Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Rất nhanh, ánh bình minh đã tới, sương sớm làm ướt quần áo Phó Viễn Minh, hắn ta loáng thoáng nghe được tiếng ho khan.
Tiếng ho khan rất nhỏ, như bị chủ nhân cật lực đè thấp.
Phó Viễn Minh quay đầu lại, nhìn về phía nhà mình, nhớ lại vợ mình và con mình.
Lau mặt một cái, hắn ta cắm trường kiếm trong tay vào vỏ kiếm, đeo ở bên hông.
Múc nước từ trong giếng, gói kỹ thảo dược rót vào lò thuốc, chế nước, đốt lửa, hết thảy việc nhà này hắn ta đều làm vô cùng thạo, dùng quạt hương bồ nhỏ quạt miệng lò lửa, nhìn ngọn lửa càng lúc càng lớn, hắn ta hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn ngọn lửa không ngừng tăng thêm theo củi bốc cháy, lòng hắn ta từ từ tỉnh táo lại.
Phó Thanh Vinh nói: "Cha, con tới võ quán đây!"
"Ừm, tiền trên người đủ chưa, có cần cha cho con thêm một chút không?"
"Đủ, không cần."
"Ừm, tới võ quán nhớ phải nỗ lực thật tốt."
"Đã biết!"
Khi Phó Thanh Vinh nói câu này, trên mặt hắn ta còn mang theo nụ cười.
Phó Viễn Minh biết, trong mấy tháng gần đây, dựa vào 《 Tật Phong Quyết 》, tiến độ tu luyện của con trai đột nhiên tăng mạnh, đã đến Khí Toàn cảnh trung kỳ, được tính là người nổi bật trong đám bạn cùng lứa tuổi ở võ quán!
Phó Viễn Minh thầm nghĩ: Xem ra, ta cũng phải cố gắng lên mới được!
Từ sau khi hắn ta cụt tay, hắn ta đã không còn bao nhiêu nhiệt tình với tu luyện, con đường võ đạo của hắn ta gần như vô vọng.
Nhưng hôm qua hắn ta nhận được trường kiếm tặng lại, nhiệt tình vốn bị dập tắt lại lần nữa bốc cháy lên.
Có lẽ, dựa vào thanh trường kiếm thần bí kia, cánh tay phải của hắn ta có thể dài ra một lần nữa cũng nên?
Gãy rồi mọc lại cũng không phải chuyện không thể nào, đáng tiếc muốn làm được vậy cần phải trả một cái giá quá lớn, không phải loại tiểu võ giả như Phó Viễn Minh có khả năng gánh nổi.
Hôm nay, hắn ta có thanh trường kiếm này, hắn ta lại thấy được hy vọng.
Thật ra, Phó Viễn Minh cũng biết, con trai còn trẻ hơn hắn ta, có thiên phú tập võ hơn hắn ta, nếu hắn ta giao trường kiếm thần bí cho con trai sử dụng, có lẽ sẽ nhận được hiệu quả càng tốt hơn.
Chẳng qua hắn ta chỉ suy nghĩ một chút liền tôi.
Phó Thanh Vinh còn quá nhỏ, năng lực của trường kiếm lại quá nguy hiểm, hắn ta rất sợ con trai không thể chống đỡ được loại mê hoặc trí mạng đó, trở thành một tên ma đầu không việc ác nào không làm.
Dù sao thì, cho dù là Phó Viễn Minh hắn ta, hôm qua cũng thiếu chút trầm luân.
Thời gian hai năm nháy mắt đã trôi qua.
Với tư cách là tồn tại không phải sinh mệnh thể như Trần Hạo, hắn không cảm thấy già yếu, gần như không có địch nhân, bởi vì cực độ buồn chán, mỗi ngày chuyện hắn làm nhiều nhất là ngủ, không ba thì năm, hắn chỉ tỉnh lại khi Phó Viễn Minh giết người, thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn xem tình huống của Phó gia, sau đó tiếp tục ngủ ngon.
