Đợi đến 24 Tháng mười hai, nhiệt độ ngày hôm đó bỗng giảm xuống. Buổi sáng Tần Mạt đi rửa mặt, cảm giác chén nước lạnh kia làm răng đau nhức. Hàn Trí Viễn bên kia còn chưa có tin tức, mà Phương Triệt đã bắt đầu vào việc, ngày thường của Tần Mạt rất bình thản. Thật ra bình thản mà không nhàm chán, cuộc sống bình thường mà đầy hi vọng, chính là ước mơ mà Tần Mạt vẫn hướng đến. Đời người rất ngắn, phải dùng tiết kiệm thì mới có thể trộm được sự thanh thản kia. "Mạt Mạt, hôm nay là ngày hai mươi bốn!" Sau khi tan học giờ văn tiết bốn, Tiền Hiểu bỗng vỗ tay một cái, hưng phấn nói: "Tối hôm nay chắc chắn có tiết mục!" Tần Mạt nghi ngờ nói: "Hôm nay là ngày đặc biệt gì à?" Tiền Hiểu mở to hai mắt, dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn Tần Mạt: "Không phải chứ? Ngày mai là lễ Giáng Sinh, tối nay là đêm Giáng Sinh, cậu không biết à?" Lễ Giáng Sinh Tần Mạt vẫn biết, nhưng: "Cái người gọi là Jesus Christ có quan hệ với chúng ta sao?" Tiền Hiểu ngơ ngác: "Đúng là không có quan hệ gì." "Vậy thì cậu kích động cái gì?" Tiền Hiểu gãi gãi đầu, lại gãi gãi dầu: "Vui thôi." Tần Mạt xụ mặt xuống, thở dài nói: "Vì sao tiết Nguyên Đán không vui vẻ? Tiết Đoan Ngọ không vui vẻ? Lễ Giáng Sinh không có quan hệ gì với chúng ta lại vui vẻ?" "Tiết Đoan Ngọ được nghỉ." Tiền Hiểu giải thích sơ sơ: "Tiết Nguyên Đán muộn hơn lễ Giáng Sinh, mọi người đều nhiệt tình buông thả trước đó một lần. Hơn nữa Nguyên Đán cũng không phải không vui! Mạt Mạt, ông già Noel rất lãng mạn, chỉ là gom vui vẻ thôi mà..." Tần Mạt cười cười, kéo Tiền Hiểu xếp hàng mua cơm. Buổi chiều chỉ có hai môn, sau khi tan học Trương Hinh Linh lại tìm Tần Mạt, nhờ nàng đánh đàn trong dạ hội Noel. Tần Mạt có chút không kiên nhẫn nói: "Không đi." Trương Hinh Linh vừa khuyên, Tiền Hiểu ở bên cạnh lại hỏi: "Bình thường không phải báo trước mấy ngày sao? Sao bây giờ mới nói với Mạt Mạt? Người ta chưa chuẩn bị tốt, đương nhiên không đi rồi.” "Chuẩn bị cái gì?" Trương Hinh Linh không cho là đúng, "Chẳng lẽ không chuẩn bị thì không biết đánh đàn?" Tần Mạt cho vào ống tay áo, nhíu mày nói: "Chỉ sợ mình đánh thất huyền cầm, Jesus Christ nghe không hiểu." Trương Hinh Linh dậm chân: "Cậu này!" Tần Mạt cười cười với nàng, kìm giọng nói: "Để sư huynh Cố Lâm Hoa đánh đàn dương cầm đi, cũng là hợp lý mà? Mình đi xem vui thôi? Nói không chừng chư thần người phương Tây còn cười chê mình là người nguyên thủy, chọn mấy cái lông ngựa cũng có thể làm đàn.” "Đây là ý gì?" Trương Hinh Linh thở phì phì lườm Tần Mạt: "Tự nhiên cậu giận cái gì?" Tần Mạt thản nhiên nói: "Mình không giận, cũng không châm chọc ai, chỉ là khác ý kiến, có chút xúc cảm chỉ có mình mới hiểu được." Nàng cười nhạt, xoay người thản nhiên rời