thiếu nữ mười sáu tuổi....
Lý Cần Cần thấy muội muội xinh đẹp như vậy, chính mình gấp gáp ăn vào một viên hạ phẩm Trú Nhan Đan.
Vì thế ở trong mắt Lý Uyển Uyển, liền thấy làn da tỷ tỷ co dãn sáng bóng, nếp nhăn nơi khóe mắt nhỏ đến không thể thấy cũng biến mất, tóc càng thêm mượt mà, môi càng thêm đỏ thắm, trong nháy mắt như tiêu tán đi mười mấy năm, còn lại chỉ là thiếu nữ vẫn xinh đẹp động lòng người của năm đó.
Trú Nhan Đan thật là quá hữu hiệu.
Nghĩ đến ít nhất trong 30 năm vẫn có thể bảo trì dung mạo hiện tại, các nàng cảm thấy tiêu số tiền này rất giá trị a!
Sau đó Lý Cần Cần cũng muốn soi gương, không chờ các nàng nhìn đủ dung mạo của mình, ở cửa liền vang lên tiếng thét chói tai kinh ngạc.
Ngô Khinh Khinh lập tức đi qua, nhấp môi mỉm cười: "Xin hỏi vị khách hàng này có yêu cầu gì không?"
Đây cũng là một nữ tử ước chừng hơn hai mươi tuổi, thoạt nhìn cũng là đi dạo đến đây, kết quả vừa lúc nhìn thấy Lý Cần Cần nháy mắt trở nên xinh đẹp vài phần, kinh dị đến nổi không khống chế được.
Nàng lập tức bắt lấy cánh tay Ngô Khinh Khinh: "Xin hỏi, các nàng là...dùng đan dược gì vậy?"
Ngô Khinh Khinh ý cười càng tăng, ăn nói nhỏ nhẹ: "Loại đan dược này, gọi là Trú Nhan Đan...."
Nàng kia trong bất tri bất giác, đi theo Ngô Khinh Khinh đến trước quầy.
Sau quẩy, ở một góc trong hiệu thuốc, đám hán tử Bao Dậu đều lộ ra biểu tình rất kì dị.
Vụ làm ăn này.....
Bọn họ trước nay cảm thấy nữ Võ giả đều là anh tư sảnh khoái, hoặc là kiều nhu khả ái, tính cách khác nhau đồng thời đều có mỹ cảm riêng, nhưng trước nay chưa từng thấy qua các nàng đối với dung mạo chính mình lại điên cuồng như vậy.
Mà kì dị nhất chính là rất nhiều nữ tử đi ngang qua không cẩn thận nhìn thấy một màn "biến sắc" này, hơn nữa không khống chế được mà tiến vào, cảm giác này đúng là khắc sâu.
Trú Nhan Đan quả nhiên là át chủ bài a! Bán đến thật nhanh!
Mấy thiếu nữ váy lam vẫn luôn đứng ở cửa bị những nữ tử đó bắt lấy, buộc phải đứng ra giới thiệu sản phẩm cho các nàng, nữ tử trong tiệm càng ngày càng nhiều, người bên ngoài phát hiện ra tình huống, cũng càng lúc càng nhiều.... Dần dần, liền có rất nhiều chuyện không thể lo hết được.
"Phía trước xảy ra chuyện gì? Sao có nhiều nữ tử như vậy?"
"Tựa hồ là một cửa hiệu thuốc mới khai trương."
"Hiệu thuốc mới mở? Làm sao lại hấp dẫn nhiều nữ Võ giả như vậy?"
"Đừng nói nữa, mấy nữ tử đó giống như cùng nhau phát điên rồi a...."
Trong vài tiếng nghị luận, ngoài nữ tử ra, còn có một ít nam Võ giả cũng tò mò mà đi vào cửa hàng. Bọn họ vốn là muốn tới xem bọn nữ tử nháo cái gì, nhưng khi vừa liếc mắt đến quầy hàng, liền lập tức thay đổi hứng thú.
Còn có những nam Võ giả vốn là bồi nữ Võ giả vào tiệm, bởi vì chờ đợi nhàm chán mà nhìn về phía quầy, vừa nhìn, tâm tình liền thay đổi...
Đan dược ở đây, cư nhiên lại đầy đủ như vậy, vô cùng đặc biệt a!
__________
Cám: edit chương này rất chán, gãy gánh bốn lần giữa đường, tác giả đúng là rất giỏi kéo dài..... Hai....
Sau khi xử lí chuyện ám sát, đám người Công Nghi Thiên Hành trở về tiểu sơn cốc, bắt đầu tiềm tu thời gian dài. Lấy chỉ số thông minh của Công Nghi Thiên Hành đương nhiên hiểu được, y dùng đủ loại thủ đoạn lôi kéo được rất nhiều người, nhưng đại đa số đều thành lập dựa trên lợi ích mà thôi, cũng không thật sự đáng tin cậy –– có thể nói đối phương nếu muốn trở mặt, y cũng chỉ có nước cuốn tay nải mà trốn thôi.
