Beta: Minh Nguyệt
[TG2] Chương 25: Công lược hoàng tử tiêu dao ( 11)
.........
Được rồi, đó là kết thúc đơn giản, rất dễ dàng tin người khác, lời nói không được tốt, trong cốt truyện, nếu không phải có cha mẹ nàng và Mộ Dung Mặc Liên vẫn luôn che chở, nàng thật sự sẽ bị người bán đi còn ngu ngốc giúp người ta kiếm tiền đấy.
“Sao ngươi có thể gạt ta chứ.” Chanh Tĩnh phồng má lên, thở hổn hển trừng cô.
Giờ phút này vẻ mặt nàng rất đáng yêu, nếu Mạt Dư là nam tử, khẳng định sẽ bị sự dễ thương của nàng đả động, đáng tiếc cô không phải.
Mạt Dư thản nhiên đáp lại nàng: “Giang hồ hiểm ác, ta nói cái gì ngươi cũng tin, có phải ngươi ngốc không vậy!”
Chanh Tĩnh: “……” Thật đả kích nàng.
Sau đó nàng càng thêm tức giận nhìn Mạt Dư: “Hừ, cái người này, sao ngươi lại xấu như vậy chứ, mệt cho ta vốn còn đang cảm thấy ngươi không tệ.”
Sau khi nói xong, nàng liền đứng dậy, cùng chui vào trong đám thiên kim, vài giây sau, lại trở về.
Trong tay nàng cầm một dãy số, nói: “Ta muốn đổi một dãy số với ngươi, ta muốn cho ngươi không may mắn, để cho ngươi làm chuyện gì cũng không được may mắn!”
Mạt Dư cạn lời, sao lại ấu trĩ vậy chứ, vậy mà cũng tin.
“Tùy ngươi.” Chủ yếu là nếu không đổi thì sợ nàng sẽ vẫn luôn vò ve ầm ĩ ở bên tai cô.
Vẻ mặt Chanh Tĩnh đắc ý mà đưa dãy số cho cô, sau đó cầm lấy dãy số của cô, cuối cùng rời đi với bộ dáng khịt mũi tức giận.
Mạt Dư nhìn dãy số trong tay, bốn, quả thật rất không may mắn, nhưng mà cô hoàn toàn không thèm để ý.
Chỉ chốc lát sau, hoạt động Thất Tịch liền bắt đầu. Đầu tiên lên sân khấu biểu diễn chính là nam tử số một và nữ tử số một, nam tử số một biểu diễn múa kiếm, còn nữ tử số một thì lại phối hợp với nam tử lấy đàn tranh tấu một khúc Kim Qua Thiết Mã (1), hai người phối hợp cũng không tệ lắm.
(1) Kim qua thiết mã là hình ảnh ẩn dụ của những người chiến sĩ hào hùng trong chiến tranh.
Ngay sau đó là nam tử số hai và nữ tử số hai……
Lúc đến phiên số bốn lên sân khấu, Mạt Dư đã chọn tỳ bà ( bởi vì nguyên chủ chỉ biết tỳ bà), đó là một chiếc tỳ bà vô cùng dồi dào hơi thở cổ điển. Tay cô cầm tỳ bà, ngồi ở trên đầu thuyền hoa, nghiêm túc nhớ lại cảnh khi nguyên chủ khảy đàn tỳ bà, căn cứ vào cảnh này, liền khảy một khúc 《 Xuân giang hoa nguyệt dạ 》.
Đây là khúc nhạc nổi tiếng đứng đầu, nhạc khúc thông qua giai điệu uyển chuyển chất phác, tiết tấu lưu sướng trôi chảy, hình ảnh miêu tả cảnh sắc mê người của đêm trăng trên sông xuân, mặc sức tán tụng phong tư dị thái của vùng sông nước Giang Nam.
Xuân giang triều thuỷ liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh.
