Nói thật, đối mặt với một người tràn ngập hấp dẫn như vậy, lúc ấy tôi cũng hơi có khuynh hướng tâm tình thiếu nữ âm thầm nhộn nhạo.
Nhưng khi đôi mắt của tôi chuyển hướng nhìn bên cạnh Đồng Diêu thì khỏa phương tâm kia lập tức từ trong miệng bay ra ngoài, kéo đều không kéo lại được.
Tôi nhìn thấy, chính là Ôn Phủ Mịch.
Khuôn mặt trắng nõn không hề lẫn tạp sắc, ánh mặt trời tựa như xuyên thấu qua làn da của hắn. Ngũ quan thanh tú không nhiễm một hạt bụi, làm người ta vừa thấy liền cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Hắn thích ngồi im lặng, trên người có loại khí chất lành lạnh. Đôi tròng mắt phi thường thâm thúy, khiến người ta nhịn không được nghĩ muốn tìm tòi nghiên cứu bên trong đến tột cùng chứa cái gì.
Cái mũi cao thẳng nhỏ xinh, khiến ngón tay người ta nhịn không được muốn vuốt ve độ cong hoàn mỹ kia.
Còn có đôi môi, mềm mại nhưng xa cách, tại một khắc này, môi của tôi nhất thời ngứa, từ nay về sau, trong lòng liền tồn tại một loại khát vọng mịt mờ.
Ôn Phủ Mịch cứ đứng thẳng như vậy, dưới ánh nắng chói chang, cái trán lại là trơn bóng sạch sẽ, không hề có mồ hôi, quả thực là băng tuyết chi tư.
Tại thời điểm này, trong lòng tôi vang tiếng lộp bộp thật lớn, tiếp theo một cái thanh âm xa lạ mang tên vận mệnh nói: "Hàn Thực Sắc, ngươi gặp hạn."
Rất nhiều năm về sau, tôi đều muốn xuyên trở về, đem chủ nhân của thanh âm kia túm ra ngoài, nếu là nam thì đạp tiểu kê kê của hắn, là nữ thì vặt tiểu meo meo của nàng.
Thật sự là đáng giận a, khi đó nếu nó kéo tôi một phen thì tốt rồi, cũng sẽ không có yêu hận tình thù về sau, dây dây dưa dưa. Nhưng nó cư nhiên liền như vậy nhìn tôi nhảy xuống hố lửa, thật sự là không thể tha thứ.
Ôn Phủ Mịch và Đồng Diêu là bạn tốt, hai người là một động một tĩnh, lại chơi chung thật sự hòa hợp.
Đang lúc tôi tận sức thưởng thức sắc đẹp thì đột nhiên có một buổi sáng tỉnh lại, giáo viên huấn luyện và lãnh đạo trường học quyết định tách nam nữ ra huấn luyện riêng.
Cái này quả thực là sấm sét giữa trời quang a, tôi đương trường mém xíu ngất.
Sau đó mới biết được, nguyên lai là tiểu đội khác có một đôi nam nữ, bởi vì huấn luyện cùng một chỗ liền huấn luyện ra tình cảm, buổi tối hẹn gặp trong rừng cây nhỏ.
Có lẽ là đã bị nhiễm không khí của quân doanh, hai người cư nhiên chơi đánh dã chiến. Đang lúc tình ý nồng nàn, dồn sức thở dốc rên rỉ, mấy cái đèn pin của giáo quan tuần tra bắn vào, đánh gãy chuyện tốt của hai người.
Nhìn cảnh tượng dâm uế này, giáo quan phẫn nộ, vốn là mọi người mỗi ngày ở trong quân doanh, vô cùng tịch mịch, mấy đứa nhóc này cư nhiên còn dám ở trước mặt lão tử trình diễn người thật cảnh thật, tiến hành kích thích tàn khốc tinh thần lão tử, quả thực là đáng chết.
Vì thế, chuyện này nhanh chóng tầng tầng lớp lớp lần lượt được báo cáo cáo lên trên, hai vị kia còn chưa học được một ngày liền bị lệnh cưỡng chế đuổi học.
