Ôn Phủ Mịch hiểu rằng, tuy rằng Hàn Thực Sắc ngoài mặt xem ra rất tùy tiện, nhưng bên trong lại cố chấp vô cùng, cô có nguyên tắc của mình, không thể lay chuyển.
Hành động lần này của cô, không phải là vì nổi nóng, không phải là vì trút giận, không phải vì hù dọa hắn.
Là thật, cô thật sự quyết định rời bỏ mình.
Đứng giữa căn phòng trống trải, tay của Ôn Phủ Mịch, lạnh đến dọa người.
Hắn không muốn mất đi Hàn Thực Sắc, hắn không thể mất đi Hàn Thực Sắc.
Ôn Phủ Mịch không hiểu lắm làm thế nào chủ động níu kéo lại tâm của một cô gái, nhưng mà hắn muốn giữ Hàn Thực Sắc lại, muốn vô cùng.
Cho nên, hắn bịa ra lời nói dối, hắn nói mình phải rời đi.
Có lẽ đến rất nhiều năm sau, Ôn Phủ Mịch mới hiểu được nguyên nhân tại sao lúc ấy mình lại làm như vậy.
Trong lòng hắn khi đó, vẫn chờ sự chủ động của Hàn Thực Sắc, giống như là một kiểu thói quen trong mối quan hệ của bọn họ.
Nếu lúc ấy, hắn có thể quấn lấy Hàn Thực Sắc, có thể dùng tất cả sức lực của mình, tất cả thời gian của mình đi giải thích, có thể siết chặt cô vào trong lòng, để cô thật sự cảm nhận được sự chân thành của mình, như thế, sự việc có phải sẽ không như thế này không.
Thế nhưng Ôn Phủ Mịch không như vậy.
Hắn là người hèn nhát, hắn hèn nhát, từng bước một khiến cho tình cảm của bọn họ tan biến.
Sau khi Đồng Diêu biết được tin này, cưỡng chế kéo Hàn Thực Sắc đến trước mặt Ôn Phủ Mịch.
Cuối cùng, bọn họ đã gặp mặt, ở nơi quen thuộc đó.
Ở trước mặt hắn, Hàn Thực Sắc rất bình tĩnh hỏi: "Ngươi phải đi sao?"
Ôn Phủ Mịch nhìn đôi má cô, nụ cười rạng rỡ kia, đã không còn dấu vết.
Là lỗi của hắn, đều là lỗi của hắn.
Ôn Phủ Mịch bắt đầu làm cái việc hắn vẫn luôn muốn làm—— giải thích.
Yếu ớt giải thích.
Nhưng Hàn Thực Sắc mỉm cười, ngắt lời hắn, cô và hắn, chuyện muốn nói, là chuyện khác nhau.
Cũng giống như, hắn và cô, con đường đi, đã là con đường khác nhau.
Hàn Thực Sắc lại cười, nhưng mà nụ cười kia, đã khác rồi, có vẻ mờ nhạt.
Sự vui vẻ của cô, không còn thuần khiết nữa, đã nhiễm bụi bẩn rồi.
Ôn Phủ Mịch biết, là lỗi của hắn, tất cả, đều là lỗi của hắn, là hắn ích kỷ và hèn hạ mở ra khởi đầu của bọn họ, cho dù tình cảm kia đến cuối cùng là thật lòng, thế nhưng một vết bẩn ngay từ đầu kia, lại như là một con dao, đâm thật sâu vào tim Hàn Thực Sắc, từng chút một, cắt trái tim cô thành thịt nát, máu đổ đầm đìa, cũng không thể nào lành lại nữa.
Vì sao, Ôn Phủ Mịch hỏi bản thân, vì sao có thể làm cô bị thương đến nông nỗi như vậy?
Hắn yêu cô, hắn từng thề phải vĩnh viễn cho cô vui vẻ.
Thế nhưng... Cô vẫn bị hắn tổn thương, chỉ cần hắn ở đó, vết thương này, là vĩnh viễn cũng không thể nào lành lại.