Diễm diễm tuỳ ba thiên vạn lý, hà xứ xuân giang vô nguyệt minh.
Giang lưu uyển chuyển nhiễu phương điện, nguyệt chiếu hoa lâm giai tự tiển.
Không lý lưu sương bất giác phi, đinh thượng bạch sa khan bất kiến.
Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần, hạo hạo không trung cô nguyệt luân. (1)
(2) Xuân giang hoa nguyệt dạ: Bài thơ trữ tình nổi tiếng trong lịch sử văn học Trung Quốc. Nhà nghiên cứu văn học đời Thanh Vương Khải Vận khen bài thơ này là “chỉ một thiên tuyệt diệu, đủ xứng đáng là đại gia” (cô thiên hoành tuyệt, cánh vi đại gia); nhà thơ hiện đại Văn Nhất Đa thì ca ngợi rằng bài thơ này là “thơ trong thơ, đỉnh núi trên các đỉnh núi” (thi trung đích thi, đỉnh phong thượng đích đỉnh phong). Theo lời Lưu Kế Tài thì đối với người Nhật Bản hiện đại, hai bài thơ Đường được hâm mộ nhất là Xuân giang hoa nguyệt dạ của Trương Nhược Hư và Trường hận ca của Bạch Cư Dị.
Bài thơ thể hiện nỗi nhớ của người du tử đối với người khuê phụ. Tựa đề có nghĩa là “Đêm hoa trăng trên sông xuân” nhưng cũng là tên một khúc nhạc phủ thuộc Thanh thương ca khúc, khúc điệu được sáng tác vào đời Trần Hậu Chủ
Dịch nghĩa:
Thuỷ triều lên, mặt sông xuân ngang mặt bể, trên bể, trăng sáng cùng lên với thuỷ triều.
Lấp loáng theo sóng trôi muôn ngàn dặm, có nơi nào trên sông xuân là không sáng trăng?
Dòng sông lượn vòng khu cồn hương thơm, trăng chiếu rừng hoa ngời như hạt tuyết.
Trên sông sương trôi tưởng như không bay, bãi sông cát trắng, nhìn chẳng nhận ra
Sông và trời, một màu không mảy bụi, ngời sáng trong không, vầng trăng trơ trọi
Link: https://www.youtube.com/watch?v=Lykgg5phVJE
……
Mạt Dư vừa gảy đàn vừa đọc câu thơ của thi nhân Trương Nhược Hư thời Đường, giọng nói cô uyển chuyển êm tai, giống như là chim sơn ca trên đầu cành.
Thật ra, đây vẫn là câu thơ nhớ quê nhà, mà quê nhà của nguyên chủ, đúng là câu thơ miêu tả vùng sông nước Giang Nam. Không biết vì sao, trong lòng Mạt Dư bỗng nhộn nhạo cảm xúc nhớ nhà.
Chẳng qua trong giọng nói của cô, cũng không có cảm xúc bi thương nỗi buồn ly biệt, ngược lại ôm một sự tự tin, một sự kiên định, một ngày nào đó, cô sẽ trở lại nơi cảnh đẹp đến say lòng, cô sẽ tìm được ngôi nhà hạnh phúc thuộc về mình.
Cùng lúc đó, bên kia thuyền hoa, Mộ Dung Mặc Liên thì lại đồng thời cùng Mạt Dư đọc lên câu thơ của Trương Nhược Hư. Bởi vì đây là khúc độc tấu tỳ bà, nhạc khúc khác không phối hợp được, thế nên chỉ có thể cùng nhau đọc thơ.
Giọng nói nam tử dịu dàng trầm thấp, phối hợp với giọng nói uyển chuyển của Mạt Dư, lại hài hòa tới dị thường, giọng nói hai người kẻ xướng người hoạ, như là uyên ương nghịch nước, lại như là đôi chim sơn ca liền cánh trên đầu cành.
