Thì ra hậu tự của Tương Diêu thời niên thiếu là như thế...
Những con Yêu khác chỉ bị xích bằng một sợi xích sắt đen, chỉ có gã bị xích bằng ba mươi hai sợi, vừa nhìn đã biết người này cực kỳ nguy hiểm.
Lưu Song không dám chỉ nhìn khuôn mặt non nớt của gã mà khinh thường, hỏi: “Tiền bối là Dạ Mộ Lạc?”
Thiếu niên kia lười biếng ngẩng đầu nhìn nàng, nhỏ giọng cười khẽ: “Dạ Mộ Lạc?”
“Tiền bối không phải sao?” Vậy vì sao lại ở tầng ba lăm?
Thiếu niên giật giật cổ tay bị khóa chặt, nở nụ cười trong sáng, nói: “Tên ta không phải Dạ Mộ Lạc, thật khó nghe, ta tên Dạ Lê. Còn ngươi, ngươi tên là gì, ta chưa bao giờ thấy ngươi ở tháp Trấn Yêu.”
“Lưu Song, ta tên Lưu Song.” Lưu Song không nói họ của mình, cẩn thận hành động. Mặc dù thiếu niên trước mắt sắc mặt có vẻ tái nhợt trẻ con, nhưng gã rõ ràng là Dạ Ma La, chẳng qua không thích người khác gọi tên của mình.
Thiếu niên tỏ ra rất vui vẻ, nghiêng đầu hỏi nàng: “Ai cũng không dám tới đây, sao ngươi lại đến?”
Lưu Song nói: “Muốn đến thỉnh giáo tiền bối một chuyện.”
Thiếu niên ngắt lời nàng: “Dạ Lê.”
“Dạ Lê.” Lưu Song biết nghe lời, “Ngài có biết linh mạch Thượng cổ thứ năm hiện đang ở đâu không?”
Gã cong cong mắt, một đôi đồng tử bạc sáng rọi rạng rỡ, có chút buồn rầu nói: “Làm sao bây giờ, linh mạch thứ năm? Ta đã ngủ rất lâu nên quên mất rồi.”
Lưu Song khoanh chân ngồi xuống, biết rõ gã rất có thể đang nói dối, vẫn vui vẻ nói: “Vậy ta sẽ chờ ngài nhớ ra.” Nàng cũng không nghĩ có thể hỏi được linh mạch ở đâu ngay tức thì.
Dạ Lê gật gật đầu, chân thành nói: “Ta bị nhốt ở đây lâu lắm rồi, lúc ngủ lúc tỉnh, thăng trầm nhân sinh đều đã trải qua, ký ức dần dần cũng trở nên mơ hồ, nếu ta nhớ ra, nhất định sẽ nói cho ngươi.”
Lưu Song tin gã mới là lạ.
Nàng có ký ức của kiếp trước, nhớ rõ mình từng ngốc nghếch bị Túc Luân đại nhân lừa quay mòng mòng như thế nào. Yêu vật phần lớn rất thông minh và xảo quyệt, lời trong miệng bọn họ, chỉ tin được ba phần là nhiều.
Lưu Song không muốn lãng phí thời gian ở tháp Trấn yêu, nhắm mắt tu luyện.
Dạ Lê nhìn nàng một cái, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Lưu Song không hề hay biết, Yêu vật trong tháp Trấn Yêu đang ríu rít ầm ĩ. Bọn chúng đã bị nhốt ở nơi này vạn năm, luôn tìm một con đường để sinh tồn.
Mặc dù bị xích sắt xích lại, bị áp chế trong trận pháp Thượng cổ của tháp Trấn Yêu, không thể bước ra khỏi một bước, nhưng chúng vẫn có thể bí mật liên lạc với nhau, không một chiến binh Tiên tộc canh giữ nào biết.
Thế là bọn chúng bắt đầu bàn tàn.
“Nàng ta thật sự đến chỗ ở của Dạ Mộ Lạc.”
“Dạ Mộ Lạc sẽ đối xử với nàng ta sao đây? Yêu xà nhất tộc bọn họ đã không thấy nữ tử thì thôi, còn là một nữ tử xinh đẹp như vậy.”
“Dạ Mộ Lạc đã ở đây mấy vạn năm, e rằng sẽ không dễ dàng buông tha nàng ta, không biết nàng ta có thể sống sót mà ra khỏi tháp Trấn Yêu hay không.”
Chúng Yêu càng nói cùng hưng phấn.
Sống trong tháp vốn chán muốn chết, Lưu Song đến giống như một khối đá ném xuống hồ, tạo ra muôn vàn gợn sóng, khiến Yêu quái trong tháp Trấn Yêu phải sôi sục.
Lúc này, một giọng cười lười biếng vang lên: “Các ngươi rất tò mò sao?”
“Dĩ nhiên tò mò.” Một con hoa Yêu trả lời xong mới nhận ra có gì đó không đúng.
Có kẻ sắc mặt chậm rãi tái nhợt: “Dạ... Dạ đại nhân.”
Dạ Lê nói: “Cứ nói tiếp đi, không cần quan tâm đến ta.”
Nhưng không ai dám hé răng, bọn họ mơ hồ nghi hoặc. Lúc các Yêu quái bí mật liên lạc với nhau, không ai dám làm phiền đến Dạ Mộ Lạc vì bình thường gã không nói lời nào. Hôm nay chỉ một câu thì thầm đã khiến mọi người đổ mồ hôi lạnh ào ạt.
Mọi người lúc này mới ý thức được, tuy rằng gã đã hoàn toàn mất đi Yêu lực, ở trong tháp Trấn Yêu cũng không thể tu luyện, nhưng một Thượng cổ đại Yêu, sống lâu cùng trời đất, chỉ cần pháp thân còn ở đó thì vẫn có thể làm rất nhiều chuyện.
Huồng hồ gì gã vẫn còn một đôi mắt bạc.
