Suốt cả ngày, thành Tháp Pháp Hách đều hối hả bận rộn trước lúc đại quân xuất chinh, còn thiên kỵ trưởng mới toe là ta lại bận bịu trốn trong phòng cuộn tròn đánh một giấc. Dù sao Ca Ny đã đáp ứng cho ta có đủ tự do nên ta mới không tự đi tìm mệt mỏi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Long, Phượng lưỡng quân mười vạn người chia làm vài nhóm xếp hàng bên ngoài thành Pháp Tháp Hách, chiến mã hí dài, quang nhận sáng quắc, khí thế hung dữ.
Ca Ny mặc kim sắc kỵ sĩ khôi giáp cưỡi con tuấn mã toàn thân vàng rực không chút tạp sắc đứng trước đội ngũ, mái tóc không bị mũ giáp che khuất theo gió bay bay, giống như Chiến thần mĩ nữ thần thánh không thể xâm phạm, cực kỳ xinh đẹp, cũng cực kỳ uy vũ.
Ta đang cưỡi chiến mã đứng trong đội ngũ bị sắc đẹp kinh hãi thế tục của nàng hấp dẫn toàn bộ tâm trí, nhìn đến ngây ngốc.
Không chỉ có ta, sự thực ánh mắt của cả mười vạn đại quân đều tập trung trên thân vị mĩ nhân hoàn hảo tuyệt mĩ "Kỵ sĩ chi hoa".
Ca Ny có vẻ phát giác ra ta đang chú ý đến nàng, đôi mắt đẹp xanh thẫm như biển khơi nửa hữu ý nửa vô tình liếc nhìn ta. Ta trong lòng chấn động, vội vã cúi đầu.
Chuyện gì thế này? Ta không tự chủ trốn tránh ánh mắt của nàng sao. Tinh thần lực lượng của nàng mặc dù cực mạnh nhưng còn xa mới bằng ta, vì sao ta lại…
Long, Ph ượng lưỡng quân hợp lại tổng cộng có bốn vạn kỵ binh, năm vạn bộ binh cùng một vạn cung thủ, ngoài ra còn hơn một nghìn ma pháp sư, thực lực cường hoành, thở ra một hơi cũng thành mây.
Ước Lan Đa vương tử một thân kim giáp hoa lệ cưỡi tuấn mã trang sức loè loẹt quí phái dưới sự hộ vệ của đội kỵ sĩ cận vệ từ từ đi tới, đến bên cạnh Ca Ny hỏi: "Có thể xuất phát chưa?"
Ca Ny gật đầu giơ tay phải lên trời, mười vạn đại quân lập tức trở nên hoàn toàn im lặng, ngay cả lũ chiến mã cũng ngậm mõm lại.
Âm thanh yêu kiều thánh thót vui tai của Ca Ny truyền đến tai từng binh sĩ: "Hỡi các chiến sĩ trung thành của Lai Nhân Cáp Đặc! Quốc vương bệ hạ đã ra lệnh cho chúng ta tổng công kích. Người đã phái Ước Lan Đa vương tử đến lãnh đạo chúng ta. Hỡi các dũng sĩ! Chư thần vĩ đại sẽ tồn tại cùng chúng ta."
Ta cảm thấy trong âm thanh của nàng ẩn chứa tinh thần lực lượng. Tuy chỉ có một chút thôi nhưng cũng làm cho các binh sĩ đều chịu ảnh hưởng. Nhất thời cả đám đông kích động, sĩ khí trùng thiên, giương cao binh khí hét lớn.
Không thể ngờ tinh thần lực lượng còn có thể dùng theo cách đó, có thể ảnh hưởng khống chế sĩ khí của binh sĩ dưới quyền. Ta thật sự được đại khai nhãn giới. Nhưng cái này cũng không thể trách ta được. Từ trước đến nay ta luôn đơn độc chiến đấu căn bản không có nghĩ đến phương diện này.
Đại quân chính thức nhổ trại, thành Pháp Tháp Hách giao cho Thác Phu lãnh binh bảo vệ.