Hàn Thực Sắc sẽ mãi mãi nhớ rằng, sở dĩ hắn ở bên cạnh cô, chỉ là bởi vì mái tóc của cô giống một cô gái khác.
Đây đối tự tôn của một cô gái mà nói, là sự phá hủy chí mạng.
"Thực Sắc, không có ta, có phải là ngươi sẽ vui vẻ hơn nhiều không?" Ôn Phủ Mịch trầm mặc hồi lâu, rốt cục hỏi những lời này ra.
Đúng vậy, nếu không gặp hắn, sự vui tươi của Hàn Thực Sắc, vẫn trong suốt, thuần khiết như trước.
Mà câu trả lời của Hàn Thực Sắc, cũng đã chứng minh điểm ấy.
Cô thu lại nụ cười, cô dùng giọng rất chân thực trả lời hắn.
Phải, nếu hắn đi rồi, cô sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
Cô nói, cô sẽ tìm được một người khác thật lòng yêu cô, sẽ tìm được một đoạn tình cảm khác từ lúc bắt đầu chính là chân thật, sẽ tìm được một người đàn ông chân chính thuộc về mình.
Sau đó, cô đi, bước đi kiên định, bóng dáng dứt khoát.
Đúng vậy, cô đi rồi, cô không cần người có nhiều thiếu sót như hắn nữa, không cần đoạn tình cảm thiếu sót này của bọn họ nữa.
Ôn Phủ Mịch vẫn im lặng như vậy ngồi ở nơi đó, từ buổi sáng, vẫn ngồi cho đến khi quán nước đóng cửa.
Giữa lúc nhân viên cửa hàng nhắc hắn quán nước sắp đóng cửa, hắn đứng dậy, lúc này mới phát hiện, toàn thân hắn đều lạnh.
Đã mất đi rồi.
Hắn đã mất đi Hàn Thực Sắc rồi.
Cái cô để ý, không phải là buổi tối hôm đó hắn lỡ hẹn, cái cô để ý, là vào lúc bắt đầu tình cảm của bọn họ, trong ý nghĩ của Ôn Phủ Mịch, vẫn còn nhớ đến một cô gái khác.
Cô để ý chính là cái này.
Mà cái này, là cái Ôn Phủ Mịch không thể giải thích, đây là tội của hắn.
"Ngươi thật sự đem cô ấy làm thế thân An Hinh mới quen với cô ấy ư?" Trên sân bóng rổ, Đồng Diêu chất vấn như vậy.
Ôn Phủ Mịch không nói gì, cái khởi đầu kia, là cái hắn không thể đoán trước.
Tiếp đó, Đồng Diêu một quyền đánh hắn ngã xuống đất.
"Từ giờ trở đi, Hàn Thực Sắc do ta bảo vệ." Sau khi Đồng Diêu tuyên bố như vậy, liền đi khỏi.
Mãi cho đến giờ khắc đó, Ôn Phủ Mịch mới hiểu được, thì ra Đồng Diêu, vẫn luôn lặng lẽ mà yêu Hàn Thực Sắc.
Mà cũng trong giờ khắc đó, hắn hiểu được, lời Hàn Thực Sắc nói hôm nay, đều chính xác.
Sẽ có một người đàn ông chân chính thuộc về cô, cho cô một tình yêu không hề vấy bẩn.
Hắn, không xứng với cô, hắn, là phải rời khỏi.
Ôn Phủ Mịch ra đi, rời khỏi thành phố này, rời khỏi Hàn Thực Sắc.
Lúc đầu đi Mỹ, cái gì cũng không quen, mà với yêu cầu khăng khăng của An Hinh, hắn đến ở nhà trọ nơi An Hinh sống.
Khoảng thời gian đó, đối vớ iÔn Phủ Mịch mà nói, là tối tăm mờ mịt.
Ở trong tầm mắt của hắn không tìm thấy ánh mặt trời,.
Suốt ngày hắn đều nhớ đến từng chuyện một khi ở bên Hàn Thực Sắc, những hồi ức đó, trở thành thứ quý giá nhất của hắn.
Hắn không muốn quên đi, bèn cầm bút lên viết, mỗi một chuyện, đều viết trên giấy viết thư màu trắng.
