Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Chương 114: Vòng vo

/190


Tuy Phương Triệt hay gửi đồ cho Tần Mạt, nhưng Tần Mạt cũng rất ít khi gửi lại cho hắn. Vì bưu kiện hắn gửi có khi rất kỳ dị, ví dụ như ở Thượng Hải, ở Bắc Kinh, ở Tây An. Đây cũng không phải là Phương Triệt về nước, mà là hàng không quốc tế gửi đồ rất phiền phức, có nhiều đồ không thể đến thẳng nơi nhận. Phương Triệt có thể gửi đồ về nước cho bạn bè, lại không nói đến mình sẽ trở về lúc nào. Nhưng tết năm 2007 Phương Triệt có từ châu Úc về một lần, hắn ở lại Thủy Lợi, một lần Tần Vân Đình gọi lại, nói là còn thấy Phương Triệt, năm 2008 Phương Triệt đi Mỹ, nhưng lần này gói đồ lại gửi đến từ Anh. Tần Mạt mở ra, lại thấy đầu dây đen, cuối cùng lấy ra từ trong hộp nhỏ một búp bê hoa hồng. Búp bê này hình trụ phía bên trong rỗng ruột, Tần Mạt đưa tay mở ra, lại lấy ra được một con búp bê khác từ dưới. Thì ra đây là một bộ đồ chơi, búp bê lớn ôm lấy nhiều búp bê con, tổng cộng có sáu cái. Phương Triệt ghi thêm: "Hai trường trao đổi sinh viên, anh ở Cambridge, tự nhiên mua được matryoshka. ^^ " Tần Mạt lại nghĩ đến vị trí hoàn cảnh lúc này của Phương Triệt, một mặt cảm thấy giống như hắn vẫn ở bên cạnh nàng, nhớ kỹ từng chi tiết vụn vặt, mặt khác lại thấy thật khó tưởng tượng hắn rốt cuộc sống qua ngày ra làm sao. Tiền Hiểu rất thất vọng dời tầm mắt khỏi tay Tần Mạt, lại nằm bò trước máy vi tính đọc tiểu thuyết, lờ đờ uể oải nói: "Chỉ mấy con búp bê mà, mình còn tưởng cậu nhận được đồ gì quý lắm. Ai mà lại gửi thế, thật là không có…” Tần Mạt nhớ lại những món đồ Phương Triệt gửi hai năm gần đây, phát hiện hắn quả nhiên thật nhàm chán. Ví dụ như hạt giống và nhúm lông chuột, hơn nữa tiền phí gửiá cao, chỉ gửi những thứ này thật lãng phí tài nguyên. "Có lẽ ..." Tần Mạt nói nhỏ, tay lại mở máy tính ra, kết nối mạng, tìm MIT trên Baidu. Nàng bỗng muốn biết, MIT cuối cùng là trường học dạng gì, để bản mặt lạnh băng của Phương Triệt lại phải tha hương cầu học, sau đó nói dông dài thành như vậy. Tuy hắn không viết thư, chữ viết cũng ít, nhưng Tần Mạt lại cảm thấy, hắn đang nói dông dài. Tiểu bang Massachusetts “Đại học hàng đầu của thế giới công nghiệp”, bên trong Baidu còn có vài câu nói làm Tần Mạt phải giật nảy mình. "Chính là ưu tú vẫn không đủ ưu tú." Học tập, ngủ, hoạt động xã hội, sinh viên MIT bình thường chỉ có thể làm được hai việc, nếu như có ai có thể làm được cả ba, chính là "siêu nhân". "Tôi chết hận chỗ này," đây là câu nói bình thường của một sinh viên MIT. Tần Mạt cảm thấy cuộc sống đại học của mình vẫn còn thoải mái chán, sinh viên đại học Hán ngữ trường H năm nhất không hề học nặng, hơn nữa cũng không ai yêu cầu nàng phải trở thành một “học giả”, “văn học