Quan trọng nhất vẫn là thực lực của mình, nhân mạch gì đó, chỉ là tạm thời lôi kéo để cân bằng khắp nơi khiến y có thể an ổn trong thời kì lớn mạnh mà thôi.
Sau mấy ngày bận rộn, tạm thời hẳn là sẽ không có cái gì bất lợi tìm tới, Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá ở lì trong sơn cốc một thời gian dài, cũng không tùy ý ra ngoài.
Công Nghi Thiên Hành chủ yếu đem hết toàn lực gia tăng cảnh giới, Cố Tá chỉ toàn tâm toàn ý luyện dược điều trị thân thể cho Công Nghi Thiên Hành, buổi tối cũng không hề chợp mắt, đem tất cả thời gian đều dùng trên vận chuyển tâm pháp.
Cũng may Cố Tá bận rộn đã quen, hắn phát hiện Dược Thiên Tâm Pháp cưỡng hãn ở chỗ chỉ cần thao tác tinh thần lực đủ tốt, cho dù là khi luyện đan tâm pháp vẫn có thể tự nhiên vận chuyển, tinh thần lực trong thiên phủ cũng bởi vậy được rèn luyện đến cường đại. Bất tri bất giác, tinh thần lực, chân khí, luyện dược cả ba đồng thời tiến bộ, không ngừng gia tăng.
Cố Tá luyện ra vô số đan dược, ngoại trừ phần lớn cực phẩm Hợp Khí Đan để Công Nghi Thiên Hành bổ sung chân khí cùng với cấp cho nhóm con cháu Công Nghi gia, còn có một số đan dược cực phẩm cho Thiên Long Vệ cùng chúng nô lệ, phần còn lại đều được Long Nhất gom lại, chuẩn bị đưa đến Dược Sinh Đường trong thị trấn.
Trong nháy mắt, một tháng trôi qua.
Trong đám Xích Huyết Mễ chỉ có mấy bông biến dị xuất hiện, Xích Huyết Mễ tất cả còn lại đều bình thường, dưới tác dụng của các loại dược thủy, có hồ dăm ba bữa nữa một đám đã có thể thành thục, được các nô lệ xử lí tốt, chất đầy bên trong kho thóc. Sau đó, các nô lệ cũng có thể dăm ba bữa ăn một lần, Thiên Long Vệ thì càng là mỗi bữa ăn đều là Xích Huyết Mễ, ôn dưỡng thân thể, rèn luyện thể chất bọn họ.
––– tự nhiên, trong đó ăn nhiều nhất chính là chủ nhân sơn cốc.
Nhóm con cháu Công Nghi gia sau khi tự biết thuộc tính thân thể, từng người đều được Công Nghi Thiên Hành đưa cho một bộ tâm pháp Huyền cấp hạ giai đổi từ Tàng Võ Các, cùng mấy bộ võ kĩ vô cùng thích hợp với bọn họ hiện tại.
Bởi vì đã gặp qua hiểm ác trong tông môn, bọn họ đối với chuyện gia tăng giá trị vũ lực chính mình cực kì tích cực, hiện tại ngoại trừ lúc phải ăn cơm, tất cả thời gian đều tiêu phí cho việc tu luyện, trong thời gian lớn, tinh thần đều xảy ra biến hóa rất lớn.
Trước mắt càng phải nổ lực thêm, thậm chí bởi vì thiên địa khí nơi này nồng đậm, Công Nghi Thiên Dương vốn là Đoán Cốt cảnh tam trọng, mấy ngày trước đã đột phá lên Ngưng Mạch Cảnh rồi!
Tư chất Công Nghi Thiên Dương đích xác không tệ.
Có điều này cổ vũ, nhóm con cháu đều là Đoán Cốt Cảnh tam trọng cũng dốc hết sức lực mà hướng lên –– không ngừng thấy qua đan dược tốt nhất, thiên địa khí vô cùng nồng hậu, từ ăn uống đến hoàn cảnh đều tuyệt hảo, có điều kiện tốt như vậy, bọn họ có lí do gì không tiến bộ chứ!
Vì thế liên tục, ngoại trừ Công Nghi Minh Hà vẫn chỉ là Võ giả Luyện Huyết Cảnh, những người khác đều đã đạt đến Ngưng Mạch Cảnh!
Nhóm Tiên Thiên Vệ đều là Võ giả Tiên Thiên, cho nên ngoại trừ tu luyện, còn rất nhiều chuyện phải hoàn thành, đều rất bận rộn. Nhưng dưới thúc giục của rất nhiều đan dược cực phẩm, bọn họ cũng vì vậy mà đột phá Tiên Thiên nhị trọng, nhưng từng người đều ngưng tụ được một viên Thiên Cương cốt châu, tiến bộ cũng không nhỏ.