Trong thời gian hai năm, Trần Hạo thành công tiến hóa thành trung cấp huyền khí, chỉ còn cách cao cấp huyền khí một quãng không xa.
Điều duy nhất khiến hắn bất mãn là, lần tiến hóa này vận khí không tốt.
Chỉ gia tăng một kỹ năng, kỹ năng này gần như không có tác dụng gì với hắn.
Kỹ năng "kiếm chủ tăng phúc": Tăng một điểm giá trị ngộ tính của kiếm chủ, tăng một điểm giá trị căn cốt của kiếm chủ (giá trị ngộ tính, giá trị căn cốt max là 10 điểm)... Kỹ năng này có thể nói là kỹ năng vô dụng với Trần Hạo nhất!
Hoàn toàn sống vì kiếm chủ!
Trong thời gian hai năm, Phó gia trôi qua cũng không tệ lắm, Phó Viễn Minh dùng vũ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm《 Thanh Phong Kiếm Pháp 》 Trần Hạo truyền thụ cho để đổi một viên đan dược từ trong tay trung cấp Luyện Đan Sư. Sau khi vợ hắn ta ăn viên đan dược kia vào, bệnh tình khỏi hẳn, có thể xuống giường đi bộ, làm chút việc nhà đơn giản.
Hiện tại, con của hắn ta Phó Thanh Vinh là niềm kiêu ngạo của hắn ta, năm mười hai tuổi, Phó Thanh Vinh đã đạt tới Khí Toàn cảnh đỉnh phong, lúc nào cũng có thể đột phá trở thành võ giả Ngưng Khí cảnh. Hắn ta vốn định đợi tới ngày con trai mười ba tuổi, sẽ để con trai bái nhập tông môn.
Con đường từ cửa hàng thịt heo đến pháp trường, Phó Viễn Minh đã đi ba năm, quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn nữa.
Trong thời gian hai năm, căn phòng hắn ta dùng để nghỉ ngơi, thay đổi trang phục trở nên càng thêm cũ nát.
Vừa thay quần áo xong, một tướng lĩnh khôi ngô mặc giáp nhẹ đẩy cửa vào.
"Lão Phó, thành chủ đại nhân dặn dò, hôm nay phải xử trảm toàn bộ đạo tặc Hắc Vân trại, tổng cộng 356 người, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng!"
Phó Viễn Minh vừa nghe thấy đối tượng xử trảm hôm nay là sơn tặc Hắc Vân trại, trong lòng cả kinh, buổi sáng vị thành vệ binh chịu trách nhiệm báo tin cho hắn ta không nói cho hắn ta biết chuyện này.
"Lưu thống lĩnh, nghe nói đại đương gia Hắc Vân trại đã chạy thoát?"
Lưu thống lĩnh, phó thống lĩnh thành vệ binh Thiết Thạch thành, một vị cao thủ Chân Nguyên cảnh, là hắn ta đã dẫn binh tiêu diệt Hắc Vân trại.
Sắc mặt Lưu thống lĩnh không vui khoát khoát tay nói: "Ngươi không cần để ý tới người này, chúng ta sẽ tiếp tục phát lệnh truy nã Huyết Lang, ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm chặt đầu là được."
Nhìn Lưu thống lĩnh rời đi, sắc mặt Phó Viễn Minh có chút ngưng trọng.
Giết người, đương nhiên hắn ta sẽ không sợ hãi, điều hắn ta sợ là bị trả thù.
Nửa năm trước, hắn ta đã từng bị người ám sát, chỉ có điều thực lực của đối phương không mạnh, bị hắn ta giết ngược.
May mà đối phương không đặt mục tiêu vào trên người vợ con hắn ta, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Về phần làm trái với mệnh lệnh của phủ thành chủ, nói thật, hắn ta không dám, hắn ta còn chưa có thực lực kia.
Dẫn theo trường kiếm đi tới pháp trường, người trên pháp trường đã sớm bu chật như nêm cối, phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy đầu người rậm rạp chằng chịt.
Sơn tặc Hắc Vân trại thủ đoạn độc ác, không việc ác nào không làm, ở phụ cận, tiếng xấu vang xa.
