Nàng đặc hắn lên giường của mình rồi vận công trị thương cho hắn... điểm huyệt ngăn máu của hắn không chảy nữa. Nàng nhìn 1 lượt qua thân thể hắn rồi... bắt đầu cỡi y phục của hắn.
Nàng đã cỡi hết y phục ở trên người hắn ra rồi chỉ còn có tiết khố, nàng băng bó lai vết thương cho hắn, kiểm tra lại 1 lượt vết thương rồi mới nhăn mi nhíu mày:
-Quái lạ, những vết thương này không hề cố ý đoạt đi tính mạng của hắn, suy cho cùng chỉ là vài vết thương nhẹ, nhưng sao hắn ta lại phung máu không ngừng chứ ( Lu: Tỉ bị lừa rầu )_nàng khó hiểu nhìn biểu hiện trên gương mặt hắn, và rồi không tự chủ được đi đến áp sát người lên hắn, chăm chú nhìn vào gương mặt tuấn mỹ kia... tay nàng không lại không tự chủ nỗi sờ sờ lên gương mặt hắn, khẽ nói : - Tần Phong... ngươi thật tuấn mỹ a, bất quá, ta lại không thích... trong mắt ta bây giơ ngươi, lại là 1 tên ác ma, Tần Phong ơi là Tần Phong... ngươi liệu mà mau tỉnh lại nhanh, để ta và ngươi cùng quyết định sống chết 1 phen nào, nếu ngươi may mắn thoát chết thì ta sẽ trở về thế giới của ta, nếu không may thì ta vẫn có thể đi đến 1 thơi không khác... và ngươi sẽ chết!!!
Nàng vừa nói hết câu xoay người bước đi thì bị 1 bàn tay mềm mại chắc khỏe nắm lại, 1 tiếng nói yếu ớt vang lên
-Nương tử, đừng đi!!!
-Hừ, tỉnh nhanh đến thế sao??? Ta còn nhớ vừa rồi ngươi còn rên rĩ sắp chết kia mà!!!
-Nương tử, tha lỗi cho ta nga nương tử!!!_hắn nắm tay nàng lắc lắc cứ như 1 tiểu hài tử vòi kẹo ( Lu *kéo kéo tay áo Tần Phong * : e hèm, mất hết hình tượng rồi. Tần Phong *trừng mắt*: vì muốn có được nàng, ta dù có dùng bao nhiêu thủ đoạn hay mất đi hình tượng ta cũng cam lòng. Lu * Liết xéo *: Mét sát tỉ. Tần Phong * Vung kiếm * ngươi dám. Lu * Xách dép chạy thục mạng * )
-Buôn!
-Không!
-Mau buôn, Tần Phong!!!_ Nàng hung hăng quát
Hắn không nói gì kéo tay nàng thật mạnh, vì không lường trước được sự việc nên Kiếm Sát cả người đổ ập xuống người của Tần Phong, nàng đang định vùng dậy thì liền bị cánh tay to khỏe của Tần Phong khóa chặc người, môi hắn chạm vào môi nàng, nàng mở to mắt, vật vì đó ương ước bắt đầu xâm chiếm vào miệng nàng!!! Nàng hung hăn cắn mạnh vật âm ấm đó, 1 vị máu tanh bắc đầu xộc vào mũi nàng!
-Ngươi có thật đang bị thương?
-Nhẹ thôi!
-Ngươi dám trêu đùa ta!
-Ta nào dám!
-Chết tiệt!
-Sát nhi, có thể để cho ta được ở cạnh nàng như thế này suốt đời không?
-Không_nàng lạnh lùng đáp ngay, lòng hắn như bị vật gì đó đâm vào, hắn xiết chặc vòng tay, đem nàng từ trên người hắn chuyển sang nằm dưới hắn
- Ta đêm nay muốn có nàng!
-Vô liêm sĩ
-Nàng là nương tử của ta, dù ta có đối với nàng thế nào thì tất cả chỉ vì ta yêu nàng!
-Yêu ta.... ngươi đang ép ta thì có!
