Lý Mộng Cuồng kể từ sau khi nghe được tin tức của "Cửu Long phân đà", thấy tâm huyết mấy năm của mình bị Vô Danh phá hủy chỉ trong chốc lát, sau đó lại nhìn thấy thêm thảm cảnh của Dương Tông Nghị, cho nên tâm tình y rất không tốt. Vì thế mới uống rượu, bỡn cợt cùng các hoa nô trong giáo.
Y vốn cho rằng Tư Kỳ đã đi ngủ, mà trang viên này ngoại nhân căn bản không có cách nào tiến vào được, nên mới tự tiện phóng đãng như thế, không hề nghĩ rằng bên ngoài cửa sổ lại có người nhìn trộm.
Nhưng đột nhiên y nghe thấy bên ngoài có một tiếng động lạ, thanh âm này trong đêm khuya vắng có vẻ thập phần chói tai.
Y biết thủ hạ của mình vốn không có đảm lượng này, vì thế liền rất kinh ngạc, không biết kẻ nào lại dám ăn gan hùm mật gấu mà làm như vậy?
Y quát lớn: "Ai?!" Sau đó bay người như tia chớp về phía cửa sổ.
Tư Kỳ nghe vậy, trong lòng kinh hãi, biết mình đã gây ra phiền phức lớn, vội xoay người chạy về phòng.
Nhưng Lý Mộng Cuồng thân thủ quá nhanh, Tư Kỳ vừa mới chạy được vài bước đã bị y ngăn lại.
Lý Mộng Cuồng đứng ở trước mặt Tư Kỳ, nhìn kỹ trên dưới, sau đó quỷ dị nở nụ cười nói: "Thì ra là nàng?"
Tư Kỳ thấy muốn tránh cũng không tránh được nữa, cũng biết hôm nay không thể nào chạy thoát khỏi tay Lý mộng Cuồng, nàng căm giận nói: "Không thể tưởng tượng được ngươi chính là giáo chủ của Vạn Tà Giáo!"
"Ha ha! Điều này thì có gì mà ngạc nhiên?" Lý Mộng Cuồng cười to hỏi.
Tư Kỳ không biết nói gì, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn y.
Lý Mộng Cuồng lại nói tiếp: "Ta vốn nghĩ có thể buông tha cho nàng! Nhưng quả thật nàng đã biết nhiều chuyện!"
Tư Kỳ lớn tiếng hô: "Ngươi vĩnh viễn đều thua kém Vô Danh!"
"Ha ha!" Nhắc tới Vô Danh, trong lòng Lý Mộng Cuồng thập phần phẫn nộ, lời lẽ cũng có chút kích động, nói: "Ngươi tốt nhất đừng nên chọc giận ta! Bởi ngươi là thê tử của Vô Danh, ta tuyệt đối không để cho ngươi chết dễ dàng được , để cho ngươi sống không bằng chết! Xem Vô Danh có thể làm gì được? Ha ha!" Y vừa nới vừa nghiến răng nghiến lợi.
Tư Kỳ biết đây là lúc sinh tử quan đầu, nàng rất muốn biết sư phụ trong lời của Lý Mộng Cuồng rốt cục là ai, nên liền hỏi: "Dù gì ngươi cũng không buông tha ta, vậy có thể cho ta biết kẻ nào là sư phụ của ngươi không?"
"Vấn đề này ngươi đi hỏi Diêm Vương đi!"
Tư Kỳ thấy Lý Mộng Cuồng đã muốn động thủ, tuy rằng nàng không biết võ công của Lý Mộng Cuồng như thế nào, nhưng căn cứ vào lời lẽ của Dương Tông Nghị và Hiên Viên Thanh Phong thì nàng biết chắc chắn võ công của y cao hơn mình.
Tư Kỳ lập tức dồn sức công kích mãnh liệt về phía Lý Mộng Cuồng.
Lý Mộng Cuồng thấy Tư Kỳ đánh về phía mình, chợt nhoáng người một cái đã xuất hiện ở sau lưng nàng, cười nói: "Võ công của ngươi tuy không tồi, nhưng trong mắt ta lại không xứng đáng tiếp nổi một chiêu! Ha ha!"
