Người vừa tới chính là “Thanh Phong kiếm khách”, cũng chính là đà chủ của “Cửu Long phân đà” Hiên Viên Thanh Phong. Y từ mấy hôm trước đã nhận được bồ câu đưa thư của Dương Tông Nghị thông báo là bổn giáo gặp đại địch, đích thân y phải tự thân xuất thủ. Vài ngày nay y vẫn luôn ở chỗ này chờ kẻ địch tới.
Vừa rồi y nghe thuộc hạ báo cáo bọn người Dương Tông Nghị đã đến “Cửu Long đảo”, liền đem theo vài người ra đại sảnh chờ Dương Tông Nghị. Ai ngờ ra đến nơi thì nghe một tiếng động lớn. Âm thanh này rất ít gặp ở “Cửu Long đảo”, y liền nghĩ có lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vội vã dẫn thuộc hạ ra xem tình hính như thế nào.
Vừa ra khỏi cửa, Hiên Viên Thanh Phong liền chấn kinh, thấy rõ trên mặt đất những mảnh vụn của tấm đại biển. Nhớ đến tính khí của giáo chủ, y liền biết lần này chắc chắn gặp phiền toái rồi.
Y vô cùng phẫn nộ, nghe Dương Tông Nghị chào cũng không thèm hoàn lễ, đùng đùng nổi giận, lớn tiếng hỏi: “Là ai làm?”
Do ra chậm vài giây, nên y không thấy được động tác của Vô Danh. Mà niên kỷ của Vô Danh cũng còn quá trẻ, khiến y không thể tin thiếu niên này lại có võ công ghê gớm như vậy, ngược lại trợn mắt nhìn Dương Tông Nghị.
Dương Tông Nghị biết lần này mang họa lớn, vội cúi đầu đáp: “Là do Vô Danh thiếu hiệp làm…”
Hiên Viên Thanh Phong nghe thấy tên Vô Danh, trong lòng cũng thật kinh ngạc, ánh mắt quét về phía mọi người. Cuối cùng dừng lại trên người Vô Danh, lại càng không thể tin nổi.
Tên của Vô Danh y đã sớm nghe qua vô số lần, lại thêm trong chốn giang hồ thêm mắm dặm muối, đem Vô Danh thổi phồng quá mức. Hơn nữa y thường xuyên nghe giáo chủ nhắc tới người này, ngoài ra đối với hắn tựa như cực kỳ tôn sùng, nhiều lần căn dặn thuộc hạ không được chọc tới Vô Danh, khiến cho y cũng rất muốn gặp thử một lần. Không ngờ hôm nay dĩ nhiên lại có thể tái kiến thiếu niên tuổi trẻ này, cho nên hoàn toàn cảm thấy ngoài dự tính.
Lúc này mới nghĩ tới Dương Tông Nghị mấy ngày trước đã nhắc nhở mình sắp gặp phải đại địch, tuy nhiên không biết đó lại là Vô Danh.
Thâm tâm Hiên Viên Thanh Phong hiện tại có chút lo lắng rằng mình đã vi phạm lời căn dặn của giáo chủ. Nhưng lại nghĩ bút tích giáo chủ tự tay đề tặng đã bị Vô Danh phá hủy, cho nên dù cho giáo chủ có biết, chắc cũng không trách tội mình. Nghĩ vậy trong lòng y mới yên tâm hơn. Tuy nhiên tấm đại biển đó lại bị Vô Danh chấn vỡ giữa ban ngày ban mặt, bản thân mình ắt hẳn khó tránh khỏi việc bị giáo chủ trừng phạt. Cho nên y rất phẫn nộ, thầm nghĩ Vô Danh quả là không để cho mình chút mặt mũi, trừng mắt nhìn Vô Danh.
Vô Danh kể từ khi Hiên Viên Thanh Phong đi ra cũng đã đoán được thân phận của người này. Lúc này thấy y khiêu khích lườm mình , hắn cũng thật tức tối, lạnh lẽo nhìn thẳng về phía Hiên Viên Thanh Phong, trong mắt không hề che giấu sát khí.
Hiên Viên Thanh Phong nhìn thấy nhãn tình của Vô Danh, trong tâm chợt có chút khiếp sợ, đồng thời cũng có chút lo âu khó hiểu? Tuy nhiên y dù sao thành danh cũng đã nhiều năm, không thể để một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi dọa dẫm được, liền hỏi: “Ngươi chính là Vô Danh?”