Nghe nói hôm nay xử trảm đạo tặc Hắc Vân trại, toàn bộ Thiết Thạch thành oanh động, chỉ trong nửa ngày đã hấp dẫn một nhóm lớn người qua đây.
Nếu không phải có thành vệ binh phụ cận duy trì trật tự, sợ rằng đám bình dân xem náo nhiệt không chê lớn chuyện sẽ trực tiếp nhảy lên hình đài.
Thời gian hơn ba năm, số người chết trên tay Phó Viễn Minh tối thiểu cũng phải lên tới năm trăm người, lại thêm kỹ năng "sát khí tràng" của Ma Kiếm tăng phúc, sát khí trên người hắn ta đã không thua kém gì một hãn tướng.
Phó Viễn Minh vừa xuất hiện, một đám bình dân sôi nổi lui về phía sau, tránh ra một con đường cho hắn ta.
Dù sao thì sát khí trên người hắn ta cũng đủ để người sợ vỡ mật.
"Vị đại nhân này xin dừng bước!"
Trong đám người có người gọi Phó Viễn Minh lại.
Phó Viễn Minh dừng bước nhìn về phía người nọ, đó là một lão bà bà mặt mũi tràn đầy nếp nhăn.
Lão bà bà bị hắn ta nhìn chằm chằm, không nhịn được lùi lại phía sau một bước, chỉ có điều bà ấy vẫn cố nén sợ hãi, từ trong lòng ngực lấy ra một tấm vải, nhanh chóng mở lớp bọc vải, bên trong là một chiếc trâm cài và một chiếc bông tai vàng.
Lão bà bà trân trọng đưa trâm cài và bông tai vàng cho Phó Viễn Minh: "Đại nhân, có thể hay đừng để đám tử tù kia được chết đơn giản không?"
Phó Viễn Minh biết ý của lão bà bà.
Với tư cách là đao phủ, bình thường đại đa số lễ hắn ta thu đều của thân nhân phạm nhân cho, hy vọng lúc hắn ta ở trên hình dài, có thể cho phạm nhân được chết thống khoái.
Thỉnh thoảng cũng có người yêu cầu hắn ta dùng sức dằn vặt phạm nhân, thí dụ như khi hắn ta chém đầu cố ý không dùng sức, chém tầm mười đao mới có thể chặt đầu xuống!
Có lẽ bà lão trước mặt có thâm thù đại hận gì đó với tam đương gia Hắc Vân trại.
Nếu đó là người nhà phạm nhân cho, thông thường Phó Viễn Minh sẽ không cự tuyệt, nhưng nếu là kẻ thù của phạm nhân cho...
"Xin lỗi, đồ đạc của ngươi ta không thể nhận, ta chỉ chấp hành mệnh lệnh của phủ thành chủ!"
Phó Viễn Minh cũng không quay đầu lại, rời đi.
Nói không chừng vị đại đương gia đã chạy trốn được của Hắc Vân trại đang lẫn trong đám người, hắn ta không muốn làm quá tuyệt.
Bước lên hình đài, mười tội phạm bị trói chặt đã quỳ ở phía trên, trên hình dài một mảnh hỗn độn, trên mặt đất, trên người phạm trên đầy trứng thối và rau nát, thậm chí còn có đá và đất... Có mấy thành vệ binh duy trì trật tự hiện trường vận khí không tốt, cũng bị đám "ám khí" đáng ghét này khiến thân đầy bụi đất, hết lần này tới lần khác bọn họ còn không tìm được người ném.
Phó Viễn Minh có chút may mắn vì bản thân mình tới trễ, hiện tại đám bình dân này đã ném tới tương đối rồi.
Trên hình dài, mười tù phạm còn có hơn ba trăm người bị giam trong tù xa ở bên cạnh, phần lớn bọn họ là phụ nữ già yếu và trẻ con... Đều là người nhà sơn tặc Hắc Vân trại.
Ra ngoài lăn lộn, luôn phải trả giá!
