Triệu Chu tới thành C là tham gia một cuộc triển lãm tranh, ông cũng không hai lời, trực tiếp hỏi Tần Mạt Thứ bảy có rảnh không, ý là mời nàng cùng đến xem triển lãm. "Hôm nay là Thứ năm, buổi chiều có phải lên lớp?" Trong giọng Triệu Chu mang theo ý cười, "Được rồi, ta chỉ đùa thôi, sao có thể giục cháu đến bây giờ chứ? Thứ bảy đến đi, Thứ bảy trực tiếp đến nhà bảo tàng, đến sớm, rồi gọi điện thoại cho ta." Tần Mạt nghĩ mình ở thành C lâu như thế, còn chưa từng đi thăm viện bảo tàng, trong lòng cũng có vài phần mong đợi. Bên này nàng vui mừng đáp ứng, Triệu Chu lại nói: "Triển lãm tranh lần này mở tại phòng triển lãm thuộc viện bảo tàng, có không ít danh gia đến, Mạt Mạt phải giữ vững tinh thần, đừng làm phí chuyến đi này.” Sau khi cất điện thoại, Tần Mạt thấy Vương Tử Dục ngẩng đầu lên, không nói không rằng, cứ thế mà đi, đến thẳng phòng học khoa văn. Bóng lưng nàng tựa hồ càng thướt tha mê người hơn ba năm trước, tóc dài xõa ra theo đường cong duyên dáng sau người, tất cả sắc thái này làm người ta không nắm bắt được. Tần Mạt vốn có thói quen suy đoán tâm tư của phái nữ, nhưng khác biệt thời đại quá lớn, càng dung nhập với thời đại này nàng càng không dám dùng ánh mắt trước kia của mình để nhìn phái nữ. Cho nên đến bây giờ, nếu không cần thiết, nàng rất lười suy đoán về ai. Từ trước tuổi còn quá nhỏ, Tần Mạch ở Tần hầu phủ đấm đá suốt ngày, bây giờ thành Tần Mạt, nàng chỉ cảm thấy, mình ngoài vấn dề về học thuật, chuyện gì cũng không nên suy nghĩ mới tốt. Con mọt sách cũng có ưu đãi của con mọt sách, ít nhất cũng là ngốc đến đơn giản. Từ xưa đến nay, phàm là người có thể đi lên đỉnh ở một lĩnh vực nào đó, nhiều ít cũng có chút si (si mê), Tần Mạt cũng tình nguyện làm si nhân đó. Nàng ngẩng đầu nhìn tầng mây lớp lớp trên bầu trời, trong lòng vẫn khó tránh khỏi thở dài. Giống như nàng, sớm đã không làm được con mọt sách tần túy. Đối với cuộc sống, nàng chỉ có thể kinh doanh, không thể trốn tránh. Loáng thoáng, trong đầu Tần Mạt nổi lên một ý nghĩ từ trước đến giờ nàng đều nghĩ chưa ra. Ý nghĩ này bỗng xuất hiện, lại phảng phất như chờ đợi trong lòng nàng đã lâu, chỉ chờ cơ hội đập nát cái xác cũ, trong lúc nàng hoàn toàn không thể chống cự, chui lên từ đất. Tần Mạt cứ như vậy suy tư trở về, thong thả đi đến phòng học. Nàng biết mình phải quyết đoán, tuổi còn trẻ chẳng qua chỉ là lấy cớ, thời gian sẽ quyết định tất cả. Trước giờ Tần Mạt sẽ không bị động chờ người khác đến chỉ đường cho nàng, dù phía trước là gì, nàng nguyện ý chủ động đi lên. Đương nhiên, đây cũng không phải là nàng nóng nảy làm ra lựa chọn. Nhìn trước ngó sau, từ này chẳng hề thuộc về nghĩa xấu, khi lựa chọn việc có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời mình, phải nhìn trước ngó sau, Tần Mạt cho