Ta cùng một ngàn khinh kỵ binh được cấp luôn đi theo đại quân, không có gì để làm (kỵ binh bình thường chia làm 3 loại: Khinh giáp hộ thể là loại khinh kỵ binh hành động nhanh chóng; Thân mang trọng giáp là loại kỵ binh hạng năng có lực công kich cùng lực phòng ngự cả hai loại đều cực mạnh; Dã chiến công sát là loại kỵ binh thiên về du kích công sát địch).
Tố chất binh sĩ của vương quốc Lai Nhân Cáp Đặc cực tốt, tốc độ hành quân rất nhanh, đặc biệt khinh kỵ binh chúng ta đứng đầu, chỉ mất vài ngày là đến một toà thành quan trọng của Băng Tuyết vương quốc là Tạp Mai Long thành.
Tạp Mai Long thành ban đầu là thành trì quan trọng nơi biên giới của Lai Nhân Cáp Đặc, nhưng nửa năm trước bị Băng Tuyết vương quốc công hãm ngược lại thành bàn đạp để Băng Tuyết vương quốc tấn công Lai Nhân Cáp Đặc. May mà Ca Ny dẫn quân đóng ở Pháp Tháp Hách thành tương đối xa, ngăn cản đường đi của đại quân Băng Tuyết vương quốc.
Hiện tại muốn tiến hành phản công thì bất luận thế nào cũng phải chiếm lấy Tạp Mai Long thành đầu tiên.
Mười vạn đại quân bao vây Tạp Mai Long thành, dựng trại chuẩn bị công thành.
Ước Lan Đa vương tử, Ca Ny, Ngoã Nhĩ Tư cùng Lợi Đa Khắc với mấy vạn kỵ trưởng thương thảo phương pháp công thành trong soái trướng. Ta tuy chỉ là một thiên kỵ trưởng nhỏ bé nhưng vì quan hệ phi thường với Lợi Đa Khắc, do đó cũng bị gọi vào.
Bởi vì Tạp Mai Long thành vốn thuộc về Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc nên bọn Ca Ny mới có địa đồ Tạp Mai Long thành hoàn chỉnh tỉ mỉ, đang trải ra trên bàn.
Ước Lan Đa vương tử lúc mới đầu chủ trương phái trọng binh ồ ạt công thành, bằng uy thế bài sơn đảo hải chiếm lấy Tạp Mai Long thành, nhưng Ca Ny cùng Ngoã Nhĩ Tư lại phản đối cách làm như thế. Lợi Đa Khắc không hiểu quân sự nên chỉ có thể đứng một bên mà lo lắng.
Còn mấy vạn kỵ trưởng với cái tên thiên kỵ trưởng ta đây căn bản ngay cả tư cách mở miệng cũng không có.
Cuối cùng, Ước Lan Đa vương tử đứng dậy vỗ mạnh xuống bàn, nói: "Đây là cuộc chiến đầu tiên phản kích Băng Tuyết vương quốc, nhất định phải dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tấn công Tạp Mai Long thành. Chỉ có thế mới có thể làm quân uy của ta tăng cao, đánh bại triệt để Băng Tuyết vương quốc, các ngươi cứ lôi lôi kéo kéo làm sao thành công được? Đây là chiến lược phụ vương đã nghĩ ra đấy."
Đã nói đến mức này thì bọn Ca Ny thân là thuộc hạ tự nhiên không thể phản đối thêm, chỉ có thể đem ý nghĩ của mình nuốt vào trong bụng.
Ta đã nhìn ra vị Ước Lan Đa vương tử này chỉ là một gã hoàn toàn hoa mĩ vô dụng, chỉ có được cái mã bề ngoài tuấn mĩ tuyệt luân, lại còn có tâm địa bất chính với Ca Ny nữa.
Có một vị vương tử như thế, ta không khỏi âm thầm cảm thấy không đáng cho Ca Ny.
Không chú ý đến sự can ngăn của mọi người, Ước Lan Đa vương tử cố chấp muốn lập tức xuất binh công thành. Theo lệnh của hắn, đại quân với trọng kỵ binh làm chủ lực, đội ma pháp sư cùng cung tiễn thủ phụ trợ, bày trận thế chuẩn bị triển khai cường công Tạp Mai Long thành.
Chúng ta lấy tốc độ cơ động làm chủ, khinh kỵ binh thiện nghệ đột kích giết địch không có đất dụng võ, chỉ có thể nấp ở hậu phương xem náo nhiệt. Truyện được copy tại
/125
|