Hắn trầm mặt 1 chút... ghì chặc lấy ngươi nàng ôn nhu nói: -Ngủ đi, khuya rồi!
Nàng đã cỡi hết y phục ở trên người hắn ra rồi chỉ còn có tiết khố, nàng băng bó lai vết thương cho hắn, kiểm tra lại 1 lượt vết thương rồi mới nhăn mi nhíu mày:
-Quái lạ, những vết thương này không hề cố ý đoạt đi tính mạng của hắn, suy cho cùng chỉ là vài vết thương nhẹ, nhưng sao hắn ta lại phung máu không ngừng chứ ( Lu: Tỉ bị lừa rầu )_nàng khó hiểu nhìn biểu hiện trên gương mặt hắn, và rồi không tự chủ được đi đến áp sát người lên hắn, chăm chú nhìn vào gương mặt tuấn mỹ kia... tay nàng không lại không tự chủ nỗi sờ sờ lên gương mặt hắn, khẽ nói : - Tần Phong... ngươi thật tuấn mỹ a, bất quá, ta lại không thích... trong mắt ta bây giơ ngươi, lại là 1 tên ác ma, Tần Phong ơi là Tần Phong... ngươi liệu mà mau tỉnh lại nhanh, để ta và ngươi cùng quyết định sống chết 1 phen nào, nếu ngươi may mắn thoát chết thì ta sẽ trở về thế giới của ta, nếu không may thì ta vẫn có thể đi đến 1 thơi không khác... và ngươi sẽ chết!!!
Nàng vừa nói hết câu xoay người bước đi thì bị 1 bàn tay mềm mại chắc khỏe nắm lại, 1 tiếng nói yếu ớt vang lên
-Nương tử, đừng đi!!!
-Hừ, tỉnh nhanh đến thế sao??? Ta còn nhớ vừa rồi ngươi còn rên rĩ sắp chết kia mà!!!
-Nương tử, tha lỗi cho ta nga nương tử!!!_hắn nắm tay nàng lắc lắc cứ như 1 tiểu hài tử vòi kẹo ( Lu *kéo kéo tay áo Tần Phong * : e hèm, mất hết hình tượng rồi. Tần Phong *trừng mắt*: vì muốn có được nàng, ta dù có dùng bao nhiêu thủ đoạn hay mất đi hình tượng ta cũng cam lòng. Lu * Liết xéo *: Mét sát tỉ. Tần Phong * Vung kiếm * ngươi dám. Lu * Xách dép chạy thục mạng * )
-Buôn!
-Không!
-Mau buôn, Tần Phong!!!_ Nàng hung hăng quát
Hắn không nói gì kéo tay nàng thật mạnh, vì không lường trước được sự việc nên Kiếm Sát cả người đổ ập xuống người của Tần Phong, nàng đang định vùng dậy thì liền bị cánh tay to khỏe của Tần Phong khóa chặc người, môi hắn chạm vào môi nàng, nàng mở to mắt, vật vì đó ương ước bắt đầu xâm chiếm vào miệng nàng!!! Nàng hung hăn cắn mạnh vật âm ấm đó, 1 vị máu tanh bắc đầu xộc vào mũi nàng!
-Ngươi có thật đang bị thương?
-Nhẹ thôi!
-Ngươi dám trêu đùa ta!
-Ta nào dám!
-Chết tiệt!
-Sát nhi, có thể để cho ta được ở cạnh nàng như thế này suốt đời không?
-Không_nàng lạnh lùng đáp ngay, lòng hắn như bị vật gì đó đâm vào, hắn xiết chặc vòng tay, đem nàng từ trên người hắn chuyển sang nằm dưới hắn
- Ta đêm nay muốn có nàng!
-Vô liêm sĩ
-Nàng là nương tử của ta, dù ta có đối với nàng thế nào thì tất cả chỉ vì ta yêu nàng!
-Yêu ta.... ngươi đang ép ta thì có!
Hắn trầm mặt 1 chút... ghì chặc lấy ngươi nàng ôn nhu nói: -Ngủ đi, khuya rồi!
/28
|