Lúc nghe thấy tin tức này thì trong đầu tôi chỉ hiện ra hai chữ: bội phục!
Hai vị bạn học kia thật sự không phải người bình thường, phải biết rằng trong rừng cây nhỏ là đại bản doanh của muỗi, bọn họ cư nhiên cởi quần phơi mông chơi trò vận động cắm-rút, tuyệt đối là dâng cho muỗi cắn sưng mấy tầng a. Bởi vậy cũng có thể thấy được, mọi người đối với loại vận động này là nhiệt tình yêu thương.
Theo ngày đó bắt đầu, bọn thiếu nam thiếu nữ chúng tôi, giống như Bạch nương tử cùng Hứa Tiên vậy, bị Pháp Hải giáo quan tách ra.
Nữ sinh chúng tôi bị phân đến khu 3, cực khổ cũng từ đây về sau bắt đầu.
Từ ngày đó, mỗi lần ăn cơm thì đồ ăn đều là đựng trong một cái chậu to như bồn rửa mặt, phân tổ ngồi ở trên mặt đất. Cứ bảy nữ sinh thành một tổ, vây xung quanh chậu đồ ăn, đứng thẳng, chờ giáo quan thổi còi mới có thể ngồi xổm xuống ăn cơm, chú ý, là ngồi ăn.
Chúng tôi đều là những đóa hoa cành vàng lá ngọc được nuông chiều, từ nhỏ đến lớn ngay cả cứt mũi cũng chưa từng móc qua, như thế nào có khả năng làm loại chuyện tổn hại hình tượng này đâu. Vì thế, chúng tôi nhao nhao giả bộ bệnh, không tới ăn cơm.
Nhưng giáo quan là loại người nào a, còn sợ bị loại tiểu cô nương không rành thế sự uy hiếp sao? Hắn lập tức hạ lệnh, đóng cửa quầy bán quà vặt, hơn nữa còn chơi trò tập kích đánh lén, tịch thu toàn bộ đồ ăn vặt của chúng tôi, ngoài ra còn tăng cường độ huấn luyện.
Một ngày sau đó, chúng tôi toàn bộ hóa thân dã man nữ, mỗi khi đến giờ ăn cơm thì ánh mắt liền chặt chẽ nhìn chằm chằm bồn đồ ăn, trong mắt lóe lục quang, tiếng mài răng ken két vang lên, không ngừng nuốt nước bọt. Chỉ nghe giáo quan thổi còi một cái, mọi người lập tức ngồi xổm xuống, nĩa ăn toàn bộ hướng đồ ăn trong bồn, trên không trung rau cùng thịt vụn bay tán loạn, ngẫu nhiên, cũng sẽ văng ra một hai giọt máu tươi cùng một trận kêu rên: "Ai xiên tay của ta!"
Tra tấn như vậy đối với tôi tạo thành ảnh hưởng phi thường nghiêm trọng, ngày đầu tiên về nhà, mẹ tôi múc đầy đồ ăn vào bồn ăn cơm của cún con nhà chúng tôi nuôi, vừa để trên mặt đất, tôi phản xạ có điều kiện, mãnh liệt xông lên, đem bé cún đang mừng rỡ thí điên thí điên (vui vẻ) chạy đến ăn cơm đẩy vào tường, sau đó ngồi chồm hổm trên mặt đất, cầm lấy nĩa định ăn.
Cha tôi mẹ tôi bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa mang tôi đi bệnh viện tâm thần làm kiểm tra.
Từ đó về sau, bé cún mỗi lần thấy tôi, sẽ kêu rên một tiếng, sau đó "Gâu" một tiếng chạy đến bên cạnh chậu đồ ăn, liều mạng đem thức ăn bên trong ăn sạch sẽ không còn một mảnh, tựa như sợ tôi giành mất.
Thật sự là cực kỳ bi thảm.
Lúc đang huấn luyện thì có một tổ quan binh khác quay về doanh trại, ngày đó, giáo quan đem chúng tôi tập hợp lại, thấm thía nói: "Các học sinh, có đại bộ đội trở lại, cho nên sau này, buổi tối các ngươi đi WC linh tinh, nhất định phải vài người cùng đi, không thể một mình hành động, hiểu chưa?"