đi. Tiền Hiểu lại kéo Trương Hinh Linh nói hồi lâu, mới trở về phòng với Tần Mạt. "Mạt Mạt, Hinh Linh đang bực, mình nói với cậu ấy rồi." Tiền Hiểu vừa vào cửa liền kêu khóc, "Cậu không biết, cậu ấy đang rất được tín nhiệm trong hội học sinh, nói không chừng còn có thể làm hội trưởng nữa.” Tần Mạt mở máy tính ra, lại chơi trò mang tên ‘bầu trời xanh’ mà Phương Triệt làm, nghe vậy cũng chỉ tùy tiện đáp một câu: “Có quan hệ với chúng mình sao?” Tiền Hiểu kéo vai xuống nói: "Đúng là không, nhưng chúng mình tốt xấu gì cũng cùng phòng, vui thay cậu ấy thôi. Hơn nữa tình cảm của chúng mình cũng không tệ, Mạt Mạt, sao cậu không nể mặt cậu ấy chút? Cậu ấy cam đoan với hội là cậu sẽ lên sân khấu, bây giờ cậu không đi, làm sao cậu ấy có thể nói với người ta?” "Mình đã rất nể mặt cậu ta rồi." Tần Mạt cười bất đắc dĩ, "Nhưng mình không thể vì thể diện của cậu ấy, mà để cậu ấy quyết định tất cả mọi chuyện của mình? Nếu như trước tiên cậu ta hỏi mình một câu rồi mới đi hứa hẹn với người khác, thì đâu cần lo đến chuyện mặt mũi này. Chuyện này có một lần không có hai, hồi vũ hội quốc khánh cậu ta cũng làm thế một lần, nếu như cậu ta nhớ lại cẩn thận sẽ biết, cậu ta không hề tôn trọng mình.” Tiền Hiểu ngồi xuống ghế, vươn tay nói: "Cũng đúng, ai da, nếu lần sau cậu ấy tùy tiện giới thiệu cho cậu một nam sinh, nói cậu ấy sớm cho hai người là một đôi rồi, chẳng lẽ cậu lại cam tâm vì cậu ấy mà làm, có thể tùy tiện sao? Oa! Thế thì Phương soái ca sẽ xử lý thế nào?” Tần Mạt dở khóc dở cười: "Nghĩ ngợi lung tung cái gì đấy?" Tiền Hiểu lại rùng mình một cái, trừng mắt làm ra vẻ mặt rất khoa trương nói: "Thật, nghĩ cẩn thận có khi lại có khuynh hướng trở thành cha mẹ thời phong kiến, thật đáng sợ! Đáng sợ, mình phải uốn nắn cậu ấy!” Nàng nói xong liền vỗ bàn, xoay người lại ra ngoài phòng ngủ, còn bỏ lại một câu: "Mạt Mạt, mình đi đây, mình phải làm đội viên cứu hoả! Cậu tiễn đưa mình đi!" Bị Tiền Hiểu làm loạn như thế, trong lòng Tần Mạt có một điểm không buồn cũng biến mất như không tồn tại. Nàng lắc lắc đầu tiếp tục chơi trò chơi, đương nhiên những lời định nói cũng giấu đ Ví như: "Không hài lòng câu nào." Còn có: "Đừng nói cậu ta không phải cha mẹ mình, coi như cha mẹ mình ở ngay trước mắt, cuộc sống của mình cũng không phải là để cho người khác quyết định." Khi đêm xuống, cả vườn trường hiện ra một không khí lãng mạn khoan khoái. Ánh đèn rực rõ muôn màu, rất nhiều dải lụa màu và bóng bay được kết hai bên đường, còn có vài chuông gió với âm vang giòn tan, bước đi của mọi người trong gió cũng như sáng lên. Tần Mạt dựa người vào lan can nhìn ra ngoài, chỉ thấy một mảnh mờ ảo. Trong lòng nàng vắng vẻ, thật như một chiếc bàn chải phai màu, từ từ đùa giỡn trong trí