gia”, cho nên nàng cũng không có áp lực gì, chỉ cần hưởng thụ không khí tốt đẹp là được. Huống hồ với sự quen thuộc về Hán ngữ, kiếp trước thiếu chút nữa thì Tần Mạt thành tinh, đến kiếp này càng không có gì để nói. Học sinh MIT hiển nhiên không tốt đẹp như thế, Phương Triệt tính là thiên tài, nhưng với cái câu "Dgrave; ưu tú vẫn không đủ ưu tú", cuộc sống học tập của hắn so ra là vô cùng khẩn trương. Huống chi trong nhận thức của Tần Mạt, Phương Triệt cũng chỉ là người bình thường, hắn không có thiên tài đến mức yêu nghiệt, đương nhiên cũng không thể thành "siêu nhân". Nghe nói MIT và Cambridge trao đổi sinh viên là lựa chọn của năm ba, Phương Triệt mới được năm hai, hắn phải học thế nào mới được đi Cambridge? Ngón tay khẽ gõ bàn phím, Tần Mạt mở hòm thư ra, viết thư cho Phương Triệt: "Phương Triệt: Ở đây vẫn bình an! Học có bận rộn không? Sắp tới tôi có rất nhiều việc, xin đừng gửi đồ qua bưu điện nữa. Phương xa sương mù rất lạnh, hãy tự bảo trọng." Nàng rất sớm đã biết địa chỉ email của Phương Triệt, nhưng nàng chưa từng dùng email gửi gì cho hắn, cũng chưa từng nhận được email của Phương Triệt. Khi chuột rê đến nút gửi, Tần Mạt do dự một chút, đang muốn kích đơn, bỗng nghe thấy tiếng vỗ bàn của Tiền Hiểu bên cạnh, nắm tay thề thốt: "Chính là trò chơi này! 《 Đạp ca 》, mình nhất định phải chơi! Bây giờ tải xuống!" Tần Mạt lắc đầu, buồn cười nói: "Hiểu Hiểu, cậu kích động như thế làm gì?" "Hắc hắc!" Hai tay khoanh lại, làm động tác cầu nguyện, "Mình vui sướng mà, cuối cùng cũng tìm được một trò chơi chơi được, gần đây mình đọc tiểu thuyết đến xỉu Tần Mạt không hiểu: "Đọc đến xỉu mà còn đọc?" "Đấy là tại thích mà?" Tiền Hiểu lại dán mắt vào thư trả lời: “Trước kia khi học trung học, đọc tiểu thuyết còn bị người nhà la, giờ mình học Hán ngữ chuyên nghiệp, quang minh chính đại đọc tiểu thuyết, lại cho rằng học tập, chẳng có ai nói gì mình! Hì hì, đây là tình yêu của mình!” Ngay sau đó nàng lại tức tối, rất văn nghệ nói: “Thích là tội lỗi à, ai yêu trước thì người đó thua…” Tần Mạt im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: "Hiểu Hiểu, chuyên văn Hán ngữ, không phải là cậu chọn à." Tiền Hiểu hừ hừ nói: "Khi đó, sao có thể như bọn học chuyên toán, từ tầng trên đến tầng dưới bên kia siêu thị, tính tốc độ bình quân, chọn đường đi tốt nhất, làm một cái tham số. Còn có vật lý, đánh cầu tìm điểm rơi đường parabol, thật là, cái nào cũng khó muốn chết!” Khóe môi Tần Mạt vểnh lên, cười nói: "Khi đó, mình thấy, khoảng cách giữa siêu thị và phòng ngủ là không thống nhất, mà cũng không thể đo được, ví như bóng rổ rơi xuống, ánh mặt trời le lói, không biết bóng có ra ngoài rơi lên bắp đùi kiện mỹ không?” "Phụt!" Tiền Hiểu phun nước ra ngoài, may mà không