Mà Mộ Dung Mặc Ngọc ở một thuyền hoa khác, lúc nghe thấy giọng nói của nam tử nữ tử, nháy mắt mặt liền đen.
Người khác nghe không biết, chẳng lẽ hắn còn nghe không biết sao!
Giọng nói của nam tử này, rõ ràng chính là tứ ca của hắn, mà giọng nói của nữ tử, còn lại là Mạt Dư.
Một khúc cuối cùng dừng, người ở thuyền hoa còn đang say mê ở trong cảnh đẹp Đêm hoa trăng trên sông xuân rung động lòng người, thậm chí còn có người nghị luận sôi nổi.
“Hai người này phối hợp thật tốt, quả thực là một đôi trời sinh.”
“Ngưu Lang Chức Nữ không phải bọn họ thì không ai có thể hết!”
……
Nói như vậy, càng khiến Mộ Dung Mặc Ngọc buồn bực muốn chết, mặt cũng càng đen, trong lòng hết sức khó chịu. Hừ, tứ ca và Mạt Dư không xứng một chút nào.
Ngay lúc Mạt Dư nghe thấy giọng nam kia, thân thể không tự giác liền khẽ chấn động, sau đó mặt cô dưới khăn che mặt liền đen, đáy lòng vô cùng buồn bực.
Kiếp trước nguyên chủ ái mộ Mộ Dung Mặc Liên, hơn nữa có khoảng thời gian ở chung gần một năm, thế nên vô cùng quen thuộc với giọng nói của hắn. Vừa nghe, liền biết là hắn.
Buồn bực thì buồn bực, nhưng cô không thể cản trở ba ngàn lượng hoàng kim, vì vậy vẫn cắn răng đàn hết.
Sau đó đến phiên số năm, số sáu, số bảy…… Lúc đến số mười hai, nữ tử lên sân khấu là Chanh Tĩnh, mà nam tử bên kia, Mạt Dư lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, đó rõ ràng chính là Mộ Dung Mặc Ngọc, giọng nói của hắn không có trầm thấp như vậy, tương đối nhẹ nhàng vang dội, cô rất quen thuộc.
Sau đó cô bỗng nhớ ra, lúc trước dãy số cô lấy trong tay chính là mười hai, đáng tiếc cuối cùng lại bị Chanh Tĩnh đổi đi.
Mạt Dư thật sự buồn bực đến nỗi đấm ngực dậm chân, cơ hội xoát hảo cảm tốt như vậy, thế mà lại bị cô cứ vậy liền bỏ lỡ, hu hu hu.
Chẳng qua…… Dãy số Mộ Dung Mặc Ngọc lấy giống với cô, đây không phải nói rõ là, tình cảm hắn đối với cô cũng không đơn thuần chỉ là tình bạn? Còn có tình yêu.
Đừng có nói với cô là trùng hợp, cô mới không tin đâu, trên thế giới sao có thể có nhiều sự trùng hợp như vậy chứ. Huống hồ, Mộ Dung Mặc Ngọc lại là đại BOSS của lầu Tiêu Dao, muốn lấy được một dãy số, quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nghĩ đến đây, tâm tình Mạt Dư vốn còn buồn bực, nháy mắt liền tốt, hì hì, Mộ Dung Mặc Ngọc có cảm giác với cô thì tốt rồi.
Hiện tại, quan trọng nhất chính là phải đổi lại dãy số mười hai.
Về phần số bốn sao, ừm, vẫn là bồi thường cho Chanh Tĩnh đi, dù sao cô cũng không muốn viết lại cốt truyện của nam nữ chủ, vẫn là để cho bọn họ vui vẻ tiếng sét ái tình đi, sau đó cảm xúc vui sướng càng không thể cứu vãn.
Cô chỉ cần yên tĩnh công lược Mộ Dung Mặc Ngọc thì tốt rồi.