Rất nhanh, ánh bình minh đã tới, sương sớm làm ướt quần áo Phó Viễn Minh, hắn ta loáng thoáng nghe được tiếng ho khan.
Tiếng ho khan rất nhỏ, như bị chủ nhân cật lực đè thấp.
Phó Viễn Minh quay đầu lại, nhìn về phía nhà mình, nhớ lại vợ mình và con mình.
Lau mặt một cái, hắn ta cắm trường kiếm trong tay vào vỏ kiếm, đeo ở bên hông.
Múc nước từ trong giếng, gói kỹ thảo dược rót vào lò thuốc, chế nước, đốt lửa, hết thảy việc nhà này hắn ta đều làm vô cùng thạo, dùng quạt hương bồ nhỏ quạt miệng lò lửa, nhìn ngọn lửa càng lúc càng lớn, hắn ta hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn ngọn lửa không ngừng tăng thêm theo củi bốc cháy, lòng hắn ta từ từ tỉnh táo lại.
Phó Thanh Vinh nói: "Cha, con tới võ quán đây!"
"Ừm, tiền trên người đủ chưa, có cần cha cho con thêm một chút không?"
"Đủ, không cần."
"Ừm, tới võ quán nhớ phải nỗ lực thật tốt."
"Đã biết!"
Khi Phó Thanh Vinh nói câu này, trên mặt hắn ta còn mang theo nụ cười.
Phó Viễn Minh biết, trong mấy tháng gần đây, dựa vào 《 Tật Phong Quyết 》, tiến độ tu luyện của con trai đột nhiên tăng mạnh, đã đến Khí Toàn cảnh trung kỳ, được tính là người nổi bật trong đám bạn cùng lứa tuổi ở võ quán!
Phó Viễn Minh thầm nghĩ: Xem ra, ta cũng phải cố gắng lên mới được!
Từ sau khi hắn ta cụt tay, hắn ta đã không còn bao nhiêu nhiệt tình với tu luyện, con đường võ đạo của hắn ta gần như vô vọng.
Nhưng hôm qua hắn ta nhận được trường kiếm tặng lại, nhiệt tình vốn bị dập tắt lại lần nữa bốc cháy lên.
Có lẽ, dựa vào thanh trường kiếm thần bí kia, cánh tay phải của hắn ta có thể dài ra một lần nữa cũng nên?
Gãy rồi mọc lại cũng không phải chuyện không thể nào, đáng tiếc muốn làm được vậy cần phải trả một cái giá quá lớn, không phải loại tiểu võ giả như Phó Viễn Minh có khả năng gánh nổi.
Hôm nay, hắn ta có thanh trường kiếm này, hắn ta lại thấy được hy vọng.
Thật ra, Phó Viễn Minh cũng biết, con trai còn trẻ hơn hắn ta, có thiên phú tập võ hơn hắn ta, nếu hắn ta giao trường kiếm thần bí cho con trai sử dụng, có lẽ sẽ nhận được hiệu quả càng tốt hơn.
Chẳng qua hắn ta chỉ suy nghĩ một chút liền tôi.
Phó Thanh Vinh còn quá nhỏ, năng lực của trường kiếm lại quá nguy hiểm, hắn ta rất sợ con trai không thể chống đỡ được loại mê hoặc trí mạng đó, trở thành một tên ma đầu không việc ác nào không làm.
Dù sao thì, cho dù là Phó Viễn Minh hắn ta, hôm qua cũng thiếu chút trầm luân.
Thời gian hai năm nháy mắt đã trôi qua.
Với tư cách là tồn tại không phải sinh mệnh thể như Trần Hạo, hắn không cảm thấy già yếu, gần như không có địch nhân, bởi vì cực độ buồn chán, mỗi ngày chuyện hắn làm nhiều nhất là ngủ, không ba thì năm, hắn chỉ tỉnh lại khi Phó Viễn Minh giết người, thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn xem tình huống của Phó gia, sau đó tiếp tục ngủ ngon.