nhớ của nàng, ngựa xe như nước, phố phường màu sắc, nam bắc họp chợ, phồn hoa cổ xưa. Bọn họ vui vẻ cũng không sai, ngày hội này cũng không sai, người xưa dạy làm người luôn phải khoan dung rộng lượng. Tần Mạt không để ý cảm thụ được không khí ngày hội của người phương Tây, nhưng càng không muốn quên mất những thứ châu ngọc đạo đức chính trực đã khắc sâu trong lòng mình. Văn hóa là linh hồn dân tộc, lịch sử là cốt nhục dân tộc, mà giữ vững mới là sống lưng của dân tộc đó! Tần Mạt lại đi về phòng ngủ, gỡ Phục Hi cầm từ vách tường xuống. Nàng mở nắp ra, ngón tay khẽ vuốt theo sợi dây đàn lạnh buốt phảng phất như không hiểu nhan sắc nhân gian. Cây đàn này vốn là đồ vật, vốn vô tình, chỉ người vui buồn, mới biểu lộ qua nó. Tần Mạt tùy ý ngồi lên ghế, nghiêng đàn đánh dây, linh linh tán tán gẩy dây đàn, từng nốt từng nốt nhảy ra khiến nàng nhớ lại hồi ức xa xưa. Cung, thương, giác, trưng, vũ, năm nốt hợp thành thất huyền. Thất huyền này không giận không nóng, bất ti bất kháng, không thành làn điệu, cũng tự có Càn Khôn cẩm tú. Chờ đến khi ngón tay nàng càng thong thả, đến thật lâu sau không đàn nữa, Phương Triệt mới gọi điện đến. Tần Mạt cất đàn về chỗ cũ, ngón tay lại lưu luyến trên đàn. Không thể phủ nhận, biết rõ Phương Triệt đang ở dưới ký túc xá, trong lòng nàng cực vui sướng. Nếu không phải nơi này không phải nơi tốt để đánh đàn, nàng thậm chí còn muốn ôm đàn xuống, đánh một khúc cho Phương Triệt. Năm đó hắn đàn 《 Giang Thành tử 》, Tần Mạt lại làm 《 Thanh Ngọc Án 》. Lúc này Tần Mạt nghĩ đến, mới giật mình cảm thấy, đàn vẫn là đàn này, nhưng người ôm đàn đã thấy một cảnh tượng khác. "Cũng không biết rõ, người là hữu ý, hay là vô tình?" Tần Mạt cất đàn đi, cúi đầu tự nói một tiếng, từ từ rời phòng đi xuống lầu, dưới đáy lòng lại dâng lên mùi vị ấm áp và nhu hòa. Dù có phải hắn vô tình hay không, Tần Mạt quyết định sẽ không lùi bước nửa đường. Thấy Phương Triệt dưới ký túc xá, Tần Mạt còn chưa kịp nói, Phương Triệt liền bước lên, bắt lấy tay nàng, thấp giọng hỏi: "Sao em không đeo găng tay? ăng tay anh tặng ném đi rồi à?" "Không, hôm nay không quá lạnh." Tần Mạt nháy mắt mấy cái, cười tít mắt. Nàng đương nhiên sẽ không trực tiếp nói, không đeo găng tay là vì sợ sẽ không thể trực tiếp nắm tay hắn. Lời này nói ra, dù không làm trò cười cho Phương Triệt, Tần Mạt còn cảm thấy buồn nôn. Phương Triệt liền cầm tay trái Tần Mạt cho vào áo bông nàng, sau đó lại cầm tay phải nàng thật chặt, lúc này mới tùy ý chọn đường từ từ đi cùng nàng. "Tối nay rất náo nhiệt." Phương Triệt thấp giọng nói. "Đúng vậy." "Bọn họ đều có đôi có cặp." Phương Triệt lại nói. "Chúng ta cũng không cô đơn." Tần Mạt cúi đầu, dưới chân đá văng một viên sỏi nhỏ. Phương Triệt liền khoan