Chúng tôi mở to đôi mắt thuần khiết hỏi: "Vì cái gì a, đại bộ đội trở lại, tại sao có thể có người xấu?"
Giáo quan vừa tức vừa vội, chỉ phải nói: "Cánh rừng lớn, loại chim gì đều có, các ngươi làm sao biết bên trong đại bộ đội không có người xấu!"
Trong mắt chúng tôi tiếp tục phát ra ánh sáng thuần khiết: "Sẽ không, các chú quân nhân đều là người tốt."
Giáo quan phỏng chừng bị bọn tiểu hài tử chết tiệt chúng tôi làm giận đến bể phổi, lớn tiếng nói: "Tốt cái rắm, ta đây không phải quân nhân sao, các ngươi xem ta là người tốt đi!"
Chúng tôi đánh giá hắn từ trên xuống dưới trái trái phải phải một phen, đồng thời lắc đầu, rốt cuộc tin lời của hắn, nhưng đồng thời lại khó hiểu: "Bọn họ sẽ làm gì chúng ta a?"
Giáo quan liếc bộ ngực bằng phẳng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen do phơi nắng của chúng tôi một cái, ý vị thâm trường thở dài: "Tham gia quân ngũ ba năm, heo mẹ cũng có thể sánh với Điêu Thuyền a."
Vì thế, bọn tiểu heo mẹ chúng tôi tỉnh tỉnh mê mê gật đầu.
Xem có chết hay không, ban đêm tôi cư nhiên bị nghẹn nước tiểu làm tỉnh, dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ, phát hiện 3 giờ sáng, những nữ sinh còn lại đều bởi vì cường độ huấn luyện cao mà ngủ như chết.
Mà bàng quang của tôi bắt đầu tới gần trạng thái hỏng mất, nhìn nhà vệ sinh công cộng đen như mực bên cạnh ký túc xá, lại nghĩ tới câu kia của giáo quan: "Heo mẹ sánh với Điêu Thuyền", trong lòng tôi bắt đầu lúng túng.
Làm sao bây giờ? Một mình đi, lại sợ không được, muốn gọi một người theo đi cùng, nhưng người ta đều mệt mỏi như vậy, làm sao không biết xấu hổ nửa đêm đánh thức người ta?
Đang lúc tôi khó chịu tới nỗi trán thấm ra mồ hôi lạnh thì một âm thanh như tiên tử trên trời vang lên: "Ngươi muốn đi WC có phải không?"
Tôi vội vã gật đầu.
Nữ sinh kia tiếp tục nói: "Đi thôi, ta đi cùng ngươi."
Tôi quả thực giống như nhìn thấy Quan Thế Âm Bồ Tát, lôi kéo nàng dùng tốc độ chạy một trăm mét chạy vội như bay tới WC.
Trong đời, chuyện đẹp nhất kỳ diệu nhất chính là sau khi nghẹn nước tiểu hai giờ được đi WC, khi đó, ngươi sẽ cảm thấy, ngay cả giòi trong hầm cầu đều béo mập, đáng yêu, thầm nghĩ muốn bắt một con về nuôi.
Sau khi thanh lọc xong hàng dự trữ, tôi đi ra WC, thấy rõ nữ sinh đi theo giúp tôi -- Sài Sài.
Tóc dài, mặt hình trứng, mày rậm lông mi dài, một đôi mắt to long lanh, môi đỏ như hoa, đẹp mà phi thường có khí chất. Tại một khắc này, tôi phát hiện trên đỉnh đầu nàng có vòng ánh sáng vàng óng, rất giống thánh mẫu Maria.
"Ngươi vẫn đứng ở bên ngoài, không sợ sao?" Tôi hỏi.
"Sợ cái gì?" Nàng dương dương tự đắc nhướng lông mày.
"Đại bộ đội mới trở về ấy." Tôi nói.
Nghe vậy, Sài Sài mỉm cười, quyến rũ mà nhu lệ, như là một cọng lông chim rơi trên mặt hồ, gợi lên những vòng gợn sóng tinh tế trong veo.