“Không sai!” Vô Danh ngẩng đầu ưỡn ngực đáp.
Hiên Viên Thanh Phong thấy điệu bộ cao ngạo của Vô Danh, lửa giận trong lòng đại thịnh, nhưng dẫu sao y cũng là cáo già thành tinh, cũng không phát hỏa đương trường, ngược lại lãnh đạm cười nói: “Tôn kính đại danh của Vô Danh thiếu hiệp đã lâu, hôm nay may mắn được gặp! Không biết thiếu hiệp vì sao lại phá nát đại biển này?
Vô Danh thấy Hiên Viên Thanh Phong bất chợt cười hỏi mình, trái lại có chút ngượng ngùng, trợn mắt nhìn y, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Hiên Viên Thanh Phong thấy Vô Danh không mở miệng, thầm mắng một tiếng: “Xú tiểu tử không biết tốt xấu!”, lại nói tiếp: “Vô Danh thiếu hiệp quang lâm bản giáo, xin mời ngài vào trong!” Nói xong làm ra một tư thế mời Vô Danh, sau đó xoay người quay vào trong bảo.
Vô Danh cười, kéo tay Tư Kỳ đi theo sau Hiên Viên Thanh Phong. Thâm tâm hắn cũng rất khó hiểu, đây vốn là nhà của mình, hiện giờ bị kẻ khác chiếm lấy, thế mà nay lại nhờ người ta dẫn đường. Vốn là chủ nhà lại trở thành khách nhân. Cái tư vị trong lòng hắn không biết nên nói như thế nào đây nữa.
Trên đường vào trong bảo, Hiên Viên Thanh Phong nghiễm nhiên lấy tư cách chủ nhân giới thiệu với Vô Danh hết thảy mọi thứ bên trong.
Y tất nhiên sẽ không thèm keo kiệt với Vô Danh làm gì. Bởi lẽ từ lúc Vô Danh phá hủy đại biển, y đã xem Vô Danh như một kẻ sắp chết rồi. Trong Vạn Tà Giáo thì giáo chủ là cao nhất, không aí có thể vũ nhục, cho dù chỉ hơi có ý bất kính trong lời nói thôi là đã phải chịu khổ hình rồi, huống chi Vô Danh lại dám hủy đi bút tích mà giáo chủ tự tay viết. Nếu không giết vô Danh thì Hiên Viên Thanh Phong và Dương Tông Nghị ắt không đeo nổi cái tội danh vũ nhục giáo chủ. Cho nên bọn họ đã sớm đem nghiêm lệnh của giáo chủ “không được động tới Vô Danh” bỏ ngoài tai.
Hiên Viên Thanh Phong và Dương Tông Nghị nhìn nhau cười, trong lòng đều đã hạ quyết tâm, Vô Danh ắt phải bỏ mạng, chỉ có điều cách làm như thế nào thì họ vẫn chưa suy nghĩ ra mà thôi.
Hiên Viên Thanh Phong cũng là kẻ học võ, đã rất nhiều năm không găp được đối thủ. Đương nhiên không tính tới giáo chủ, bởi trong lòng họ, giáo chủ đã trở thành một võ thần bất khả chiến bại. Lúc này đây, trong chốn võ lâm, thanh danh của Vô Danh được đồn thổi rất ghê gớm, cho nên y cũng háo hức muốn so tài một phen, thầm nghĩ phải cùng Vô Danh luận võ rồi sau đó mới giết hắn.
Dương Tông Nghị thì lại là kẻ âm hiểm xảo trá từ trước đến giờ. Y vốn đang lo lắng Hiên Viên Thanh Phong vì sợ vi phạm nghiêm lệnh của giáo chủ, sẽ không dám ra tay với Vô Danh. Nhung nay với tình cảnh trước mắt, y biết Hiên Viên Thanh Phong rốt cục phải bỏ ngoài tai lời đó, cùng mình cộng đồng tiến thối, hợp sức loại bỏ Vô Danh. Mặc dù có thể bị giáo chủ khiển trách đôi chút, nhưng tin chắc tánh mạng sẽ được bảo toàn. Vì thế trên mặt y bất giác lộ ra nụ cười đắc ý.
