Hoàng hậu không ngờ cầm nghệ của Hoàng Nguyệt Ly lại cao siêu như vậy, biết kế hoạch của bản thân không thể thành công nên cũng mất kiên nhẫn.
Nàng ta giờ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tiết mục biểu diễn tài nghệ này, chuyển sang tiết mục võ nghệ.
Ánh mắt của tất cả mọi người cũng nhìn chằm chằm vào Bạch Nhược Kỳ, đáy mắt đều mang theo mấy phần cười cợt.
Những người ở đây đều là kẻ thông minh, Bạch Nhược Kỳ vì sao không dám biểu diễn, tất cả mọi người đều biết rõ!
Mặt Bạch Nhược Kỳ càng lúc càng đỏ, cuối cùng nàng hạ quyết tâm, căng hết da mặt lên cất tiếng: “Tài nghệ dân nữ biểu diễn... cũng là... cũng là cổ cầm! Xin phép được diễn tấu một khúc “Cao Sơn Lưu Thủy”!”
Nàng cũng hiểu quy củ trong cung, biểu diễn có tệ thế nào cũng tốt hơn so với từ chối biểu diễn, từ chối biểu diễn chính là bất kính với hoàng thượng, nói không chừng còn bị trị tội.
Bạch Nhược Kỳ không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm Hàn Thủy cầm bước vào chính giữa, hít một hơi thật sâu, bắt đầu diễn tấu.
Hoàng Nguyệt Ly chống cằm, vừa uống rượu đào hoa, vừa nghe Bạch Nhược Kỳ diễn tấu.
Nói một cách công bằng, thì Bạch Nhược Kỳ thật sự đã bỏ rất nhiều công sức luyện tập cầm nghệ.
Ngón tay đã luyện tập đến mức hoàn mỹ, chỉ là không thể dung hòa tình cảm vào trong đó, nghe ra có chút cứng nhắc.
Nếu như không có Hoàng Nguyệt Ly nàng vừa nãy, thì lúc này người bên ngoài nghe thấy phần diễn tấu của Bạch Nhược Kỳ, thật sự sẽ cảm thấy vô cùng xuất sắc.
Bạch Nhược Kỳ ngồi trên đài, cưỡng chế tâm tình bình lặng xuống, diễn tấu cổ cầm. Quan trọng nhất chính là tâm khí tĩnh lặng, nàng ít nhất cũng phải hoàn thành diễn tấu một cách hoàn mỹ, không thể để cho người khác xem thường!
Nhưng nàng càng nghĩ như vậy lại càng khó bình tĩnh.
Cuối cùng, ngón tay run lên, đánh sai một âm!
Thật không dễ dàng gì mới có thể hoàn thành được phần diễn tấu, Bạch Nhược Kỳ dường như là nhảy vọt về chỗ ngồi của mình.
Buổi diễn tấu hôm nay, nàng không những không thể trở thành đối tượng được mọi người tán thưởng, hơn nữa trong một phút hồ đồ còn khiến cho phần biểu diễn không bằng một nửa của ngày thường.
Nếu như cần một chữ để hình dung, thì đó chính là... “tệ”!
Trước kia, nàng biểu diễn trong cung, dù là hoàng đế, thái hậu hay là hoàng hậu, tất cả đều ban thưởng cho nàng, nhưng hôm nay, những vị quý nhân kia nghe xong, mặt lại không chút biểu cảm.
Chân mày hoàng hậu còn khẽ nhíu lại, hiển nhiên rất không hài lòng về nàng.
Vốn dĩ còn muốn dùng Bạch Nhược Kỳ áp chế Hoàng Nguyệt Ly, xóa bỏ suy nghĩ muốn chọn Hoàng Nguyệt Ly làm thái tử phi của hoàng đế, ai ngờ, nha đầu này vào thời khắc quan trọng lại không đáng tin cậy!
Ngay cả tiếng vỗ tay cũng chỉ lác đác vài tiếng, đây hoàn toàn là những tiếng vỗ tay khách khí.
Bạch Nhược Kỳ vừa đặt mông xuống ghế, hoàng hậu liền lập tức tuyên bố người biểu diễn kế tiếp.
“Tiếp theo là tam tiểu thư Liễu Y Y của Định Quốc công phủ.”
Liễu Y Y mỉm cười, nhẹ nhàng đi đến chính giữa vũ đài.
Nàng kéo vạt áo, bước chân ung dung, cống hiến một khúc “Nghê Thường Vũ Y”.
Vừa nãy nghe liền hai khúc cổ cầm không khỏi khiến cho người ta cảm thấy nhàm chán.
Tài nghệ múa của Liễu Y Y vốn nổi tiếng khắp kinh thành, hôm nay thật sự khiến cho người ta được mở rộng tầm mắt, lập tức nhận được vô số tiếng vỗ tay tán tưởng của mọi người.
Bạch Nhược Kỳ ngồi dưới đài, xém chút nữa bóp nát chén rượu.
Đường đường là một tiểu thư khuê tú, học nhảy múa cái gì chứ, chẳng khác nào nữ tử phong trần!
Liễu Y Y thật sự chẳng hề có chút đoan trang nào, có gì hay mà vỗ tay chứ?
Càng khiến Bạch Nhược Kỳ tức giận hơn là thái tử điện hạ cũng vỗ tay, hơn nữa còn vỗ tay rất nhiệt tình, xem ra rất chuyên tâm, hai mắt như dán chặt vào cái eo đong đưa không ngừng của Liễu Y Y.