Tài nguyên các nô lệ nhận được nhiên ít hơn Thiên Long Vệ, nhưng so với khi một mình hành tẩu cũng phải chênh kệch vài phần, một chút không cam lòng trước kia càng ngày càng ít, cũng càng nghiêm túc làm việc hơn. Bọn họ hiểu được, trước mắt bọn họ vẫn còn kỳ khảo sát, căn bản chưa thể trở thành tâm phúc như Thiên Long Vệ, cũng không thể thân bằng đệ tử Công Nghi gia, nhưng chỉ cần biểu hiện đủ tốt, cũng đủ trung tâm, lợi ích nhận được cũng sẽ càng nhiều.
Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành vẫn đắm chìm trong khổ tu.
Tốc độ tiến bộ của hai người căn bản người khác không thể so sánh được, Công Nghi Thiên Hành có nguồn đan dược cuồn cuộn duy trì không ngừng, đã thuận lợi đột phá Tiên Thiên tam trọng, Cố Tá vốn dĩ không phải cố tình, cứ cắm mặt luyện đan luyện đan ấy mà cũng đột phá Tiên Thiên tam trọng, tinh thần lực của hắn cũng lần nữa cô đọng gia tăng.
Chỉ là, vẫn chưa đủ.
Tiên Thiên tam trọng mà thôi.... Với cảnh giới này, chỉ có thể miễn cưỡng so với đệ tử chấp pháp bình thường, nếu so với toàn bộ nội môn, bất quá cũng không thuộc tầng dưới chót mà thôi.
Công Nghi Thiên Hành ngồi dưới một thân cây, quanh thân đều quanh quẩn một loại ánh sáng kim hồng nhàn nhạt.
Ánh sáng này to lớn nóng cháy, nóng rực tựa như lửa, nhưng so với lửa lại càng thuần khiết, càng kì lạ, màu vàng lưu động, lửa đỏ trầm tĩnh, mạ lên một tầng thần thánh sáng rọi.
Khiến người khác kinh dị chính là, khuôn mặt dưới đầu tóc đen rối tung cũng có ánh sáng kim hồng nhàn nhạt, trên bầu trời như rơi xuống năng lượng kì dị, từ đỉnh đầu rót xuống, làm cho lực lượng quấn quanh người y càng thêm nồng đậm một phần. Nếu có người cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện mỗi một lần y hô hấp sẽ mang kim hồng quang thấm vào trong thân thể, từ chỗ các chân lông chui vào.
Lực lượng như thế, trước nay chưa từng thấy qua.
Một đạo hắc ảnh xuất hiện, Long Tứ nửa quỳ trước mặt Công Nghi Thiên Hành, âm thanh cung kính nói: "Công tử, tất cả sự vụ của Dược Sinh Đường đã xử lí xong, thống lĩnh muốn hỏi, có thể khai trương được chưa?"
Hắn không dám đến gần thêm, bởi vì lực lượng phảng phất phía trước đem tất cả những người không được phép tiến vào ngăn lại phía sau, nếu một khi tiến vào, sẽ bị lực lượng đó công kích!
Mà Long Tứ tự mình biết được, hắn không chống đỡ được loại công kích này.
Công Nghi Thiên Hành cũng không mở mắt, lực lượng quanh người vẫn không ngừng dao động, một đạo âm thanh không biết là truyền từ cổ họng y, hay là từ một nơi khác truyền tới: "Chọn ngày gần nhất khai trương, Long Nhất làm chủ, Long Nhất phụ trợ."
Long Tứ đáp: "Vâng, công tử."
Sau đó hắc ảnh nhoáng lên, thân ảnh Long Tứ cũng biến mất.
Trong luyện dược phòng cách đó không xa, một đạo tinh thần lực vô hình khuếch tán ra ngoài, sau lại tựa hồ phát hiện không có việc gì, lại thành thật rụt trở về.
Thiếu niên trong lòng không ngừng lặp lại: Đẩy nhanh tốc độ, đẩy nhanh tốc độ.... Nhanh chân đẩy nhanh tốc độ! Tranh thủ thêm một cái đan lô!
Thể lực cùng trí nhớ cùng nhau hành động, chính là như vậy.
Thị trấn nội môn rộng lớn, người dám ở nơi này khai trương cửa hàng, hoặc chính là phía sau có thế lực hùng hậu chống đỡ, hoặc là chuẩn bị tốt các mối quan hệ, hoặc chính là dựa vào Kình Vân Tông, hoặc là hợp tác với các thế thực trong ngoài Kình Vân Tông, hơn nữa có đệ tử chấp pháp tuần tra, tóm lại là nói, chỗ này là nới không ai dám gây sự.
Hôm nay trong thị trấn đông đúc có một tân dược phô khai trương, tuy rằng cũng làm chút tuyên truyền, nhưng vì loại chuyện này diễn ra quá nhiều, ngược lại cũng không khiến quá nhiều người chú ý.