rằng điều đó hoàn toàn quan trọng. Nàng triển khai bàn cờ trong đầu mình, đem kiếp trước kiếp này, quá khứ và tương lai cùng vạch nên con cờ, hai quân thảo phạt, va chạm không ngơi nghỉ. Chuông điện thoại di động bỗng vang lên, Tần Mạt nhìn số gọi đến, là Tiền Hiểu. "Mạt Mạt, cậu ở đâu?" Giọng Tiền Hiểu có chút quái dị. Tần Mạt thuận miệng nói vị trí cụ thể. Tiền Hiểu lại do do dự dự hỏi: "Vương Tử Dục còn đi cùng cậu không?" "Chắc cậu về phòng học trước rồi." "À!" Giọng Tiền Hiểu buông lỏng, lại cười hì hì nói: "Mạt Mạt, đi một mình buồn không? Cậu đi từ từ đừng vội, mình xuống cùng cậu." Tần Mạt cười yếu ớt đáp lại. Nàng đương nhiên là đi rất chậm, mười phút không được một trăm mét. Không sau bao lâu, Tần Mạt không thấy Tiền Hiểu, lại đón một người vội vàng đi đến. Người này còn ôm một chồng sách, cúi đầu đi cực nhanh, Tần Mạt vừa mới cảm thấy trước mắt có bóng người hiện lên, còn chưa kịp né tránh, đã bị người kia va vào. Cơ hồ khi hai thân thể chạm vào nhau, người này bỗng tỉnh ngủ khẽ quát một tiếng: "Cẩn thận!" Tần Mạt vốn đi rất chậm, là người này tốc độ quá nhanh chạm vào nàng, lúc này nàng không thể né được, cho nên nàng nghe thấy tiếng quát này, chỉ cảm thấy buồn cười. Người đến lại ra tay rất nhanh nắm được tay Tần Mạt, theo quán tính, hắn dùng lực ngược, kéo Tần Mạt lui vài bước, rồi kéo nàng vào lồng ngực mình, lúc này mới đứng ổn định. Động tác này nói thì thật phiền toái, nhưng trên thực tế lại có thể dùng từ nhanh nhẹn để hình dung. Vài tiếng bộp bộp vang lên, sách trên tay người đến rơi đầy đất, Tần Mạt va vào người hắn, vừa mới phản ứng định lui ra, người đến đã dùng giọng nhu hòa dễ nghe nói: "Mạt Mạt, em không sao Mắt Tần Mạt chợt lóe, nhớ đến một kỳ nghỉ hè kia, nàng và Tần Vân Đình cùng về trường điền đơn tình nguyện, lại đụng phải Phương Triệt trên đường cổ. Khi đó Phương Triệt lạnh lùng lại mang theo mối thù, khi Tần Mạt bị hắn đụng còn không phục, hai người tí nữa thì đánh nhau trên đường. Tần Mạt nghĩ đến lúc trước, Phương Triệt tuổi trẻ mạnh mẽ, mà chính nàng quen được nuông chiều, không chịu nổi ủy khuất. Lúc này nghĩ lại, cảm thấy vô cùng trẻ con, lại vẫn có ấm áp nhàn nhạt. Sau đó Tần Mạt mới nhìn lại vị này, tiếng nói có phần quen tai, hắn lại nói “Mạt Mạt”, rõ ràng là Giang Viễn Hàn. Tần Mạt hơi tránh, Giang Viễn Hàn liền thuận thế buông nàng ra, khóe miệng mỉm cười nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi tí nữa thì đụng phải em." "Không sao." Tần Mạt lui vài bước, ngồi xổm người xuống giúp Giang Viễn Hàn nhặt sách, lại thấy trong đó có một quyển 《 Điêu nguyệt 》, còn có 《 Điển cố thi từ giám định và thưởng thức 》, 《 Văn vật ngắm cảnh 》, tóm lại tổng cộng có sáu quyển sách, tất cả đều liên quan đến văn sử. Tần Mạt đưa tay lấy một