phun lên màn hình máy tính: “Khụ khụ! Mạt, mạt, cậu, cậu có thể đừng dùng đến bắp đùi kiện mỹ được không, cậu có thể chú ý đến những giọt mồ hôi trân châu của soái ca, hòa với cơ thịt cuồn cuộn?" "Mình đùi của cổ động nữ nhìn đẹp hơn..." Tiền Hiểu: "..." QQ của Tần Mạt vang lên, nàng mở khung đối thoại ra, liền thấy một người tên là "Tiểu Bình quả" Tiền Hiểu gửi cho nàng một vẻ mặt >_<. Sau đó, Tần Mạt vẫn cất tin gửi đi, không gửi đi nữa. Thật ra Tiền Hiểu nói không đúng, không phải ai yêu trước thì sẽ thua. Tình yêu không phải chiến tranh, hay là không có đối thủ, hoặc cùng nhau thắng lợi. Nếu như nhất định phải đấu, năm tháng là lợi thế, hạnh phúc là tiền đặt cược. Tần Mạt trước giờ cũng chưa bước qua cửa một mình, tính nàng hướng nội, cho nên trước giờ chưa bao giờ có cảm giác mình có thể tiếp nhận một người con trai để làm chuyện tương thân tương ái này. Nhưng Phương Triệt không phải chỉ là một người con trai, hắn là Phương Triệt. Hắn đã xâm nhập vào thế giới của Tần Mạt, băng tuyết tan rã lặng yên không một tiếng động chiếm lĩnh được. Tuy hắn vẫn chưa thể khiến Tần Mạt tiếp nhận hắn, nhưng hắn ít nhất đã để Tần Mạt không thể nào quên. Thân ảnh Vịnh Sương phảng phất như trăng rơi xuống nước, thấm lạnh tạo nên gợn sóng, lại không thể chạm vào. Còn có một Vương Tử Dục, nàng là thuốc phiện, có thể tiếp xúc, nhưng lại có độc. Tần Mạt rời máy tính, đi lên ban công. Nàng ở tầng bốn, nhìn về nơi xa có thể thấy núi Nhạc Lộc xanh ngắt nhấp nhô, tầm mắt thoáng nhìn gần có thể thấy sân bóng rổ của trường. Trên sân bóng là người chạy nhảy với đủ vẻ mặt, trời sắp tối, chiếu lên tầm mắt Tần Mạt là ánh sáng lốm đốm, tối tăm chạm nhau. Nàng đúng là không quyết đoán, nàng có thể đủ trấn định để từ chối ám hiệu của Phương Triệt, nhưng lại không thể không nhận lấy bưu kiện của hắn: hạt giống, hạnh nhân xào, mini game, còn có một bộ búp bê. Tần Mạt phát hiện mình càng lúc càng không thể hiểu tâm tư của Phương Triệt, hắn bình tĩnh tha hương, lại không có lúc nào là không gửi những món đồ này để chứng minh sự tồn tại của mình. Đến cuối cùng là hắn bi thương, hay là không hề gì? Là bày tỏ gì đó ở trong tối, hay là đã sớm tiêu dao? Hắn không đề cập đến hứa hẹn, hay là thổ lộ nữa, Tần Mạt tự nhiên bỏ qua đoạn thời gian đó. Nàng không muốn mất đi người bạn tốt thời thiếu niên này, chỉ hi vọng thời gian có thể mài mòn tình cảm mới chớm nở đó của hắn. "Hiểu Hiểu!" Tần Mạt dựa vào ban công trên lan can, khẽ cao giọng gọi Tiền Hiểu còn ngồi bên cạnh máy tính. "Chuyện gì?" Tiền Hiểu không cử động, không ngẩng đầu. "Mình hỏi cậu một chuyện." Tần Mạt nhăn mày, cảm thấy mình có lẽ đang giả mê, phải hỏi người khác mới tốt. "Nói đi..." "Cậu nói, một cô gái tướng mạo bình