Lúc viết, khóe miệng của hắn, đều cong lên.
Bởi những thứ đó, đều là niềm vui trong cuộc đời hắn.
Hắn đem những thư này, nhờ An Hinh gửi đi, gửi đến Hàn Thực Sắc.
Hắn cũng không biết lý do mình làm như vậy, nhưng mà vào lúc đó, hắn chỉ muốn làm việc này.
Một ngày một lá thư, không gián đoạn mà viết, không gián đoạn mà gửi, tuy rằng Hàn Thực Sắc không có một chút hồi âm, nhưng hắn vẫn tiếp tục.
Cho đến... Ngày thứ sáu mươi ba.
Hàn Thực Sắc có trả lời —— những thư kia, thư hắn gửi đi, đều bị cắt thành từng mảnh, gửi trở lại.
Hồi ức của bọn họ, đều thành từng mảnh nhỏ, vừa bị gió thổi, thì đã không còn dấu vết.
Từ đó về sau, Ôn Phủ Mịch không có quấy rầy Hàn Thực Sắc nữa.
Nếu như yên lặng là điều cô muốn, như vậy. Hắn sẽ cho cô.
Dù sao, điều hắn có thể làm vì cô, chỉ có chuyện này mà thôi.
Ôn Phủ Mịch đem toàn bộ sức lực của mình, dùng hết trên bài vở, gần như mỗi ngày hắn đều ở lại trong thư viện trường đại học.
Hắn cho rằng như thế, thì có thể không cần suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng chẳng ích gì, bóng dáng của Hàn Thực Sắc, vẫn luôn trong đầu hắn, giống như là dao khắc lên, rõ nét như vậy, không thể xóa nhòa.
Ôn Phủ Mịch phát hiện, An Hinh đối với hắn, cũng dường như khác với trước đây.
Ánh mắt cô nhìn hắn, không còn là nhìn một em trai nhà bên nữa, mà là nhìn...... Một người đàn ông.
Ôn Phủ Mịch hiểu được đó là ý gì, thế nhưng, đã qua rồi.
Tình cảm hắn đối với An Hinh, đã qua rồi.
Mãi mãi, đã qua rồi.
Hành động lần này của cô, không phải là vì nổi nóng, không phải là vì trút giận, không phải vì hù dọa hắn.
Là thật, cô thật sự quyết định rời bỏ mình.
Đứng giữa căn phòng trống trải, tay của Ôn Phủ Mịch, lạnh đến dọa người.
Hắn không muốn mất đi Hàn Thực Sắc, hắn không thể mất đi Hàn Thực Sắc.
Ôn Phủ Mịch không hiểu lắm làm thế nào chủ động níu kéo lại tâm của một cô gái, nhưng mà hắn muốn giữ Hàn Thực Sắc lại, muốn vô cùng.
Cho nên, hắn bịa ra lời nói dối, hắn nói mình phải rời đi.
Có lẽ đến rất nhiều năm sau, Ôn Phủ Mịch mới hiểu được nguyên nhân tại sao lúc ấy mình lại làm như vậy.
Trong lòng hắn khi đó, vẫn chờ sự chủ động của Hàn Thực Sắc, giống như là một kiểu thói quen trong mối quan hệ của bọn họ.
Nếu lúc ấy, hắn có thể quấn lấy Hàn Thực Sắc, có thể dùng tất cả sức lực của mình, tất cả thời gian của mình đi giải thích, có thể siết chặt cô vào trong lòng, để cô thật sự cảm nhận được sự chân thành của mình, như thế, sự việc có phải sẽ không như thế này không.
Thế nhưng Ôn Phủ Mịch không như vậy.
Hắn là người hèn nhát, hắn hèn nhát, từng bước một khiến cho tình cảm của bọn họ tan biến.
Sau khi Đồng Diêu biết được tin này, cưỡng chế kéo Hàn Thực Sắc đến trước mặt Ôn Phủ Mịch.
Cuối cùng, bọn họ đã gặp mặt, ở nơi quen thuộc đó.
Ở trước mặt hắn, Hàn Thực Sắc rất bình tĩnh hỏi: "Ngươi phải đi sao?"