Y vừa dứt tiếng, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, Tư Kỳ đã đứng yên như tượng gỗ.
Tư Kỳ trợn mắt há mồm, nàng không hề nghĩ võ công của Lý Mộng Cuồng lại cao thâm đến thế, chỉ một chiêu đã có thể điểm huyệt đạo của mình.
Lý Mộng Cuồng ôm lấy Tư Kỳ, cười nói: "Bởi vì ngươi là thê tử của Vô Danh, nên ta không thể để ngươi được chết dễ, nếu không làm sao răn đe được Vô Danh?"
Tư Kỳ kinh hãi nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Lý Mộng Cuồng không có hảo ý, đáp: "Đợi lát nữa ngươi sẽ biết!" Vừa nói xong, y liền mang Tư Kỳ vào trong phòng.
Các cô gái bên trong thấy Lý Mộng Cuồng ôm thêm một nữ tử về, đều tươi cười tiến lên đón hắn.
Lý Mộng Cuồng cười to nói: "Để ta giới thiệu cho các nàng biết, đây chính là thê tử của Vô Danh thiếu hiệp đại danh lừng lẫy đó! Ha ha!"
Tư Kỳ thấy bọn họ cười thập phần nham hiểm, tức giận mắng: "Vô sỉ!"
Lý Mộng Cuồng cưởi nói: "Khi nãy ngươi còn cùng ta đi du ngoạn một hồi mà! Bây giờ chúng ta lại chơi tiếp nào!"
Tư Kỳ đang muốn giãy giụa thì Lý Mộng Cuồng đã đem nàng nhẹ nhàng đặt lên giường, sau đó mang một chén rượu tới đổ vào miệng nàng, nói: "Đừng tưởng lúc này ngươi còn từ chối, không chừng lát nữa sẽ phải cầu xin ta đó!"
Tư Kỳ bị ép uống xong chén rượu, bỗng cảm thấy một cỗ nhiệt lực chạy tới khắp nơi trong người mình. Nàng lại nghe Lý Mộng Cuồng đắc ý như vậy, trong lòng cả kinh, vội nói: "Ngươi vừa cho ta uống cái gì?"
Lý Mộng Cuồng cười to: "Chẳng qua là một viên xuân dược nho nhỏ mà thôi! Ha ha ha ha!"
Trong nháy mắt, tiếng cười đắc ý của Lý Mộng Cuồng đã tràn ngập căn phòng. Một màn nhân gian thàm kịch cứ thế mà phát sinh...
******
Sáng sớm ngày hôm sau, từ trong thần bí trang viên bỗng có một nữ tử mặc vày dài màu xanh da trời tập tễnh bước ra ngoài.
Trên mặt nàng tràn đầy nước mắt, quần áo xộc xệch. Nếu có người cẩn thận quan sát thì sẽ nhận ra đây đúng là thê tử Tư Kỳ của Vô Danh.
Nhớ đến những sự tình phát sinh đêm qua, cõi lòng Tư Kỳ tan nát. Từng bước đi của nàng đều lảo đảo như sắp té ngã,
Trong đầu nàng giờ đây chỉ có một ý niệm duy nhất: rời bỏ chốn nhân thế đáng hận này...
Tất cả những chuyện xảy ra đêm qua lúc này đều hiện rõ trong đầu nàng. Gương mặt ác ma tươi cười của Lý Mộng Cuồng luôn quay cuồng trước mắt nàng.
Nàng rất muốn cho rằng đó chỉ là giấc mộng, nhưng nàng biết đó thật sự không phải là mộng, hết thảy đều rất chân thật.
Nàng cảm thấy giờ đây mình không còn mặt mũi nào gặp Vô Danh nữa, thậm chí không xúng đáng để sống tiếp nữa!
Nhưng trong lòng nàng rất muốn thấy Vô Danh một lần cuối. Bởi vì nàng vẫn rất yêu hắn. Nàng vô cùng hối hận, vì sao mình lại khăng khăng bỏ đi như vậy, nếu không cũng sẽ không phát sinh tất cả mọi chuyện.