thường, tính tình cổ quái, có thể có người thích "Hu... Trò chơi bắt đầu tải xuống!" Tiền Hiểu vung chuột, chạy đến bên cạnh Tần Mạt, cũng dựa vào ban công lan can đứng, "Tướng mạo bình thường thì sao, mình không trông mặt mà bắt hình dong. Nhưng còn tính tình cổ quái, ai thích đây? Mạt Mạt nói ai thế? Có phải tình địch của cậu không?" Gương mặt nàng lộ ra vẻ tò mò. Nét mặt Tần Mạt khẽ cứng đờ: "Không phải, cậu nghe mình tiếp tục hỏi." "Được, cậu nói đi." Hai mắt Tiền Hiểu lấp lánh. "Có nam sinh diện mạo khí chất nhân phẩm đều không tệ, ừ... Đối với cô ấy rất tốt, còn dùng các loại ám hiệu thổ lộ, nhưng đều bị cô ấy từ chối. Mà sau khi người con trai đó bị từ chối còn ra vẻ như không có việc gì, tiếp tục dùng tình bạn xuất hiện trước mặt cô ấy.” "Diện mạo khí chất nhân phẩm rất không tệ? Cậu chắc không?" Tiền Hiểu mở to hai mắt. "Chắc. Không nói diện mạo khí chất, chỉ nói nhân phẩm, nhân phẩm rất tốt!" "Mình cảm thấy..." Tiền Hiểu do do dự dự mà nói: "Có phải cậu lầm về người con gái không? Không phải cậu nói tính tình cổ quái sao? Chắc suy nghĩ của cô ta cũng khác người, giáp với lưỡi dao, có lẽ là không phải nam sinh thổ lộ, mà có lẽ là nữ sinh kia ảo tưởng? Có lẽ nam sinh đó chẳng có ý gì?” Khóe miệng Tần Mạt kéo kéo, trong đầu xịu xuống bốc thành hơi. Tiền Hiểu tiếp tục nói: "Đừng nói là nhân phẩm anh ta tốt, có lẽ tốt bụng, nhưng cô gái lại hiểu lầm, vì không muốn đả kích cô ấy, nên không giải thích rõ ràng. Dù sao, cô gái có tính tình cổ quái không phải là đã từ chối đó ư? Vậy thì cứ tiếp tục làm bạn, tất cả đều vui vẻ. Ai, săn sóc soái ca, nhất định phải là người dịu dàng..." Vẻ mặt nàng mơ màng, "Mình mà gặp, nhất định phải theo đuổi!" Trong chốc lát, Tần Mạt có điểm thư thái. Phiền muộn, tất cả đều bị những lời của Tiền Hiểu lôi lên chín tầng mây! Nàng cảm thấy mình như một con mèo dựng đứng lông, ở chỗ này vươn móng ra gãi gãi: “Quả nhiên là người trong cuộc u mê người ngoài cuộc tỉnh táo!” Tần Mạt cẩn thận nghĩ lại, mình chẳng có điểm nào tốt với Phương Triệt, với điểu kiện của Tiểu Phương, sao lại nhìn trúng nàng chứ? Hay là... quả nhiên là nàng tự mình đa tình? Người hiện đại có suy nghĩ chắc chắn khác với cổ nhân. Tần Mạt cảm thấy, coi như mình đã đi tới thời đại này được ba năm, học rất nhiều từ ngữ mới, nhưng về bản chất, nàng không lớn lên cùng người hiện đại, vẫn khó mà vượt qua khác biệt. Đây không phải là khoảng cách một hai đời, đây là cả ngàn năm… Lúc này Tần Mạt thật chỉ muốn chôn xúc động của mình xuống cửu tuyền! Phương Triệt quả thật trước giờ chưa từng thổ lộ gì rõ ràng, hắn chỉ nói một lần “Ngày này hàng năm, sáng này hàng tháng…” đó là lời chúc Vẻ mặt Tần Mạt cứng ngắc, trong lòng lại khó hiểu. Giống như nàng năm đó nói