Trước đây tất cả các Tiên tộc đều muốn phá hủy đôi mắt của gã, gã chỉ mỉm cười kêu lên đau đơn, nhưng dù dùng cách nào cũng không thể phá hủy pháp thân của gã, cũng không thể phá hủy đôi đồng tử bạc đó.
Vạn năm qua, phần lớn thời gian Dạ Mộ Lạc đều ngủ say, hôm nay tỉnh dậy, vậy mà còn hứng thú nghe bọn chúng nói chuyện phiếm. Gã nói không cần quan tâm gã, nhưng các Yêu quái đều như tượng tạc! Chẳng kẻ nào dám không kiêng dè gì mà bàn luận. Bọn chúng luôn nhớ rõ, một trăm năm đầu khi bị nhốt ở tháp Trấn Yêu, có một con Yêu cảm thấy Dạ Mộ Lạc dường như đã vô dụng nên đã cố ý làm nhục gã trong tháp.
Dạ Mộ Lạc vẫn luôn không có phản ứng gì, về sau không hiểu vì sao, con Yêu kia toàn thân thối rữa, hóa thành một bãi nước đặc.
Yêu xà nhất tộc, lòng dạ rất hẹp.
Dạ Mộ Lạc ngủ say rất lâu, trong tháp vẫn luôn bình an vô sự, mọi người đều cho rằng gã vẫn còn đang ngủ, không ngờ gã đã tỉnh. Uy phong của Thượng cổ đại Yêu vẫn còn ở đó, tháp Trấn Yêu nhất thời an an tĩnh tĩnh.
Chỉ có giọng nói có vài phần lạnh nhạt của thiếu niên vang lên: “Nhàm chán.”
*
Lưu Song hồn nhiên không biết các yêu quá trong tháp Trấn Yêu như sóng ngầm mãnh liệt, nàng tu luyện hai ngày, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với Dạ Lê.
Gã tâm trạng rất tốt, lúc nàng tu luyện cũng không quấy rầy nàng, thậm chí còn lên tiếng chỉ dạy.
“Linh lực dâng trào, lưu chuyển khắp cơ thể, giữ lại cái tinh hoa nhất, chỉ tốn một nửa công sức mà có thể đạt được hiệu quả gấp đôi.”
Làm theo cách của gã, quả nhiên tốc độ tu luyện nhanh hơn.
Sau khi làm quen với nàng, gã thỉnh thoảng sẽ hỏi nàng một vài vấn đề, tỷ như: “Trên người của ngươi sao lại dính máu của Yêu vật?”
Câu hỏi này khó hiểu đến mức Lưu Song không khỏi ngửi lấy tay áo mình, ngoại trừ mùi hương hoa hải đường nhàn nhạt trên tay áo, không còn mùi nào khác.
Dạ Lê buồn cười: “Chỉ là trước đó bị dính mà thôi, ngươi ngửi không thấy đâu. Có thể nói cho ta biết là máu của ai không? Ngươi cũng thích giết Yêu sao?”
Lưu Song lắc đầu: “Có lẽ... là máu của một vị đồng minh.”
Nàng cẩn thận nhớ lại, Yêu nàng từng tiếp xúc, ngoại trừ xích mãng, chỉ có Yến Triều Sinh.
Xích mãng không phải bị nàng giết chết, chắc chắn trên người không phải máu của nó. Yến Triều Sinh từng bị thương ở mộ Quỷ Vương, có lẽ là khi đó đã bị dính máu của hắn.
“Đồng minh à.” Dạ Lê chớp chớp mắt, “Lần đầu tiên ta nghe có Tiên tộc coi Yêu là đồng minh.”
“Vậy còn ngài?” Lưu Song chỉ vào hai mắt của mình, “Tại sao đôi mắt của ngài lại màu bạc?”
Nàng từng đọc “Thượng cổ sơn hải chí” và “Dị thú truyện“. Đồng tử của Yêu vật phần lớn màu nâu, đen, hoặc màu đỏ máu tội nghiệt ngập trường.
Đồng tử màu bạc thoạt nhìn sạch sẽ thánh khiết như dòng suối, giống với chư Thần Thượng cổ, trong tròng mắt có một tầng ánh vàng nhàn nhạt.
Đồng tử bạc ở Yêu tộc, hẳn cũng cực kỳ tôn quý.
Dạ Lê nói: “Huyết mạch của đế vương Thượng cổ Yêu tộc, đồng tử màu bạc.”
“Ngài là hậu tự của đế vương?”
“Ta không phải, chẳng qua gặp được cơ duyên, nhận được ân huệ của quân vương.” Dạ Lê liếc nhìn nàng một cái, mỉm cười nói, “Hậu tự của Thượng cổ Yêu tộc... đã đoạn tuyệt rồi.”
Lưu Song cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nàng nhớ rõ lúc mình tỉnh lại trong thân thể nguyên chủ, bị phạt đi đầm Cửu Tư, trong bóng đêm nhìn thấy Yến Triều Sinh.
Lúc đó đồng tử của hắn hình như ánh lên màu bạc, nhưng sau đó nhìn lại, đồng tử lại là màu đen. Nàng không biết mình có nhớ nhầm hay không.
“Đồng tử bạc, có thể che giấu được không?”
Dạ Lê sửng sốt, ánh mắt chuyển động, chém đinh chặt sắt cười nói: “Không thể.” Ngoại trừ người đó.
Lưu Song thở phào một hơn, xem ra ngày ấy có lẽ nàng đã nhìn nhầm, Yến Triều Sinh chắc đã dùng thật pháp gì đó để tìm vật trong bóng đêm. Nếu Yến Triều Sinh là hậu tự của đế quân Thượng cổ, thì kiếp trước nàng đã phát hiện ra rồi. Sử sách cũng nói, Tương Diêu chưa từng cưới vợ, cũng chưa từng có con.
