Thập Thất che lấy gương mặt đang sưng vù với tốc độ mắt trần cũng có thể thấy được: "Đại tiểu thư có hôn ước thì liên quan gì với việc ta có thể làm hộ vệ của nàng hay không?"
Thập Thất thừa nhận, sau khi nghe được đại tiểu thư có hôn ước, trong lòng hắn ta có chút vắng vẻ.
Thế nhưng dường như chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện hắn ta làm hộ vệ của đại tiểu thư!
"Không phải ngươi..." Hồ thống lĩnh vừa nói tới đây đã không biết nên nói thế nào nữa.
"Ta cái gì?"
Nói thật, cái tát này Hồ thống lĩnh không dùng toàn lực, nhưng vẫn khiến đầu Thập Thất ngơ ngác như cũ.
Ngay cả Lam Ngạn Minh cũng nhận ra được có gì đó không đúng!
Không lẽ tất cả mọi người muốn làm hộ vệ của muội muội hắn đều là người có ý đồ không an phận sao?
Hình như cũng không chắc chắn lắm thì phải?
Hắn ta trừng mắt liếc Hồ thống lĩnh, bởi vì hắn ta phát hiện, hình như ý nghĩ của mình đã bị cái tát ban nãy của Hồ thống lĩnh làm lệch lạc rồi!
"Vì sao ngươi muốn làm hộ vệ của Ngạn Lâm?"
"Là đại tiểu thư đưa ta về Lam phủ, trước đây ta đã từng hứa hẹn, sau này ta nhất định phải làm hộ vệ của nàng, bảo vệ nàng!"
Lam Ngạn Minh truy hỏi: "Chuyện khi nào?"
"Khoảng chừng... hình như là mười năm trước!"
"Được rồi, ta hiểu rồi, ngươi đi xuống đi!" Lam Ngạn Minh khoát khoát tay, ra hiệu cho hai người lui ra, "Ta sẽ nghiêm túc suy xét thỉnh cầu của ngươi."
Ra khỏi lầu các, hai người im lặng hơn nửa ngày, Hồ thống lĩnh có chút ngượng ngùng hỏi: "Thập Thất, mặt còn đau không?"
"Không đau!"
"Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi!" Từ đầu đến cuối, Hồ thống lĩnh ngại không thể nói ra lời xin lỗi được.
Trận tuyết mùa đông đầu tiên ở Dịch Dương thành cứ tới bất ngờ như vậy.
Giẫm lên tầng tuyết, nhìn bông tuyết nhẹ như lông ngỗng không ngừng bay xuống, Thập Thất lại tiến vào lầu các của đại công tử.
Nhìn đại công tử, tâm tình của Thập Thất rất thấp thỏm. Sau khi trở về hắn ta đã suy nghĩ cẩn thận lại, rốt cục cũng phát hiện thỉnh cầu của mình có chút liều lĩnh.
Chỉ có điều nếu đã nói lời này ra khỏi miệng, hắn ta sẽ không hối hận.
Dù sao thì đó cũng là lời hứa của hắn ta.
"Thập Thất, ngươi có thể làm hộ vệ của Ngạn Lâm!" Đại công tử đi thẳng vào vấn đề, nói.
Thông qua hội báo của thủ hạ, Lam Ngạn Minh đã hiểu rõ đại khái vì sao Thập Thất muốn làm hộ vệ của muội muội hắn.
Thập Thất có chút kích động: "Thật vậy chăng? Đại công tử?"
"Ta cần gạt ngươi sao?" Lam Ngạn Minh hỏi ngược lại.
"Cảm ơn đại công tử!"
"Tạm thời không cần cám ơn ta, ta có điều kiện, ngươi nghe trước một chút rồi hãy lựa chọn!"
"Vâng!" Thập Thất nỗ lực kiềm chế kích động trong lòng, "Đại công tử mời nói!"
Thuận lợi trở thành hộ vệ của đại tiểu thư như vậy, thực sự quá nằm ngoài dự liệu của hắn ta.
"Lấy thiên phú của ngươi, nếu chỉ làm hộ vệ của Ngạn Lâm đúng là đại tài tiểu dụng, nếu bị người của những gia tộc khác biết, bọn họ sẽ cười nhạo Lam gia chúng ta hủy diệt một thiên tài!" Lam Ngạn Minh nhìn Thập Thất, nói rất nghiêm túc, "Ta hy vọng ngươi gia nhập Lam Ảnh Vệ!"
Lam Ảnh Vệ?
Đây là lần thứ hai Thập Thất nghe nói tới Lam Ảnh Vệ.
"Lam Ảnh Vệ là cái gì?"
"Lam Ảnh Vệ là một nhánh lực lượng nửa bí ẩn của Lam gia chúng ta, tương đối ít người biết tới nó, Lam Ảnh Vệ ngoại trừ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn của tộc nhân Lam gia, còn phải thanh trừ toàn bộ địch nhân có uy hiếp với Lam gia chúng ta!" Lam Ngạn Minh nhỏ giọng nói, "Lam Ảnh Vệ chỉ nghe mệnh lệnh của gia chủ, mấy năm gần đây, phụ thân mới chậm rãi giao Lam Ảnh Vệ cho ta, ngươi rất thích hợp gia nhập vào đó."
"Ngươi nguyện ý không?"
"Thuộc hạ nguyện ý!"
Lam Ngạn Minh thoả mãn gật đầu, chí ít Thập Thất cũng có thể tính là người của hắn ta.