Một lúc lâu sau, toàn bộ 21 người rút số tạo thành Ngưu Lang Chức Nữ đều đã biểu diễn xong.
Căn cứ vào bỏ phiếu bình chọn, cuối cùng chọn ra ba cặp Ngưu Lang Chức Nữ thứ hạng đầu, dãy số chia ra là số bốn, số mười hai, số mười chín.
Tiếp theo đó là hai bên nam nữ che mặt lại rồi cách bình phong gặp mặt nhau, thông qua câu đố mà lầu Tiêu Dao cho, hoặc là thông qua đối phương đưa ra một câu, đoán ra đối phương.
Có thể được ba thứ hạng đầu, trong lòng Mạt Dư liền cười ha ha, bất kể có như thế nào, một ngàn lượng hoàng kim khẳng định là trong tầm tay.
Chỉ chốc lát, liền có một chiếc thuyền nhỏ đi vào thuyền hoa, tới đón hai người Mạt Dư và Chanh Tĩnh đi đến địa điểm được chỉ định trước, chỗ đó lại chi ra thành ba chiếc thuyền, trong thuyền dùng bình phong ngăn cách một với một, hai bên đều cùng không nhìn thấy.
Hai người vẫn luôn không có nói chuyện.
Lúc sắp được dìu lên thuyền, Mạt Dư liền cố ý đụng vào Chanh Tĩnh, sau đó dãy số trong tay hai người đều rơi xuống đất.
Mạt Dư nhanh tay lẹ mắt nhặt lên một cái trong đó, sau đó nhanh chóng lên một con thuyền trong đó, tốc độ cực nhanh, quả thực khiến người ta trợn mắt há hốc mồm.
Chanh Tĩnh thì lại trề môi, nhặt lên một dãy số khác, rồi lên một chiếc thuyền khác.
..........
#Lảm nhảm:
Chương sau ta sẽ đăng 1 chương k có nội dung truyện để bên kia copy xong rồi sẽ cập nhật lại nhé, được k hả các nàng?
.........
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~
[TG2] Chương 25: Công lược hoàng tử tiêu dao ( 11)
.........
Được rồi, đó là kết thúc đơn giản, rất dễ dàng tin người khác, lời nói không được tốt, trong cốt truyện, nếu không phải có cha mẹ nàng và Mộ Dung Mặc Liên vẫn luôn che chở, nàng thật sự sẽ bị người bán đi còn ngu ngốc giúp người ta kiếm tiền đấy.
“Sao ngươi có thể gạt ta chứ.” Chanh Tĩnh phồng má lên, thở hổn hển trừng cô.
Giờ phút này vẻ mặt nàng rất đáng yêu, nếu Mạt Dư là nam tử, khẳng định sẽ bị sự dễ thương của nàng đả động, đáng tiếc cô không phải.
Mạt Dư thản nhiên đáp lại nàng: “Giang hồ hiểm ác, ta nói cái gì ngươi cũng tin, có phải ngươi ngốc không vậy!”
Chanh Tĩnh: “……” Thật đả kích nàng.
Sau đó nàng càng thêm tức giận nhìn Mạt Dư: “Hừ, cái người này, sao ngươi lại xấu như vậy chứ, mệt cho ta vốn còn đang cảm thấy ngươi không tệ.”
Sau khi nói xong, nàng liền đứng dậy, cùng chui vào trong đám thiên kim, vài giây sau, lại trở về.
Trong tay nàng cầm một dãy số, nói: “Ta muốn đổi một dãy số với ngươi, ta muốn cho ngươi không may mắn, để cho ngươi làm chuyện gì cũng không được may mắn!”
Mạt Dư cạn lời, sao lại ấu trĩ vậy chứ, vậy mà cũng tin.
“Tùy ngươi.” Chủ yếu là nếu không đổi thì sợ nàng sẽ vẫn luôn vò ve ầm ĩ ở bên tai cô.