Ôn Phủ Mịch nhìn đôi má cô, nụ cười rạng rỡ kia, đã không còn dấu vết.
Là lỗi của hắn, đều là lỗi của hắn.
Ôn Phủ Mịch bắt đầu làm cái việc hắn vẫn luôn muốn làm—— giải thích.
Yếu ớt giải thích.
Nhưng Hàn Thực Sắc mỉm cười, ngắt lời hắn, cô và hắn, chuyện muốn nói, là chuyện khác nhau.
Cũng giống như, hắn và cô, con đường đi, đã là con đường khác nhau.
Hàn Thực Sắc lại cười, nhưng mà nụ cười kia, đã khác rồi, có vẻ mờ nhạt.
Sự vui vẻ của cô, không còn thuần khiết nữa, đã nhiễm bụi bẩn rồi.
Ôn Phủ Mịch biết, là lỗi của hắn, tất cả, đều là lỗi của hắn, là hắn ích kỷ và hèn hạ mở ra khởi đầu của bọn họ, cho dù tình cảm kia đến cuối cùng là thật lòng, thế nhưng một vết bẩn ngay từ đầu kia, lại như là một con dao, đâm thật sâu vào tim Hàn Thực Sắc, từng chút một, cắt trái tim cô thành thịt nát, máu đổ đầm đìa, cũng không thể nào lành lại nữa.
Vì sao, Ôn Phủ Mịch hỏi bản thân, vì sao có thể làm cô bị thương đến nông nỗi như vậy?
Hắn yêu cô, hắn từng thề phải vĩnh viễn cho cô vui vẻ.
Thế nhưng... Cô vẫn bị hắn tổn thương, chỉ cần hắn ở đó, vết thương này, là vĩnh viễn cũng không thể nào lành lại.
Hàn Thực Sắc sẽ mãi mãi nhớ rằng, sở dĩ hắn ở bên cạnh cô, chỉ là bởi vì mái tóc của cô giống một cô gái khác.
Đây đối tự tôn của một cô gái mà nói, là sự phá hủy chí mạng.
"Thực Sắc, không có ta, có phải là ngươi sẽ vui vẻ hơn nhiều không?" Ôn Phủ Mịch trầm mặc hồi lâu, rốt cục hỏi những lời này ra.
Đúng vậy, nếu không gặp hắn, sự vui tươi của Hàn Thực Sắc, vẫn trong suốt, thuần khiết như trước.
Mà câu trả lời của Hàn Thực Sắc, cũng đã chứng minh điểm ấy.
Cô thu lại nụ cười, cô dùng giọng rất chân thực trả lời hắn.
Phải, nếu hắn đi rồi, cô sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
Cô nói, cô sẽ tìm được một người khác thật lòng yêu cô, sẽ tìm được một đoạn tình cảm khác từ lúc bắt đầu chính là chân thật, sẽ tìm được một người đàn ông chân chính thuộc về mình.
Sau đó, cô đi, bước đi kiên định, bóng dáng dứt khoát.
Đúng vậy, cô đi rồi, cô không cần người có nhiều thiếu sót như hắn nữa, không cần đoạn tình cảm thiếu sót này của bọn họ nữa.
Ôn Phủ Mịch vẫn im lặng như vậy ngồi ở nơi đó, từ buổi sáng, vẫn ngồi cho đến khi quán nước đóng cửa.
Giữa lúc nhân viên cửa hàng nhắc hắn quán nước sắp đóng cửa, hắn đứng dậy, lúc này mới phát hiện, toàn thân hắn đều lạnh.
Đã mất đi rồi.
Hắn đã mất đi Hàn Thực Sắc rồi.
Cái cô để ý, không phải là buổi tối hôm đó hắn lỡ hẹn, cái cô để ý, là vào lúc bắt đầu tình cảm của bọn họ, trong ý nghĩ của Ôn Phủ Mịch, vẫn còn nhớ đến một cô gái khác.
Cô để ý chính là cái này.
Mà cái này, là cái Ôn Phủ Mịch không thể giải thích, đây là tội của hắn.