Tôi đang bị nhan sắc của nàng khuynh đảo, lại nghe thấy môi đỏ mọng hé mở, nói: "Đến lúc đó, ai gian ai còn không biết đâu."
"Rầm bịch" một tiếng, vòng sáng trên đầu Sài Sài vỡ vụn, nhưng cùng lúc đó, tôi lại kích động đến nỗi hàm răng lập cập, cẳng chân rút gân, dạ dày vặn vẹo, thiếu chút nữa nhào tới, cầm tay nàng, lệ nóng doanh tròng mãnh liệt run run nói, nói: "Đồng chí tốt a, Đảng cùng nhân dân rốt cuộc đợi được ngươi."
Có thể không kích động sao? Sài Sài này căn bản chính là sắc nữ giống tôi a, hơn nữa so với tôi còn bưu hãn hơn, thật sự là khó kiếm được.
Kể từ ngày đó, hai đứa chúng tôi ngưu tầm ngưu, mã tầm mã liền chậm rãi tụ cùng một chỗ, còn làm ra không ít chuyện.
Trong đó nổi tiếng nhất là sự kiện dép lê.
Lần đó quân huấn rất nghiêm khắc, thường xuyên thổi còi lúc nửa đêm, kêu mấy đứa sức cùng lực kiệt chúng tôi rời giường, trong vòng ba phút, sờ soạng đem chăn mền gói lại, cõng trên lưng, sau đó đi xuống sân thể dục chạy mười vòng.
Vì thế, trên sân thể dục, liền thấy một đám nữ sinh tóc tai bù xù, đần độn không biết không thấy chạy, mà trên lưng chăn đệm do không được buộc chắc nên rớt xuống dưới, kéo lê trên mặt đất, giống cái đuôi theo chủ nhân bôn chạy, người không biết gì mà nhìn thấy, tuyệt đối bị dọa đến chết khiếp.
Không biết giáo quan có phải hay không chỉnh chúng tôi đến nghiện, liên tục ba đêm đều thổi còi. Đến đêm thứ tư, hắn cầm cái còi, hung hăng thổi, tiếp theo hô: "Tập hợp... Ai nha, ai chọi ta... A, lại chọi ta..."
Đúng vậy, lần thứ nhất là Sài Sài chọi, lần thứ hai là tôi chọi.
Đừng trách chúng tôi không tôn sư trọng đạo, mấy doanh khác nhiều nhất là một lần quân huấn làm một lần tập hợp nửa đêm, tên giáo quan này cư nhiên muốn làm nhiều lần như vậy, thật sự là quá mức a. Hơn nữa, hôm nay ban ngày huấn luyện, vài bạn học đều bị cảm nắng, hắn lại còn không buông tha chúng tôi, quả thực là muốn ép người ta tới chết mà.
Con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi chúng tôi khi đó là đang trong giai đoạn nổi loạn của thời kỳ trưởng thành, giết người không đền mạng, không đem ý tưởng trong phim Đông Thành Tây Tựu ném giày cao gót lên đầu hắn là nhẫn nhịn có trình độ lắm rồi.
Giáo quan sau khi bị chọi đầu óc choáng váng, rốt cuộc đã tìm ra hung khí trên mặt đất -- hai chiếc dép lê của tôi và Sài Sài, lập tức giận dữ quát: "Dép lê của ai! Các ngươi lập tức xuống dưới cho ta! Đem theo dép lê của mình! Ta muốn đối chiếu! Ta muốn tìm ra hung thủ! A..."
Như hắn mong muốn, vô số đôi dép lê theo cửa sổ ném ra, giống mưa đá hướng về phía giáo quan ném tới.
Lần này, hắn đã chọc nhiều người tức giận.
Lắng nghe tiếng kêu rên của giáo quan dần dần đi xa, tôi và Sài Sài nằm ở trên giường sắt cứng, trở mình một cái, tiếp tục ngủ.
Lần đó, bởi vì là tập thể phạm tội, pháp bất trách chúng (không thể phạt số đông), giáo quan chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Bất quá di chứng chính là, mỗi lần hắn đến ký túc xá của chúng tôi kiểm tra vệ sinh, chỉ cần thấy dép lê, liền hai mắt đỏ ké, hàm răng nghiến ken két, làm như dép lê giết chết cả nhà hắn không bằng.