Hiệu thuốc tên là Dược Sinh Đường, nhìn bề ngoài cũng không phải dạng thế lực tư bản hùng hậu gì. Hiệu thuốc giống thế này đông tây nam bắc bốn con đường đều có hơn cả trăm cái, cho dù là người đi ngang qua, cũng chỉ liếc mắt một cái, đều không có hứng ghé qua.
Trước cửa có mấy thiếu nữ người hầu tướng mạo tiêu chuẩn trung đẳng, không phải là loại hình vừa nhìn đã khiến người tâm sinh thương tiếc, nhưng trên mặt các nàng mang theo tươi cười ấm áp, nhìn kỹ, sẽ làm cho người ta cảm giác thân thiết dễ gần. Các nàng đồng dạng mặc một thân váy dài màu thủy lam, đứng trước cửa như một hồ nước trong, tươi mát khả ái.
Có hai Võ giả Tiên Thiên nhất trọng vạm vỡ canh giữ hai bên trái phải, biểu tình nghiêm túc, còn có một Võ giả Tiên Thiên diện mạo hung ác nham hiểm canh giữ trong góc, còn có một hán tử thấp bé hai mắt linh hoạt đứng sau quầy, hình dáng vẻ, hắn hình như chính là chưởng quầy ở đây?
Đương nhiên ở nơi không ai thấy, trong góc khuất còn có vài Võ giả Tiên Thiên diện mạo bình thường ẩn nấp, bọn họ chính là ngầm quan sát người trong hiệu thuốc.
Hán tử thấp bé đợi trong chốc lát, không quá sảng khoái mà nói: "Khai trương đã một lúc mà vẫn chưa bán được gì, thật không thú vị."
Trong góc truyền đến giọng nói âm trầm: "Không tới, đều sẽ hối hận."
Hán tử thấp bé nghe xong, không sảng khoái liền biến thành đắc ý: "Cũng đúng, lão Bao ta dám cam đoan, chỉ cần có người tiến vào, tuyệt đối sẽ để lại bó lớn kim phiếu mới có thể ra ngoài!"
Trong một góc truyền đến tiếng cười âm trầm.
Lúc này, bên ngoài thật là có người đến.
Lý Cần Cần cùng Lý Uyển Uyển là một đôi tỷ muội song sinh, da thịt trắng nõn, tiếu lệ động lòng người, cũng có chút danh khí với đám nam đệ tử trong ngoại môn, bọn họ ngày thường cũng rất biết chu toàn đám người khuynh mộ giả của mình, làm nũng với bọn họ, đổi lấy một chút tài nguyên. Chỉ tiếc tư chất các nàng không tốt lắm, vất vả dùng đủ thủ đoạn tiến vào được nội môn thì cũng đã gần ba mươi tuổi, dù dung mạo Võ giả không dễ già đi, nhưng đối với loại nữ tử gặp may đều dựa vào dung mạo như các nàng mà nói, chân khí trong cơ thể không thể đi lên, vẻ mặt cũng không thể tỏa sáng.... Như vậy là đã có chút già rồi.
Lý Uyển Uyển than nhẹ một tiếng: "Tỷ tỷ, mỹ nữ trong nội môn nhiều như mây trên trời, chúng ta căn bản không chiếm được ưu thế gì. Bà thím trung niên hơn hai mươi tuổi, làm sao so với các thiếu nữ kiều nộn mười mấy tuổi? Càng đáng giận chính là, nếu không chiếm được đủ tài nguyên, không thể gia tăng thực lực, lại càng khó có thể bảo trì bộ dạng hiện tại.... Ngày sau, ngày sau chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Lý Cần Cần cũng có chút ai oán, nàng sóng mắt lưu chuyển, buồn bã nói: "Ai không biết như vậy chứ? Nếu là trước kia, bên cạnh chúng ta còn có....vài vị sư huynh đi theo, hiện tại cũng chỉ còn có hai ta."
Hai tỷ muội nhìn nhau, tâm tình phá lệ phiền muội.
Sau khi đi được một đoạn đường, hai tỷ muội cảm thấy quần áo bán trên đường cũng không đẹp lắm, soái ca cũng không soái lắm, đồ ăn trong tửu lưu cũng không thấy ngon, tóm lại chính làm rất buồn chán, cái gì cũng thấy không hứng thú. Chính là khi bên cạnh có nam nhân tình nguyện vung tiền so với tự tiêu tiền của mình, cái sau nào có thống khoái được như cái trước đâu.
Đặc biệt hai tỷ muội phát hiện chính mình vẻ mặt ưu sầu đi trên phố, các nam đệ tử đồng môn trên đường cũng không có đến an ủi các nàng, vất vả lắm mới có được vài người để mắt đến mình, nhưng ngặt nổi các nàng là tỷ muội song sinh lại đồng thời mang vẻ mặt sầu bi kia, cơ hồ không ai dám đến gần.