quyển ‘Cửa sổ nhỏ âm u’, trong lúc lơ đãng tay Giang Viễn Hàn cũng vươn lại gần. Đầu ngón tay hắn khẽ chạm vào Tần Mạt lại đảo qua, tay lại nhặt sách trên mặt đất, sau đó khẽ cười nói: "Em đừng nhặt, để anh được rồi." Tần Mạt liền đ lên, hơi hồ nghi nhìn Giang Viễn Hàn, cảm thấy người này như đang vòng vo, một thân vô lại giảm đi, lại có vài phần quân tử nho nhã. Lẽ ra với khí độ và vẻ anh tuần của Giang Viễn Hàn, chỉ khiến người ta cảm thấy ngơ ngẩn, nhưng Tần Mạt lại cảm thấy quái dị, nàng cùng trả vài cuốn sách trên tay cho Giang Viễn Hàn, cau mày nói: "Anh làm sao thế?" Thân hình cao lớn của Giang Viễn Hàn đứng thẳng trước mặt Tần Mạt, hắn nghe vậy thì nhíu mày, nụ cười trở lại vô lại: "Thế nào? Bây giờ bắt đầu trách anh thiếu chút nữa thì đụng phải em? Anh muốn đến thư viện, vội đổi vài cuốn tham khảo.” Hắn dừng lại một chút, lại giải thích: "À, em không biết, chuyên ngành của anh ra đề thiết kế mới, yêu cầu chúng ta phải làm bản thiết kế khuôn viên cổ đại." Tần Mạt gật gật đầu: "Vậy thì anh nhanh đi đi." Giang Viễn Hàn lấy sách liền muốn rời đi, Tần Mạt lại nói: "Sách trên tay anh không có quan hệ với hoa viên cổ đại." "Nếu không thì em tiến cử vài bộ đi?" Giang Viễn Hàn quay đầu, khóe miệng lại nhếch lên. "Chuyện này nên hỏi thầy giáo chuyên ngành của anh mới phải." Tần Mạt cười cười, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn lại thấy thuận mắt hơn nhiều. Tuy không thích Giang Viễn Hàn một thân vô lại, nhưng hắn giả vờ nho nhã còn khó chịu hơn “Anh… nhưng xem chỗ sách này cũng tốt mà.” Tư thế đứng thẳng của Giang Viễn Hàn có hơi nghiêng đi, hắn nhún vai, cười nói: "Thầy bọn anh cũng nói thế, ẩn chứa trong kiến trúc là văn minh, không phải chỉ là cốt thép. Cho nên muốn thực sự hiểu rõ một kiến trúc của thời đạ thì nhất định phải hiểu thời đại kia, không cần phải hiểu sâu, nhưng ít nhất cũng phải nắm bao quát.” "Tồn tại kỹ năng này ư, thầy các anh nói thật hay." "Ha ha, bản lĩnh lừa người của lão thì trên cả tiêu chuẩn đấy.” Giang Viễn Hàn cười đến híp mắt lại, “Anh đi đây, lần sau mà gặp lại trên thư viện, em dạy anh về văn sử cổ nhé. Đây là chuyên môn của em, không thành vấn đề chứ?” Tần Mạt gật gật đầu, Giang Viễn Hàn phất tay rồi đi nhanh. "Mạt Mạt!" Giọng Tiền Hiểu bỗng vang lên phía sau Tần Mạt, "Ai da, tốc độ của mình hơi chậm, Mạt Mạt, cậu đợi không lâu chứ?" Tần Mạt quay đầu lại, liền nhìn thấy bóng lưng Giang Viễn Hàn đi vội, sau đó Tiền Hiểu đi qua người hắn, lại thở hồng hộc chạy tới. "Không có, mình không vội gì cả." "Mình biết khả năng kiên nhẫn của Mạt Mạt tốt mà!" Tiền Hiểu cười hì hì song hành cùng Tần Mạt, chỉ không giống như ngày thường, đưa tay khoác tay Tần Mạt. "Ha ha, kiên nhẫn tốt là vì không có việc gấp." Tiền Hiểu phảng phất như không chú