Hai người sống an ổn qua mấy ngày nữa.
Lưu Song thầm tính toán, đã qua một tháng rồi, chuyện về linh mạch thứ năm vẫn chưa hỏi được.
Lúc Dạ Lê tỉnh lại, gã rất an tĩnh, lúc ngủ thì cúi đầu, tóc đen như mực rũ xuống, lơ lửng ở không trung, trông đáng thương không chịu nổi.
Gã vô tình nhớ đến chút chuyện, dặn dò nàng: “Đừng đến tầng ba mươi hai, chỗ đó có một con dâm Yêu. Chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt của nó, nó có thể chuốc ngươi Tình Hoa độc.”
“Tầng ba mươi tư cũng đừng đi, có một con yêu quái biết đọc tâm, nhất định sẽ gạt ngươi.”
“Còn có tầng mười chính, có một con Yêu thích xé nội tạng của mình, sẽ dọa ngươi sợ.”
Lúc gã nói, nàng ghi nhớ trong lòng, ngoan ngoãn gật đầu. Dạ Mộ Lạc vô cùng vừa ý.
Qua vài ngày, tâm tình của gã có vẻ rất tốt, lúc sáng sớm, nói: “Lâu rồi ta không thấy bên ngoài tháp có gì, ngươi có thể hái cho ta một đóa hoa không?”
Đôi đồng tử bạc của gã như dòng suối trong vắt, xiềng xiéch xuyên qua cơ thể gã, nơi nơi đều là lỗ máu, chút yêu cầu nho nhỏ này cũng không ảnh hưởng tới toàn cục, Lưu Song liền đồng ý.
“Được, ngài chờ một chút.”
Nàng phong ấn ngũ quan, xuống tháp, không rời khỏi tháp Trấn Yêu, thi triển pháp thuật hai được vài bông hoa nở vào giờ Thìn.
Giờ phút này ngoài tháp Trấn Yêu, trời đổ một trận mưa, tí tách tí tách.
Lưu Song ôm đóa hoa đẩy cửa tiến vào tầng ba lăm, đưa đó hoa vừa nở lúc sáng cho gã xem: “Ta vừa hái chúng đó.”
Dạ Lê cười gật đầu, trong mắt mang theo tia sáng nhỏ vụn, nhỏ giọng nói: “Đa ta, ta thật sự thích ngươi, đáng tiếc...”
Đóa hoa trong tay Lưu Song hóa thành bột mịn, hòa vào đôi mắt bạc của gã. Ngay sau đó, Lưu Song cảm thấy thức hải đau đớn, dường như có thứ gì đó muốn lột bỏ cơ thể nàng. Dạ Mộ Lạc muốn đoạt xá thân thể của nàng. Cuối cùng nàng cũng chứng kiến được sự đáng sợ của Dạ Mộ Lạc, gã mượn sức mạnh của vài bông hoa đang nở rộ, dung hợp chúng vào đôi mắt bạc của mình, cho phép gã đoạt xá thân thể người khác rời khỏi tháp Trấn Yêu.
Trước giờ nàng chưa từng dám tới gần gã, giờ phút này, thân thể lại không kiểm soát được, bay về phía gã dưới ánh mắt chăm chú của đôi đồng tử bạc kia.
Thiếu niên mỉm cười, vô tội nghiêng đầu nhìn nàng.
Nàng cắn răng chống cự nhưng vô cùng khó khăn. Nàng không tự chủ được mà bay đến trước mặt gã, nhìn thẳng vào gã.
“Đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ đau lòng đó.” Dạ Lê khẽ cười nói, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên má nàng, “Đừng sợ, không đau.”
Ánh mắt Lưu Song dần dần mơ hồ, Dạ Lê thích ý duỗi tứ chi, Lưu Song sắp đến gần lòng ngực gã, gã sắp đoạt xá thân thể của nàng rời khỏi tháp Trấn Yêu.
Bất chợt, thiếu nữ bị điều khiến giơ tay tát vào mặt gã.
Mặt của Dạ Mộ Lạc bị lệch sang một bên, thiếu nữ xoay người đáp xuống đất.
Nàng ngẩng đầu nhìn gã, Dạ Mộ Lạc không thể tin, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng: “Phục Hi ấn?” Đó là Thượng cổ Thần khí, từng là tỉ ấn của quân chủ gã.
Lưu Song tưởng rằng suýt chút nữa đã bị đoạt xá, tức giận đến nghiến răng, nói: “Quên nói với ngươi, ta tên Lưu Song, Xích Thủy Lưu Song.”
“Hậu tự của Xích Thủy nhất tộc.” Dạ Lê lạnh lùng nói, “Khó trách.”
“Tiền bối không giả vờ nữa sao?”
Dạ Lê cười nói: “Không, ngươi nói sai rồi, sự thân thiện ta đối với ngươi, hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng. Dù trước giờ ta vẫn luôn muốn một cơ thể, nhưng ta không thể làm tổn thương ngươi.”
“Như vậy bây giờ tiền bối còn muốn không?”
“Muốn.” Dạ Lệ nhẹ giọng nói, gã cụp xuống đôi mắt bạc, khóe miệng giương lên, “Ngươi có chuẩn bị mà đến, dĩ nhiên ta không thể đoạt xá. Như có một số việc, dù ta có bị nhốt, vẫn có thể làm được.”
Lưu Song có dự cảm xấu.
Dạ Lê vẻ mặt mỹ lệ liếm môi: “Không phải ta từng nói với ngươi, tầng ba mươi hai, có một con hoa Yêu say tình sao?”
Trong bóng đêm, đôi mắt trong vắt như suối của gã toát ra vẻ yêu dị.
Lưu Song lui về phía sau một bước, cảm thấy thân thể của mình có chút không ổn.