Nhưng khi đôi mắt của tôi chuyển hướng nhìn bên cạnh Đồng Diêu thì khỏa phương tâm kia lập tức từ trong miệng bay ra ngoài, kéo đều không kéo lại được.
Tôi nhìn thấy, chính là Ôn Phủ Mịch.
Khuôn mặt trắng nõn không hề lẫn tạp sắc, ánh mặt trời tựa như xuyên thấu qua làn da của hắn. Ngũ quan thanh tú không nhiễm một hạt bụi, làm người ta vừa thấy liền cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Hắn thích ngồi im lặng, trên người có loại khí chất lành lạnh. Đôi tròng mắt phi thường thâm thúy, khiến người ta nhịn không được nghĩ muốn tìm tòi nghiên cứu bên trong đến tột cùng chứa cái gì.
Cái mũi cao thẳng nhỏ xinh, khiến ngón tay người ta nhịn không được muốn vuốt ve độ cong hoàn mỹ kia.
Còn có đôi môi, mềm mại nhưng xa cách, tại một khắc này, môi của tôi nhất thời ngứa, từ nay về sau, trong lòng liền tồn tại một loại khát vọng mịt mờ.
Ôn Phủ Mịch cứ đứng thẳng như vậy, dưới ánh nắng chói chang, cái trán lại là trơn bóng sạch sẽ, không hề có mồ hôi, quả thực là băng tuyết chi tư.
Tại thời điểm này, trong lòng tôi vang tiếng lộp bộp thật lớn, tiếp theo một cái thanh âm xa lạ mang tên vận mệnh nói: "Hàn Thực Sắc, ngươi gặp hạn."
Rất nhiều năm về sau, tôi đều muốn xuyên trở về, đem chủ nhân của thanh âm kia túm ra ngoài, nếu là nam thì đạp tiểu kê kê của hắn, là nữ thì vặt tiểu meo meo của nàng.
Thật sự là đáng giận a, khi đó nếu nó kéo tôi một phen thì tốt rồi, cũng sẽ không có yêu hận tình thù về sau, dây dây dưa dưa. Nhưng nó cư nhiên liền như vậy nhìn tôi nhảy xuống hố lửa, thật sự là không thể tha thứ.
Ôn Phủ Mịch và Đồng Diêu là bạn tốt, hai người là một động một tĩnh, lại chơi chung thật sự hòa hợp.
Đang lúc tôi tận sức thưởng thức sắc đẹp thì đột nhiên có một buổi sáng tỉnh lại, giáo viên huấn luyện và lãnh đạo trường học quyết định tách nam nữ ra huấn luyện riêng.
Cái này quả thực là sấm sét giữa trời quang a, tôi đương trường mém xíu ngất.
Sau đó mới biết được, nguyên lai là tiểu đội khác có một đôi nam nữ, bởi vì huấn luyện cùng một chỗ liền huấn luyện ra tình cảm, buổi tối hẹn gặp trong rừng cây nhỏ.
Có lẽ là đã bị nhiễm không khí của quân doanh, hai người cư nhiên chơi đánh dã chiến. Đang lúc tình ý nồng nàn, dồn sức thở dốc rên rỉ, mấy cái đèn pin của giáo quan tuần tra bắn vào, đánh gãy chuyện tốt của hai người.
Nhìn cảnh tượng dâm uế này, giáo quan phẫn nộ, vốn là mọi người mỗi ngày ở trong quân doanh, vô cùng tịch mịch, mấy đứa nhóc này cư nhiên còn dám ở trước mặt lão tử trình diễn người thật cảnh thật, tiến hành kích thích tàn khốc tinh thần lão tử, quả thực là đáng chết.
Vì thế, chuyện này nhanh chóng tầng tầng lớp lớp lần lượt được báo cáo cáo lên trên, hai vị kia còn chưa học được một ngày liền bị lệnh cưỡng chế đuổi học.
Lúc nghe thấy tin tức này thì trong đầu tôi chỉ hiện ra hai chữ: bội phục!