khoái nâng khóe môi, trong lòng nghĩ: "Câu này dù là em vô tình nói ra, cũng là tiến bộ lớn rồi. Ít nhất, em cũng không bài xích anh.” Trong quá khứ hắn bị từ chối khéo vài lần, sớm đã định ra nhiều chiến thuật quanh co trong lòng, quyết định phải dùng mưa thuận gió hòa không tiếng động tấn công, từ từ chiếm lấy trái tim Tần Mạt. Để nàng cảm thấy ngoài Phương Triệt ra, không ai có thể đi với nàng cả đời, để nàng khi quay đầu lại bỗng phát hiện, bỏ qua ai cũng không thể bỏ qua hắn. Đi thêm một đoạn, trên đường lớn không ít người giả ông già Noel cầm theo cái bao gặp người đi đường thì phát kẹo, Tần Mạt cũng thu được không ít koa quả, còn nghe có nam sinh nói: “Đêm giáng sinh an lành, chúc hai người song song đối đối, ngọt ngọt ngào ngào." Trong lòng Tần Mạt tràn đầy mùi vị kỳ quái, đi xa vài bước lại quay đầu nhìn anh ta, trong lòng nghĩ: "Anh quen Jesus Christ sao? Vì sao lại phát kẹo? Anh song song đối đối ở đâu?" Phương Triệt kéo tay phải của nàng ra trước, dùng hai tay mình xoa xoa ngón tay sưng đỏ của nàng, lại có điểm trách cứ: "Sao vẫn còn nẻ da như thế? Còn nói thời tiết không lạnh, hôm nay là không đến ba độ, nếu em đeo găng, trên tay cũng không đến mức thế này." Lực chú ý của Tần Mạt bị kéo trở về, phản ứng đầu tiên chính là giải thích: "Hàng năm em đều bị nẻ da, thể chất chính là như vậy, năm nay đã tốt nhiều hơn năm ngoái rồi, ít nhất chỉ sưng đỏ, còn không bị rách da." Vừa dứt lời, trong lòng nàng lại bắt đầu phát sốt, vì hành động nói dối như đứa trẻ mà xấu hổ vô cùng. Phương Triệt nhếch mày, nhét tay phải Tần Mạt vào túi áo nàng, lại đổi vị trí đi đến bên trái nàng, kéo tay trái nàng ra, thong thả xoa nắn chỗ nẻ da của nàng. "Có hơi ngứa..." Giọng Tần Mạt trước ánh mắt nghiêm khắc của Phương Triệt càng ngày càng nhẹ, càng về sau quả thực liền thành tiếng muỗi hừ hừ. Nàng mím môi tiếp tục đá hòn đá nhỏ, trong đầu ai thán: "Xong rồi, khí thế tên nhóc này ngày càng mạnh, năm đó mình đối diện với nhà vua mà mặt còn không đổi sắc, không bị áp lực….” Tần Mạt an ủi mình: "Đây là mình nhường anh ta!" Trên thực tế, àng đế Tống Triều tuy cao cao tại thượng tay cầm vô hạn quyền hành, nhưng ông với Tần Mạch mà nói chỉ là lạnh lùng bình thường. Tần Mạt lại không đủ trung quân, cho nên chỉ đứng ở góc độ thờ ơ lạnh nhạt. Mà quan hệ với Phương Triệt đơn giản là thuần túy ấm áp, Tần Mạt đối mặt với ấm áp như thế rất dễ sụp đổ, phòng tuyến cũng không kịp dựng lại. Không có phòng bị, vì nàng cũng không muốn xây nên. Trong vô tình, hai người lại đi đến cạnh quảng trường Đông Phương. Nơi đó có một vũ đài ngoài trời nhỏ, có người đang phối thanh, vừa làm tiết mục, bên kia còn đặt hòm bốc thăm trúng thưởng. Luật bày tỏ được viết bên cạnh, thì ra cái