ý hỏi: "Đúng rồi, sư huynh vừa rồi là ở khoa kiến trúc. Anh ta là Giang Viễn Hàn đúng không? Là người múa kiếm trong vũ hội?" "Là anh ta, thì sao?" Tần Mạt xem đồng hồ, thời gian lên lớp chiều đã đến, nàng cũng thoáng tăng tốc đi lên trước. "Giang sư huynh là hot boở khoa kiến trúc đấy!" Tiền Hiểu trừng mắt, lộ vẻ kích động nói, "Cậu biết khái niệm hot boy không? Chính là miếng mồi ngon, rất nhiều người đỏ mắt, rất nhiều người muốn cướp! Vừa rồi mình thấy anh ấy ôm cậu, rất là kỳ lạ cậu biết không?” Tần Mạt thật sự không muốn đáp vấn đề này. Tiền Hiểu nói đến chỗ kích động, lại tự nhiên kéo tay Tần Mạt, vừa múa may nói: "Nói thật, vừa rồi cậu có cảm thấy tim đập rộn lên không? Cảm giác giúp anh ấy nhặt sách có phải rất lãng mạn không?" Tần Mạt: "Mình cảm thấy anh ta uống nhầm thuốc." Tiền Hiểu: "…" Tiết chiều là văn học Trung Quốc cổ đại, lần này giảng bài là một giảng viên. Bình thường chỉ có Kha Hạ giảng bài, mà giảng viên này là người dưới quyền của Kha Hạ. Tần Mạt vẫn nghiêm túc nghe giảng. dù sau văn học về sau thời Gia Hựu nàng còn chưa hiểu rõ. Một tiết này là về《 Hồng Lâu Mộng 》, thầy Quách quả nhiên là mê Hồng học (chuyên nghiên cứu tiểu thuyết "Hồng Lâu Mộng”), giảng đến dào dạt vui sướng. Tiền Hiểu sớm kéo Tần Mạt tìm một chỗ ở phía sau, Tần Mạt ở đây vừa nghe vừa ghi, Tiền Hiểu tai trái nghe giảng, lại ra hết qua tai phải, sau đó mắt nhìn vào chiếc MP4 trên tay, đọc tiểu thuyết. Quách Thiều Thanh vui sướng hơn nửa tiết, lại phát hiện người nghiêm túc nghe giảng không có bao nhiêu. Sắc mặt hắn thoáng trầm xuống, nhiệt tình bị đả kích, giọng cao cũng thấp xuống. Tần Mạt." Quách Thiều Thanh mệt mỏi kêu, "Cuộc đời Tào Tuyết Cần lên xuống không đều, rất nhiều người cho rằng, ông viết Hồng Lâu Mộng là bởi vì đã nhìn thấu nóng lạnh của tình đời, em nghĩ thế nào?" Quách Thiều Thanh lên lớp rất thích gọi Tần Mạt trả lời vấn đề, bởi vì Tần Mạt và hắn đều là môn sinh đắc ý của Kha Hạ, thứ hai là vì Tần Mạt là một trong số hiếm học sinh nghe hắn giảng bài. "Em cảm thấy..." Tần Mạt đứng dậy, "Thầy Quách, nếu như em nói có chút bất kính, xin tha thứ." Quách Thiều Thanh ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, Tần Mạt đã nói: "Ông không nghĩ đến người đời sau sẽ coi là vĩ đại như thế, Động cơ sáng tác của ông chưa chắc đã giống trên sách, muốn rõ cái gì là triết lý, nêu lên bi kịch xã hội, hay làm một tấm bia to về ông trong lĩnh vực văn sử." "Tần Mạt đồng học, góc nhìn luôn luôn đặc biệt." Quách Thiều Thanh lại cười khoan khoái. Tần Mạt thoáng cười tự giễu, thản nhiên nói: "Tòa thành nghiêng đổ, một đêm suy tàn, thống khổ này, mãi mãi văn học sẽ không thể truyền đạt được tất cả. Càng biểu đạt không được, cho nên càng muốn biểu đạt. Em cho rằng, ông ấy nhớ lại mỗi đêm, ở chính giữa đau khổ và thông suốt, sinh ra một loại cảm xúc không buồn không vui. 