Dạ Lê nói: “Nếu Xích Thủy tiểu tử đã đưa nữ nhi tới đây, vậy thì ta phải thưởng thức một lúc. Một tên nhóc Tiên tộc ra vẻ đạo mạo, đúng là quá coi thường Thượng cổ Yêu tộc.”
Lưu Song quay đầu định chạy về phía cảnh cửa, nhưng chưa tới cửa thì hai chân đã mềm nhũn, một luồng hơi nóng lập tức xâm chiếm khắp cơ thể.
Một cái đuôi dài sặc sỡ màu bạc lười nhác quấn lấy eo nàng, kéo nàng trở lại.
Thiếu niên vốn dĩ trông gầy yếu vô hại, nửa thân dưới đã hóa thành đuôi rắn. Phần thân trên của gã vẫn là thân người, giống như Tất Tuần ngày trước.
Tình Hoa độc làn khắp cơ thể Lưu Song, đám Yêu yên ổn mấy vạn năm, dưới sự áp chế của Dạ Mộ Lạc, các yêu quái đều im lặng không một tiếng động, giấu tài, vậy cho nên dù là Xích Thủy Xung, cũng xem thường đám Yêu quái sống từ thời Thượng cổ đến giờ này.
Mà quên mất lúc bọn chúng từng ở thời điểm Bát Hoang chưa thành, ai nấy đều có khả năng thông thiên triệt địa.
Đuôi rắn siết chặt hông của thiếu nữ, từng chút cởi bỏ y phục của nàng.
Thần lực của Phục Hi ấn có thể bảo hộ thân thể của nàng, bảo hộ linh hồn của nàng, nhưng không chống lại được Tình Hoa độc.
Đừng nói là Lưu Song, dù hôm nay có cả Xích Thủy Xung tới, cũng không thể phá giải cục diện.
Lưu Song cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng ý thức dần dần mất đi, y phục tuôitj xuống, bên tai có người lạnh lùng than thở: “Thật khờ khạo, chống cự thì được cái gì?”
Gương mặt thiếu nữ ửng hồng, đuôi mắt nhợt nhạt sắc hoa đào, nàng bất lực bị gã quấn lấy vòng eo, bả vai trắng nõn như ngọc.
Đôi mắt bạc của Dạ Mộ Lạc càng sâu, Yêu tính trong cơ thể thức tỉnh từng chút một, không thể không thừa nhận, Tiên tử này của Xích Thủy nhất tộc đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc khó có được, dù là ở Thượng cổ, thời đại hoa thơm cỏ lạ khoe sắc, nàng cũng không mảy may thua kém.
Dù không thể đoạt xá cơ thể này, nhưng có thể thưởng thức cẩn thận một phe, cũng không tính là thiệt thòi.
Chỉ là không biết nếu gã dùng nguyên thân, nàng có chịu nổi không.
Trên người nàng chỉ còn chiếc yếm màu hồng củ sen cuối cùng. Lúc Dạ Mộ Lạc đang chờ cởi ra, tháp Trấn Yêu đột nhiên ầm ĩ lên, vụ Yêu* nói: “Dạ Mộ Lạc đại nhân, có người... không, có Yêu xông vào tháp Trấn Yêu.”
*vụ Yêu: yêu quái sương mù.
Dạ Mộ Lạc: “Ồ?”
Vụ Yêu có thể cảm nhận được tứ phía: “Tiên tộc đang ngăn cản hắn, nhưng không thể ngăn được.” Vụ Yêu kinh hãi nói: “Hắn...”
Dạ Mộ Lạc ngắt lời, lạnh lùng hỏi: “Bây giờ hắn đang ở đâu?”
“Đang lên trên, vẫn còn đang đi lên... Đang ở tầng ba mươi hai của tháp Trấn Yêu.”
Dạ Mộ Lạc thở dài: “Thật là đáng tiếc.”
Quả nhiên, ngay sau đó, ngoài tầng ba lắm, xuất hiện một quái vật khổng lồ.
Nó gần như che hết ánh sáng mặt trời. Con rắn đen cao chót vót, dài mấy trượng, Yêu thân của nó rất quái dị, hai bên má có vây, hàm răng sắc bén, một đôi đồng tử rắn, lạnh lẽo hơn của Dạ Mộ Lạc.
Dạ Mộ Lạc cười như không cười mà nhìn hắn: “Ngài ở ngoài canh giữ nàng ta mấy ngày, bây giờ lại cường hóa nguyên thân xông vào, tháp Trấn Yêu dùng để nhốt Yêu, có khi vĩnh viễn không thể ra ngoài được. Điện hạ, rất là đau đó, ngài còn tỉnh táo không? Phần đại lễ Dạ mỗ dâng cho điện hạ này, nhất định điện hạ sẽ thích.”
Dứt lời, gã buông ra, Lưu Song từ không trung rơi xuống.
Chỉ thấy con rắn đen kia quấn lấy thiếu nữ, tình hình của hắn thật sự không ổn, thân người cưỡng ép hóa thành nguyên thân, dưới lớn vảy rắn, khắp nơi chảy máu. Đôi mắt rắn âm u, nó rít lên tê tê phun độc.
Dạ Lê nói: “Ta vẫn chưa động vào, ngài không cần vội vàng cùng ta thanh toán. Nhưng thật ra nàng ta...”
Dạ Lê tiếp tục: “Nàng ta có vẻ rất khó chịu đó, điện hạ, ngài xác định muốn làm ở chỗ này sao? Ta không ngại thưởng thức một phen đâu.”
Rắn đen ánh mắt lạnh lẽo như muốn đóng băng, không nói một lời, mang theo Lưu Song rời đi.
Dạ Lê nhìn nó, như suy tư gì: “Giận thành ra như vậy, còn kìm nén không chịu nói một lời, sợ sau này bị nàng nhận ra sao? Hậu tự của Tương Diêu, thời niên thiếu lại ngây thơ như thế ư?“.
