Làm thế nào bọn họ có thể biết, lý do vì sao Bạch Nhược Kỳ lại thảm như vậy. Đó là bởi vì thời điểm vừa rồi khi Hoàng Nguyệt Ly đỡ nàng, đã dùng thủ pháp độc môn khống chế kinh mạch nàng.
Khiến nàng không chỉ không thể nào điều động huyền lực trong cơ thể để phòng thủ, đồng thời, nó cũng phóng đại sự thống khổ lên ngàn vạn lần.
Cho nên, ngay cả khi chỉ là nhẹ nhàng chạm vào một chút, Bạch Nhược Kỳ đều sẽ cảm thấy, phảng phất giống như bị dao nhỏ cắt đứt da thịt, huống chi Thải Vi đã dùng sức vả mặt như vậy?
Rất nhanh, khuôn mặt Bạch Nhược Kỳ đã hoàn toàn sưng lên vì bị đánh, đã nhìn không ra biểu tình của nàng, chỉ có thể nhìn đến cặp mắt kia vốn nên thập phần xinh đẹp, toát ra ánh mắt cực kỳ oán độc.
Nàng chưa từng bị nghẹn khuất qua như vậy, từ trước tới nay đều chưa từng chịu qua khuất nhục như vậy!
Từng ấy năm tới nay, đều là nàng vô số lần sai người đem ấn Bạch Nhược Ly ở trên mặt đất, bạt tai, vút roi, mọi cách trêu đùa khinh nhục.
Nàng cảm thấy đó là Bạch Nhược Ly xứng đáng.
Ai bảo Bạch Nhược Ly rõ ràng là phế vật, còn muốn chiếm lấy tên tuổi quận chúa duy nhất của Võ Uy Hầu phủ, mà chính nàng, rõ ràng là siêu cấp thiên tài, ngược lại phải nằm dưới nàng ta đâu?
Hơn nữa, nghe nói thời điểm Bạch Lưu Phong chết, còn để lại vô số tài nguyên tu luyện cho Bạch Nhược Ly, nhưng nàng đã chất vấn nhiều năm như vậy, Bạch Nhược Ly trước sau cũng không hề giao ra đây!
Bạch Nhược Ly là phế vật, cầm những tài nguyên tu luyện đó thì có ích lợi gì, chỉ có thiên tài như nàng, mới xứng có được những tài nguyên đó, tiện nha đầu này không chịu chủ động dâng ra, thật là quá không thức thời, không thỏa đáng!
Mười mấy năm qua, vẫn luôn như thế.
Ai ngờ, hôm nay lại hoàn toàn thay đổi.
Bạch Nhược Kỳ, thiên tài có thể đếm được trên đầu ngón tay của Nam Việt Quốc, bị phế vật tam muội của nàng đánh rơi ở trên mặt đất, còn bị người hung hăng tát mặt.
Càng tức giận hơn chính là, Hoàng Nguyệt Ly còn lười đến nỗi không thèm tự mình tát, mà để một nô tỳ hèn mọn tới nhục nhã nàng!
Cố tình những nha hoàn bà tử nàng mang đến, còn ngây ngốc quỳ rạp trên mặt đất, cũng không biết chạy tới lấy thân hộ chủ!
Trong đầu đều bị nước vào hay sao? Chẳng lẽ thật sự tin vào lời tiểu tiện nhân kia nói, cảm thấy là nàng bị trúng tà? Rõ ràng là tiểu tiện nhân này đã dùng thủ đoạn gì đó mà người nhận không ra a! Vì sao không ai tin!
Trên mặt nàng nóng rát như là bị thiêu cháy, máu trong lồng ngực quay cuồng, rốt cuộc nhịn không được nên mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt vừa trợn lên, liền hôn mê bất tỉnh!
Thải Vi trốn không kịp, trên quần áo bị dính vào không ít vết máu.
Lúc này nàng mới tỉnh lại từ trong cảm giác ngược đãi, dừng tay.
Hoàng Nguyệt Ly đi tới nhìn nhìn, gật đầu nói: Ân, dường như đã đủ rồi.
Thẳng đến lúc này, những nha hoàn bà tử mới lấy lại cảm giác của mình.
Bà vú của Bạch Nhược Kỳ là Hàn ma ma giãy giụa bò lên từ trên mặt đất, bổ nhào vào trên người Bạch Nhược Kỳ, khóc lớn nói: Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư ngươi làm sao vậy, mau tỉnh lại a! Tam tiểu thư, ngươi thật là nhẫn tâm, đánh nhị tiểu thư đến hôn mê như thế! Còn có Thải Vi tiện da nhà ngươi, ngươi chờ, nếu để lão gia biết, ngài sẽ không bỏ qua ngươi! Chờ bị bán vào kỹ viện đi thôi!
Hoàng Nguyệt Ly trừng lớn đôi mắt, trong mắt tràn đầy biểu tình bị thương.
Hàn ma ma, ngươi sao có thể nói ta như vậy đây? Ngươi nhìn xem phế vật như ta, sao có thể đánh cho nhị tỷ choáng váng? Nàng té xỉu, là bởi vì vừa rồi trúng tà, thật vất vả mới trị hết, cho nên thể lực tiêu hao quá mức.
Đang nói, nàng đi qua, kéo tay Thải Vi, chỉ chỉ trên người nàng.
Ngươi có nhìn thấy máu trên người Thải Vi không? Một búng máu này, trong màu đỏ có màu đen, đó chính là tà ám trong cơ thể nàng đã bị đuổi ra ngoài! Nha hoàn nhà ta không màng an nguy của bản thân, trừ tà giúp nhị tỷ, lòng bàn tay đều đỏ lên vì đánh, các ngươi còn muốn nói nàng như vậy, lương tâm các ngươi đã bị chó ăn hay sao?