Vẻ mặt Chanh Tĩnh đắc ý mà đưa dãy số cho cô, sau đó cầm lấy dãy số của cô, cuối cùng rời đi với bộ dáng khịt mũi tức giận.
Mạt Dư nhìn dãy số trong tay, bốn, quả thật rất không may mắn, nhưng mà cô hoàn toàn không thèm để ý.
Chỉ chốc lát sau, hoạt động Thất Tịch liền bắt đầu. Đầu tiên lên sân khấu biểu diễn chính là nam tử số một và nữ tử số một, nam tử số một biểu diễn múa kiếm, còn nữ tử số một thì lại phối hợp với nam tử lấy đàn tranh tấu một khúc Kim Qua Thiết Mã (1), hai người phối hợp cũng không tệ lắm.
(1) Kim qua thiết mã là hình ảnh ẩn dụ của những người chiến sĩ hào hùng trong chiến tranh.
Ngay sau đó là nam tử số hai và nữ tử số hai……
Lúc đến phiên số bốn lên sân khấu, Mạt Dư đã chọn tỳ bà ( bởi vì nguyên chủ chỉ biết tỳ bà), đó là một chiếc tỳ bà vô cùng dồi dào hơi thở cổ điển. Tay cô cầm tỳ bà, ngồi ở trên đầu thuyền hoa, nghiêm túc nhớ lại cảnh khi nguyên chủ khảy đàn tỳ bà, căn cứ vào cảnh này, liền khảy một khúc 《 Xuân giang hoa nguyệt dạ 》.
Đây là khúc nhạc nổi tiếng đứng đầu, nhạc khúc thông qua giai điệu uyển chuyển chất phác, tiết tấu lưu sướng trôi chảy, hình ảnh miêu tả cảnh sắc mê người của đêm trăng trên sông xuân, mặc sức tán tụng phong tư dị thái của vùng sông nước Giang Nam.
Xuân giang triều thuỷ liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh.
Diễm diễm tuỳ ba thiên vạn lý, hà xứ xuân giang vô nguyệt minh.
Giang lưu uyển chuyển nhiễu phương điện, nguyệt chiếu hoa lâm giai tự tiển.
Không lý lưu sương bất giác phi, đinh thượng bạch sa khan bất kiến.
Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần, hạo hạo không trung cô nguyệt luân. (1)
(2) Xuân giang hoa nguyệt dạ: Bài thơ trữ tình nổi tiếng trong lịch sử văn học Trung Quốc. Nhà nghiên cứu văn học đời Thanh Vương Khải Vận khen bài thơ này là “chỉ một thiên tuyệt diệu, đủ xứng đáng là đại gia” (cô thiên hoành tuyệt, cánh vi đại gia); nhà thơ hiện đại Văn Nhất Đa thì ca ngợi rằng bài thơ này là “thơ trong thơ, đỉnh núi trên các đỉnh núi” (thi trung đích thi, đỉnh phong thượng đích đỉnh phong). Theo lời Lưu Kế Tài thì đối với người Nhật Bản hiện đại, hai bài thơ Đường được hâm mộ nhất là Xuân giang hoa nguyệt dạ của Trương Nhược Hư và Trường hận ca của Bạch Cư Dị.
Bài thơ thể hiện nỗi nhớ của người du tử đối với người khuê phụ. Tựa đề có nghĩa là “Đêm hoa trăng trên sông xuân” nhưng cũng là tên một khúc nhạc phủ thuộc Thanh thương ca khúc, khúc điệu được sáng tác vào đời Trần Hậu Chủ
Dịch nghĩa:
Thuỷ triều lên, mặt sông xuân ngang mặt bể, trên bể, trăng sáng cùng lên với thuỷ triều.
Lấp loáng theo sóng trôi muôn ngàn dặm, có nơi nào trên sông xuân là không sáng trăng?
Dòng sông lượn vòng khu cồn hương thơm, trăng chiếu rừng hoa ngời như hạt tuyết.