Trong thời gian hai năm, Trần Hạo thành công tiến hóa thành trung cấp huyền khí, chỉ còn cách cao cấp huyền khí một quãng không xa.
Điều duy nhất khiến hắn bất mãn là, lần tiến hóa này vận khí không tốt.
Chỉ gia tăng một kỹ năng, kỹ năng này gần như không có tác dụng gì với hắn.
Kỹ năng "kiếm chủ tăng phúc": Tăng một điểm giá trị ngộ tính của kiếm chủ, tăng một điểm giá trị căn cốt của kiếm chủ (giá trị ngộ tính, giá trị căn cốt max là 10 điểm)... Kỹ năng này có thể nói là kỹ năng vô dụng với Trần Hạo nhất!
Hoàn toàn sống vì kiếm chủ!
Trong thời gian hai năm, Phó gia trôi qua cũng không tệ lắm, Phó Viễn Minh dùng vũ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm《 Thanh Phong Kiếm Pháp 》 Trần Hạo truyền thụ cho để đổi một viên đan dược từ trong tay trung cấp Luyện Đan Sư. Sau khi vợ hắn ta ăn viên đan dược kia vào, bệnh tình khỏi hẳn, có thể xuống giường đi bộ, làm chút việc nhà đơn giản.
Hiện tại, con của hắn ta Phó Thanh Vinh là niềm kiêu ngạo của hắn ta, năm mười hai tuổi, Phó Thanh Vinh đã đạt tới Khí Toàn cảnh đỉnh phong, lúc nào cũng có thể đột phá trở thành võ giả Ngưng Khí cảnh. Hắn ta vốn định đợi tới ngày con trai mười ba tuổi, sẽ để con trai bái nhập tông môn.
Con đường từ cửa hàng thịt heo đến pháp trường, Phó Viễn Minh đã đi ba năm, quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn nữa.
Trong thời gian hai năm, căn phòng hắn ta dùng để nghỉ ngơi, thay đổi trang phục trở nên càng thêm cũ nát.
Vừa thay quần áo xong, một tướng lĩnh khôi ngô mặc giáp nhẹ đẩy cửa vào.
"Lão Phó, thành chủ đại nhân dặn dò, hôm nay phải xử trảm toàn bộ đạo tặc Hắc Vân trại, tổng cộng 356 người, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng!"
Phó Viễn Minh vừa nghe thấy đối tượng xử trảm hôm nay là sơn tặc Hắc Vân trại, trong lòng cả kinh, buổi sáng vị thành vệ binh chịu trách nhiệm báo tin cho hắn ta không nói cho hắn ta biết chuyện này.
"Lưu thống lĩnh, nghe nói đại đương gia Hắc Vân trại đã chạy thoát?"
Lưu thống lĩnh, phó thống lĩnh thành vệ binh Thiết Thạch thành, một vị cao thủ Chân Nguyên cảnh, là hắn ta đã dẫn binh tiêu diệt Hắc Vân trại.
Sắc mặt Lưu thống lĩnh không vui khoát khoát tay nói: "Ngươi không cần để ý tới người này, chúng ta sẽ tiếp tục phát lệnh truy nã Huyết Lang, ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm chặt đầu là được."
Nhìn Lưu thống lĩnh rời đi, sắc mặt Phó Viễn Minh có chút ngưng trọng.
Giết người, đương nhiên hắn ta sẽ không sợ hãi, điều hắn ta sợ là bị trả thù.
Nửa năm trước, hắn ta đã từng bị người ám sát, chỉ có điều thực lực của đối phương không mạnh, bị hắn ta giết ngược.
May mà đối phương không đặt mục tiêu vào trên người vợ con hắn ta, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Về phần làm trái với mệnh lệnh của phủ thành chủ, nói thật, hắn ta không dám, hắn ta còn chưa có thực lực kia.
Dẫn theo trường kiếm đi tới pháp trường, người trên pháp trường đã sớm bu chật như nêm cối, phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy đầu người rậm rạp chằng chịt.
Sơn tặc Hắc Vân trại thủ đoạn độc ác, không việc ác nào không làm, ở phụ cận, tiếng xấu vang xa.