gọi là phần thưởng chính là các đề mục. Đề mục này hơi lòe loẹt, ví dụ như vài loại: “lên sân khấu hát, kể chuyện cười, khiêu vũ, biểu diễn vượn người, làm ngoáo ộp..." "Dạ hội cũng có trò này." Phương Triệt đảo mắt, cười nói. Tần Mạt rất ít nhìn thấy trò này, càng cảm thấy rất mới mẻ. Nàng nhìn xung quanh một chút, trong lòng nghĩ: "Không biết đây có phải là dạ hội Hinh Linh nói không?” Quảng trường người xem kéo đến rất nhiều, phần lớn là đôi bạn, mà thành đôi nam nữ cũng không ít. Còn có vài cô gái bán hoa cầm lẵng đi trong đó, đương nhiên cũng không thể thiếu Santa Claus phát kẹo. "Bọn họ chơi thật vui vẻ." Tần Mạt thở dài. "Em không vui "Không, em chỉ cảm thấy rất đáng tiếc." Phương Triệt cười cười, gật đầu: "Anh cũng cảm thấy đáng tiếc, nếu tiết Nguyên Đán cũng có thể vui vẻ như họ hiện giờ, anh sẽ không nói đáng tiếc." Dưới ngọn đèn lộng lẫy, Tần Mạt ngẩng đầu nhìn Phương Triệt, chỉ cảm thấy mắt hắn dịu dàng như chứa ánh trăng sáng. Ánh trăng thời đại này vẫn soi sáng ngàn năm trước, trong khe hở thời không, vẫn giao thoa xưa và nay, nàng cũng không thắc mắc đêm nay là đêm nào nữa. "Mạt Mạt..." Phương Triệt nâng tay, muốn vuốt lại sợi tóc vương của Tần Mạt. Đầu ngón tay hắn nhẹ lướt qua đuôi lông mày Tần Mạt, xẹt qua lọn tóc của nàng, cuối cùng dừng ở phần đuôi tóc rối. Tóc Tần Mạt đã dài đến hông, đen nhánh mềm mại, chảy xuống như dòng nước an tĩnh. "Sư huynh, mua hoa đi!" Bên cạnh có một giọng nữ ngọt ngào vang lên. Tay Phương Triệt thuận thế rơi xuống, quay đầu lại nhìn chỗ phát ra âm thanh. Cô gái bán hoa cầm theo chiếc rổ tinh xảo, trên đầu đội nón đỏ rực, cười lên trên má hiện lúm đồng tiền. Nàng thấy Phương Triệt quay đầu nhìn mình, vội vàng nói: "Sư huynh, lễ Giáng Sinh đừng quên mua hoa tặng bạn gái! Nếu không vị sư muội này nhất định khi trở về sẽ xử anh theo gia pháp a!” Nàng nói xong còn lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn. Tần Mạt lại không muốn hoa, nàng cảm thấy nhận hoa này hợp với nàng. Cô gái bán hoa bán đều là từng bông hồng đỏ và hồng trắng được buộc lại bằng ruy băng, đều là những bông sặc sỡ sáng chói mắt, đến mức Tần Mạt cảm thấy trong đầu mình như bị lấp kín. Phương Triệt hỏi: "Hoa này bán thế nào?" "Mười đồng một bông, rất rẻ, em đã đại hạ giá rồi!" Cô gái bán hoa vội đưa lẵng hoa đến gần Phương Triệt. "Tôi mua hai bông." Người nói là Tần Mạt. Giọng vừa nói ra, Phương Triệt ngẩn ngơ, mà cô gái bán hoa nhìn Tần Mạt lại nhìn Phương Triệt, cho rằng mình nghe lầm. "Tôi mua hai bông, hoa hồng trắng." Tần Mạt lấy từ túi ra hai mươi đồng, trực tiếp đưa cho cô gái. Nụ cười cô gái đông cứng rồi lại rực rỡ lên, nàng vội nhận tiền, lại đưa hai bông hồng trắng cho Tần Mạt, sau đó lại trôi chảy nói: “Sư huynh, anh thật có phúc khí tốt, có tiểu sư muội mua hoa tặng anh, hoa hồng trắng là tình yêu thuần khiết, cầu phúc cho hai người!” Nàng nói xong thì xoay người, lại đi xuyên qua đám đông. Phương Triệt chỉ mỉm cười không nói, ánh mắt lẳng lặng dừng trên người Tần Mạt. Tần Mạt nhẹ nhàng ho một tiếng, lại cho hoa ra sau lưng, mỉm cười nói: “Hoa này em không nói là mua tặng anh nhé, em mua cho chính em!” Phương Triệt cười nhẹ nói: "Không để anh mua tặng em? Nhất định phải tự mua?" "Anh tặng h làm gì?" Tần Mạt vỗ về hai đóa hoa hồng trắng mình mua, "Không kỳ quái sao?" Phương Triệt duỗi tay ra nói: "Anh cầm giúp em trước, tay em dễ bị nẻ da, mau nhét vào trong túi đi." Dưới đáy lòng Tần Mạt rơi vào một vòng rung động, nàng do dự một chút, vẫn đưa hoa cho Phương Triệt. Phương Triệt một tay cầm hoa, lại nắm tay phải Tần Mạt, cùng nàng đi chậm bước trên quảng trường. Trên vũ đài nhỏ có một cô gái hát: “Anh dùng tay phải nắm tay em, lòng lại nhảy sang bên phải.” Phương Triệt nghĩ trong lòng: "Rồi cuối cùng anh sẽ dùng tay trái giữ lấy em." "Phương Triệt, công việc của anh tiến triển thế nào?" ánh mắt Tần Mạt lưu chuyển, nghiêng đầu hỏi. "Công việc từ từ sẽ đến." Phương Triệt cười nói: "Bởi vì TE phần lớn là người nước ngoài, bọn họ rất coi trọng giáng sinh, cho nên tiếp theo anh cũng có một ngày nghỉ.” "A, vậy anh phải nghỉ một ngày thật tốt." Mắt Tần Mạt long lanh, vui thay hắn. Phương Triệt không nhanh không chậm nói: "Ngày mai anh còn lên lớp với em, lên lớp trốn học, thật là có ý." Tần Mạt tức giận vì lời này của hắn, khóe miệng nhếch lên nói: "Lời này của anh tốt nhất để cho giáo viên nghe được." "Không phải cô ấy đã nghe sao?" "Cái gì?" Tần Mạt đang suy nghĩ, mới phản ứng kịp, ý Phương Triệt là, Tần Mạt chính là giáo viên của hắn. "Còn cười em?" Tần Mạt giật mình, đang muốn nghĩ cách gì để phản kích lại, chợt nghe trên đài có người nhắc đến tên mình. "Không sai, chính là bạn Tần Mạt ở khoa văn chúng ta, cô ấy đã sớm nhận lời mời, quyết định đàn một khúc nhạc cổ cho mọi người. Tài nghệ của bạn Tần rất cao, mọi người vỗ tay cho bạn ấy nào!” Người nói là Trương Hinh Linh, nàng đứng trên vũ đài, tay cầm mic, đèn ánh lên nụ cười rạng rỡ. mà nàng nhìn Tần Mạt bên dưới, vẻ mặt tự tin vô cùng. Trong đầu Tần Mạt trong nháy mắt tràn ngập tức giận, giống như sóng to sóng lớn tuôn ra, từng đợt từng đợt va vào người nàng, nàng nheo mắt lại, xem ra ý của Trương Hinh Linh rõ ràng là đố nàng có dám nói một tiếng ‘không’ trước mọi người không? Dưới đài có người nhận ra Tần Mạt, sau đó có người đi đầu hô lên: "Tần Mạt! Mau lên sân khấu đi!" Rất nhiều ánh mắt rơi xuống người Tần Mạt, mọi người lại ồn ào: "Lên sân khấu! Mau lên! Mau lên! Lên sân khấu..."
/190
|