Trong lòng Hiên Viên Thanh Phong vô cùng kích động, bởi Vạn Tà giáo chủ từng nói rằng võ công Vô Danh có thể tương xứng cùng y, nhưng y rất không tin tưởng. Thứ nhất lời truyền miệng vốn không đáng tin cậy, uy danh của Vô Danh có lẽ là do bọn người rỗi hơi trong giang hồ đồn thổi mà thôi. Thứ hai Vô Danh niên kỷ còn quá nhỏ, thực lực không có khả năng mạnh đến như vậy, nên trong lòng y cũng yên tâm, cho rằng mình có thể giao đấu cùng Vô Danh.
Vô Danh càng đi vào sâu, càng phát giác những gì thân quen của mình đã không còn tồn tại. Hoa viên đã được tu sửa lại, tường cũng được sơn từ màu đỏ thành màu đen. Các bích họa trên tường cũng thay đổi, các tấm biển trong bảo cũng hoàn toàn bị thay thế. Trong lòng hắn đau đớn thấu trời xanh, nghĩ đến phụ thân nhiều năm lao lực mới có được “Cửu Long Bảo” huy hoàng, không ngờ lại bị người khác hủy hoại chỉ trong chốc lát. Trong mắt hắn đã ẩn ẩn lệ quang, lại nghe Hiên Viên Thanh Phong cố tình khoe khoang, khiến cho cõi lòng gần như tan nát.
Dọc theo đường đi, Tư Kỳ cũng phát hiện nỗi đau đớn của Vô Danh, nàng càng nắm chặt lấy tay hắn, mong truyền cho hắn chút hơi ấm.
Rốt cục cũng tới đại sảnh, Hiên Viên Thanh Phong tươi cười nói: “Vô Danh thiếu hiệp, đây là đại sảnh lớn nhất của bản đà, mời vào!”
Nhìn vào bên trong có thể thấy bốn phía có đầy ký hiệu xương trắng giao nhau. Ở góc phía bắc có một cái ghế da hổ lớn vằn vện, phía sau có một bức họa vẽ hình đầu lâu rất to. Hai bên sảnh có mấy dãy binh khí.
Hiên Viên Thanh Phong vừa vào trong liền trực tiếp ngồi xuống ghế da hổ, ánh mắt oai phong nhìn xuống dưới, làm cho người ta có cảm giác y cao cao tại thượng.
Phía dưới hai bên có hơn mười chiếc ghế nhỏ hơn, Hiên Viên Thanh Phong khoát tay nói: “Thiếu hiệp mời ngồi! Dương đà chủ mời ngồi!”
Dương Tông Nghị liền ngồi vào chiếc ghế bên tay phải, còn Vô Danh được một tên lâu la mời đến ghế bên tay trái.
Vừa rồi y nghe thuộc hạ báo cáo bọn người Dương Tông Nghị đã đến “Cửu Long đảo”, liền đem theo vài người ra đại sảnh chờ Dương Tông Nghị. Ai ngờ ra đến nơi thì nghe một tiếng động lớn. Âm thanh này rất ít gặp ở “Cửu Long đảo”, y liền nghĩ có lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vội vã dẫn thuộc hạ ra xem tình hính như thế nào.
Vừa ra khỏi cửa, Hiên Viên Thanh Phong liền chấn kinh, thấy rõ trên mặt đất những mảnh vụn của tấm đại biển. Nhớ đến tính khí của giáo chủ, y liền biết lần này chắc chắn gặp phiền toái rồi.
Y vô cùng phẫn nộ, nghe Dương Tông Nghị chào cũng không thèm hoàn lễ, đùng đùng nổi giận, lớn tiếng hỏi: “Là ai làm?”
Do ra chậm vài giây, nên y không thấy được động tác của Vô Danh. Mà niên kỷ của Vô Danh cũng còn quá trẻ, khiến y không thể tin thiếu niên này lại có võ công ghê gớm như vậy, ngược lại trợn mắt nhìn Dương Tông Nghị.
Dương Tông Nghị biết lần này mang họa lớn, vội cúi đầu đáp: “Là do Vô Danh thiếu hiệp làm…”
Hiên Viên Thanh Phong nghe thấy tên Vô Danh, trong lòng cũng thật kinh ngạc, ánh mắt quét về phía mọi người. Cuối cùng dừng lại trên người Vô Danh, lại càng không thể tin nổi.
Tên của Vô Danh y đã sớm nghe qua vô số lần, lại thêm trong chốn giang hồ thêm mắm dặm muối, đem Vô Danh thổi phồng quá mức. Hơn nữa y thường xuyên nghe giáo chủ nhắc tới người này, ngoài ra đối với hắn tựa như cực kỳ tôn sùng, nhiều lần căn dặn thuộc hạ không được chọc tới Vô Danh, khiến cho y cũng rất muốn gặp thử một lần. Không ngờ hôm nay dĩ nhiên lại có thể tái kiến thiếu niên tuổi trẻ này, cho nên hoàn toàn cảm thấy ngoài dự tính.