Nghe nói hôm nay xử trảm đạo tặc Hắc Vân trại, toàn bộ Thiết Thạch thành oanh động, chỉ trong nửa ngày đã hấp dẫn một nhóm lớn người qua đây.
Nếu không phải có thành vệ binh phụ cận duy trì trật tự, sợ rằng đám bình dân xem náo nhiệt không chê lớn chuyện sẽ trực tiếp nhảy lên hình đài.
Thời gian hơn ba năm, số người chết trên tay Phó Viễn Minh tối thiểu cũng phải lên tới năm trăm người, lại thêm kỹ năng "sát khí tràng" của Ma Kiếm tăng phúc, sát khí trên người hắn ta đã không thua kém gì một hãn tướng.
Phó Viễn Minh vừa xuất hiện, một đám bình dân sôi nổi lui về phía sau, tránh ra một con đường cho hắn ta.
Dù sao thì sát khí trên người hắn ta cũng đủ để người sợ vỡ mật.
"Vị đại nhân này xin dừng bước!"
Trong đám người có người gọi Phó Viễn Minh lại.
Phó Viễn Minh dừng bước nhìn về phía người nọ, đó là một lão bà bà mặt mũi tràn đầy nếp nhăn.
Lão bà bà bị hắn ta nhìn chằm chằm, không nhịn được lùi lại phía sau một bước, chỉ có điều bà ấy vẫn cố nén sợ hãi, từ trong lòng ngực lấy ra một tấm vải, nhanh chóng mở lớp bọc vải, bên trong là một chiếc trâm cài và một chiếc bông tai vàng.
Lão bà bà trân trọng đưa trâm cài và bông tai vàng cho Phó Viễn Minh: "Đại nhân, có thể hay đừng để đám tử tù kia được chết đơn giản không?"
Phó Viễn Minh biết ý của lão bà bà.
Với tư cách là đao phủ, bình thường đại đa số lễ hắn ta thu đều của thân nhân phạm nhân cho, hy vọng lúc hắn ta ở trên hình dài, có thể cho phạm nhân được chết thống khoái.
Thỉnh thoảng cũng có người yêu cầu hắn ta dùng sức dằn vặt phạm nhân, thí dụ như khi hắn ta chém đầu cố ý không dùng sức, chém tầm mười đao mới có thể chặt đầu xuống!
Có lẽ bà lão trước mặt có thâm thù đại hận gì đó với tam đương gia Hắc Vân trại.
Nếu đó là người nhà phạm nhân cho, thông thường Phó Viễn Minh sẽ không cự tuyệt, nhưng nếu là kẻ thù của phạm nhân cho...
"Xin lỗi, đồ đạc của ngươi ta không thể nhận, ta chỉ chấp hành mệnh lệnh của phủ thành chủ!"
Phó Viễn Minh cũng không quay đầu lại, rời đi.
Nói không chừng vị đại đương gia đã chạy trốn được của Hắc Vân trại đang lẫn trong đám người, hắn ta không muốn làm quá tuyệt.
Bước lên hình đài, mười tội phạm bị trói chặt đã quỳ ở phía trên, trên hình dài một mảnh hỗn độn, trên mặt đất, trên người phạm trên đầy trứng thối và rau nát, thậm chí còn có đá và đất... Có mấy thành vệ binh duy trì trật tự hiện trường vận khí không tốt, cũng bị đám "ám khí" đáng ghét này khiến thân đầy bụi đất, hết lần này tới lần khác bọn họ còn không tìm được người ném.
Phó Viễn Minh có chút may mắn vì bản thân mình tới trễ, hiện tại đám bình dân này đã ném tới tương đối rồi.
Trên hình dài, mười tù phạm còn có hơn ba trăm người bị giam trong tù xa ở bên cạnh, phần lớn bọn họ là phụ nữ già yếu và trẻ con... Đều là người nhà sơn tặc Hắc Vân trại.
Ra ngoài lăn lộn, luôn phải trả giá!
/581
|