-----------------HẾT CHƯƠNG 47-----------------
Những con Yêu khác chỉ bị xích bằng một sợi xích sắt đen, chỉ có gã bị xích bằng ba mươi hai sợi, vừa nhìn đã biết người này cực kỳ nguy hiểm.
Lưu Song không dám chỉ nhìn khuôn mặt non nớt của gã mà khinh thường, hỏi: “Tiền bối là Dạ Mộ Lạc?”
Thiếu niên kia lười biếng ngẩng đầu nhìn nàng, nhỏ giọng cười khẽ: “Dạ Mộ Lạc?”
“Tiền bối không phải sao?” Vậy vì sao lại ở tầng ba lăm?
Thiếu niên giật giật cổ tay bị khóa chặt, nở nụ cười trong sáng, nói: “Tên ta không phải Dạ Mộ Lạc, thật khó nghe, ta tên Dạ Lê. Còn ngươi, ngươi tên là gì, ta chưa bao giờ thấy ngươi ở tháp Trấn Yêu.”
“Lưu Song, ta tên Lưu Song.” Lưu Song không nói họ của mình, cẩn thận hành động. Mặc dù thiếu niên trước mắt sắc mặt có vẻ tái nhợt trẻ con, nhưng gã rõ ràng là Dạ Ma La, chẳng qua không thích người khác gọi tên của mình.
Thiếu niên tỏ ra rất vui vẻ, nghiêng đầu hỏi nàng: “Ai cũng không dám tới đây, sao ngươi lại đến?”
Lưu Song nói: “Muốn đến thỉnh giáo tiền bối một chuyện.”
Thiếu niên ngắt lời nàng: “Dạ Lê.”
“Dạ Lê.” Lưu Song biết nghe lời, “Ngài có biết linh mạch Thượng cổ thứ năm hiện đang ở đâu không?”
Gã cong cong mắt, một đôi đồng tử bạc sáng rọi rạng rỡ, có chút buồn rầu nói: “Làm sao bây giờ, linh mạch thứ năm? Ta đã ngủ rất lâu nên quên mất rồi.”
Lưu Song khoanh chân ngồi xuống, biết rõ gã rất có thể đang nói dối, vẫn vui vẻ nói: “Vậy ta sẽ chờ ngài nhớ ra.” Nàng cũng không nghĩ có thể hỏi được linh mạch ở đâu ngay tức thì.
Dạ Lê gật gật đầu, chân thành nói: “Ta bị nhốt ở đây lâu lắm rồi, lúc ngủ lúc tỉnh, thăng trầm nhân sinh đều đã trải qua, ký ức dần dần cũng trở nên mơ hồ, nếu ta nhớ ra, nhất định sẽ nói cho ngươi.”
Lưu Song tin gã mới là lạ.
Nàng có ký ức của kiếp trước, nhớ rõ mình từng ngốc nghếch bị Túc Luân đại nhân lừa quay mòng mòng như thế nào. Yêu vật phần lớn rất thông minh và xảo quyệt, lời trong miệng bọn họ, chỉ tin được ba phần là nhiều.
Lưu Song không muốn lãng phí thời gian ở tháp Trấn yêu, nhắm mắt tu luyện.
Dạ Lê nhìn nàng một cái, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Lưu Song không hề hay biết, Yêu vật trong tháp Trấn Yêu đang ríu rít ầm ĩ. Bọn chúng đã bị nhốt ở nơi này vạn năm, luôn tìm một con đường để sinh tồn.
Mặc dù bị xích sắt xích lại, bị áp chế trong trận pháp Thượng cổ của tháp Trấn Yêu, không thể bước ra khỏi một bước, nhưng chúng vẫn có thể bí mật liên lạc với nhau, không một chiến binh Tiên tộc canh giữ nào biết.
Thế là bọn chúng bắt đầu bàn tàn.
“Nàng ta thật sự đến chỗ ở của Dạ Mộ Lạc.”
“Dạ Mộ Lạc sẽ đối xử với nàng ta sao đây? Yêu xà nhất tộc bọn họ đã không thấy nữ tử thì thôi, còn là một nữ tử xinh đẹp như vậy.”
“Dạ Mộ Lạc đã ở đây mấy vạn năm, e rằng sẽ không dễ dàng buông tha nàng ta, không biết nàng ta có thể sống sót mà ra khỏi tháp Trấn Yêu hay không.”
Chúng Yêu càng nói cùng hưng phấn.
Sống trong tháp vốn chán muốn chết, Lưu Song đến giống như một khối đá ném xuống hồ, tạo ra muôn vàn gợn sóng, khiến Yêu quái trong tháp Trấn Yêu phải sôi sục.
Lúc này, một giọng cười lười biếng vang lên: “Các ngươi rất tò mò sao?”
“Dĩ nhiên tò mò.” Một con hoa Yêu trả lời xong mới nhận ra có gì đó không đúng.
Có kẻ sắc mặt chậm rãi tái nhợt: “Dạ... Dạ đại nhân.”
Dạ Lê nói: “Cứ nói tiếp đi, không cần quan tâm đến ta.”
Nhưng không ai dám hé răng, bọn họ mơ hồ nghi hoặc. Lúc các Yêu quái bí mật liên lạc với nhau, không ai dám làm phiền đến Dạ Mộ Lạc vì bình thường gã không nói lời nào. Hôm nay chỉ một câu thì thầm đã khiến mọi người đổ mồ hôi lạnh ào ạt.
Mọi người lúc này mới ý thức được, tuy rằng gã đã hoàn toàn mất đi Yêu lực, ở trong tháp Trấn Yêu cũng không thể tu luyện, nhưng một Thượng cổ đại Yêu, sống lâu cùng trời đất, chỉ cần pháp thân còn ở đó thì vẫn có thể làm rất nhiều chuyện.
Huồng hồ gì gã vẫn còn một đôi mắt bạc.
