Khi đi đến cửa ký túc xá nữa, Phương Triệt vẫn để Tần Mạt xuống, tuy hắn rất muốn tuyên bố quyền sở hữu của mình đến toàn thế giới, nhưng tuổi bọn họ bây giờ không cho phép hắn làm như thế.
Quan trọng nhất là, Tần Mạt nói: "Phương Triệt, nếu cậu không thả tôi xuống, tôi tình nguyện tàn phế!"
Môi Phương Triệt nhếch lên, thả Tần Mạt xuống cách cửa ký túc xá nữ hơn mười thước, dù là như vậy, cũng có một ít người dậy sớm thấy hắn ôm Tần Mạt. May mà hai người không phải những người để ý cái nhìn của người khác, trực tiếp coi thường những người bình luận, Phương Triệt cẩn thận đỡ Tần Mạt đi đến cửa lớn.
Dì Trần ngoài cười nhưng trong không cười ngăn cản hai người, đánh giá Phương Triệt trên dưới rồi nói: "Cậu học trò này, ký túc xá nữ cấm nam sinh vào."
Phương Triệt lại lộ ra biểu tình thành khẩn, khiêm tốn nhã nhặn mà nói: "Dì Trần, chân Tần Mạt bị thương, đi đứng khó khăn. Phòng em ấy lại ở tầng năm, một mình đi còn khó hơn. Nhà em là nhà hàng xóm của Tần Mạt, các trưởng bối yêu cầu em ở trường phải chăm sóc em ấy thật tốt, dì xem có thể châm chước một chút hay không, để em đưa em ấy về phòng."
Sắc mặt dì Trần hơi giãn ra, diện mạo Phương Triệt tuấn tú sáng sủa, thiếu niên như hắn, thành khẩn khiêm tốn nhã nhặn nói chuyện lại rõng, đúng là khiến người ta không cự tuyệt.
"Là vậy à." Dì Trần do dự một chút, có chút hoài nghi nói, "Sáng sớm tinh mơ các em đi từ đâu đến đây?"
Phương Triệt lại rất kiên nhẫn tinh tế cẩn thận đáp: "Chúng em đi đọc sách ở Thấu Phong đình buổi sáng, Tần Mạt không cẩn thận bị trật chân. Vừa rồi bác sĩ Chu còn đưa cho em ấy giấy khám, dì nhìn xem." Hắn nó xong liền lấy giấy khám từ trong túi thuốc của Tần Mạt đưa cho dì Trần.
Dì Trần cẩn thận xem quá, gương mặt cuối cùng lộ ra nụ cười, nhìn Phương Triệt bằng ánh mắt hiền hoà thân thiết, rất hiển nhiên, trong lòng bà đã sớm coi Phương Triệt là đứa trẻ ngoan.
"Vậy em đỡ bạn lên đi." Bà đưa giấy khám lại cho Phương Triệt, sau khi ghi lại tên Tần Mạt và Phương Triệt xong, còn mở cửa dẫn đường, cuối cùng còn dặn dò: "Khi lên lầu nhớ cẩn thận, đừng ở lại lâu, nhanh chóng xuống dưới!"
Phương Triệt gật đầu đáp lại, mãi cho đến khi hắn đỡ Tần Mạt đi lên tầng hai, Tần Mạt mới như nhìn thấy người quen, kinh ngạc nói: "Phương Triệt, cậu lại có vẻ mặt này, tôi vốn còn lo lắng người như cậu sẽ giao tiếp thế nào. Không ngờ cậu mạch lạc rõ ràng, đầu óc rất tốt nhỉ."
"Chỉ có cô mới là đần độn, tôi vốn rất thông minh." Vẻ mặt Phương Triệt lại lạnh xuống, cái miệng khi nói mê toàn gọi tên Tần Mạt kia lại không nói gì, "Cô chưa nghe nói qua cảnh giới tối cao gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ sao? Sở dĩ cô cảm thấy tôi nói chuyện có vấn đề, thật ra là vì của cô có vấn đề, tôi tạm nhường cô, cũng đành phải khiến bản thân oan ức."
Tần Mạt nghiêng đầu, cũng chỉ nhìn thấy vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt của Phương Triệt, giống như hắn quả nhiên vô cùng uất ức.
Thế là Tần Mạt giật mình, thì ra Phương Triệt mới là cao thủ tuyệt đỉnh mở to mắt nói dóc, độ dày da mặt của hắn, đã thoát khỏi phạm vi con người có thể lý giải rồi.
Phương Triệt ngẩng đầu lên, mắt híp lại, trong nháy mắt không thể giấu đi tâm tình phức tạp ở đáy lòng.
Sau khi lên tầng năm, hai người từ từ đi trên hành lang dài, có vài cô gái mặc quần áo không ngay ngắn mở cửa đi ra, vừa thấy Phương Triệt, đã sợ hãi quay vào trong, sau đó đóng cửa thật mạnh.
Tần Mạt nghẹn cười nói: "Phương Triệt, dì Trần phải cùng lên giám sát cậu mới được, xem đi, vừa rồi cậu nhìn thấy đã chiếm bao nhiêu tiện nghi rồi?"