Nàng buồn bã tuôn ra đôi dòng lệ, vừa ăn năn, vừa oán hận, chậm rãi tiêu sái đi ra khỏi thần bí trang viên. Cước bộ của nàng cực kỳ chậm chạp, nói chính xác không phải là "đi", mà nên gọi là "lê bước" thì đúng hơn.
Những người đi đường khi thấy nàng đều không khỏi cảm thương. Họ không hiểu vị cô nương này đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể tò mò nhìn nàng lê từng bước chân về phía trước. Có vài người đã đi theo sau lưng nàng,
Tư Kỳ cứ như vậy đi về phí trước, mà người bên cạnh càng lúc càng nhiều.
Bọn họ chỉ im lặng đi theo sau. Bản tính con người vốn rất thích nào nhiệt, cho nên ngay cả khi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khí thấy có nhiều người như vậy, thì cũng muốn đến xem thử.
Tư Kỳ cứ thế mà đi, không biết đã bao lâu thì tới một cây cầu lớn trong trấn.
Nàng thấy sau lưng đã có rất nhiều người, càng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Đi đến cây cầu, nàng thấy nước sông chảy xiết, đây đúng là dòng Lệ Giang, dòng nước xanh mướt một màu.
Tư Kỳ đau đớn nhìn dòng sông một chút, sau đó xoay người lại, nở nụ cười buồn bã với mọi người, rồi bất ngờ nhảy xuống dưới dòng sông, trong miệng mơ hồ nói: "Vô Danh, hẹn gặp chàng kiếp sau!"
Những người xem lúc này đều cảm thấy kinh hãi. Bọn họ rốt cục hiểu được đã xảy ra chuyện gì, liền nghĩ cách để cứu nàng lên. Nhưng khi nhìn thấy dòng nước chảy xiết, rất nhiều người liền lui bước.
Cuối cùng cũng không biết là có ai hô lên: "Các ngươi còn không mau cứu người!" Thế là các "dũng sỹ" mới nhảy xuống bên dưới.
Nhưng tất cả đã quá muộn, bọn họ ở trong nước mò mẫm một hồi lâu, mới đem lên được một thi thể đã phù thũng. Đó chính là Tư Kỳ, nhưng nàng đã hoàn toàn tắt thở!
Y vốn cho rằng Tư Kỳ đã đi ngủ, mà trang viên này ngoại nhân căn bản không có cách nào tiến vào được, nên mới tự tiện phóng đãng như thế, không hề nghĩ rằng bên ngoài cửa sổ lại có người nhìn trộm.
Nhưng đột nhiên y nghe thấy bên ngoài có một tiếng động lạ, thanh âm này trong đêm khuya vắng có vẻ thập phần chói tai.
Y biết thủ hạ của mình vốn không có đảm lượng này, vì thế liền rất kinh ngạc, không biết kẻ nào lại dám ăn gan hùm mật gấu mà làm như vậy?
Y quát lớn: "Ai?!" Sau đó bay người như tia chớp về phía cửa sổ.
Tư Kỳ nghe vậy, trong lòng kinh hãi, biết mình đã gây ra phiền phức lớn, vội xoay người chạy về phòng.
Nhưng Lý Mộng Cuồng thân thủ quá nhanh, Tư Kỳ vừa mới chạy được vài bước đã bị y ngăn lại.
Lý Mộng Cuồng đứng ở trước mặt Tư Kỳ, nhìn kỹ trên dưới, sau đó quỷ dị nở nụ cười nói: "Thì ra là nàng?"
Tư Kỳ thấy muốn tránh cũng không tránh được nữa, cũng biết hôm nay không thể nào chạy thoát khỏi tay Lý mộng Cuồng, nàng căm giận nói: "Không thể tưởng tượng được ngươi chính là giáo chủ của Vạn Tà Giáo!"
"Ha ha! Điều này thì có gì mà ngạc nhiên?" Lý Mộng Cuồng cười to hỏi.
Tư Kỳ không biết nói gì, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn y.
Lý Mộng Cuồng lại nói tiếp: "Ta vốn nghĩ có thể buông tha cho nàng! Nhưng quả thật nàng đã biết nhiều chuyện!"