"Đợi lát nữa Tân Nguyệt sẽ dẫn ngươi đi lĩnh ba bộ quần áo và thẻ bài, sau khi ngươi thay xong, nàng ấy sẽ dẫn ngươi tới chỗ Ngạn Lâm. Nàng ấy sẽ nói cho Ngạn Lâm ngươi là ta sắp xếp tới." Lam Ngạn Minh đưa một miếng ngọc bội cho Thập Thất, nói, "Hôm nay ngươi đừng quên cầm miếng ngọc bội này đến Truyền Công Các, lấy một quyển công pháp Hoàng cấp thượng phẩm và một quyển vũ kỹ Huyền cấp hạ phẩm. Ta đã nói trước với quản sự Truyền Công Các, ngươi cứ trực tiếp giao ngọc bội cho hắn ta là được. Về chuyện ngươi tiến vào Lam Ảnh Vệ, tối ngày mai sẽ có người đi tìm ngươi."
Trước khi Thập Thất đi, Lam Ngạn Minh còn nói: "Thập Thất, hôn nhân của Ngạn Lâm là cha ta đích thân quyết định, nàng còn đang sống trong Lam phủ, ngươi phải bảo vệ nàng thật cẩn thận."
Thập Thất hiểu rõ ý ẩn chứa trong lời Bạch đại công tử.
Tân Nguyệt chính là nha hoàn Thập Thất đã nhìn thấy trong lầu các hôm qua, trong đám người hầu Lam phủ, địa vị của nàng ấy rất cao.
Thập Thất có ấn tượng rất tốt với nàng ấy, hắn ta cảm thấy nàng ấy rất tốt bụng, không hề cao ngạo vì bản thân là thiếp thân nha hoàn của Lam Ngạn Minh, trên mặt nàng ấy luôn mang theo ý cười khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
Một đường đi tới, nàng ấy không ngừng giới thiệu tình huống đại khái cùng với những địa danh tuyến đường cần phải nhớ kỹ bên trong Lam phủ cho Thập Thất, Thập Thất yên lặng nhớ kỹ tất cả.
Trang phục của hộ vệ Lam gia có màu đen, trên thân còn có một bộ áo giáp thiếp thân màu đen.
Sau khi mặc đồng phục hộ vệ vào, Tân Nguyệt cười cười đánh giá Thập Thất, nói: "Sau khi mặc bộ quần áo này vào, trông ngươi có vẻ rất có khí khái nam tử!"
Thập Thất không biết nên trả lời như thế nào.
"Thập Thất, ngươi có thích cô nương nào trong Lam phủ không? Nếu có, ngươi có thể nói cho tỷ tỷ biết, tỷ tỷ hầu hạ đại công tử mấy năm, cũng có chút mặt mũi trong Lam phủ này!" Tân Nguyệt nhỏ giọng nói, "Cho dù ngươi thích nữ tử dòng thứ Lam gia, tỷ tỷ cũng có thể làm mối giúp ngươi! Thế nào? Có ý trung nhân hay chưa?"
"Tân Nguyệt tỷ tỷ, hiện tại ta còn nhỏ."
"Còn nhỏ? Nhỏ chỗ nào?" Giọng điệu của Tân Nguyệt hơi có chút nhạo báng, nói, "Ngươi đã gần mười lăm rồi, không tính là nhỏ. Tỷ tỷ nói cho ngươi biết, nếu ngươi gặp phải cô gái mình thích, nhất định phải nhanh chóng xuống tay, nếu không nữ tử xinh đẹp đều bị người khác chọn mất!"
Thập Thất chỉ có thể lúng túng cúi đầu.
Tân Nguyệt cười cười, không tiếp tục nói chuyện này nữa. Thập Thất còn trẻ, da mặt mỏng, nếu nói nữa có thể sẽ khiến hắn ta tức giận.
"Làm người hầu của đại tiểu thư tương đối dễ dàng, bởi vì từ nhỏ thân thể đại tiểu thư đã không tốt, rất ít khi đi ra ngoài. Khi ngươi ở đây, thời gian nhàn hạ ngươi phải tiếp tục cố gắng tu hành!"
"Được!" Thập Thất bảo đảm nói.
"Vậy là tốt rồi!" Tân Nguyệt tiếp tục nói: "Mấy năm này, võ giả trẻ tuổi được đại công tử coi trọng không nhiều lắm, ngươi không nên cô phụ kỳ vọng của công tử đối với ngươi."
"Ừm!"
Thập Thất suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tân Nguyệt tỷ tỷ, ta có thể hỏi vì sao thân thể đại tiểu thư không tốt không?"
Tân Nguyệt nhỏ giọng nói: "Nghe nói là trời sinh kinh mạch không hoàn thiện, cơ bản là không có thuốc chữa. Chỉ có điều tính khí của đại tiểu thư rất tốt, hiền lành lương thiện, đối xử với hạ nhân cũng không trách móc nặng nề, rất nhiều người hầu trong Lam phủ đều rất tôn kính nàng."
"Vậy vị hôn phu của đại tiểu thư là ai?"
"Đại thiếu gia Trần gia Minh Kiếm thành!" Tân Nguyệt hơi bất mãn nhỏ giọng nói.
Minh Kiếm thành… Thập Thất đã từng nghe nói tới, ở Nam Vân quốc, Minh Kiếm thành cũng giống Lam gia, cũng là gia tộc hàng đầu tiếng tăm lừng lẫy.
Đại thiếu gia Trần gia Minh Kiếm thành?
Nghĩ đến đại công tử Lam Ngạn Minh, Thập Thất không thể không thừa nhận, hẳn là đối phương rất xứng với đại tiểu thư!
Trước đây trong đình viện của đại tiểu thư trồng rất nhiều hoa cỏ, đáng tiếc mùa đông đến, đại đa số đều biến thành cành khô lá héo, bị một tầng tuyết trắng bao trùm.
Chỉ có một gốc mai một mình nở hoa trong góc phòng, tản ra hương hoa sâu kín.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Trước Sau
/581
|