Phương Triệt cúi đầu chớp mắt, thản nhiên nói: "Không cần dì ấy giám sát, có cô giám sát là đủ rồi."
"Tôi?" Tần Mạt cuối cùng không nhịn được cười nhẹ thành tiếng, nàng vốn muốn cười lớn, nhưng sợ làm phiền người khác, vẫn cố đè nén.
Nếu như để nàng giám sát Phương Triệt, thì ai đến giám sát nàng?
Nói ra, Tần Mạt mới là phần tử nguy hiểm nhất trong các nữ sinh ở đây.
Tuy hôm nay nàng mới nhận ra sự khác biệt rõ ràng giữa nam và nữ, cũng càng thêm hiểu tâm tư của các cô gái khác, nhưng nàng không dám cam đoan mình sẽ tiếp tục kiên trì được đến mức nào. Chưa động tâm cũng là vì chưa gặp được người chân chính như thế mà thôi, nếu thực sự có một nữ tử như thế, hoàn toàn khiến tim Tần Mạt đập rộn lên, bùng cháy tất cả nhiệt tình của mình, vậy thì, nàng có thể khắc chế để mình không đến gần sao?
Nàng chỉ dám cam đoan mình không chơi đùa nữa, nhưng nàng không dám cam đoan mình sẽ không động tâm.
Nếu như trò chơi vờn hoa bắt bướm là một loại trái khuấy, vậy thì, nếu như nàng trước sau không thay đổi được?
Tất cả tương lai Tần Mạt không thể dự liệu. Có lẽ có một ngày nàng sẽ nắm tay một người con gái đi đến tận cuối chân trời, bù đắp những tiếc nuối thâm tình kiếp này kiếp trước; có lẽ sau đó nàng vẫn chỉ có một mình, sự nghiệp là quan trọng, cô độc sống quãng đời còn lại; có lẽ, nàng sẽ quên hết mọi người, quên mất kiếp trước, dưới sự gặm nhấm của thời gian đi đến cuộc sống mà tất cả các nữ nhân bình thường đều phải trải qua.
Gió thu sớm mang theo hơi lạnh, bụng mơ hồ đau đớn cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng lúc này. Phương Triệt bên cạnh hơi thở nhẹ, lại nhớ đến cây hồng cao cao có quả rơi xuống kia, khiến trong nháy mắt Tần Mạt lại hốt hoảng.
Mãi cho đến rất nhiều năm về sau, thỉnh thoảng nhớ lại khoảng thời gian suy nghĩ buông thả này, Tần Mạt mới hiểu, cái gì gọi là không thể dự liệu được.
Cửa phòng bị người ở trong mở ra, mà Vương Tử Dục. Nàng thấy Tần Mạt bên cạnh Phương Triệt, trong mắt hiện lên một tia phức tạp khó hiểu. Sau đó nàng nheo mắt lại, nhếch môi mỉm cười: "Mạt Mạt, sao cậu không gọi mình?"
Tần Mạt nhẹ chau mày, bỗng vươn tay đến chỗ Vương Tử Dục, bắt cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, cười khẽ nói: "Mình sợ cậu ngủ không đủ, cố ý không gọi cậu."
"Mạt Mạt?" Phía sau Vương Tử Dục lại vang lên tiếng ngái ngủ của Trần Yến San, "Cậu đi đâu?"
"Tới nơi rồi." Tần Mạt quay đầu lại đối mặt với Phương Triệt, ra hiệu với hắn, "Đần độn, cậu còn không đi?"
Khi Phương Triệt thấy Vương Tử Dục, sắc mặt vốn có chút kỳ quái lặng lẽ. Giờ phút này nghe Tần Mạt nói như vậy, hắn cười một cái, sau đó khẽ gật đầu, buông tay đỡ Tần Mạt ra, không nói một lời, xoay người rời đi.
Vương Tử Dục đỡ lấy Tần Mạt, sắc mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng, nàng lườm cái chân bị thương của Tần Mạt, nhíu mày hỏi: "Sao thế?"
"Bị trẹo, không sao." Tần Mạt ngồi lại trên giường, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay Vương Tử Dục, "Bận thì cậu đi đi, hôm nay mình xin nghỉ. Đúng rồi, giúp mình nộp đơn xin nghỉ cho thầy giáo." Nàng nói xong lấy đơn bệnh của Chu Hân viết ra.
Vương Tử Dục gật đầu cầm lấy, run rẩy trong khoảnh khắc, rồi bỗng cúi người đến bên tai Tần Mạt, nhẹ nhàng hỏi: "Người vừa rồi, là bạn trai cậu?" Khi nàng nói chuyện nhẹ thở, như lan như hương, đôi môi mềm mại không biết là có ý hay là vô tình, lại như lông vũạm qua vành tai Tần Mạt, khiến mặt nàng đỏ ửng.