Lý Uyển Uyển mắt hạnh quét trái phải, đột nhiên dừng lại trên một khối chiêu bài: " Dược Sinh.... Đường? Tỷ tỷ, nơi này có hiệu thuốc mới khai trương a."
Lý Cần Cần cũng nhìn qua, nàng không có hứng thú nói: "Hiệu thuốc mới khai trương mà thôi, có cái gì kinh ngạc kì quái chứ....."
Lý Uyển Uyển cũng không có hứng thú gì, nhưng nàng cảm thấy là nữ nhân, muốn xinh đẹp hơn thì tinh thần phải hăng hái, những nơi các nàng đi qua đều không có gì mới mẻ, sẵn tiện có một cửa hàng mới, vào xem một chút cũng có sao đâu? Cho nên nàng liền lôi kéo tay áo Lý Cần Cần, túm nàng ta đi vào hiệu thuốc.
Mới đi tới cửa, hai bên thiếu nữ váy lam tiến lên phúc lễ: "Cung nghênh khách quý!"
Lý Uyển Uyển cùng Lý Cần Cần hoảng sợ, sau đó kéo kéo khóe miệng.
Nga, thật là có chút ý tứ.
Nhưng tổng thể cũng có chút nhàm chán.....
Vừa vào cửa, đôi tỷ muội liền nhìn qua chưởng quầy đối diện, tức khắc nhướng mày.
Cái hiệu thuốc này a, tại sao không tìm người đẹp chút tới? Tên chưởng quầy này lớn lên lấm la lấm lét, rất biết phá hỏng tâm tình người khác có biết không.
Lý Cần Cần lập tức muốn rời đi, vẫn là Lý Uyển Uyển khuyên nàng: "Cũng đã vào rồi, xem một chút đi."
Lý Cần Cần dẩu miệng, liếc mắt nhìn quanh cửa hàng một cái.
Nơi này có bốn quầy, giữa hai cái, trái phải một cái, bên trong muôn màu rực rỡ cư nhiên đều là đan dược. Cái này cũng không có gì ghê gớm, bởi vì có rất nhiều hiệu thuốc nhỏ đều là như vậy, nhưng khi nhìn đến mấy thứ đặt đầy trên quầy, bên trái nhìn lên –– nga, Ích Khí Đan; bên phải nhìn lên –– nga, Hồi Xuân Đan; phía trước nhìn lên –– nga, Hợp Khí Đan. Ước chừng đều là những đan dược thường thấy, có ba bốn chủng loại. Đại khái điểm khác biệt chính là, đa số đều là hạ phẩm, ngẫu nhiên cũng có trung phẩm, còn đem chúng đặt ở tầng cao, nhìn giống như rất rất cao siêu, kỳ thật bên trong chắc cũng như vậy thôi.
Hai tỷ muội ôm tâm thái như vậy, không chút để ý đến quầy bên trái nhìn thử.
Quả nhiên giống như các nàng tưởng tượng, Ích Khí Đan, Hợp Khí Đan, đều không có gì mới lạ..... Từ từ, còn có Uẩn Khí Đan? Đây không phải là đan dược Võ giả Tiên Thiên lục trọng trở lên mới dùng hay sao!
Lúc này, hai tỷ muội liền lên tinh thần.
Các nàng đi vài bước đến trước quầy, bên trong phân ba tầng, tầng thứ nhất có ba loại đan dược, nhưng bên trên được đánh dấu "hạ phẩm", tầng giữa cũng là ba loại đan dược này nhưng đánh dấu "trung phẩm", tầng trên cùng có ít bình nhất, nhưng người ta rõ ràng mà viết trên đó hai chữ "thượng phẩm".
Nói cách khác, đan dược này đó đúng là có thượng phẩm a! Quả thật không thể tưởng tượng được! Trong toàn bộ nội môn này, cũng chỉ có ba bốn hiệu thuốc lớn mới có đan dược thượng phẩm thôi, cư nhiên một hiệu thuốc nhỏ mới mở cũng có bán!
Lý Uyển Uyển bắt lấy tay Lý Cần Cần, nhanh miệng nói: "Tỷ tỷ, chúng ta đến ba quầy còn lại nhìn xem, coi còn có đan dược khác nhau hay không, cũng có thể bàn bạc hỏi thăm người ta một ít."
Lý Cần Cần đồng ý, lập tức nhấc váy chạy chậm qua, đến trước quầy thứ hai.
Nơi này cũng có ba loại đan dược: Hồi Xuân Đan, Lưu Xuân Đan, Tham Tuyết Đan.
Đồng dạng chia làm thượng trung hạ ba loại phẩm cấp, trị liệu cùng bổ huyết, đối với Võ giả đều có trọng dụng!