nghiêm túc: "Không thể hứa hẹn." Sau đó Phương Triệt chỉ trích nàng yếu đuối. Giờ phút này Tần Mạt nghĩ lại, mình không chỉ là yếu đuối. Ngoài ra Phương Triệt cũng không nói gì thêm với nàng, là nàng dùng suy nghĩ của mình năm đó trên người hắn, cho rằng chiếc đàn được tặng này còn có ý khác. Nếu như thực có ý khác, vì sao Phương Triệt khi nghe "Thanh Ngọc Án" còn có thể bình tĩnh như vậy? Gương mặt Tần Mạt bắt đầu đỏ hồng lên, lan từ cổ lên trán, lại theo đầu cho tới đáy lòng. Hai đời Tần Mạt cộng lại, cũng chưa từng đỏ mặt như thế. Tiền Hiểu chỉ vào nàng cười hì hì: " Mạt Mạt hư hỏng, cậu cũng đỏ mặt à! Còn nói gì mà cô gái đó không phải tình địch của cậu. Chắc chắn là tình địch của cậu, nghe mình phân tích rồi, cậu an tâm đi? Động lòng à..." Nàng vỗ vai Tần Mạt, "Mình chính là chuyên gia tình yêu, về sau có gì không hiểu, cứ hỏi mình, nhất định sẽ cho cậu đáp án! Được rồi, mình đi chơi đây..." Nàng nhảy cà tưng trở lại bên cạnh bàn học, lại tiếp tục chiến đấu hăng hái cùng máy tính. Tần Mạt hết biết nói gì nhìn Tiền Hiểu, nghĩ lúc trước nàng cũng tự xưng là chuyên gia tình yêu, còn từng nói năng hùng hồn giáo dụPhương Triệt. Giờ phút này nghĩ lại, Tần Mạt chỉ cảm thấy bẽ mặt. Có lẽ Phương Triệt lúc ấy coi những gì nghe được là chuyện cười, có lẽ hắn còn tốt bụng nghĩ: “Thời đại này, không cần phải câu nệ như trước. Nhưng mình không vạch trần, coi như giữ lại mặt mũi cho người ta.” Hoàn toàn mất tự chủ, Tần Mạt ôm đầu rên rỉ, chỉ cảm thấy mình sống uổng phí cả hai mươi mấy năm. Còn công tử phong lưu tiêu sái văn nhã nữa, cũng không nhìn xem đây là thời đại gì! Tiền Hiểu hoàn toàn không biết một phen hồ ngôn loạn ngữ của mình đã cho Tần Mạt lo lắng thế nào, nàng thì lại vào trang chủ của 《 Đạp ca 》, nghiên cứu tiến công chiếm đóng đến nhiệt huyết sôi trào. Tần Mạt cảm giác không thích hợp, giống như mình tựa hồ bị thứ gì đó quấy nhiễu. Nhưng Phương Triệt lại không có tâm tư gì với nàng, không phải rất tốt sao? Lui từng bước, cho dù trước kia là nàng mẫn cảm quá độ, bằng trình độ được săn đón của Phương Triệt, cũng sớm thu hoạch được vô số trái tim ở nước ngoài, quên mất hạt mầm ở năm xưa này rồi. Mà việc học của Phương Triệt khá nặng, không có thời gian đi gặt tim, có nghiệp học đè nặng, tâm tư của hắn có lẽ đã bị dụi tắt rồi. Ôm vài phần khó hiểu trong lòng, Tần Mạt quay trở lại máy tính, bắt đầu viết hệ liệt mới của Sa quốc. Nàng không phải là người có thói quen bi thương, cho nên nàng lại đ̒ mình ra ngoài mọi chuyện. Trời dần tối, cửa đóng chuyển động, Trương Hinh Linh đẩy cửa vào nhà. Nàng vừa xoa chân, cơ hồ đổi hướng đi lại mép bàn. Tần Mạt nhíu mày hỏi: "Hinh Linh, chân cậu sao rồi?" Trương Hinh Linh lắc lắc đầy ai oán nói: "Còn không phải