Tần Mạt rung động trong lòng, bỗng nâng tay chạm vào cái cổ thon dài xinh xắn của Vương Tử Dục, ngược lại còn áp vào bên tai nàng, gần như nỉ non hỏi lại: "Đúng thì sao? Không đúng thì sao?" Âm cuối uyển chuyển, gương mặt Tần Mạt hơi nghiêng, đôi môi lại xẹt qua mặt Vương Tử Dục.
"Nếu như đúng… cậu sẽ rất nguy hiểm." Vương Tử Dục lộ ra vẻ lạnh lùng mị hoặc trong tiếng nói nhỏ, "Nếu như không đúng, cậu càng nguy hiểm..."
Trong lòng Tần Mạt như có trăng lạnh, mang theo dây đàn, sau đó nhẹ nhàng bị kích thích.
Nàng tự nói dưới đáy lòng: "Là cậu muốn trêu chọc tôi trước, là cậu tự nhảy vào trước, chớ có trách tôi."
Tay kia của Tần Mạt bỗng nâng lên, lòng bàn tay như tơ khẽ vuốt qua đôi môi Vương Tử Dục.
"Cậu..."
Vương Tử Dục bỗng lui về phía sau, sắc mặt trầm xuống.
Khóe mắt Tần Mạt ngước lên, cằm ngẩng cai, một tay nàng tự nhiên thu về, sau đó chống lên giường, thân thể nửa nghiêng, tư thái này, thật là nói không ra phong lưu thanh thản.
Mi mắt Vương Tử Dục rủ xuống, vừa cất tờ giấy khám của Tần Mạt đi, bước chân đã di chuyển, duyên dáng ra khỏi phòng ngủ.
Tần Mạt nhìn theo nàng rời đi, bỗng mím môi cười.
"Mạt Mạt!" Trần Yến San vừa mới tắm rửa xong, nàng vỗ gương mặt ướtước của mình, nhảy cà tưng ngồi vào bên cạnh Tần Mạt, nghiêng đầu hỏi nàng, "Các cậu vừa làm gì đấy?"
"Thì thầm." Tần Mạt nháy mắt mấy cái với Trần Yến San, cười đến thập phần thần bí.
"Có cái gì mà thì thầm?" Mắt Trần Yến San trợn to.
Tần Mạt đưa tay vỗ lên trán nàng, cười mắng: "Thật là đần độn! Đã là thì thầm, sao có thể tùy tiện nói ra?"
"A..." Trần Yến San ôm trán, mặt đầy oan ức, "Mạt Mạt cậu thật xấu!"
Một tay Tần Mạt ôm bụng, thân thể run rẩy. Tiếng cười khoan khoái bật ra từ trong cổ họng nàng.
"Vừa rồi mình nhìn thấy Phương Triệt?" Trần Yến San nghi hoặc, "Mạt Mạt, vừa rồi Phương Triệt ở ngoài à?"
Tần Mạt cười gật đầu nói: "Đúng vậy, xem ra ánh mắt San San của chúng ta thật không tệ nhỉ."
Trần Yến San bĩu môi, mất hứng nói, "Mạt Mạt, sao Phương Triệt không hồi âm cho mình? Cuối cùng cậu đưa cho anh ấy chưa? Còn nữa, vừa rồi không phải anh ấy đến cửa phòng chúng mình à, sau cậu không gọi mình ra?"
Tần Mạt ngẩn người, trong giây lát nhớ lại chuyện thư tình, nhất thời cũng không biết đáp thế nào.
Phương Triệt không đáp lại, cũng không hỏi thăm, tự nhiên là không đồng ý. Chuyện cự tuyệt tình yêu này, đương nhiên là dùng im lặng và uyển chuyển để đáp lại. Cho nên bẵng đi một thời gian, Tần Mạt hoàn toàn quên việc này, mà theo nàng thấy, cô bé này dâng trào quyết tâm, còn Phương Triệt thì tỏ vẻ trầm mặc, nàng cũng không muốn tiếp tục để ý.
Nàng tuyệt đối không nghĩ đến, thời gian dài như vậy, Trần Yến San vẫn còn nhớ chuyện thư tình, còn đang chờ Phương Triệt có câu trả lời thuyết phục.
"Mạt Mạt?" Đôi mắt đen láy của Trần Yến San nhìn chằm chằm Tần Mạt, trong đôi mắt phản chiếu hình Tần Mạt, là vô cùng mong đợi.
Tần Mạt hóa thành hư ảo dưới đôi mắt này, môi nàng cong cong, lại cong cong, cuối cùng thì phun ra một câu tối nghĩa: "Cậu ta chẳng nói gì cả, mình... Ngày mai sẽ giúp cậu hẹn cậu ta, để cậu ta giáp mặt nói cho cậu."
Mắt Trần Yến San sáng ngời rồi lại ảm đạm trong nháy mắt, khóe mắt bắt đầu ướt át, nàng nghẹn ngào hít hít cái mũi: "Mạt Mạt, cậu đồng ý với mình lâu như thế. Cậu vẫn không hỏi sao? Có phải cậu... Cho nên..."