Trước đây tất cả các Tiên tộc đều muốn phá hủy đôi mắt của gã, gã chỉ mỉm cười kêu lên đau đơn, nhưng dù dùng cách nào cũng không thể phá hủy pháp thân của gã, cũng không thể phá hủy đôi đồng tử bạc đó.
Vạn năm qua, phần lớn thời gian Dạ Mộ Lạc đều ngủ say, hôm nay tỉnh dậy, vậy mà còn hứng thú nghe bọn chúng nói chuyện phiếm. Gã nói không cần quan tâm gã, nhưng các Yêu quái đều như tượng tạc! Chẳng kẻ nào dám không kiêng dè gì mà bàn luận. Bọn chúng luôn nhớ rõ, một trăm năm đầu khi bị nhốt ở tháp Trấn Yêu, có một con Yêu cảm thấy Dạ Mộ Lạc dường như đã vô dụng nên đã cố ý làm nhục gã trong tháp.
Dạ Mộ Lạc vẫn luôn không có phản ứng gì, về sau không hiểu vì sao, con Yêu kia toàn thân thối rữa, hóa thành một bãi nước đặc.
Yêu xà nhất tộc, lòng dạ rất hẹp.
Dạ Mộ Lạc ngủ say rất lâu, trong tháp vẫn luôn bình an vô sự, mọi người đều cho rằng gã vẫn còn đang ngủ, không ngờ gã đã tỉnh. Uy phong của Thượng cổ đại Yêu vẫn còn ở đó, tháp Trấn Yêu nhất thời an an tĩnh tĩnh.
Chỉ có giọng nói có vài phần lạnh nhạt của thiếu niên vang lên: “Nhàm chán.”
*
Lưu Song hồn nhiên không biết các yêu quá trong tháp Trấn Yêu như sóng ngầm mãnh liệt, nàng tu luyện hai ngày, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với Dạ Lê.
Gã tâm trạng rất tốt, lúc nàng tu luyện cũng không quấy rầy nàng, thậm chí còn lên tiếng chỉ dạy.
“Linh lực dâng trào, lưu chuyển khắp cơ thể, giữ lại cái tinh hoa nhất, chỉ tốn một nửa công sức mà có thể đạt được hiệu quả gấp đôi.”
Làm theo cách của gã, quả nhiên tốc độ tu luyện nhanh hơn.
Sau khi làm quen với nàng, gã thỉnh thoảng sẽ hỏi nàng một vài vấn đề, tỷ như: “Trên người của ngươi sao lại dính máu của Yêu vật?”
Câu hỏi này khó hiểu đến mức Lưu Song không khỏi ngửi lấy tay áo mình, ngoại trừ mùi hương hoa hải đường nhàn nhạt trên tay áo, không còn mùi nào khác.
Dạ Lê buồn cười: “Chỉ là trước đó bị dính mà thôi, ngươi ngửi không thấy đâu. Có thể nói cho ta biết là máu của ai không? Ngươi cũng thích giết Yêu sao?”
Lưu Song lắc đầu: “Có lẽ... là máu của một vị đồng minh.”
Nàng cẩn thận nhớ lại, Yêu nàng từng tiếp xúc, ngoại trừ xích mãng, chỉ có Yến Triều Sinh.
Xích mãng không phải bị nàng giết chết, chắc chắn trên người không phải máu của nó. Yến Triều Sinh từng bị thương ở mộ Quỷ Vương, có lẽ là khi đó đã bị dính máu của hắn.
“Đồng minh à.” Dạ Lê chớp chớp mắt, “Lần đầu tiên ta nghe có Tiên tộc coi Yêu là đồng minh.”
“Vậy còn ngài?” Lưu Song chỉ vào hai mắt của mình, “Tại sao đôi mắt của ngài lại màu bạc?”
Nàng từng đọc “Thượng cổ sơn hải chí” và “Dị thú truyện“. Đồng tử của Yêu vật phần lớn màu nâu, đen, hoặc màu đỏ máu tội nghiệt ngập trường.
Đồng tử màu bạc thoạt nhìn sạch sẽ thánh khiết như dòng suối, giống với chư Thần Thượng cổ, trong tròng mắt có một tầng ánh vàng nhàn nhạt.
Đồng tử bạc ở Yêu tộc, hẳn cũng cực kỳ tôn quý.
Dạ Lê nói: “Huyết mạch của đế vương Thượng cổ Yêu tộc, đồng tử màu bạc.”
“Ngài là hậu tự của đế vương?”
“Ta không phải, chẳng qua gặp được cơ duyên, nhận được ân huệ của quân vương.” Dạ Lê liếc nhìn nàng một cái, mỉm cười nói, “Hậu tự của Thượng cổ Yêu tộc... đã đoạn tuyệt rồi.”
Lưu Song cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nàng nhớ rõ lúc mình tỉnh lại trong thân thể nguyên chủ, bị phạt đi đầm Cửu Tư, trong bóng đêm nhìn thấy Yến Triều Sinh.
Lúc đó đồng tử của hắn hình như ánh lên màu bạc, nhưng sau đó nhìn lại, đồng tử lại là màu đen. Nàng không biết mình có nhớ nhầm hay không.
“Đồng tử bạc, có thể che giấu được không?”
Dạ Lê sửng sốt, ánh mắt chuyển động, chém đinh chặt sắt cười nói: “Không thể.” Ngoại trừ người đó.
Lưu Song thở phào một hơn, xem ra ngày ấy có lẽ nàng đã nhìn nhầm, Yến Triều Sinh chắc đã dùng thật pháp gì đó để tìm vật trong bóng đêm. Nếu Yến Triều Sinh là hậu tự của đế quân Thượng cổ, thì kiếp trước nàng đã phát hiện ra rồi. Sử sách cũng nói, Tương Diêu chưa từng cưới vợ, cũng chưa từng có con.
Hai người sống an ổn qua mấy ngày nữa.