《 Hồng Lâu Mộng 》 không phải viết cho người khác xem, mà là Tào Tuyết Cần tự viết ra để giải tỏa áp lực của mình." Ngồi xuống xong, Tần Mạt liền không nghe Quách Thiều Thanh giảng bài nữa. Nàng còn có câu không nóó lẽ ông quên không được, cầu không được, cho nên phải viết ra." Tần Mạt không biết mình quên không được bao nhiêu, hay cầu không được bao nhiêu. Gần đây nàng càng nhớ Vịnh Sương, mới phát hiện, thì ra nữ tử này vẫn rất quan trọng trong lòng nàng từ ngàn năm đó. Nhưng ở một khắc này, Tần Mạt lại bắt đầu nghi ngờ, đến cuối cùng là mình nhớ Vịnh Sương, hay là nhớ sự tồn tại của Vịnh Sương ở ngàn năm kia? Buổi chiều về ký túc xá, Tần Mạt lại mở trò chơi không tên do Phương Triệt lập trình. Lần này nàng chọn một thiếu niên gia cảnh nghèo khổ. Kiểu người này gọi là Đại Ngưu, nhiệm vụ đầu tiên khi bắt đầu là nấu nước chặt củi, lấy củi, làm ruộng làm thuê. Tần Mạt cảm thấy khá thú vị, nghiêm túc làm hết nhiệm vụ, nhưng trong một lần đào cuốc đã có được một quyển bí kíp võ công. Kỳ ngộ bắt đầu, Đại Ngưu trước là hồ đồ lờ mờ luyện thành tuyệt thế võ công, một ngày nào đó cứu được một tiểu thư thế gia xong, liền cuốn vào nợ đào hoa và biến hóa kỳ lạ trong đấu tranh giang hồ. Tần Mạt chỉ huy người này chọn lựa nhiều lần, càng lựa chọn càng cảm thấy không thể chịu được, Đại Ngưu dù chọn thế nào cũng đều hướng theo bộ sách võ hiệp cũ. Quả thật là sau lưng có bàn tay vô hình, lại đưa vai chính từ bần hàn lên đăng quang ngai vàng vô địch thiên hạ. Nhưng nội dung tình tiết buồn cười vẫn ra ngoài dự liệu của Tần Mạt, một lần chọn xong, Đại Ngưu chết bởi một tiên sinh kế toáói gà không chặt. bắn châm độc từ cơ quan ra, thậm chí tiên sinh không tên này còn nói: “Người chết rồi mãi mãi sẽ không còn vô địch thiên hạ.” Trên thế giới này quả thật không tồn tại thiên hạ vô địch chân chính, hơn nữa tại cái ngai vàng dùng vũ lực để giành lấy này, vũ lực hùng mạnh không thể so sánh với lòng người thâm sâu, mà lòng người thâm sâu, cũng không thể sánh bằng vòng luân hồi của thời gian được. Nhân vật này có thể coi là hài hước, sau khi trò chơi kết thúc, Tần Mạt vẫn còn đang suy nghĩ tình tiết trong đó. Nàng hồi tưởng lại trong mười phút, lại phát hiện lúc ấy mình quá sơ suất, thật ra chỉ cần nàng chú ý đến một điểm, Đại Ngưu sẽ không chết trong tay tiên sinh kế toán. Lúc ấy trò chơi còn chưa đi đến tuyệt lộ, nhưng Tần Mạt cũng hiểu, dù nàng có cẩn thận thế nào, Phương Triệt cũng sẽ để cho nhân vật này chết vô cùng tức cười. Đây thật giống như, hắn lập trình ra trò chơi vừa thú vị vừa ác ôn. Tần Mạt lập tức quyết định, không thể cùng tích cực chơi nữa, bằng không Phương Triệt mà biết, lại cười nàng. Hiếm khi nào Tiền