Tần Mạt cười miễn cưỡng, an ủi: "Cậu ta là người bí ẩn, rất ít khi chủ động nói cái gì, mình thấy cậu ta không lên tiếng, cho nên mới không hỏi. Ừ… ngày mai mình nhất định sẽ gọi cậu ta giáp mặt nói với cậu."
Trong lòng nàng mơ hồ có chút hối hận, chuyện này liên quan đến tình cảm, nàng vốn không nên nhúng tay vào. Kết nhầm uyên ương, từ xưa vẫn là một lỗi lầm lớn. Trần Yến San và Phương Triệt nếu như tất cả có thể đều vui vẻ thì không sao, nếu như bọn họ không thể đến cùng nhau, vậy thì ai sẽ bị tổn thương, Tần Mạt lại cảm thấy áy náy.
"San San
"Mình đi học đây!" Trần Yến San quay đầu, kéo Lữ Lâm và Vũ Hồng chạy ra ngoài cửa.
Khương Phượng kéo tay Trần Song Song, khẽ hừ, hai người đi qua Tần Mạt, cũng ra cửa.
Cho đến khi trong phòng ngủ chỉ còn lại mình Tần Mạt, nàng mới khập khiễng cẩn thận đóng cửa phòng lại, sau đó tìm quần áo tắm rửa.
May mà hôm nay nàng mặc quần bò, cho nên ngoài quần không có vết gì. Nàng không muốn để nhiều người biết rõ việc này, nàng đỡ xấu hổ hơn.
Chờ khi thu dọn xong, Tần Mạt nằm lên giường nghỉ ngơi. Bụng nàng lại đau, nhưng so với lúc trước thì đỡ hơn nhiều, nàng đắp chăn lại, nghĩ ngợi linh tinh một lúc, sau đầu lại bối rối, người lại mơ hồ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, một trận đập cửa dồn dập đưa nàng tỉnh lại.
Tần Mạt ôm ngực ngồi dậy từ trên giường, tiếng đập cửa ngày càng nhanh, càng khiến nàng inh tai nhức óc, vội vàng hô to: "Đừng gõ nữa!"
Tiếng đập cửa tạm dừng.
Còn mang theo vài phần oán hận bị người ta quấy rầy, Tần Mạt mơ mơ màng màng nhấc chân đi đến cạnh cửa, sau đó mở cửa ra, nói nhỏ: "Gì mà gấp như thế, thật không có phép tắc!"
Đang nói, cho đến khi Tần Mạt thu giọng nói lại, mới ngẩng đầu nhìn rõ người đứng ngoài cửa là Phương Triệt. Gương mặt hắn như còn sót lại nôn nóng và kinh ngạc, khi Tần Mạt vừa thấy, cũng
Phương Triệt thở phào một hơi, cánh tay ôm lấy hai vai Tần Mạt, đưa nàng vào trong phòng ngủ.
"Còn có thể dạy dỗ người khác, xem ra tinh thần cô cũng không tệ." Trong giọng nói Phương Triệt lộ ra vài phần cười nhạo, hắn đỡ Tần Mạt ngồi xuống giường, sau đó mới đặt món đồ trong tay lên mặt đất. Đó là một hộp giấy chuyển phát nhanh hình chữ nhật, và một chiếc cặp lồng.
"Cậu..." Đau đớn trong đầu Tần Mạt vẫn chưa tan, người lại đờ đẫn hơn bình thường, "Tại sao lại đến?"
Phương Triệt thấy dáng vẻ ngốc nga ngốc nghếch của nàng, nhịn không được liền đưa tay lên trán nàng.
"Cậu định làm gì?" Tần Mạt ngồi mềm nhũn trên giường, người lại nghiêng vào bên trong. Nàng thấy người đến là Phương Triệt, oán khí tự nhiên tiêu tan, đáy lòng mang theo vài phần an tâm, cơn buồn ngủ lại dâng lên.
Phương Triệt vội vàng ngồi xuống bên cạnh Tần Mạt, kéo cả thân thể nàng lại, giúp nàng tìm được một cái vị trí thoải mái để nàng dựa vào.
"Làm sao lại mệt rã rời như thế? Hay là bị cảm?" Phương Triệt lo lắng nói nhỏ, trong lời nói có dịu dàng vô hạn mà chính hắn cũng không phát hiện ra. Tay hắn lại đặt lên trán Tần Mạt, trong lúc vô tình, cảm xúc ấm áp mềm mại kia khiến lòng bàn tay hắn lưu luyến, khẽ vuốt qua lại, chậm chạp không chịu rời đi.
"Đêm qua không ngủ ngon, tự nhiên mệt mỏi." Tần Mạt mơ hồ nói, cảm thấy không tự nhiên, “Tôi muốn đi ngủ, ưm, tránh ra tránh ra5; tôi ngủ..."
Phương Triệt thở dài một tiếng, khẽ vuốt mái tóc mềm mại của nàng, dịu dàng dỗ dành nói: "Mạt Mạt nghe lời, ăn gì trước đã, ấm bụng rồi ngủ tiếp, nếu đói bụng mà đi ngủ, sẽ rất khó chịu."