Hai tỷ muội xem đến hoa mắt, vội vàng đi tới quầy thứ ba, lần này không còn nhiều chủng loại như trước, là Tục Cốt Đan cùng Tục Mạch Đan, thuộc về thuốc trị thương tốt nhất a! Đây tuyệt đối là đan dược kiểu mới, trước kia chưa từng nghe nói qua!
Đến lúc này, hai tỷ muội cảm thấy kinh ngạc của mình không thể dùng từ ngữ miêu tả được nữa. Ngoại trừ kiểu bày trí giống nhau, nhưng đan dược trong mỗi quầy đều không lặp lại a.
Lý Uyển Uyển cùng Lý Cần Cần kề tai nói nhỏ: "Tỷ Tỷ, ta cảm thấy mỗi loại đều rất ghê gớm...."
Lý Cần Cần cũng có chút hưng phấn: "Ta cũng cảm thấy như vậy, bất quá, đây đúng là chuyện tốt a."
Hai tỷ muội hưng phấn, đi đến quầy cuối cùng.
Ở đó đúng là chỉ có một loại đan dược, tên đan dược này là –– Trú Nhan Đan!
Vừa nghe tên này, tiểu tâm can hai tỷ muội liền run rẩy.
Trú Nhan Đan cũng chia ba cấp, nhưng không phải chia theo phẩm cấp thượng trung hạ, bên trên viết là "5 năm", "10 năm", "20 năm", phân tầng như vậy chưa bao giờ nghe qua, như vậy rốt cuộc là có ý gì?
Linh cơ vừa động, Lý Uyển Uyển bỗng nhiên có cái suy đoán, mà Lý Cần Cần cùng là tỷ muội song sinh tâm ý tương thông, tức khắc cũng cùng chung ý nghĩ.
Các nàng liếc nhau, không chê chưởng quầy xấu nữa, lập tức tiến lên, gấp giọng hỏi: "Chưởng quầy, Trú Nhan Đan kia có tác dụng gì? Mấy thứ năm ít nhiều kia, có ý nghĩa gì? Nói nhanh lên một chút a!"
Bao Dậu sờ sờ ria mép chính mình, hướng ngoài cửa vẫy vẫy tay.
Một thiếu nữ váy lam tức khắc chạy chậm tới, hành lễ với hai tỷ muội.
Bao Dậu cười đến đáng khinh: "Nhẹ nhàng a, ngươi cùng các nàng cứ hảo hảo nói chuyện."
Ngô Khinh Khinh cười hì hì mang theo hai tỷ muội đến trước quầy Trú Nhan Đan, vừa đi, vừa giới thiệu cho các nàng: "Trú Nhan Đan ý nghĩa như tên, chính là làm cho dung mạo dừng lại ở độ tuổi đẹp nhất, là cực phẩm linh đan làm cho nữ tử khắp thiên hạ đều phải động tâm...."
Làm thủ hai cho Công Nghi Thiên Hành, trước khi hiệu thuốc khai trương đã được tất cả nữ nô đều được "huấn luyên" hồi lâu, không nói cái khác, tác dụng của mỗi loại đan dược, giá trị của mỗi loại đan dược, làm sao mới có thể để người ta thống khoái bỏ tiền mua, mồm mép các nàng đều phải trở nên đặc biệt trôi chảy, gọi tắt chính là "tài ăn nói tốt".
Đặc biệt là đối với các muội tử tới mua Trú Nhan Đan, trên cơ bản không cần khếch đại, chỉ cần nói đúng tác dụng, cũng đã đủ khiến đối phương hứng thú rất lớn rồi.
Ngô Khinh Khinh vừa nhìn hai tỷ muội Lý gia, lại thấy tia vội vàng trong mắt hai người, liền biết đây là khách hàng lớn, nàng bất động thanh sắc, bắt đầu nhanh chóng ba hoa.... À không đúng, là bắt đầu giải thích cho các nàng.
Hai tỷ muội Lý gia vừa nghe xong mở đầu, quả nhiên hai mắt liền phát sáng.
Lý Uyển Uyển môi anh đào run run: "5 năm.... 10 năm..... 20 năm.... Ngươi là nói thật ư?"
Lý Cần Cần khẩn trương túm lấy tay Lý Uyển Uyển, quả thật nặn ra được vài dấu vết màu hồng, nhưng Lý Uyển Uyển bị niết dường như không cảm thấy đau đớn, ánh mắt nàng đều đã dồn về phía Trú Nhan Đan!
Ngô Khinh Khinh có thể lí giải tâm tình của hai tỷ muội, bởi vì bọn nàng sau kho bị mua tới yêu cầu phải nhớ rõ hiệu quả đan dược, đối với Trú Nhan Đan đều vô cùng khiếp sợ. Bất quá hiện tại, nhờ chủ nhân từ bi, ban cho các nàng mỗi người một viên thượng phẩm, có thể trú nhan hai mươi năm, tâm tình của nàng đương nhiên cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cho nên nàng mỉm cười trả lời: "Hai ngài không có nghe lầm, Trú Nhan Đan có thể khôi phục dung nhan nữ tử trở về thời kì đỉnh cao nhất, hơn nữa bảo trì tương ứng theo năm. Hơn nữa loại đan dược này không có tác dụng phụ, chỉ là lần đầu tiên dùng hạ phẩm, thì lần thứ hai phải dùng trung phẩm, lần thứ ba là thượng phẩm. Sau ba lần liền không có hiệu quả." Nàng nghĩ nghĩ, lại nhắc nhở nói: "Mặc khác, Võ giả Thoát Phàm cảnh trở lên dùng nó, không có tác dụng."