Hai vị bạn học kia thật sự không phải người bình thường, phải biết rằng trong rừng cây nhỏ là đại bản doanh của muỗi, bọn họ cư nhiên cởi quần phơi mông chơi trò vận động cắm-rút, tuyệt đối là dâng cho muỗi cắn sưng mấy tầng a. Bởi vậy cũng có thể thấy được, mọi người đối với loại vận động này là nhiệt tình yêu thương.
Theo ngày đó bắt đầu, bọn thiếu nam thiếu nữ chúng tôi, giống như Bạch nương tử cùng Hứa Tiên vậy, bị Pháp Hải giáo quan tách ra.
Nữ sinh chúng tôi bị phân đến khu 3, cực khổ cũng từ đây về sau bắt đầu.
Từ ngày đó, mỗi lần ăn cơm thì đồ ăn đều là đựng trong một cái chậu to như bồn rửa mặt, phân tổ ngồi ở trên mặt đất. Cứ bảy nữ sinh thành một tổ, vây xung quanh chậu đồ ăn, đứng thẳng, chờ giáo quan thổi còi mới có thể ngồi xổm xuống ăn cơm, chú ý, là ngồi ăn.
Chúng tôi đều là những đóa hoa cành vàng lá ngọc được nuông chiều, từ nhỏ đến lớn ngay cả cứt mũi cũng chưa từng móc qua, như thế nào có khả năng làm loại chuyện tổn hại hình tượng này đâu. Vì thế, chúng tôi nhao nhao giả bộ bệnh, không tới ăn cơm.
Nhưng giáo quan là loại người nào a, còn sợ bị loại tiểu cô nương không rành thế sự uy hiếp sao? Hắn lập tức hạ lệnh, đóng cửa quầy bán quà vặt, hơn nữa còn chơi trò tập kích đánh lén, tịch thu toàn bộ đồ ăn vặt của chúng tôi, ngoài ra còn tăng cường độ huấn luyện.
Một ngày sau đó, chúng tôi toàn bộ hóa thân dã man nữ, mỗi khi đến giờ ăn cơm thì ánh mắt liền chặt chẽ nhìn chằm chằm bồn đồ ăn, trong mắt lóe lục quang, tiếng mài răng ken két vang lên, không ngừng nuốt nước bọt. Chỉ nghe giáo quan thổi còi một cái, mọi người lập tức ngồi xổm xuống, nĩa ăn toàn bộ hướng đồ ăn trong bồn, trên không trung rau cùng thịt vụn bay tán loạn, ngẫu nhiên, cũng sẽ văng ra một hai giọt máu tươi cùng một trận kêu rên: "Ai xiên tay của ta!"
Tra tấn như vậy đối với tôi tạo thành ảnh hưởng phi thường nghiêm trọng, ngày đầu tiên về nhà, mẹ tôi múc đầy đồ ăn vào bồn ăn cơm của cún con nhà chúng tôi nuôi, vừa để trên mặt đất, tôi phản xạ có điều kiện, mãnh liệt xông lên, đem bé cún đang mừng rỡ thí điên thí điên (vui vẻ) chạy đến ăn cơm đẩy vào tường, sau đó ngồi chồm hổm trên mặt đất, cầm lấy nĩa định ăn.
Cha tôi mẹ tôi bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa mang tôi đi bệnh viện tâm thần làm kiểm tra.
Từ đó về sau, bé cún mỗi lần thấy tôi, sẽ kêu rên một tiếng, sau đó "Gâu" một tiếng chạy đến bên cạnh chậu đồ ăn, liều mạng đem thức ăn bên trong ăn sạch sẽ không còn một mảnh, tựa như sợ tôi giành mất.
Thật sự là cực kỳ bi thảm.
Lúc đang huấn luyện thì có một tổ quan binh khác quay về doanh trại, ngày đó, giáo quan đem chúng tôi tập hợp lại, thấm thía nói: "Các học sinh, có đại bộ đội trở lại, cho nên sau này, buổi tối các ngươi đi WC linh tinh, nhất định phải vài người cùng đi, không thể một mình hành động, hiểu chưa?"