Tần Mạt đẩy hắn ra, sốt ruột lầm bầm: "Đừng phiền nữa!"
Quan trọng nhất là, Tần Mạt nói: "Phương Triệt, nếu cậu không thả tôi xuống, tôi tình nguyện tàn phế!"
Môi Phương Triệt nhếch lên, thả Tần Mạt xuống cách cửa ký túc xá nữ hơn mười thước, dù là như vậy, cũng có một ít người dậy sớm thấy hắn ôm Tần Mạt. May mà hai người không phải những người để ý cái nhìn của người khác, trực tiếp coi thường những người bình luận, Phương Triệt cẩn thận đỡ Tần Mạt đi đến cửa lớn.
Dì Trần ngoài cười nhưng trong không cười ngăn cản hai người, đánh giá Phương Triệt trên dưới rồi nói: "Cậu học trò này, ký túc xá nữ cấm nam sinh vào."
Phương Triệt lại lộ ra biểu tình thành khẩn, khiêm tốn nhã nhặn mà nói: "Dì Trần, chân Tần Mạt bị thương, đi đứng khó khăn. Phòng em ấy lại ở tầng năm, một mình đi còn khó hơn. Nhà em là nhà hàng xóm của Tần Mạt, các trưởng bối yêu cầu em ở trường phải chăm sóc em ấy thật tốt, dì xem có thể châm chước một chút hay không, để em đưa em ấy về phòng."
Sắc mặt dì Trần hơi giãn ra, diện mạo Phương Triệt tuấn tú sáng sủa, thiếu niên như hắn, thành khẩn khiêm tốn nhã nhặn nói chuyện lại rõng, đúng là khiến người ta không cự tuyệt.
"Là vậy à." Dì Trần do dự một chút, có chút hoài nghi nói, "Sáng sớm tinh mơ các em đi từ đâu đến đây?"
Phương Triệt lại rất kiên nhẫn tinh tế cẩn thận đáp: "Chúng em đi đọc sách ở Thấu Phong đình buổi sáng, Tần Mạt không cẩn thận bị trật chân. Vừa rồi bác sĩ Chu còn đưa cho em ấy giấy khám, dì nhìn xem." Hắn nó xong liền lấy giấy khám từ trong túi thuốc của Tần Mạt đưa cho dì Trần.
Dì Trần cẩn thận xem quá, gương mặt cuối cùng lộ ra nụ cười, nhìn Phương Triệt bằng ánh mắt hiền hoà thân thiết, rất hiển nhiên, trong lòng bà đã sớm coi Phương Triệt là đứa trẻ ngoan.
"Vậy em đỡ bạn lên đi." Bà đưa giấy khám lại cho Phương Triệt, sau khi ghi lại tên Tần Mạt và Phương Triệt xong, còn mở cửa dẫn đường, cuối cùng còn dặn dò: "Khi lên lầu nhớ cẩn thận, đừng ở lại lâu, nhanh chóng xuống dưới!"
Phương Triệt gật đầu đáp lại, mãi cho đến khi hắn đỡ Tần Mạt đi lên tầng hai, Tần Mạt mới như nhìn thấy người quen, kinh ngạc nói: "Phương Triệt, cậu lại có vẻ mặt này, tôi vốn còn lo lắng người như cậu sẽ giao tiếp thế nào. Không ngờ cậu mạch lạc rõ ràng, đầu óc rất tốt nhỉ."
"Chỉ có cô mới là đần độn, tôi vốn rất thông minh." Vẻ mặt Phương Triệt lại lạnh xuống, cái miệng khi nói mê toàn gọi tên Tần Mạt kia lại không nói gì, "Cô chưa nghe nói qua cảnh giới tối cao gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ sao? Sở dĩ cô cảm thấy tôi nói chuyện có vấn đề, thật ra là vì của cô có vấn đề, tôi tạm nhường cô, cũng đành phải khiến bản thân oan ức."
Tần Mạt nghiêng đầu, cũng chỉ nhìn thấy vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt của Phương Triệt, giống như hắn quả nhiên vô cùng uất ức.
Thế là Tần Mạt giật mình, thì ra Phương Triệt mới là cao thủ tuyệt đỉnh mở to mắt nói dóc, độ dày da mặt của hắn, đã thoát khỏi phạm vi con người có thể lý giải rồi.
Phương Triệt ngẩng đầu lên, mắt híp lại, trong nháy mắt không thể giấu đi tâm tình phức tạp ở đáy lòng.
Sau khi lên tầng năm, hai người từ từ đi trên hành lang dài, có vài cô gái mặc quần áo không ngay ngắn mở cửa đi ra, vừa thấy Phương Triệt, đã sợ hãi quay vào trong, sau đó đóng cửa thật mạnh.
Tần Mạt nghẹn cười nói: "Phương Triệt, dì Trần phải cùng lên giám sát cậu mới được, xem đi, vừa rồi cậu nhìn thấy đã chiếm bao nhiêu tiện nghi rồi?"