Tư Kỳ lớn tiếng hô: "Ngươi vĩnh viễn đều thua kém Vô Danh!"
"Ha ha!" Nhắc tới Vô Danh, trong lòng Lý Mộng Cuồng thập phần phẫn nộ, lời lẽ cũng có chút kích động, nói: "Ngươi tốt nhất đừng nên chọc giận ta! Bởi ngươi là thê tử của Vô Danh, ta tuyệt đối không để cho ngươi chết dễ dàng được , để cho ngươi sống không bằng chết! Xem Vô Danh có thể làm gì được? Ha ha!" Y vừa nới vừa nghiến răng nghiến lợi.
Tư Kỳ biết đây là lúc sinh tử quan đầu, nàng rất muốn biết sư phụ trong lời của Lý Mộng Cuồng rốt cục là ai, nên liền hỏi: "Dù gì ngươi cũng không buông tha ta, vậy có thể cho ta biết kẻ nào là sư phụ của ngươi không?"
"Vấn đề này ngươi đi hỏi Diêm Vương đi!"
Tư Kỳ thấy Lý Mộng Cuồng đã muốn động thủ, tuy rằng nàng không biết võ công của Lý Mộng Cuồng như thế nào, nhưng căn cứ vào lời lẽ của Dương Tông Nghị và Hiên Viên Thanh Phong thì nàng biết chắc chắn võ công của y cao hơn mình.
Tư Kỳ lập tức dồn sức công kích mãnh liệt về phía Lý Mộng Cuồng.
Lý Mộng Cuồng thấy Tư Kỳ đánh về phía mình, chợt nhoáng người một cái đã xuất hiện ở sau lưng nàng, cười nói: "Võ công của ngươi tuy không tồi, nhưng trong mắt ta lại không xứng đáng tiếp nổi một chiêu! Ha ha!"
Y vừa dứt tiếng, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, Tư Kỳ đã đứng yên như tượng gỗ.
Tư Kỳ trợn mắt há mồm, nàng không hề nghĩ võ công của Lý Mộng Cuồng lại cao thâm đến thế, chỉ một chiêu đã có thể điểm huyệt đạo của mình.
Lý Mộng Cuồng ôm lấy Tư Kỳ, cười nói: "Bởi vì ngươi là thê tử của Vô Danh, nên ta không thể để ngươi được chết dễ, nếu không làm sao răn đe được Vô Danh?"
Tư Kỳ kinh hãi nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Lý Mộng Cuồng không có hảo ý, đáp: "Đợi lát nữa ngươi sẽ biết!" Vừa nói xong, y liền mang Tư Kỳ vào trong phòng.
Các cô gái bên trong thấy Lý Mộng Cuồng ôm thêm một nữ tử về, đều tươi cười tiến lên đón hắn.
Lý Mộng Cuồng cười to nói: "Để ta giới thiệu cho các nàng biết, đây chính là thê tử của Vô Danh thiếu hiệp đại danh lừng lẫy đó! Ha ha!"
Tư Kỳ thấy bọn họ cười thập phần nham hiểm, tức giận mắng: "Vô sỉ!"
Lý Mộng Cuồng cưởi nói: "Khi nãy ngươi còn cùng ta đi du ngoạn một hồi mà! Bây giờ chúng ta lại chơi tiếp nào!"
Tư Kỳ đang muốn giãy giụa thì Lý Mộng Cuồng đã đem nàng nhẹ nhàng đặt lên giường, sau đó mang một chén rượu tới đổ vào miệng nàng, nói: "Đừng tưởng lúc này ngươi còn từ chối, không chừng lát nữa sẽ phải cầu xin ta đó!"
Tư Kỳ bị ép uống xong chén rượu, bỗng cảm thấy một cỗ nhiệt lực chạy tới khắp nơi trong người mình. Nàng lại nghe Lý Mộng Cuồng đắc ý như vậy, trong lòng cả kinh, vội nói: "Ngươi vừa cho ta uống cái gì?"
Lý Mộng Cuồng cười to: "Chẳng qua là một viên xuân dược nho nhỏ mà thôi! Ha ha ha ha!"