Lưu Song thầm tính toán, đã qua một tháng rồi, chuyện về linh mạch thứ năm vẫn chưa hỏi được.
Lúc Dạ Lê tỉnh lại, gã rất an tĩnh, lúc ngủ thì cúi đầu, tóc đen như mực rũ xuống, lơ lửng ở không trung, trông đáng thương không chịu nổi.
Gã vô tình nhớ đến chút chuyện, dặn dò nàng: “Đừng đến tầng ba mươi hai, chỗ đó có một con dâm Yêu. Chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt của nó, nó có thể chuốc ngươi Tình Hoa độc.”
“Tầng ba mươi tư cũng đừng đi, có một con yêu quái biết đọc tâm, nhất định sẽ gạt ngươi.”
“Còn có tầng mười chính, có một con Yêu thích xé nội tạng của mình, sẽ dọa ngươi sợ.”
Lúc gã nói, nàng ghi nhớ trong lòng, ngoan ngoãn gật đầu. Dạ Mộ Lạc vô cùng vừa ý.
Qua vài ngày, tâm tình của gã có vẻ rất tốt, lúc sáng sớm, nói: “Lâu rồi ta không thấy bên ngoài tháp có gì, ngươi có thể hái cho ta một đóa hoa không?”
Đôi đồng tử bạc của gã như dòng suối trong vắt, xiềng xiéch xuyên qua cơ thể gã, nơi nơi đều là lỗ máu, chút yêu cầu nho nhỏ này cũng không ảnh hưởng tới toàn cục, Lưu Song liền đồng ý.
“Được, ngài chờ một chút.”
Nàng phong ấn ngũ quan, xuống tháp, không rời khỏi tháp Trấn Yêu, thi triển pháp thuật hai được vài bông hoa nở vào giờ Thìn.
Giờ phút này ngoài tháp Trấn Yêu, trời đổ một trận mưa, tí tách tí tách.
Lưu Song ôm đóa hoa đẩy cửa tiến vào tầng ba lăm, đưa đó hoa vừa nở lúc sáng cho gã xem: “Ta vừa hái chúng đó.”
Dạ Lê cười gật đầu, trong mắt mang theo tia sáng nhỏ vụn, nhỏ giọng nói: “Đa ta, ta thật sự thích ngươi, đáng tiếc...”
Đóa hoa trong tay Lưu Song hóa thành bột mịn, hòa vào đôi mắt bạc của gã. Ngay sau đó, Lưu Song cảm thấy thức hải đau đớn, dường như có thứ gì đó muốn lột bỏ cơ thể nàng. Dạ Mộ Lạc muốn đoạt xá thân thể của nàng. Cuối cùng nàng cũng chứng kiến được sự đáng sợ của Dạ Mộ Lạc, gã mượn sức mạnh của vài bông hoa đang nở rộ, dung hợp chúng vào đôi mắt bạc của mình, cho phép gã đoạt xá thân thể người khác rời khỏi tháp Trấn Yêu.
Trước giờ nàng chưa từng dám tới gần gã, giờ phút này, thân thể lại không kiểm soát được, bay về phía gã dưới ánh mắt chăm chú của đôi đồng tử bạc kia.
Thiếu niên mỉm cười, vô tội nghiêng đầu nhìn nàng.
Nàng cắn răng chống cự nhưng vô cùng khó khăn. Nàng không tự chủ được mà bay đến trước mặt gã, nhìn thẳng vào gã.
“Đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ đau lòng đó.” Dạ Lê khẽ cười nói, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên má nàng, “Đừng sợ, không đau.”
Ánh mắt Lưu Song dần dần mơ hồ, Dạ Lê thích ý duỗi tứ chi, Lưu Song sắp đến gần lòng ngực gã, gã sắp đoạt xá thân thể của nàng rời khỏi tháp Trấn Yêu.
Bất chợt, thiếu nữ bị điều khiến giơ tay tát vào mặt gã.
Mặt của Dạ Mộ Lạc bị lệch sang một bên, thiếu nữ xoay người đáp xuống đất.
Nàng ngẩng đầu nhìn gã, Dạ Mộ Lạc không thể tin, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng: “Phục Hi ấn?” Đó là Thượng cổ Thần khí, từng là tỉ ấn của quân chủ gã.
Lưu Song tưởng rằng suýt chút nữa đã bị đoạt xá, tức giận đến nghiến răng, nói: “Quên nói với ngươi, ta tên Lưu Song, Xích Thủy Lưu Song.”
“Hậu tự của Xích Thủy nhất tộc.” Dạ Lê lạnh lùng nói, “Khó trách.”
“Tiền bối không giả vờ nữa sao?”
Dạ Lê cười nói: “Không, ngươi nói sai rồi, sự thân thiện ta đối với ngươi, hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng. Dù trước giờ ta vẫn luôn muốn một cơ thể, nhưng ta không thể làm tổn thương ngươi.”
“Như vậy bây giờ tiền bối còn muốn không?”
“Muốn.” Dạ Lệ nhẹ giọng nói, gã cụp xuống đôi mắt bạc, khóe miệng giương lên, “Ngươi có chuẩn bị mà đến, dĩ nhiên ta không thể đoạt xá. Như có một số việc, dù ta có bị nhốt, vẫn có thể làm được.”
Lưu Song có dự cảm xấu.
Dạ Lê vẻ mặt mỹ lệ liếm môi: “Không phải ta từng nói với ngươi, tầng ba mươi hai, có một con hoa Yêu say tình sao?”
Trong bóng đêm, đôi mắt trong vắt như suối của gã toát ra vẻ yêu dị.
Lưu Song lui về phía sau một bước, cảm thấy thân thể của mình có chút không ổn.