Lúc này mới nghĩ tới Dương Tông Nghị mấy ngày trước đã nhắc nhở mình sắp gặp phải đại địch, tuy nhiên không biết đó lại là Vô Danh.
Thâm tâm Hiên Viên Thanh Phong hiện tại có chút lo lắng rằng mình đã vi phạm lời căn dặn của giáo chủ. Nhưng lại nghĩ bút tích giáo chủ tự tay đề tặng đã bị Vô Danh phá hủy, cho nên dù cho giáo chủ có biết, chắc cũng không trách tội mình. Nghĩ vậy trong lòng y mới yên tâm hơn. Tuy nhiên tấm đại biển đó lại bị Vô Danh chấn vỡ giữa ban ngày ban mặt, bản thân mình ắt hẳn khó tránh khỏi việc bị giáo chủ trừng phạt. Cho nên y rất phẫn nộ, thầm nghĩ Vô Danh quả là không để cho mình chút mặt mũi, trừng mắt nhìn Vô Danh.
Vô Danh kể từ khi Hiên Viên Thanh Phong đi ra cũng đã đoán được thân phận của người này. Lúc này thấy y khiêu khích lườm mình , hắn cũng thật tức tối, lạnh lẽo nhìn thẳng về phía Hiên Viên Thanh Phong, trong mắt không hề che giấu sát khí.
Hiên Viên Thanh Phong nhìn thấy nhãn tình của Vô Danh, trong tâm chợt có chút khiếp sợ, đồng thời cũng có chút lo âu khó hiểu? Tuy nhiên y dù sao thành danh cũng đã nhiều năm, không thể để một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi dọa dẫm được, liền hỏi: “Ngươi chính là Vô Danh?”
“Không sai!” Vô Danh ngẩng đầu ưỡn ngực đáp.
Hiên Viên Thanh Phong thấy điệu bộ cao ngạo của Vô Danh, lửa giận trong lòng đại thịnh, nhưng dẫu sao y cũng là cáo già thành tinh, cũng không phát hỏa đương trường, ngược lại lãnh đạm cười nói: “Tôn kính đại danh của Vô Danh thiếu hiệp đã lâu, hôm nay may mắn được gặp! Không biết thiếu hiệp vì sao lại phá nát đại biển này?
Vô Danh thấy Hiên Viên Thanh Phong bất chợt cười hỏi mình, trái lại có chút ngượng ngùng, trợn mắt nhìn y, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Hiên Viên Thanh Phong thấy Vô Danh không mở miệng, thầm mắng một tiếng: “Xú tiểu tử không biết tốt xấu!”, lại nói tiếp: “Vô Danh thiếu hiệp quang lâm bản giáo, xin mời ngài vào trong!” Nói xong làm ra một tư thế mời Vô Danh, sau đó xoay người quay vào trong bảo.
Vô Danh cười, kéo tay Tư Kỳ đi theo sau Hiên Viên Thanh Phong. Thâm tâm hắn cũng rất khó hiểu, đây vốn là nhà của mình, hiện giờ bị kẻ khác chiếm lấy, thế mà nay lại nhờ người ta dẫn đường. Vốn là chủ nhà lại trở thành khách nhân. Cái tư vị trong lòng hắn không biết nên nói như thế nào đây nữa.
Trên đường vào trong bảo, Hiên Viên Thanh Phong nghiễm nhiên lấy tư cách chủ nhân giới thiệu với Vô Danh hết thảy mọi thứ bên trong.
Y tất nhiên sẽ không thèm keo kiệt với Vô Danh làm gì. Bởi lẽ từ lúc Vô Danh phá hủy đại biển, y đã xem Vô Danh như một kẻ sắp chết rồi. Trong Vạn Tà Giáo thì giáo chủ là cao nhất, không aí có thể vũ nhục, cho dù chỉ hơi có ý bất kính trong lời nói thôi là đã phải chịu khổ hình rồi, huống chi Vô Danh lại dám hủy đi bút tích mà giáo chủ tự tay viết. Nếu không giết vô Danh thì Hiên Viên Thanh Phong và Dương Tông Nghị ắt không đeo nổi cái tội danh vũ nhục giáo chủ. Cho nên bọn họ đã sớm đem nghiêm lệnh của giáo chủ “không được động tới Vô Danh” bỏ ngoài tai.