Chúng tôi mở to đôi mắt thuần khiết hỏi: "Vì cái gì a, đại bộ đội trở lại, tại sao có thể có người xấu?"
Giáo quan vừa tức vừa vội, chỉ phải nói: "Cánh rừng lớn, loại chim gì đều có, các ngươi làm sao biết bên trong đại bộ đội không có người xấu!"
Trong mắt chúng tôi tiếp tục phát ra ánh sáng thuần khiết: "Sẽ không, các chú quân nhân đều là người tốt."
Giáo quan phỏng chừng bị bọn tiểu hài tử chết tiệt chúng tôi làm giận đến bể phổi, lớn tiếng nói: "Tốt cái rắm, ta đây không phải quân nhân sao, các ngươi xem ta là người tốt đi!"
Chúng tôi đánh giá hắn từ trên xuống dưới trái trái phải phải một phen, đồng thời lắc đầu, rốt cuộc tin lời của hắn, nhưng đồng thời lại khó hiểu: "Bọn họ sẽ làm gì chúng ta a?"
Giáo quan liếc bộ ngực bằng phẳng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen do phơi nắng của chúng tôi một cái, ý vị thâm trường thở dài: "Tham gia quân ngũ ba năm, heo mẹ cũng có thể sánh với Điêu Thuyền a."
Vì thế, bọn tiểu heo mẹ chúng tôi tỉnh tỉnh mê mê gật đầu.
Xem có chết hay không, ban đêm tôi cư nhiên bị nghẹn nước tiểu làm tỉnh, dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ, phát hiện 3 giờ sáng, những nữ sinh còn lại đều bởi vì cường độ huấn luyện cao mà ngủ như chết.
Mà bàng quang của tôi bắt đầu tới gần trạng thái hỏng mất, nhìn nhà vệ sinh công cộng đen như mực bên cạnh ký túc xá, lại nghĩ tới câu kia của giáo quan: "Heo mẹ sánh với Điêu Thuyền", trong lòng tôi bắt đầu lúng túng.
Làm sao bây giờ? Một mình đi, lại sợ không được, muốn gọi một người theo đi cùng, nhưng người ta đều mệt mỏi như vậy, làm sao không biết xấu hổ nửa đêm đánh thức người ta?
Đang lúc tôi khó chịu tới nỗi trán thấm ra mồ hôi lạnh thì một âm thanh như tiên tử trên trời vang lên: "Ngươi muốn đi WC có phải không?"
Tôi vội vã gật đầu.
Nữ sinh kia tiếp tục nói: "Đi thôi, ta đi cùng ngươi."
Tôi quả thực giống như nhìn thấy Quan Thế Âm Bồ Tát, lôi kéo nàng dùng tốc độ chạy một trăm mét chạy vội như bay tới WC.
Trong đời, chuyện đẹp nhất kỳ diệu nhất chính là sau khi nghẹn nước tiểu hai giờ được đi WC, khi đó, ngươi sẽ cảm thấy, ngay cả giòi trong hầm cầu đều béo mập, đáng yêu, thầm nghĩ muốn bắt một con về nuôi.
Sau khi thanh lọc xong hàng dự trữ, tôi đi ra WC, thấy rõ nữ sinh đi theo giúp tôi -- Sài Sài.
Tóc dài, mặt hình trứng, mày rậm lông mi dài, một đôi mắt to long lanh, môi đỏ như hoa, đẹp mà phi thường có khí chất. Tại một khắc này, tôi phát hiện trên đỉnh đầu nàng có vòng ánh sáng vàng óng, rất giống thánh mẫu Maria.
"Ngươi vẫn đứng ở bên ngoài, không sợ sao?" Tôi hỏi.
"Sợ cái gì?" Nàng dương dương tự đắc nhướng lông mày.
"Đại bộ đội mới trở về ấy." Tôi nói.
Nghe vậy, Sài Sài mỉm cười, quyến rũ mà nhu lệ, như là một cọng lông chim rơi trên mặt hồ, gợi lên những vòng gợn sóng tinh tế trong veo.
Tôi đang bị nhan sắc của nàng khuynh đảo, lại nghe thấy môi đỏ mọng hé mở, nói: "Đến lúc đó, ai gian ai còn không biết đâu."