Trên sông sương trôi tưởng như không bay, bãi sông cát trắng, nhìn chẳng nhận ra
Sông và trời, một màu không mảy bụi, ngời sáng trong không, vầng trăng trơ trọi
Link: https://www.youtube.com/watch?v=Lykgg5phVJE
……
Mạt Dư vừa gảy đàn vừa đọc câu thơ của thi nhân Trương Nhược Hư thời Đường, giọng nói cô uyển chuyển êm tai, giống như là chim sơn ca trên đầu cành.
Thật ra, đây vẫn là câu thơ nhớ quê nhà, mà quê nhà của nguyên chủ, đúng là câu thơ miêu tả vùng sông nước Giang Nam. Không biết vì sao, trong lòng Mạt Dư bỗng nhộn nhạo cảm xúc nhớ nhà.
Chẳng qua trong giọng nói của cô, cũng không có cảm xúc bi thương nỗi buồn ly biệt, ngược lại ôm một sự tự tin, một sự kiên định, một ngày nào đó, cô sẽ trở lại nơi cảnh đẹp đến say lòng, cô sẽ tìm được ngôi nhà hạnh phúc thuộc về mình.
Cùng lúc đó, bên kia thuyền hoa, Mộ Dung Mặc Liên thì lại đồng thời cùng Mạt Dư đọc lên câu thơ của Trương Nhược Hư. Bởi vì đây là khúc độc tấu tỳ bà, nhạc khúc khác không phối hợp được, thế nên chỉ có thể cùng nhau đọc thơ.
Giọng nói nam tử dịu dàng trầm thấp, phối hợp với giọng nói uyển chuyển của Mạt Dư, lại hài hòa tới dị thường, giọng nói hai người kẻ xướng người hoạ, như là uyên ương nghịch nước, lại như là đôi chim sơn ca liền cánh trên đầu cành.
Mà Mộ Dung Mặc Ngọc ở một thuyền hoa khác, lúc nghe thấy giọng nói của nam tử nữ tử, nháy mắt mặt liền đen.
Người khác nghe không biết, chẳng lẽ hắn còn nghe không biết sao!
Giọng nói của nam tử này, rõ ràng chính là tứ ca của hắn, mà giọng nói của nữ tử, còn lại là Mạt Dư.
Một khúc cuối cùng dừng, người ở thuyền hoa còn đang say mê ở trong cảnh đẹp Đêm hoa trăng trên sông xuân rung động lòng người, thậm chí còn có người nghị luận sôi nổi.
“Hai người này phối hợp thật tốt, quả thực là một đôi trời sinh.”
“Ngưu Lang Chức Nữ không phải bọn họ thì không ai có thể hết!”
……
Nói như vậy, càng khiến Mộ Dung Mặc Ngọc buồn bực muốn chết, mặt cũng càng đen, trong lòng hết sức khó chịu. Hừ, tứ ca và Mạt Dư không xứng một chút nào.
Ngay lúc Mạt Dư nghe thấy giọng nam kia, thân thể không tự giác liền khẽ chấn động, sau đó mặt cô dưới khăn che mặt liền đen, đáy lòng vô cùng buồn bực.
Kiếp trước nguyên chủ ái mộ Mộ Dung Mặc Liên, hơn nữa có khoảng thời gian ở chung gần một năm, thế nên vô cùng quen thuộc với giọng nói của hắn. Vừa nghe, liền biết là hắn.
Buồn bực thì buồn bực, nhưng cô không thể cản trở ba ngàn lượng hoàng kim, vì vậy vẫn cắn răng đàn hết.
Sau đó đến phiên số năm, số sáu, số bảy…… Lúc đến số mười hai, nữ tử lên sân khấu là Chanh Tĩnh, mà nam tử bên kia, Mạt Dư lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, đó rõ ràng chính là Mộ Dung Mặc Ngọc, giọng nói của hắn không có trầm thấp như vậy, tương đối nhẹ nhàng vang dội, cô rất quen thuộc.