là Trác Nhu của câu lạc bộ giải trí kéo tráng đinh đến chỗ mình, gọi mình làm cái gì mà nghi lễ hội trường, sau đó kéo mình đi tư thế này một ngày. Ôi, đứng cũng không nổi, còn gì là chân ngọc đáng thương, bị đôi cao gót này giày vò… Trời ạ!" Tần Mạt nhìn nàng sửng sốt, mới không nhịn được cười nói: "Tráng đinh, chân ngọc... Hinh Linh, thì ra cậu có tài diễn hài kịch thiên phú!" Trương Hinh Linh là người vùng Ngô Việt, tiếng phổ thông mang theo làn điệu mềm mại của người Ngô, hai chữ "chân ngọc" này từ trong miệng nàng nói ra, còn có cảm giác như mất hồn, khiến tâm tình Tần Mạt vui lên. "Mình dịu dàng diễn cảm như thế, sao có thể nói mình đóng hài kịch chứ?" Trương Hinh Linh chớp mắt, nâng tay nhẹ lướt tóc mai cuốn cuốn mái tóc dài. Tiền Hiểu ngồi trước máy tính dậm chân cười to nói: "Hinh Linh, cậu muốn không đóng hài kịch? Chẳng lẽ cậu thích bi kịch?" Trương Hinh Linh bĩu môi quay đầu đi, lại khập khiễng đi đến bên cạnh Tần Mạt, mềm mại xin nàng: "Mạt Mạt, trường học tổ chức hội diễn Văn nghệ quốc khánh, các khoa mói mình phân nhiệm vụ. Khoa chúng ta còn thiếu tiết mục đánh đàn cổ, cậu giúp chú được không?" Tần Mạt đứng dậy kéo Trương Hinh Linh ra, lắc đầu cười nói: "Khoa chúng ta có nhiều người mà, không thể chỉ có mình mình biết đánh đàn cổ chứ? Mình chỉ có thể đánh vang thôi, trình độ còn chẳng ra sao, làm trò cười cho người trong nghề." Vẻ mặt Trương Hinh Linh không tín: "Mạt Mạt, khiêm nhường cũng nên như thế. Nhiều người đã nghe cậu đánh đàn tốt như thế từ hôm dạ hội, cậu còn khiêm tốn? Cậu không muốn giúp, cố ý thoái thác chứ gì.” Tần Mạt bất đắc dĩ cười nói: "Không phải còn có nhóm hát sao? Trong nhóm không tìm được ai biết đành đàn? Cậu lạc bộ cũng không có?" "Người ta bây giờ toàn học đàn dương cầm mà?” Trương Hinh Linh tiếp tục xoa chân, ôi ôi nói: "Thật là đau! Mạt Mạt, nhìn mình khổ cực cả ngày hôm nay, cậu đồng ý đi mà! Trường chúng ta không chỉ có mình cậu biết đánh đàn cổ, nhưng ở khoa văn, sinh viên đại học năm nhất, chỉ có cậu là cứu được mình thôi?" Tần Mạt chỉ cảm thấy buồn cười, rất muốn đáp lại nàng một câu, Trương cô nương, chân cô đau không phải tôi hại. Nhưng lời nói này dù sao cũng hơi ác, Tần Mạt vẫn chỉ có thể uyển chuyển nói: "Hinh Linh, không phải mình không muốn giúp cậu, nhưng trước giờ mình không có kinh nghiệm tham gia hội diễn, mình sẽ luống cuống, chỉ sợ làm hỏng chuyện.” "Cái gì cái gì! Trước lạ sau quen, làm gì có ai vừa làm đã giỏi!" Trương Hinh Linh nóng nảy, "Hôm nay là ngày mười chín rồi, gấp lắm. Mạt Mạt đừng đẩy nữa, đợt lát nữa ra sân vận động luyện tập với mình! Mình nói với người đánh trống có thể mời cậu, cậu mà không đi… Mạt Mạt!”


/190

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status