Phương Triệt cúi đầu chớp mắt, thản nhiên nói: "Không cần dì ấy giám sát, có cô giám sát là đủ rồi."
"Tôi?" Tần Mạt cuối cùng không nhịn được cười nhẹ thành tiếng, nàng vốn muốn cười lớn, nhưng sợ làm phiền người khác, vẫn cố đè nén.
Nếu như để nàng giám sát Phương Triệt, thì ai đến giám sát nàng?
Nói ra, Tần Mạt mới là phần tử nguy hiểm nhất trong các nữ sinh ở đây.
Tuy hôm nay nàng mới nhận ra sự khác biệt rõ ràng giữa nam và nữ, cũng càng thêm hiểu tâm tư của các cô gái khác, nhưng nàng không dám cam đoan mình sẽ tiếp tục kiên trì được đến mức nào. Chưa động tâm cũng là vì chưa gặp được người chân chính như thế mà thôi, nếu thực sự có một nữ tử như thế, hoàn toàn khiến tim Tần Mạt đập rộn lên, bùng cháy tất cả nhiệt tình của mình, vậy thì, nàng có thể khắc chế để mình không đến gần sao?
Nàng chỉ dám cam đoan mình không chơi đùa nữa, nhưng nàng không dám cam đoan mình sẽ không động tâm.
Nếu như trò chơi vờn hoa bắt bướm là một loại trái khuấy, vậy thì, nếu như nàng trước sau không thay đổi được?
Tất cả tương lai Tần Mạt không thể dự liệu. Có lẽ có một ngày nàng sẽ nắm tay một người con gái đi đến tận cuối chân trời, bù đắp những tiếc nuối thâm tình kiếp này kiếp trước; có lẽ sau đó nàng vẫn chỉ có một mình, sự nghiệp là quan trọng, cô độc sống quãng đời còn lại; có lẽ, nàng sẽ quên hết mọi người, quên mất kiếp trước, dưới sự gặm nhấm của thời gian đi đến cuộc sống mà tất cả các nữ nhân bình thường đều phải trải qua.
Gió thu sớm mang theo hơi lạnh, bụng mơ hồ đau đớn cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng lúc này. Phương Triệt bên cạnh hơi thở nhẹ, lại nhớ đến cây hồng cao cao có quả rơi xuống kia, khiến trong nháy mắt Tần Mạt lại hốt hoảng.
Mãi cho đến rất nhiều năm về sau, thỉnh thoảng nhớ lại khoảng thời gian suy nghĩ buông thả này, Tần Mạt mới hiểu, cái gì gọi là không thể dự liệu được.
Cửa phòng bị người ở trong mở ra, mà Vương Tử Dục. Nàng thấy Tần Mạt bên cạnh Phương Triệt, trong mắt hiện lên một tia phức tạp khó hiểu. Sau đó nàng nheo mắt lại, nhếch môi mỉm cười: "Mạt Mạt, sao cậu không gọi mình?"
Tần Mạt nhẹ chau mày, bỗng vươn tay đến chỗ Vương Tử Dục, bắt cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, cười khẽ nói: "Mình sợ cậu ngủ không đủ, cố ý không gọi cậu."
"Mạt Mạt?" Phía sau Vương Tử Dục lại vang lên tiếng ngái ngủ của Trần Yến San, "Cậu đi đâu?"
"Tới nơi rồi." Tần Mạt quay đầu lại đối mặt với Phương Triệt, ra hiệu với hắn, "Đần độn, cậu còn không đi?"
Khi Phương Triệt thấy Vương Tử Dục, sắc mặt vốn có chút kỳ quái lặng lẽ. Giờ phút này nghe Tần Mạt nói như vậy, hắn cười một cái, sau đó khẽ gật đầu, buông tay đỡ Tần Mạt ra, không nói một lời, xoay người rời đi.
Vương Tử Dục đỡ lấy Tần Mạt, sắc mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng, nàng lườm cái chân bị thương của Tần Mạt, nhíu mày hỏi: "Sao thế?"
"Bị trẹo, không sao." Tần Mạt ngồi lại trên giường, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay Vương Tử Dục, "Bận thì cậu đi đi, hôm nay mình xin nghỉ. Đúng rồi, giúp mình nộp đơn xin nghỉ cho thầy giáo." Nàng nói xong lấy đơn bệnh của Chu Hân viết ra.
Vương Tử Dục gật đầu cầm lấy, run rẩy trong khoảnh khắc, rồi bỗng cúi người đến bên tai Tần Mạt, nhẹ nhàng hỏi: "Người vừa rồi, là bạn trai cậu?" Khi nàng nói chuyện nhẹ thở, như lan như hương, đôi môi mềm mại không biết là có ý hay là vô tình, lại như lông vũạm qua vành tai Tần Mạt, khiến mặt nàng đỏ ửng.
Tần Mạt rung động trong lòng, bỗng nâng tay chạm vào cái cổ thon dài xinh xắn của Vương Tử Dục, ngược lại còn áp vào bên tai nàng, gần như nỉ non hỏi lại: "Đúng thì sao? Không đúng thì sao?" Âm cuối uyển chuyển, gương mặt Tần Mạt hơi nghiêng, đôi môi lại xẹt qua mặt Vương Tử Dục.