Trong nháy mắt, tiếng cười đắc ý của Lý Mộng Cuồng đã tràn ngập căn phòng. Một màn nhân gian thàm kịch cứ thế mà phát sinh...
******
Sáng sớm ngày hôm sau, từ trong thần bí trang viên bỗng có một nữ tử mặc vày dài màu xanh da trời tập tễnh bước ra ngoài.
Trên mặt nàng tràn đầy nước mắt, quần áo xộc xệch. Nếu có người cẩn thận quan sát thì sẽ nhận ra đây đúng là thê tử Tư Kỳ của Vô Danh.
Nhớ đến những sự tình phát sinh đêm qua, cõi lòng Tư Kỳ tan nát. Từng bước đi của nàng đều lảo đảo như sắp té ngã,
Trong đầu nàng giờ đây chỉ có một ý niệm duy nhất: rời bỏ chốn nhân thế đáng hận này...
Tất cả những chuyện xảy ra đêm qua lúc này đều hiện rõ trong đầu nàng. Gương mặt ác ma tươi cười của Lý Mộng Cuồng luôn quay cuồng trước mắt nàng.
Nàng rất muốn cho rằng đó chỉ là giấc mộng, nhưng nàng biết đó thật sự không phải là mộng, hết thảy đều rất chân thật.
Nàng cảm thấy giờ đây mình không còn mặt mũi nào gặp Vô Danh nữa, thậm chí không xúng đáng để sống tiếp nữa!
Nhưng trong lòng nàng rất muốn thấy Vô Danh một lần cuối. Bởi vì nàng vẫn rất yêu hắn. Nàng vô cùng hối hận, vì sao mình lại khăng khăng bỏ đi như vậy, nếu không cũng sẽ không phát sinh tất cả mọi chuyện.
Nàng buồn bã tuôn ra đôi dòng lệ, vừa ăn năn, vừa oán hận, chậm rãi tiêu sái đi ra khỏi thần bí trang viên. Cước bộ của nàng cực kỳ chậm chạp, nói chính xác không phải là "đi", mà nên gọi là "lê bước" thì đúng hơn.
Những người đi đường khi thấy nàng đều không khỏi cảm thương. Họ không hiểu vị cô nương này đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể tò mò nhìn nàng lê từng bước chân về phía trước. Có vài người đã đi theo sau lưng nàng,
Tư Kỳ cứ như vậy đi về phí trước, mà người bên cạnh càng lúc càng nhiều.
Bọn họ chỉ im lặng đi theo sau. Bản tính con người vốn rất thích nào nhiệt, cho nên ngay cả khi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khí thấy có nhiều người như vậy, thì cũng muốn đến xem thử.
Tư Kỳ cứ thế mà đi, không biết đã bao lâu thì tới một cây cầu lớn trong trấn.
Nàng thấy sau lưng đã có rất nhiều người, càng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Đi đến cây cầu, nàng thấy nước sông chảy xiết, đây đúng là dòng Lệ Giang, dòng nước xanh mướt một màu.
Tư Kỳ đau đớn nhìn dòng sông một chút, sau đó xoay người lại, nở nụ cười buồn bã với mọi người, rồi bất ngờ nhảy xuống dưới dòng sông, trong miệng mơ hồ nói: "Vô Danh, hẹn gặp chàng kiếp sau!"
Những người xem lúc này đều cảm thấy kinh hãi. Bọn họ rốt cục hiểu được đã xảy ra chuyện gì, liền nghĩ cách để cứu nàng lên. Nhưng khi nhìn thấy dòng nước chảy xiết, rất nhiều người liền lui bước.
Cuối cùng cũng không biết là có ai hô lên: "Các ngươi còn không mau cứu người!" Thế là các "dũng sỹ" mới nhảy xuống bên dưới.
Nhưng tất cả đã quá muộn, bọn họ ở trong nước mò mẫm một hồi lâu, mới đem lên được một thi thể đã phù thũng. Đó chính là Tư Kỳ, nhưng nàng đã hoàn toàn tắt thở!
/59
|