Dạ Lê nói: “Nếu Xích Thủy tiểu tử đã đưa nữ nhi tới đây, vậy thì ta phải thưởng thức một lúc. Một tên nhóc Tiên tộc ra vẻ đạo mạo, đúng là quá coi thường Thượng cổ Yêu tộc.”
Lưu Song quay đầu định chạy về phía cảnh cửa, nhưng chưa tới cửa thì hai chân đã mềm nhũn, một luồng hơi nóng lập tức xâm chiếm khắp cơ thể.
Một cái đuôi dài sặc sỡ màu bạc lười nhác quấn lấy eo nàng, kéo nàng trở lại.
Thiếu niên vốn dĩ trông gầy yếu vô hại, nửa thân dưới đã hóa thành đuôi rắn. Phần thân trên của gã vẫn là thân người, giống như Tất Tuần ngày trước.
Tình Hoa độc làn khắp cơ thể Lưu Song, đám Yêu yên ổn mấy vạn năm, dưới sự áp chế của Dạ Mộ Lạc, các yêu quái đều im lặng không một tiếng động, giấu tài, vậy cho nên dù là Xích Thủy Xung, cũng xem thường đám Yêu quái sống từ thời Thượng cổ đến giờ này.
Mà quên mất lúc bọn chúng từng ở thời điểm Bát Hoang chưa thành, ai nấy đều có khả năng thông thiên triệt địa.
Đuôi rắn siết chặt hông của thiếu nữ, từng chút cởi bỏ y phục của nàng.
Thần lực của Phục Hi ấn có thể bảo hộ thân thể của nàng, bảo hộ linh hồn của nàng, nhưng không chống lại được Tình Hoa độc.
Đừng nói là Lưu Song, dù hôm nay có cả Xích Thủy Xung tới, cũng không thể phá giải cục diện.
Lưu Song cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng ý thức dần dần mất đi, y phục tuôitj xuống, bên tai có người lạnh lùng than thở: “Thật khờ khạo, chống cự thì được cái gì?”
Gương mặt thiếu nữ ửng hồng, đuôi mắt nhợt nhạt sắc hoa đào, nàng bất lực bị gã quấn lấy vòng eo, bả vai trắng nõn như ngọc.
Đôi mắt bạc của Dạ Mộ Lạc càng sâu, Yêu tính trong cơ thể thức tỉnh từng chút một, không thể không thừa nhận, Tiên tử này của Xích Thủy nhất tộc đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc khó có được, dù là ở Thượng cổ, thời đại hoa thơm cỏ lạ khoe sắc, nàng cũng không mảy may thua kém.
Dù không thể đoạt xá cơ thể này, nhưng có thể thưởng thức cẩn thận một phe, cũng không tính là thiệt thòi.
Chỉ là không biết nếu gã dùng nguyên thân, nàng có chịu nổi không.
Trên người nàng chỉ còn chiếc yếm màu hồng củ sen cuối cùng. Lúc Dạ Mộ Lạc đang chờ cởi ra, tháp Trấn Yêu đột nhiên ầm ĩ lên, vụ Yêu* nói: “Dạ Mộ Lạc đại nhân, có người... không, có Yêu xông vào tháp Trấn Yêu.”
*vụ Yêu: yêu quái sương mù.
Dạ Mộ Lạc: “Ồ?”
Vụ Yêu có thể cảm nhận được tứ phía: “Tiên tộc đang ngăn cản hắn, nhưng không thể ngăn được.” Vụ Yêu kinh hãi nói: “Hắn...”
Dạ Mộ Lạc ngắt lời, lạnh lùng hỏi: “Bây giờ hắn đang ở đâu?”
“Đang lên trên, vẫn còn đang đi lên... Đang ở tầng ba mươi hai của tháp Trấn Yêu.”
Dạ Mộ Lạc thở dài: “Thật là đáng tiếc.”
Quả nhiên, ngay sau đó, ngoài tầng ba lắm, xuất hiện một quái vật khổng lồ.
Nó gần như che hết ánh sáng mặt trời. Con rắn đen cao chót vót, dài mấy trượng, Yêu thân của nó rất quái dị, hai bên má có vây, hàm răng sắc bén, một đôi đồng tử rắn, lạnh lẽo hơn của Dạ Mộ Lạc.
Dạ Mộ Lạc cười như không cười mà nhìn hắn: “Ngài ở ngoài canh giữ nàng ta mấy ngày, bây giờ lại cường hóa nguyên thân xông vào, tháp Trấn Yêu dùng để nhốt Yêu, có khi vĩnh viễn không thể ra ngoài được. Điện hạ, rất là đau đó, ngài còn tỉnh táo không? Phần đại lễ Dạ mỗ dâng cho điện hạ này, nhất định điện hạ sẽ thích.”
Dứt lời, gã buông ra, Lưu Song từ không trung rơi xuống.
Chỉ thấy con rắn đen kia quấn lấy thiếu nữ, tình hình của hắn thật sự không ổn, thân người cưỡng ép hóa thành nguyên thân, dưới lớn vảy rắn, khắp nơi chảy máu. Đôi mắt rắn âm u, nó rít lên tê tê phun độc.
Dạ Lê nói: “Ta vẫn chưa động vào, ngài không cần vội vàng cùng ta thanh toán. Nhưng thật ra nàng ta...”
Dạ Lê tiếp tục: “Nàng ta có vẻ rất khó chịu đó, điện hạ, ngài xác định muốn làm ở chỗ này sao? Ta không ngại thưởng thức một phen đâu.”
Rắn đen ánh mắt lạnh lẽo như muốn đóng băng, không nói một lời, mang theo Lưu Song rời đi.
Dạ Lê nhìn nó, như suy tư gì: “Giận thành ra như vậy, còn kìm nén không chịu nói một lời, sợ sau này bị nàng nhận ra sao? Hậu tự của Tương Diêu, thời niên thiếu lại ngây thơ như thế ư?“.
-----------------HẾT CHƯƠNG 47-----------------
/49
|