Lý Uyển Uyển hoàn toàn không ngại, nàng hít sâu: "Nữ tử sau Thoát Phàm cảnh vốn dĩ dung nhan thường trú, vô dụng thì vô dụng đi! Ngươi hiện tại mau nói cho ta biết, ba cấp bậc Trú Nhan Đan này, giá bán nhiều ít ra sao?"
Đúng, mua hay không mua giá mới là quan trọng nhất! Dù là mua không nổi, táng gia bại sản cũng phải mua!
Ngô Khinh Khinh cười. Muốn chính là các cô nương điên cuồng thế này a!
Cho nên nàng ôn nhu nói: "Hạ phẩm một viên 50 kim, trung phẩm 100 kim, thượng phẩm 200 kim."
Lý Uyển Uyển vốn dĩ còn căng thẳng, hiện tại liền thả lỏng: "Cái này.... Thật ra cũng không quý a."
Lý Cần Cần bắt đầu tính tiền.
Tuy rằng nói kim phiếu của các nàng cũng không quá nhiều, nhưng vẫn đủ mua Trú Nhan Đan này, nếu nói loại đan dược này có thể dùng ba lần, vậy thì cứ mua đủ ba loại đi a! 50 kim 100 kim 200.... Tính cả hai người luôn là 700 kim! Cái này các nàng có đủ tiền a!
Hai tỷ muội cũng không ngu ngốc, lúc này cũng không cùng người ta cò kè mặc cả, các nàng chỉ nghĩ, chờ sau khi ăn vào Trú Nhan Đan dung mạo của mình sẽ khôi phục trạng thái đẹp nhất, đây không phải là thứ các nàng vẫn luôn muốn hay sao? Hiện tại còn muốn tính toán cái gì chứ! Nếu lại trả giá người ta không thèm bán cho các nàng nữa thì xong rồi!
Cho nên Lý Cần Cần rất thống khoái tính tiền, vung tay chính là bảy tờ kim phiếu một trăm, nhét nhanh vào tay Ngô Khinh Khinh. Ngô Khinh Khinh động tác cũng rất nhanh nhẹn, sau khi nhận tiền, liền lấy đan dược trên quầy đưa qua, một người ba bình, một bình một viên.
Hai tỷ muội cầm Trú Nhan Đan muốn đi, Ngô Khinh Khinh lại nhiệt tình giữ bọn họ lại một chút: "Hai vị cố nương mỹ mạo như thế, Trú Nhan Đan này bất quá chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, đan dược này giá cả không rẻ, hai vị cô nương không bằng cứ dùng tại đây, như vậy có phải an tâm hơn không?"
Hai tỷ muội Lý gia vừa nghe, đối với Ngô Khinh Khinh càng thêm hảo cảm, các nàng ngẫm lại thấy cũng phải, tuy rằng cửa hàng này không giống như gạt người, nhưng vạn nhất có chuyện thì làm sao bây giờ? Hơn nữa các nàng cũng đã gấp không chờ nổi nữa rồi!
Lý Uyển Uyển vẻ mặt bi tráng: "Tỷ tỷ, cứ để muội muội ta thử dược trước đi!"
Lý Cần Cần bắt lấy tay Lý Uyển Uyển: "Hảo muội muội."
Ngô Khinh Khinh: "...."
Cũng không có đến mức sinh ly tử biệt như vậy chứ....
Lúc sau, Lý Uyển Uyển đổ trong bình ra một viên Trú Nhan Đan hạ phẩm, dùng một loại tâm tình đập nồi dìm thuyền mà ăn vào!
Trong phút chốc, như có một cổ ngọt hương của linh quả theo yết hầu đi xuống, chóp mũi như ngửi được hương thơm thấm người, cảm giác cơ hồ như lạc vào trong mộng, khiến nàng cầm lòng không đậu mà nhắm mắt.... Thật là quá thoải mái!
Một lát sau, cảm giác này dần dần biến mất, Lý Uyển Uyển mở to mắt, đối diện chính là ánh mắt không thể tin nổi của Lý Cần Cần.
Lý Uyển Uyển trong lòng "lộp bộp": "Tỷ tỷ?"
Không phải hủy dung rồi chớ!
Sau đó nàng nhìn thấy, trên mặt Lý Cần Cần lộ ra biểu tình vô cùng kích động!
