Ta Là Đại Pháp Sư

Chương 120: Lâm Toa đích tâm

/125


Cảm giác sống lại quả thật quá tuyệt vời. Toàn thân trên dưới từng sợi kinh mạch, mỗi khối cơ nhục đều tràn ngập sức sống của sinh mệnh, thật sự là rất thoải mái a.

Ta rốt cuộc cũng từ trong hôn mê mà tỉnh lại, cơn đau kịch thống đến tê tâm liệt phế đã hoàn toàn bị nhịp đập của sinh mệnh thay thế, lực lượng mênh mông lại trở về trong thể nội, ta – "Ma thần vương" Ngô Lai, cuối cùng đã sống lại.

Đúng rồi, bọn Lại Lại Trùng thế nào rồi? Chính bọn chúng đã cam tâm mạo hiểm, chấp nhận hồn phi phách tán, lấy linh hồn của chính mình để mang ta từ lằn ranh tử vong trở lại, bọn chúng sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Ta liền sử dụng tâm linh cảm ứng hướng về bọn chúng truyền xuất tín hiệu, thế nhưng gần như chỉ mỗi Kim Tử có tín hiệu hồi đáp, sáu người bọn Lại Lại Trùng chẳng hề có chút phản ứng nào.

Bao nhiêu nỗi vui mừng từ cõi chết trở lại đó của ta tức thì đều tan theo mây khói, mở mắt ngồi dậy chỉ thấy Á Dạ đang nằm mềm nhũn phía dưới tường bích tự đó, không hề phát ra một tia khí tức nào.

Sau cơn đại kinh thất sắc, ta lập tức ôm lấy Á Dạ vào lòng, sau khi kiểm tra phát hiện ra thân thể nàng cực kỳ yếu nhược, nội tạng và kinh mạch cũng thụ thương không nhẹ, tình hình vô cùng bất ổn.

Ta nhìn ra bốn phía chung quanh, kinh dị phát hiện ra lúc này bản thân đang ở trong căn tiểu phòng mà Lâm Toa đã an bài tại thiên giới trước đó. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Ny tử Á Dạ này thật là vô cùng thông minh, không ai nghĩ chúng ta lại có thể ẩn nấp tại đây được.

Nơi chúng ta ở hiện tại đích thị là tâm phúc chi địa của Thần tộc, không thể sử dụng ma pháp quá cường đại nếu không muốn bị phát hiện, vì lẽ đó mà lúc trước Á Dạ mới phải từng chút một dùng "Tử minh chuyễn hoán" ma pháp mang toàn bộ thương thế trên người ta chuyển sang thân thể nàng. May mà như thế, nếu không, việc nàng vì tiến hành dời chuyển thương thế của ta mà chết, ta dù có chết cũng không thể tha thứ cho chính mình được.

Ny tử si tình này thật khiến người phải động lòng a…

Ta trước tiên thiết lập chung quanh nơi đây một tầng không gian đứt đoạn ngăn cách những lực lượng khí tức có thể thoát ra bên ngoài, sau đó cẩn thận phát ra thánh quang hệ ma pháp trị liệu tối cao "Sanh mệnh đích quang huy", một làn thánh quang trắng tinh lập tức vây quanh thân thể mềm mại của Á Dạ.

Tình hình của Á Dạ cực kỳ bất ổn, lúc trước nàng vì bảo vệ ta mà dùng đến "Nhận hóa", thực chất chính là hình thái tự diệt để phát xuất ra toàn bộ năng lượng bản thân nhằm ngăn trở uy lực "Thẩm phán" của Chư Thần Chi Vương, nguyên khí đã bị thương tổn nghiêm trọng. Về sau ny tử ngốc nghếch này lại lấy "Tử minh chuyển hoán" mang đi một bộ phận thương thế của ta dời sang chính cơ thể đã vô cùng suy yếu của mình, vì thế nàng mới trở nên bộ dạng như vậy.

Một tiếng rên khe khẽ, nhẹ nhàng phát ra từ đôi môi anh đào của Á Dạ. Hàng mi cong dài tựa như hai chiếc quạt nhỏ khẽ chớp động, đôi mắt to tròn xinh đẹp tựa như những đóm sao đêm mĩ lệ mê người cũng từ từ mở ra.

"Chủ nhân…"

Vừa tỉnh lại bỗng phát hiện bị ta ôm chặt trong lòng, Á Dạ nhất thời vô cùng hoan hỉ, nàng duyên dáng gọi to một tiếng, cánh tay ngọc nhanh chóng ôm nhẹ lấy cổ ta, mừng đến nức nở: "Chủ nhân, chàng rốt cuộc không sao rồi, hại thiếp sợ đến chết…"

Ta thân mật hôn lên mặt nàng bảo: "Nàng mới là người khiến ta sợ đến chết, ny tử nàng đột nhiên sử dụng "Tử minh chuyển hoán" đó, nếu không phải ta kịp thời tỉnh lại đúng lúc thì… Á Dạ, sau này tuyệt đối không cho phép nàng làm vậy nữa nghe chưa!"