"Rầm bịch" một tiếng, vòng sáng trên đầu Sài Sài vỡ vụn, nhưng cùng lúc đó, tôi lại kích động đến nỗi hàm răng lập cập, cẳng chân rút gân, dạ dày vặn vẹo, thiếu chút nữa nhào tới, cầm tay nàng, lệ nóng doanh tròng mãnh liệt run run nói, nói: "Đồng chí tốt a, Đảng cùng nhân dân rốt cuộc đợi được ngươi."
Có thể không kích động sao? Sài Sài này căn bản chính là sắc nữ giống tôi a, hơn nữa so với tôi còn bưu hãn hơn, thật sự là khó kiếm được.
Kể từ ngày đó, hai đứa chúng tôi ngưu tầm ngưu, mã tầm mã liền chậm rãi tụ cùng một chỗ, còn làm ra không ít chuyện.
Trong đó nổi tiếng nhất là sự kiện dép lê.
Lần đó quân huấn rất nghiêm khắc, thường xuyên thổi còi lúc nửa đêm, kêu mấy đứa sức cùng lực kiệt chúng tôi rời giường, trong vòng ba phút, sờ soạng đem chăn mền gói lại, cõng trên lưng, sau đó đi xuống sân thể dục chạy mười vòng.
Vì thế, trên sân thể dục, liền thấy một đám nữ sinh tóc tai bù xù, đần độn không biết không thấy chạy, mà trên lưng chăn đệm do không được buộc chắc nên rớt xuống dưới, kéo lê trên mặt đất, giống cái đuôi theo chủ nhân bôn chạy, người không biết gì mà nhìn thấy, tuyệt đối bị dọa đến chết khiếp.
Không biết giáo quan có phải hay không chỉnh chúng tôi đến nghiện, liên tục ba đêm đều thổi còi. Đến đêm thứ tư, hắn cầm cái còi, hung hăng thổi, tiếp theo hô: "Tập hợp... Ai nha, ai chọi ta... A, lại chọi ta..."
Đúng vậy, lần thứ nhất là Sài Sài chọi, lần thứ hai là tôi chọi.
Đừng trách chúng tôi không tôn sư trọng đạo, mấy doanh khác nhiều nhất là một lần quân huấn làm một lần tập hợp nửa đêm, tên giáo quan này cư nhiên muốn làm nhiều lần như vậy, thật sự là quá mức a. Hơn nữa, hôm nay ban ngày huấn luyện, vài bạn học đều bị cảm nắng, hắn lại còn không buông tha chúng tôi, quả thực là muốn ép người ta tới chết mà.
Con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi chúng tôi khi đó là đang trong giai đoạn nổi loạn của thời kỳ trưởng thành, giết người không đền mạng, không đem ý tưởng trong phim Đông Thành Tây Tựu ném giày cao gót lên đầu hắn là nhẫn nhịn có trình độ lắm rồi.
Giáo quan sau khi bị chọi đầu óc choáng váng, rốt cuộc đã tìm ra hung khí trên mặt đất -- hai chiếc dép lê của tôi và Sài Sài, lập tức giận dữ quát: "Dép lê của ai! Các ngươi lập tức xuống dưới cho ta! Đem theo dép lê của mình! Ta muốn đối chiếu! Ta muốn tìm ra hung thủ! A..."
Như hắn mong muốn, vô số đôi dép lê theo cửa sổ ném ra, giống mưa đá hướng về phía giáo quan ném tới.
Lần này, hắn đã chọc nhiều người tức giận.
Lắng nghe tiếng kêu rên của giáo quan dần dần đi xa, tôi và Sài Sài nằm ở trên giường sắt cứng, trở mình một cái, tiếp tục ngủ.
Lần đó, bởi vì là tập thể phạm tội, pháp bất trách chúng (không thể phạt số đông), giáo quan chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Bất quá di chứng chính là, mỗi lần hắn đến ký túc xá của chúng tôi kiểm tra vệ sinh, chỉ cần thấy dép lê, liền hai mắt đỏ ké, hàm răng nghiến ken két, làm như dép lê giết chết cả nhà hắn không bằng.
/151
|