"Ngươi thật sự đem cô ấy làm thế thân An Hinh mới quen với cô ấy ư?" Trên sân bóng rổ, Đồng Diêu chất vấn như vậy.
Ôn Phủ Mịch không nói gì, cái khởi đầu kia, là cái hắn không thể đoán trước.
Tiếp đó, Đồng Diêu một quyền đánh hắn ngã xuống đất.
"Từ giờ trở đi, Hàn Thực Sắc do ta bảo vệ." Sau khi Đồng Diêu tuyên bố như vậy, liền đi khỏi.
Mãi cho đến giờ khắc đó, Ôn Phủ Mịch mới hiểu được, thì ra Đồng Diêu, vẫn luôn lặng lẽ mà yêu Hàn Thực Sắc.
Mà cũng trong giờ khắc đó, hắn hiểu được, lời Hàn Thực Sắc nói hôm nay, đều chính xác.
Sẽ có một người đàn ông chân chính thuộc về cô, cho cô một tình yêu không hề vấy bẩn.
Hắn, không xứng với cô, hắn, là phải rời khỏi.
Ôn Phủ Mịch ra đi, rời khỏi thành phố này, rời khỏi Hàn Thực Sắc.
Lúc đầu đi Mỹ, cái gì cũng không quen, mà với yêu cầu khăng khăng của An Hinh, hắn đến ở nhà trọ nơi An Hinh sống.
Khoảng thời gian đó, đối vớ iÔn Phủ Mịch mà nói, là tối tăm mờ mịt.
Ở trong tầm mắt của hắn không tìm thấy ánh mặt trời,.
Suốt ngày hắn đều nhớ đến từng chuyện một khi ở bên Hàn Thực Sắc, những hồi ức đó, trở thành thứ quý giá nhất của hắn.
Hắn không muốn quên đi, bèn cầm bút lên viết, mỗi một chuyện, đều viết trên giấy viết thư màu trắng.
Lúc viết, khóe miệng của hắn, đều cong lên.
Bởi những thứ đó, đều là niềm vui trong cuộc đời hắn.
Hắn đem những thư này, nhờ An Hinh gửi đi, gửi đến Hàn Thực Sắc.
Hắn cũng không biết lý do mình làm như vậy, nhưng mà vào lúc đó, hắn chỉ muốn làm việc này.
Một ngày một lá thư, không gián đoạn mà viết, không gián đoạn mà gửi, tuy rằng Hàn Thực Sắc không có một chút hồi âm, nhưng hắn vẫn tiếp tục.
Cho đến... Ngày thứ sáu mươi ba.
Hàn Thực Sắc có trả lời —— những thư kia, thư hắn gửi đi, đều bị cắt thành từng mảnh, gửi trở lại.
Hồi ức của bọn họ, đều thành từng mảnh nhỏ, vừa bị gió thổi, thì đã không còn dấu vết.
Từ đó về sau, Ôn Phủ Mịch không có quấy rầy Hàn Thực Sắc nữa.
Nếu như yên lặng là điều cô muốn, như vậy. Hắn sẽ cho cô.
Dù sao, điều hắn có thể làm vì cô, chỉ có chuyện này mà thôi.
Ôn Phủ Mịch đem toàn bộ sức lực của mình, dùng hết trên bài vở, gần như mỗi ngày hắn đều ở lại trong thư viện trường đại học.
Hắn cho rằng như thế, thì có thể không cần suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng chẳng ích gì, bóng dáng của Hàn Thực Sắc, vẫn luôn trong đầu hắn, giống như là dao khắc lên, rõ nét như vậy, không thể xóa nhòa.
Ôn Phủ Mịch phát hiện, An Hinh đối với hắn, cũng dường như khác với trước đây.
Ánh mắt cô nhìn hắn, không còn là nhìn một em trai nhà bên nữa, mà là nhìn...... Một người đàn ông.
Ôn Phủ Mịch hiểu được đó là ý gì, thế nhưng, đã qua rồi.
Tình cảm hắn đối với An Hinh, đã qua rồi.
Mãi mãi, đã qua rồi.
/151
|