Trong đôi mắt mỹ lệ của Á Dạ hàm chứa thâm tình sâu như biển đắm đuối nhìn lên người ta, ôn nhu đáp: "Xin lỗi chủ nhân, ta không thể phục tùng mệnh lệnh này của ngài được, ngài chính là linh hồn trong tâm của Á Dạ, nếu ngài mất đi, Á Dạ tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Cho nên chủ nhân ngài nếu không muốn để cho ta làm như vậy thì cách duy nhất là không để cho bản thân mình rơi vào tình huống nguy hiểm như thế nữa, hiểu không chủ nhân của ta?"

Khóe mắt của ta chợt cảm thấy cay cay, thiếu chút nữa đã rơi lệ, hít hít mũi một cái, ta miễn cưỡng cười nói: "Hảo, tiểu Dạ nàng dám uy hiếp cả ta ư, đáng đánh thật! Được, ta tiếp thụ sự uy hiếp của nàng, chúng ta hai người đều phải bình an đấy."

"Vậy chúng ta xác định như thế, ai cũng không được rút lại."

Á Dạ lười biếng vùi sâu gương mặt vào lòng ta, cũng chẳng chịu rời đi.

"Đúng rồi chủ nhân, thương thế của chàng ra sao rồi…"

Á Dạ đột nhiên nhớ tới vấn đề này, vội vã hướng về ta đặt câu hỏi.

Ta nặng nhọc thở dài, trầm giọng nói: "Chính là Lại Lại Trùng, nhờ có Lại Lại Trùng và Tra Tra Điểu bọn chúng đã hy sinh chính bản thân mình, dùng hình thái năng lương thuần nhất phá vỡ hạn chế của không gian, tiến vào trong cơ thể ta để tu bổ những kinh mạch và nội tạng bị hư tổn, như hôm nay ta tuy phục nguyên, nhưng bọn chúng vẫn không có chút động tĩnh gì, chính chúng đã dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy tánh mệnh cho ta, ta đã mắc nợ chúng rồi a!"

Tâm tình của Á Dạ cũng trở nên thập phần trầm trọng. Địa Ngục Hắc Long Lại Lại Trùng ngông cuồng phóng đãng, Đại Địa Chi Hùng Lạn Tử trung thành chính trực, Tthâm Hải Chi Long Lam Bì trầm mặc ít nói, Ngân Sắc Ma Lang Đao Tử lạnh lùng vô cảm, Hỏa Phượng Hoàng Tra Tra Điểu mỹ lệ ôn nhu và Lôi Thú Ngốc Qua cục mịch cẩn trọng cũng tựa như là người nhà của nàng, nghĩ đến sau này sẽ không còn gặp lại chúng nữa, nàng nhịn không được mà âm thầm rơi lệ.

Tâm linh ta đột nhiên xuất hiện cảnh báo, vội nhíu mày bồng Á Dạ lên, lắc mình lao đến góc tường, sau đó lại ếm trụ "Ẩn thân thuật" tối cao cấp lên người chúng ta đồng thời che dấu khí tức của hai người.

"Kẹt" - một tiếng vang nhỏ phát ra từ phía cánh cửa gỗ, một bóng ảnh xinh đẹp vô ngần mang theo tiếng thở dài sâu kín nhẹ nhàng lướt vào căn tiểu phòng, chính là Lâm Toa công chúa.

Nghĩ đến cái cảnh bị đùa bỡn trên tay của vị Thiên giới đệ nhất tài nữ này, lập tức ta không khỏi lửa hận bốc cao, quyền đầu nắm chặt khó khăn lắm mới đè nén được ý niệm ra tay phát tiết nỗi phận hận trong đầu, ta lúc này thân vẫn đang ở tại phúc địa của Thần tộc, Hạ Nông bọn họ ba người vẫn còn trong tay của bọn chúng, quyết không thể lỗ mãng khinh suất được.

Á Dạ có thể nhận ra tâm trạng của ta lúc này, nàng đưa cánh tay nhỏ bé trắng như bạch ngọc nắm chặt lấy nắm tay của ta, giúp ta bình tĩnh lại.

Căn tiểu phòng này cũng không lớn, chiếc giường thô và các vật dụng khác đã chiếm cứ một nửa không gian, cho nên trên thực tế chúng ta và Lâm Toa lúc đó chỉ cách nhau trái phải khoảng hai ba thước, có thể ngửi thấy hương thơm ngan ngát từ người nàng thoát ra.

Lâm Toa nhẹ nhàng bước tới trước giường ta, nàng dùng ngón tay mảnh dẻ như ngọc nhẹ nhàng di chuyển tấm trải giường, ánh mắt mông lung tràn ngập những thứ tình cảm phức tạp. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:


/125

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status