"Nếu như đúng… cậu sẽ rất nguy hiểm." Vương Tử Dục lộ ra vẻ lạnh lùng mị hoặc trong tiếng nói nhỏ, "Nếu như không đúng, cậu càng nguy hiểm..."
Trong lòng Tần Mạt như có trăng lạnh, mang theo dây đàn, sau đó nhẹ nhàng bị kích thích.
Nàng tự nói dưới đáy lòng: "Là cậu muốn trêu chọc tôi trước, là cậu tự nhảy vào trước, chớ có trách tôi."
Tay kia của Tần Mạt bỗng nâng lên, lòng bàn tay như tơ khẽ vuốt qua đôi môi Vương Tử Dục.
"Cậu..."
Vương Tử Dục bỗng lui về phía sau, sắc mặt trầm xuống.
Khóe mắt Tần Mạt ngước lên, cằm ngẩng cai, một tay nàng tự nhiên thu về, sau đó chống lên giường, thân thể nửa nghiêng, tư thái này, thật là nói không ra phong lưu thanh thản.
Mi mắt Vương Tử Dục rủ xuống, vừa cất tờ giấy khám của Tần Mạt đi, bước chân đã di chuyển, duyên dáng ra khỏi phòng ngủ.
Tần Mạt nhìn theo nàng rời đi, bỗng mím môi cười.
"Mạt Mạt!" Trần Yến San vừa mới tắm rửa xong, nàng vỗ gương mặt ướtước của mình, nhảy cà tưng ngồi vào bên cạnh Tần Mạt, nghiêng đầu hỏi nàng, "Các cậu vừa làm gì đấy?"
"Thì thầm." Tần Mạt nháy mắt mấy cái với Trần Yến San, cười đến thập phần thần bí.
"Có cái gì mà thì thầm?" Mắt Trần Yến San trợn to.
Tần Mạt đưa tay vỗ lên trán nàng, cười mắng: "Thật là đần độn! Đã là thì thầm, sao có thể tùy tiện nói ra?"
"A..." Trần Yến San ôm trán, mặt đầy oan ức, "Mạt Mạt cậu thật xấu!"
Một tay Tần Mạt ôm bụng, thân thể run rẩy. Tiếng cười khoan khoái bật ra từ trong cổ họng nàng.
"Vừa rồi mình nhìn thấy Phương Triệt?" Trần Yến San nghi hoặc, "Mạt Mạt, vừa rồi Phương Triệt ở ngoài à?"
Tần Mạt cười gật đầu nói: "Đúng vậy, xem ra ánh mắt San San của chúng ta thật không tệ nhỉ."
Trần Yến San bĩu môi, mất hứng nói, "Mạt Mạt, sao Phương Triệt không hồi âm cho mình? Cuối cùng cậu đưa cho anh ấy chưa? Còn nữa, vừa rồi không phải anh ấy đến cửa phòng chúng mình à, sau cậu không gọi mình ra?"
Tần Mạt ngẩn người, trong giây lát nhớ lại chuyện thư tình, nhất thời cũng không biết đáp thế nào.
Phương Triệt không đáp lại, cũng không hỏi thăm, tự nhiên là không đồng ý. Chuyện cự tuyệt tình yêu này, đương nhiên là dùng im lặng và uyển chuyển để đáp lại. Cho nên bẵng đi một thời gian, Tần Mạt hoàn toàn quên việc này, mà theo nàng thấy, cô bé này dâng trào quyết tâm, còn Phương Triệt thì tỏ vẻ trầm mặc, nàng cũng không muốn tiếp tục để ý.
Nàng tuyệt đối không nghĩ đến, thời gian dài như vậy, Trần Yến San vẫn còn nhớ chuyện thư tình, còn đang chờ Phương Triệt có câu trả lời thuyết phục.
"Mạt Mạt?" Đôi mắt đen láy của Trần Yến San nhìn chằm chằm Tần Mạt, trong đôi mắt phản chiếu hình Tần Mạt, là vô cùng mong đợi.
Tần Mạt hóa thành hư ảo dưới đôi mắt này, môi nàng cong cong, lại cong cong, cuối cùng thì phun ra một câu tối nghĩa: "Cậu ta chẳng nói gì cả, mình... Ngày mai sẽ giúp cậu hẹn cậu ta, để cậu ta giáp mặt nói cho cậu."
Mắt Trần Yến San sáng ngời rồi lại ảm đạm trong nháy mắt, khóe mắt bắt đầu ướt át, nàng nghẹn ngào hít hít cái mũi: "Mạt Mạt, cậu đồng ý với mình lâu như thế. Cậu vẫn không hỏi sao? Có phải cậu... Cho nên..."
Tần Mạt cười miễn cưỡng, an ủi: "Cậu ta là người bí ẩn, rất ít khi chủ động nói cái gì, mình thấy cậu ta không lên tiếng, cho nên mới không hỏi. Ừ… ngày mai mình nhất định sẽ gọi cậu ta giáp mặt nói với cậu."