Sau đó cô bỗng nhớ ra, lúc trước dãy số cô lấy trong tay chính là mười hai, đáng tiếc cuối cùng lại bị Chanh Tĩnh đổi đi.
Mạt Dư thật sự buồn bực đến nỗi đấm ngực dậm chân, cơ hội xoát hảo cảm tốt như vậy, thế mà lại bị cô cứ vậy liền bỏ lỡ, hu hu hu.
Chẳng qua…… Dãy số Mộ Dung Mặc Ngọc lấy giống với cô, đây không phải nói rõ là, tình cảm hắn đối với cô cũng không đơn thuần chỉ là tình bạn? Còn có tình yêu.
Đừng có nói với cô là trùng hợp, cô mới không tin đâu, trên thế giới sao có thể có nhiều sự trùng hợp như vậy chứ. Huống hồ, Mộ Dung Mặc Ngọc lại là đại BOSS của lầu Tiêu Dao, muốn lấy được một dãy số, quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nghĩ đến đây, tâm tình Mạt Dư vốn còn buồn bực, nháy mắt liền tốt, hì hì, Mộ Dung Mặc Ngọc có cảm giác với cô thì tốt rồi.
Hiện tại, quan trọng nhất chính là phải đổi lại dãy số mười hai.
Về phần số bốn sao, ừm, vẫn là bồi thường cho Chanh Tĩnh đi, dù sao cô cũng không muốn viết lại cốt truyện của nam nữ chủ, vẫn là để cho bọn họ vui vẻ tiếng sét ái tình đi, sau đó cảm xúc vui sướng càng không thể cứu vãn.
Cô chỉ cần yên tĩnh công lược Mộ Dung Mặc Ngọc thì tốt rồi.
Một lúc lâu sau, toàn bộ 21 người rút số tạo thành Ngưu Lang Chức Nữ đều đã biểu diễn xong.
Căn cứ vào bỏ phiếu bình chọn, cuối cùng chọn ra ba cặp Ngưu Lang Chức Nữ thứ hạng đầu, dãy số chia ra là số bốn, số mười hai, số mười chín.
Tiếp theo đó là hai bên nam nữ che mặt lại rồi cách bình phong gặp mặt nhau, thông qua câu đố mà lầu Tiêu Dao cho, hoặc là thông qua đối phương đưa ra một câu, đoán ra đối phương.
Có thể được ba thứ hạng đầu, trong lòng Mạt Dư liền cười ha ha, bất kể có như thế nào, một ngàn lượng hoàng kim khẳng định là trong tầm tay.
Chỉ chốc lát, liền có một chiếc thuyền nhỏ đi vào thuyền hoa, tới đón hai người Mạt Dư và Chanh Tĩnh đi đến địa điểm được chỉ định trước, chỗ đó lại chi ra thành ba chiếc thuyền, trong thuyền dùng bình phong ngăn cách một với một, hai bên đều cùng không nhìn thấy.
Hai người vẫn luôn không có nói chuyện.
Lúc sắp được dìu lên thuyền, Mạt Dư liền cố ý đụng vào Chanh Tĩnh, sau đó dãy số trong tay hai người đều rơi xuống đất.
Mạt Dư nhanh tay lẹ mắt nhặt lên một cái trong đó, sau đó nhanh chóng lên một con thuyền trong đó, tốc độ cực nhanh, quả thực khiến người ta trợn mắt há hốc mồm.
Chanh Tĩnh thì lại trề môi, nhặt lên một dãy số khác, rồi lên một chiếc thuyền khác.
..........
#Lảm nhảm:
Chương sau ta sẽ đăng 1 chương k có nội dung truyện để bên kia copy xong rồi sẽ cập nhật lại nhé, được k hả các nàng?
.........
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~
/27
|