Hiên Viên Thanh Phong và Dương Tông Nghị nhìn nhau cười, trong lòng đều đã hạ quyết tâm, Vô Danh ắt phải bỏ mạng, chỉ có điều cách làm như thế nào thì họ vẫn chưa suy nghĩ ra mà thôi.
Hiên Viên Thanh Phong cũng là kẻ học võ, đã rất nhiều năm không găp được đối thủ. Đương nhiên không tính tới giáo chủ, bởi trong lòng họ, giáo chủ đã trở thành một võ thần bất khả chiến bại. Lúc này đây, trong chốn võ lâm, thanh danh của Vô Danh được đồn thổi rất ghê gớm, cho nên y cũng háo hức muốn so tài một phen, thầm nghĩ phải cùng Vô Danh luận võ rồi sau đó mới giết hắn.
Dương Tông Nghị thì lại là kẻ âm hiểm xảo trá từ trước đến giờ. Y vốn đang lo lắng Hiên Viên Thanh Phong vì sợ vi phạm nghiêm lệnh của giáo chủ, sẽ không dám ra tay với Vô Danh. Nhung nay với tình cảnh trước mắt, y biết Hiên Viên Thanh Phong rốt cục phải bỏ ngoài tai lời đó, cùng mình cộng đồng tiến thối, hợp sức loại bỏ Vô Danh. Mặc dù có thể bị giáo chủ khiển trách đôi chút, nhưng tin chắc tánh mạng sẽ được bảo toàn. Vì thế trên mặt y bất giác lộ ra nụ cười đắc ý.
Trong lòng Hiên Viên Thanh Phong vô cùng kích động, bởi Vạn Tà giáo chủ từng nói rằng võ công Vô Danh có thể tương xứng cùng y, nhưng y rất không tin tưởng. Thứ nhất lời truyền miệng vốn không đáng tin cậy, uy danh của Vô Danh có lẽ là do bọn người rỗi hơi trong giang hồ đồn thổi mà thôi. Thứ hai Vô Danh niên kỷ còn quá nhỏ, thực lực không có khả năng mạnh đến như vậy, nên trong lòng y cũng yên tâm, cho rằng mình có thể giao đấu cùng Vô Danh.
Vô Danh càng đi vào sâu, càng phát giác những gì thân quen của mình đã không còn tồn tại. Hoa viên đã được tu sửa lại, tường cũng được sơn từ màu đỏ thành màu đen. Các bích họa trên tường cũng thay đổi, các tấm biển trong bảo cũng hoàn toàn bị thay thế. Trong lòng hắn đau đớn thấu trời xanh, nghĩ đến phụ thân nhiều năm lao lực mới có được “Cửu Long Bảo” huy hoàng, không ngờ lại bị người khác hủy hoại chỉ trong chốc lát. Trong mắt hắn đã ẩn ẩn lệ quang, lại nghe Hiên Viên Thanh Phong cố tình khoe khoang, khiến cho cõi lòng gần như tan nát.
Dọc theo đường đi, Tư Kỳ cũng phát hiện nỗi đau đớn của Vô Danh, nàng càng nắm chặt lấy tay hắn, mong truyền cho hắn chút hơi ấm.
Rốt cục cũng tới đại sảnh, Hiên Viên Thanh Phong tươi cười nói: “Vô Danh thiếu hiệp, đây là đại sảnh lớn nhất của bản đà, mời vào!”
Nhìn vào bên trong có thể thấy bốn phía có đầy ký hiệu xương trắng giao nhau. Ở góc phía bắc có một cái ghế da hổ lớn vằn vện, phía sau có một bức họa vẽ hình đầu lâu rất to. Hai bên sảnh có mấy dãy binh khí.
Hiên Viên Thanh Phong vừa vào trong liền trực tiếp ngồi xuống ghế da hổ, ánh mắt oai phong nhìn xuống dưới, làm cho người ta có cảm giác y cao cao tại thượng.
Phía dưới hai bên có hơn mười chiếc ghế nhỏ hơn, Hiên Viên Thanh Phong khoát tay nói: “Thiếu hiệp mời ngồi! Dương đà chủ mời ngồi!”
Dương Tông Nghị liền ngồi vào chiếc ghế bên tay phải, còn Vô Danh được một tên lâu la mời đến ghế bên tay trái.
/59
|