Liễu Y Y con hồ ly tinh này, dám dùng sắc mê hoặc thái tử sao!
Nàng ta giờ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tiết mục biểu diễn tài nghệ này, chuyển sang tiết mục võ nghệ.
Ánh mắt của tất cả mọi người cũng nhìn chằm chằm vào Bạch Nhược Kỳ, đáy mắt đều mang theo mấy phần cười cợt.
Những người ở đây đều là kẻ thông minh, Bạch Nhược Kỳ vì sao không dám biểu diễn, tất cả mọi người đều biết rõ!
Mặt Bạch Nhược Kỳ càng lúc càng đỏ, cuối cùng nàng hạ quyết tâm, căng hết da mặt lên cất tiếng: “Tài nghệ dân nữ biểu diễn... cũng là... cũng là cổ cầm! Xin phép được diễn tấu một khúc “Cao Sơn Lưu Thủy”!”
Nàng cũng hiểu quy củ trong cung, biểu diễn có tệ thế nào cũng tốt hơn so với từ chối biểu diễn, từ chối biểu diễn chính là bất kính với hoàng thượng, nói không chừng còn bị trị tội.
Bạch Nhược Kỳ không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm Hàn Thủy cầm bước vào chính giữa, hít một hơi thật sâu, bắt đầu diễn tấu.
Hoàng Nguyệt Ly chống cằm, vừa uống rượu đào hoa, vừa nghe Bạch Nhược Kỳ diễn tấu.
Nói một cách công bằng, thì Bạch Nhược Kỳ thật sự đã bỏ rất nhiều công sức luyện tập cầm nghệ.
Ngón tay đã luyện tập đến mức hoàn mỹ, chỉ là không thể dung hòa tình cảm vào trong đó, nghe ra có chút cứng nhắc.
Nếu như không có Hoàng Nguyệt Ly nàng vừa nãy, thì lúc này người bên ngoài nghe thấy phần diễn tấu của Bạch Nhược Kỳ, thật sự sẽ cảm thấy vô cùng xuất sắc.
Bạch Nhược Kỳ ngồi trên đài, cưỡng chế tâm tình bình lặng xuống, diễn tấu cổ cầm. Quan trọng nhất chính là tâm khí tĩnh lặng, nàng ít nhất cũng phải hoàn thành diễn tấu một cách hoàn mỹ, không thể để cho người khác xem thường!
Nhưng nàng càng nghĩ như vậy lại càng khó bình tĩnh.
Cuối cùng, ngón tay run lên, đánh sai một âm!
Thật không dễ dàng gì mới có thể hoàn thành được phần diễn tấu, Bạch Nhược Kỳ dường như là nhảy vọt về chỗ ngồi của mình.
Buổi diễn tấu hôm nay, nàng không những không thể trở thành đối tượng được mọi người tán thưởng, hơn nữa trong một phút hồ đồ còn khiến cho phần biểu diễn không bằng một nửa của ngày thường.
Nếu như cần một chữ để hình dung, thì đó chính là... “tệ”!
Trước kia, nàng biểu diễn trong cung, dù là hoàng đế, thái hậu hay là hoàng hậu, tất cả đều ban thưởng cho nàng, nhưng hôm nay, những vị quý nhân kia nghe xong, mặt lại không chút biểu cảm.
Chân mày hoàng hậu còn khẽ nhíu lại, hiển nhiên rất không hài lòng về nàng.
Vốn dĩ còn muốn dùng Bạch Nhược Kỳ áp chế Hoàng Nguyệt Ly, xóa bỏ suy nghĩ muốn chọn Hoàng Nguyệt Ly làm thái tử phi của hoàng đế, ai ngờ, nha đầu này vào thời khắc quan trọng lại không đáng tin cậy!
Ngay cả tiếng vỗ tay cũng chỉ lác đác vài tiếng, đây hoàn toàn là những tiếng vỗ tay khách khí.
Bạch Nhược Kỳ vừa đặt mông xuống ghế, hoàng hậu liền lập tức tuyên bố người biểu diễn kế tiếp.
“Tiếp theo là tam tiểu thư Liễu Y Y của Định Quốc công phủ.”
Liễu Y Y mỉm cười, nhẹ nhàng đi đến chính giữa vũ đài.
Nàng kéo vạt áo, bước chân ung dung, cống hiến một khúc “Nghê Thường Vũ Y”.
Vừa nãy nghe liền hai khúc cổ cầm không khỏi khiến cho người ta cảm thấy nhàm chán.
Tài nghệ múa của Liễu Y Y vốn nổi tiếng khắp kinh thành, hôm nay thật sự khiến cho người ta được mở rộng tầm mắt, lập tức nhận được vô số tiếng vỗ tay tán tưởng của mọi người.
Bạch Nhược Kỳ ngồi dưới đài, xém chút nữa bóp nát chén rượu.
Đường đường là một tiểu thư khuê tú, học nhảy múa cái gì chứ, chẳng khác nào nữ tử phong trần!
Liễu Y Y thật sự chẳng hề có chút đoan trang nào, có gì hay mà vỗ tay chứ?
Càng khiến Bạch Nhược Kỳ tức giận hơn là thái tử điện hạ cũng vỗ tay, hơn nữa còn vỗ tay rất nhiệt tình, xem ra rất chuyên tâm, hai mắt như dán chặt vào cái eo đong đưa không ngừng của Liễu Y Y.
Liễu Y Y con hồ ly tinh này, dám dùng sắc mê hoặc thái tử sao!
/300
|