Trong lòng nàng mơ hồ có chút hối hận, chuyện này liên quan đến tình cảm, nàng vốn không nên nhúng tay vào. Kết nhầm uyên ương, từ xưa vẫn là một lỗi lầm lớn. Trần Yến San và Phương Triệt nếu như tất cả có thể đều vui vẻ thì không sao, nếu như bọn họ không thể đến cùng nhau, vậy thì ai sẽ bị tổn thương, Tần Mạt lại cảm thấy áy náy.
"San San
"Mình đi học đây!" Trần Yến San quay đầu, kéo Lữ Lâm và Vũ Hồng chạy ra ngoài cửa.
Khương Phượng kéo tay Trần Song Song, khẽ hừ, hai người đi qua Tần Mạt, cũng ra cửa.
Cho đến khi trong phòng ngủ chỉ còn lại mình Tần Mạt, nàng mới khập khiễng cẩn thận đóng cửa phòng lại, sau đó tìm quần áo tắm rửa.
May mà hôm nay nàng mặc quần bò, cho nên ngoài quần không có vết gì. Nàng không muốn để nhiều người biết rõ việc này, nàng đỡ xấu hổ hơn.
Chờ khi thu dọn xong, Tần Mạt nằm lên giường nghỉ ngơi. Bụng nàng lại đau, nhưng so với lúc trước thì đỡ hơn nhiều, nàng đắp chăn lại, nghĩ ngợi linh tinh một lúc, sau đầu lại bối rối, người lại mơ hồ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, một trận đập cửa dồn dập đưa nàng tỉnh lại.
Tần Mạt ôm ngực ngồi dậy từ trên giường, tiếng đập cửa ngày càng nhanh, càng khiến nàng inh tai nhức óc, vội vàng hô to: "Đừng gõ nữa!"
Tiếng đập cửa tạm dừng.
Còn mang theo vài phần oán hận bị người ta quấy rầy, Tần Mạt mơ mơ màng màng nhấc chân đi đến cạnh cửa, sau đó mở cửa ra, nói nhỏ: "Gì mà gấp như thế, thật không có phép tắc!"
Đang nói, cho đến khi Tần Mạt thu giọng nói lại, mới ngẩng đầu nhìn rõ người đứng ngoài cửa là Phương Triệt. Gương mặt hắn như còn sót lại nôn nóng và kinh ngạc, khi Tần Mạt vừa thấy, cũng
Phương Triệt thở phào một hơi, cánh tay ôm lấy hai vai Tần Mạt, đưa nàng vào trong phòng ngủ.
"Còn có thể dạy dỗ người khác, xem ra tinh thần cô cũng không tệ." Trong giọng nói Phương Triệt lộ ra vài phần cười nhạo, hắn đỡ Tần Mạt ngồi xuống giường, sau đó mới đặt món đồ trong tay lên mặt đất. Đó là một hộp giấy chuyển phát nhanh hình chữ nhật, và một chiếc cặp lồng.
"Cậu..." Đau đớn trong đầu Tần Mạt vẫn chưa tan, người lại đờ đẫn hơn bình thường, "Tại sao lại đến?"
Phương Triệt thấy dáng vẻ ngốc nga ngốc nghếch của nàng, nhịn không được liền đưa tay lên trán nàng.
"Cậu định làm gì?" Tần Mạt ngồi mềm nhũn trên giường, người lại nghiêng vào bên trong. Nàng thấy người đến là Phương Triệt, oán khí tự nhiên tiêu tan, đáy lòng mang theo vài phần an tâm, cơn buồn ngủ lại dâng lên.
Phương Triệt vội vàng ngồi xuống bên cạnh Tần Mạt, kéo cả thân thể nàng lại, giúp nàng tìm được một cái vị trí thoải mái để nàng dựa vào.
"Làm sao lại mệt rã rời như thế? Hay là bị cảm?" Phương Triệt lo lắng nói nhỏ, trong lời nói có dịu dàng vô hạn mà chính hắn cũng không phát hiện ra. Tay hắn lại đặt lên trán Tần Mạt, trong lúc vô tình, cảm xúc ấm áp mềm mại kia khiến lòng bàn tay hắn lưu luyến, khẽ vuốt qua lại, chậm chạp không chịu rời đi.
"Đêm qua không ngủ ngon, tự nhiên mệt mỏi." Tần Mạt mơ hồ nói, cảm thấy không tự nhiên, “Tôi muốn đi ngủ, ưm, tránh ra tránh ra5; tôi ngủ..."
Phương Triệt thở dài một tiếng, khẽ vuốt mái tóc mềm mại của nàng, dịu dàng dỗ dành nói: "Mạt Mạt nghe lời, ăn gì trước đã, ấm bụng rồi ngủ tiếp, nếu đói bụng mà đi ngủ, sẽ rất khó chịu."
Tần Mạt đẩy hắn ra, sốt ruột lầm bầm: "Đừng phiền nữa!"
/190
|