Ngay sau đó, Lý Uyển Uyển nhận lấy gương trong tay Lý Cần Cần, nàng nhìn vào trong –– nhất thời nhìn thấy một thiếu nữ như hoa!
Da thịt kiều nộn, sắc mặt hồng nhuận, khuôn mặt bóng loáng, ánh mắt đa tình như gợn nước lăn tăn!
Không thể nghi ngờ, nàng đúng là đã khôi phục lại dung mạo xinh đẹp tựa như thiếu nữ mười sáu tuổi....
Lý Cần Cần thấy muội muội xinh đẹp như vậy, chính mình gấp gáp ăn vào một viên hạ phẩm Trú Nhan Đan.
Vì thế ở trong mắt Lý Uyển Uyển, liền thấy làn da tỷ tỷ co dãn sáng bóng, nếp nhăn nơi khóe mắt nhỏ đến không thể thấy cũng biến mất, tóc càng thêm mượt mà, môi càng thêm đỏ thắm, trong nháy mắt như tiêu tán đi mười mấy năm, còn lại chỉ là thiếu nữ vẫn xinh đẹp động lòng người của năm đó.
Trú Nhan Đan thật là quá hữu hiệu.
Nghĩ đến ít nhất trong 30 năm vẫn có thể bảo trì dung mạo hiện tại, các nàng cảm thấy tiêu số tiền này rất giá trị a!
Sau đó Lý Cần Cần cũng muốn soi gương, không chờ các nàng nhìn đủ dung mạo của mình, ở cửa liền vang lên tiếng thét chói tai kinh ngạc.
Ngô Khinh Khinh lập tức đi qua, nhấp môi mỉm cười: "Xin hỏi vị khách hàng này có yêu cầu gì không?"
Đây cũng là một nữ tử ước chừng hơn hai mươi tuổi, thoạt nhìn cũng là đi dạo đến đây, kết quả vừa lúc nhìn thấy Lý Cần Cần nháy mắt trở nên xinh đẹp vài phần, kinh dị đến nổi không khống chế được.
Nàng lập tức bắt lấy cánh tay Ngô Khinh Khinh: "Xin hỏi, các nàng là...dùng đan dược gì vậy?"
Ngô Khinh Khinh ý cười càng tăng, ăn nói nhỏ nhẹ: "Loại đan dược này, gọi là Trú Nhan Đan...."
Nàng kia trong bất tri bất giác, đi theo Ngô Khinh Khinh đến trước quầy.
Sau quẩy, ở một góc trong hiệu thuốc, đám hán tử Bao Dậu đều lộ ra biểu tình rất kì dị.
Vụ làm ăn này.....
Bọn họ trước nay cảm thấy nữ Võ giả đều là anh tư sảnh khoái, hoặc là kiều nhu khả ái, tính cách khác nhau đồng thời đều có mỹ cảm riêng, nhưng trước nay chưa từng thấy qua các nàng đối với dung mạo chính mình lại điên cuồng như vậy.
Mà kì dị nhất chính là rất nhiều nữ tử đi ngang qua không cẩn thận nhìn thấy một màn "biến sắc" này, hơn nữa không khống chế được mà tiến vào, cảm giác này đúng là khắc sâu.
Trú Nhan Đan quả nhiên là át chủ bài a! Bán đến thật nhanh!
Mấy thiếu nữ váy lam vẫn luôn đứng ở cửa bị những nữ tử đó bắt lấy, buộc phải đứng ra giới thiệu sản phẩm cho các nàng, nữ tử trong tiệm càng ngày càng nhiều, người bên ngoài phát hiện ra tình huống, cũng càng lúc càng nhiều.... Dần dần, liền có rất nhiều chuyện không thể lo hết được.
"Phía trước xảy ra chuyện gì? Sao có nhiều nữ tử như vậy?"
"Tựa hồ là một cửa hiệu thuốc mới khai trương."
"Hiệu thuốc mới mở? Làm sao lại hấp dẫn nhiều nữ Võ giả như vậy?"
"Đừng nói nữa, mấy nữ tử đó giống như cùng nhau phát điên rồi a...."
Trong vài tiếng nghị luận, ngoài nữ tử ra, còn có một ít nam Võ giả cũng tò mò mà đi vào cửa hàng. Bọn họ vốn là muốn tới xem bọn nữ tử nháo cái gì, nhưng khi vừa liếc mắt đến quầy hàng, liền lập tức thay đổi hứng thú.
Còn có những nam Võ giả vốn là bồi nữ Võ giả vào tiệm, bởi vì chờ đợi nhàm chán mà nhìn về phía quầy, vừa nhìn, tâm tình liền thay đổi...
Đan dược ở đây, cư nhiên lại đầy đủ như vậy, vô cùng đặc biệt a!
__________
Cám: edit chương này rất chán, gãy gánh bốn lần giữa đường, tác giả đúng là rất giỏi kéo dài..... Hai....
/320
|