Khiến nàng không chỉ không thể nào điều động huyền lực trong cơ thể để phòng thủ, đồng thời, nó cũng phóng đại sự thống khổ lên ngàn vạn lần.
Cho nên, ngay cả khi chỉ là nhẹ nhàng chạm vào một chút, Bạch Nhược Kỳ đều sẽ cảm thấy, phảng phất giống như bị dao nhỏ cắt đứt da thịt, huống chi Thải Vi đã dùng sức vả mặt như vậy?
Rất nhanh, khuôn mặt Bạch Nhược Kỳ đã hoàn toàn sưng lên vì bị đánh, đã nhìn không ra biểu tình của nàng, chỉ có thể nhìn đến cặp mắt kia vốn nên thập phần xinh đẹp, toát ra ánh mắt cực kỳ oán độc.
Nàng chưa từng bị nghẹn khuất qua như vậy, từ trước tới nay đều chưa từng chịu qua khuất nhục như vậy!
Từng ấy năm tới nay, đều là nàng vô số lần sai người đem ấn Bạch Nhược Ly ở trên mặt đất, bạt tai, vút roi, mọi cách trêu đùa khinh nhục.
Nàng cảm thấy đó là Bạch Nhược Ly xứng đáng.
Ai bảo Bạch Nhược Ly rõ ràng là phế vật, còn muốn chiếm lấy tên tuổi quận chúa duy nhất của Võ Uy Hầu phủ, mà chính nàng, rõ ràng là siêu cấp thiên tài, ngược lại phải nằm dưới nàng ta đâu?
Hơn nữa, nghe nói thời điểm Bạch Lưu Phong chết, còn để lại vô số tài nguyên tu luyện cho Bạch Nhược Ly, nhưng nàng đã chất vấn nhiều năm như vậy, Bạch Nhược Ly trước sau cũng không hề giao ra đây!
Bạch Nhược Ly là phế vật, cầm những tài nguyên tu luyện đó thì có ích lợi gì, chỉ có thiên tài như nàng, mới xứng có được những tài nguyên đó, tiện nha đầu này không chịu chủ động dâng ra, thật là quá không thức thời, không thỏa đáng!
Mười mấy năm qua, vẫn luôn như thế.
Ai ngờ, hôm nay lại hoàn toàn thay đổi.
Bạch Nhược Kỳ, thiên tài có thể đếm được trên đầu ngón tay của Nam Việt Quốc, bị phế vật tam muội của nàng đánh rơi ở trên mặt đất, còn bị người hung hăng tát mặt.
Càng tức giận hơn chính là, Hoàng Nguyệt Ly còn lười đến nỗi không thèm tự mình tát, mà để một nô tỳ hèn mọn tới nhục nhã nàng!
Cố tình những nha hoàn bà tử nàng mang đến, còn ngây ngốc quỳ rạp trên mặt đất, cũng không biết chạy tới lấy thân hộ chủ!
Trong đầu đều bị nước vào hay sao? Chẳng lẽ thật sự tin vào lời tiểu tiện nhân kia nói, cảm thấy là nàng bị trúng tà? Rõ ràng là tiểu tiện nhân này đã dùng thủ đoạn gì đó mà người nhận không ra a! Vì sao không ai tin!
Trên mặt nàng nóng rát như là bị thiêu cháy, máu trong lồng ngực quay cuồng, rốt cuộc nhịn không được nên mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt vừa trợn lên, liền hôn mê bất tỉnh!
Thải Vi trốn không kịp, trên quần áo bị dính vào không ít vết máu.
Lúc này nàng mới tỉnh lại từ trong cảm giác ngược đãi, dừng tay.
Hoàng Nguyệt Ly đi tới nhìn nhìn, gật đầu nói: Ân, dường như đã đủ rồi.
Thẳng đến lúc này, những nha hoàn bà tử mới lấy lại cảm giác của mình.
Bà vú của Bạch Nhược Kỳ là Hàn ma ma giãy giụa bò lên từ trên mặt đất, bổ nhào vào trên người Bạch Nhược Kỳ, khóc lớn nói: Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư ngươi làm sao vậy, mau tỉnh lại a! Tam tiểu thư, ngươi thật là nhẫn tâm, đánh nhị tiểu thư đến hôn mê như thế! Còn có Thải Vi tiện da nhà ngươi, ngươi chờ, nếu để lão gia biết, ngài sẽ không bỏ qua ngươi! Chờ bị bán vào kỹ viện đi thôi!
Hoàng Nguyệt Ly trừng lớn đôi mắt, trong mắt tràn đầy biểu tình bị thương.
Hàn ma ma, ngươi sao có thể nói ta như vậy đây? Ngươi nhìn xem phế vật như ta, sao có thể đánh cho nhị tỷ choáng váng? Nàng té xỉu, là bởi vì vừa rồi trúng tà, thật vất vả mới trị hết, cho nên thể lực tiêu hao quá mức.
Đang nói, nàng đi qua, kéo tay Thải Vi, chỉ chỉ trên người nàng.
Ngươi có nhìn thấy máu trên người Thải Vi không? Một búng máu này, trong màu đỏ có màu đen, đó chính là tà ám trong cơ thể nàng đã bị đuổi ra ngoài! Nha hoàn nhà ta không màng an nguy của bản thân, trừ tà giúp nhị tỷ, lòng bàn tay đều đỏ lên vì đánh, các ngươi còn muốn nói nàng như vậy, lương tâm các ngươi đã bị chó ăn hay sao?
/300
|