Hiểu về phòng mà lại không đến trước máy tính, mà Trương Hinh Linh và Vương Tử Dục cũng theo thường lệ chưa về phòng ngủ, Tần Mạt tắt máy tính, liền đi đến trên ban công đổi gió. Nàng gọi điện thoại về nhà trước, nghe Bùi Hà bên kia nói: "Mạt Mạt, trời lạnh, đừng quên mặc thêm áo." Sau đó Tần Bái Tường nói: "Mạt Mạt, chỗ áo con vẽết rồi, lúc nào rảnh thì vẽ thêm nhé?" Tần Mạt nói: "Vận hội mùa đông con có thể về nhà." Bùi Hà liền bắt đầu lải nhải: "Đứa con này cũng dần giống chị rồi, ra ngoài là tiêu tiền như nước. Lần trước con gửi về vài món đồ, nhìn là biết đắt rồi, còn không thực dụng, sao lại tiêu tiền bậy bạ như thế? Kinh tế trong nhà dù không khó khăn như trước nữa, nhưng cũng không phải là dư dả. Ai, con tính giá cả bây giờ đắt đỏ như thế…” "Mẹ..." "Đúng rồi, mẹ phải nói cho con biết." Giọng Bùi Hà hơi cao lên, "Mấy ngày hôm trước nghe Hồ nhị thẩm nói, cháu gái cô ấy thi làm nghiên cứu sinh, chị con cũng định thi, con có quyết định gì không?" Tần Mạt lờ đờ uể oải nói: "Đọc sách, vẫn là học." "Đứa con này, mẹ hi vọng con thi cao hơn, nhưng không kêu con học thành con mọt sách. Nghe nói bây giờ con gái học giỏi rất khó tìm đối tượng, mẹ có hơi lo cho chị con. Tính Đình Đình con cũng biết đấy, rất là cao ngạo mà!” "Mẹ, chị sẽ không chịu ủy khuất đâu, mẹ yên tâm." "Nó không chịu ủy khuất mình, mẹ biết nó đương nhiên sẽ không bị ủy khuất!" Bùi Hà vội nói, "Nhưng tầm mắt của nó cao, cao đến trên trời, mẹ không sợ nó ủy khuất, mẹ sợ nó nhìn ai cũng chướng mắt..." "Mẹ..." "Đúng rồi, Mạt Mạt, tiểu khu chúng ta có rất nhiều gia đình cho con đâng cao. Trong nhà trước kia nghèo, còn không đủ tiền cho các con đi học. Khá khăn lắm mới như bây giờ, con và Đình Đình cũng đã ra ngoài học. Con xem, để Tiểu Chí vào ban nào thì tốt?” "Mẹ, Tiểu Chí sắp thi đại học, mẹ đừng gây sức ép cho nó." Bên kia có người kêu, Bùi Hà vội vàng cúp điện thoại, Tần Mạt như nghe thấy một giọng nữ nói: "Tần tẩu à, có người nước ngoài tên là Hàn Trí Viễn tìm chị!" Nắm chắc điện thoại di động, lòng bàn tay Tần Mạt lạnh buốt. Nàng mím môi đợi rất lâu, thấy Bùi Hà thủy chung không lên tiếng nữa, liền lật danh mục, bấm điện thoại của Tần Vân Đình. "Chị, chuyện ở quê, chị còn nhớ được bao nhiêu?" "Mạt Mạt à, sao thế? Chị đang có vụ kiện, nếu em đợi được thì lát gọi lại đi?” "Việc này rất gấp, chị hãy khoan chuyện đang làm dở đã." Tần Vân Đình nghiêm giọng nói: "Chuyện gì? Mạt Mạt đừng gấp, nói rõ đi." "Chị, họ hàng bạn bè nhà chúng ta, có ai họ Hàn không?" "Không có, Mạt Mạt vấn đề..." "Vậy chị có biết không, trong bạn bè cũ của ba có mấy người là quen từ hai mươi năm trở lên?” "Cũng ít... Đúng rồi, Mạt Mạt, chúng ta có một người bác, lúc chị còn rất nhỏ từng qua nhà chúng ta. Nhưng… nhiều năm không gặp rồi.”
/190
|